Có người mượn lại lật vài tờ: “Cửa hàng cậu mới mua không còn nữa, chừng nào họ mới nhập hàng tiếp?”“Có thể phải một thời gian nữa, nghe nói sách này bán rất chạy, nơi khác cũng không có hàng, phải đợi in thêm.”“Bán sạch hàng rồi ư?” Các bạn học khó nén được vẻ kinh ngạc: “Sách được giành giật vậy, cho tôi xem với.”Hai quyển “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” ở phòng học đã sôi nổi lên, khi truyền tới chỗ Tạ Kiến Trung thì nam sinh kia đột nhiên kêu một tiếng, “Tạ Miêu? Tạ Miêu...!Tên này sao quen tai vậy?”Tạ Kiến Trung nghe vậy thì sửng sốt: “Cậu nói ai? Tạ Miêu sao?”“Đúng vậy.”Nam sinh kia quay đầu liếc cậu một cái, đột nhiên phản ứng lại:“Tạ Kiến Trung, chị cậu có phải cũng tên Tạ Miêu hay không?”Chị của Tạ Kiến Trung sao?Các bạn học nhìn nhau, dần dần, có người không thể tin được mà trừng lớn hai mắt: “Tôi nhớ đã nghe ai nói chị ruột Tạ Miêu của Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung, là thủ khoa đại học năm trước, tôi nhớ không lầm chứ?”Xoạt xoạt xoạt, vô số tầm mắt dừng ở trên người hai anh em nhà họ Tạ: “Chẳng lẽ là chị của cậu ư?”“Chị của tôi đâu nói bọn tôi là muốn viết sách đâu.” Tạ Kiến Trung ngơ ngác.Tạ Kiến Quân nhớ lại gì đó: “Mấy tháng trước, hình như bà nội tôi gửi ghi chép của chị ấy qua bưu điện đến Bắc Kinh đấy.”Lúc này, có người mở “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” ra, đọc lời giới thiệu ở trong của Tạ Miêu: “Tạ Miêu, người thành phố Vọng Sơn tỉnh Băng, thủ khoa đại học năm 80 của cả nước, hạng nhất kỳ thi toán toàn quốc, hạng nhất môn tiếng Anh, hiện đang học ở Bắc Đại...”Các bạn học càng nghe càng không khép miệng được, ánh mắt nhìn hai anh em Tạ Kiến Quân, Tạ Kiến Trung cũng thay đổi: “Chị ấy thật sự là chị ruột của các cậu sao?”“Không phải chị ruột của chúng tôi thì của cậu à?” Tạ Kiến Trung trợn tròn mắt.“Không, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy ba người không giống như cùng một mẹ sinh......”Ngày này, bạn học cùng lớp với hai anh em nhà họ Tạ đều biết được hai chữ “trâu bò” viết thế nào.Mà sau khi người nhà họ Tạ nghe nói Tạ Miêu ra sách thì ai cũng vui mừng ra mặt, Vương Quý Chi càng vung tay: “Chờ hiệu sách nhập đợt mới về thì nhà ta mua hai bộ.
Không, ba bộ, một bộ đặt ở trong phòng bà, bà đưa người trong thôn xem.”Vì thế khi Tạ Miêu nghỉ hè về nhà, dọc đường đi không ngừng có người nhiệt tình chào hỏi với cô.“Miêu Miêu đã về rồi à?”“Nghe nói con ra sách, lúc nào đó dạy lão Hổ nhà dì nhé? Lão Hổ nhà dì rất hâm mộ con.”Khiến cho Tạ Miêu không chịu nổi, mấy ngày sau khi về đến nhà cũng không dám ra khỏi cửa, sợ bị ai đó túm chặt không thoát ra được.Có điều rất mau, lực chú ý của cô đã bị chuyện khác hấp dẫn.Kết quả thi đại học đã có, Tạ Kiến Hoa thi tạm ổn nhưng khoảng cách với điểm trúng tuyển thì vẫn còn một khoảng.Ở mảng học tập của cậu rất bình thường, đi đại học chuyên khoa thì cũng kém vài điểm, cũng không cần bàn tới khoa chính quy.Sau khi có kết quả, người nhà họ Tạ vẫn luôn suy xét tương lai của cậu, Tạ Miêu cũng kêu cậu ra ngoài trò chuyện riêng.“Năm nay kém và phần, ôn tập thôi, sang năm em hẳn có thể đậu chuyên khoa đại học.Kiến Hoa em nói thật với chị, rốt cuộc em nghĩ thế nào? Ôn tập lại một năm hay vẫn tham gia quân ngũ như lúc trước em viết thư?”Hai người đi dưới bóng cây ngay bờ sông, Tạ Kiến Hoa rũ đầu, lẳng lặng nghe Tạ Miêu nói xong mới mở miệng: “Chị, em vẫn muốn đi tham gia quân ngũ.”“Lý do?” Tạ Miêu quay đầu nhìn cậu: “Chắc không phải xúc động nhất thời nhỉ?” “Không phải xúc động nhất thời.” Tạ Kiến Hoa nói: “So thành tích, em vẫn luôn không bằng Kiến Quân và Kiến Trung, càng không bằng chị.
Cho dù em ôn tập một năm thì cũng chỉ học được chuyên khoa đại học, còn không bằng đi bộ đội nhập ngũ, xuất ngũ thì lại được giao việc làm.”“Không phải em sợ trong nhà có bốn sinh viên sẽ không chu cấp đủ chứ?”Tạ Miêu nhíu mày liếc cậu một cái: “Chị có tiền thưởng hồi cấp ba, đại học cũng có học bổng, phí học bù, không cần phải xài tiền trong nhà.
Còn Kiến Quân và Kiến Trung, sách chị viết cũng đủ để bọn nó thi được nghiên cứu sinh, trong nhà chỉ chu cấp cho mình em thôi, cũng bớt được gánh nặng”Đã xảy ra chuyện như vậy, Tạ Miêu vẫn nguyện ý suy xét cho suy nghĩ của cậu, mũi của Tạ Kiến Hoa đột nhiên có chút chua xót: “Không phải vì chuyện tiền nong.” Cậu lắc đầu: “Chủ yếu là em cũng không thích học tập, thay vì lãng phí mấy năm ở trường học, không bằng đến quân đội rèn luyện một chút.
Có lẽ nơi đó càng hợp với em hơn, có khi ocnf đạt được chút thành tích nữa.”Chàng trai trẻ bên cạnh mang vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt không biết đã bớt vẻ ngây ngô từ khi nào, hình dáng khuôn mặt càng góc cạnh rõ ràng.Tạ Miêu nhìn chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên phát hiện em họ luôn hi hi ha ha của mình đã trưởng thành.Cô gật gật đầu: “Được, chị tôn trọng sự lựa chọn của em.
Chờ tới khi vào quân khu thì em phải thể hiện cho tốt.
Chị sẽ không vì em mà tìm bố của Hàm Giang đi cửa sau cho em đâu.
Nhưng em đến thì không được để ai bắt nạt, con cháu nhà chúng ta không có đạo lý để người ngoài bắt nạt.”“Vâng.”Tạ Kiến Hoa rầu rĩ đáp, qua một lát sau, trên mặt lại có chút buồn cười: “Chị cứ yên tâm, em là em trai của chị, sẽ không khiến chị mất mặt.
Cho dù không khiến chị tự hào vì em thì em cũng sẽ không để chị vì em mà phải đi nhờ vả.”.
/368
|