Anh ấy thấy tôi đi về phía mấy đồ dùng hằng ngày trong nhà tắm, anh ấy đứng phía sau ngại ngùng nói: “Anh chưa từng mua mấy thứ này cho phụ nữ, cũng không biết em dùng sản phẩm hãng nào, cho nên anh mua mấy loại có mùi thơm.”
“Cảm ơn anh.” Tôi mở chai dầu gội ngửi thử.
Thật sự rất thơm.
Sau đó, anh ấy dẫn tôi đi ăn.
Trong lúc ăn cơm, anh ấy nói bây giờ anh ấy đang lập nghiệp, hỏi tôi có đồng ý làm nhà thiết kế của công ty anh ấy không.
Tôi biết là anh ấy đang muốn giúp tôi, nhưng thời gian một năm rưỡi ở trong tù tôi đã không còn chắc chắn bản thân có thể đảm đương được chức vụ này không.
Lương Khanh Vũ thấy tôi nói những lời này, chỉ trả lời lại ba chữ: “Anh tin em.”
Ăn xong, anh ấy dẫn tôi đi dạo một vòng công ty anh ấy, hơn nữa còn dẫn tôi đến chiếc bàn làm việc mà anh ấy đã sắp đặt từ trước.
Tôi phát hiện, bàn làm việc của tôi nằm trong một góc phòng cách phòng làm việc của anh gần nhất.
“Anh thấy hồi xưa còn học trên trường, mỗi lần lên lớp em đều thích ngồi góc này.” Lương Khanh Vũ giải thích.
“Cảm ơn anh.”
Ngoài cảm ơn, thì tôi đã không biết nên nói gì nữa rồi.
Buổi tối, Lương Khanh Vũ đưa tôi về nhà, sau đó lịch thiệp rời đi.
Tôi tắm gội, thay bộ quần áo ngủ mà Lương Khanh Vũ đã chuẩn bị trước đó, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, nhìn thấy Khương Thanh đang nằm trên sofa.
Chị ấy nằm sấp ngủ.
Tôi không đánh thức chị ấy mà đi chuẩn bị bữa sáng.
Chị ấy bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, gục đầu vào vai tôi, ngái ngủ nói: “Duyên Khanh trở về thật là tốt, có bữa sáng yêu thương rồi.”
Tôi cười: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Hôm đó Khương Thanh ở lại với tôi, chị ấy nói chị ấy được thăng chức, có tiền rồi, mặc dù tôi đã từ chối ba bốn lần nhưng chị ấy vẫn khăng khăng muốn dẫn tôi đi làm đẹp, mua chút đồ dùng hằng ngày, đến buổi chiều lại đưa tôi đi làm tóc.
Dưới mệnh lệnh của Khương Thanh, mái tóc vốn sơ xác của tôi đã được thợ cắt tóc cắt đến ngang vai.
Nhuộm màu.
Sau vài lần hóa chất, tôi có cảm giác bản thân như trở thành một người mới hoàn toàn vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi trang điểm rồi đến công ty theo sự dặn dò của Khương Thanh.
Lương Khanh Vũ đợi tôi trước cửa công ty, khoảnh khắc khi tôi bước ra từ thang máy, ánh mắt của anh ấy không giấu được sự kinh ngạc, sững sờ rất lâu mới lên tiếng: “Em đẹp lắm.”
Mặc dù ngoại hình bên ngoài đã thay đổi, nhưng một sự thật không thể thay đổi chính là đã hơn một năm nay tôi đã không tiếp xúc với ngành này.
Trong thời đại công nghệ hiện nay, sự phát triển của ngành này thật sự vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Hơn nữa lại phát triển rất mạnh, rất rầm rộ.
Đơn đầu tiên tôi tiếp nhận, tôi liền đến phòng làm việc của Lương Khanh Vũ, nói với anh, tôi muốn đổi vị trí, muốn làm trợ lý nhà thiết kế.
Tôi của bây giờ, hoàn toàn không thể làm tròn công việc của một nhà thiết kế.
Ban đầu Lương Khanh Vũ không đồng ý, nhưng sau đó dưới sự mềm mỏng của tôi, anh đã sắp xếp tôi theo An Kiều- một nhà thiết kế vàng mới nổi được khai quật của công ty.
Để tôi làm trợ lý của cô ta.
Anh ấy gọi điện cho An Kiều, dựa theo thời gian của An Kiều liên lạc, tôi đến một khách sạn mới mở để tìm cô ta.
Tôi không dám chậm chễ, nhanh chóng đến đó.
Kết quả, tôi bắt taxi đến khách sạn, dừng sau một chiếc xe màu đen.
Tôi vừa xuống xe, liền nhìn thấy một người trước mặt cũng xuống xe.
Lý Hào Kiệt.
Tôi ngây người, núp đằng sau cây cột bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Tôi mở chai dầu gội ngửi thử.
Thật sự rất thơm.
Sau đó, anh ấy dẫn tôi đi ăn.
Trong lúc ăn cơm, anh ấy nói bây giờ anh ấy đang lập nghiệp, hỏi tôi có đồng ý làm nhà thiết kế của công ty anh ấy không.
Tôi biết là anh ấy đang muốn giúp tôi, nhưng thời gian một năm rưỡi ở trong tù tôi đã không còn chắc chắn bản thân có thể đảm đương được chức vụ này không.
Lương Khanh Vũ thấy tôi nói những lời này, chỉ trả lời lại ba chữ: “Anh tin em.”
Ăn xong, anh ấy dẫn tôi đi dạo một vòng công ty anh ấy, hơn nữa còn dẫn tôi đến chiếc bàn làm việc mà anh ấy đã sắp đặt từ trước.
Tôi phát hiện, bàn làm việc của tôi nằm trong một góc phòng cách phòng làm việc của anh gần nhất.
“Anh thấy hồi xưa còn học trên trường, mỗi lần lên lớp em đều thích ngồi góc này.” Lương Khanh Vũ giải thích.
“Cảm ơn anh.”
Ngoài cảm ơn, thì tôi đã không biết nên nói gì nữa rồi.
Buổi tối, Lương Khanh Vũ đưa tôi về nhà, sau đó lịch thiệp rời đi.
Tôi tắm gội, thay bộ quần áo ngủ mà Lương Khanh Vũ đã chuẩn bị trước đó, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, nhìn thấy Khương Thanh đang nằm trên sofa.
Chị ấy nằm sấp ngủ.
Tôi không đánh thức chị ấy mà đi chuẩn bị bữa sáng.
Chị ấy bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, gục đầu vào vai tôi, ngái ngủ nói: “Duyên Khanh trở về thật là tốt, có bữa sáng yêu thương rồi.”
Tôi cười: “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Hôm đó Khương Thanh ở lại với tôi, chị ấy nói chị ấy được thăng chức, có tiền rồi, mặc dù tôi đã từ chối ba bốn lần nhưng chị ấy vẫn khăng khăng muốn dẫn tôi đi làm đẹp, mua chút đồ dùng hằng ngày, đến buổi chiều lại đưa tôi đi làm tóc.
Dưới mệnh lệnh của Khương Thanh, mái tóc vốn sơ xác của tôi đã được thợ cắt tóc cắt đến ngang vai.
Nhuộm màu.
Sau vài lần hóa chất, tôi có cảm giác bản thân như trở thành một người mới hoàn toàn vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi trang điểm rồi đến công ty theo sự dặn dò của Khương Thanh.
Lương Khanh Vũ đợi tôi trước cửa công ty, khoảnh khắc khi tôi bước ra từ thang máy, ánh mắt của anh ấy không giấu được sự kinh ngạc, sững sờ rất lâu mới lên tiếng: “Em đẹp lắm.”
Mặc dù ngoại hình bên ngoài đã thay đổi, nhưng một sự thật không thể thay đổi chính là đã hơn một năm nay tôi đã không tiếp xúc với ngành này.
Trong thời đại công nghệ hiện nay, sự phát triển của ngành này thật sự vượt xa trí tưởng tượng của tôi.
Hơn nữa lại phát triển rất mạnh, rất rầm rộ.
Đơn đầu tiên tôi tiếp nhận, tôi liền đến phòng làm việc của Lương Khanh Vũ, nói với anh, tôi muốn đổi vị trí, muốn làm trợ lý nhà thiết kế.
Tôi của bây giờ, hoàn toàn không thể làm tròn công việc của một nhà thiết kế.
Ban đầu Lương Khanh Vũ không đồng ý, nhưng sau đó dưới sự mềm mỏng của tôi, anh đã sắp xếp tôi theo An Kiều- một nhà thiết kế vàng mới nổi được khai quật của công ty.
Để tôi làm trợ lý của cô ta.
Anh ấy gọi điện cho An Kiều, dựa theo thời gian của An Kiều liên lạc, tôi đến một khách sạn mới mở để tìm cô ta.
Tôi không dám chậm chễ, nhanh chóng đến đó.
Kết quả, tôi bắt taxi đến khách sạn, dừng sau một chiếc xe màu đen.
Tôi vừa xuống xe, liền nhìn thấy một người trước mặt cũng xuống xe.
Lý Hào Kiệt.
Tôi ngây người, núp đằng sau cây cột bên cạnh.
/516
|