Lời này quả thật như khiêu khích, Tạ Miêu nghiến răng, giống như con sâu nhỏ khum người hướng xuống dưới, vươn bàn tay nhỏ bé ra.
Cố Hàm Giang hít một hơi thật mạnh, lật người nhét cô trở lại vào giữa chăn.
Tạ Miêu lập tức lấy chân nhỏ đá anh, “Anh làm gì thế? đã nói là đổi rồi, anh, anh hối hận hả?”Cố Hàm Giang không nói chuyện, chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Sự chống đối không vừa ý nhanh chóng trở thành tiếng nũng nịu rên rỉ nho nhỏ, Tạ Miêu lại lần nữa mềm thành vũng nước, mặc cho người khác chơi đùa.
Chớ tới khi cả người Cố Hàm Giang người đầy mồ hôi đi mở đèn, Tạ Miêu đang vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, giọng nói ứ nghẹn, trong giọng nói còn mang theo nức nở, “Đã nói là đổi với nhau rồi, đã thỏa thuận xong anh làm vợ em! đồ lừa gạt, đồ siêu cấp lừa gạt!”Cố Hàm Giang không nói lời nào, vẫn theo thói quen cũ đứng dậy lấy chậu nước ấm giúp cô lau người.
Tạ Miêu giống như một con rùa, nằm sấp ôm gối vùi đầu vào, kiểu gì cũng không chịu trở mình.
“Người dính dính nhớp nhớp thế em ngủ không khó chịu à?” Chàng trai vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tạ Miêu núp sang một bên, cái miệng nhỏ đỏ mọng dẩu lên rất cao: “Không khó chịu.
”“Vậy anh lại sáp tới hôn em nhé?”Chàng trai vờ cúi người xuống, Tạ Miêu liền hoảng hốt đẩy anh ra, “Làm gì thế, làm gì thế, anh có biết Hán Thành Đế chết như nào không?”"Ông ấy chết như thế nào? "Chàng trai nhướng mày.
“Hán Thành Đế quá độ chuyện đó đó, chết trên giường Triệu Hợp Đức.
”Tạ Miêu nói xong, lại vùi đầu vào gối, Cố Hàm Giang lại bật cười thành tiếng.
Trước khi ở bên Tạ Miêu, anh nghĩ cô là tia sáng trong cuộc đời anh, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ buông tay.
Nhưng sau một thời gian dài ở bên nhau, thân thiết, anh nhận ra rằng cô không hào phóng và điềm đạm như bên ngoài, nhất là vào một số thời điểm nhất định.
Cô có thể ngọt ngào đến mức khiến người ta hận không thể moi tim ra để tặng cô, kế tiếp là tính khí nóng nảy nhỏ nhặt của cô lại rất đáng yêu, khiến người ta bất giác lại cảm thấy đặc biệt tốt.
Sau khi cười đủ rồi, Cố Hàm Giang vén mái tóc dài của cô ra sau tai, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, "Vẫn còn một năm nữa.
”"Vẫn còn một năm gì chứ.
.
" Tạ Miêu chưa hiểu cho lắm.
Chàng trai lợi dụng lúc cô nhìn lên, lật cả người cô lại, tiếp tục giúp cô lau người.
Sau đó, anh nhìn thấy gót chân bị sờ tới đỏ của cô gái nhỏ, động tác chợt dừng lại.
Hôm nay vẫn hơi kích động quá.
Vừa rồi, anh xem chút nữa là muốn cô rồi.
Sau khi vần vò một trận, Tạ Miêu vừa chợp mắt liền ngủ say, sáng hôm sau tinh thần lại sảng khoái.
Tất nhiên, cô không bao giờ nói về chuyện thay đổi thân phận nữa, Cố Hàm Giang cũng phối hợp với cô, giả vờ như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.
“Hai ngày nay anh có lẽ hơi bận.
Chắc là buổi trưa không đi đón em được, em cứ tự mình đến nhà ăn ăn cơm.
”Cố Hàm Giang bẻ quả trứng gà đã luộc ra, thả lòng đỏ vào trong chén cho Tạ Miêu, còn mình thì ăn sạch phần lòng trắng.
“Gần đây nhiệm vụ bên phòng thí nghiệm rất nặng nề hả anh?” Tạ Miêu ngẩng đầu hỏi anh.
“.
”Cố Hàm Giang hoàn thành bữa sáng gọn gàng, sau đó lấy ra tập tài liệu còn chưa chỉnh sửa số liệu xong, tiếp tục sửa trên bàn ăn.
“Vậy sinh nhật của Phó Linh, anh có thời gian về nhà chứ?”“Tuần sau có lẽ sẽ không bận bịu lắm.
”Sáng nay Cố Hàm Giang vừa báo tin xong, buổi trưa Tạ Miêu vừa học xong tiết toán cao cấp từ tòa nhà dạy toán bước ra bước ra, đã không thấy bóng dáng anh.
Ngược lại cô ở hành lang lại chạm mặt Triển Bằng.
Lúc điền vào giấy đăng ký nguyện vọng, Triển Bằng cũng có đăng ký vào đại học Bắc Kinh để học về môn toán mà cậu ta giỏi nhất.
Nhưng mọi người lại không cùng một ngành, đa số thời gian Tạ Miêu ở cạnh Cố Hàm Giang nên số lần hai người chạm mặt quả thật không nhiều.
Nhìn thấy Tạ Miêu, cậu ta liền chào hỏi: “Sao không thấy bạn trai của cậu, hôm nay anh ta không đến đón cậu à?”“Phòng thí nghiệm của anh ấy có việc, không đi được.
” Tạ Miêu nói.
Triển Bằng nghe nói thì gật gật đầu, “Vậy chúng ta cùng đến nhà ăn đi, cũng lâu rồi không gặp cậu, chúng ta đi trên đường cùng nói chuyện.
”“Được, nhưng lát nữa tôi phải ghé qua chỗ phòng thí nghiệm để xem một chút, nếu cậu gấp thì cứ đi trước.
”“Mang cơm cho bạn trai cậu à?” Triển Bằng nhướng nhướng mày.
Tạ Miêu ngượng ngùng cười cười, “Bọn họ bận rộn đâu có làm được chuyện gì khác, nếu không có ai mang tới có khi bỏ cả hai bữa ăn.
”“Cũng phải.
”.
/368
|