Đợi tới lúc gần như đạt tới cực hạn, Giang Thần đột nhiên thu kiếm, gió xoáy hóa thành lưỡi kiếm to lớn, chém xuống chỗ Mạnh Định.
Ầm một tiếng, tất cả cây cối chung quanh bị thổi bay, gốc đại thụ cách đó gần nhất cũng bị chấn lên tận trên không trung.
Không chỉ có Huyết Thủ Môn và Hỏa Sư Bang, ngay cả người của Giang phủ cũng nằm kêu rên ở trên mặt đất.
Mạnh Định chết không toàn thây, chỉ còn để lại thanh cự kiếm này rơi xuống mặt đất.
- Dung nhập thanh kiếm này, dùng nó làm vỏ kiếm.
Theo bản năng Giang Thần nghĩ đến chuyện này, đột nhiên hắn cảm thấy cả người trống rỗng, tất cả chân nguyên đều bị dùng sạch.
- Nhờ có Thần mạch, nếu không ta sẽ không làm được chiêu này. Thần mạch khôi phục càng nhiều thì uy lực của kiếm chiêu này sẽ càng đáng sợ.
- Tuyệt chiêu như vậy của ngươi quả thực có chút đầu cơ trục lợi đó.
Xích tiêu kiếm linh bình luận kiếm chiêu vừa rồi của hắn.
- Sao ngươi lại nói vậy?
- Thân là kiếm khách, tuyệt chiêu phải là kiếm chiêu không gì sánh kịp, nhưng ngươi lại dùng chân nguyên của bản thân cộng thêm công pháp huyền bí cho nên mới vậy.
- Ngươi nên chết tâm tư như vậy thì hơn.
Giang Thần lắc đầu cười một cái, người hắn đối mặt chính là kẻ địch có cảnh giới cao hơn bản thân, nếu như cảnh giới tương đồng, hắn làm như vậy quả thực rất không vẻ vang.
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không kết cục sẽ giống như Hạ Hưng và Mạnh Định này!
Lúc này, nhìn thấy có không ít người bò lên, Giang Thần trầm giọng quát lên.
Hắn dùng sức một người giết chết thủ lĩnh của hai thế lực, phá hủy đi lòng tin của những người này. Đặc biệt là một kiếm chiêu hủy thiên diệt địa vừa nãy đã làm cho người ta không có cách nào tin nổi hắn chỉ là một Tụ nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh cao.
Hỏa Sư Bang là người bỏ vũ khí xuống trước, người của Huyết Thủ Môn không muốn, thế nhưng cũng vô lực quay đầu lại.
Tù binh lần này khá nhiều, nếu như trực tiếp nhốt lại, sẽ rất dễ cháy hậu viện của Giang phủ.
- Giết chết tất cả đệ tử Huyết Thủ Môn, Hỏa Sư Bang thì nhốt lại!
Huyết Thủ Môn hung tàn, Giang Thần đã sớm nghe qua một ít danh tiếng. Đặc biệt là khi tên Hạ Hưng kia đánh chết phụ nhân hắn cũng vừa vặn chạy tới, cũng tận mắt nhìn thấy một màn vô lực kia.
Vì lẽ đó hắn không đau lòng mà dùng một mũi tên lửa đi.
Huyết Thủ Môn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn cố gắng chống đỡ lần cuối cùng. Chỉ có điều bọn họ đã bỏ vũ khí xuống, cho nên rất nhanh đã ngã vào trong vũng máu của chính mình.
- Các chiến sĩ Dược sơn cố gắng nghỉ ngơi, sau đó đi theo ta tới sơn thành!
Giang Thần đã chặt đứt tiếp viện của ba cỗ thế lực, hiện tại cũng chỉ còn sót lại quyết chiến mà thôi.
- Chúng ta nghe theo thiếu gia!
Hỏa Ngưu đã hoàn toàn phục tùng Giang Thần, bất cứ mệnh lệnh gì của Giang Thần, hắn đều tiếp thu không chút do dự.
Giang Thần gật gù, tiến vào dược sơn, hắn định luyện chế đan dược chữa thương phân cho các chiến sĩ bị thương.
Phần lớn dược liệu trong Dược sơn đều dùng cho linh đan nhất phẩm, chỉ có vài loại là có thể dùng cho nhị phẩm, nhưng không đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhị phẩm hoàn chỉnh.
Khi Giang Thần luyện chế đan dược chữa trị vết thương thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, vẻ mặt có vẻ vui mừng.
Tài liệu chủ yếu của Thuần Dương đan là Thuần Dương thạch, những dược liệu khác lại có yêu cầu rất thấp, chỉ là khi luyện chế rất là khó khăn mà thôi.
Bởi vì dù sao cũng là tảng đá, luyện chế thành linh đan rất dễ dàng gây ra chuyện chết người.
Chỉ có điều, đối với Giang Thần, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì cả.
Hiện giờ, hắn đã nhìn thấy các dược liệu cần thiết của Thuần Dương đan ở trong dược sơn!
. . .
Sơn thành, trong phố lớn ngõ nhỏ đều không thấy lấy một bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, có người lớn mật thì dán sát người vào cửa sổ, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Hai viện đã bị chiếm lĩnh, hiện tại chỉ còn lại chủ phủ.
Một khi chủ phủ bị phá, những dân chúng bình thường này sẽ trở thành nô lệ của kẻ xâm lấn, Giang phủ sẽ bị xoá tên ở Thập vạn đại sơn.
Không người nào tình nguyện chấp nhận kết quả như vậy, nhưng những người này cũng chỉ có thể chờ ở trong nhà. Cũng là bởi vì bọn họ không có uy hiếp, cho nên ba phe thế lực cũng không có thời gian để ý tới bọn họ.
Bọn họ làm không được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, chờ mong ở trong lòng mà thôi.
Bên ngoài chủ phủ, cửa lớn đóng chặt, bên ngoài có đám ngựa đang đứng, có tới hơn trăm người, cùng là Tụ nguyên cảnh, sức chiến đấu có thể so với quân đội vạn người phổ thông.
Truyện được dịc.h t.rực tiếp tạ.i iR.EADBên cạnh tường có mấy cỗ thi thể ngã xuống, là người ý đồ leo tường xâm lấn đã bị trường mâu bắn chết.
Song phương công thủ, luôn là bên công phải trả một cái giá nặng nề.
- Không nên đợi thêm nữa. Mấy người chúng ta vọt vào phá tan cửa, như vậy là có thể diệt sạch Giang phủ.
- Đúng vậy, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ của Giang phủ chỉ có sáu, bảy người. Mà bên chúng ta có mười hai, thực lực cách biệt như vậy quá lớn a.
Có người không kiên nhẫn lên tiếng, là hai nam tử có tu vi Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.
- Ngu xuẩn.
Tên nam tử đứng đầu không chút lưu tình chửi một tiếng, ở ngay trước mặt thuộc hạ của hai người nọ, ngay cả một chút mặt mũi cũng không chừa lại.
- Nếu thực lực của Giang phủ như vậy thì phái Thanh Thành đã có thể tiêu diệt được. Tại sao phải tìm các ngươi tới đây cơ chứ? Đó là không muốn trả giá quá nặng nề để đánh đổi, bởi vì đây là Thập vạn đại sơn, không chỉ có chúng ta nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Ta dám bảo đảm với các ngươi, ít nhất sẽ có mấy cỗ lực lượng đang làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, định đục nước béo cò.
Hai người vốn bất mãn nghe được lời nói này, sau đó nhìn nhau, lập tứ im lặng.
Bên trong phủ, trong chính điện, người có thể lên tiếng trong Giang phủ đều có mặt ở nơi này, thương lượng đối sách, từ bầu không khí nặng nề xem ra cũng không quá thuận lợi.
- Phá vòng vây đi, chúng ta không thủ được.
Có người nói.
Lời này đưa tới một trận bàn tán sôi nổi và tiếng phản đối.
Nhị trưởng lão nói:
- Từ bỏ Nam phong lĩnh, Giang gia chúng ta sẽ không có cách nào sinh tồn ở trong Thập vạn đại sơn được nữa.
- Dù sao cũng hơn là chết.
Người lúc trước kia lại nói, lúc này lâm nguy đã rơi xuống đầu, hắn đã quên thân phận. Nếu như là lúc bình thường, hắn tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy với Nhị trưởng lão.
Người này tên là Giang Hiểu, lời nói của hắn đã chọc giận không ít người, thế nhưng mọi người lại không biết nên làm gì để phản bác.
Hắn tiếp tục nói:
- Đám người ở bên ngoài, có ba Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, bên chúng ta chỉ có một mình Phủ chủ mà thôi.
- Lại nói, phía sau còn có chín tên Tụ nguyên cảnh hậu kỳ và năm tên là hậu kỳ viên mãn, bốn tên hậu kỳ nhập môn.
- Bên chúng ta chỉ có một hậu kỳ đỉnh cao, hai hậu kỳ viên mãn, hai người còn lại là hậu kỳ nhập môn. Những mặt khác, nhân số và trang bị, chúng ta cũng không bằng người khác.
Giang Vấn Thiên nhìn thấu tâm tình của mọi người, hắn bất đắc dĩ nói:
- Sắp xếp tất cả đệ tử dòng chính và gia quyến thoát đi, những người còn lại thì ở lại chiến đấu.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành một mảnh tiếng thở dài.
- Gia gia, có lẽ con có biện pháp.
Giang Thần đột nhiên hiện thân ở cửa, làm cho tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ.
- Thiếu chủ! Sao người lại trở về chứ?
Người đi tới đầu tiên chính là Phạm Đồ, hắn cảm thấy không hiểu ra sao đối với chuyện Giang Thần đột nhiên xuất hiện.
- Phạm thúc, mẫu thân ta không sao chứ?
Giang Thần vội hỏi.
- Chủ mẫu và các phu nhân khác đang ở cùng nhau, rất an toàn.
Phạm Đồ nói.
Giang Hiểu kịp phản ứng lại, hỏi:
- Bên ngoài nước chảy không lọt, sao Thần thiếu gia có thể tiến vào trong này được chứ?
- Ở hai viện và chủ phủ đều có một mật đạo, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể biết.
Giang Thần đã nghe thấy lý lẽ mềm yếu của người này, vì lẽ đó hắn không có nể mặt đối phương một chút nào.
- Ngươi không nên trở về.
Giang Thiên Hùng biết chuyện mật đạo, mới vừa rồi hắn còn đang vui mừng vì nhi tử lớn nhất của mình đã đi tới học phủ.
Theo lý mà nói, Giang Thần rèn luyện ở bên ngoài cũng có thể tránh thoát được một kiếp.
Nhưng mà, tự hắn chạy trở về!
Giang Hiểu không coi Giang Thần ra gì, hắn lại nói:
- Không nên lãng phí thời gian nữa, đợi được tới lúc người bên quáng mạch và dược sơn tới đây, ngay cả chuyện phá vòng vây chúng ta cũng không làm được.
- Người ở quáng mạch và dược sơn đã bị ta giải quyết, bọn họ đã không có tiếp viện nữa. Ta còn mang đến mấy chục chiến sĩ.
Giang Hiểu nói với tất cả mọi người, có điều chỉ có Giang Thần trả lời hắn mà thôi.
Trong đại điện yên tĩnh trong vài giây, Giang Vấn Thiên cau mày, nói:
- Con nói giải quyết là giải quyết tất cả sao?
- Đúng vậy.
Ầm một tiếng, tất cả cây cối chung quanh bị thổi bay, gốc đại thụ cách đó gần nhất cũng bị chấn lên tận trên không trung.
Không chỉ có Huyết Thủ Môn và Hỏa Sư Bang, ngay cả người của Giang phủ cũng nằm kêu rên ở trên mặt đất.
Mạnh Định chết không toàn thây, chỉ còn để lại thanh cự kiếm này rơi xuống mặt đất.
- Dung nhập thanh kiếm này, dùng nó làm vỏ kiếm.
Theo bản năng Giang Thần nghĩ đến chuyện này, đột nhiên hắn cảm thấy cả người trống rỗng, tất cả chân nguyên đều bị dùng sạch.
- Nhờ có Thần mạch, nếu không ta sẽ không làm được chiêu này. Thần mạch khôi phục càng nhiều thì uy lực của kiếm chiêu này sẽ càng đáng sợ.
- Tuyệt chiêu như vậy của ngươi quả thực có chút đầu cơ trục lợi đó.
Xích tiêu kiếm linh bình luận kiếm chiêu vừa rồi của hắn.
- Sao ngươi lại nói vậy?
- Thân là kiếm khách, tuyệt chiêu phải là kiếm chiêu không gì sánh kịp, nhưng ngươi lại dùng chân nguyên của bản thân cộng thêm công pháp huyền bí cho nên mới vậy.
- Ngươi nên chết tâm tư như vậy thì hơn.
Giang Thần lắc đầu cười một cái, người hắn đối mặt chính là kẻ địch có cảnh giới cao hơn bản thân, nếu như cảnh giới tương đồng, hắn làm như vậy quả thực rất không vẻ vang.
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không kết cục sẽ giống như Hạ Hưng và Mạnh Định này!
Lúc này, nhìn thấy có không ít người bò lên, Giang Thần trầm giọng quát lên.
Hắn dùng sức một người giết chết thủ lĩnh của hai thế lực, phá hủy đi lòng tin của những người này. Đặc biệt là một kiếm chiêu hủy thiên diệt địa vừa nãy đã làm cho người ta không có cách nào tin nổi hắn chỉ là một Tụ nguyên cảnh sơ kỳ đỉnh cao.
Hỏa Sư Bang là người bỏ vũ khí xuống trước, người của Huyết Thủ Môn không muốn, thế nhưng cũng vô lực quay đầu lại.
Tù binh lần này khá nhiều, nếu như trực tiếp nhốt lại, sẽ rất dễ cháy hậu viện của Giang phủ.
- Giết chết tất cả đệ tử Huyết Thủ Môn, Hỏa Sư Bang thì nhốt lại!
Huyết Thủ Môn hung tàn, Giang Thần đã sớm nghe qua một ít danh tiếng. Đặc biệt là khi tên Hạ Hưng kia đánh chết phụ nhân hắn cũng vừa vặn chạy tới, cũng tận mắt nhìn thấy một màn vô lực kia.
Vì lẽ đó hắn không đau lòng mà dùng một mũi tên lửa đi.
Huyết Thủ Môn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn cố gắng chống đỡ lần cuối cùng. Chỉ có điều bọn họ đã bỏ vũ khí xuống, cho nên rất nhanh đã ngã vào trong vũng máu của chính mình.
- Các chiến sĩ Dược sơn cố gắng nghỉ ngơi, sau đó đi theo ta tới sơn thành!
Giang Thần đã chặt đứt tiếp viện của ba cỗ thế lực, hiện tại cũng chỉ còn sót lại quyết chiến mà thôi.
- Chúng ta nghe theo thiếu gia!
Hỏa Ngưu đã hoàn toàn phục tùng Giang Thần, bất cứ mệnh lệnh gì của Giang Thần, hắn đều tiếp thu không chút do dự.
Giang Thần gật gù, tiến vào dược sơn, hắn định luyện chế đan dược chữa thương phân cho các chiến sĩ bị thương.
Phần lớn dược liệu trong Dược sơn đều dùng cho linh đan nhất phẩm, chỉ có vài loại là có thể dùng cho nhị phẩm, nhưng không đủ để luyện chế ra một viên linh đan nhị phẩm hoàn chỉnh.
Khi Giang Thần luyện chế đan dược chữa trị vết thương thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, vẻ mặt có vẻ vui mừng.
Tài liệu chủ yếu của Thuần Dương đan là Thuần Dương thạch, những dược liệu khác lại có yêu cầu rất thấp, chỉ là khi luyện chế rất là khó khăn mà thôi.
Bởi vì dù sao cũng là tảng đá, luyện chế thành linh đan rất dễ dàng gây ra chuyện chết người.
Chỉ có điều, đối với Giang Thần, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì cả.
Hiện giờ, hắn đã nhìn thấy các dược liệu cần thiết của Thuần Dương đan ở trong dược sơn!
. . .
Sơn thành, trong phố lớn ngõ nhỏ đều không thấy lấy một bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa sổ, có người lớn mật thì dán sát người vào cửa sổ, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Hai viện đã bị chiếm lĩnh, hiện tại chỉ còn lại chủ phủ.
Một khi chủ phủ bị phá, những dân chúng bình thường này sẽ trở thành nô lệ của kẻ xâm lấn, Giang phủ sẽ bị xoá tên ở Thập vạn đại sơn.
Không người nào tình nguyện chấp nhận kết quả như vậy, nhưng những người này cũng chỉ có thể chờ ở trong nhà. Cũng là bởi vì bọn họ không có uy hiếp, cho nên ba phe thế lực cũng không có thời gian để ý tới bọn họ.
Bọn họ làm không được bất cứ chuyện gì, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, chờ mong ở trong lòng mà thôi.
Bên ngoài chủ phủ, cửa lớn đóng chặt, bên ngoài có đám ngựa đang đứng, có tới hơn trăm người, cùng là Tụ nguyên cảnh, sức chiến đấu có thể so với quân đội vạn người phổ thông.
Truyện được dịc.h t.rực tiếp tạ.i iR.EADBên cạnh tường có mấy cỗ thi thể ngã xuống, là người ý đồ leo tường xâm lấn đã bị trường mâu bắn chết.
Song phương công thủ, luôn là bên công phải trả một cái giá nặng nề.
- Không nên đợi thêm nữa. Mấy người chúng ta vọt vào phá tan cửa, như vậy là có thể diệt sạch Giang phủ.
- Đúng vậy, Tụ nguyên cảnh hậu kỳ của Giang phủ chỉ có sáu, bảy người. Mà bên chúng ta có mười hai, thực lực cách biệt như vậy quá lớn a.
Có người không kiên nhẫn lên tiếng, là hai nam tử có tu vi Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.
- Ngu xuẩn.
Tên nam tử đứng đầu không chút lưu tình chửi một tiếng, ở ngay trước mặt thuộc hạ của hai người nọ, ngay cả một chút mặt mũi cũng không chừa lại.
- Nếu thực lực của Giang phủ như vậy thì phái Thanh Thành đã có thể tiêu diệt được. Tại sao phải tìm các ngươi tới đây cơ chứ? Đó là không muốn trả giá quá nặng nề để đánh đổi, bởi vì đây là Thập vạn đại sơn, không chỉ có chúng ta nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Ta dám bảo đảm với các ngươi, ít nhất sẽ có mấy cỗ lực lượng đang làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, định đục nước béo cò.
Hai người vốn bất mãn nghe được lời nói này, sau đó nhìn nhau, lập tứ im lặng.
Bên trong phủ, trong chính điện, người có thể lên tiếng trong Giang phủ đều có mặt ở nơi này, thương lượng đối sách, từ bầu không khí nặng nề xem ra cũng không quá thuận lợi.
- Phá vòng vây đi, chúng ta không thủ được.
Có người nói.
Lời này đưa tới một trận bàn tán sôi nổi và tiếng phản đối.
Nhị trưởng lão nói:
- Từ bỏ Nam phong lĩnh, Giang gia chúng ta sẽ không có cách nào sinh tồn ở trong Thập vạn đại sơn được nữa.
- Dù sao cũng hơn là chết.
Người lúc trước kia lại nói, lúc này lâm nguy đã rơi xuống đầu, hắn đã quên thân phận. Nếu như là lúc bình thường, hắn tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy với Nhị trưởng lão.
Người này tên là Giang Hiểu, lời nói của hắn đã chọc giận không ít người, thế nhưng mọi người lại không biết nên làm gì để phản bác.
Hắn tiếp tục nói:
- Đám người ở bên ngoài, có ba Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao, bên chúng ta chỉ có một mình Phủ chủ mà thôi.
- Lại nói, phía sau còn có chín tên Tụ nguyên cảnh hậu kỳ và năm tên là hậu kỳ viên mãn, bốn tên hậu kỳ nhập môn.
- Bên chúng ta chỉ có một hậu kỳ đỉnh cao, hai hậu kỳ viên mãn, hai người còn lại là hậu kỳ nhập môn. Những mặt khác, nhân số và trang bị, chúng ta cũng không bằng người khác.
Giang Vấn Thiên nhìn thấu tâm tình của mọi người, hắn bất đắc dĩ nói:
- Sắp xếp tất cả đệ tử dòng chính và gia quyến thoát đi, những người còn lại thì ở lại chiến đấu.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành một mảnh tiếng thở dài.
- Gia gia, có lẽ con có biện pháp.
Giang Thần đột nhiên hiện thân ở cửa, làm cho tất cả mọi người đều cực kỳ khiếp sợ.
- Thiếu chủ! Sao người lại trở về chứ?
Người đi tới đầu tiên chính là Phạm Đồ, hắn cảm thấy không hiểu ra sao đối với chuyện Giang Thần đột nhiên xuất hiện.
- Phạm thúc, mẫu thân ta không sao chứ?
Giang Thần vội hỏi.
- Chủ mẫu và các phu nhân khác đang ở cùng nhau, rất an toàn.
Phạm Đồ nói.
Giang Hiểu kịp phản ứng lại, hỏi:
- Bên ngoài nước chảy không lọt, sao Thần thiếu gia có thể tiến vào trong này được chứ?
- Ở hai viện và chủ phủ đều có một mật đạo, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể biết.
Giang Thần đã nghe thấy lý lẽ mềm yếu của người này, vì lẽ đó hắn không có nể mặt đối phương một chút nào.
- Ngươi không nên trở về.
Giang Thiên Hùng biết chuyện mật đạo, mới vừa rồi hắn còn đang vui mừng vì nhi tử lớn nhất của mình đã đi tới học phủ.
Theo lý mà nói, Giang Thần rèn luyện ở bên ngoài cũng có thể tránh thoát được một kiếp.
Nhưng mà, tự hắn chạy trở về!
Giang Hiểu không coi Giang Thần ra gì, hắn lại nói:
- Không nên lãng phí thời gian nữa, đợi được tới lúc người bên quáng mạch và dược sơn tới đây, ngay cả chuyện phá vòng vây chúng ta cũng không làm được.
- Người ở quáng mạch và dược sơn đã bị ta giải quyết, bọn họ đã không có tiếp viện nữa. Ta còn mang đến mấy chục chiến sĩ.
Giang Hiểu nói với tất cả mọi người, có điều chỉ có Giang Thần trả lời hắn mà thôi.
Trong đại điện yên tĩnh trong vài giây, Giang Vấn Thiên cau mày, nói:
- Con nói giải quyết là giải quyết tất cả sao?
- Đúng vậy.
/526
|