Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn, đầy máu, máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn quên mất phản ứng, sao lại thế này? Té nhẹ một cái mà liền chảy máu sao?
“Thái y, thái y.” Mộ Dung Vũ liền phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy nàng, đặt lên trên giường.
“Vương gia, có gì phân phó?” Thái y lập tức chạy vào.
“Mau, nhất định phải cứu đứa bé.” Mộ Dung Vũ lo lắng ra lệnh.
“Dạ, thần sẽ cố hết sức.” Thái y không dám chậm trễ nhưng nhìn thấy máu tươi chảy ra giữa hai chân nàng liền biết không giữ nổi đứa bé nữa.
Đứa bé? Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Cung Tuyết Thiến cũng ngẩn ra, nàng có thai sao?
“Thập tứ đệ, đệ nói cho rõ ràng, cái gì đứa bé? Đứa bé của ai?” Mộ Dung Trần giống như điên rồi, đưa tay bắt lấy vạt áo Mộ Dung Vũ.
“Hoàng huynh, đệ cũng vừa mới biết thôi. Tâm Nghi, nàng ấy có thai hai tháng rồi.” Không thể giấu diếm tiếp, hắn liền nói thật ra.
“Cái gì? Có thai hai tháng?” Tay của Mộ Dung Trần lập tức buông hắn ra, bước chân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, vậy có nghĩa đây là con của hắn.
Lúc này mọi người cũng mới kịp phản ứng, đứa bé chỉ có thể là của một người.
“Thái y, nhất định phải giữ được đứa bé, nếu không giết không tha.” Mộ Dung Trần đột nhiên giống như nổi điên xông đến bên giường.
Cung Tuyết Thiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm ở đó, nàng có thai, vậy mà nàng lại không hề biết gì cả.
Mấy thái y ngồi ở chỗ kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Bọn họ không biết nên nói thế nào với Vương gia, hoặc là nói sao để giữ được tính mạng của mình.
“Thái y, sao rồi? Đứa bé thế nào?” Mộ Dung Trần lo lắng ép hỏi.
“Vương gia, bọn thần đã tận lực, thật sự là bởi vì Mạnh cô nương vừa mới trúng độc nên thân thể rất suy yếu, đứa bé vốn đã rất nguy hiểm rồi. Xin Vương gia thứ tội.” Thái y không có cách nào giấu diếm, cùng nhau quỳ xuống, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt.
“Cái gì?” Trong mắt Mộ Dung Trần tản mát ra ánh sáng muốn cắn nuốt người, gân xanh nổi đầy tay.
Đứa bé không còn nữa. Liễu Nhu ở bên cạnh liền cười lớn ra tiếng. Báo ứng, đây thật sự là báo ứng.
Cung Tuyết Thiến đờ đẫn nằm ở đó, nàng vẫn chưa kịp phản ứng với lời nói của thái y. Trong đầu chỉ có hai chữ, đứa bé.
Sắc mặt Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Phong cũng có vẻ thương xót khó coi liếc nhìn nhau.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Mộ Dung Phong phân phó với thái y.
“Cám ơn Vương gia.” Thái y thở phào, lui ra ngoài như chạy trối chết.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ thật không biết phải an ủi hắn như thế nào vào giờ phút này.
“A….” Mộ Dung Trần gào lớn, hung hăng đấm một đấm vào trên tường. Máu tươi theo tay chảy xuống, đứa bé, là tự tay hắn xóa sạch con mình. Vì sao hắn lại đẩy nàng? Biết rõ nàng trúng độc, vì sao còn muốn đẩy nàng? Hắn làm sao tha thứ cho mình được.
“Hoàng huynh, đệ biết huynh rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng bây giờ người khổ sở nhất là Tâm Nghi. Huynh hẳn là nên an ủi nàng chứ không phải là thương tổn, trách cứ bản thân.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh bình tĩnh nói.
Tâm Nghi? Mộ Dung Trần liền phản ứng lại, đầu không khỏi quay nhìn về phía trên giường, nhưng mà hắn còn có mặt mũi nào đối mặt với nàng nữa?
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô hồn cứ như vậy nhìn về phía trước, sắc mặt xanh tím càng thêm khó coi, một chuỗi nước mắt đột nhiên rơi ra từ khóe mắt. Con, con của nàng, lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ bỏ đi, thâm chí còn không để nàng cảm nhận được sự tồn tại của nó, cứ như vậy chảy ra từ trong thân thể nàng, vĩnh viễn rời xa nàng. Thật xin lỗi, xin lỗi, con à, là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ con thật tốt, mẹ nên cẩn thận, vì sao lại không cẩn thận như vậy?
“Tâm Nghi, nếu như nàng khổ sở thì cứ khóc ra thành tiếng, nàng phải kiên cường lên, con thì sau này vẫn có thể có lại, bây giờ như vậy thật không giống nàng.” Gia Lỗ Tề vẫn luôn không nói gì đột nhiên đi qua nói.
“Phải, Gia Lỗ Tề Vương tử nói rất đúng, Tâm Nghi, chỉ cần nàng khỏe thì sau này vẫn có thể có con.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh nói, nàng như vậy thật khiến người khác đau lòng, thương tiếc.
“Oa…” Cung Tuyết Thiến rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn thành tiếng, nước mắt giống như vỡ đê, cứ không ngừng tự trách: “Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta thậm chí còn không biết nó tồn tại, nó cứ lặng lẽ bỏ đi như vậy, cũng không để ta gọi nó một tiếng “bảo bối”, cứ như vậy rời đi, làm sao ta có thể tha thứ chính mình?”
Lời của nàng, từng câu từng chữ đập vào trong lòng Mộ Dung Trần, khiến hắn đau, khiến hắn hối hận.
“Hoàng huynh, Tâm Nghi hiện trong tình trạng này không thích hợp lại lặn lội đường xa nữa. Không bằng để đệ đi Kỳ Dị cốc lấy thuốc giải, huynh ở lại đây.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh đề nghị.
“Được, ngũ hoàng đệ, vậy đệ vất vả rồi.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
“Hoàng huynh, đệ đi đây.” Mộ Dung Phong nói xong liền rời đi, chuyện thuốc giải cũng không thể chậm trễ được.
Mộ Dung Trần đi đến bên giường, nhìn thấy nàng rơi lệ đầy mặt, đau lòng không thôi, lời nói đến bên miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Hắn phải an ủi nàng như thế nào đây? Đột nhiên hắn xoay người lại, chạy ra phía ngoài cửa.
Cũng chỉ nghe được trong sân vang lên một trận rầm rầm, sau đó là tiếng cây cối đổ gãy. Gia Lỗ Tề đi tới cửa, liền thấy trong sân một đống hỗn độn, cây cối đổ ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất. Mộ Dung Trần đứng ở đó, trên hai tay máu tươi không ngừng nhỏ giọt, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, càng không ngờ rằng quận chúa Minh Nguyệt quốc lại âm tàn như vậy.
“Quận chúa, xin mời.” Mộ Dung Vũ mang theo sắc mặt khó coi đi tới, hắn sợ với cơn thịnh nộ sẵn có hoàng huynh sẽ làm ra những chuyện đánh mất lý trí với nàng ta. Nhưng mà, nếu nàng ta dám thương tổn Tâm Nghi thì chính hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Trước tiên cứ giam giữ nàng ta ở phủ quận chúa đã, chờ ngũ hoàng huynh trở về, giải độc của Tâm Nghi rồi nói tiếp.
Liễu Nhu xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần đứng ở trong sân, nhìn thấy hắn thương tâm, khổ sở, bi thống như vậy, trong lòng cũng không khỏi đau xót. Nhưng đó là điều hắn đáng nhận được, ai bảo hắn phản bội nàng.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn quên mất phản ứng, sao lại thế này? Té nhẹ một cái mà liền chảy máu sao?
“Thái y, thái y.” Mộ Dung Vũ liền phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy nàng, đặt lên trên giường.
“Vương gia, có gì phân phó?” Thái y lập tức chạy vào.
“Mau, nhất định phải cứu đứa bé.” Mộ Dung Vũ lo lắng ra lệnh.
“Dạ, thần sẽ cố hết sức.” Thái y không dám chậm trễ nhưng nhìn thấy máu tươi chảy ra giữa hai chân nàng liền biết không giữ nổi đứa bé nữa.
Đứa bé? Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Cung Tuyết Thiến cũng ngẩn ra, nàng có thai sao?
“Thập tứ đệ, đệ nói cho rõ ràng, cái gì đứa bé? Đứa bé của ai?” Mộ Dung Trần giống như điên rồi, đưa tay bắt lấy vạt áo Mộ Dung Vũ.
“Hoàng huynh, đệ cũng vừa mới biết thôi. Tâm Nghi, nàng ấy có thai hai tháng rồi.” Không thể giấu diếm tiếp, hắn liền nói thật ra.
“Cái gì? Có thai hai tháng?” Tay của Mộ Dung Trần lập tức buông hắn ra, bước chân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, vậy có nghĩa đây là con của hắn.
Lúc này mọi người cũng mới kịp phản ứng, đứa bé chỉ có thể là của một người.
“Thái y, nhất định phải giữ được đứa bé, nếu không giết không tha.” Mộ Dung Trần đột nhiên giống như nổi điên xông đến bên giường.
Cung Tuyết Thiến ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm ở đó, nàng có thai, vậy mà nàng lại không hề biết gì cả.
Mấy thái y ngồi ở chỗ kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Bọn họ không biết nên nói thế nào với Vương gia, hoặc là nói sao để giữ được tính mạng của mình.
“Thái y, sao rồi? Đứa bé thế nào?” Mộ Dung Trần lo lắng ép hỏi.
“Vương gia, bọn thần đã tận lực, thật sự là bởi vì Mạnh cô nương vừa mới trúng độc nên thân thể rất suy yếu, đứa bé vốn đã rất nguy hiểm rồi. Xin Vương gia thứ tội.” Thái y không có cách nào giấu diếm, cùng nhau quỳ xuống, mồ hôi rơi xuống từng giọt từng giọt.
“Cái gì?” Trong mắt Mộ Dung Trần tản mát ra ánh sáng muốn cắn nuốt người, gân xanh nổi đầy tay.
Đứa bé không còn nữa. Liễu Nhu ở bên cạnh liền cười lớn ra tiếng. Báo ứng, đây thật sự là báo ứng.
Cung Tuyết Thiến đờ đẫn nằm ở đó, nàng vẫn chưa kịp phản ứng với lời nói của thái y. Trong đầu chỉ có hai chữ, đứa bé.
Sắc mặt Mộ Dung Vũ cùng Mộ Dung Phong cũng có vẻ thương xót khó coi liếc nhìn nhau.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Mộ Dung Phong phân phó với thái y.
“Cám ơn Vương gia.” Thái y thở phào, lui ra ngoài như chạy trối chết.
“Hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ thật không biết phải an ủi hắn như thế nào vào giờ phút này.
“A….” Mộ Dung Trần gào lớn, hung hăng đấm một đấm vào trên tường. Máu tươi theo tay chảy xuống, đứa bé, là tự tay hắn xóa sạch con mình. Vì sao hắn lại đẩy nàng? Biết rõ nàng trúng độc, vì sao còn muốn đẩy nàng? Hắn làm sao tha thứ cho mình được.
“Hoàng huynh, đệ biết huynh rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng bây giờ người khổ sở nhất là Tâm Nghi. Huynh hẳn là nên an ủi nàng chứ không phải là thương tổn, trách cứ bản thân.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh bình tĩnh nói.
Tâm Nghi? Mộ Dung Trần liền phản ứng lại, đầu không khỏi quay nhìn về phía trên giường, nhưng mà hắn còn có mặt mũi nào đối mặt với nàng nữa?
Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô hồn cứ như vậy nhìn về phía trước, sắc mặt xanh tím càng thêm khó coi, một chuỗi nước mắt đột nhiên rơi ra từ khóe mắt. Con, con của nàng, lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ bỏ đi, thâm chí còn không để nàng cảm nhận được sự tồn tại của nó, cứ như vậy chảy ra từ trong thân thể nàng, vĩnh viễn rời xa nàng. Thật xin lỗi, xin lỗi, con à, là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ con thật tốt, mẹ nên cẩn thận, vì sao lại không cẩn thận như vậy?
“Tâm Nghi, nếu như nàng khổ sở thì cứ khóc ra thành tiếng, nàng phải kiên cường lên, con thì sau này vẫn có thể có lại, bây giờ như vậy thật không giống nàng.” Gia Lỗ Tề vẫn luôn không nói gì đột nhiên đi qua nói.
“Phải, Gia Lỗ Tề Vương tử nói rất đúng, Tâm Nghi, chỉ cần nàng khỏe thì sau này vẫn có thể có con.” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh nói, nàng như vậy thật khiến người khác đau lòng, thương tiếc.
“Oa…” Cung Tuyết Thiến rốt cuộc nhịn không được, khóc lớn thành tiếng, nước mắt giống như vỡ đê, cứ không ngừng tự trách: “Vì sao phải đối với ta như vậy? Ta thậm chí còn không biết nó tồn tại, nó cứ lặng lẽ bỏ đi như vậy, cũng không để ta gọi nó một tiếng “bảo bối”, cứ như vậy rời đi, làm sao ta có thể tha thứ chính mình?”
Lời của nàng, từng câu từng chữ đập vào trong lòng Mộ Dung Trần, khiến hắn đau, khiến hắn hối hận.
“Hoàng huynh, Tâm Nghi hiện trong tình trạng này không thích hợp lại lặn lội đường xa nữa. Không bằng để đệ đi Kỳ Dị cốc lấy thuốc giải, huynh ở lại đây.” Mộ Dung Phong ở bên cạnh đề nghị.
“Được, ngũ hoàng đệ, vậy đệ vất vả rồi.” Mộ Dung Trần khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.
“Hoàng huynh, đệ đi đây.” Mộ Dung Phong nói xong liền rời đi, chuyện thuốc giải cũng không thể chậm trễ được.
Mộ Dung Trần đi đến bên giường, nhìn thấy nàng rơi lệ đầy mặt, đau lòng không thôi, lời nói đến bên miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Hắn phải an ủi nàng như thế nào đây? Đột nhiên hắn xoay người lại, chạy ra phía ngoài cửa.
Cũng chỉ nghe được trong sân vang lên một trận rầm rầm, sau đó là tiếng cây cối đổ gãy. Gia Lỗ Tề đi tới cửa, liền thấy trong sân một đống hỗn độn, cây cối đổ ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất. Mộ Dung Trần đứng ở đó, trên hai tay máu tươi không ngừng nhỏ giọt, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, càng không ngờ rằng quận chúa Minh Nguyệt quốc lại âm tàn như vậy.
“Quận chúa, xin mời.” Mộ Dung Vũ mang theo sắc mặt khó coi đi tới, hắn sợ với cơn thịnh nộ sẵn có hoàng huynh sẽ làm ra những chuyện đánh mất lý trí với nàng ta. Nhưng mà, nếu nàng ta dám thương tổn Tâm Nghi thì chính hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Trước tiên cứ giam giữ nàng ta ở phủ quận chúa đã, chờ ngũ hoàng huynh trở về, giải độc của Tâm Nghi rồi nói tiếp.
Liễu Nhu xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Mộ Dung Trần đứng ở trong sân, nhìn thấy hắn thương tâm, khổ sở, bi thống như vậy, trong lòng cũng không khỏi đau xót. Nhưng đó là điều hắn đáng nhận được, ai bảo hắn phản bội nàng.
/225
|