- Chỉ là Cực Cốt cảnh, lại thành quán quân thí luyện Sồ Long, không đi tìm nơi trốn mà còn rêu rao khắp nơi như thế. Ngươi nói xem, nếu như ta không giết ngươi, cướp đoạt cơ duyên của ngươi thì ông trời sẽ tha thứ cho ta sao?
Nam tử trung niên vẫn cười to.
- Ngươi có lòng tin như vậy sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ha ha, ngươi cho rằng mình thu được quán quân thí luyện Sồ Long thì đã thiên hạ vô địch rồi sao?
Nam tử trung niên cười nhạo, nói:
- Đánh nhau cùng cấp, quả thực có khả năng ngươi là đệ nhất đương thời, nhưng đáng tiếc là, hiện tại ta sẽ không đánh nhau cùng cấp với ngươi!
- Ta chính là... Khai Khiếu cảnh!
Nam tử này ngạo nghễ nói.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Khai Khiếu cảnh thì rất ghê gớm sao?
- Tiểu tử, có phải ngươi đang choáng váng hay không?
Có người trẻ tuổi nhịn không được nhảy ra kêu to, quát:
- Ngươi chỉ là Cực Cốt cảnh, cho dù yêu nghiệt tới đâu, sao có thể là đối thủ của Khai Khiếu cảnh cơ chứ?
- Tiểu tử này là quán quân của thí luyện Sồ Long thì đã cảm thấy bản thân mình quá tốt, coi là thiên hạ vô địch hay sao?
- Ha ha, có khả năng a!
- Hôm nay chúng ta sẽ cho hắn biết, hậu quả của việc tự đại!
Bốn người trẻ tuổi đều nhao nhao quát lớn, rất là phách lối.
Lăng Hàn nhìn về phía bọn hắn, nói:
- Các ngươi chỉ biết như chó sủa thôi sao? Đến đây, một chiêu ta sẽ trấn áp các ngươi, dùng thêm một chiêu thì cứ coi như ta thua.
Lúc này có hai người trẻ tuổi có vẻ không cam lòng, nhịn không được muốn lao ra, lại bị hai người khác ngăn lại.
- Không nên chấp nhặt với hắn.
- Đã là người chết, để ý tới lời hắn nói làm gì chứ?
Vừa khuyên như thế, hai người trẻ tuổi xúc động kia đều bình tĩnh lại.
Nam tử trung niên cũng không hề để ý tới những chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, lạnh lùng nói:
- Ngươi giao ra tất cả bảo vật và công pháp trên thân, lại thề gia nhập Mã gia ta, ta có thể phá lệ tha cho ngươi một mạng.
Lăng Hàn không khỏi bật cười, nói:
- Ngươi muốn cướp tất cả cơ duyên của ta mà còn muốn ta làm nô tài. Ta còn phải cảm ơn ngươi sao?
- Tiểu tử, nếu như mạng cũng mất, cơ duyên gì, tôn nghiêm gì đ còn có ý nghĩa sao?
Nam tử trung niên từ tốn nói, hắn tên là Mã Lập Vinh.
Lăng Hàn gật gật đầu, nói:
- Ngươi đã nói như vậy... Đến đây, cứ cướp, cũng giao thứ đáng giá trên thân ra, lại động thủ tự thiến mình đi thì ta có thể tha cho nhà ngươi một mạng.
Mã Lập Vinh sầm mặt lại, hắn thật sự chưa từng gặp gia hỏa không biết tốt xấu như là Lăng Hàn.
Hắn đã nói qua, hắn đã phá lệ tha cho Lăng Hàn một mạng, nhưng đối phương lại còn dám khua môi múa mép với hắn.
Thật là chán sống rồi a.
- Tự tìm cái chết!
Hắn sải bước đi ra, oanh, lực lượng trong cơ thể phun trào, xương cốt liên tục kêu vang, Minh Văn bên trên tạng khí tỏa sáng, huyệt khiếu quanh người cũng như sao vậy, cũng tỏa sáng ngời.
Đây là một cường giả Khai Khiếu cảnh, vốn ở Thiên Hải tinh đã là tồn tại đỉnh tiêm, bây giờ lại có nhiều như vậy.
Lăng Hàn ôm hai tay ở trước ngực, chẳng thèm ngó tới.
Mã Lập Vinh giận dữ, điểm ra một ngón tay, phốc, một đạo chỉ phong được đánh ra, vọt tới chỗ Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghiêng người nhường lối, chỉ phong lập tức xẹt qua bên người của hắn.
- Một khi Khai Khiếu cảnh nghiêm túc, ngươi có thể trốn đi đâu được chứ?
Mã Lập Vinh cười lạnh nói, năm ngón tay trên tay phải mở ra, đánh ra về phía Lăng Hàn, lần này thì kinh khủng hơn trước rất nhiều, kình lực hóa thành một đoàn năng lượng lớn chừng nắp giếng.
Lăng Hàn ngưng quyền, vung ra nghênh đón.
Phanh!
Trong lúc đấu, chân hắn lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau, nhưng một kích này của Mã Lập Vinh cũng bị hắn hóa giải.
Lăng Hàn không hài lòng lắm, đối phương cũng chỉ là Khai Khiếu cảnh trung kỳ, thế nhưng nếu chỉ luận về lực lượng nguyên thủy, hắn vẫn không bằng.
Chiến lực có thể sánh được với Khai Khiếu cảnh trung kỳ so với việc lực lượng địch lại được Khai Khiếu cảnh trung kỳ, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng mà, lông mao toàn thân Mã Lập Vinh lại dựng đứng, có một loại cảm giác hoảng sợ không có cách nào hình dung được.
Tình huống này là thế nào đây chứ, một tên Cực Cốt cảnh lại có thể miễn cưỡng địch nổi mình sao?
Đây chính là vượt qua hai đại cảnh giới a.
Làm sao có thể!
Không chỉ riêng hắn, bốn người trẻ tuổi kia cũng như đột nhiên bị người ta đánh một gậy vậy, toàn bộ đều có cảm giác như đang nằm mơ.
- Nhất định là Thất thúc không sử dụng toàn lực.
Một lát sau, có một người thanh niên miễn cưỡng mở miệng, ý định giải thích.
- Đúng, nhất định Thất thúc là đang nhường.
- Không có cách nào, đối thủ quá yếu, nếu như trực tiếp đánh chết, hỏi công pháp của đối phương như thế nào đây?
Những người khác cũng nhao nhao nói, còn cười, cố giả bộ trấn định.
Mã Lập Vinh cũng hít một hơi thật sâu, đè sự khiếp sợ trong lòng xuống, nói:
- Lăng Hàn, một kích vừa rồi ta chỉ vận dụng một thành lực lượng, cho nên, nếu như ngươi thức thời thì ngoan ngoãn giao ra công pháp và bảo vật, không nên lựa chọn sai thêm một lần nữa!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Thật sao? Vậy thì ngại quá, một quyền vừa rồi ta chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng.
Sử dụng, có mình ngươi biết thổi da trâu hay sao?
Mã Lập Vinh có một loại cảm giác như sắp phát điên, da mặt hắn đã đủ dày, thế nhưng sao Lăng Hàn lại càng không biết liêm sỉ như thế chứ?
- Được, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Hắn lạnh lùng nói, sưu, thân thể khẽ động, hắn giết ra ngoài.
Tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh.
Lăng Hàn cười ha hả, trước khi hắn không có bước vào thất cốt thì đã đạt đến tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh. Hiện giờ, có lẽ không cần Phong Vân Phiêu thì cũng có thể đạt tới loại tốc độ cao này.
Thân thể hắn cũng phát động, cùng quần đấu với Mã Lập Vinh.
Tốc độ của hai người đều nhanh đến kinh người, gấp bốn lần vận tốc âm thanh a, cũng may mà lực lượng thể phách của bọn hắn kinh người, nếu không dùng tốc độ cao như vậy để chiến đấu, lúc dừng, thân thể của bọn họ sẽ là thứ tan vỡ trước tiên.
Tiếng bạo liệt vang lên không dứt, mà theo đó sóng xung kích cũng làn sau tiếp nối làn trước, thực lực chênh lệch khiến cho người ta căn bản không có khả năng tới gần, trực tiếp bị sóng âm đánh bay đi.
Mã Lập Vinh kinh hãi, sao tốc độ của tiểu tử này lại biến thái như thế chứ?
Hắn vận chuyển một môn thân pháp, tốc độ lần nữa tăng lên, đạt đến vận tốc chừng gấp bốn rưỡi.
Nam tử trung niên vẫn cười to.
- Ngươi có lòng tin như vậy sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ha ha, ngươi cho rằng mình thu được quán quân thí luyện Sồ Long thì đã thiên hạ vô địch rồi sao?
Nam tử trung niên cười nhạo, nói:
- Đánh nhau cùng cấp, quả thực có khả năng ngươi là đệ nhất đương thời, nhưng đáng tiếc là, hiện tại ta sẽ không đánh nhau cùng cấp với ngươi!
- Ta chính là... Khai Khiếu cảnh!
Nam tử này ngạo nghễ nói.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Khai Khiếu cảnh thì rất ghê gớm sao?
- Tiểu tử, có phải ngươi đang choáng váng hay không?
Có người trẻ tuổi nhịn không được nhảy ra kêu to, quát:
- Ngươi chỉ là Cực Cốt cảnh, cho dù yêu nghiệt tới đâu, sao có thể là đối thủ của Khai Khiếu cảnh cơ chứ?
- Tiểu tử này là quán quân của thí luyện Sồ Long thì đã cảm thấy bản thân mình quá tốt, coi là thiên hạ vô địch hay sao?
- Ha ha, có khả năng a!
- Hôm nay chúng ta sẽ cho hắn biết, hậu quả của việc tự đại!
Bốn người trẻ tuổi đều nhao nhao quát lớn, rất là phách lối.
Lăng Hàn nhìn về phía bọn hắn, nói:
- Các ngươi chỉ biết như chó sủa thôi sao? Đến đây, một chiêu ta sẽ trấn áp các ngươi, dùng thêm một chiêu thì cứ coi như ta thua.
Lúc này có hai người trẻ tuổi có vẻ không cam lòng, nhịn không được muốn lao ra, lại bị hai người khác ngăn lại.
- Không nên chấp nhặt với hắn.
- Đã là người chết, để ý tới lời hắn nói làm gì chứ?
Vừa khuyên như thế, hai người trẻ tuổi xúc động kia đều bình tĩnh lại.
Nam tử trung niên cũng không hề để ý tới những chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, lạnh lùng nói:
- Ngươi giao ra tất cả bảo vật và công pháp trên thân, lại thề gia nhập Mã gia ta, ta có thể phá lệ tha cho ngươi một mạng.
Lăng Hàn không khỏi bật cười, nói:
- Ngươi muốn cướp tất cả cơ duyên của ta mà còn muốn ta làm nô tài. Ta còn phải cảm ơn ngươi sao?
- Tiểu tử, nếu như mạng cũng mất, cơ duyên gì, tôn nghiêm gì đ còn có ý nghĩa sao?
Nam tử trung niên từ tốn nói, hắn tên là Mã Lập Vinh.
Lăng Hàn gật gật đầu, nói:
- Ngươi đã nói như vậy... Đến đây, cứ cướp, cũng giao thứ đáng giá trên thân ra, lại động thủ tự thiến mình đi thì ta có thể tha cho nhà ngươi một mạng.
Mã Lập Vinh sầm mặt lại, hắn thật sự chưa từng gặp gia hỏa không biết tốt xấu như là Lăng Hàn.
Hắn đã nói qua, hắn đã phá lệ tha cho Lăng Hàn một mạng, nhưng đối phương lại còn dám khua môi múa mép với hắn.
Thật là chán sống rồi a.
- Tự tìm cái chết!
Hắn sải bước đi ra, oanh, lực lượng trong cơ thể phun trào, xương cốt liên tục kêu vang, Minh Văn bên trên tạng khí tỏa sáng, huyệt khiếu quanh người cũng như sao vậy, cũng tỏa sáng ngời.
Đây là một cường giả Khai Khiếu cảnh, vốn ở Thiên Hải tinh đã là tồn tại đỉnh tiêm, bây giờ lại có nhiều như vậy.
Lăng Hàn ôm hai tay ở trước ngực, chẳng thèm ngó tới.
Mã Lập Vinh giận dữ, điểm ra một ngón tay, phốc, một đạo chỉ phong được đánh ra, vọt tới chỗ Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghiêng người nhường lối, chỉ phong lập tức xẹt qua bên người của hắn.
- Một khi Khai Khiếu cảnh nghiêm túc, ngươi có thể trốn đi đâu được chứ?
Mã Lập Vinh cười lạnh nói, năm ngón tay trên tay phải mở ra, đánh ra về phía Lăng Hàn, lần này thì kinh khủng hơn trước rất nhiều, kình lực hóa thành một đoàn năng lượng lớn chừng nắp giếng.
Lăng Hàn ngưng quyền, vung ra nghênh đón.
Phanh!
Trong lúc đấu, chân hắn lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau, nhưng một kích này của Mã Lập Vinh cũng bị hắn hóa giải.
Lăng Hàn không hài lòng lắm, đối phương cũng chỉ là Khai Khiếu cảnh trung kỳ, thế nhưng nếu chỉ luận về lực lượng nguyên thủy, hắn vẫn không bằng.
Chiến lực có thể sánh được với Khai Khiếu cảnh trung kỳ so với việc lực lượng địch lại được Khai Khiếu cảnh trung kỳ, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng mà, lông mao toàn thân Mã Lập Vinh lại dựng đứng, có một loại cảm giác hoảng sợ không có cách nào hình dung được.
Tình huống này là thế nào đây chứ, một tên Cực Cốt cảnh lại có thể miễn cưỡng địch nổi mình sao?
Đây chính là vượt qua hai đại cảnh giới a.
Làm sao có thể!
Không chỉ riêng hắn, bốn người trẻ tuổi kia cũng như đột nhiên bị người ta đánh một gậy vậy, toàn bộ đều có cảm giác như đang nằm mơ.
- Nhất định là Thất thúc không sử dụng toàn lực.
Một lát sau, có một người thanh niên miễn cưỡng mở miệng, ý định giải thích.
- Đúng, nhất định Thất thúc là đang nhường.
- Không có cách nào, đối thủ quá yếu, nếu như trực tiếp đánh chết, hỏi công pháp của đối phương như thế nào đây?
Những người khác cũng nhao nhao nói, còn cười, cố giả bộ trấn định.
Mã Lập Vinh cũng hít một hơi thật sâu, đè sự khiếp sợ trong lòng xuống, nói:
- Lăng Hàn, một kích vừa rồi ta chỉ vận dụng một thành lực lượng, cho nên, nếu như ngươi thức thời thì ngoan ngoãn giao ra công pháp và bảo vật, không nên lựa chọn sai thêm một lần nữa!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Thật sao? Vậy thì ngại quá, một quyền vừa rồi ta chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng.
Sử dụng, có mình ngươi biết thổi da trâu hay sao?
Mã Lập Vinh có một loại cảm giác như sắp phát điên, da mặt hắn đã đủ dày, thế nhưng sao Lăng Hàn lại càng không biết liêm sỉ như thế chứ?
- Được, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Hắn lạnh lùng nói, sưu, thân thể khẽ động, hắn giết ra ngoài.
Tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh.
Lăng Hàn cười ha hả, trước khi hắn không có bước vào thất cốt thì đã đạt đến tốc độ gấp bốn lần vận tốc âm thanh. Hiện giờ, có lẽ không cần Phong Vân Phiêu thì cũng có thể đạt tới loại tốc độ cao này.
Thân thể hắn cũng phát động, cùng quần đấu với Mã Lập Vinh.
Tốc độ của hai người đều nhanh đến kinh người, gấp bốn lần vận tốc âm thanh a, cũng may mà lực lượng thể phách của bọn hắn kinh người, nếu không dùng tốc độ cao như vậy để chiến đấu, lúc dừng, thân thể của bọn họ sẽ là thứ tan vỡ trước tiên.
Tiếng bạo liệt vang lên không dứt, mà theo đó sóng xung kích cũng làn sau tiếp nối làn trước, thực lực chênh lệch khiến cho người ta căn bản không có khả năng tới gần, trực tiếp bị sóng âm đánh bay đi.
Mã Lập Vinh kinh hãi, sao tốc độ của tiểu tử này lại biến thái như thế chứ?
Hắn vận chuyển một môn thân pháp, tốc độ lần nữa tăng lên, đạt đến vận tốc chừng gấp bốn rưỡi.
/5357
|