Lưu Đại Phong là con trai duy nhất ở thế hệ này của nhà họ Lưu, từ nhỏ đã được cưng chiều, đã bao giờ phải chịu khổ như thế này.
Anh ta vô thức há miệng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, vừa dùng sức cạy tay của đối phương ra vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Trong tầm mắt, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai ẩn hiện dữ tợn, một đôi mắt đen như mực u ám như vực sâu, tất cả những thứ bùng lên đều là hung ác và điên cuồng.
Đối diện với ánh mắt của đối phương ở khoảng cách gần, Lưu Đại Phong chỉ cảm thấy như rơi xuống địa ngục lạnh như băng, có thể bị sự lạnh lẽo đầy trời này tước đoạt mạng sống bất cứ lúc nào.
Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, thấy con trai nhà mình bị siết đến mức hai mắt trắng dã, Hoàng Liên Hoa rốt cuộc phản ứng lại đây.
“Mày muốn chết hả dám đánh Đại Phong nhà chúng ta! Mau buông nó ra!”Bà ta không lo được cho em trai Hoàng Quốc Trụ nữa, tức giận mắng và lao về phía Cố Hàm Giang đang ghì cổ Lưu Đại Phong.
Nhưng Cố Hàm Giang như có mắt mọc sau đầu, một tay kiềm chế Lưu Đại Phong, xoay người đá Hoàng Liên Hoa một chân khiến bà ta lùi lại mấy bước.
Không để ý tới người phụ nữ té ngã thét chói tai ở phía sau, anh dùng sức trên tay một cái, đôi mắt lạnh lẽo lại tới gần Lưu Đại Phong hơn một chút: “Mày vừa nói cái gì?”“Tôi! Tôi.
.
”Lưu Đại Phong há miệng thở dốc một cách khó khăn, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng giận dữ mơ hồ từ trong cổ họng, trước mắt trở nên choáng váng từng cơn.
Tống Vân vội vàng từ trên xe theo tới, chứng kiến chính là một màn như vậy, nhịn không được có chút gấp gáp: “Hàm Giang.
”Bà cho rằng lần trước ở bệnh viện, cảm xúc của Cố Hàm Giang đã cực kì mất khống chế, không ngờ so sánh với hôm nay, lần đó không đáng kể một chút nào.
Không nói đến việc anh đá một chân khiến người phụ nữ kia ngã ngồi trên mặt đất đau đớn gào thét, một lúc lâu cũng chưa dậy được.
Nhìn vẻ mặt của anh giờ phút này, nói anh thật sự muốn bóp chết thằng nhãi kia, thì không có ai không tin.
Cố Hàm Giang như vậy khiến Tống Vân cũng có chút sợ hãi, nhưng lại không thể không tiến lên ngăn cản, miễn cho anh ra tay không biết nặng nhẹ thật sự xảy ra chuyện.
Nhưng Cố Hàm Giang dường như hoàn toàn không nghe thấy, gân xanh ẩn hiện trên tay, cuối cùng bóp cổ Lưu Đại Phong hơi nhấc bổng anh ta lên.
Tống Vân quả thật luống cuống, vội vàng đi qua định kéo anh ra: “Hàm Giang con bình tĩnh một chút! ”Không đợi bà nói xong, đột nhiên có người chạy qua đó trước bà.
Tạ Miêu ôm chặt eo Cố Hàm Giang: “Hàm Giang anh buông anh ta ra trước đi, đừng làm bẩn tay anh.
”Tống Vân thấy động tác của con trai nhà mình hơi cứng lại, vậy mà thật sự thả người xuống, sắc mặt cũng thật sự dịu đi.
Bà sững sờ, Tạ Miêu đã ôm eo Cố Hàm Giang lắc lắc: “Mau buông ra mau buông ra, để cho anh ta giải thích chuyện vừa rồi một cách rõ ràng cho em.
Anh bóp anh ta như vậy anh ta không thể nói chuyện, người không biết còn thật sự cho rằng em và anh ta có cái gì.
”“Anh biết rồi.
”Cố Hàm Giang bị cô gái nhỏ lắc lắc, mặc dù sự u ám trên mặt chưa rút nhưng thái độ lại vô cùng nuông chiều.
Tạ Miêu thấy anh quả thực đã buông lỏng tay, sửa thành túm cổ áo của Lưu Đại Phong, cô yên tâm buông anh ra.
Nhưng Lưu Đại Phong không có một chút tự giác nào của việc người là dao thớt ta là thịt cá, hoảng sợ cùng cực và thiếu oxy khiến anh ta hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, vừa bị không khí đột ngột tràn vào cổ họng sặc đến mức ho khan kịch liệt vừa giận dữ trợn trừng hai mắt: “Mày, mày mẹ nó! ”Cố Hàm Giang cũng không chờ anh ta nói hết lời, vung một cái ném anh ta lên trên mặt đất dễ như trở bàn tay, nhấc chân giẫm thẳng lên nơi gốc rễ của anh ta: “Nói tiếng người.
”Một chân này của anh có sức lực không nhỏ, Lưu Đại Phong lập tức bị đau đến mức kêu rên a a thảm thiết, nửa người trên ưỡn lên cong thành hình con tôm.
Hoàng Liên Hoa cũng bị sợ tới mức trắng mặt, giãy giụa muốn bò dậy từ trên mặt đất: “Mày, mày muốn làm gì?”Cố Hàm Giang không hề động đậy, nghiêng người từ trên cao nhìn xuống Lưu Đại Phong: “Nói cho rõ ràng đi, nếu không cái này của mày! ” Chân giẫm lên nơi quan trọng của Lưu Đại Phong di di một chút, tươi cười lạnh lẽo: “cũng đừng giữ nữa.
”“Tôi nói, tôi nói!”Lưu Đại Phong đau đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, thống khổ vặn vẹo trên mặt đất, ngón tay đều móc vào trong bùn: “Tôi, tôi chưa từng chạm vào cô ta, một đầu móng tay cũng chưa! Là mẹ tôi, mẹ tôi bảo tôi cố ý nói như vậy!”“Đồ không biết xấu hổ!”.
/368
|