"Tổng giám đốc, thế này là sao?"
Hôm sao Ái Toa đi làm, phát hiện bàn ghế của mình đã biến mất, trong nháy mắt cô còn tưởng mình đã bị đuổi, nhưng khi vào phòng làm việc của Tân Tấn, cô liền gặp được chúng.
Chẳng lẽ bàn làm việc của cô có chân sao?
Ái Toa không cảm thấy như vậy, đó nhất định là Tân Tấn xử lý, đem vào phòng làm việc của anh.
" Ái Toa, cô ngồi đi! Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, cô không cần phải khách khí như vậy, ở trong lòng của tôi, tôi hi vọng cô có thể kêu tên tôi."
"Không được. . . . . ." Ái Toa lắc đầu, "Anh là cấp trên của tôi, tôi kêu tổng giám đốc là chuyện đương nhiên."
"Cô thật cố chấp." Tân Tấn thở dài, rõ ràng anh đã nói như vậy, cô vì sao phải kiên trì như vậy?"Được rồi, nếu cô muốn như vậy, thì tùy cô."
"Tổng giám đốc, tôi nhớ được bàn làm việc của tôi ở ngoài kia, không phải ở đây mới đúng." Ngón tay của cô chỉ kên cái ghế anh đang ngồi, "Nếu tôi nhìn không lầm, cái này thuộc về tôi."
"Không sai." Anh đi đến bên cạnh cô, tay vòng qua eo cô, môi hôn lên mái tóc của cô, "Đó là em."
Anh đang trêu chọc cô sao?
Toàn thân cô run rẩy.
Tối hôm qua cô tự nói với mình là phải phục tùng thiếu gia, nhưng chỉ mọt cử động dịu dàng của anh, đã làm cho ý trí của cô lung lay.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Ái Toa nắm tay anh kéo ra, "Này. . . . . ." Hai gò má cô đỏ ửng.
"Em không thích anh?"
"Không có." Cô lắc lắc đầu, "Nơi này là công ty."
"Anh biết, nơi này sẽ không có ai đi vào."
"Anh sai lầm rồi." Ái Toa dùng nụ cười để che giấu lo lắng trong lòng, "Phó tổng tiến vào phòng làm việc của anh luôn luôn không gõ cửa, anh quên sao?"
"Oh!" Tân Tấn ảo não vỗ vỗ cái trán, anh làm sao có thể quên nhân vật này.
Ái Toa nói không sai, Trang Duy An luôn tùy ý vào phòng làm việc của anh, mà không gõ cửa, nếu ở nơi này xảy ra "bất cứ chuyện gì", vừa hay bị hắn nhìn thì thật không tốt.
"Tổng giám đốc, anh thấy em nói không sai đi?"
"Đúng." Anh vỗ vỗ tay, "anh cho em điểm tối đa được không?" Trong công ty không tốt để làm việc đó, "Bàn làm việc của em là anh chuyển vào, anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em."
Cô xinh đẹp như vậy anh muốn nhìn hoài.
"Chỉ sợ anh xem lâu sẽ chán."
"Không biết." Anh lắc đầu, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói: "Nếu không phải ở trong công ty, anh nghĩ muốn ôm chặt em, dùng sức hôn em."
Anh nói ra những từ ngữ này, làm cho cô không thể tin được.
"Tổng giám đốc, ở đây là phòng làm việc đừng nói như vậy?" Mặt cô đỏ bừng ngăn cản lời nói của anh.
"Em sợ người khác nghe được sao?"
"Dạ, em là con gái, anh nói những lời này sẽ làm cho người ta nghĩ bậy."
"Được rồi? Anh đồng ý ở trong phòng làm việc chỉ nói tới công việc, bắt đầu từ hôm nay, em làm việc ở đây, nhớ đừng có sai lầm." Tân Tấn dặn dò.
--- ------ -------
Ái Toa ở Tân thị làm hơn một tháng, cô hoàn toàn không giao thiệp với ai, nếu gặp mặt cô chỉ gật đầu chào hỏi.
Không phải cô ghét đồng nghiệp, mà chỉ là cá tính của cô luôn luôn cô độc, lụng lùng, không cách nào thân cận với mọi người.
Cô đi vào phòng vệ sinh nữ rửa tay, gặp mấy đồng nghiệp thấy cô, họ bắt đầu xôn xao nghi luận.
"Hừm! Tôi còn không biết là ai! Nguyên lai là người đẹp nhất công ty Lam tiểu thư của chúng ta!" Giáp đồng nghiệp liếc cô nói một câu.
Họ nói chuyện thái độ không thân thiện, hoàn toàn quấy nhiễu cô.
" Hiện tại người ta leo lên rất nhanh, không chỉ được tổng giám đốc thích, ngay cả phòng làm việc cũng dọn vào bên trong thậm chí còn quyến rũ nhân viên nam. . . . . . Cũng đúng thôi..., không phải người phụ nữ nào cũng có khả năng phóng điện." Ất đồng nghiệp nói.
"Ai nha, đều do cha mẹ tôi sinh ra tôi không đẹp, cho nên không được tổng giám đốc thích, thật hâm mộ những người phụ nữ xinh đẹp!" Đồng nghiệp Bính vừa bổ sung, vừa chanh chua nói.
Át Toa không quan tâm đến các cô ấy, cô chỉ yên lặng rửa tay.
"Ah? Tôi nghĩ những người xinh đẹp không cần ăn cơm, không cần đi vệ sinh, hóa ra cũng giống nhưu chúng ta!"
Nhưng vào lúc này, có một gian phòng vệ sinh mở cửa ra, một cô gái tóc dài, vóc người nhỏ nhắn, cô rửa tay, mắt lạnh nhìn ba người.
"Này, tôi nói cho các cô nghe, các cô đúng thật là nhàm chán!"
Kiều Nhu từ trước đến giờ không bao giờ có tinh thần che chở cho ai, cô ấy cũng sẽ không thay mặt Ái Toa nói chuyện, chỉ bởi vì ba người phụ nữ kia quá ồn, làm cho cô không thah tỉnh để rửa tay được.
Cô đang ở công ty không phải ở nhà, cô không hy vọng họ giống như bạn cùng phòng của cô ầm ĩ liên tục.
"Kiều tiểu thư, cô nói cái gì!"
"Tôi nói ba người các cô quá nhàm chán."Đôi tay cô lau eo, "Biết rất rõ dáng dấp mình không đẹp, mà còn nói, tôi nói ba cô không làm tổn thương gì người ta, mà ngược lại chính mình tự hạ thấp bản thân mình."
"Cô đừng quá đáng ——" đồng nghiệp Bính chỉ Kiều Nhu.
"Rốt cuộc là ai quá đáng?" Cô vươn tay chỉ vào các cô ấy, "Tôi ghét nhất ai dùng ngón tay chỉ mình, không phải tôi thích nói các cô, nếu rãnh rỗi, thì làm ơn bôi phấn chét vào mặt mình, đừng cho người ta thấy nếp nhăn."
Cô nhìn Ái Toa, "Người ta không để ý các cô, các cô còn nói nhiều như vậy sao?"
Đồng nghiệp giáp muốn tát Kiều Nhu, nhưng bị Ái Toa nắm lại cổ tay.
Thấy tình hình này, Kiều Nhu ở trong lòng bội phục, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. . . . . Có lẽ trình độ võ thuật của Ái Toa rất cao!
Mấy bà tám này, người ta chỉ cần dùng một tay là có thể đánh chết các cô rồi.
"Mấy người các cô ít nói bậy đi. Nếu tôi là mấy cô, cô ấy được tổng giám đốc trọng dụng, tôi tuyệt đối sẽ không chèn ép cô ấy, ngược lại sẽ giống như chó theo đuôi, theo cô ấy sẽ có cơ hội thăng chức, nếu không ngày mai các cô cẩn thận không được đi làm."
Nghe được lời Kiều Nhu nói, ba người phụ nữ phát run, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi Lam tiểu thư, chúng tôi sau này sẽ không dám."
"Đúng vậy, đúng vậy, một nhà lớn nhỏ của chúng tôi dựa vào đồng lương này mà sống."
"Có thể đi vào Tân thị, tôi hi vọng có thể ở chổ này 25 năm, sau đó lãnh lương hưu, van cầu Lam tiểu thư đại nhân đại lượng (tấm lòng từ bi). . . . . Chúng tôi đi trước." Nói xong ba người vội vàng chạy đi.
"Công phu của cô rất tốt, tôi cho rằng phụ nữ Đài Loan không ai có công phu cao như vậy. Cô được huấn luyện qua sao?" Giống nhau là võ thuật, nhưng cô ra chiêu càng thêm gọn gàng dứt khoát.
"Cô không giúp tôi ." Cô không trả lời vấn đề không liên quan.
"Tôi biết." Kiều Nhu từ từ rửa tay, "Chỉ là họ quá ồn." Không trả lời thì thôi, dù sao cô cũng không muốn biết.
"Tôi sẽ không cám ơn cô, cô sẽ đem chuyện này nói ra sao?" Cô gái trước mặt này ty rằng không nhiều chuyện, nhưng cô cũng cần phải xác định lại.
Cô xác định thân phận mình có bại lộ hay không, sau đó cô mới cẩn thận làm việc.
"Sẽ không, trừ phi có người cho tôi tiền." Kiều Nhu nhún nhún vai, đem dây thun buộc tóc buộc lại.
Kiều Nhu xoay người đi ra khỏi phòng rửa tay, khi cô ở trong toilet nghe nhắc đến ba chữ "Lam thư ký", thì cô biết đó là người Trang Duy An nhờ cô điều tra, cho nên cô biết Ái Toa đến công ty là có mục đích.
Như vậy thì thế nào? Muốn dò hỏi cô sao? Quá nhàm chán. Đối với cô mà nói, không ty không là gì cả, cô có năng lực có thể đổi một công ty khác không phải sao?
Kiều Nhu trở lại bàn làm việc, liền nhìn bộ bó hoa hồng để trước bàn, cô tính tiện tay ném vào thùng rác luôn, nhưng động tác của cô ngưng lại, bởi vì cô thấy hoa hồng dùng hai ngàn nguyên để gấp. Nhiều đóa {Hoa hồng màu tím}, nếu như nhìn không kỹ, chỉ tưởng rằng giấy thường mà thôi.
"Thật lãng phí." Cô dĩ nhiên biết bó hoa hồng này là ai đưa, người đàn ông này đã theo đuổi cô gần một tháng, thật nhàm chán.
Đem hoa hồng tháo xuống, sau đó mở ra, cô sắp từng tờ tiền trước mắt mình.
Vào lúc này, điện thoại vang lên, "A lô, máy tính Tân thị xin nghe."
"Kiều Nhu sao?"
"Tất nhiên, nếu không anh cho rằng là ai!" Lời của cô mặc dù không khách khí, nhưng đầu dây bên kia, anh vẫn nghe được tâm tình của cô không tệ.
"Kiều Nhu, hôm nay tôi tặng quà cho cô cô vui chứ?"
"Dĩ nhiên!" Cô gật đầu, "Hai vạn tiền mặt trước mặt tôi, không vui mới là lạ?" Cô không phải điên, đem tiền cất vào trong túi của mình, "Chỉ là lần sau anh trực tiếp cầm tiền tới, đừng dùng phương thức này."
"Kiều Nhu, cô không cảm thấy lãng mạn sao?"
"Vậy sao?" Kiều Nhu cười lạnh, "Tôi chỉ sợ tiền gấp quá nhăn, người ta cho rằng đó là tiền giả nên không muốn nhận."
"Tâm tình em tốt như vậy, tan việc anh đón em đi xem phim."
"Tốt." Coi như không đồng ý nhưng người ta đã dùng hai vạn rồi, cô không theo hắn không được.
"Có thật không?"
Tô Chí Xuyên mừng rỡ, Kiều Nhu lần đầu tiên nhận lời anh.
"Dĩ nhiên, anh tốn nhiều tiền như vậy, nhưng tôi nói trước xem phim xong anh phải đưa tôi về nhà, không được lưu lại bên ngoài."
"Được, được, chỉ cần em đồng ý đi xem phim với tôi, thì cái gì cũng được."
"Cả tài sản của anh đều cho tôi sao?"
"Cái này. . . . . ." Tô Chí Xuyên suy nghĩ, "Trừ khi em đồng ý làm bà xã của anh, anh mới cho em được, dù sao cũng phải lưu lại một chút cho vợ và đứa con."
"Vậy thì thôi! Thứ nhất, tôi không muốn kết hôn. Thứ hai, gả cho anh chắc chắc sẽ không hạnh phúc."
"Tại sao? Lời em nói thật không công bằng với anh, tại sao em nói gả cho anh sẽ không hạnh phúc?" Chưa gì hết đã buộc tội anh, này vô luận như thế nào anh đều không thể tiếp nhận.
"Bởi vì anh quá hoa tâm (phong lưu). Tôi năm giờ tan việc, mời anh đứng trước cửa chờ tôi, tôi ở trước cửa không thấy anh lập tức rời đi."
--- ------ -----
"Ái Toa đâu?"
Mười hai giờ Tân Tấn trở lại công ty, không thấy Ái Toa đâu, anh phát hiện chỉ cần là buổi trưa, anh sẽ không thấy bóng dáng của Ái Toa.
"Hỏi tôi làm cái gì? Chẳng lẽ cậu cho là tôi đem cô ấy giấu đi sao?" Trang Duy An không vui nói. Từ ngày đó Tân Tấn không nghe lời khuyên của hắn, hắn liền cảm thấy nổi giận.
"Tôi không cho rằng cậu đem cô ấy giấu đi, tôi chỉ là muốn hỏi cậu có nhìn thấy cô ấy đâu không."
"Có!" Hắn gật đầu, Ái Toa mới vừa rồi đi ngang qua tôi.
"Cô ấy đi đâu?" Anh lo lắng hỏi, chỉ cần anh không thấy cô, tâm trạng của anh liền hốt hoảng.
"Đi ra ngoài."
"Tôi dĩ nhiên biết Ái Toa đi ra ngoài, tôi hỏi cô ấy đi nơi nào." Tân Tấn thấy thái độ Trang Duy An liền không vui.
Anh biết anh đặt câu hỏi với Trang Duy An, sẽ nhận được một câu trả lời không có từ anh ta, bởi vì cậu ấy cho rằng Ái Toa chính là gián điệp, cậu ta muốn đuổi Ái Toa đi, thế nhưng bị anh cự tuyệt.
"Tôi mới vừa rồi thấy cô ấy qua đường, chắc là tới cửa hàng đối diện mua đồ."
Biết địa phương Ái Toa đi, Tân Tấn liền rời khỏi công ty.
--- ------ --------
Cửa hàng sủng vật thú cưng
"Tiểu thư, tôi phát hiện cô ngày ngày đều tới nơi này, nhìn mỗi con chó săn MiG, cô rất thích nó có muốn mang nó về hay không, nó là con chó cái, rất ôn thuần cũng rất dễ dạy bảo."
Bà chủ khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách, "Con MiG này nó rất đẹp, mà lại đáng yêu, có không ít khách nhân đều hỏi thăm giá tiền của con MiG này."
"Tôi tin."
Không sai, nó rất đáng yêu đương nhiên có nhiều người giành mua.
Ai Toa đem con chó ôm vào trong ngực vuốt ve đầu nó, trêu chọc nó, cô thấy chó con vươn cái lưỡi ra liếm ngón tay cô.
"Cô ngại giá tiền quá cao à? Tôi xem con chó này rất thích cô, nếu không cô nói đi cô tính mua bao nhiêu, được thì tôi sẽ bán cho cô, chỉ là cô đi ra ngoài đừng nói cho người ta biết tôi bán cho cô giá đó."
"Không, tiền không là vấn đề, chỉ là. . . . . ." Ái Toa chần chờ, "Tôi không thích hợp nuôi chó." Cô sắp cận kề cái chết, cô không thích hợp nuôi chó, bởi vì cô làm sao biết mình có thể nuôi nó bao lâu.
Nếu cô làm nhiệm vụ thất bại, vậy nó thì sao?
Cô là một người độc lập, nếu nhiều hơn một người, sẽ làm cho cô càng nhớ thương hơn mà thôi.
"Như vậy. . . . . ."
"Ta chỉ muốn mỗi ngày đều tới nơi này xem nó một chút là được."
"Nó ngày kia sẽ được người khác mua." Bà chủ nói thật.
"Vậy bà chủ có thể nói cho tôi biết ai là chủ nhân của nó, có chăm sóc tốt cho nó không?." Ái Toa liền nhìn xuống đồng hồ, "Tôi phải trở về công ty."
Đem đem chó con thả vào trong lồng của nó, chào tạm biệt bà chủ liền rời đi.
Hôm sao Ái Toa đi làm, phát hiện bàn ghế của mình đã biến mất, trong nháy mắt cô còn tưởng mình đã bị đuổi, nhưng khi vào phòng làm việc của Tân Tấn, cô liền gặp được chúng.
Chẳng lẽ bàn làm việc của cô có chân sao?
Ái Toa không cảm thấy như vậy, đó nhất định là Tân Tấn xử lý, đem vào phòng làm việc của anh.
" Ái Toa, cô ngồi đi! Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, cô không cần phải khách khí như vậy, ở trong lòng của tôi, tôi hi vọng cô có thể kêu tên tôi."
"Không được. . . . . ." Ái Toa lắc đầu, "Anh là cấp trên của tôi, tôi kêu tổng giám đốc là chuyện đương nhiên."
"Cô thật cố chấp." Tân Tấn thở dài, rõ ràng anh đã nói như vậy, cô vì sao phải kiên trì như vậy?"Được rồi, nếu cô muốn như vậy, thì tùy cô."
"Tổng giám đốc, tôi nhớ được bàn làm việc của tôi ở ngoài kia, không phải ở đây mới đúng." Ngón tay của cô chỉ kên cái ghế anh đang ngồi, "Nếu tôi nhìn không lầm, cái này thuộc về tôi."
"Không sai." Anh đi đến bên cạnh cô, tay vòng qua eo cô, môi hôn lên mái tóc của cô, "Đó là em."
Anh đang trêu chọc cô sao?
Toàn thân cô run rẩy.
Tối hôm qua cô tự nói với mình là phải phục tùng thiếu gia, nhưng chỉ mọt cử động dịu dàng của anh, đã làm cho ý trí của cô lung lay.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Ái Toa nắm tay anh kéo ra, "Này. . . . . ." Hai gò má cô đỏ ửng.
"Em không thích anh?"
"Không có." Cô lắc lắc đầu, "Nơi này là công ty."
"Anh biết, nơi này sẽ không có ai đi vào."
"Anh sai lầm rồi." Ái Toa dùng nụ cười để che giấu lo lắng trong lòng, "Phó tổng tiến vào phòng làm việc của anh luôn luôn không gõ cửa, anh quên sao?"
"Oh!" Tân Tấn ảo não vỗ vỗ cái trán, anh làm sao có thể quên nhân vật này.
Ái Toa nói không sai, Trang Duy An luôn tùy ý vào phòng làm việc của anh, mà không gõ cửa, nếu ở nơi này xảy ra "bất cứ chuyện gì", vừa hay bị hắn nhìn thì thật không tốt.
"Tổng giám đốc, anh thấy em nói không sai đi?"
"Đúng." Anh vỗ vỗ tay, "anh cho em điểm tối đa được không?" Trong công ty không tốt để làm việc đó, "Bàn làm việc của em là anh chuyển vào, anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em."
Cô xinh đẹp như vậy anh muốn nhìn hoài.
"Chỉ sợ anh xem lâu sẽ chán."
"Không biết." Anh lắc đầu, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói: "Nếu không phải ở trong công ty, anh nghĩ muốn ôm chặt em, dùng sức hôn em."
Anh nói ra những từ ngữ này, làm cho cô không thể tin được.
"Tổng giám đốc, ở đây là phòng làm việc đừng nói như vậy?" Mặt cô đỏ bừng ngăn cản lời nói của anh.
"Em sợ người khác nghe được sao?"
"Dạ, em là con gái, anh nói những lời này sẽ làm cho người ta nghĩ bậy."
"Được rồi? Anh đồng ý ở trong phòng làm việc chỉ nói tới công việc, bắt đầu từ hôm nay, em làm việc ở đây, nhớ đừng có sai lầm." Tân Tấn dặn dò.
--- ------ -------
Ái Toa ở Tân thị làm hơn một tháng, cô hoàn toàn không giao thiệp với ai, nếu gặp mặt cô chỉ gật đầu chào hỏi.
Không phải cô ghét đồng nghiệp, mà chỉ là cá tính của cô luôn luôn cô độc, lụng lùng, không cách nào thân cận với mọi người.
Cô đi vào phòng vệ sinh nữ rửa tay, gặp mấy đồng nghiệp thấy cô, họ bắt đầu xôn xao nghi luận.
"Hừm! Tôi còn không biết là ai! Nguyên lai là người đẹp nhất công ty Lam tiểu thư của chúng ta!" Giáp đồng nghiệp liếc cô nói một câu.
Họ nói chuyện thái độ không thân thiện, hoàn toàn quấy nhiễu cô.
" Hiện tại người ta leo lên rất nhanh, không chỉ được tổng giám đốc thích, ngay cả phòng làm việc cũng dọn vào bên trong thậm chí còn quyến rũ nhân viên nam. . . . . . Cũng đúng thôi..., không phải người phụ nữ nào cũng có khả năng phóng điện." Ất đồng nghiệp nói.
"Ai nha, đều do cha mẹ tôi sinh ra tôi không đẹp, cho nên không được tổng giám đốc thích, thật hâm mộ những người phụ nữ xinh đẹp!" Đồng nghiệp Bính vừa bổ sung, vừa chanh chua nói.
Át Toa không quan tâm đến các cô ấy, cô chỉ yên lặng rửa tay.
"Ah? Tôi nghĩ những người xinh đẹp không cần ăn cơm, không cần đi vệ sinh, hóa ra cũng giống nhưu chúng ta!"
Nhưng vào lúc này, có một gian phòng vệ sinh mở cửa ra, một cô gái tóc dài, vóc người nhỏ nhắn, cô rửa tay, mắt lạnh nhìn ba người.
"Này, tôi nói cho các cô nghe, các cô đúng thật là nhàm chán!"
Kiều Nhu từ trước đến giờ không bao giờ có tinh thần che chở cho ai, cô ấy cũng sẽ không thay mặt Ái Toa nói chuyện, chỉ bởi vì ba người phụ nữ kia quá ồn, làm cho cô không thah tỉnh để rửa tay được.
Cô đang ở công ty không phải ở nhà, cô không hy vọng họ giống như bạn cùng phòng của cô ầm ĩ liên tục.
"Kiều tiểu thư, cô nói cái gì!"
"Tôi nói ba người các cô quá nhàm chán."Đôi tay cô lau eo, "Biết rất rõ dáng dấp mình không đẹp, mà còn nói, tôi nói ba cô không làm tổn thương gì người ta, mà ngược lại chính mình tự hạ thấp bản thân mình."
"Cô đừng quá đáng ——" đồng nghiệp Bính chỉ Kiều Nhu.
"Rốt cuộc là ai quá đáng?" Cô vươn tay chỉ vào các cô ấy, "Tôi ghét nhất ai dùng ngón tay chỉ mình, không phải tôi thích nói các cô, nếu rãnh rỗi, thì làm ơn bôi phấn chét vào mặt mình, đừng cho người ta thấy nếp nhăn."
Cô nhìn Ái Toa, "Người ta không để ý các cô, các cô còn nói nhiều như vậy sao?"
Đồng nghiệp giáp muốn tát Kiều Nhu, nhưng bị Ái Toa nắm lại cổ tay.
Thấy tình hình này, Kiều Nhu ở trong lòng bội phục, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. . . . . Có lẽ trình độ võ thuật của Ái Toa rất cao!
Mấy bà tám này, người ta chỉ cần dùng một tay là có thể đánh chết các cô rồi.
"Mấy người các cô ít nói bậy đi. Nếu tôi là mấy cô, cô ấy được tổng giám đốc trọng dụng, tôi tuyệt đối sẽ không chèn ép cô ấy, ngược lại sẽ giống như chó theo đuôi, theo cô ấy sẽ có cơ hội thăng chức, nếu không ngày mai các cô cẩn thận không được đi làm."
Nghe được lời Kiều Nhu nói, ba người phụ nữ phát run, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi Lam tiểu thư, chúng tôi sau này sẽ không dám."
"Đúng vậy, đúng vậy, một nhà lớn nhỏ của chúng tôi dựa vào đồng lương này mà sống."
"Có thể đi vào Tân thị, tôi hi vọng có thể ở chổ này 25 năm, sau đó lãnh lương hưu, van cầu Lam tiểu thư đại nhân đại lượng (tấm lòng từ bi). . . . . Chúng tôi đi trước." Nói xong ba người vội vàng chạy đi.
"Công phu của cô rất tốt, tôi cho rằng phụ nữ Đài Loan không ai có công phu cao như vậy. Cô được huấn luyện qua sao?" Giống nhau là võ thuật, nhưng cô ra chiêu càng thêm gọn gàng dứt khoát.
"Cô không giúp tôi ." Cô không trả lời vấn đề không liên quan.
"Tôi biết." Kiều Nhu từ từ rửa tay, "Chỉ là họ quá ồn." Không trả lời thì thôi, dù sao cô cũng không muốn biết.
"Tôi sẽ không cám ơn cô, cô sẽ đem chuyện này nói ra sao?" Cô gái trước mặt này ty rằng không nhiều chuyện, nhưng cô cũng cần phải xác định lại.
Cô xác định thân phận mình có bại lộ hay không, sau đó cô mới cẩn thận làm việc.
"Sẽ không, trừ phi có người cho tôi tiền." Kiều Nhu nhún nhún vai, đem dây thun buộc tóc buộc lại.
Kiều Nhu xoay người đi ra khỏi phòng rửa tay, khi cô ở trong toilet nghe nhắc đến ba chữ "Lam thư ký", thì cô biết đó là người Trang Duy An nhờ cô điều tra, cho nên cô biết Ái Toa đến công ty là có mục đích.
Như vậy thì thế nào? Muốn dò hỏi cô sao? Quá nhàm chán. Đối với cô mà nói, không ty không là gì cả, cô có năng lực có thể đổi một công ty khác không phải sao?
Kiều Nhu trở lại bàn làm việc, liền nhìn bộ bó hoa hồng để trước bàn, cô tính tiện tay ném vào thùng rác luôn, nhưng động tác của cô ngưng lại, bởi vì cô thấy hoa hồng dùng hai ngàn nguyên để gấp. Nhiều đóa {Hoa hồng màu tím}, nếu như nhìn không kỹ, chỉ tưởng rằng giấy thường mà thôi.
"Thật lãng phí." Cô dĩ nhiên biết bó hoa hồng này là ai đưa, người đàn ông này đã theo đuổi cô gần một tháng, thật nhàm chán.
Đem hoa hồng tháo xuống, sau đó mở ra, cô sắp từng tờ tiền trước mắt mình.
Vào lúc này, điện thoại vang lên, "A lô, máy tính Tân thị xin nghe."
"Kiều Nhu sao?"
"Tất nhiên, nếu không anh cho rằng là ai!" Lời của cô mặc dù không khách khí, nhưng đầu dây bên kia, anh vẫn nghe được tâm tình của cô không tệ.
"Kiều Nhu, hôm nay tôi tặng quà cho cô cô vui chứ?"
"Dĩ nhiên!" Cô gật đầu, "Hai vạn tiền mặt trước mặt tôi, không vui mới là lạ?" Cô không phải điên, đem tiền cất vào trong túi của mình, "Chỉ là lần sau anh trực tiếp cầm tiền tới, đừng dùng phương thức này."
"Kiều Nhu, cô không cảm thấy lãng mạn sao?"
"Vậy sao?" Kiều Nhu cười lạnh, "Tôi chỉ sợ tiền gấp quá nhăn, người ta cho rằng đó là tiền giả nên không muốn nhận."
"Tâm tình em tốt như vậy, tan việc anh đón em đi xem phim."
"Tốt." Coi như không đồng ý nhưng người ta đã dùng hai vạn rồi, cô không theo hắn không được.
"Có thật không?"
Tô Chí Xuyên mừng rỡ, Kiều Nhu lần đầu tiên nhận lời anh.
"Dĩ nhiên, anh tốn nhiều tiền như vậy, nhưng tôi nói trước xem phim xong anh phải đưa tôi về nhà, không được lưu lại bên ngoài."
"Được, được, chỉ cần em đồng ý đi xem phim với tôi, thì cái gì cũng được."
"Cả tài sản của anh đều cho tôi sao?"
"Cái này. . . . . ." Tô Chí Xuyên suy nghĩ, "Trừ khi em đồng ý làm bà xã của anh, anh mới cho em được, dù sao cũng phải lưu lại một chút cho vợ và đứa con."
"Vậy thì thôi! Thứ nhất, tôi không muốn kết hôn. Thứ hai, gả cho anh chắc chắc sẽ không hạnh phúc."
"Tại sao? Lời em nói thật không công bằng với anh, tại sao em nói gả cho anh sẽ không hạnh phúc?" Chưa gì hết đã buộc tội anh, này vô luận như thế nào anh đều không thể tiếp nhận.
"Bởi vì anh quá hoa tâm (phong lưu). Tôi năm giờ tan việc, mời anh đứng trước cửa chờ tôi, tôi ở trước cửa không thấy anh lập tức rời đi."
--- ------ -----
"Ái Toa đâu?"
Mười hai giờ Tân Tấn trở lại công ty, không thấy Ái Toa đâu, anh phát hiện chỉ cần là buổi trưa, anh sẽ không thấy bóng dáng của Ái Toa.
"Hỏi tôi làm cái gì? Chẳng lẽ cậu cho là tôi đem cô ấy giấu đi sao?" Trang Duy An không vui nói. Từ ngày đó Tân Tấn không nghe lời khuyên của hắn, hắn liền cảm thấy nổi giận.
"Tôi không cho rằng cậu đem cô ấy giấu đi, tôi chỉ là muốn hỏi cậu có nhìn thấy cô ấy đâu không."
"Có!" Hắn gật đầu, Ái Toa mới vừa rồi đi ngang qua tôi.
"Cô ấy đi đâu?" Anh lo lắng hỏi, chỉ cần anh không thấy cô, tâm trạng của anh liền hốt hoảng.
"Đi ra ngoài."
"Tôi dĩ nhiên biết Ái Toa đi ra ngoài, tôi hỏi cô ấy đi nơi nào." Tân Tấn thấy thái độ Trang Duy An liền không vui.
Anh biết anh đặt câu hỏi với Trang Duy An, sẽ nhận được một câu trả lời không có từ anh ta, bởi vì cậu ấy cho rằng Ái Toa chính là gián điệp, cậu ta muốn đuổi Ái Toa đi, thế nhưng bị anh cự tuyệt.
"Tôi mới vừa rồi thấy cô ấy qua đường, chắc là tới cửa hàng đối diện mua đồ."
Biết địa phương Ái Toa đi, Tân Tấn liền rời khỏi công ty.
--- ------ --------
Cửa hàng sủng vật thú cưng
"Tiểu thư, tôi phát hiện cô ngày ngày đều tới nơi này, nhìn mỗi con chó săn MiG, cô rất thích nó có muốn mang nó về hay không, nó là con chó cái, rất ôn thuần cũng rất dễ dạy bảo."
Bà chủ khuôn mặt tươi cười nghênh đón khách, "Con MiG này nó rất đẹp, mà lại đáng yêu, có không ít khách nhân đều hỏi thăm giá tiền của con MiG này."
"Tôi tin."
Không sai, nó rất đáng yêu đương nhiên có nhiều người giành mua.
Ai Toa đem con chó ôm vào trong ngực vuốt ve đầu nó, trêu chọc nó, cô thấy chó con vươn cái lưỡi ra liếm ngón tay cô.
"Cô ngại giá tiền quá cao à? Tôi xem con chó này rất thích cô, nếu không cô nói đi cô tính mua bao nhiêu, được thì tôi sẽ bán cho cô, chỉ là cô đi ra ngoài đừng nói cho người ta biết tôi bán cho cô giá đó."
"Không, tiền không là vấn đề, chỉ là. . . . . ." Ái Toa chần chờ, "Tôi không thích hợp nuôi chó." Cô sắp cận kề cái chết, cô không thích hợp nuôi chó, bởi vì cô làm sao biết mình có thể nuôi nó bao lâu.
Nếu cô làm nhiệm vụ thất bại, vậy nó thì sao?
Cô là một người độc lập, nếu nhiều hơn một người, sẽ làm cho cô càng nhớ thương hơn mà thôi.
"Như vậy. . . . . ."
"Ta chỉ muốn mỗi ngày đều tới nơi này xem nó một chút là được."
"Nó ngày kia sẽ được người khác mua." Bà chủ nói thật.
"Vậy bà chủ có thể nói cho tôi biết ai là chủ nhân của nó, có chăm sóc tốt cho nó không?." Ái Toa liền nhìn xuống đồng hồ, "Tôi phải trở về công ty."
Đem đem chó con thả vào trong lồng của nó, chào tạm biệt bà chủ liền rời đi.
/20
|