Không dám tin, Tông Thủ lại mang ý hỏi thăm nhìn về phía Từ Phúc Ngụy Húc. Thấy hai người đều có chút gật đầu, Tông Thủ lập tức cũng nhướng mày, hắn đoán chừng thần bảo này đối với tu sĩ Chí Cảnh chỉ có thể coi là hơi có uy hiếp. Mặc dù là Thánh Cảnh, nhiều nhất chỉ bị chút thương thế nguyên thần.
Nhưng dưới Thánh Cảnh lại không cách nào chống cự.
Chính hắn không sao, có Huyễn Tâm Kính và Luyện Thần Kiếm, dù là Thứ Thần Huyền Tâm Châm cũng không làm gì được được hắn. Nhưng nếu mấy người Sư Nhược Lan Tông Nguyên thì hắn lại không làm gì được --
Là muốn khiến cho hắn tâm có điều cố kỵ, mặc dù có vương đạo thần bảo trấn áp vận mệnh quốc gia như mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, cũng không dám sử dụng sao?
Có thể bỏ qua thời không, vậy sao không diệt sát hết mấy đại tướng thống quân ở Thiên Phương thế giới như Liệt Khuyết và Sư Nhược Lan?
- Vật ấy ta ở ngoại vực cũng từng nghe nói qua!
Từ Phúc cười khổ:
- Thứ Thần Huyền Tâm Châm là một trong các thần bảo khiếng người kiêng kị nhất của Dạ Mạ Tộc, có thể nói là trấn tộc chi khí. Nghe nói khoảng cách càng gần thì uy năng càng lớn. Nếu chỉ cách trăm trượng, vậy thì Chí Cảnh cũng có thể trọng thương. Vừa rồi ba người chúng ta đều bị châm này trùng kích, tuy bản thân không sao, nhưng mà Thần Cảnh bình thường, tất nhiên không có may mắn đó. Châm kia cách nơi này có lẽ chừng mười ba cái thế giới. Xem ra đối với mười hai trấn quốc đồng nhân này cũng có phần kiêng kị.
Ngụy Húc bên kia như có điều suy nghĩ, Nguyên Tịnh tán nhân lại cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận.
Minh Nhật Hiên lúc này lại nhẹ giọng cười cười:
- Kỳ thật cũng không cần quá để ở trong lòng. Ám Thế ma đình cử động lần này chỉ có ý cảnh cáo, khiến bệ hạ tâm có điều cố kỵ thôi. Thứ Thần Huyền Tâm Châm kỳ thật cũng có chỗ thiếu hụt, tuy là thần bảo, tuy có thể chính thức bỏ qua thời không pháp tắc, nhưng lại cần ba ngày mới có thể động dụng một lần. Mà mỗi một lần, đều cần tiêu hao đại lượng nguyên lực. Nghe nói mặc dù là Chí Cảnh Thánh Tôn, cũng không cách nào tiếp tục cung ứng. Cho nên Dạ Mạ Tộc thôi vận bảo vật này, đều là dùng huyết tế chi pháp. Do ngoài ba vị thánh giai chủ trì, dùng mười vạn tội nhân huyết tế --
Tông Thủ lúc này mới thoải mái, bỏ qua thời không, khi thôi phát đã thứ thần tru tâm.
Cái này so với chút ít tà thuật của thuật số tông sư còn quỷ dị hơn!
Nếu thật có thể sử dụng không hạn chế, vậy thì Dạ Mạ Tộc đã sớm quét ngang chư giới rồi.
Nếu nói thế, cố kỵ của đối phương ngược lại càng nhiều một ít.
Thực có can đảm vận dụng Thứ Thần Huyền Tâm Châm, như vậy dùng mười hai trấn quốc đồng nhân chi uy, cũng đủ để diệt tất cả Thánh giai Dạ Mạ ở đây rồi--
- Kỳ thật cũng không phải không có cách nào ứng phó --
Minh Nhật Hiên tiếp tục nói:
- Thần trên phù đạo cũng hơi có thành tựu. Nếu mấy vị Chí Cảnh Thánh Tôn mượn lực giúp ta. Thần có thể chế ra một loại Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù, có thể chống cự sự trùng kích của Thứ Thần Huyền Tâm Châm. Bất quá chế tác không dễ, cũng là mỗi ba ngày chỉ có thể hoàn thành một tấm. Mà sau khi chế thành, cũng chỉ có thể duy trì một tháng. Đến cùng do người nào đeo, phải cần bệ hạ tự mình lựa chọn.
Tông Thủ suy nghĩ Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù của Minh Nhật Hiên, một tháng chỉ có thể chế tác mười cái.
Mỗi một tấm chỉ có thể bảo vệ tánh mạng một người, Tông Thủ chỉ có thể phân biệt nặng nhẹ, để thuộc hạ đeo vào.
Đây quả thật đã cấp cho hắn một nan đề lớn lao--
Nếu thật sự làm vậy, tuy có thể bảo vệ tánh mạng bọn người Khổng Dao. Nhưng mà sau khi thuộc hạ còn lại biết được sẽ nghĩ thế nào?
Mà lại mười cái Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù, số lượng cũng xa xa không đủ,
Tông Thủ đang muốn lại mở miệng hỏi thăm, chỉ thấy Minh Nhật Hiên cư sĩ lắc đầu:
- Thuật liên quan đến vận mệnh chi đạo, chỉ có thần có thể chế tác. Mà tài liệu lại trân quý, trân tàng của thần nhiều nhất chỉ duy trì được nửa năm.
Tông Thủ lập tức tức cười, sau nửa ngày mới lại gật đầu nói:
- Vô cùng cảm kích!
Quả thật rất cảm kích, nếu không có Minh Nhật Hiên, đám người Khổng Dao, Tông Nguyên sẽ thời thời khắc khắc bị Thứ Thần Huyền Tâm Châm uy hiếp.
Hắn biết được vị Minh Nhật Hiên cư sĩ, đối với vị trí Đại Càn quốc sư là tình thế bắt buộc.
Vốn trong lòng một mực còn có kháng cự, nhưng lúc này đã thay đổi. Có một người tinh thông thuật tính toán, nắm giữ vô số thuật pháp như vậy tọa trấn trong nước, dường như cũng không tệ.
Ít nhất tà pháp của địch quốc có thể có người ứng đối .
Nguyên Tịnh tán nhân khống chế Cửu U Ích Ma Thần Toa, lúc này lại một lần nữa gia tốc.
- Có chuyện gì, sau khi vào Thiên Phương thế giới rồi nói sau!
Thần toa lóe lên ánh sáng âm u, liền cưỡng ép vọt vào tầng giới chướng.
Có trận pháp cấm chế cách trở, cảm giác dị thường gian nan. Nguyên Tịnh cũng không dám phát lực, để tránh phá hư hộ giới pháp trận,
Cũng may trong Thiên Phương Giới cũng kịp thời phản ứng, chủ động buông ra trận pháp để thần toa tiến vào.
Mà người đến nghênh đón, đúng là Liệt Khuyết và Diệp Hiên Lý Tín. Khí sắc hai người sau còn đỡ, nhưng Liệt Khuyết dung nhan tiều tụy, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Thẳng đến khi trông thấy thân ảnh Tông Thủ bảy ra từ trong thần toa, trên mạt khô héo tái nhợt kia mới hiện ra vài phần vui vẻ, thân hình nửa quỳ thi lễ.
- Thần tham kiến bệ hạ!
Lại cười khổ nói:
- Mạt tướng cuối cùng không phụ nhờ vả, không có để mất Thiên Phương thế giới trước khi bệ hạ quay lại. Chỉ là tổn thương thảm trọng, thẹn với bệ hạ --
Trong ánh mắt lộ ra một tia nhẹ nhõm, trong lời lại mang theo vài phần tự giễu ảm đạm.
Ám Thế ma đình đại quân chính thức bắt đầu toàn lực công phạt, là từ chín ngày trước
Nhưng mà có thể thủ vững đến giờ đã là cực hạn của hắn rồi.
Nếu không phải Khâu Vi Trang Vũ thấy tình thế không ổn, sớm chuyển tới hơn phân nửa quân lực đến, lại có Lý Tín kịp thời tìm đến, tiếp chưởng tất cả kỵ quân thì có thể ngay cả chín ngày cũng không đỡ được rồi.
Tông Thủ cũng thần sắc ngưng trọng, Thiên Phương thế giới lúc này, sớm đã không còn nhiều loại tai họa ngầm như nữa nửa năm trước nữa.
Liếc nhìn lại, hơn phân nửa kiến trúc đều đã tàn phá, còn có vô số thi hài, ngang dọc bên trong. Dấu vết chiến đấu khắp nơi có thể thấy được.
Hiển nhiên mấy ngày nay, Dạ Mạ Tộc đã mấy lần đột nhập vào trong Thiên Phương thế giới .
Nhưng mà nghĩ đến, lúc này ngoại vực giới hà, suốt 60 chiếc cổ mộc cự thuyền, bốn ngàn vạn Dạ Mạ đại quân, cùng với gần ức tôi tớ, Tông Thủ cũng không cảm thấy kì quái.
Dạ Mạ mười hai tiết độ phủ, Liệt Khuyết có thể chỉ dùng hai trăm vạn binh lực, số lượng cường giả xa xa ít hơn so với đối thủ, chống lại suốt chín ngày đã không hổ với danh tiếng Vô Song danh tướng rồi!
- Không sao, có thể khiến Liệt khanh quy phụ triều đình của ta, thực là may mắn của trẫm.
Tông Thủ cười cười, nâng Liệt Khuyết dậy. Sau đó cười hướng Diệp Hiên Lý Tín, khẽ gật đầu.
Nhưng dưới Thánh Cảnh lại không cách nào chống cự.
Chính hắn không sao, có Huyễn Tâm Kính và Luyện Thần Kiếm, dù là Thứ Thần Huyền Tâm Châm cũng không làm gì được được hắn. Nhưng nếu mấy người Sư Nhược Lan Tông Nguyên thì hắn lại không làm gì được --
Là muốn khiến cho hắn tâm có điều cố kỵ, mặc dù có vương đạo thần bảo trấn áp vận mệnh quốc gia như mười hai trấn quốc đồng nhân nơi tay, cũng không dám sử dụng sao?
Có thể bỏ qua thời không, vậy sao không diệt sát hết mấy đại tướng thống quân ở Thiên Phương thế giới như Liệt Khuyết và Sư Nhược Lan?
- Vật ấy ta ở ngoại vực cũng từng nghe nói qua!
Từ Phúc cười khổ:
- Thứ Thần Huyền Tâm Châm là một trong các thần bảo khiếng người kiêng kị nhất của Dạ Mạ Tộc, có thể nói là trấn tộc chi khí. Nghe nói khoảng cách càng gần thì uy năng càng lớn. Nếu chỉ cách trăm trượng, vậy thì Chí Cảnh cũng có thể trọng thương. Vừa rồi ba người chúng ta đều bị châm này trùng kích, tuy bản thân không sao, nhưng mà Thần Cảnh bình thường, tất nhiên không có may mắn đó. Châm kia cách nơi này có lẽ chừng mười ba cái thế giới. Xem ra đối với mười hai trấn quốc đồng nhân này cũng có phần kiêng kị.
Ngụy Húc bên kia như có điều suy nghĩ, Nguyên Tịnh tán nhân lại cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận.
Minh Nhật Hiên lúc này lại nhẹ giọng cười cười:
- Kỳ thật cũng không cần quá để ở trong lòng. Ám Thế ma đình cử động lần này chỉ có ý cảnh cáo, khiến bệ hạ tâm có điều cố kỵ thôi. Thứ Thần Huyền Tâm Châm kỳ thật cũng có chỗ thiếu hụt, tuy là thần bảo, tuy có thể chính thức bỏ qua thời không pháp tắc, nhưng lại cần ba ngày mới có thể động dụng một lần. Mà mỗi một lần, đều cần tiêu hao đại lượng nguyên lực. Nghe nói mặc dù là Chí Cảnh Thánh Tôn, cũng không cách nào tiếp tục cung ứng. Cho nên Dạ Mạ Tộc thôi vận bảo vật này, đều là dùng huyết tế chi pháp. Do ngoài ba vị thánh giai chủ trì, dùng mười vạn tội nhân huyết tế --
Tông Thủ lúc này mới thoải mái, bỏ qua thời không, khi thôi phát đã thứ thần tru tâm.
Cái này so với chút ít tà thuật của thuật số tông sư còn quỷ dị hơn!
Nếu thật có thể sử dụng không hạn chế, vậy thì Dạ Mạ Tộc đã sớm quét ngang chư giới rồi.
Nếu nói thế, cố kỵ của đối phương ngược lại càng nhiều một ít.
Thực có can đảm vận dụng Thứ Thần Huyền Tâm Châm, như vậy dùng mười hai trấn quốc đồng nhân chi uy, cũng đủ để diệt tất cả Thánh giai Dạ Mạ ở đây rồi--
- Kỳ thật cũng không phải không có cách nào ứng phó --
Minh Nhật Hiên tiếp tục nói:
- Thần trên phù đạo cũng hơi có thành tựu. Nếu mấy vị Chí Cảnh Thánh Tôn mượn lực giúp ta. Thần có thể chế ra một loại Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù, có thể chống cự sự trùng kích của Thứ Thần Huyền Tâm Châm. Bất quá chế tác không dễ, cũng là mỗi ba ngày chỉ có thể hoàn thành một tấm. Mà sau khi chế thành, cũng chỉ có thể duy trì một tháng. Đến cùng do người nào đeo, phải cần bệ hạ tự mình lựa chọn.
Tông Thủ suy nghĩ Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù của Minh Nhật Hiên, một tháng chỉ có thể chế tác mười cái.
Mỗi một tấm chỉ có thể bảo vệ tánh mạng một người, Tông Thủ chỉ có thể phân biệt nặng nhẹ, để thuộc hạ đeo vào.
Đây quả thật đã cấp cho hắn một nan đề lớn lao--
Nếu thật sự làm vậy, tuy có thể bảo vệ tánh mạng bọn người Khổng Dao. Nhưng mà sau khi thuộc hạ còn lại biết được sẽ nghĩ thế nào?
Mà lại mười cái Thất Sinh Diệt Hộ Mệnh Nguyên Phù, số lượng cũng xa xa không đủ,
Tông Thủ đang muốn lại mở miệng hỏi thăm, chỉ thấy Minh Nhật Hiên cư sĩ lắc đầu:
- Thuật liên quan đến vận mệnh chi đạo, chỉ có thần có thể chế tác. Mà tài liệu lại trân quý, trân tàng của thần nhiều nhất chỉ duy trì được nửa năm.
Tông Thủ lập tức tức cười, sau nửa ngày mới lại gật đầu nói:
- Vô cùng cảm kích!
Quả thật rất cảm kích, nếu không có Minh Nhật Hiên, đám người Khổng Dao, Tông Nguyên sẽ thời thời khắc khắc bị Thứ Thần Huyền Tâm Châm uy hiếp.
Hắn biết được vị Minh Nhật Hiên cư sĩ, đối với vị trí Đại Càn quốc sư là tình thế bắt buộc.
Vốn trong lòng một mực còn có kháng cự, nhưng lúc này đã thay đổi. Có một người tinh thông thuật tính toán, nắm giữ vô số thuật pháp như vậy tọa trấn trong nước, dường như cũng không tệ.
Ít nhất tà pháp của địch quốc có thể có người ứng đối .
Nguyên Tịnh tán nhân khống chế Cửu U Ích Ma Thần Toa, lúc này lại một lần nữa gia tốc.
- Có chuyện gì, sau khi vào Thiên Phương thế giới rồi nói sau!
Thần toa lóe lên ánh sáng âm u, liền cưỡng ép vọt vào tầng giới chướng.
Có trận pháp cấm chế cách trở, cảm giác dị thường gian nan. Nguyên Tịnh cũng không dám phát lực, để tránh phá hư hộ giới pháp trận,
Cũng may trong Thiên Phương Giới cũng kịp thời phản ứng, chủ động buông ra trận pháp để thần toa tiến vào.
Mà người đến nghênh đón, đúng là Liệt Khuyết và Diệp Hiên Lý Tín. Khí sắc hai người sau còn đỡ, nhưng Liệt Khuyết dung nhan tiều tụy, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Thẳng đến khi trông thấy thân ảnh Tông Thủ bảy ra từ trong thần toa, trên mạt khô héo tái nhợt kia mới hiện ra vài phần vui vẻ, thân hình nửa quỳ thi lễ.
- Thần tham kiến bệ hạ!
Lại cười khổ nói:
- Mạt tướng cuối cùng không phụ nhờ vả, không có để mất Thiên Phương thế giới trước khi bệ hạ quay lại. Chỉ là tổn thương thảm trọng, thẹn với bệ hạ --
Trong ánh mắt lộ ra một tia nhẹ nhõm, trong lời lại mang theo vài phần tự giễu ảm đạm.
Ám Thế ma đình đại quân chính thức bắt đầu toàn lực công phạt, là từ chín ngày trước
Nhưng mà có thể thủ vững đến giờ đã là cực hạn của hắn rồi.
Nếu không phải Khâu Vi Trang Vũ thấy tình thế không ổn, sớm chuyển tới hơn phân nửa quân lực đến, lại có Lý Tín kịp thời tìm đến, tiếp chưởng tất cả kỵ quân thì có thể ngay cả chín ngày cũng không đỡ được rồi.
Tông Thủ cũng thần sắc ngưng trọng, Thiên Phương thế giới lúc này, sớm đã không còn nhiều loại tai họa ngầm như nữa nửa năm trước nữa.
Liếc nhìn lại, hơn phân nửa kiến trúc đều đã tàn phá, còn có vô số thi hài, ngang dọc bên trong. Dấu vết chiến đấu khắp nơi có thể thấy được.
Hiển nhiên mấy ngày nay, Dạ Mạ Tộc đã mấy lần đột nhập vào trong Thiên Phương thế giới .
Nhưng mà nghĩ đến, lúc này ngoại vực giới hà, suốt 60 chiếc cổ mộc cự thuyền, bốn ngàn vạn Dạ Mạ đại quân, cùng với gần ức tôi tớ, Tông Thủ cũng không cảm thấy kì quái.
Dạ Mạ mười hai tiết độ phủ, Liệt Khuyết có thể chỉ dùng hai trăm vạn binh lực, số lượng cường giả xa xa ít hơn so với đối thủ, chống lại suốt chín ngày đã không hổ với danh tiếng Vô Song danh tướng rồi!
- Không sao, có thể khiến Liệt khanh quy phụ triều đình của ta, thực là may mắn của trẫm.
Tông Thủ cười cười, nâng Liệt Khuyết dậy. Sau đó cười hướng Diệp Hiên Lý Tín, khẽ gật đầu.
/1700
|