Thương tiến tửu, Chương 186: Bão tuyết
Ranh giới đất trời mơ hồ không thể thấy rõ, bão tuyết quét tới chiến trường, bao trùm khắp cả phía đông dãy Hồng Nhạn, đưa mắt nhìn ra đâu đâu cũng trắng xoá một màu.
Cáp Sâm vốn định rời đi rồi, thế nhưng tối nay gió tuyết quá lớn, hắn lo lạc đường trong đồng tuyết nên chỉ có thể quay về trạm dịch hoang lần nữa. Đội bọ cạp mà Cáp Sâm dẫn đều có vẻ ngoài cực kỳ giống người Đại Chu, bọn hắn đã cởi lớp áo giáp dùng để ngụy trang, đang quây quần cùng uống trà.
“Chu…” Một tên trong đó lau yêu bài, cố gắng đọc từ bên ánh lửa, “Kẻ này họ Chu đây.”
“Của ta họ Phó, ” Một tên khác cũng giơ yêu bài lên, “là nam nhân đại cảnh.”
“Sói đều đến từ đại cảnh, ” Gã râu quai nón có vết thẹo đao nhìn quanh đám hậu bối đang cười đùa này, cuối cùng nhìn về phía Cáp Sâm luôn trầm mặc không nói, “tối nay ngươi giết lang vương rồi, Cáp Sâm, sau này ngươi chính là vương của chiến trường phía bắc.”
Chiến trường phía bắc luôn thuộc về lang vương, Tiêu Phương Húc dùng sự cường hãn chiếm cứ đỉnh cao nhất núi Hồng Nhạn, trong hai mươi năm qua ông khiến mười hai bộ Biên Sa nghe tiếng thôi đã sợ mất mật. Tất cả những kẻ đang ngồi đều đã nghe truyền thuyết về ông nhiều đến thuộc rồi, tối nay bọn hắn toàn thắng trở về, người bị giết chết không phải một người phàm, mà là thần của Ly Bắc.
Cáp Sâm uống trà, nghe vậy liền xấu hổ cười với Ô Lực Hãn.
Dường như Cáp Sâm luôn ngại ngùng nội tâm như vậy, nhưng sau tối nay sẽ không còn ai dám khinh thị hắn nữa. Ô Lực Hãn có thể dự liệu được, tương lai chỉ mấy năm thôi, Biên Sa sẽ dùng tốc độ thế nào để quét gọn Ly Bắc. Bây giờ bọn hắn đã hiểu Ly Bắc rất rõ, Tiêu Kí Minh trọng thương không khỏi, Tiêu Trì Dã thì chưa đủ cứng cáp, chủ tướng suy bại nghiêm trọng, Ly Bắc đang gặp phải mùa đông rét căm khó qua được, còn Cáp Sâm thì đã chờ đợi điều này rất lâu rồi.
Ô Lực Hãn nói: “Nhưng xem ra ngươi không hề vui vẻ.”
“Ngoài dự liệu, ” Hai tay Cáp Sâm bưng bát, hắn nghĩ tới chiến lợi phẩm của mình, “ta nghe truyền thuyết về lão mà lớn lên, lão trong miệng cha ta là người đánh đâu thắng đó.”
“Nga Tô Hoà Nhật sẽ tự hào vì ngươi lắm, ” Ô Lực Hãn suy nghĩ một lát, “tối nay ngươi còn chém đầu thiết kỵ Ly Bắc nữa.”
Cáp Sâm uống cạn trà, không đáp lại.
Nhưng Ô Lực Hãn nói không sai, tối nay còn có thiết kỵ Ly Bắc bị Cáp Sâm chém đầu. Cho tới tận giờ, bức tường sắt đứng ở phương bắc này đều có vẻ cứng rắn không gì phá nổi, nhưng khi Cáp Sâm thực sự đứng tại nơi đây, hắn đã phát hiện thiết kỵ Ly Bắc có nhược điểm trí mạng.
Nhánh quân đội này quá mức tập trung, tín ngưỡng của bọn họ tuy rằng sinh ra từ vùng đất, nhưng lại quá mức ỷ vào thống soái. Thời gian bọn họ thành lập quá ngắn, cho nên mỗi tên lính đều đặt ánh mắt lên người Tiêu Phương Húc, phảng phất chỉ cần Tiêu Phương Húc còn ở đây, thiết kỵ Ly Bắc có thể đánh đâu thắng đó.
A Mộc Nhĩ rõ đạo lý này, Cáp Sâm cũng rõ đạo lý này. Năm Thiên Sâm là bước ngoặt thiết kỵ Ly Bắc không còn chiếm vị trí chủ động nữa, Tiêu Kí Minh lui về tuyến sau tượng trưng cho khởi đầu của sụp đổ, mà Tiêu Phương Húc trở lại nhậm chức lại khiến Cáp Sâm xác định được điểm yếu của thiết kỵ Ly Bắc nằm ở đây. Cáp Sâm bị điều đến chiến trường phía bắc là để quen với Tiêu Phương Húc. Từ năm tám tuổi hắn đã theo A Mộc Nhĩ nam chinh bắc chiến, ở trong lều doanh nghe đến tên của Tiêu Phương Húc nhiều nhất, khi Tiêu Phương Húc chẳng biết chút gì về hắn, hắn lại đã biết thói quen dẫn binh của Tiêu Phương Húc rồi.
Cáp Sâm không muốn chỉ đánh thắng một trận, hắn muốn toàn tuyến Ly Bắc phải đổ sụp. Còn chuyện ai sẽ vì thế mà đứt từng khúc ruột, đều không phải là thứ hắn cần đắn đo, cũng như Ly Bắc chưa từng quan tâm nỗi khổ của Biên Sa. Cáp Sâm muốn dốc toàn lực đạp đổ đối thủ, đâm xuyên qua tim đối thủ, khiến từ đây đối thủ thất bại hoàn toàn, thời cơ Biên Sa trở mình chính là thời khắc này. Bọn họ tranh đoạt, đánh nhau, huyết hải thâm cừu đã mài răng nanh của mỗi bên, quá thương hại đối với bên nào cũng đều là tự sát.
Lúc đống lửa sắp tắt, nhóm bọ cạp tản ra tìm chỗ chợp mắt một lúc. Ô Lực Hãn đứng gác đêm, Cáp Sâm dựa vào cái tủ cũ nhắm mắt lại.
Gió lạnh bên ngoài gầm rít táp vào mái hiên, ngựa sắt ngoắc ở cửa trạm dịch bị thổi cho hí vang. Thế gian chỉ còn lại hai màu trắng đen, tuyết hoà vào đêm giằng kéo nhau, hoa tuyết như xơ rách tích thành đụn tuyết, vừa giẫm chân ra đã bị vùi lấp rất nhanh.
Bọ cạp đứng tiểu ngoài trạm dịch còn chưa kịp tháo đai, cuống họng đã bị thít lại, theo đó là tiếng “ặc” nhỏ đến mức không nghe thấy được, thân mình bọ cạp lập tức bị từ từ thả rơi trên đất.
Ô Lực Hãn có thính lực phi phàm, cơ hồ ngay tức khắc giơ tay mò tới chuỳ sắt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm ván cửa, thấp giọng nói: “Sói tới rồi.”
Bọ cạp gần cửa nhất lặng lẽ dịch bước, nhoài mình tới khe hở của cánh cửa kia, chuẩn bị dò xét. Thế nhưng ngay lúc hắn rạp người xuống, một cây đao dài bỗng chọc vào từ khe hở, đâm xuyên đầu hắn.
Trong phòng không một ai lên tiếng, Cáp Sâm vẫn tỉnh táo quan sát, nhìn thanh đao dài kia rút trở về, trên ván cửa đã in một mảnh đỏ sẫm, mùi máu tanh theo đó toả nồng. Ngay sau đấy cửa bị đẩy mở, ánh lửa bị gió dập vùi, trong phòng lập tức chìm vào tối om, thân hình giống hệt Tiêu Phương Húc đứng ngay kia làm Ô Lực Hãn xém kinh hãi túa mồ hôi lạnh.
Tĩnh mịch kéo dài, nhóm bọ cạp trong phòng nóng người lên. Lúc bọn hắn vây giết Tiêu Phương Húc bị chết mất gần nửa, bọ cạp còn lại đã mỏi mệt khó chịu nổi, nỗi sợ bị lang vương đâm xuyên lại ập tới. Bọ cạp thầm khấn sói con đừng có lực cánh tay như cha hắn, nhưng ngay khi bọn hắn tiếp xúc, bọ cạp đã bị đóng đinh trên sàn nhà rồi.
Chút ánh sáng từ cửa cũng bị che lấp, dòng máu sền sệt phun tóe lên mặt. Ô Lực Hãn không lau đi, trong tối mò gã vung chuỳ đập về phía mặt Tiêu Trì Dã —— y như cách gã đập về phía Tiêu Phương Húc vậy.
Thế nhưng Tiêu Trì Dã bóp chắc bắp tay dưới của Ô Lực Hãn, cây đao hắn mới rút khỏi thi thể vừa đây không hề xoay lưỡi lại trong vây bức chật hẹp này, hắn nện đầu quỷ trên chuôi đao vào mặt Ô Lực Hãn. Ô Lực Hãn lảo đảo muốn lùi về sau, nhưng Tiêu Trì Dã không buông tay, đao của hắn bị bọ cạp sau lưng giữ lại, vì thế hắn lập tức bỏ Lang Lệ đao, trực tiếp dùng tay không đấm ngã Ô Lực Hãn.
Thân hình tráng kiện của Ô Lực Hãn húc lăn tới đống lửa, máu me đầy mặt, cảm thấy gãy mũi mất rồi. Gã lắc đầu, lực đấm kia làm hai lỗ tai gã điếc tạm thời, thậm chí không nghe rõ được phía trước. Gã phun cái răng bị đấm rụng ra, hàm hồ nói: “Giết hắn!”
Cáp Sâm cảm thấy mình đã bị xác định, đây là tầm ngắm ngay từ khoảnh khắc cửa mở ra đã không thể lờ đi. Cáp Sâm biết Tiêu Trì Dã tới đây vì cái gì, nhưng hắn sẽ không trả lại cho Tiêu Trì Dã, bởi vì đó là huân chương mà hắn đã đoạt được.
Cáp Sâm cầm chắc dao găm, nhưng Tiêu Trì Dã không cho Cáp Sâm cơ hội, hắn xách bọ cạp chặn trước dao găm, dùng thân thể rắn chắc đó xô Cáp Sâm tới tủ. Tiêu Trì Dã tung một quyền đập vào, cửa tủ lập tức bể tan, tủ sau lưng Cáp Sâm ầm ầm sập xuống, cho Cáp Sâm được thở dốc tạm thời. Dao găm của hắn tập kích như vũ bão, nhưng lần này Tiêu Trì Dã không tránh, hắn nắm chắc dao găm, vặn ngược hướng mình.
Cáp Sâm đã lĩnh giáo sức mạnh của Tiêu Trì Dã khi ở Đồ Đạt Long Kỳ, hắn không thể nào đoạt lại dao găm được, hắn vừa thả tay trong phút mốt vừa khom eo tránh khỏi công kích của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không ném dao găm, hắn bị Ô Lực Hãn xông tới từ bên cạnh ghìm chắc lại. Thân thể như gò núi kia đập Tiêu Trì Dã lên vách tường, sau đó Ô Lực Hãn đấm mạnh một quyền. Cú đấm như gạch đá này làm Tiêu Trì Dã trào máu, trong lúc chịu đòn hắn cũng kéo cổ áo Ô Lực Hãn lại, nghiêng đầu tránh thoát một cú, ngay sau đó dùng đầu nện thật mạnh vào cái mũi bị thương của Ô Lực Hãn.
Ô Lực Hãn cuống cuồng ôm mũi, Tiêu Trì Dã dùng ngón tay quay dao găm lại, hắn nắm chắc phần sắc nhọn gồ ra đó, kẹp lưỡi dao vào kẽ ngón tay, tiếp theo tung một quyền thẳng mặt Ô Lực Hãn không kịp tránh.
Ô Lực Hãn điên tiết gào lên, toàn con mắt phải của gã bị dao găm chọt trúng rồi, gã đau đớn cả mình run rẩy, lúc khuỵu người xuống máu xối không ngừng, mắng loạn lời Biên Sa.
Tiêu Trì Dã không tha cho Ô Lực Hãn, hắn kéo tóc Ô Lực Hãn qua, đi nhanh mấy bước, hung tàn đập đầu Ô Lực Hãn lên vách tường. Tiếng đập làm người kến răng kia lặp đi lặp lại không biết bao lần, đập đến nỗi trên vách tường toàn máu me. Bọ cạp sau lưng Tiêu Trì Dã đã nhào tới, quấn lấy phần lưng Tiêu Trì Dã định lật ngã hắn. Thế nhưng Tiêu Trì Dã không nhích lấy một phân, hắn trở tay lần tới loan đao bên hông bọ cạp, sau đó nới lỏng tay đang xách Ô Lực Hãn.
Ô Lực Hãn thống khổ gầm rú, cứ thế lảo đảo về phía sau. Gã mới chỉ đi được hai bước, giữa cổ cảm giác lạnh lẽo xẹt qua, thậm chí chẳng cần chờ một khắc, máu phun ra như suối, đầu lìa khỏi cổ.
Tiêu Trì Dã nhấc tay lau máu tanh hôi, đôi mắt cực sáng lộ trong bóng tối, đôi con ngươi dâng tràn điên cuồng và thù hận, thế khiến hắn như con sói đói khát, bị trận tuyết lớn này trùm đi mọi lý trí. Hắn nhìn thẳng vào Cáp Sâm, gằn từng chữ: “Trả cha lại cho ta.”
Cáp Sâm gạt mái tóc đỏ che mắt về phía sau, nhìn Tiêu Trì Dã nói một cách thờ ơ: “Vậy thì cha ngươi, khi nào mới trả huynh đệ lại cho ta?”
Tiêu Trì Dã đã sải tới gần, hắn hoàn toàn không muốn nghe thứ lời của Cáp Sâm. Hai người đấu đá phá bể cửa sổ, lăn lộn vào trong bão tuyết.
Cáp Sâm dốc toàn lực đánh trả, hắn xô ngã Tiêu Trì Dã trong tuyết, sau đó nhanh nhạy thẳng thân dậy, thở gấp lui về sau, lạnh lùng nói: “Móng sắt của cha ngươi đạp nát đầu hắn rồi, cũng ở trong bão tuyết, mặc cho hắn phơi thây ngoài hoang dã.”
Tiêu Trì Dã chống thân đứng dậy, hắn nhổ ngụm máu trong miệng ra.
Kẽ tay Cáp Sâm lật xoay dao găm mới, đầu ngón tay trượt theo ánh sắc lạnh, nói vô tình: “Ta chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Hai người lại xông vào nhau, cuồng phong gào rít, tuyết thổi nhức con mắt, tiếng hít thở dồn dập gấp rút, cả đất trời đều đang thét lên. Tiêu Trì Dã kẹp yết hầu Cáp Sâm, hắn để vậy lôi Cáp Sâm dậy, đập lưng Cáp Sâm vào vách tường đổ nát của trạm dịch. Vụn tuyết trên mặt tường đều bị đập rơi rớt, Cáp Sâm tóm cánh tay phải Tiêu Trì Dã, dùng hết sức lực vặn qua, suýt nữa bẻ gãy được nó rồi.
Tay phải Tiêu Trì Dã tê dại, vết thương cũ khiến cánh tay này của hắn không vững vàng, Cáp Sâm lại thoát chạy được. Chớp mắt sau đó, Tiêu Trì Dã bị bọ cạp còn sót lại ôm chắc hai chân, lật cả người ngã vào trong tuyết. Cáp Sâm nắm chặt thời cơ, từ phía sau dùng dao găm đâm tới sau gáy Tiêu Trì Dã. Khuỷu tay Tiêu Trì Dã chống đất, bất ngờ tránh thoát chỗ hiểm, sau vai trái chịu một cái đâm này.
Cáp Sâm muốn rút dao găm ra, nhưng Tiêu Trì Dã trở tay chụp sau gáy Cáp Sâm, dùng lực cực kỳ khủng bố đập đầu Cáp Sâm xuống đất, gắt gao nhấn vào trong tuyết. Bả vai hắn nhanh chóng thấm máu ướt đẫm, dao găm vẫn chưa rút ra kia chập trùng theo thở dốc.
Hai bàn tay Cáp Sâm ấn trên đất tuyết, cổ họng hắn phát tiếng khàn nghẹn, thế nhưng hắn không nhấc đầu lên nổi, hoàn toàn không có cách nào lay được bàn tay Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo nghiến tóc đỏ của Cáp Sâm, mắt hắn đỏ ngầu, khàn giọng gầm lên: “Trả, người, lại, cho, ta!”
Ranh giới đất trời mơ hồ không thể thấy rõ, bão tuyết quét tới chiến trường, bao trùm khắp cả phía đông dãy Hồng Nhạn, đưa mắt nhìn ra đâu đâu cũng trắng xoá một màu.
Cáp Sâm vốn định rời đi rồi, thế nhưng tối nay gió tuyết quá lớn, hắn lo lạc đường trong đồng tuyết nên chỉ có thể quay về trạm dịch hoang lần nữa. Đội bọ cạp mà Cáp Sâm dẫn đều có vẻ ngoài cực kỳ giống người Đại Chu, bọn hắn đã cởi lớp áo giáp dùng để ngụy trang, đang quây quần cùng uống trà.
“Chu…” Một tên trong đó lau yêu bài, cố gắng đọc từ bên ánh lửa, “Kẻ này họ Chu đây.”
“Của ta họ Phó, ” Một tên khác cũng giơ yêu bài lên, “là nam nhân đại cảnh.”
“Sói đều đến từ đại cảnh, ” Gã râu quai nón có vết thẹo đao nhìn quanh đám hậu bối đang cười đùa này, cuối cùng nhìn về phía Cáp Sâm luôn trầm mặc không nói, “tối nay ngươi giết lang vương rồi, Cáp Sâm, sau này ngươi chính là vương của chiến trường phía bắc.”
Chiến trường phía bắc luôn thuộc về lang vương, Tiêu Phương Húc dùng sự cường hãn chiếm cứ đỉnh cao nhất núi Hồng Nhạn, trong hai mươi năm qua ông khiến mười hai bộ Biên Sa nghe tiếng thôi đã sợ mất mật. Tất cả những kẻ đang ngồi đều đã nghe truyền thuyết về ông nhiều đến thuộc rồi, tối nay bọn hắn toàn thắng trở về, người bị giết chết không phải một người phàm, mà là thần của Ly Bắc.
Cáp Sâm uống trà, nghe vậy liền xấu hổ cười với Ô Lực Hãn.
Dường như Cáp Sâm luôn ngại ngùng nội tâm như vậy, nhưng sau tối nay sẽ không còn ai dám khinh thị hắn nữa. Ô Lực Hãn có thể dự liệu được, tương lai chỉ mấy năm thôi, Biên Sa sẽ dùng tốc độ thế nào để quét gọn Ly Bắc. Bây giờ bọn hắn đã hiểu Ly Bắc rất rõ, Tiêu Kí Minh trọng thương không khỏi, Tiêu Trì Dã thì chưa đủ cứng cáp, chủ tướng suy bại nghiêm trọng, Ly Bắc đang gặp phải mùa đông rét căm khó qua được, còn Cáp Sâm thì đã chờ đợi điều này rất lâu rồi.
Ô Lực Hãn nói: “Nhưng xem ra ngươi không hề vui vẻ.”
“Ngoài dự liệu, ” Hai tay Cáp Sâm bưng bát, hắn nghĩ tới chiến lợi phẩm của mình, “ta nghe truyền thuyết về lão mà lớn lên, lão trong miệng cha ta là người đánh đâu thắng đó.”
“Nga Tô Hoà Nhật sẽ tự hào vì ngươi lắm, ” Ô Lực Hãn suy nghĩ một lát, “tối nay ngươi còn chém đầu thiết kỵ Ly Bắc nữa.”
Cáp Sâm uống cạn trà, không đáp lại.
Nhưng Ô Lực Hãn nói không sai, tối nay còn có thiết kỵ Ly Bắc bị Cáp Sâm chém đầu. Cho tới tận giờ, bức tường sắt đứng ở phương bắc này đều có vẻ cứng rắn không gì phá nổi, nhưng khi Cáp Sâm thực sự đứng tại nơi đây, hắn đã phát hiện thiết kỵ Ly Bắc có nhược điểm trí mạng.
Nhánh quân đội này quá mức tập trung, tín ngưỡng của bọn họ tuy rằng sinh ra từ vùng đất, nhưng lại quá mức ỷ vào thống soái. Thời gian bọn họ thành lập quá ngắn, cho nên mỗi tên lính đều đặt ánh mắt lên người Tiêu Phương Húc, phảng phất chỉ cần Tiêu Phương Húc còn ở đây, thiết kỵ Ly Bắc có thể đánh đâu thắng đó.
A Mộc Nhĩ rõ đạo lý này, Cáp Sâm cũng rõ đạo lý này. Năm Thiên Sâm là bước ngoặt thiết kỵ Ly Bắc không còn chiếm vị trí chủ động nữa, Tiêu Kí Minh lui về tuyến sau tượng trưng cho khởi đầu của sụp đổ, mà Tiêu Phương Húc trở lại nhậm chức lại khiến Cáp Sâm xác định được điểm yếu của thiết kỵ Ly Bắc nằm ở đây. Cáp Sâm bị điều đến chiến trường phía bắc là để quen với Tiêu Phương Húc. Từ năm tám tuổi hắn đã theo A Mộc Nhĩ nam chinh bắc chiến, ở trong lều doanh nghe đến tên của Tiêu Phương Húc nhiều nhất, khi Tiêu Phương Húc chẳng biết chút gì về hắn, hắn lại đã biết thói quen dẫn binh của Tiêu Phương Húc rồi.
Cáp Sâm không muốn chỉ đánh thắng một trận, hắn muốn toàn tuyến Ly Bắc phải đổ sụp. Còn chuyện ai sẽ vì thế mà đứt từng khúc ruột, đều không phải là thứ hắn cần đắn đo, cũng như Ly Bắc chưa từng quan tâm nỗi khổ của Biên Sa. Cáp Sâm muốn dốc toàn lực đạp đổ đối thủ, đâm xuyên qua tim đối thủ, khiến từ đây đối thủ thất bại hoàn toàn, thời cơ Biên Sa trở mình chính là thời khắc này. Bọn họ tranh đoạt, đánh nhau, huyết hải thâm cừu đã mài răng nanh của mỗi bên, quá thương hại đối với bên nào cũng đều là tự sát.
Lúc đống lửa sắp tắt, nhóm bọ cạp tản ra tìm chỗ chợp mắt một lúc. Ô Lực Hãn đứng gác đêm, Cáp Sâm dựa vào cái tủ cũ nhắm mắt lại.
Gió lạnh bên ngoài gầm rít táp vào mái hiên, ngựa sắt ngoắc ở cửa trạm dịch bị thổi cho hí vang. Thế gian chỉ còn lại hai màu trắng đen, tuyết hoà vào đêm giằng kéo nhau, hoa tuyết như xơ rách tích thành đụn tuyết, vừa giẫm chân ra đã bị vùi lấp rất nhanh.
Bọ cạp đứng tiểu ngoài trạm dịch còn chưa kịp tháo đai, cuống họng đã bị thít lại, theo đó là tiếng “ặc” nhỏ đến mức không nghe thấy được, thân mình bọ cạp lập tức bị từ từ thả rơi trên đất.
Ô Lực Hãn có thính lực phi phàm, cơ hồ ngay tức khắc giơ tay mò tới chuỳ sắt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm ván cửa, thấp giọng nói: “Sói tới rồi.”
Bọ cạp gần cửa nhất lặng lẽ dịch bước, nhoài mình tới khe hở của cánh cửa kia, chuẩn bị dò xét. Thế nhưng ngay lúc hắn rạp người xuống, một cây đao dài bỗng chọc vào từ khe hở, đâm xuyên đầu hắn.
Trong phòng không một ai lên tiếng, Cáp Sâm vẫn tỉnh táo quan sát, nhìn thanh đao dài kia rút trở về, trên ván cửa đã in một mảnh đỏ sẫm, mùi máu tanh theo đó toả nồng. Ngay sau đấy cửa bị đẩy mở, ánh lửa bị gió dập vùi, trong phòng lập tức chìm vào tối om, thân hình giống hệt Tiêu Phương Húc đứng ngay kia làm Ô Lực Hãn xém kinh hãi túa mồ hôi lạnh.
Tĩnh mịch kéo dài, nhóm bọ cạp trong phòng nóng người lên. Lúc bọn hắn vây giết Tiêu Phương Húc bị chết mất gần nửa, bọ cạp còn lại đã mỏi mệt khó chịu nổi, nỗi sợ bị lang vương đâm xuyên lại ập tới. Bọ cạp thầm khấn sói con đừng có lực cánh tay như cha hắn, nhưng ngay khi bọn hắn tiếp xúc, bọ cạp đã bị đóng đinh trên sàn nhà rồi.
Chút ánh sáng từ cửa cũng bị che lấp, dòng máu sền sệt phun tóe lên mặt. Ô Lực Hãn không lau đi, trong tối mò gã vung chuỳ đập về phía mặt Tiêu Trì Dã —— y như cách gã đập về phía Tiêu Phương Húc vậy.
Thế nhưng Tiêu Trì Dã bóp chắc bắp tay dưới của Ô Lực Hãn, cây đao hắn mới rút khỏi thi thể vừa đây không hề xoay lưỡi lại trong vây bức chật hẹp này, hắn nện đầu quỷ trên chuôi đao vào mặt Ô Lực Hãn. Ô Lực Hãn lảo đảo muốn lùi về sau, nhưng Tiêu Trì Dã không buông tay, đao của hắn bị bọ cạp sau lưng giữ lại, vì thế hắn lập tức bỏ Lang Lệ đao, trực tiếp dùng tay không đấm ngã Ô Lực Hãn.
Thân hình tráng kiện của Ô Lực Hãn húc lăn tới đống lửa, máu me đầy mặt, cảm thấy gãy mũi mất rồi. Gã lắc đầu, lực đấm kia làm hai lỗ tai gã điếc tạm thời, thậm chí không nghe rõ được phía trước. Gã phun cái răng bị đấm rụng ra, hàm hồ nói: “Giết hắn!”
Cáp Sâm cảm thấy mình đã bị xác định, đây là tầm ngắm ngay từ khoảnh khắc cửa mở ra đã không thể lờ đi. Cáp Sâm biết Tiêu Trì Dã tới đây vì cái gì, nhưng hắn sẽ không trả lại cho Tiêu Trì Dã, bởi vì đó là huân chương mà hắn đã đoạt được.
Cáp Sâm cầm chắc dao găm, nhưng Tiêu Trì Dã không cho Cáp Sâm cơ hội, hắn xách bọ cạp chặn trước dao găm, dùng thân thể rắn chắc đó xô Cáp Sâm tới tủ. Tiêu Trì Dã tung một quyền đập vào, cửa tủ lập tức bể tan, tủ sau lưng Cáp Sâm ầm ầm sập xuống, cho Cáp Sâm được thở dốc tạm thời. Dao găm của hắn tập kích như vũ bão, nhưng lần này Tiêu Trì Dã không tránh, hắn nắm chắc dao găm, vặn ngược hướng mình.
Cáp Sâm đã lĩnh giáo sức mạnh của Tiêu Trì Dã khi ở Đồ Đạt Long Kỳ, hắn không thể nào đoạt lại dao găm được, hắn vừa thả tay trong phút mốt vừa khom eo tránh khỏi công kích của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không ném dao găm, hắn bị Ô Lực Hãn xông tới từ bên cạnh ghìm chắc lại. Thân thể như gò núi kia đập Tiêu Trì Dã lên vách tường, sau đó Ô Lực Hãn đấm mạnh một quyền. Cú đấm như gạch đá này làm Tiêu Trì Dã trào máu, trong lúc chịu đòn hắn cũng kéo cổ áo Ô Lực Hãn lại, nghiêng đầu tránh thoát một cú, ngay sau đó dùng đầu nện thật mạnh vào cái mũi bị thương của Ô Lực Hãn.
Ô Lực Hãn cuống cuồng ôm mũi, Tiêu Trì Dã dùng ngón tay quay dao găm lại, hắn nắm chắc phần sắc nhọn gồ ra đó, kẹp lưỡi dao vào kẽ ngón tay, tiếp theo tung một quyền thẳng mặt Ô Lực Hãn không kịp tránh.
Ô Lực Hãn điên tiết gào lên, toàn con mắt phải của gã bị dao găm chọt trúng rồi, gã đau đớn cả mình run rẩy, lúc khuỵu người xuống máu xối không ngừng, mắng loạn lời Biên Sa.
Tiêu Trì Dã không tha cho Ô Lực Hãn, hắn kéo tóc Ô Lực Hãn qua, đi nhanh mấy bước, hung tàn đập đầu Ô Lực Hãn lên vách tường. Tiếng đập làm người kến răng kia lặp đi lặp lại không biết bao lần, đập đến nỗi trên vách tường toàn máu me. Bọ cạp sau lưng Tiêu Trì Dã đã nhào tới, quấn lấy phần lưng Tiêu Trì Dã định lật ngã hắn. Thế nhưng Tiêu Trì Dã không nhích lấy một phân, hắn trở tay lần tới loan đao bên hông bọ cạp, sau đó nới lỏng tay đang xách Ô Lực Hãn.
Ô Lực Hãn thống khổ gầm rú, cứ thế lảo đảo về phía sau. Gã mới chỉ đi được hai bước, giữa cổ cảm giác lạnh lẽo xẹt qua, thậm chí chẳng cần chờ một khắc, máu phun ra như suối, đầu lìa khỏi cổ.
Tiêu Trì Dã nhấc tay lau máu tanh hôi, đôi mắt cực sáng lộ trong bóng tối, đôi con ngươi dâng tràn điên cuồng và thù hận, thế khiến hắn như con sói đói khát, bị trận tuyết lớn này trùm đi mọi lý trí. Hắn nhìn thẳng vào Cáp Sâm, gằn từng chữ: “Trả cha lại cho ta.”
Cáp Sâm gạt mái tóc đỏ che mắt về phía sau, nhìn Tiêu Trì Dã nói một cách thờ ơ: “Vậy thì cha ngươi, khi nào mới trả huynh đệ lại cho ta?”
Tiêu Trì Dã đã sải tới gần, hắn hoàn toàn không muốn nghe thứ lời của Cáp Sâm. Hai người đấu đá phá bể cửa sổ, lăn lộn vào trong bão tuyết.
Cáp Sâm dốc toàn lực đánh trả, hắn xô ngã Tiêu Trì Dã trong tuyết, sau đó nhanh nhạy thẳng thân dậy, thở gấp lui về sau, lạnh lùng nói: “Móng sắt của cha ngươi đạp nát đầu hắn rồi, cũng ở trong bão tuyết, mặc cho hắn phơi thây ngoài hoang dã.”
Tiêu Trì Dã chống thân đứng dậy, hắn nhổ ngụm máu trong miệng ra.
Kẽ tay Cáp Sâm lật xoay dao găm mới, đầu ngón tay trượt theo ánh sắc lạnh, nói vô tình: “Ta chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Hai người lại xông vào nhau, cuồng phong gào rít, tuyết thổi nhức con mắt, tiếng hít thở dồn dập gấp rút, cả đất trời đều đang thét lên. Tiêu Trì Dã kẹp yết hầu Cáp Sâm, hắn để vậy lôi Cáp Sâm dậy, đập lưng Cáp Sâm vào vách tường đổ nát của trạm dịch. Vụn tuyết trên mặt tường đều bị đập rơi rớt, Cáp Sâm tóm cánh tay phải Tiêu Trì Dã, dùng hết sức lực vặn qua, suýt nữa bẻ gãy được nó rồi.
Tay phải Tiêu Trì Dã tê dại, vết thương cũ khiến cánh tay này của hắn không vững vàng, Cáp Sâm lại thoát chạy được. Chớp mắt sau đó, Tiêu Trì Dã bị bọ cạp còn sót lại ôm chắc hai chân, lật cả người ngã vào trong tuyết. Cáp Sâm nắm chặt thời cơ, từ phía sau dùng dao găm đâm tới sau gáy Tiêu Trì Dã. Khuỷu tay Tiêu Trì Dã chống đất, bất ngờ tránh thoát chỗ hiểm, sau vai trái chịu một cái đâm này.
Cáp Sâm muốn rút dao găm ra, nhưng Tiêu Trì Dã trở tay chụp sau gáy Cáp Sâm, dùng lực cực kỳ khủng bố đập đầu Cáp Sâm xuống đất, gắt gao nhấn vào trong tuyết. Bả vai hắn nhanh chóng thấm máu ướt đẫm, dao găm vẫn chưa rút ra kia chập trùng theo thở dốc.
Hai bàn tay Cáp Sâm ấn trên đất tuyết, cổ họng hắn phát tiếng khàn nghẹn, thế nhưng hắn không nhấc đầu lên nổi, hoàn toàn không có cách nào lay được bàn tay Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo nghiến tóc đỏ của Cáp Sâm, mắt hắn đỏ ngầu, khàn giọng gầm lên: “Trả, người, lại, cho, ta!”
/282
|