“Vậy cậu đi hỏi người khác một chút là tớ mặc quần áo này đẹp hay là cậu mặc quân trang đẹp.
”Tạ Miêu lười nhìn vẻ mặt của cô ấy, cúi đầu tiếp tục từ chỗ lần trước, xem quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa”.
Lâm Hạo mới vừa xách cặp vào nhìn Tạ Miêu, rồi nhìn Hồ Thúy Nga tức giận đến xanh mặt: “Cậu vẫn đừng so sánh với Tạ Miêu thì hơn.
”Hồ Thúy Nga: “……”Ngô Thục Cầm muốn cười, chẳng qua, quân trang này đúng là đẹp hơn quần áo nhà mình làm nhiều.
Cô ta quay đầu lại ngó Hồ Thúy Nga, lại nhìn sang Tạ Miêu đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên giật mình.
Giữa trưa lúc ăn cơm thời điểm, Ngô Thục Cầm liền kể chuyện xảy ra vào sáng nay cho Cố Hàm Giang: “Anh Hàm Giang, anh nói xem có phải Hồ Thúy Nga quá đáng quá hay không? Không phải cô ta chỉ có anh trai ở bộ đội tham gia quân ngũ sao? Giống như nhà chúng ta không mặc nổi quân trang vậy.
”Cố Định Sơn đánh binh đánh giặc rồi, là một lão binh sĩ chính cống xuất thân cách mạng.
Trước khi nhà họ Cố xảy ra chuyện thì Cố Tùng Niên là sĩ quan, mà Tống Vân còn là một quân y của bệnh viện quân đội.
Nếu nói người họ Cố không mặc quân trang được thì người khác càng không thể mặc.
Cố Hàm Giang nghe vậy thì dừng đũa, con ngươi đen kịt nhìn em họ của mình: “Em muốn quân trang sao?”Anh nói chính cô chứ không phải Tạ Miêu.
Trên mặt Ngô Thục Cầm lập tức có chút xấu hổ: “Thì cũng muốn một chút, có điều không phải em vì anh mà bênh vực kẻ yếu sao?”Cố Hàm Giang không nói nữa, buổi tối sau khi về nhà thì đi tìm Tống Vân: “Mẹ, con có việc tìm mẹ.
”Tống Vân mới vừa nói chuyện xảy ra đêm qua với Cố Định Sơn.
Nghe nói người nhà họ Tạ muốn từ hôn, sau khi ông lão trầm mặc rất lâu thì nói: “Mặc bọn nó đi, dưa hái xanh không ngọt, nếu chúng ta ép bọn nó phải đồng ý cuộc hôn nhân này thì lại càng có lỗi với lão Tạ.
Còn nữa, đến bây giờ bọn nó mới nói ra, rõ ràng không phải chạy theo lợi ích, cho dù cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không nổi.
”Nói là nói như vậy nhưng vẻ mặt ông lại luôn có chút cô đơn, sau đó nghe bà nhắc chuyện khuyên Cố Hàm Giang theo bọn họ về Bắc Kinh thì ông xua xua tay.
“Lúc bố lớn như nó thì đã cầm giáo ra chiến trường, chuyện này để cho nó tự quyết định đi.
Bố già rồi, cũng không biết còn có thể gặp các con mấy năm, tương lai các con vẫn phải dựa vào chính mình, nó có chính kiến riêng như vậy là chuyện tốt.
”Nghĩ đến sức khỏe của bố chồng, lại nghĩ đến chuyện mới vừa gặp mặt lại phải rời khỏi con trai, tâm trạng Tống Vân không tốt lắm.
Thấy Cố Hàm Giang tìm bà, bà còn tưởng rằng anh nghĩ thông suốt rồi, muốn trở về với mình, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Ai ngờ cố Hàm Giang vào cửa liền hỏi: “Mẹ, mẹ có mặc quân trang nữ không?”Nơi nhiều nữ binh nhất chính là bệnh viện quân đội, sau khi Cố Định Sơn sửa lại án sai, Tống Vân cũng về bệnh viện đi làm, đương nhiên có quân trang kiểu nữ.
Nhưng con trai bà là một thằng nhóc, muốn quân trang kiểu nữ làm gì?Ánh mắt của Tống Vân có chút kỳ lạ nhưng ngẫm lại trước giờ con trai không để ai đoán được suy nghĩ, giọng nói của bà còn mang theo chút cẩn thận: “Tất nhiên là có thể mặc, có điều, sao con lại đột nhiên muốn cái này?”Cố Hàm Giang: “Đưa cho Thục Cầm và Tạ Miêu.
”Tạ Miêu?Nghe thấy cái tên này phát ra từ trong miệng con trai, Tống Vân thực sự sửng sốt.
Có điều khi nghĩ lại, chắc hẳn Hàm Giang muốn đáp ứng mong muốn của Thục Cầm, dù sao anh cũng sống ở nhà họ Ngô sống lâu như vậy rồi, có cảm tình với người nhà họ cũng không kỳ lạ.
Còn Tạ Miêu, chắc là xem quan hệ giữa hai nhà nên cũng nhân tiện mang giúp cô.
Nghĩ đến con trai hiểu chuyện như vậy mà còn bị người ta hủy hôn, trong lòng Tống Vân có chút hụt hẫng.
Bà nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng không kể sự kiện ngày hôm qua.
“Được, con nói mẹ sơ về số đo, mẹ chọn giúp ngươi.
”“Cần một bộ 1m7.
”Cố Hàm Giang buột miệng thốt ra, ngẫm lại rồi đi ra ngoài hỏi Ngô Thục Cầm: “Em mặc quần áo cỡ nào?”Tống Vân: “……”Hàm Giang làm việc đúng là nghiêm túc, vậy mà lại có thể nhớ được số đo của con nhóc nhà lão Tạ, ha hả.
Vì do xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tống Vân hoàn toàn không sợ Cố Hàm Giang ra yêu cầu với bà, chỉ sợ anh không cho bà cơ hội đền bù mà thôi.
Không cần về Bắc Kinh, bà liền nghĩ cách liên lạc với đồng nghiệp cùng bệnh viện với mình, mua hai bộ quân trang kiểu nữ ở quân khu cạnh đó qua đối phương.
Chỉ tiếc ngày xuất phát Bắc Kinh, tuy Cố Hàm Giang cùng lên xe với họ nhưng lại vì lên thành phố lấy quân trang, chứ không phải theo bà trở về.
Ba ngày, bà vẫn không thể thuyết phục con trai nhà mình.
.
/368
|