- Hơ hơ... Oáp... - Mika ngồi dậy, vươn vai, rướn mình ngáp một cái đã đời. Trông cô giống y như một chú mèo lười mới làm biếng xong vậy. Cô vụng về dụi mắt, nguậy nguậy cái đầu cho tỉnh hẳn.
- Ngủ ngon chưa? - Một giọng nói trầm trầm nhưng lộ rõ vẻ châm biếm vang lên.
Mika giật thót mình. Cô lắc đầu vùng vằng, ép bản thân mở to mắt ra. Thôi chết rồi! Đây không phải phòng cô!
Cô từ từ nhớ lại. Tại sao cô lại ở đây? Ừm, khi sáng cô đến trường, giữa giờ nghỉ trưa cô trốn mọi người leo tường cúp luôn. Đi đến công ti, ừm, gặp anh ta, anh ta kêu cô chờ, ừm cô đi vào phòng anh ta và... Và ngủ luôn khi nào không biết?!?
Mika vò lấy tóc, nhăn nhó mặt, mặc cho trên gương mặt vấn vương chút buồn ngủ đã trở thành một ổ tóc xù.
- Tôi bảo cô chờ và cuối cùng là cô ngủ luôn trên giường của tôi? - Tsukasa tắt màn hình smartphone, ung dung tiến đến, cầm lấy nó gõ gõ vào đầu cô.
Mika lắc đầu vùng ra, quạu mắt nhìn anh, gườm gườm:
- Trả điện thoại cho tôi! Tôi còn phải về trường nữa.
- Về trường? Giờ này sao? - Tsukasa làm bộ ngạc nhiên, tròn mắt.
Mika nghe vậy thoáng đứng hình, giật giật như con robot nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vê kép tê ép??! Đã bảy giờ tối rồi sao?
- Tôi phải về! Mẹ tôi mắng tôi mất! - Mika vùng xuống khỏi giường, vội vội vàng vàng.
- Đừng lo. - Nhưng giọng điệu của Tsukasa lại bình thản đến lạ. Anh cất chiếc smartphone đen của anh vào túi, và rút một chiếc khác màu trắng lên vẫy vẫy. - Tôi đã nhắn tin cho mẹ cô Mẹ à, tối nay con về nhà Yui ở. Mẹ đừng lo cho con. Sau đó, tôi lại nhắn tin đến số của bạn cô Yui à, tối nay tớ có việc bận lắm. Mẹ tớ mà hỏi tớ ở đâu thì cậu hãy nói dối giùm tớ nha! Tớ sẽ bao cậu Takoyaki vào ngày mai! Và tôi đã nhận được tin nhắn hồi đáp Ok! từ cả hai.
Giọng điệu anh ta vừa nghiêm túc vừa có chút bông đùa, Tsukasa cố tình nhái lại điệu bộ của cô đến phiên những tin nhắn.
Mika điếng người, ngay sau đó là cơn giận run lên không kìm chế nổi. Cô lao đến, gầm lên:
- Ông chú già đáng chết! Ai cho chú tự tiện xài điện thoại của tôi?
- Tôi đã nạp thêm tiền điện thoại và 3G cho cô rồi đó!
- Vậy hả? - Mika đơ luôn, hóa đá trong giây lát.
Tsukasa cầm áo khoác lên, nhấc người dậy, đi về phía cửa, làm bộ ung dung:
- Đi ăn nào! Đói quá!
- Này chú... Rột... Rột... - Mika toan tra khảo thêm tí nữa thì đột ngột bụng cô biểu tình. Cơ mặt cô cứng lại, cũng đã hơn nửa ngày trời cô chưa có gì bỏ bụng rồi!
Mika lật đật ngồi dậy, rút trong ba lô chiếc lược chải đầu, chải qua mái tóc ngắn đã rối bời, sửa lại ngoại hình cho tươm tất rồi lật đật chạy theo.
___o0o0o___
Kagoshima về đêm mỗi năm một náo nhiệt. Đèn phủ kín thành phố, lung linh đến kì ảo.
Tsukasa tập trung lái xe. Dường như anh còn chẳng đoái hoài đến cô gái ngồi bên cạnh. Mika vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí vẫn đặt vào anh.
Sau mấy chục phút di chuyển, cuối cùng chiếc xe của hai người dừng lại trước khách sạn Kim Cương.
- Khoan đã, chú đưa tôi đến đây làm gì? - Mika giật thót, quay phắt lại nhìn Tsukasa, giật mình.
Anh khẽ quay đầu, nhìn gương mặt thoáng chút biến sắc của cô, cười khẩy:
- Đi ăn cơm. Cô không đói à? - Giọng điệu của anh mang hàm ý châm chọc. Giây sau, gương mặt và nụ cười Tsukasa mang chút nham hiểm. - Hay là... Cô muốn lên giường với tôi?
Không cần nói nhiều, một cú đấm hướng thẳng đến cằm của Tsukasa, đánh văng mặt anh dán vào cửa kính ô tô.
- Phát ngôn hồ đồ! - Cô tuôn ra một câu ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu.
Mika mở của xe, ung dung bước vào, mặc cho Tsukasa ôm chiếc lưỡi vừa bị cô đấm khiến răng anh cắn phập vào. Bây giờ trong miệng, toàn mùi máu tanh.
Kim Cương là hệ thống nhà hàng khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất Nhật Bản và cũng có các khách sạn đặt tại những thành phố lớn trên thế giới. Đây là lần đầu tiên Mika được đặt chân đến chốn sang trọng như vậy.
- Cho cô gọi món. - Lúc nhân viên đưa hai quyển menu đến trước mặt hai người, Tsukasa còn chẳng thèm xem qua mà gấp lại, thả xuống bàn, ngồi dựa vào ghế, ung dung.
Mika lườm nguýt anh, hỏi:
- Bữa này chú mời? - Giọng cô lộ vẻ nghi hoặc.
- Cô nghĩ tôi nhỏ nhen đến mức bắt một nữ sinh cấp hai chưa làm ra đồng tiền mời ư? - Tsukasa cười khẩy. - Không cần khách sáo, cứ ăn cho thỏa thích.
- Tốt. - Như chỉ chờ anh nói câu đó, cô vỗ tay một tiếng, quay lại nhìn menu, đọc rõ ràng. - Sushi Edomae, Fugu (cá nóc sống), Onomi (thịt cá voi), Basashi (thịt ngựa sống), thịt bò Kobe, Otoro (cá ngừ đại dương), Suppon (thịt rùa), đủ cho hai người ăn.
Cô vừa gọi vừa cố tình để ý đến nét mặt của Tsukasa, anh không hề biến sắc. Cô đã cố gọi những món ăn đắt đỏ nhất nhưng cơ mặt anh không hề có một chút cử động khiến Mika không khỏi bốc hỏa.
- À, còn nữa. - Lúc nhân viên toan rời đi thì Mika liền gọi giật lại. - Nguyên liệu cho các anh tùy ý chế biến. Tuy nhiên nhớ thêm muối và ớt bột, ngài đây rất thích ăn mặn.
Quả nhiên, Tsukasa giật mình.
Nhân viên gật đầu rời đi, anh chau mày nhìn cô:
- Cô ác không còn chút tình người à? Lưỡi tôi đang chảy máu, cô cố tình bắt tôi ăn ớt và muối?
Mika chỉ cười khẩy, cô thoáng le lưỡi ra, cười đểu.
Một tiếng sau, bữa ăn kết thúc. Tsukasa phải rút hầu bao chi gần 1500USD cho một bữa ăn không hề đụng đũa.
Anh không thể ăn thì không nói, nhưng Mika không thể thích nghi nổi đối với bữa ăn như thế này. Cô ăn được vài gắp là cùng, đối với cô, thức ăn bình dân vẫn quen miệng hơn.
Hai người di chuyển đến một quán ăn khác.
Lần này không phải nhà hàng sang trọng, mà là một tiệm bánh nho nhỏ bình dân.
- Ban nãy cô gọi rồi, giờ đến lượt tôi gọi. - Lúc Mika định đi gọi bánh, Tsukasa ngăn cô lại, yêu cầu.
Sau mấy chục phút, hai đĩa Hotokeki được bưng đến trước mặt hai người.
Tsukasa cầm dĩa lên ăn được nửa đĩa, còn Mika cứ chống cằm không chịu cử động.
- Cứng Đầu, ăn đi. - Anh không ép buộc, chỉ buông ra một câu hờ hững.
Mika làm bộ quay đi. Cô nhất quyết không động tới loại bánh này. Cô toan đứng dậy.
- Cô đi đâu? - Tsukasa trừng mắt. Gương mặt anh có vẻ không vui.
- Tôi đi gọi Takoyaki. Tự tôi sẽ trả tiền. - Cô làm bộ kiêu căng.
- Nếu cô muốn vậy thì phải trả tiền cho toàn bộ bữa ăn này. - Tsukasa lạnh lùng yêu cầu.
Mika giật thót mình. Đúng là anh không vui, còn có vẻ bực dọc. Chẳng hiểu sao cô có một chút sợ anh, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cơ mặt Tsukasa giãn ra chút ít.
Ban đầu Mika kiên quyết không ăn, nhưng cái bụng cô đã kêu đến thế rồi. Cô đành phải trút bỏ lòng tự tôn, cầm nĩa lên.
Tsukasa ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mika cắn một miếng, bánh liền tan trong miệng cô. Vị bơ sữa ngầy ngậy tràn vào lưỡi, kích thích vị giác.
Quả nhiên rất ngon!
Cô cắm cúi ăn mà không hay biết có một cặp mắt dõi theo cô nãy giờ.
...
Tsukasa ăn xong từ trước, đã ra ngoài lâu rồi. Cô lén anh mua thêm mấy chiếc bánh Takoyaki ăn cho đỡ đói.
Rời quán, cô thấy anh đang nhắn tin với ai đó.
Thấy cô đến gần, Tsukasa tắt màn hình điện thoại, vô cùng tự nhiên.
- Ai vậy? - Mika hỏi mà không hề có ý quan tâm.
- Người thương. - Tsukasa mỉm cười, anh khẽ nâng điếu thuốc lên rít một hơi.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Mika có chút hụt hẫng.
- Chú là giám đốc bộ phận bất động sản của tập đoàn Hanagato? - Mika dựa người vào chiếc xe của anh, vu vơ hỏi.
- Ừ. - Tsukasa đáp gọn.
Sau đó là một bầu không gian tĩnh mịch ngột ngạt.
- Thử không? - Tsukasa đưa một điếu thuốc cho cô, mời.
- Tôi là học sinh gương mẫu, không dùng chất gây nghiện. - Mika thẳng thừng từ chối.
- Có thể sau này cô sẽ cần. - Tsukasa nghiêng đầu, rít tiếp một hơi. - Chất gây nghiện sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim cô, làm tê dại từng tế bào khiến cô quên đi nỗi cô đơn.
- Tôi đủ can đảm và mạnh mẽ để vượt qua nó. - Mika thẳng thừng từ chối.
Tsukasa khẽ nở nụ cười lạnh trên môi. Rít xong điếu thuốc, anh chở cô về.
...
Chiếc xe dừng ở trước cửa nhà bà ngoại của Yui, Mika bước xuống, toan cúi đầu chào.
- Cô không muốn lấy nó nữa ư? - Chợt giọng nói của Tsukasa vang lên níu giữ bước chân cô.
Mika giật mình quay lại, điện thoại của cô đang nằm trong tay anh. Chết tiệt, sao cô lại quên nó được chứ?
- Trả cho tôi! - Mika nhảy lên xe, quát.
Thế nhưng, câu nói chưa kịp dứt, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống môi cô.
Anh gắt gao giữ lấy cô, dùng môi anh khóa chặt môi cô. Mika chết đứng, cố gắng vùng vẫy thoát ra. Nhưng anh lại khỏe hơn cô rất nhiều. Dù cô có học võ cũng không thể vùng ra khỏi cánh tay chắc khỏe của anh.
Mika cố gắng mở miệng, dùng hết sức cắn phập vào môi anh. Tsukasa giật mình lùi ra, một dòng máu tươi khe khẽ chảy.
Đập ngay vào mắt anh, là một đôi mắt đẹp mê người lấp lánh ánh lệ.
Mika giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh, bỏ chạy vào trong nhà.
Tsukasa đờ đẫn gục đầu lên vô lăng, nỗi cô đơn trải kín cõi lòng cô quạnh.
Một doanh nhân dứt khoát và tàn khốc như anh, cũng có ngày mất kiểm soát...
___o0o0o___
Vừa bắt gặp Yui đang gặm bánh Pocky, tay mải mê lướt màn hình điện thoại, Mika lao đến vùi đầu vào ngực cô, khóc nức nở.
Yui còn đang đứng hình, ngay lập tức bị thay thế bởi cảm giác hốt hoảng. Cô ôm chầm lấy Mika, vuốt nhẹ lên lưng.
Suốt đêm đó, nước mắt Mika không hề dứt...
___o0o0o___
Hôm nay tan học sớm, Yui kiên quyết mời Mika đi ăn bánh.
Cô cảm thấy lo lắng đối với tình trạng của Mika ngày hôm qua. Bình thường bạn cô rất điềm tĩnh lạnh lùng, đặc biệt không bao giờ khóc trước mặt ai. Vậy mà hôm qua đã khóc rất nhiều, ắt hẳn là bị tổn thương.
Đến tiệm bánh quen thuộc, Yui cất lời háo hức:
- Cho cháu hai phần Tako...
- Khoan đã!
Cô chưa kịp dứt thì đã bị Mika ngắt lời. Hãy còn ngạc nhiên, Mika ậm ừ tiến đến tủ kính bày la liệt các loại bánh, phân vân suốt mấy phút.
- Cháu... cháu ăn Hotokeki...
Yui tròn mắt ngạc nhiên.
Giây sau, hai phần bánh khác nhau được đưa đến trước mặt hai cô bạn.
Yui vừa ăn, vừa bồn chồn, lòng không yên. Nhìn Mika chậm rãi đưa từng miếng bánh vào miệng mà không khỏi bứt rứt.
- Có thể kể cho tớ chuyện gì đã xảy ra không? Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì mà cúp học buổi chiều, nhờ tớ nói dối hộ cậu nữa?
Mika thoáng cứng lại, một giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gò má hồng hào của cô.
- Tớ không cố ý... Nếu cậu không muốn trả lời thì thôi vậy... - Yui hốt hoảng khi thấy Mika lại khóc lần nữa, vội chữa.
- Tớ... - Mika nghẹn giọng, ngập ngừng. - Tớ nhớ chú ấy, muốn nhìn thấy mặt chú ấy, một chút lưu luyến, một chút phân vân, và... cả căm hận nữa...
Yui đứng hình.
- Cô bé đang yêu ư? - Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Yui và Mika giật mình ngẩng đầu dậy.
Một cô gái có lẽ ở độ tuổi hai lăm, gương mặt thục nữ, duyên dáng dịu dàng.
- Ơ không... - Mika ngạc nhiên. - Yêu ư?
- Không phải sao? Em chưa yêu bao giờ? - Chị ấy ngạc nhiên.
- À... vâng... - Mika lặng lẽ gật đầu.
- Vậy thì... em đang yêu đấy. - Đôi mắt chị ta lặng lẽ cười. - Mối tình đầu thường đến rất nhanh, nhưng lại để lại dư vị khó quên trong cuộc đời mỗi con người.
Cả Yui và Mika đều đơ ra thoáng chốc.
- Em thử lắng nghe lòng mình xem. Chị xin lỗi nếu chị vô duyên chen vào chuyện của hai em nhé.
Chị ấy cười dịu dàng rồi từ tốn rời khỏi quán.
Lòng Mika nặng trĩu, rối bời, đắn đo, lồng ngực trống rỗng...
___o0o0o___
END Part 2.
- Ngủ ngon chưa? - Một giọng nói trầm trầm nhưng lộ rõ vẻ châm biếm vang lên.
Mika giật thót mình. Cô lắc đầu vùng vằng, ép bản thân mở to mắt ra. Thôi chết rồi! Đây không phải phòng cô!
Cô từ từ nhớ lại. Tại sao cô lại ở đây? Ừm, khi sáng cô đến trường, giữa giờ nghỉ trưa cô trốn mọi người leo tường cúp luôn. Đi đến công ti, ừm, gặp anh ta, anh ta kêu cô chờ, ừm cô đi vào phòng anh ta và... Và ngủ luôn khi nào không biết?!?
Mika vò lấy tóc, nhăn nhó mặt, mặc cho trên gương mặt vấn vương chút buồn ngủ đã trở thành một ổ tóc xù.
- Tôi bảo cô chờ và cuối cùng là cô ngủ luôn trên giường của tôi? - Tsukasa tắt màn hình smartphone, ung dung tiến đến, cầm lấy nó gõ gõ vào đầu cô.
Mika lắc đầu vùng ra, quạu mắt nhìn anh, gườm gườm:
- Trả điện thoại cho tôi! Tôi còn phải về trường nữa.
- Về trường? Giờ này sao? - Tsukasa làm bộ ngạc nhiên, tròn mắt.
Mika nghe vậy thoáng đứng hình, giật giật như con robot nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vê kép tê ép??! Đã bảy giờ tối rồi sao?
- Tôi phải về! Mẹ tôi mắng tôi mất! - Mika vùng xuống khỏi giường, vội vội vàng vàng.
- Đừng lo. - Nhưng giọng điệu của Tsukasa lại bình thản đến lạ. Anh cất chiếc smartphone đen của anh vào túi, và rút một chiếc khác màu trắng lên vẫy vẫy. - Tôi đã nhắn tin cho mẹ cô Mẹ à, tối nay con về nhà Yui ở. Mẹ đừng lo cho con. Sau đó, tôi lại nhắn tin đến số của bạn cô Yui à, tối nay tớ có việc bận lắm. Mẹ tớ mà hỏi tớ ở đâu thì cậu hãy nói dối giùm tớ nha! Tớ sẽ bao cậu Takoyaki vào ngày mai! Và tôi đã nhận được tin nhắn hồi đáp Ok! từ cả hai.
Giọng điệu anh ta vừa nghiêm túc vừa có chút bông đùa, Tsukasa cố tình nhái lại điệu bộ của cô đến phiên những tin nhắn.
Mika điếng người, ngay sau đó là cơn giận run lên không kìm chế nổi. Cô lao đến, gầm lên:
- Ông chú già đáng chết! Ai cho chú tự tiện xài điện thoại của tôi?
- Tôi đã nạp thêm tiền điện thoại và 3G cho cô rồi đó!
- Vậy hả? - Mika đơ luôn, hóa đá trong giây lát.
Tsukasa cầm áo khoác lên, nhấc người dậy, đi về phía cửa, làm bộ ung dung:
- Đi ăn nào! Đói quá!
- Này chú... Rột... Rột... - Mika toan tra khảo thêm tí nữa thì đột ngột bụng cô biểu tình. Cơ mặt cô cứng lại, cũng đã hơn nửa ngày trời cô chưa có gì bỏ bụng rồi!
Mika lật đật ngồi dậy, rút trong ba lô chiếc lược chải đầu, chải qua mái tóc ngắn đã rối bời, sửa lại ngoại hình cho tươm tất rồi lật đật chạy theo.
___o0o0o___
Kagoshima về đêm mỗi năm một náo nhiệt. Đèn phủ kín thành phố, lung linh đến kì ảo.
Tsukasa tập trung lái xe. Dường như anh còn chẳng đoái hoài đến cô gái ngồi bên cạnh. Mika vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí vẫn đặt vào anh.
Sau mấy chục phút di chuyển, cuối cùng chiếc xe của hai người dừng lại trước khách sạn Kim Cương.
- Khoan đã, chú đưa tôi đến đây làm gì? - Mika giật thót, quay phắt lại nhìn Tsukasa, giật mình.
Anh khẽ quay đầu, nhìn gương mặt thoáng chút biến sắc của cô, cười khẩy:
- Đi ăn cơm. Cô không đói à? - Giọng điệu của anh mang hàm ý châm chọc. Giây sau, gương mặt và nụ cười Tsukasa mang chút nham hiểm. - Hay là... Cô muốn lên giường với tôi?
Không cần nói nhiều, một cú đấm hướng thẳng đến cằm của Tsukasa, đánh văng mặt anh dán vào cửa kính ô tô.
- Phát ngôn hồ đồ! - Cô tuôn ra một câu ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu.
Mika mở của xe, ung dung bước vào, mặc cho Tsukasa ôm chiếc lưỡi vừa bị cô đấm khiến răng anh cắn phập vào. Bây giờ trong miệng, toàn mùi máu tanh.
Kim Cương là hệ thống nhà hàng khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất Nhật Bản và cũng có các khách sạn đặt tại những thành phố lớn trên thế giới. Đây là lần đầu tiên Mika được đặt chân đến chốn sang trọng như vậy.
- Cho cô gọi món. - Lúc nhân viên đưa hai quyển menu đến trước mặt hai người, Tsukasa còn chẳng thèm xem qua mà gấp lại, thả xuống bàn, ngồi dựa vào ghế, ung dung.
Mika lườm nguýt anh, hỏi:
- Bữa này chú mời? - Giọng cô lộ vẻ nghi hoặc.
- Cô nghĩ tôi nhỏ nhen đến mức bắt một nữ sinh cấp hai chưa làm ra đồng tiền mời ư? - Tsukasa cười khẩy. - Không cần khách sáo, cứ ăn cho thỏa thích.
- Tốt. - Như chỉ chờ anh nói câu đó, cô vỗ tay một tiếng, quay lại nhìn menu, đọc rõ ràng. - Sushi Edomae, Fugu (cá nóc sống), Onomi (thịt cá voi), Basashi (thịt ngựa sống), thịt bò Kobe, Otoro (cá ngừ đại dương), Suppon (thịt rùa), đủ cho hai người ăn.
Cô vừa gọi vừa cố tình để ý đến nét mặt của Tsukasa, anh không hề biến sắc. Cô đã cố gọi những món ăn đắt đỏ nhất nhưng cơ mặt anh không hề có một chút cử động khiến Mika không khỏi bốc hỏa.
- À, còn nữa. - Lúc nhân viên toan rời đi thì Mika liền gọi giật lại. - Nguyên liệu cho các anh tùy ý chế biến. Tuy nhiên nhớ thêm muối và ớt bột, ngài đây rất thích ăn mặn.
Quả nhiên, Tsukasa giật mình.
Nhân viên gật đầu rời đi, anh chau mày nhìn cô:
- Cô ác không còn chút tình người à? Lưỡi tôi đang chảy máu, cô cố tình bắt tôi ăn ớt và muối?
Mika chỉ cười khẩy, cô thoáng le lưỡi ra, cười đểu.
Một tiếng sau, bữa ăn kết thúc. Tsukasa phải rút hầu bao chi gần 1500USD cho một bữa ăn không hề đụng đũa.
Anh không thể ăn thì không nói, nhưng Mika không thể thích nghi nổi đối với bữa ăn như thế này. Cô ăn được vài gắp là cùng, đối với cô, thức ăn bình dân vẫn quen miệng hơn.
Hai người di chuyển đến một quán ăn khác.
Lần này không phải nhà hàng sang trọng, mà là một tiệm bánh nho nhỏ bình dân.
- Ban nãy cô gọi rồi, giờ đến lượt tôi gọi. - Lúc Mika định đi gọi bánh, Tsukasa ngăn cô lại, yêu cầu.
Sau mấy chục phút, hai đĩa Hotokeki được bưng đến trước mặt hai người.
Tsukasa cầm dĩa lên ăn được nửa đĩa, còn Mika cứ chống cằm không chịu cử động.
- Cứng Đầu, ăn đi. - Anh không ép buộc, chỉ buông ra một câu hờ hững.
Mika làm bộ quay đi. Cô nhất quyết không động tới loại bánh này. Cô toan đứng dậy.
- Cô đi đâu? - Tsukasa trừng mắt. Gương mặt anh có vẻ không vui.
- Tôi đi gọi Takoyaki. Tự tôi sẽ trả tiền. - Cô làm bộ kiêu căng.
- Nếu cô muốn vậy thì phải trả tiền cho toàn bộ bữa ăn này. - Tsukasa lạnh lùng yêu cầu.
Mika giật thót mình. Đúng là anh không vui, còn có vẻ bực dọc. Chẳng hiểu sao cô có một chút sợ anh, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cơ mặt Tsukasa giãn ra chút ít.
Ban đầu Mika kiên quyết không ăn, nhưng cái bụng cô đã kêu đến thế rồi. Cô đành phải trút bỏ lòng tự tôn, cầm nĩa lên.
Tsukasa ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mika cắn một miếng, bánh liền tan trong miệng cô. Vị bơ sữa ngầy ngậy tràn vào lưỡi, kích thích vị giác.
Quả nhiên rất ngon!
Cô cắm cúi ăn mà không hay biết có một cặp mắt dõi theo cô nãy giờ.
...
Tsukasa ăn xong từ trước, đã ra ngoài lâu rồi. Cô lén anh mua thêm mấy chiếc bánh Takoyaki ăn cho đỡ đói.
Rời quán, cô thấy anh đang nhắn tin với ai đó.
Thấy cô đến gần, Tsukasa tắt màn hình điện thoại, vô cùng tự nhiên.
- Ai vậy? - Mika hỏi mà không hề có ý quan tâm.
- Người thương. - Tsukasa mỉm cười, anh khẽ nâng điếu thuốc lên rít một hơi.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Mika có chút hụt hẫng.
- Chú là giám đốc bộ phận bất động sản của tập đoàn Hanagato? - Mika dựa người vào chiếc xe của anh, vu vơ hỏi.
- Ừ. - Tsukasa đáp gọn.
Sau đó là một bầu không gian tĩnh mịch ngột ngạt.
- Thử không? - Tsukasa đưa một điếu thuốc cho cô, mời.
- Tôi là học sinh gương mẫu, không dùng chất gây nghiện. - Mika thẳng thừng từ chối.
- Có thể sau này cô sẽ cần. - Tsukasa nghiêng đầu, rít tiếp một hơi. - Chất gây nghiện sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim cô, làm tê dại từng tế bào khiến cô quên đi nỗi cô đơn.
- Tôi đủ can đảm và mạnh mẽ để vượt qua nó. - Mika thẳng thừng từ chối.
Tsukasa khẽ nở nụ cười lạnh trên môi. Rít xong điếu thuốc, anh chở cô về.
...
Chiếc xe dừng ở trước cửa nhà bà ngoại của Yui, Mika bước xuống, toan cúi đầu chào.
- Cô không muốn lấy nó nữa ư? - Chợt giọng nói của Tsukasa vang lên níu giữ bước chân cô.
Mika giật mình quay lại, điện thoại của cô đang nằm trong tay anh. Chết tiệt, sao cô lại quên nó được chứ?
- Trả cho tôi! - Mika nhảy lên xe, quát.
Thế nhưng, câu nói chưa kịp dứt, một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống môi cô.
Anh gắt gao giữ lấy cô, dùng môi anh khóa chặt môi cô. Mika chết đứng, cố gắng vùng vẫy thoát ra. Nhưng anh lại khỏe hơn cô rất nhiều. Dù cô có học võ cũng không thể vùng ra khỏi cánh tay chắc khỏe của anh.
Mika cố gắng mở miệng, dùng hết sức cắn phập vào môi anh. Tsukasa giật mình lùi ra, một dòng máu tươi khe khẽ chảy.
Đập ngay vào mắt anh, là một đôi mắt đẹp mê người lấp lánh ánh lệ.
Mika giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh, bỏ chạy vào trong nhà.
Tsukasa đờ đẫn gục đầu lên vô lăng, nỗi cô đơn trải kín cõi lòng cô quạnh.
Một doanh nhân dứt khoát và tàn khốc như anh, cũng có ngày mất kiểm soát...
___o0o0o___
Vừa bắt gặp Yui đang gặm bánh Pocky, tay mải mê lướt màn hình điện thoại, Mika lao đến vùi đầu vào ngực cô, khóc nức nở.
Yui còn đang đứng hình, ngay lập tức bị thay thế bởi cảm giác hốt hoảng. Cô ôm chầm lấy Mika, vuốt nhẹ lên lưng.
Suốt đêm đó, nước mắt Mika không hề dứt...
___o0o0o___
Hôm nay tan học sớm, Yui kiên quyết mời Mika đi ăn bánh.
Cô cảm thấy lo lắng đối với tình trạng của Mika ngày hôm qua. Bình thường bạn cô rất điềm tĩnh lạnh lùng, đặc biệt không bao giờ khóc trước mặt ai. Vậy mà hôm qua đã khóc rất nhiều, ắt hẳn là bị tổn thương.
Đến tiệm bánh quen thuộc, Yui cất lời háo hức:
- Cho cháu hai phần Tako...
- Khoan đã!
Cô chưa kịp dứt thì đã bị Mika ngắt lời. Hãy còn ngạc nhiên, Mika ậm ừ tiến đến tủ kính bày la liệt các loại bánh, phân vân suốt mấy phút.
- Cháu... cháu ăn Hotokeki...
Yui tròn mắt ngạc nhiên.
Giây sau, hai phần bánh khác nhau được đưa đến trước mặt hai cô bạn.
Yui vừa ăn, vừa bồn chồn, lòng không yên. Nhìn Mika chậm rãi đưa từng miếng bánh vào miệng mà không khỏi bứt rứt.
- Có thể kể cho tớ chuyện gì đã xảy ra không? Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì mà cúp học buổi chiều, nhờ tớ nói dối hộ cậu nữa?
Mika thoáng cứng lại, một giọt nước mắt chậm rãi lăn trên gò má hồng hào của cô.
- Tớ không cố ý... Nếu cậu không muốn trả lời thì thôi vậy... - Yui hốt hoảng khi thấy Mika lại khóc lần nữa, vội chữa.
- Tớ... - Mika nghẹn giọng, ngập ngừng. - Tớ nhớ chú ấy, muốn nhìn thấy mặt chú ấy, một chút lưu luyến, một chút phân vân, và... cả căm hận nữa...
Yui đứng hình.
- Cô bé đang yêu ư? - Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Yui và Mika giật mình ngẩng đầu dậy.
Một cô gái có lẽ ở độ tuổi hai lăm, gương mặt thục nữ, duyên dáng dịu dàng.
- Ơ không... - Mika ngạc nhiên. - Yêu ư?
- Không phải sao? Em chưa yêu bao giờ? - Chị ấy ngạc nhiên.
- À... vâng... - Mika lặng lẽ gật đầu.
- Vậy thì... em đang yêu đấy. - Đôi mắt chị ta lặng lẽ cười. - Mối tình đầu thường đến rất nhanh, nhưng lại để lại dư vị khó quên trong cuộc đời mỗi con người.
Cả Yui và Mika đều đơ ra thoáng chốc.
- Em thử lắng nghe lòng mình xem. Chị xin lỗi nếu chị vô duyên chen vào chuyện của hai em nhé.
Chị ấy cười dịu dàng rồi từ tốn rời khỏi quán.
Lòng Mika nặng trĩu, rối bời, đắn đo, lồng ngực trống rỗng...
___o0o0o___
END Part 2.
/171
|