Editor: Yên Nhi
Tần Liễm nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt xa cách mà lạnh nhạt: “Đêm đã khuya, Đại hoàng tử đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Bị hạ lệnh đuổi khách, Tề Tế Huyên ngẩn ra: “Chẳng lẽ Tần công tử không quan tâm đến an nguy của Diệp công tử sao?”
“Bản tướng đang rất buồn ngủ, xin lỗi không tiếp được.” Tần Liễm xa cách nói.
Chuyện Thánh Quả bị trộm rất nhanh đã truyền tới trong tai của Thiên Nhất Tuyệt.
Chỗ ở của Đại hộ pháp Tiêu Dao Thành, Thiên Thánh Cung trong cấm địa, trong đại sảnh, Thiên Nhất Tuyệt ngồi ở trên chủ tọa. Hắn khẽ cúi thấp đầu, hai bên tóc mai xõa xuống che đi hơn phân nửa kia vẻ mặt âm u của hắn.
Trong đại sảnh bày tám viên dạ minh châu lớn đang đồng thời phát sáng, chiếu vào đá làm bằng ngọc trên sàn nhà làm phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Trước mặt Thiên Nhất Tuyệt có một người đang quỳ, người đó là thủ lĩnh phụ trách bảo vệ cấm địa, hắn cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ chờ Thiên Nhất Tuyệt xử lý.
“Có người đến cấm địa trộm Thánh Quả đều đi rồi, ngươi mới phát hiện có người xâm nhập cấm địa, thực sự đáng chết!” Thiên Nhất Tuyệt lạnh lùng nói, hắn cách không đánh ra một chưởng đánh chết người nọ, không hề cho người nọ có cơ hội mở miệng cầu xin tha thứ.
Tư Không Hoành lẳng lặng đứng ở một bên, đầu cúi thấp xuống, không dám thở mạnh, càng không dám nhìn về phía người ngồi trên chủ tọa.
Tư Không Tiêm Vụ từ bên ngoià phòng đi vào, trên cánh tay khoác thêm một tấm lụa mỏng nhìn giống như hai sợ đai ngọc tung bay, bước chân của nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ tao nhã nhưng có thể khiến cho trăm hoa thất sắc.
Tư Không Hoành nghe được tiếng bước chân, nhìn sang phía cửa, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của Tư Không Tiêm Vụ đang đi vào, trong nháy mắt hai mắt của hắn thoáng hiện lên tia sáng, trong mắt toát ra sự ái mộ.
Tư Không Tiêm Vụ đi vào đại sảnh, rõ ràng cảm thấy một cổ lạnh lẽo: “Đại hộ pháp.” Nàng nhìn về phía Thiên Nhất Tuyệt đang mặc hắc y ngồi ở trên ghế chủ tọa, trên vạt áo có thêu mạn châu sa hoa. Từ ngoài cửa đi vào đại sảnh, nàng keo kiệt không thèm ngó ngàng đến Tư Không Hoành.
“Người ăn trộm Thánh Quả là ai?” Ánh mắt sắc bén của Thiên Nhất Tuyệt dừng ở trên người Tư Không Tiêm Vụ.
“Diệp Đàm.” Nàng trả lời.
“ Chuyện gì xảy ra? Không phải Thánh Quả là do ngươi trông coi sao, vì sao lại để cho hắn ăn trộm được chứ?” Thiên Nhất Tuyệt nén giận nói, giọng nói vừa trầm thấp lại âm trầm.
Tư Không Tiêm Vụ rũ mắt không trả lời, biểu lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm để Thiên Nhất Tuyệt có tức giận hay không.
“Tư Không Tiêm Vụ, cho Bản hộ pháp một cái lý do.” Giọng Thiên Nhất Tuyệt âm hàn nói.
“Không có lý do gì cả, tất cả đều do Tiêm Vụ làm việc thất trách.” Nàng nhàn nhạt nói.
“Đại tiểu thư sẽ không phải là đã coi trọng tiểu
Tần Liễm nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt xa cách mà lạnh nhạt: “Đêm đã khuya, Đại hoàng tử đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Bị hạ lệnh đuổi khách, Tề Tế Huyên ngẩn ra: “Chẳng lẽ Tần công tử không quan tâm đến an nguy của Diệp công tử sao?”
“Bản tướng đang rất buồn ngủ, xin lỗi không tiếp được.” Tần Liễm xa cách nói.
Chuyện Thánh Quả bị trộm rất nhanh đã truyền tới trong tai của Thiên Nhất Tuyệt.
Chỗ ở của Đại hộ pháp Tiêu Dao Thành, Thiên Thánh Cung trong cấm địa, trong đại sảnh, Thiên Nhất Tuyệt ngồi ở trên chủ tọa. Hắn khẽ cúi thấp đầu, hai bên tóc mai xõa xuống che đi hơn phân nửa kia vẻ mặt âm u của hắn.
Trong đại sảnh bày tám viên dạ minh châu lớn đang đồng thời phát sáng, chiếu vào đá làm bằng ngọc trên sàn nhà làm phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Trước mặt Thiên Nhất Tuyệt có một người đang quỳ, người đó là thủ lĩnh phụ trách bảo vệ cấm địa, hắn cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ chờ Thiên Nhất Tuyệt xử lý.
“Có người đến cấm địa trộm Thánh Quả đều đi rồi, ngươi mới phát hiện có người xâm nhập cấm địa, thực sự đáng chết!” Thiên Nhất Tuyệt lạnh lùng nói, hắn cách không đánh ra một chưởng đánh chết người nọ, không hề cho người nọ có cơ hội mở miệng cầu xin tha thứ.
Tư Không Hoành lẳng lặng đứng ở một bên, đầu cúi thấp xuống, không dám thở mạnh, càng không dám nhìn về phía người ngồi trên chủ tọa.
Tư Không Tiêm Vụ từ bên ngoià phòng đi vào, trên cánh tay khoác thêm một tấm lụa mỏng nhìn giống như hai sợ đai ngọc tung bay, bước chân của nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ tao nhã nhưng có thể khiến cho trăm hoa thất sắc.
Tư Không Hoành nghe được tiếng bước chân, nhìn sang phía cửa, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của Tư Không Tiêm Vụ đang đi vào, trong nháy mắt hai mắt của hắn thoáng hiện lên tia sáng, trong mắt toát ra sự ái mộ.
Tư Không Tiêm Vụ đi vào đại sảnh, rõ ràng cảm thấy một cổ lạnh lẽo: “Đại hộ pháp.” Nàng nhìn về phía Thiên Nhất Tuyệt đang mặc hắc y ngồi ở trên ghế chủ tọa, trên vạt áo có thêu mạn châu sa hoa. Từ ngoài cửa đi vào đại sảnh, nàng keo kiệt không thèm ngó ngàng đến Tư Không Hoành.
“Người ăn trộm Thánh Quả là ai?” Ánh mắt sắc bén của Thiên Nhất Tuyệt dừng ở trên người Tư Không Tiêm Vụ.
“Diệp Đàm.” Nàng trả lời.
“ Chuyện gì xảy ra? Không phải Thánh Quả là do ngươi trông coi sao, vì sao lại để cho hắn ăn trộm được chứ?” Thiên Nhất Tuyệt nén giận nói, giọng nói vừa trầm thấp lại âm trầm.
Tư Không Tiêm Vụ rũ mắt không trả lời, biểu lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm để Thiên Nhất Tuyệt có tức giận hay không.
“Tư Không Tiêm Vụ, cho Bản hộ pháp một cái lý do.” Giọng Thiên Nhất Tuyệt âm hàn nói.
“Không có lý do gì cả, tất cả đều do Tiêm Vụ làm việc thất trách.” Nàng nhàn nhạt nói.
“Đại tiểu thư sẽ không phải là đã coi trọng tiểu
/275
|