“A?” Duy Nhất mặt đỏ ứng lên , “Chán ghét!”
Hắn bên kia cười đến tà ác, “Vậy cô nói muốn cái gì?” Hắn rất muốn hỏi, có phải hay không cô đang nhớ hắn, nhưng là, hắn không dám, nhớ lại chuyện cũ mà khinh , hắn không có quyền hứa hẹn, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ …
Kỳ thật, tôi nhớ anh , mong anh về về …
Nhưng là, cô có thể nói như vậy sao?
“Lãnh Dực, tôi muốn cùng anh nói chuyện một chút …”
“Ách? Nửa đêm thế này sao ? Tốt , tốt …” Hắn hai hàng lông mày khẽ nhếch, nếu cô thích, như vậy hắn bồi cô…
“Lãnh Dực, chúng ta nói cái gì đây?”
Hắn khẽ nhíu mày, còn đem vấn đề nan giải này vứt cho hắn ? Nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đề tài , nếu không như thế ,nào gọi băng sơn?”Vậy kể về cô đi , Duy Nhất !”
“Ân… Tôi không có ba, mẹ một mình nuôi tôi làm người hầu cho kẻ khác , thực vất vả, cho nên, tôi từ nhỏ đã vừa đi học vừa làm thêm , khi đó Doãn Tử Nhiên thường xuyên theo giúp tôi cùng nhau làm thêm … Anh có nhớ con gấu bông kia không ? Đó là Doãn Tử Nhiên tặng cho tôi , ôm nó tôi có cảm giác an toàn… Việc tôi tự hào nhất chính là giấu mẹ một tháng trời không ăn trưa , đem tiền tiêu vặt , tiền tiết kiệm được đưa hết cho mẹ …”
Duy Nhất một chút một chút kể ra, hắn tâm một chút một chút đau, vì cô kiên cường, cô chịu khổ , cũng vì hành trình trường thành của cô tràn ngập hình bóng của Doãn Tử Nhiên …
Kỳ thật vẫn là cô đang nói, mà hắn lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói vài câu ôn hòa, nhưng là, vậy là đủ rồi, Duy Nhất có thể cảm giác được hắn ở bên , hắn hô hấp ngay tại bên tai, tâm trạng sợ hãi cũng dần dần bình ổn lại , mí mắt càng ngày càng trĩu xuống , lời nói bắt đầu không còn ý thức …
“Lãnh Dực, kỳ thật tôi muốn anh về nhà, anh ở nhà tôi sẽ không sợ …”
“Lãnh Dực, không trở về nhà, lão công cũng không phải lão công tốt a …”
“Lãnh Dực, tôi rất muốn nhìn gặp hình dáng của anh, lần sau cho tôi gặp anh , được không?”
Cuối cùng một câu nói là: “Lãnh Dực, tôi nghĩ tôi yêu anh mất rồi …”
Nhưng là, điện thoại của cô bắt đầu rơi ra khỏi tay , cô mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…
“Uy ! Duy Nhất? Duy Nhất?” bên kia thanh âm của hắn khủng hoảng , Lãnh gia tòa ký vang lên tiếng thét chói tai của hắn trong màn đêm yên tĩnh .
Hỗn loạn , hắn gọi lại vào máy bàn !
Vú Từng mơ mơ màng màng chạy tới tiếp điện thoại, hắn vội vàng hô to, “Vú Từng , đi xem Duy Nhất làm sao vậy? Sau đó gọi lại cho tôi !”
“Nga…” Từng mẹ bị hắn rống lớn đến mức tỉnh ngay tức thì , nhìn nhìn thời gian, rạng sáng 4 giờ rưỡi, thiếu gia đây là phát điên cái gì ?
Lên lầu, đẩy cửa phòng Duy Nhất ra , cô mặt mang nét mỉm cười, chính mình đang ngủ say…
Vú Từng lập tức gọi lại cho thiếu gia !
Hắn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc ngủ không được …
Duy Nhất, Duy Nhất, Tôi nên làm gì bây giờ ? Một thân hắc ám chìm sâu trong bóng tối ….
Hắn bên kia cười đến tà ác, “Vậy cô nói muốn cái gì?” Hắn rất muốn hỏi, có phải hay không cô đang nhớ hắn, nhưng là, hắn không dám, nhớ lại chuyện cũ mà khinh , hắn không có quyền hứa hẹn, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ …
Kỳ thật, tôi nhớ anh , mong anh về về …
Nhưng là, cô có thể nói như vậy sao?
“Lãnh Dực, tôi muốn cùng anh nói chuyện một chút …”
“Ách? Nửa đêm thế này sao ? Tốt , tốt …” Hắn hai hàng lông mày khẽ nhếch, nếu cô thích, như vậy hắn bồi cô…
“Lãnh Dực, chúng ta nói cái gì đây?”
Hắn khẽ nhíu mày, còn đem vấn đề nan giải này vứt cho hắn ? Nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đề tài , nếu không như thế ,nào gọi băng sơn?”Vậy kể về cô đi , Duy Nhất !”
“Ân… Tôi không có ba, mẹ một mình nuôi tôi làm người hầu cho kẻ khác , thực vất vả, cho nên, tôi từ nhỏ đã vừa đi học vừa làm thêm , khi đó Doãn Tử Nhiên thường xuyên theo giúp tôi cùng nhau làm thêm … Anh có nhớ con gấu bông kia không ? Đó là Doãn Tử Nhiên tặng cho tôi , ôm nó tôi có cảm giác an toàn… Việc tôi tự hào nhất chính là giấu mẹ một tháng trời không ăn trưa , đem tiền tiêu vặt , tiền tiết kiệm được đưa hết cho mẹ …”
Duy Nhất một chút một chút kể ra, hắn tâm một chút một chút đau, vì cô kiên cường, cô chịu khổ , cũng vì hành trình trường thành của cô tràn ngập hình bóng của Doãn Tử Nhiên …
Kỳ thật vẫn là cô đang nói, mà hắn lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói vài câu ôn hòa, nhưng là, vậy là đủ rồi, Duy Nhất có thể cảm giác được hắn ở bên , hắn hô hấp ngay tại bên tai, tâm trạng sợ hãi cũng dần dần bình ổn lại , mí mắt càng ngày càng trĩu xuống , lời nói bắt đầu không còn ý thức …
“Lãnh Dực, kỳ thật tôi muốn anh về nhà, anh ở nhà tôi sẽ không sợ …”
“Lãnh Dực, không trở về nhà, lão công cũng không phải lão công tốt a …”
“Lãnh Dực, tôi rất muốn nhìn gặp hình dáng của anh, lần sau cho tôi gặp anh , được không?”
Cuối cùng một câu nói là: “Lãnh Dực, tôi nghĩ tôi yêu anh mất rồi …”
Nhưng là, điện thoại của cô bắt đầu rơi ra khỏi tay , cô mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…
“Uy ! Duy Nhất? Duy Nhất?” bên kia thanh âm của hắn khủng hoảng , Lãnh gia tòa ký vang lên tiếng thét chói tai của hắn trong màn đêm yên tĩnh .
Hỗn loạn , hắn gọi lại vào máy bàn !
Vú Từng mơ mơ màng màng chạy tới tiếp điện thoại, hắn vội vàng hô to, “Vú Từng , đi xem Duy Nhất làm sao vậy? Sau đó gọi lại cho tôi !”
“Nga…” Từng mẹ bị hắn rống lớn đến mức tỉnh ngay tức thì , nhìn nhìn thời gian, rạng sáng 4 giờ rưỡi, thiếu gia đây là phát điên cái gì ?
Lên lầu, đẩy cửa phòng Duy Nhất ra , cô mặt mang nét mỉm cười, chính mình đang ngủ say…
Vú Từng lập tức gọi lại cho thiếu gia !
Hắn cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc ngủ không được …
Duy Nhất, Duy Nhất, Tôi nên làm gì bây giờ ? Một thân hắc ám chìm sâu trong bóng tối ….
/369
|