- Cha... - Chờ mãi các bậc phụ huynh mới nói chuyện xong, Yui dè dặt lên tiếng. - Đêm nay là đêm giao thừa. Cha cho con đi chơi cùng các bạn được không?
Cô khẽ quay đầu nhìn hội Mika đang tíu tít tám chuyện, đôi môi khẽ nhoẻn cười. Cô không dám nghĩ là cha cô sẽ đồng ý, cũng không hy vọng nhiều. Bởi dầu sao gia đình cô là một gia đình danh giá, hẳn sẽ không thả cho con gái rong ruổi ngoài đêm giao thừa.
Ông Ikishige chau mày, đồng tử hướng về phía Yui nhìn, suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại.
- Con đi với hội sáu đứa các con?
- Năm thôi, thưa bác. - Yui còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam trầm vang lên đáp thay cô. Shukasa còn đang đứng cạnh chị Mai, nhẹ nhàng mà lễ phép. - Đêm nay cháu muốn ở cùng Mai.
Tim Yui thịch một tiếng, tiếp đó lại có cảm giác nghèn nghẹn, ấm ức không chịu nổi.
- Sáu chứ. - Đột ngột, một giọng nam khác hồn nhiên rơi vào tai cô. Sewashi bước lên một bước, quàng tay qua vai cô. - Đêm nay cháu sẽ đi cùng cô ấy. Bác đừng lo.
- Cái gì? - Yui trố mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, phát quạu. - Anh điên à? Tôi sẽ không...
- Cô có muốn trả thù không? - Ngay lập tức, từng từ từng chữ nhẹ nhàng rơi vào tai Yui. Gương mặt cô cứng lại trong chốc lát. Sewashi vẫn điềm đạm nói thầm với cô. - Tôi sẽ giúp cô. Có điều... cô cũng phải hợp tác chứ?
Shukasa nhìn hai người thân thiết thì thầm to nhỏ với nhau mà không khỏi chạnh lòng.
- Cha à, cha đừng lo mà. - Yui bắt đầu giở giọng nài nỉ hệt như một đứa trẻ con. - Sewashi mạnh lắm! Anh ấy sẽ bảo vệ con.
- Cô bảo vệ tôi thì có! - Sewashi cười cợt trêu lại cô nàng. Dĩ nhiên, anh khó tránh khỏi một cú đấm vào ngực.
- Đáng ghét! - Yui nhăn mặt quở, nhưng giọng nói lại có phần cưng nựng.
Trong thâm tâm Yui rất muốn ói. Cô không tin được cái giọng chua chua kinh tởm ấy lại phát ra từ miệng mình.
Nhìn cảnh phía trước, ánh mắt Ikishige có ý cười. Ông gật đầu, vẫn nghiêm nghị nhưng cũng dịu đi phần nào.
- Có thiếu gia Oga đây thì ta cũng không lo nữa. - Ông cười cười dịu dàng, lát sau, quay sang Yui, đổi vẻ nghiêm nghị. - Yui! Ta là...
- Cha là một doanh nhân và sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ vốn chứ gì? - Yui còn đang hân hoan đến ngạc nhiên khi cha cô đồng ý, lỡ vô tư cắt ngang lời ông. - Con biết rồi, cha ra lệnh đi.
Dĩ nhiên, chủ tịch Satake chau mày không vui.
- Con lại cắt ngang lời người lớn nói nữa rồi. - Tuy lời lẽ có ý giận nhưng ông cũng không nỡ nặng lời với cô con gái cưng này.
- Con xin lỗi. - Yui nhí nhảnh thè lưỡi, gãi đầu cười.
- Đêm nay, mấy đứa cứ đi chơi. Tuy nhiên, trưa mai lúc chín giờ, hai đứa phải trở về tư dinh Satake đấy. - Ông nghiêm nghị ra lệnh.
- Con biết rồi. - Yui hân hoan hô to.
- À này Yui... - Bà Kaemi cũng vui niềm vui của con gái, nhẹ nhàng gọi cô. - Gọi các bạn con đến phòng make up ta cho mượn mấy bộ kimono. Mặc vest với cả đầm dạ hội xúng xính thế kia người ta cười chết à.
Nhìn bà dịu dàng như vậy, Yui càng sung sướng hơn. Sau khi vâng dạ với mẹ, cô nhảy chân sáo về phía các bạn. Từ đầu đến cuối, giống hệt một đứa trẻ con.
- Thật là... Chẳng có một tí phong thái tiểu thư gì cả. - Ông Ikishige ngán ngẩm thở dài, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương.
Yuko nheo mày nhìn về phía Yui, chép miệng. Vừa nhìn ngay là bà biết, cô đang cố gắng tỏ ra vui vẻ, vô tư, coi Shukasa như kẻ vô hình. Nhìn cách hai đứa cố tỏ ra không cần nhau, lòng bà đã đong đo được tình cảm giữa hai đứa.
Cái mặt nạ đó, đơn thuần để che đi vết thương trong trái tim...
Yuko chắn chắn hai đứa thương nhau thật lòng...
Hừ! Để cho đứa con gái vô học đó trở thành thiếu phu nhân Hanagato ư? Không bao giờ! Lòng Yuko luôn cảm thấy lo ngại về tình cảm giữa hai đứa, đay nghiến nhìn Yui.
___o0o0o___
- Nhanh lên! Không kịp mất! - Trên vỉa hè, dễ bắt gặp sáu đứa học sinh chạy hồng hộc không biết nghỉ. Haru hốt hoảng giục các bạn.
Quyết định chọn chùa Zojo-ji cho gần mà khổ nỗi gần đến nơi lại tắc đường mới khổ. Bọn nhóc này sốt ruột xuống xe cuốc bộ luôn.
Nếu là ngày thường chạy cũng nhanh lắm cơ, khổ nỗi đường phố đêm giao thừa lại đông đúc. Lý do trên hết là vì tụi này ham hố mặc kimono với đi guốc gỗ, vướng víu vậy thì bảo sao...
- Yashh! Đã vậy thì... - Yui và Mika tỏ vẻ tức giận, phanh gấp lại, hai người hành động y chang nhau như đúc.
Không ai bảo ai đồng loạt cúi xuống, tháo đôi guốc gỗ ra, quẳng ra sau. Đôi tay thon dài cầm tà kimono, kéo lên cho đỡ vướng.
Vâng, và bốn người còn lại trố mắt nhìn hai người họ vọt xa.
- Quả nhiên là người tập marathon có khác... - Haru chậm rãi nhặt hai đôi guốc gỗ lên, ngán ngẩm.
- Sao em không đi tập cùng họ? - Kuro ngạc nhiên hỏi.
- Anh đùa chắc? - Haru chau mày nhìn anh. - Bọn họ chỉ tham gia tập với CLB marathon mà chỉ sau hai ngày tập thì không một vận động viên nào dám đua với họ luôn... Huống chi thể lực em còn yếu...
- Hờ... - Kuro ngán ngẩm thở dài, chốc sau khẽ liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh. - Cứ nhìn cậu ta thì biết thực lực của hai người họ ra sao...
Vâng, cậu ta ở đây không ai khác chính là Manabu Akito, vận động viên sáng giá tham dự đại hội thể thao toàn thành phố bộ môn marathon mà vẫn còn thở dốc, huống hồ chi hai cô gái kia.
Kuro lẫn Haru lắc đầu ngán ngẩm.
Sewashi vốn là người học võ, chuyển động nhẹ nhàng, nãy giờ chạy không tốn sức. Anh chỉ thầm nhìn bóng của Yui biến mất từ đằng xa, trố mắt ngạc nhiên. Con nhóc này dậy thì thành công hả? Hồi xưa thì yếu như sên, bây giờ thì sức ông tiên cũng chằng bằng...
Lúc hai người họ đến nơi, chùa đã chật kín. Len lỏi mãi mới tìm thấy Yui đang đứng thong thả ở một góc.
Chỗ nãy không phải trung tâm, nhưng đủ để thưởng thức 108 tiếng chuông chùa một cách thoải mái.
- Mika đâu? - Akito dáo dác ngó quanh tìm cô nàng.
- Tới đây tới đây... - Anh vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai. Ngoái đầu lại chợt thấy Mika đang thong thả bước lại cùng với một khay tràn ngập đồ ăn. - Năm nay gần chùa bỗng ngập các xe đồ ăn di động. Mà đã đi nghe chuông chùa thì không thể thiếu món này...
- Oa... - Cả lũ đồng loạt rộ lên.
Sáu bát mì trường thọ Toshikoshi Soba được bày ngay ngắn trên khay, còn nóng hổi. Từng làn khói tỏa ra thơm nức mũi.
Cả lũ hào hững mỗi đứa lấy một bát cùng đôi đũa, trộn đều lên.
- A... - Chợt Kuro hoảng hốt khi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. - Ăn nhanh lên mọi người! Bảy phút nữa là giao thừa rồi...
Dường như giao thừa năm nay của tụi này rất vội vàng...
Vừa chạy hộc tốc cho kịp giờ, bây giờ lại phải thi nhau ăn mì nhanh.
Cả lũ nhăn răng khi nghe thông báo khẩn, vội vã nhồi nhét hết đống mì vào mồm.
Yui có lẽ sức ăn là trâu nhất, vì chỉ sau chưa đầy bốn phút, cả bát mì đã bị cô xử xong.
Yui khẽ vuốt bụng, cười khì khì khoái chí.
- Làm tốt lắm. - Sewashi thong thả tiến tới, nhấc bát mì đã ăn xong của cô ra, đặt bát của anh vào tay cô. - Ăn hộ tôi.
- WTF? Anh nói cho ai nghe vậy hả? - Yui phát quạu, trừng mắt nhìn anh.
- Ăn vội vàng không phải phong cách của tôi. - Sewashi kênh kiệu vuốt mái tóc màu nâu sáng. Rồi khi nhận thấy cái lừ mắt của cô, anh chậm rãi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. - Cô còn hai phút ba mươi bảy giây.
Và khi câu nói chưa kịp kết thúc, Yui hối hả tống hết đống soba vào bụng.
...
Tụi kia cũng đã ăn xong, còn một mình Yui xử lí thêm bát mì của Sewashi.
Lúc giọt nước sốt cuối cùng rơi xuống họng cô, tiếng chuông giao thừa đầu tiên vang lên.
- Chúc mừng năm mới!! - Người người nhà nhà hét to rộn ràng cùng lúc tiếng chuông vang lên. Sự rộn ràng đó khiến Yui giật mình mà bị nghẹn.
- Chúc mừng... Khụ khụ... - Yui cũng vươn tay lên hét, nhưng chưa kịp thì đống mì trong cổ họng khiến cô mắc nghẹn.
- Bravo! - Sewashi bình thản vỗ tay, rồi đưa li nước mới mua cho cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cô. - Tôi thấy sau mười năm cô cái gì cũng thay đổi. Duy chỉ có cái tật tham ăn thì vẫn vậy.
- Anh còn dám nói? Nếu không phải anh đẩy bát mì của anh cho tôi thì tôi có đến nông nỗi này không? - Yui nhận ly nước từ tay anh, chau mày.
- Mười ba... Mười bốn... - Tụi Mika thì hào hứng đếm từng hồi chuông, cái trò đối với Yui là nhạt nhất quả đất.
...
Nước mắt rơi lặng lẽ...
Yui đơn độc đi giữa đám đông đang hân hoan niềm vui giao thừa, từng giọt lệ chan hòa gò má...
Không mấy ai để ý đến cô...
Yui lặng lẽ tách đoàn, tách năm người bạn... Đơn thuần cô sợ vì cô mà họ không thể vui được. Cô cố cười nãy giờ, ít nhiều cũng không muốn khiến mọi người lo lắng.
Kế hoạch đi chơi giao thừa này là cả lũ sáu đứa cùng lên, mà người đề xuất chính là Shukasa. Đáng lý ra lúc này, cô không đơn độc như vậy. Đáng lý ra, anh đang ở cạnh cô, chơi cùng cô, ăn cùng cô mới phải...
Đáng lý ra... phải là nụ cười, chứ không phải là nước mắt...
Cô không tài nào chịu nổi nỗi đau kia, nhìn chị gái và người cô yêu sánh bước mà đau cào cấu ruột gan. Cố gắng tỏ ra bất cần, kiêu ngạo, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ ngông cuồng, đến cuối cùng vẫn phải sống với cảm xúc thật...
- Kẹo bông gòn tan trong nước đó. Cô mà cứ khóc vậy thì trên mặt cô vừa có muối vừa có đường. - Một giọng nói ấm áp rơi vào tai cô, Yui giật mình ngoảnh đầu lại.
Sewashi chìa trước mặt cô một chiếc kẹo bông gòn màu hồng, cười cười nhưng vẫn tỏ bộ vu vơ nói.
Yui quay đầu lại, nước mắt cũng ngưng tự lúc nào. Hắng giọng một lát, cô cười khẩy.
- Có phải anh xem anime nhiều quá rồi không? - Sewashi đứng hình trong giây lát vì câu hỏi của cô. Yui lắc đầu ngao ngán. - Tôi không hợp với mấy thứ nữ tính đó.
- Nước mắt cũng là thứ nữ tính. Nó không hợp với cô. - Sewashi nhún vai, làm bộ ngán ngẩm.
Đôi môi anh đào cứng lại trong giây lát, rồi nhẹ nhàng cười. Đó là nụ cười thật lòng cô, một chút gượng gạo, cũng không.
Sewashi im lặng nhai kẹo bông gòn - thứ đáng ra là dành cho cô.
- Mua tôi Takoyaki đi... - Nhìn anh ăn, Yui đột ngột lên tiếng.
Sewashi nhìn cô mà toàn thân như hóa đá. Cô nàng này thay đổi thái độ nhanh chóng khiến anh chóng hết cả mặt.
Anh bảo cô đứng đợi, còn anh chạy lại tiệm bánh di dộng bên đường.
Lát sau, anh đưa về cho cô một khay bánh đầy ụ.
Yui dùng tăm găm từng cái, ăn ngấu nghiến, hàm răng nhai không ngừng nghỉ.
Sewashi cũng ăn cùng với cô, nhưng anh ăn chỉ một vài miếng, còn lại, Yui chén sạch.
- Nè... - Nhìn hộp xốp mới nãy đang còn đầy ắp Takoyaki mà bây giờ bị vét sạch không còn cọng hành, Yui vu vơ lên tiếng. - Tại sao cuộc đời tôi lại gắn liền với hai chữ trả thù đến vậy? Tại sao mọi người cứ khiến tôi phải hận vậy?
Sewashi trầm ngâm nhìn cô, nhìn đôi má phúng phính của Yui thoáng chốc lại đỏ lên, nhìn cặp mắt to tròn thoáng long lanh làn chất lỏng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng.
- Đó là do cô không đủ mạnh mẽ đó thôi. Cô quá yếu đuối nên cứ phải hận. - Đôi môi Sewashi khẽ cười. - Khi cô thực sự cứng rắn, người ta có khiến cô tổn thương cô cũng không hề hận. Điều cô làm chỉ đơn thuần là khiến họ hối hận vì đã động đến cô.
Yui giương cặp mắt to tròn nhìn anh, hai má hồng hào, đôi môi hé nhỏ. Làn nước mắt ban nãy còn ngân ngấn thì đã nuốt vào từ hồi lâu.
- Anh bảo anh sẽ giúp tôi trả thù đúng không? - Yui hãy còn nghẹn, bâng quơ hỏi lại anh. Và khi nhận được cái gật đầu của anh, Yui lại hỏi tiếp. - Vậy... làm thế nào tôi mới có thể trả thù họ?
- Làm thế này này! - Sewashi đột ngột mỉm cười khi nghe câu hỏi của cô, hai tay anh nhanh nhẹn giơ lên, véo lấy hai má, kéo ra khiến môi cô vẻ thành một đường cong.
- Au óa! Anh àm ì ậy? (Đau quá! Anh làm gì vậy?) - Yui vùng vẫy cựa quậy, la lên oai oái.
Mãi sau, Sewashi mới buông ra. Hai má Yui đỏ tấy lên trông rất dễ thương. Anh dịu dàng xoa đầu cô.
- Cô phải cười, phải mạnh mẽ. Cứ khóc như vậy chỉ khiến họ thương hại mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc, tim Yui lệch nhịp. Suy nghĩ trở nên bộn bè trong chốc lát.
___o0o0o___
END Chapter 72.
Chú thích: Về phong tục đón Tết của người Nhật.
- Từ thời Minh Trị, do bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây, người Nhật đã chuyển từ đón tết âm sang tết dương. Tuy vậy, phong tục đón Tết của người Nhật vẫn đậm chất văn hóa phương Đông.
- Vào đêm giao thừa, người Nhật có thói quen nghe 108 tiếng chuông chùa nhằm hàm ý xua đuổi 108 con quỷ. Các chùa ở địa phương vào đúng giao thừa sẽ đồng loạt đổ chuông. Đối với những nhà không đi đến chùa được có thể theo dõi trên truyền hình trực tiếp.
- Toshikoshi Soba là mì trường thọ (hàm ý năm cũ qua) thường được người Nhật ăn vào đêm trước giao thừa. Phong tục của họ là phải ăn hết trước khoảnh khắc giao thừa, bởi nếu sau 0h mà vẫn chưa xong thì sẽ là một điều không may. Ngoài ra, lúc ăn cũng không được cắn đứt sợi mỳ.
Đây là chút hiểu biết ít ỏi của mình, có gì thắc mắc thì các bạn lên mạng tìm hiểu thêm nhé.
Cô khẽ quay đầu nhìn hội Mika đang tíu tít tám chuyện, đôi môi khẽ nhoẻn cười. Cô không dám nghĩ là cha cô sẽ đồng ý, cũng không hy vọng nhiều. Bởi dầu sao gia đình cô là một gia đình danh giá, hẳn sẽ không thả cho con gái rong ruổi ngoài đêm giao thừa.
Ông Ikishige chau mày, đồng tử hướng về phía Yui nhìn, suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại.
- Con đi với hội sáu đứa các con?
- Năm thôi, thưa bác. - Yui còn chưa kịp trả lời thì một giọng nam trầm vang lên đáp thay cô. Shukasa còn đang đứng cạnh chị Mai, nhẹ nhàng mà lễ phép. - Đêm nay cháu muốn ở cùng Mai.
Tim Yui thịch một tiếng, tiếp đó lại có cảm giác nghèn nghẹn, ấm ức không chịu nổi.
- Sáu chứ. - Đột ngột, một giọng nam khác hồn nhiên rơi vào tai cô. Sewashi bước lên một bước, quàng tay qua vai cô. - Đêm nay cháu sẽ đi cùng cô ấy. Bác đừng lo.
- Cái gì? - Yui trố mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, phát quạu. - Anh điên à? Tôi sẽ không...
- Cô có muốn trả thù không? - Ngay lập tức, từng từ từng chữ nhẹ nhàng rơi vào tai Yui. Gương mặt cô cứng lại trong chốc lát. Sewashi vẫn điềm đạm nói thầm với cô. - Tôi sẽ giúp cô. Có điều... cô cũng phải hợp tác chứ?
Shukasa nhìn hai người thân thiết thì thầm to nhỏ với nhau mà không khỏi chạnh lòng.
- Cha à, cha đừng lo mà. - Yui bắt đầu giở giọng nài nỉ hệt như một đứa trẻ con. - Sewashi mạnh lắm! Anh ấy sẽ bảo vệ con.
- Cô bảo vệ tôi thì có! - Sewashi cười cợt trêu lại cô nàng. Dĩ nhiên, anh khó tránh khỏi một cú đấm vào ngực.
- Đáng ghét! - Yui nhăn mặt quở, nhưng giọng nói lại có phần cưng nựng.
Trong thâm tâm Yui rất muốn ói. Cô không tin được cái giọng chua chua kinh tởm ấy lại phát ra từ miệng mình.
Nhìn cảnh phía trước, ánh mắt Ikishige có ý cười. Ông gật đầu, vẫn nghiêm nghị nhưng cũng dịu đi phần nào.
- Có thiếu gia Oga đây thì ta cũng không lo nữa. - Ông cười cười dịu dàng, lát sau, quay sang Yui, đổi vẻ nghiêm nghị. - Yui! Ta là...
- Cha là một doanh nhân và sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ vốn chứ gì? - Yui còn đang hân hoan đến ngạc nhiên khi cha cô đồng ý, lỡ vô tư cắt ngang lời ông. - Con biết rồi, cha ra lệnh đi.
Dĩ nhiên, chủ tịch Satake chau mày không vui.
- Con lại cắt ngang lời người lớn nói nữa rồi. - Tuy lời lẽ có ý giận nhưng ông cũng không nỡ nặng lời với cô con gái cưng này.
- Con xin lỗi. - Yui nhí nhảnh thè lưỡi, gãi đầu cười.
- Đêm nay, mấy đứa cứ đi chơi. Tuy nhiên, trưa mai lúc chín giờ, hai đứa phải trở về tư dinh Satake đấy. - Ông nghiêm nghị ra lệnh.
- Con biết rồi. - Yui hân hoan hô to.
- À này Yui... - Bà Kaemi cũng vui niềm vui của con gái, nhẹ nhàng gọi cô. - Gọi các bạn con đến phòng make up ta cho mượn mấy bộ kimono. Mặc vest với cả đầm dạ hội xúng xính thế kia người ta cười chết à.
Nhìn bà dịu dàng như vậy, Yui càng sung sướng hơn. Sau khi vâng dạ với mẹ, cô nhảy chân sáo về phía các bạn. Từ đầu đến cuối, giống hệt một đứa trẻ con.
- Thật là... Chẳng có một tí phong thái tiểu thư gì cả. - Ông Ikishige ngán ngẩm thở dài, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương.
Yuko nheo mày nhìn về phía Yui, chép miệng. Vừa nhìn ngay là bà biết, cô đang cố gắng tỏ ra vui vẻ, vô tư, coi Shukasa như kẻ vô hình. Nhìn cách hai đứa cố tỏ ra không cần nhau, lòng bà đã đong đo được tình cảm giữa hai đứa.
Cái mặt nạ đó, đơn thuần để che đi vết thương trong trái tim...
Yuko chắn chắn hai đứa thương nhau thật lòng...
Hừ! Để cho đứa con gái vô học đó trở thành thiếu phu nhân Hanagato ư? Không bao giờ! Lòng Yuko luôn cảm thấy lo ngại về tình cảm giữa hai đứa, đay nghiến nhìn Yui.
___o0o0o___
- Nhanh lên! Không kịp mất! - Trên vỉa hè, dễ bắt gặp sáu đứa học sinh chạy hồng hộc không biết nghỉ. Haru hốt hoảng giục các bạn.
Quyết định chọn chùa Zojo-ji cho gần mà khổ nỗi gần đến nơi lại tắc đường mới khổ. Bọn nhóc này sốt ruột xuống xe cuốc bộ luôn.
Nếu là ngày thường chạy cũng nhanh lắm cơ, khổ nỗi đường phố đêm giao thừa lại đông đúc. Lý do trên hết là vì tụi này ham hố mặc kimono với đi guốc gỗ, vướng víu vậy thì bảo sao...
- Yashh! Đã vậy thì... - Yui và Mika tỏ vẻ tức giận, phanh gấp lại, hai người hành động y chang nhau như đúc.
Không ai bảo ai đồng loạt cúi xuống, tháo đôi guốc gỗ ra, quẳng ra sau. Đôi tay thon dài cầm tà kimono, kéo lên cho đỡ vướng.
Vâng, và bốn người còn lại trố mắt nhìn hai người họ vọt xa.
- Quả nhiên là người tập marathon có khác... - Haru chậm rãi nhặt hai đôi guốc gỗ lên, ngán ngẩm.
- Sao em không đi tập cùng họ? - Kuro ngạc nhiên hỏi.
- Anh đùa chắc? - Haru chau mày nhìn anh. - Bọn họ chỉ tham gia tập với CLB marathon mà chỉ sau hai ngày tập thì không một vận động viên nào dám đua với họ luôn... Huống chi thể lực em còn yếu...
- Hờ... - Kuro ngán ngẩm thở dài, chốc sau khẽ liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh. - Cứ nhìn cậu ta thì biết thực lực của hai người họ ra sao...
Vâng, cậu ta ở đây không ai khác chính là Manabu Akito, vận động viên sáng giá tham dự đại hội thể thao toàn thành phố bộ môn marathon mà vẫn còn thở dốc, huống hồ chi hai cô gái kia.
Kuro lẫn Haru lắc đầu ngán ngẩm.
Sewashi vốn là người học võ, chuyển động nhẹ nhàng, nãy giờ chạy không tốn sức. Anh chỉ thầm nhìn bóng của Yui biến mất từ đằng xa, trố mắt ngạc nhiên. Con nhóc này dậy thì thành công hả? Hồi xưa thì yếu như sên, bây giờ thì sức ông tiên cũng chằng bằng...
Lúc hai người họ đến nơi, chùa đã chật kín. Len lỏi mãi mới tìm thấy Yui đang đứng thong thả ở một góc.
Chỗ nãy không phải trung tâm, nhưng đủ để thưởng thức 108 tiếng chuông chùa một cách thoải mái.
- Mika đâu? - Akito dáo dác ngó quanh tìm cô nàng.
- Tới đây tới đây... - Anh vừa dứt lời, một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai. Ngoái đầu lại chợt thấy Mika đang thong thả bước lại cùng với một khay tràn ngập đồ ăn. - Năm nay gần chùa bỗng ngập các xe đồ ăn di động. Mà đã đi nghe chuông chùa thì không thể thiếu món này...
- Oa... - Cả lũ đồng loạt rộ lên.
Sáu bát mì trường thọ Toshikoshi Soba được bày ngay ngắn trên khay, còn nóng hổi. Từng làn khói tỏa ra thơm nức mũi.
Cả lũ hào hững mỗi đứa lấy một bát cùng đôi đũa, trộn đều lên.
- A... - Chợt Kuro hoảng hốt khi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. - Ăn nhanh lên mọi người! Bảy phút nữa là giao thừa rồi...
Dường như giao thừa năm nay của tụi này rất vội vàng...
Vừa chạy hộc tốc cho kịp giờ, bây giờ lại phải thi nhau ăn mì nhanh.
Cả lũ nhăn răng khi nghe thông báo khẩn, vội vã nhồi nhét hết đống mì vào mồm.
Yui có lẽ sức ăn là trâu nhất, vì chỉ sau chưa đầy bốn phút, cả bát mì đã bị cô xử xong.
Yui khẽ vuốt bụng, cười khì khì khoái chí.
- Làm tốt lắm. - Sewashi thong thả tiến tới, nhấc bát mì đã ăn xong của cô ra, đặt bát của anh vào tay cô. - Ăn hộ tôi.
- WTF? Anh nói cho ai nghe vậy hả? - Yui phát quạu, trừng mắt nhìn anh.
- Ăn vội vàng không phải phong cách của tôi. - Sewashi kênh kiệu vuốt mái tóc màu nâu sáng. Rồi khi nhận thấy cái lừ mắt của cô, anh chậm rãi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. - Cô còn hai phút ba mươi bảy giây.
Và khi câu nói chưa kịp kết thúc, Yui hối hả tống hết đống soba vào bụng.
...
Tụi kia cũng đã ăn xong, còn một mình Yui xử lí thêm bát mì của Sewashi.
Lúc giọt nước sốt cuối cùng rơi xuống họng cô, tiếng chuông giao thừa đầu tiên vang lên.
- Chúc mừng năm mới!! - Người người nhà nhà hét to rộn ràng cùng lúc tiếng chuông vang lên. Sự rộn ràng đó khiến Yui giật mình mà bị nghẹn.
- Chúc mừng... Khụ khụ... - Yui cũng vươn tay lên hét, nhưng chưa kịp thì đống mì trong cổ họng khiến cô mắc nghẹn.
- Bravo! - Sewashi bình thản vỗ tay, rồi đưa li nước mới mua cho cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cô. - Tôi thấy sau mười năm cô cái gì cũng thay đổi. Duy chỉ có cái tật tham ăn thì vẫn vậy.
- Anh còn dám nói? Nếu không phải anh đẩy bát mì của anh cho tôi thì tôi có đến nông nỗi này không? - Yui nhận ly nước từ tay anh, chau mày.
- Mười ba... Mười bốn... - Tụi Mika thì hào hứng đếm từng hồi chuông, cái trò đối với Yui là nhạt nhất quả đất.
...
Nước mắt rơi lặng lẽ...
Yui đơn độc đi giữa đám đông đang hân hoan niềm vui giao thừa, từng giọt lệ chan hòa gò má...
Không mấy ai để ý đến cô...
Yui lặng lẽ tách đoàn, tách năm người bạn... Đơn thuần cô sợ vì cô mà họ không thể vui được. Cô cố cười nãy giờ, ít nhiều cũng không muốn khiến mọi người lo lắng.
Kế hoạch đi chơi giao thừa này là cả lũ sáu đứa cùng lên, mà người đề xuất chính là Shukasa. Đáng lý ra lúc này, cô không đơn độc như vậy. Đáng lý ra, anh đang ở cạnh cô, chơi cùng cô, ăn cùng cô mới phải...
Đáng lý ra... phải là nụ cười, chứ không phải là nước mắt...
Cô không tài nào chịu nổi nỗi đau kia, nhìn chị gái và người cô yêu sánh bước mà đau cào cấu ruột gan. Cố gắng tỏ ra bất cần, kiêu ngạo, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ ngông cuồng, đến cuối cùng vẫn phải sống với cảm xúc thật...
- Kẹo bông gòn tan trong nước đó. Cô mà cứ khóc vậy thì trên mặt cô vừa có muối vừa có đường. - Một giọng nói ấm áp rơi vào tai cô, Yui giật mình ngoảnh đầu lại.
Sewashi chìa trước mặt cô một chiếc kẹo bông gòn màu hồng, cười cười nhưng vẫn tỏ bộ vu vơ nói.
Yui quay đầu lại, nước mắt cũng ngưng tự lúc nào. Hắng giọng một lát, cô cười khẩy.
- Có phải anh xem anime nhiều quá rồi không? - Sewashi đứng hình trong giây lát vì câu hỏi của cô. Yui lắc đầu ngao ngán. - Tôi không hợp với mấy thứ nữ tính đó.
- Nước mắt cũng là thứ nữ tính. Nó không hợp với cô. - Sewashi nhún vai, làm bộ ngán ngẩm.
Đôi môi anh đào cứng lại trong giây lát, rồi nhẹ nhàng cười. Đó là nụ cười thật lòng cô, một chút gượng gạo, cũng không.
Sewashi im lặng nhai kẹo bông gòn - thứ đáng ra là dành cho cô.
- Mua tôi Takoyaki đi... - Nhìn anh ăn, Yui đột ngột lên tiếng.
Sewashi nhìn cô mà toàn thân như hóa đá. Cô nàng này thay đổi thái độ nhanh chóng khiến anh chóng hết cả mặt.
Anh bảo cô đứng đợi, còn anh chạy lại tiệm bánh di dộng bên đường.
Lát sau, anh đưa về cho cô một khay bánh đầy ụ.
Yui dùng tăm găm từng cái, ăn ngấu nghiến, hàm răng nhai không ngừng nghỉ.
Sewashi cũng ăn cùng với cô, nhưng anh ăn chỉ một vài miếng, còn lại, Yui chén sạch.
- Nè... - Nhìn hộp xốp mới nãy đang còn đầy ắp Takoyaki mà bây giờ bị vét sạch không còn cọng hành, Yui vu vơ lên tiếng. - Tại sao cuộc đời tôi lại gắn liền với hai chữ trả thù đến vậy? Tại sao mọi người cứ khiến tôi phải hận vậy?
Sewashi trầm ngâm nhìn cô, nhìn đôi má phúng phính của Yui thoáng chốc lại đỏ lên, nhìn cặp mắt to tròn thoáng long lanh làn chất lỏng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng.
- Đó là do cô không đủ mạnh mẽ đó thôi. Cô quá yếu đuối nên cứ phải hận. - Đôi môi Sewashi khẽ cười. - Khi cô thực sự cứng rắn, người ta có khiến cô tổn thương cô cũng không hề hận. Điều cô làm chỉ đơn thuần là khiến họ hối hận vì đã động đến cô.
Yui giương cặp mắt to tròn nhìn anh, hai má hồng hào, đôi môi hé nhỏ. Làn nước mắt ban nãy còn ngân ngấn thì đã nuốt vào từ hồi lâu.
- Anh bảo anh sẽ giúp tôi trả thù đúng không? - Yui hãy còn nghẹn, bâng quơ hỏi lại anh. Và khi nhận được cái gật đầu của anh, Yui lại hỏi tiếp. - Vậy... làm thế nào tôi mới có thể trả thù họ?
- Làm thế này này! - Sewashi đột ngột mỉm cười khi nghe câu hỏi của cô, hai tay anh nhanh nhẹn giơ lên, véo lấy hai má, kéo ra khiến môi cô vẻ thành một đường cong.
- Au óa! Anh àm ì ậy? (Đau quá! Anh làm gì vậy?) - Yui vùng vẫy cựa quậy, la lên oai oái.
Mãi sau, Sewashi mới buông ra. Hai má Yui đỏ tấy lên trông rất dễ thương. Anh dịu dàng xoa đầu cô.
- Cô phải cười, phải mạnh mẽ. Cứ khóc như vậy chỉ khiến họ thương hại mà thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc, tim Yui lệch nhịp. Suy nghĩ trở nên bộn bè trong chốc lát.
___o0o0o___
END Chapter 72.
Chú thích: Về phong tục đón Tết của người Nhật.
- Từ thời Minh Trị, do bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây, người Nhật đã chuyển từ đón tết âm sang tết dương. Tuy vậy, phong tục đón Tết của người Nhật vẫn đậm chất văn hóa phương Đông.
- Vào đêm giao thừa, người Nhật có thói quen nghe 108 tiếng chuông chùa nhằm hàm ý xua đuổi 108 con quỷ. Các chùa ở địa phương vào đúng giao thừa sẽ đồng loạt đổ chuông. Đối với những nhà không đi đến chùa được có thể theo dõi trên truyền hình trực tiếp.
- Toshikoshi Soba là mì trường thọ (hàm ý năm cũ qua) thường được người Nhật ăn vào đêm trước giao thừa. Phong tục của họ là phải ăn hết trước khoảnh khắc giao thừa, bởi nếu sau 0h mà vẫn chưa xong thì sẽ là một điều không may. Ngoài ra, lúc ăn cũng không được cắn đứt sợi mỳ.
Đây là chút hiểu biết ít ỏi của mình, có gì thắc mắc thì các bạn lên mạng tìm hiểu thêm nhé.
/171
|