- Cái này có gì kỳ quái. Thiếu gia nhà chúng ta, tính cách ôn hòa, bình dị gần gũi, cũng không tranh cãi với người khác. Mặc dù biết sử dụng độc, cũng sẽ không giống độc sư khác, gặp người lại giết! Ngược lại, bất kể làm chuyện gì, đều sẽ giảng đạo lý, lấy đức thu phục người...
Thấy đối phương nghi ngờ ở điểm này, Tôn Cường khinh bỉ liếc mắt thoáng nhìn.
Còn nói cao thủ, điều này cũng không biết, thật sự mất mặt.
Đang muốn giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ ưu điểm của thiếu gia, lời mới nói phân nửa, liền nghe được phía dưới vương thành, một âm thanh nổ lớn vang vọng đến.
- Đinh Mục, Trương Huyền ta tới, còn không mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!
- Trương Huyền?
Nghe nói như thế, trên lưng man thú trầm mặc một hồi. Ngay sau đó tất cả mọi người đồng thời đồng loạt nhìn lại.
Đây là... người ngươi nói bình dị gần gũi, cũng không tranh cãi với người, lấy đức thu phục người sao?
Dường như, cũng đã giết tới cửa vương thất Hiên Viên người ta!
- Đây là muốn làm gì?
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, Ngụy Dư Thanh sửng sốt.
Thế nào mới đi mấy ngày, Trương thú sư chạy vương cung người ta gây sự, còn muốn giết thái tử?
- Ngụy trưởng lão, nhanh đi qua xem thử!
Trong đám người, chỉ có Tôn Cường biết chuyện gì xảy ra. Hắn biết bây giờ không phải là thời gian rầu rĩ những chuyện này, vội vàng phân phó.
Xem ra thiếu gia đã chờ không được, chuẩn bị động thủ.
- Được!
Biết tình cảnh nguy cấp, Ngụy Dư Thanh gật đầu, dưới chân giẫm một cái. Man thú bay thẳng tắp về phía phương hướng âm thanh truyền tới.
...
Đứng ở chính giữa đài tế thiên, Đinh Mục đang định tiếp nhận nghi thức cuối cùng, leo lên vương vị, thành tựu Chí Tôn, lại nghe nói như thế, không nhịn được cũng sững sờ ở tại chỗ.
Hắn từng nghĩ tới nhiều cách đối phương tìm mình báo thù, tập kích bất ngờ, ám sát, đưa lên bái thiếp, hẹn chiến...
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, quang minh chính đại như vậy.
Ở trước mặt nhiều bách tính vương thành như vậy, nhiều danh sư của Danh Sư Đường, cùng với các vị vương công đại thần, lại không chút kiêng kỵ xông tới, cao giọng hét lớn... Người này không phải điên rồi chứ?
Đây chính là Hiên Viên vương thành, sân nhà của hắn, trọng binh canh gác không nói, còn có rất nhiều trận pháp xung quanh... Trực tiếp xông tới, không kiêng nể gì cả như vậy. Loại chỉ số thông minh này, thật sự là thiên tài danh sư nhị tinh sao?
- Đây là vị danh sư muốn giết ngươi sao?
Một người trung niên đã đi tới.
Đường chủ Danh Sư Đường, Lạc Thiên Hồng!
Đã nhiều ngày, Đinh Mục vẫn đợi ở Danh Sư Đường, đã nói với một chút. Hình như là một vị danh sư muốn giết hắn. Vốn tưởng rằng đây chỉ là buồn lo vô cớ, không nghĩ tới thật sự đã tới.
- Ừ!
Đinh Mục gật đầu, liền ôm quyền:
- Đều là hiểu nhầm mà thôi, mong rằng Lạc huynh hỗ trợ phối hợp một chút!
- Danh sư nhị tinh nho nhỏ mà thôi. Lời của ta, vẫn không dám vi phạm!
Lạc Thiên Hồng khoát tay áo.
Danh sư có chế độ đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc. Danh sư nhị tinh ở trong mắt người khác, chói mắt vô cùng. Nhưng ở trước mặt hắn đường đường danh sư tam tinh đỉnh phong, lại không đủ nhìn.
Loại người trình độ này, nhìn thấy mình, phải làm lễ học sinh, bằng không, hoàn toàn có thể báo lên Danh Sư Đường, khai trừ tư cách danh sư.
- Vậy là tốt rồi...
Thấy đường chủ Danh Sư Đường muốn thay hắn ra mặt, Đinh Mục thở phào nhẹ nhõm.
- Bạch Thần, qua cảnh cáo một tiếng, đừng chậm trễ đại điển đăng cơ của điện hạ. Nếu như không biết tốt xấu, có thể ra tay giải quyết!
Lạc Thiên Hồng khoát tay áo.
- Vâng!
Một người mặc trường bào danh sư từ trong đoàn người đi ra.
Người này chừng bốn mươi tuổi, hai mắt lấp lánh có thần, trên huy hiệu trước ngực, ba ngôi sao sáng ngời loá mắt.
Lại là vị danh sư tam tinh sơ kỳ.
Tu vi của bản thân cũng đạt tới Chí Tôn đỉnh phong.
Nhận được mệnh lệnh, Bạch Thần danh sư xoay người nhìn về phía Trương Huyền trong không trung, nhướng mày:
- Bây giờ là đại điển đăng cơ của Đinh Mục điện hạ, đừng vội quấy rối. Lập tức rời đi, có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua. Bằng không, đừng trách ta đây không khách khí!
- Giết Đinh Mục, ta tự sẽ rời đi!
Lười nói thừa, thân thể thoáng lắc một cái, Trương Huyền từ trên người Khiếu Thiên thú nhảy xuống.
Tuy rằng không tu luyện qua võ kỹ khinh thân đặc biệt, tu vi đạt tới Chí Tôn, lại thêm thân thể cường lực, độ cao hơn mười thước, không đáng kể chút nào.
Vù!
Hắn hạ xuống trên thang lầu của đài tế thiên, khiến mặt đất nham thạch vỡ nát một mảng lớn. Hắn nhấc chân đi về phía trước.
- Tại hạ là danh sư tam tinh Bạch Thần. Thân là sư giả, nên biết quy định, tôn sư trọng đạo, nghe theo danh sư cấp bậc cao phân phó. Chẳng lẽ còn muốn chống lại mệnh lệnh?
Thấy người thanh niên này không để ý tới lời của hắn, trực tiếp đi qua, sắc mặt Bạch Thần khó coi.
Lời đường chủ và Đinh Mục vừa rồi nói chuyện, hắn cũng nghe được, biết đối phương là một danh sư.
Nhị tinh sơ kỳ nho nhỏ mà thôi, nhìn thấy tam tinh sơ kỳ mình, chắc hẳn phải lấy sư lễ đối đãi, không dám phản bác... Lại dám vi phạm mệnh lệnh, không thèm quan tâm, quả thực cả gan làm loạn tới cực điểm.
- Lăn!
Không nghĩ tới người Danh Sư Đường ở Hiên Viên vương quốc, không hỏi rõ đúng sai lại ngăn cản mình, bảo mình rời đi, Trương Huyền hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi... Đâm đầu vào chỗ chết!
Vốn tưởng rằng chỉ ra thân phận, đối phương sẽ biết khó mà lui, xoay người rời khỏi. Không nghĩ tới đối phương trực tiếp bảo hắn “lăn“. Sắc mặt Bạch Thần thoáng cái trở nên tái nhợt, toàn thân thiếu chút nữa nổ tung.
Thấy đối phương nghi ngờ ở điểm này, Tôn Cường khinh bỉ liếc mắt thoáng nhìn.
Còn nói cao thủ, điều này cũng không biết, thật sự mất mặt.
Đang muốn giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ ưu điểm của thiếu gia, lời mới nói phân nửa, liền nghe được phía dưới vương thành, một âm thanh nổ lớn vang vọng đến.
- Đinh Mục, Trương Huyền ta tới, còn không mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!
- Trương Huyền?
Nghe nói như thế, trên lưng man thú trầm mặc một hồi. Ngay sau đó tất cả mọi người đồng thời đồng loạt nhìn lại.
Đây là... người ngươi nói bình dị gần gũi, cũng không tranh cãi với người, lấy đức thu phục người sao?
Dường như, cũng đã giết tới cửa vương thất Hiên Viên người ta!
- Đây là muốn làm gì?
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, Ngụy Dư Thanh sửng sốt.
Thế nào mới đi mấy ngày, Trương thú sư chạy vương cung người ta gây sự, còn muốn giết thái tử?
- Ngụy trưởng lão, nhanh đi qua xem thử!
Trong đám người, chỉ có Tôn Cường biết chuyện gì xảy ra. Hắn biết bây giờ không phải là thời gian rầu rĩ những chuyện này, vội vàng phân phó.
Xem ra thiếu gia đã chờ không được, chuẩn bị động thủ.
- Được!
Biết tình cảnh nguy cấp, Ngụy Dư Thanh gật đầu, dưới chân giẫm một cái. Man thú bay thẳng tắp về phía phương hướng âm thanh truyền tới.
...
Đứng ở chính giữa đài tế thiên, Đinh Mục đang định tiếp nhận nghi thức cuối cùng, leo lên vương vị, thành tựu Chí Tôn, lại nghe nói như thế, không nhịn được cũng sững sờ ở tại chỗ.
Hắn từng nghĩ tới nhiều cách đối phương tìm mình báo thù, tập kích bất ngờ, ám sát, đưa lên bái thiếp, hẹn chiến...
Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, quang minh chính đại như vậy.
Ở trước mặt nhiều bách tính vương thành như vậy, nhiều danh sư của Danh Sư Đường, cùng với các vị vương công đại thần, lại không chút kiêng kỵ xông tới, cao giọng hét lớn... Người này không phải điên rồi chứ?
Đây chính là Hiên Viên vương thành, sân nhà của hắn, trọng binh canh gác không nói, còn có rất nhiều trận pháp xung quanh... Trực tiếp xông tới, không kiêng nể gì cả như vậy. Loại chỉ số thông minh này, thật sự là thiên tài danh sư nhị tinh sao?
- Đây là vị danh sư muốn giết ngươi sao?
Một người trung niên đã đi tới.
Đường chủ Danh Sư Đường, Lạc Thiên Hồng!
Đã nhiều ngày, Đinh Mục vẫn đợi ở Danh Sư Đường, đã nói với một chút. Hình như là một vị danh sư muốn giết hắn. Vốn tưởng rằng đây chỉ là buồn lo vô cớ, không nghĩ tới thật sự đã tới.
- Ừ!
Đinh Mục gật đầu, liền ôm quyền:
- Đều là hiểu nhầm mà thôi, mong rằng Lạc huynh hỗ trợ phối hợp một chút!
- Danh sư nhị tinh nho nhỏ mà thôi. Lời của ta, vẫn không dám vi phạm!
Lạc Thiên Hồng khoát tay áo.
Danh sư có chế độ đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc. Danh sư nhị tinh ở trong mắt người khác, chói mắt vô cùng. Nhưng ở trước mặt hắn đường đường danh sư tam tinh đỉnh phong, lại không đủ nhìn.
Loại người trình độ này, nhìn thấy mình, phải làm lễ học sinh, bằng không, hoàn toàn có thể báo lên Danh Sư Đường, khai trừ tư cách danh sư.
- Vậy là tốt rồi...
Thấy đường chủ Danh Sư Đường muốn thay hắn ra mặt, Đinh Mục thở phào nhẹ nhõm.
- Bạch Thần, qua cảnh cáo một tiếng, đừng chậm trễ đại điển đăng cơ của điện hạ. Nếu như không biết tốt xấu, có thể ra tay giải quyết!
Lạc Thiên Hồng khoát tay áo.
- Vâng!
Một người mặc trường bào danh sư từ trong đoàn người đi ra.
Người này chừng bốn mươi tuổi, hai mắt lấp lánh có thần, trên huy hiệu trước ngực, ba ngôi sao sáng ngời loá mắt.
Lại là vị danh sư tam tinh sơ kỳ.
Tu vi của bản thân cũng đạt tới Chí Tôn đỉnh phong.
Nhận được mệnh lệnh, Bạch Thần danh sư xoay người nhìn về phía Trương Huyền trong không trung, nhướng mày:
- Bây giờ là đại điển đăng cơ của Đinh Mục điện hạ, đừng vội quấy rối. Lập tức rời đi, có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua. Bằng không, đừng trách ta đây không khách khí!
- Giết Đinh Mục, ta tự sẽ rời đi!
Lười nói thừa, thân thể thoáng lắc một cái, Trương Huyền từ trên người Khiếu Thiên thú nhảy xuống.
Tuy rằng không tu luyện qua võ kỹ khinh thân đặc biệt, tu vi đạt tới Chí Tôn, lại thêm thân thể cường lực, độ cao hơn mười thước, không đáng kể chút nào.
Vù!
Hắn hạ xuống trên thang lầu của đài tế thiên, khiến mặt đất nham thạch vỡ nát một mảng lớn. Hắn nhấc chân đi về phía trước.
- Tại hạ là danh sư tam tinh Bạch Thần. Thân là sư giả, nên biết quy định, tôn sư trọng đạo, nghe theo danh sư cấp bậc cao phân phó. Chẳng lẽ còn muốn chống lại mệnh lệnh?
Thấy người thanh niên này không để ý tới lời của hắn, trực tiếp đi qua, sắc mặt Bạch Thần khó coi.
Lời đường chủ và Đinh Mục vừa rồi nói chuyện, hắn cũng nghe được, biết đối phương là một danh sư.
Nhị tinh sơ kỳ nho nhỏ mà thôi, nhìn thấy tam tinh sơ kỳ mình, chắc hẳn phải lấy sư lễ đối đãi, không dám phản bác... Lại dám vi phạm mệnh lệnh, không thèm quan tâm, quả thực cả gan làm loạn tới cực điểm.
- Lăn!
Không nghĩ tới người Danh Sư Đường ở Hiên Viên vương quốc, không hỏi rõ đúng sai lại ngăn cản mình, bảo mình rời đi, Trương Huyền hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi... Đâm đầu vào chỗ chết!
Vốn tưởng rằng chỉ ra thân phận, đối phương sẽ biết khó mà lui, xoay người rời khỏi. Không nghĩ tới đối phương trực tiếp bảo hắn “lăn“. Sắc mặt Bạch Thần thoáng cái trở nên tái nhợt, toàn thân thiếu chút nữa nổ tung.
/3578
|