Tạ Miêu cười, giống như có cái gì đang thức tỉnh, ngo ngoe rục rịch.
Giấu dốt quá lâu, cô cũng đã quên cảm giác có đối thủ là như thế nào, xem ra lần này phải nỗ lực hết mình trong môn Tiếng Anh rồi.
Hoàng Tiểu Huệ còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Tạ Miêu, không ngờ thế mà Tạ Miêu lại sáng mắt lên, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Cô ấy sửng sốt, tâm trạng hơi lo lắng vì thành tích của trung học số bốn cũng thả lỏng lại: “Cậu cố lên.
”Quan tâm xem chênh lệch lớn thế nào làm gì, dùng hết sức lực đạt được thành tích tốt nhất của bản thân, lần này bọn họ đã không đến vô ích.
Không chỉ có hai người Hoàng Tiểu Huệ chạy đến trung học số bốn nghe ngóng tình hình, một ngày này, không biết có bao nhiêu trường học, có bao nhiêu học sinh bị chấn động rồi.
Người được thảo luận đến nhiều nhất, Hạ Đào, bây giờ lại đang dựa vào bên cạnh bàn gọi điện thoại với người khác.
Trong giọng nói của cậu tràn ngập ý cười: “Hôm nay không phải là cuối tuần, anh thật đúng là đặc biệt gọi về nhà một lần chỉ vì chút chuyện này à?”“Gặp được người chưa?” Đối phương không để ý tới sự trêu chọc của cậu, trực tiếp hỏi.
“Gặp được rồi.
” Ý cười của Hạ Đào càng sâu: “Thật sự giống như anh nói, chính là người có vẻ ngoài xinh đẹp nhất.
”“Trạng thái của em ấy thế nào?”“Còn ổn.
”“Còn ổn là như thế nào?” Giọng nói bên kia ống nghe trầm xuống, dứt khoát hỏi thẳng: “Em ấy vẫn khỏe chứ? Nhìn có căng thẳng không?”Cuối cùng Hạ Đào cũng cười ra tiếng: “Anh, cậu ấy có căng thẳng hay không thì em không nhìn ra, nhưng em cảm thấy anh rất căng thẳng.
”Thật đúng là có chuyện trùng hợp như vậy trên thế giới này.
Hạ Đào trâu bò thi Tiếng Anh vòng loại được 96.
5 ở trường trung học số bốn thật ra chính là con trai cô của Cố Hàm Giang.
Vốn dĩ việc vặt đi đón người này cũng không rơi tới trên đầu cậu, là cậu chủ động xin ra trận muốn đi, lý do rất đơn giản, được người nhờ vả.
Anh họ Cố Hàm Giang gặp mặt cũng rất ít nói chuyện của cậu, thế mà lại khó có được một lần chủ động gọi điện thoại tìm cậu, bảo cậu giúp đỡ chăm sóc một bạn nữ tên Tạ Miêu ở trong đội ngũ tới tỉnh thành thi lần này của trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn.
Nghe giọng nói tràn đầy ý cười ở đầu bên kia, Cố Hàm Giang cũng không buồn bực: “Em ấy không căng thẳng là được.
”Hạ Đào nghe vậy, nhìn một cái thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: “Anh, đó là người yêu của anh à? Sao anh lại quen biết cô gái nhỏ ở trung học số hai thành phố Vọng Sơn chứ? Em nhớ rõ anh học cấp ba ở huyện Hồng Hà mà.
”Cố Hàm Giang không trả lời câu hỏi thứ nhất của cậu: “Em ấy vốn học cùng trường với anh, sau đó chuyển tới trung học số hai thành phố Vọng Sơn bởi vì sáng lập ra góc Tiếng Anh.
”“Anh nói góc Tiếng Anh kia là do cậu ấy sáng lập á?” Điều này thật sự khiến Hạ Đào hơi giật mình.
Lúc ấy thầy Cao hỏi tại sao cậu lại biết Tạ Miêu, cậu nói là nghe thầy cô nhắc tới, quả thật là không nói dối.
Có điều mặc dù 92 điểm rất khiến người khác kinh ngạc nhưng còn lâu mới đến trình độ khiến cậu giật mình.
Góc Tiếng Anh thì lại khác, sở giáo dục thành phố Vọng Sơn báo cáo chuyện này lên tỉnh, sau khi trung học số bốn nghe nói, cũng mở rộng trong trường học.
Ngay cả bố của cậu làm nhà ngoại giao cũng cảm thấy hình thức này không tệ, rất có ích đối với việc nâng cao phát âm.
Hạ Đào thật sự không ngờ, anh họ Cố Hàm Giang sẽ bảo cậu chăm sóc một cô gái nhỏ xinh đẹp, thế mà lại chính là người sáng lập ra góc Tiếng Anh! !.
Tuy rằng có hơi chật nhưng dù sao thì các cô gái nhỏ vẫn còn trẻ, ba người chen chúc trong hai cái giường cũng ngủ ngon.
Tâm lý dự thi của Tạ Miêu rất tốt, ngủ một giấc đến hơn 6 giờ sáng, mới tỉnh lại dưới tác dụng của đồng hồ sinh học.
8 giờ rưỡi sáng bắt đầu thi Toán, khi cô đi phòng tắm xếp hàng rửa mặt với tinh thần sảng khoái, còn đụng phải mấy người Triển Bằng và Trần Lập Quốc.
Có lẽ cũng có người trong mấy bạn nam bên kia nghe được một ít tình hình ở trung học số bốn, Tạ Miêu vừa đến đã nghe thấy Trần Lập Quốc vừa đánh răng vừa nói mơ hồ không rõ với Triển Bằng: “94, cũng chỉ nhiều hơn cậu chưa đến 3 điểm, hạng nhất, cậu cố gắng hơn một chút, chụp chết hắn trên bờ cát.
”Triển Bằng đã rửa mặt xong, đang lấy khăn lông lau bọt nước trên mặt, nhìn thấy Tạ Miêu thì đánh giá sắc mặt của cô trước: “Cậu dậy rồi à?”“Ừ.
” Tạ Miêu mỉm cười: “Các cậu dậy sớm thật đấy.
”Xem ra trạng thái không tệ, chắc là không bị ảnh hưởng gì.
Triển Bằng cầm đồ tránh ra khỏi vòi nước: “Tôi xong rồi, cậu rửa mặt đi.
”“Cảm ơn.
”Tạ Miêu đặt ca đánh răng xuống, bóp một ít kem đánh răng Trung Hoa lên trên bàn chải đánh răng, Trần Lập Quốc lại nhổ bọt trong miệng ra rồi hỏi cô: “Hạ Đào đón chúng ta ngày hôm qua thi vòng loại Tiếng Anh được 96.
5, cậu nghe nói rồi đúng không? Cậu có tự tin vượt qua cậu ta không?”.
/368
|