Xe của anh rời đi vào sáng hôm sau, cùng với anh trên đó. Lucy lưỡng lự rồi đi vào nhà, quăng quần áo của cô vào máy giặt, rồi đi tắm, nhưng đầu cô đau nhức và cô vẫn không cảm thấy khá hơn dù đã tắm xong.
Tất cả những gì cô có thể tìm thấy để mặc là bộ đồ bơi đen của mình và một trong những chiếc áo phông của anh. Cô lang thang quanh ngôi nhà trống trên đôi chân trần. Anh đã mang đi hầu hết quần áo cùng tài liệu công việc của mình, cả ly cà phê anh hay cầm đi qua đi lại mỗi sáng nữa. Quá nhiều cảm xúc ập đến trong cô, mỗi cái tới lại càng khiến cô đau đớn hơn – sự nuối tiếc của cô về những gì anh đã trải qua; sự giận dữ của cô với cả thế giới, với chính bản thân cô, vì đã yêu một người đàn ông xấu xa tới vậy. Và cả sự tức giận với chính Panda.
Dù tất cả những gì anh nói, chính anh là người lung lạc cô. Với từng cái chạm dịu dàng, từng cái nhìn thấu hiểu và từng nụ cười thân thuộc, cô đã cảm thấy anh đang nói anh yêu cô. Rất nhiều người trải qua những chấn thương tâm lý, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ trốn chạy.
Tức giận khiến cô cảm thấy khá hơn, và cô tiếp tục nó. Cô không thể có đủ khả năng để tiếc cho anh hay cho cô. Tốt hơn hết là chuyển những nuối tiếc đó trở thành phản kháng. Biến đi, anh là đồ hèn. Tôi chẳng cần anh.
Cùng ngày, cô quyết định chuyển đồ trở lại nhà anh.
Dù vẫn trong tình trạng đau buồn về tinh thần, cô vẫn không quên lời hứa giúp Bree dọn dẹp đống bừa bộn ở quầy mật ong, nhưng trước khi cô tới nhà bên đó, Mike gọi và nói với cô, anh và Toby sẽ lo chỗ đó – không phụ nữ nào được động tay vào.
Cô không phản đối.
Cô đợi tới chiều mới sang nhà Bree để lấy đồ đạc của mình. Cô tìm thấy Bree với đôi mắt mơ màng đang ngồi trên bàn bếp với một cuốn sổ con trong tay và Mike với vẻ mê đắm tương tự ngồi bên cạnh. Vết đỏ mờ trên cổ Bree và những cử chỉ thân thiết và có ý chiếm hữu của Mike không mấy khiến cô nghi ngờ rằng cả hai đã thức đêm qua trong khi Toby đang chìm trong giấc nồng.
“Cô không đi được,” Bree nói khi Lucy để lộ ra ý định của mình. “Tôi đang xây dựng một kế hoạch mới để cứu vãn công việc của mình và tôi sẽ cần cô hơn bao giờ hết.”
Mike gõ gõ trên tập giấy đầy những ghi chú là chữ viết tay quý giá của Bree. “Chúng tôi không muốn cô sống trong ngôi nhà lớn như thế một mình,” anh nói. “Chúng tôi sẽ lo cho cô lắm.” Nhưng cả hai rành rành không thể dời khỏi mắt nhau đủ lâu để nhìn và nói với cô, và Toby cũng trong tình trạng tương tự.
“Mike và Bree sẽ kết hôn!” cậu bé nói khi vừa xuất hiện trong bếp.
Bree mỉm cười. “Bình tĩnh nào, Toby. Vẫn chưa có ai kết hôn với ai cả.”
Nhưng cái nhìn Mike và Toby trao đổi nói lên rằng họ đang có những ý tưởng khác về điều đó.
Lucy sẽ không làm hỏng hạnh phúc của họ bằng sự ủ dột của cô.
Cô hứa sẽ trở lại chiều mai rồi vẫy chào tạm biệt.
Cô vẫn tiếp tục nuôi dưỡng cơn giận dữ của mình, nhưng sau vài ngày trong tinh trạng nóng nảy, những lần đi bộ trong đơn độc và những buổi đạp xe dài nhàm chán, cô vẫn không thể khiến mình mệt đủ để ngủ, cô biết mình phải làm điều gì đó khác. Cuối cùng, cô mở chiếc máy tính Panda để lại và bắt tay vào làm việc. Đầu tiên, cô không thể tập trung nổi nhưng rồi dần dần cô tìm thấy sự xao nhãng mình cần.
Có thể đó là nỗi đau do chia tay với Panda, nhưng cô phát hiện ra mình đang nghĩ ngày càng nhiều hơn về nỗi đau cô phải chịu đựng 14 năm đầu đời với mẹ ruột, một người phụ nữ tiệc tùng đích thực.
“Lucy, mẹ ra ngoài tối nay. Cửa khóa rồi nhé.”
“Con sợ lắm. Mẹ ở nhà đi.”
“Đừng trẻ con như thế. Giờ con đã lớn rồi.” Nhưng cô lúc đó chưa lớn – cô chỉ mới lên 8 – và vài năm sau đó, cô trở thành người duy nhất chịu trách nhiệm cho căn nhà tối tăm, u sầu của họ.
“Lucy, chết tiệt! Tiền mẹ giấu trong tủ quần áo đâu rồi?”
“Con đã dùng nó để trả số tiền thuê nhà chết tiệt đó rồi! Mẹ lại muốn chúng ta bị đá đi nữa sao?”
Cô đã luôn tin rằng cảm giác phải có trách nhiệm của cô xuất hiện sau cái chết của mẹ Sandy, khi cô phải một mình chăm sóc Tracy, nhưng giờ cô hiểu rằng nó đã có trong cô từ lâu trước đó rồi.
Cô viết tới khi tay bị chuột rút, nhưng cô không thể viết mãi mãi, và cô dừng lại càng sớm, cơn đau đầu sẽ lại càng sớm bủa vây cô. Cô cố giữ mình trong cơn giận với bất cứ điều gì, bởi chỉ khi đó cô mới có thể thở được.
—
Panda đã rất mong chờ công việc mới của anh, chỉ huy nhóm bảo vệ cho một đoàn làm phim được đầu kinh phí rất lớn đang quay ở Chicago, nhưng hai ngày trước khi nhận việc, anh bị cúm. Thay vì ở nguyên trên giường nơi anh thuộc về, anh vẫn làm việc với cơn sốt và cảm cúm để rồi chúng kết thúc bằng chẩn đoán viêm phổi. Anh vẫn tiếp tục làm việc trong tình trạng đó, bởi vì đi ngủ mà không có gì để nghĩ tới ngoại trừ Lucy Jorik không phải là một lựa chọn hay.
Hãy trở thành số 1 ở những lĩnh vực bạn giỏi nhất… Một châm ngôn sống tuyệt vời cho tới ngày anh gặp cô.
“Anh là một thằng ngu,” Temple nói với anh qua một trong những cuộc gọi thường xuyên của cô ấy. “Anh có một cơ hội để được hạnh phúc rồi chính anh lại chạy khỏi nó. Giờ thì anh đang cố gắng tự hủy hoại mình sao.”
“Chỉ bởi vì cô nghĩ đời cô viên mãn không có nghĩa mọi người đều muốn như thế,” anh phản đối, mừng khi cô không thể thấy anh hốc hác và căng thẳng thế nào.
Anh có nhiều đề nghị công việc hơn anh có thể xử lý nên anh thuê hai cảnh sát về hưu làm việc cho mình. Anh gửi một người tới một buổi ký kết văn bản ở Dallas và người kia tới làm trông trẻ cho một diễn viên trẻ ở L.A.
Temple lại gọi. Anh tìm trong túi quần khăn giấy để xì mũi và nhảy vào nói trước khi cô ấy bắt đầu bài diễn thuyết về Lucy. “Quay mùa mới thế nào?”
“Không tính đến mấy gã đạo diễn cứ gào vào mặt Kristi và tôi,” cô nói, “thì mọi thứ rất tuyệt.”
“Hai người bây giờ bắt họ làm theo ý mình rồi còn gì. Hai người may mắn là họ đã không có đủ thời gian để nhận ra và thay thế bằng người khác đấy, nếu không giờ hai cô đã phải tìm việc mới mà làm rồi.”
“Họ sẽ phải xin lỗi thôi,” Temple nói. “Khán giả bắt đầu chán ngấy với chương trình cũ rồi, và họ sẽ yêu cách tiếp cận mới này thôi. Nó có trái tim. Kristi vẫn phải mặc bộ bikini đỏ, nhưng cô ấy có nhiều thời gian lên hình hơn, và cô ấy sử dụng chúng cực kỳ tuyệt vời.” Anh nghe tiếng cô cắn gì đó. Một quả táo? Một miếng cần tây? Hay miếng bánh quy cô cho phéo mình ăn mỗi ngày? “Tôi đã khiến những bài tập trở nên vui vẻ hơn,” cô nói. “Và tôi đã khóc trong khi ghi hình tập hôm nay đấy! Thực sự khóc ý. Nó sẽ khiến rating tăng vùn vụt cho xem.”
“Chỉ nghĩ tới nó thôi cũng khiến trong cổ họng tôi xuất hiện một cục sưng nè.” Tiếng lè nhè của anh chuyển thành một cơn ho mà anh nhanh chóng che miệng lại.
“Không, thật đấy,” cô nói. “Một người tham gia lần này – tên cô ấy là Abby – cô ấy từng bị bạo hành dã man khi còn là một đứa trẻ. Chỉ là… nó khiến tôi suy ngẫm. Họ đều có câu chuyện của riêng mình. Tôi không hiểu sao mình không dành thời gian lắng nghe họ sớm hơn.”
Anh biết lý do. Tập trung thấu hiểu sự sợ hãi và cảm giác không an toàn của người khác có thể buộc cô ấy phải nhìn lại những vấn đề của chính mình, và lúc trước, cô ấy chưa sẵn sàng để làm thế.
Cô ấy tiếp tục, nói liên tục. “Thường thì sau vài tuần quay phim, họng tôi sẽ bị đau do thường xuyên quát tháo nhưng nghe tôi này.”
“Tôi vẫn đang cố để không nghe đây.” Anh uống một ngụm nước để dịu đi cổ họng ngứa rát.
“Tôi đã nghĩ Lucy điên rồi khi cô ấy nói về phương pháp tập luyện “Vừa Đủ” của mình, nhưng cô ấy thực sự đã lập công lớn đấy. Tôi đang nghiên cứu một chương trình tập luyện dài hạn và thực tế hơn. Và… Đoán được không… Chúng tôi sẽ dành thời lượng cho phần camera ẩn tuyệt vời, nơi chúng tôi dạy mọi người đọc thông tin dinh dưỡng ghi trên bao bì sản phẩm bằng cách giả vờ diễn những vụ cãi vã trong siêu thị.”
“Cái đó chắc sẽ mang lại cho cô một giải Emmy đấy.”
“Cái cách nói chọc ngoáy kiểu đó của anh không hấp dẫn đâu Panda. Cứ việc tiếp tục bao nhiêu anh muốn, nhưng cuối cùng chúng tôi đã có thể giúp đỡ mọi người một cách dài hạn.” Và rồi, bởi vì cô ấy vẫn muốn anh nghĩ cô ấy mạnh mẽ như mọi khi, “Gọi lại cho Max đi. Cô ấy đã gọi anh ba lần nhưng anh chẳng trả lời lần nào.”
“Bởi vì tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ấy,” anh càu nhàu.
“Tôi có gọi cho Lucy hôm qua. Cô ấy vẫn ở nhà anh đấy.” Một cuộc gọi khác tới, nó khiến anh có lý do để cúp máy với cô. Không may thay, nó là từ Kristi.
“Không có thời gian để nói chuyện,” anh nói.
Kristi lờ anh đi. “Temple rất đáng ngạc nhiên trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Hoàn toàn bộc bạch và cởi mở.”
Nó khiến anh mất một giây để nhận ra cô ấy đang nói về buổi tư vấn định kỳ và nhàm chán mà cô ấy và Temple mới quay xong. Nhà sản xuất dự định sử dụng nó để quảng bá cho mùa mới, biết rõ rằng sau vụ công khai giới tính thật của Temple, dư luận sẽ nổi bão.
“Chúng tôi còn để Max xuất hiện vào đoạn cuối,” Kristi nói, “và nhìn bọn họ bên nhau cũng đủ khiến những trái tim cứng rắn nhất cũng phải mềm đi. Khán giả sẽ yêu thích khía cạnh mới này của cô ấy. Và tôi mặc một cái váy nhé.”
“Một chiếc váy bó, tôi cá là thế.”
“Anh mà cá thật sẽ mất đó.”
“Tôi chỉ muốn một thứ,” anh gầm gừ. “Tôi muốn cô và cô bạn quỷ dữ của cô để cho tôi được ở một mình.” Một sự tạm ngừng ngắn và có tính chỉ trích. “Anh có thể sống đơn giản hơn mà không phải giả vờ là ai hết Panda ạ, chỉ cần anh làm theo những gì tôi khuyên và dừng việc trút cơn giận của mình sang người khác đi.”
“Tôi sẽ cúp máy bây giờ để có thể tìm một cái cửa sổ đủ cao để nhảy xuống.”
Mặc dù anh than phiền rất nhiều về họ nhưng những ngày này, những cuộc điện thoại bất chợt từ hai người khiến anh cảm thấy như mình tìm được chỗ nương níu. Hai người phụ nữ này quan tâm tới anh. Và họ là sợi dây liên kết mỏng manh duy nhất của anh với Lucy.
Mùa thu tới sớm trên đảo Charity. Những du khách rời đi, không khí trở nên trong trẻo, và những cây phong bắt đầu khoe ra những chiếc lá đỏ đầu tiên. Viết lách giờ trở thành thứ duy nhất Lucy làm để cứu rỗi tâm hồn mình, và cuối cùng, cô đã có thể gửi bản viết tay hoàn thiện cho cha mình.
Cô dành vài ngày tiếp theo đạp xe quanh đảo và đi dạo trên những bãi biển không người. Cô không chắc chuyện này xảy ra khi nào, nhưng qua nỗi buồn và sự giận dữ, cô bằng cách nào đó đã tìm ra cô định làm gì cho tương lai của mình.
Không còn làm công việc vận động hành lang mà cô căm ghét nữa. Cô sẽ lắng nghe trái tim mình và một lần nữa làm công việc với chăm lo cho từng đứa trẻ một. Nhưng đó không là tất cả. Lương tâm mách bảo cô phải sử dụng ngọn lửa quyết tâm mới nhen nhóm lại của mình vào việc giúp đỡ ở phạm vi lớn hơn. Lần này, cô dự định sẽ làm điều đó thông qua những gì cô thực sự trải qua – qua việc tự mình viết ra.
Khi người cha nghiêm túc và thành thật trong viết lách đọc bản viết tay của cô và gọi lại, ông xác nhận lại điều cô vừa mới biết. “Luce, con thực sự là một nhà văn đấy.” Cô đang dự định viết một cuốn sách của riêng mình, không phải về bản thân hay gia đình cô, mà là về những đứa trẻ sống cảnh đời khốn khổ. Nó sẽ không là thứ gì đó khô khan và hàn lâm, nó sẽ là một cuốn sách hấp dẫn gồm câu chuyện từ những đứa trẻ, từ những người tư vấn tâm lý, tất cả nhằm mục đích nhấn mạnh nhất vào quá trình bảo vệ và chăm sóc những đứa trẻ dễ bị tổn thương nhất. Tên cô trên gáy sách sẽ bảo đảm sự chú ý của công chúng. Có nghĩa là cả ngàn người, thậm chí là hàng triệu người – những người không biết về những đứa trẻ đang sống khổ cực như thế nào sẽ có một cái nhìn trong cuộc về vấn đề đang diễn ra.
Nhưng có một hướng đi rõ ràng không cho cô sự thanh thản mà cô ao ước. Bằng cách nào cô để mình yêu anh? Một cái gì đó đắng ngắt nghẹn ở giữa ngực khiến cô thỉnh thoảng cảm thấy như mình cháy lên như lửa.
Với bản viết tay đã được gửi đi và tháng 10 đang nhanh chóng tới, cô gọi cho thư ký phụ trách phát ngôn báo chí của mẹ, người có mối liên lạc với một phóng viên của tờ Washington Post.
Còn hai ngày nữa là hết tháng 9, Lucy ngồi trong phòng đón nắng, điện thoại đặt cạnh tai, và trả lời phỏng vấn những gì cô vẫn từng cố trốn tránh.
Nó thực sự bẽ bàng… Tôi để cho sự sợ hãi lấn át… Ted là một trong những người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp… dành vài tháng vừa rồi để viết cho cuốn sách của cha tôi và cố gắng nhìn lại xem mình là ai… dự định viết một cuốn sách của riêng tôi… bênh vực cho những đứa trẻ không có cơ hội được lên tiếng…
Cô không nhắc tới Panda.
Sau cuộc phỏng vấn, cô gọi cho Ted và nói với anh những điều cô đã không thể giải thích với anh trước đó. Sau đó cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bree đã tới thăm lại ngôi nhà cũ của mình nhiều lần kể từ khi Lucy dọn về đây, và cô ấy tới sau hôm diễn ra buổi phóng vấn một ngày để giúp cô thu dọn. Chỉ trong có vài tháng ngắn ngủi, cô ấy, Toby, và Mike đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Lucy, và cô biết cô sẽ nhớ họ lắm. Nhưng kể cả khi thân thiết với Bree như vậy, Lucy vẫn không thể kể với cô ấy về Panda, cũng không thể chia sẻ với bất kỳ ai, thậm chí cả Meg.
Bree đứng nghỉ, dựa vào bàn bếp và nhìn Lucy lau chiếc tủ lạnh lớn. “Thật buồn cười,” cô ấy nói. “Tôi đã nghĩ trở lại ngôi nhà này sẽ khiến tôi đau lòng muốn chết, nhưng nó chỉ khiến tôi nhớ lại quá khứ. Mẹ tôi đã làm quá nhiều bữa tối kinh khủng trong khu bếp này, và lò nướng ba phụ trách cũng không khá hơn. Ông ấy làm cháy mọi thứ.”
Ba của Bree đã làm nhiều điều tồi tệ hơn là làm cháy những chiếc bánh hamburger, nhưng đó không phải là câu chuyện để Lucy kể. Cô nhấc ra một lọ mù tạt dở. “Muốn không?” Bree gật đầu, và Lucy đặt nó vào trong hộp giấy, cùng với những món đồ còn dùng được khác, sau đó tất cả sẽ được chuyển qua bên nhà Bree.
Bree xắn tay chiếc áo len dày cô mặc để chống cái lạnh buổi sớm. “Tôi cảm thấy mình như một người nhàn rỗi khi không phải dành nguyên ngày đứng trông quầy mật ong.”
“Một lúc nhàn rỗi. Cô đã làm việc điên cuồng.” Bree mất một phần ba số mật ong bán cho mùa tới do lũ phá hoại, một nhóm những đứa thanh niên hư hỏng đã bị bắt khi đang lái xe lên phà để rời đi.
Nhưng nhờ có những ngày mùa hè thời tiết khô và ấm áp, cô ấy vẫn thu hoạch được hơn 450kg mật.
“Tôi sẽ yêu Pastor Sanders mãi mãi,” cô ấy nói.
Vị mục sư của nhà thờ Trái tim của đảo đã sắp xếp một buổi gặp mặt cho Bree với một nhà bán buôn ở đất liền, người cung cấp cho chuỗi các cửa hàng quà tặng toàn khu vực Trung Tây Mỹ. Người phụ nữ đó yêu các mẫu của Bree: mật ong đậm vị, kem dưỡng, nến, những tập giấy nhớ, sáp ong đánh bóng đồ dùng và một quả cầu trang trí vẽ tay duy nhất sống sót qua trận tàn phá của lũ phá hoại.
“Mẫu logo vòng quay mới cũng đã được đồng ý,” Bree nói. “Cô ấy thích chúng. Cô ấy nói chúng mang lại cho sản phẩm một cảm giác xinh đẹp khó giải thích. Nhưng tôi vẫn không thể tin được lại có một đơn đặt hàng lớn như vậy.”
“Cô ấy có mắt nhìn đồ tốt đấy.”
“Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu cô ấy không đặt hàng nữa. Thực ra là tôi biết, nhưng tôi mừng là mình đã không cần phải làm những dự định đó.” Cô ấy gật đầu khi Lucy lấy ra một túi cà rốt vẫn còn nguyên. “Tôi không thể chịu đựng cái ý tưởng phải phụ thuộc tài chính vào Mike.
Ở với anh ấy, phải làm cái này, không được làm cái kia.”
“Chia buồn vuối Mike. Tất cả những gì anh ấy muốn là chăm sóc cô, và tất cả những gì cô muốn là tự chăm sóc mình. Cô sẽ kết hôn với anh ấy sớm thôi.”
“Tôi biết. Nhưng về Mike Moody…” Một nụ cười mơ màng nở trên môi cô ấy. “Anh ấy kiên định lắm. Người đàn ông đó sẽ không chuyển đi đâu hết.”
Lucy nuốt trôi cơn đau của mình. “Không đi đâu mà chỉ lén lút ra vào cửa sổ phòng ngủ cô mỗi đêm thôi hả.”
Bree đỏ mặt. “Tôi tin tưởng cô nên mới kể chuyện đó mà.”
“Giống cái cách cô kể với tôi anh ấy là một người tình tuyệt tới mức nào ấy hả. Thứ mà tôi có xuống mồ rồi vẫn không được trải nghiệm.” Bree ngó lơ sự bất bình của Lucy. “Tôi thực sự tin Scott khi anh ta nói tôi là nguồn gốc của vấn đề, nhưng giờ tôi cảm thấy tiếc cho cô bạn gái 19 tuổi của anh ta.” Nụ cười mơ màng lại trở lại. “Ai mà biết được một người đàn ông kiên định và mộ đạo như Mike lại có thể quá ––”
“Nóng bỏng,” Lucy nói, cắt lời Bree.
Mặt Bree đen đi. “Nếu Toby bắt gặp chúng tôi…”
“Chắc chắn nó sẽ thôi, không sớm thì muộn.” Lucy thêm một khối pho mát Parmesan và một hũ mứt cam chưa mở của Panda – trong khi cố kháng cự lại ham muốn được đập nó vào tường cho vỡ tan nát đi.
“Mike ngày càng lo lắng vì việc cứ phải lén lút như thế. Anh ấy còn đưa ra đe dọa là sẽ dừng cái, ừm, dịch vụ của mình… cho tới khi tôi đồng ý một cuộc hẹn. Tối hậu thư. Cô tưởng tượng được không?” Lucy đóng cửa tủ lạnh lại. “Thứ gì đang ngăn cản cô vậy Bree? Thật thế đấy à?”
“Tôi chỉ đang quá hạnh phúc thôi.” Cô ấy rung chân, nghĩ về nó.
“Tôi biết tôi phải vượt qua ác cảm của mình với hôn nhân và tôi sẽ làm được. Chỉ là chưa phải bây giờ.” Cô ấy nhẹ nhàng đứng thẳng lên. “Cô sẽ trở lại đảo thăm chúng tôi chứ?”
Lucy không bao giờ muốn trở lại nơi đây một lần nữa.
“Chắc chắn rồi,” cô nói. “Giờ thì mang mấy thứ này qua bên nhà cô thôi.
Và không có cuộc chia tay sướt mướt nào đâu đấy nhé?”
“Đảm bảo không có.”
Nhưng cả hai đều hiểu thật không dễ dàng để ngăn những giọt nước mắt. Rồi cuối cùng cũng không thể ngăn được chúng.
Tất cả những gì cô có thể tìm thấy để mặc là bộ đồ bơi đen của mình và một trong những chiếc áo phông của anh. Cô lang thang quanh ngôi nhà trống trên đôi chân trần. Anh đã mang đi hầu hết quần áo cùng tài liệu công việc của mình, cả ly cà phê anh hay cầm đi qua đi lại mỗi sáng nữa. Quá nhiều cảm xúc ập đến trong cô, mỗi cái tới lại càng khiến cô đau đớn hơn – sự nuối tiếc của cô về những gì anh đã trải qua; sự giận dữ của cô với cả thế giới, với chính bản thân cô, vì đã yêu một người đàn ông xấu xa tới vậy. Và cả sự tức giận với chính Panda.
Dù tất cả những gì anh nói, chính anh là người lung lạc cô. Với từng cái chạm dịu dàng, từng cái nhìn thấu hiểu và từng nụ cười thân thuộc, cô đã cảm thấy anh đang nói anh yêu cô. Rất nhiều người trải qua những chấn thương tâm lý, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ trốn chạy.
Tức giận khiến cô cảm thấy khá hơn, và cô tiếp tục nó. Cô không thể có đủ khả năng để tiếc cho anh hay cho cô. Tốt hơn hết là chuyển những nuối tiếc đó trở thành phản kháng. Biến đi, anh là đồ hèn. Tôi chẳng cần anh.
Cùng ngày, cô quyết định chuyển đồ trở lại nhà anh.
Dù vẫn trong tình trạng đau buồn về tinh thần, cô vẫn không quên lời hứa giúp Bree dọn dẹp đống bừa bộn ở quầy mật ong, nhưng trước khi cô tới nhà bên đó, Mike gọi và nói với cô, anh và Toby sẽ lo chỗ đó – không phụ nữ nào được động tay vào.
Cô không phản đối.
Cô đợi tới chiều mới sang nhà Bree để lấy đồ đạc của mình. Cô tìm thấy Bree với đôi mắt mơ màng đang ngồi trên bàn bếp với một cuốn sổ con trong tay và Mike với vẻ mê đắm tương tự ngồi bên cạnh. Vết đỏ mờ trên cổ Bree và những cử chỉ thân thiết và có ý chiếm hữu của Mike không mấy khiến cô nghi ngờ rằng cả hai đã thức đêm qua trong khi Toby đang chìm trong giấc nồng.
“Cô không đi được,” Bree nói khi Lucy để lộ ra ý định của mình. “Tôi đang xây dựng một kế hoạch mới để cứu vãn công việc của mình và tôi sẽ cần cô hơn bao giờ hết.”
Mike gõ gõ trên tập giấy đầy những ghi chú là chữ viết tay quý giá của Bree. “Chúng tôi không muốn cô sống trong ngôi nhà lớn như thế một mình,” anh nói. “Chúng tôi sẽ lo cho cô lắm.” Nhưng cả hai rành rành không thể dời khỏi mắt nhau đủ lâu để nhìn và nói với cô, và Toby cũng trong tình trạng tương tự.
“Mike và Bree sẽ kết hôn!” cậu bé nói khi vừa xuất hiện trong bếp.
Bree mỉm cười. “Bình tĩnh nào, Toby. Vẫn chưa có ai kết hôn với ai cả.”
Nhưng cái nhìn Mike và Toby trao đổi nói lên rằng họ đang có những ý tưởng khác về điều đó.
Lucy sẽ không làm hỏng hạnh phúc của họ bằng sự ủ dột của cô.
Cô hứa sẽ trở lại chiều mai rồi vẫy chào tạm biệt.
Cô vẫn tiếp tục nuôi dưỡng cơn giận dữ của mình, nhưng sau vài ngày trong tinh trạng nóng nảy, những lần đi bộ trong đơn độc và những buổi đạp xe dài nhàm chán, cô vẫn không thể khiến mình mệt đủ để ngủ, cô biết mình phải làm điều gì đó khác. Cuối cùng, cô mở chiếc máy tính Panda để lại và bắt tay vào làm việc. Đầu tiên, cô không thể tập trung nổi nhưng rồi dần dần cô tìm thấy sự xao nhãng mình cần.
Có thể đó là nỗi đau do chia tay với Panda, nhưng cô phát hiện ra mình đang nghĩ ngày càng nhiều hơn về nỗi đau cô phải chịu đựng 14 năm đầu đời với mẹ ruột, một người phụ nữ tiệc tùng đích thực.
“Lucy, mẹ ra ngoài tối nay. Cửa khóa rồi nhé.”
“Con sợ lắm. Mẹ ở nhà đi.”
“Đừng trẻ con như thế. Giờ con đã lớn rồi.” Nhưng cô lúc đó chưa lớn – cô chỉ mới lên 8 – và vài năm sau đó, cô trở thành người duy nhất chịu trách nhiệm cho căn nhà tối tăm, u sầu của họ.
“Lucy, chết tiệt! Tiền mẹ giấu trong tủ quần áo đâu rồi?”
“Con đã dùng nó để trả số tiền thuê nhà chết tiệt đó rồi! Mẹ lại muốn chúng ta bị đá đi nữa sao?”
Cô đã luôn tin rằng cảm giác phải có trách nhiệm của cô xuất hiện sau cái chết của mẹ Sandy, khi cô phải một mình chăm sóc Tracy, nhưng giờ cô hiểu rằng nó đã có trong cô từ lâu trước đó rồi.
Cô viết tới khi tay bị chuột rút, nhưng cô không thể viết mãi mãi, và cô dừng lại càng sớm, cơn đau đầu sẽ lại càng sớm bủa vây cô. Cô cố giữ mình trong cơn giận với bất cứ điều gì, bởi chỉ khi đó cô mới có thể thở được.
—
Panda đã rất mong chờ công việc mới của anh, chỉ huy nhóm bảo vệ cho một đoàn làm phim được đầu kinh phí rất lớn đang quay ở Chicago, nhưng hai ngày trước khi nhận việc, anh bị cúm. Thay vì ở nguyên trên giường nơi anh thuộc về, anh vẫn làm việc với cơn sốt và cảm cúm để rồi chúng kết thúc bằng chẩn đoán viêm phổi. Anh vẫn tiếp tục làm việc trong tình trạng đó, bởi vì đi ngủ mà không có gì để nghĩ tới ngoại trừ Lucy Jorik không phải là một lựa chọn hay.
Hãy trở thành số 1 ở những lĩnh vực bạn giỏi nhất… Một châm ngôn sống tuyệt vời cho tới ngày anh gặp cô.
“Anh là một thằng ngu,” Temple nói với anh qua một trong những cuộc gọi thường xuyên của cô ấy. “Anh có một cơ hội để được hạnh phúc rồi chính anh lại chạy khỏi nó. Giờ thì anh đang cố gắng tự hủy hoại mình sao.”
“Chỉ bởi vì cô nghĩ đời cô viên mãn không có nghĩa mọi người đều muốn như thế,” anh phản đối, mừng khi cô không thể thấy anh hốc hác và căng thẳng thế nào.
Anh có nhiều đề nghị công việc hơn anh có thể xử lý nên anh thuê hai cảnh sát về hưu làm việc cho mình. Anh gửi một người tới một buổi ký kết văn bản ở Dallas và người kia tới làm trông trẻ cho một diễn viên trẻ ở L.A.
Temple lại gọi. Anh tìm trong túi quần khăn giấy để xì mũi và nhảy vào nói trước khi cô ấy bắt đầu bài diễn thuyết về Lucy. “Quay mùa mới thế nào?”
“Không tính đến mấy gã đạo diễn cứ gào vào mặt Kristi và tôi,” cô nói, “thì mọi thứ rất tuyệt.”
“Hai người bây giờ bắt họ làm theo ý mình rồi còn gì. Hai người may mắn là họ đã không có đủ thời gian để nhận ra và thay thế bằng người khác đấy, nếu không giờ hai cô đã phải tìm việc mới mà làm rồi.”
“Họ sẽ phải xin lỗi thôi,” Temple nói. “Khán giả bắt đầu chán ngấy với chương trình cũ rồi, và họ sẽ yêu cách tiếp cận mới này thôi. Nó có trái tim. Kristi vẫn phải mặc bộ bikini đỏ, nhưng cô ấy có nhiều thời gian lên hình hơn, và cô ấy sử dụng chúng cực kỳ tuyệt vời.” Anh nghe tiếng cô cắn gì đó. Một quả táo? Một miếng cần tây? Hay miếng bánh quy cô cho phéo mình ăn mỗi ngày? “Tôi đã khiến những bài tập trở nên vui vẻ hơn,” cô nói. “Và tôi đã khóc trong khi ghi hình tập hôm nay đấy! Thực sự khóc ý. Nó sẽ khiến rating tăng vùn vụt cho xem.”
“Chỉ nghĩ tới nó thôi cũng khiến trong cổ họng tôi xuất hiện một cục sưng nè.” Tiếng lè nhè của anh chuyển thành một cơn ho mà anh nhanh chóng che miệng lại.
“Không, thật đấy,” cô nói. “Một người tham gia lần này – tên cô ấy là Abby – cô ấy từng bị bạo hành dã man khi còn là một đứa trẻ. Chỉ là… nó khiến tôi suy ngẫm. Họ đều có câu chuyện của riêng mình. Tôi không hiểu sao mình không dành thời gian lắng nghe họ sớm hơn.”
Anh biết lý do. Tập trung thấu hiểu sự sợ hãi và cảm giác không an toàn của người khác có thể buộc cô ấy phải nhìn lại những vấn đề của chính mình, và lúc trước, cô ấy chưa sẵn sàng để làm thế.
Cô ấy tiếp tục, nói liên tục. “Thường thì sau vài tuần quay phim, họng tôi sẽ bị đau do thường xuyên quát tháo nhưng nghe tôi này.”
“Tôi vẫn đang cố để không nghe đây.” Anh uống một ngụm nước để dịu đi cổ họng ngứa rát.
“Tôi đã nghĩ Lucy điên rồi khi cô ấy nói về phương pháp tập luyện “Vừa Đủ” của mình, nhưng cô ấy thực sự đã lập công lớn đấy. Tôi đang nghiên cứu một chương trình tập luyện dài hạn và thực tế hơn. Và… Đoán được không… Chúng tôi sẽ dành thời lượng cho phần camera ẩn tuyệt vời, nơi chúng tôi dạy mọi người đọc thông tin dinh dưỡng ghi trên bao bì sản phẩm bằng cách giả vờ diễn những vụ cãi vã trong siêu thị.”
“Cái đó chắc sẽ mang lại cho cô một giải Emmy đấy.”
“Cái cách nói chọc ngoáy kiểu đó của anh không hấp dẫn đâu Panda. Cứ việc tiếp tục bao nhiêu anh muốn, nhưng cuối cùng chúng tôi đã có thể giúp đỡ mọi người một cách dài hạn.” Và rồi, bởi vì cô ấy vẫn muốn anh nghĩ cô ấy mạnh mẽ như mọi khi, “Gọi lại cho Max đi. Cô ấy đã gọi anh ba lần nhưng anh chẳng trả lời lần nào.”
“Bởi vì tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ấy,” anh càu nhàu.
“Tôi có gọi cho Lucy hôm qua. Cô ấy vẫn ở nhà anh đấy.” Một cuộc gọi khác tới, nó khiến anh có lý do để cúp máy với cô. Không may thay, nó là từ Kristi.
“Không có thời gian để nói chuyện,” anh nói.
Kristi lờ anh đi. “Temple rất đáng ngạc nhiên trong cuộc nói chuyện của chúng tôi. Hoàn toàn bộc bạch và cởi mở.”
Nó khiến anh mất một giây để nhận ra cô ấy đang nói về buổi tư vấn định kỳ và nhàm chán mà cô ấy và Temple mới quay xong. Nhà sản xuất dự định sử dụng nó để quảng bá cho mùa mới, biết rõ rằng sau vụ công khai giới tính thật của Temple, dư luận sẽ nổi bão.
“Chúng tôi còn để Max xuất hiện vào đoạn cuối,” Kristi nói, “và nhìn bọn họ bên nhau cũng đủ khiến những trái tim cứng rắn nhất cũng phải mềm đi. Khán giả sẽ yêu thích khía cạnh mới này của cô ấy. Và tôi mặc một cái váy nhé.”
“Một chiếc váy bó, tôi cá là thế.”
“Anh mà cá thật sẽ mất đó.”
“Tôi chỉ muốn một thứ,” anh gầm gừ. “Tôi muốn cô và cô bạn quỷ dữ của cô để cho tôi được ở một mình.” Một sự tạm ngừng ngắn và có tính chỉ trích. “Anh có thể sống đơn giản hơn mà không phải giả vờ là ai hết Panda ạ, chỉ cần anh làm theo những gì tôi khuyên và dừng việc trút cơn giận của mình sang người khác đi.”
“Tôi sẽ cúp máy bây giờ để có thể tìm một cái cửa sổ đủ cao để nhảy xuống.”
Mặc dù anh than phiền rất nhiều về họ nhưng những ngày này, những cuộc điện thoại bất chợt từ hai người khiến anh cảm thấy như mình tìm được chỗ nương níu. Hai người phụ nữ này quan tâm tới anh. Và họ là sợi dây liên kết mỏng manh duy nhất của anh với Lucy.
Mùa thu tới sớm trên đảo Charity. Những du khách rời đi, không khí trở nên trong trẻo, và những cây phong bắt đầu khoe ra những chiếc lá đỏ đầu tiên. Viết lách giờ trở thành thứ duy nhất Lucy làm để cứu rỗi tâm hồn mình, và cuối cùng, cô đã có thể gửi bản viết tay hoàn thiện cho cha mình.
Cô dành vài ngày tiếp theo đạp xe quanh đảo và đi dạo trên những bãi biển không người. Cô không chắc chuyện này xảy ra khi nào, nhưng qua nỗi buồn và sự giận dữ, cô bằng cách nào đó đã tìm ra cô định làm gì cho tương lai của mình.
Không còn làm công việc vận động hành lang mà cô căm ghét nữa. Cô sẽ lắng nghe trái tim mình và một lần nữa làm công việc với chăm lo cho từng đứa trẻ một. Nhưng đó không là tất cả. Lương tâm mách bảo cô phải sử dụng ngọn lửa quyết tâm mới nhen nhóm lại của mình vào việc giúp đỡ ở phạm vi lớn hơn. Lần này, cô dự định sẽ làm điều đó thông qua những gì cô thực sự trải qua – qua việc tự mình viết ra.
Khi người cha nghiêm túc và thành thật trong viết lách đọc bản viết tay của cô và gọi lại, ông xác nhận lại điều cô vừa mới biết. “Luce, con thực sự là một nhà văn đấy.” Cô đang dự định viết một cuốn sách của riêng mình, không phải về bản thân hay gia đình cô, mà là về những đứa trẻ sống cảnh đời khốn khổ. Nó sẽ không là thứ gì đó khô khan và hàn lâm, nó sẽ là một cuốn sách hấp dẫn gồm câu chuyện từ những đứa trẻ, từ những người tư vấn tâm lý, tất cả nhằm mục đích nhấn mạnh nhất vào quá trình bảo vệ và chăm sóc những đứa trẻ dễ bị tổn thương nhất. Tên cô trên gáy sách sẽ bảo đảm sự chú ý của công chúng. Có nghĩa là cả ngàn người, thậm chí là hàng triệu người – những người không biết về những đứa trẻ đang sống khổ cực như thế nào sẽ có một cái nhìn trong cuộc về vấn đề đang diễn ra.
Nhưng có một hướng đi rõ ràng không cho cô sự thanh thản mà cô ao ước. Bằng cách nào cô để mình yêu anh? Một cái gì đó đắng ngắt nghẹn ở giữa ngực khiến cô thỉnh thoảng cảm thấy như mình cháy lên như lửa.
Với bản viết tay đã được gửi đi và tháng 10 đang nhanh chóng tới, cô gọi cho thư ký phụ trách phát ngôn báo chí của mẹ, người có mối liên lạc với một phóng viên của tờ Washington Post.
Còn hai ngày nữa là hết tháng 9, Lucy ngồi trong phòng đón nắng, điện thoại đặt cạnh tai, và trả lời phỏng vấn những gì cô vẫn từng cố trốn tránh.
Nó thực sự bẽ bàng… Tôi để cho sự sợ hãi lấn át… Ted là một trong những người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp… dành vài tháng vừa rồi để viết cho cuốn sách của cha tôi và cố gắng nhìn lại xem mình là ai… dự định viết một cuốn sách của riêng tôi… bênh vực cho những đứa trẻ không có cơ hội được lên tiếng…
Cô không nhắc tới Panda.
Sau cuộc phỏng vấn, cô gọi cho Ted và nói với anh những điều cô đã không thể giải thích với anh trước đó. Sau đó cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bree đã tới thăm lại ngôi nhà cũ của mình nhiều lần kể từ khi Lucy dọn về đây, và cô ấy tới sau hôm diễn ra buổi phóng vấn một ngày để giúp cô thu dọn. Chỉ trong có vài tháng ngắn ngủi, cô ấy, Toby, và Mike đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Lucy, và cô biết cô sẽ nhớ họ lắm. Nhưng kể cả khi thân thiết với Bree như vậy, Lucy vẫn không thể kể với cô ấy về Panda, cũng không thể chia sẻ với bất kỳ ai, thậm chí cả Meg.
Bree đứng nghỉ, dựa vào bàn bếp và nhìn Lucy lau chiếc tủ lạnh lớn. “Thật buồn cười,” cô ấy nói. “Tôi đã nghĩ trở lại ngôi nhà này sẽ khiến tôi đau lòng muốn chết, nhưng nó chỉ khiến tôi nhớ lại quá khứ. Mẹ tôi đã làm quá nhiều bữa tối kinh khủng trong khu bếp này, và lò nướng ba phụ trách cũng không khá hơn. Ông ấy làm cháy mọi thứ.”
Ba của Bree đã làm nhiều điều tồi tệ hơn là làm cháy những chiếc bánh hamburger, nhưng đó không phải là câu chuyện để Lucy kể. Cô nhấc ra một lọ mù tạt dở. “Muốn không?” Bree gật đầu, và Lucy đặt nó vào trong hộp giấy, cùng với những món đồ còn dùng được khác, sau đó tất cả sẽ được chuyển qua bên nhà Bree.
Bree xắn tay chiếc áo len dày cô mặc để chống cái lạnh buổi sớm. “Tôi cảm thấy mình như một người nhàn rỗi khi không phải dành nguyên ngày đứng trông quầy mật ong.”
“Một lúc nhàn rỗi. Cô đã làm việc điên cuồng.” Bree mất một phần ba số mật ong bán cho mùa tới do lũ phá hoại, một nhóm những đứa thanh niên hư hỏng đã bị bắt khi đang lái xe lên phà để rời đi.
Nhưng nhờ có những ngày mùa hè thời tiết khô và ấm áp, cô ấy vẫn thu hoạch được hơn 450kg mật.
“Tôi sẽ yêu Pastor Sanders mãi mãi,” cô ấy nói.
Vị mục sư của nhà thờ Trái tim của đảo đã sắp xếp một buổi gặp mặt cho Bree với một nhà bán buôn ở đất liền, người cung cấp cho chuỗi các cửa hàng quà tặng toàn khu vực Trung Tây Mỹ. Người phụ nữ đó yêu các mẫu của Bree: mật ong đậm vị, kem dưỡng, nến, những tập giấy nhớ, sáp ong đánh bóng đồ dùng và một quả cầu trang trí vẽ tay duy nhất sống sót qua trận tàn phá của lũ phá hoại.
“Mẫu logo vòng quay mới cũng đã được đồng ý,” Bree nói. “Cô ấy thích chúng. Cô ấy nói chúng mang lại cho sản phẩm một cảm giác xinh đẹp khó giải thích. Nhưng tôi vẫn không thể tin được lại có một đơn đặt hàng lớn như vậy.”
“Cô ấy có mắt nhìn đồ tốt đấy.”
“Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu cô ấy không đặt hàng nữa. Thực ra là tôi biết, nhưng tôi mừng là mình đã không cần phải làm những dự định đó.” Cô ấy gật đầu khi Lucy lấy ra một túi cà rốt vẫn còn nguyên. “Tôi không thể chịu đựng cái ý tưởng phải phụ thuộc tài chính vào Mike.
Ở với anh ấy, phải làm cái này, không được làm cái kia.”
“Chia buồn vuối Mike. Tất cả những gì anh ấy muốn là chăm sóc cô, và tất cả những gì cô muốn là tự chăm sóc mình. Cô sẽ kết hôn với anh ấy sớm thôi.”
“Tôi biết. Nhưng về Mike Moody…” Một nụ cười mơ màng nở trên môi cô ấy. “Anh ấy kiên định lắm. Người đàn ông đó sẽ không chuyển đi đâu hết.”
Lucy nuốt trôi cơn đau của mình. “Không đi đâu mà chỉ lén lút ra vào cửa sổ phòng ngủ cô mỗi đêm thôi hả.”
Bree đỏ mặt. “Tôi tin tưởng cô nên mới kể chuyện đó mà.”
“Giống cái cách cô kể với tôi anh ấy là một người tình tuyệt tới mức nào ấy hả. Thứ mà tôi có xuống mồ rồi vẫn không được trải nghiệm.” Bree ngó lơ sự bất bình của Lucy. “Tôi thực sự tin Scott khi anh ta nói tôi là nguồn gốc của vấn đề, nhưng giờ tôi cảm thấy tiếc cho cô bạn gái 19 tuổi của anh ta.” Nụ cười mơ màng lại trở lại. “Ai mà biết được một người đàn ông kiên định và mộ đạo như Mike lại có thể quá ––”
“Nóng bỏng,” Lucy nói, cắt lời Bree.
Mặt Bree đen đi. “Nếu Toby bắt gặp chúng tôi…”
“Chắc chắn nó sẽ thôi, không sớm thì muộn.” Lucy thêm một khối pho mát Parmesan và một hũ mứt cam chưa mở của Panda – trong khi cố kháng cự lại ham muốn được đập nó vào tường cho vỡ tan nát đi.
“Mike ngày càng lo lắng vì việc cứ phải lén lút như thế. Anh ấy còn đưa ra đe dọa là sẽ dừng cái, ừm, dịch vụ của mình… cho tới khi tôi đồng ý một cuộc hẹn. Tối hậu thư. Cô tưởng tượng được không?” Lucy đóng cửa tủ lạnh lại. “Thứ gì đang ngăn cản cô vậy Bree? Thật thế đấy à?”
“Tôi chỉ đang quá hạnh phúc thôi.” Cô ấy rung chân, nghĩ về nó.
“Tôi biết tôi phải vượt qua ác cảm của mình với hôn nhân và tôi sẽ làm được. Chỉ là chưa phải bây giờ.” Cô ấy nhẹ nhàng đứng thẳng lên. “Cô sẽ trở lại đảo thăm chúng tôi chứ?”
Lucy không bao giờ muốn trở lại nơi đây một lần nữa.
“Chắc chắn rồi,” cô nói. “Giờ thì mang mấy thứ này qua bên nhà cô thôi.
Và không có cuộc chia tay sướt mướt nào đâu đấy nhé?”
“Đảm bảo không có.”
Nhưng cả hai đều hiểu thật không dễ dàng để ngăn những giọt nước mắt. Rồi cuối cùng cũng không thể ngăn được chúng.
/54
|