Duy Nhất bất giác cảm thấy một trận khí lạnh từ chân đến đầu , lạnh buốt .
Ngẩng đầu, liền gặp một mắt trong trẻo mà lạnh thấu xương.
Khó trách sao lại lạnh như thế! Lại là tòa băng sơn! ( cái này ta cũng giữ nguyên , k ed thành : tnagr núi băng nhé ~ ^.^ ~)
Lạ , lần này ánh mắt hắn không có khí lạnh , ngược lại là ngọn lửa thiêu đốt cô a , hơn nữa là ngọn lửa phẫn nộ, nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua cảm giác vừa ở trong băng ngàn năm liền chuyển ngay sang hỏa diện sơn a.
Duy Nhất xem thường liếc hắn “Không hay ho! Khắc tinh!”
Băng sơn Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm cô , rảo bước tiến vào thang máy, cái loại ánh mắt này , Duy Nhất cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống , cảm giác như hắn bị bỏ đói mấy ngày liền và cô là thức ăn, thật không hiểu sao hắn lại nhìn cô như vậy , cô chọc giận gì hắn ?
Cửa thang máy chậm rãi mở ra .
“Đợi chút! Đợi chút!”Có tiếng lớn gọi lại
Doãn Tử Nhiên cư nhiên giơ một đôi giày cao cót lên , tay kia thì còn cầm một gói to, vẻ mặt tươi cười nhìn sâu vào đáy mắt Lãnh Ngạn .
“Mời!” Hắn lạnh lùng tiếp đón.
Lãnh Ngạn ánh mắt đảo nhanh qua Duy Nhất , gật gật đầu, lại không nói lời nào, quả nhiên đủ lãnh!
Doãn Tử Nhiên vô cùng thân thiết đi đến bên người Duy Nhất, “Duy Nhất! Em xem em thật hồ đồ ! Quên đổi giày này !”
Duy Nhất cúi đầu thấy chính mình vẫn đnag đi đôi dép con thỏ ! Thực xấu hổ a ! Đều là do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa băng sơn này ! Mỗi lần gặp hắn cũng chưa có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định liên quan đến giày !
“Nhanh , Duy Nhất, đưa chân nâng lên đến!” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân cô , nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của cô , giúp cô đi giày .
Về sau, Duy Nhất mới đột nhiên phát hiện, lần này không phải là giày cao gót, mà là một đôi dép bình thường ! Khắc tinh ! Khắc tính a !
Doãn Tử Nhiên đưa cho cô một gói to , còn đem cô quở trách “Đi giày cao gót vất vả vậy thì đừng đi , cũng đừng mặc váy nữa ! Đôi giày cũ ở trong này ,cầm mặc đi! Bất quá, anh thấy có thể vứt ! Thật không hiểu con gái các em thế nào , tiền mua tội chịu, cứ phải mặc như vậy mới đẹp sao ? “
“Cũng không phải do em mua !” Duy Nhất thực ủy khuất lầu bầu.
Doãn Tử Nhiên đùa dai mắng một tiếng, “Ai mua thì thật ngu ngốc ! Hắn là kẻ ngu ngốc! Em cũng là ngu ngốc nữa! Có thể không mặc , không đi mà ?”
Nghe thấy Doãn Tử Nhiên chửi bới hắn, Duy Nhất trong lòng nhưng lại cảm thấy có chút mất hứng, chu môi nhìn về phía một bên, lại gặp gỡ Lãnh Ngạn mặt xanh mét
“Đinh” một tiếng, thang máy rốt cuộc cũng mở ra , Lãnh Ngạn nhanh chóng bước ra thang máy, mặt đen sì cố kìm nén .
Duy Nhất suýt nữa bị hắn đụng vào, nhìn bóng dáng hắn hung hăng trừng mắt , liếc một cái, “Không phong độ!”
Ngẩng đầu, liền gặp một mắt trong trẻo mà lạnh thấu xương.
Khó trách sao lại lạnh như thế! Lại là tòa băng sơn! ( cái này ta cũng giữ nguyên , k ed thành : tnagr núi băng nhé ~ ^.^ ~)
Lạ , lần này ánh mắt hắn không có khí lạnh , ngược lại là ngọn lửa thiêu đốt cô a , hơn nữa là ngọn lửa phẫn nộ, nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua cảm giác vừa ở trong băng ngàn năm liền chuyển ngay sang hỏa diện sơn a.
Duy Nhất xem thường liếc hắn “Không hay ho! Khắc tinh!”
Băng sơn Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm cô , rảo bước tiến vào thang máy, cái loại ánh mắt này , Duy Nhất cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống , cảm giác như hắn bị bỏ đói mấy ngày liền và cô là thức ăn, thật không hiểu sao hắn lại nhìn cô như vậy , cô chọc giận gì hắn ?
Cửa thang máy chậm rãi mở ra .
“Đợi chút! Đợi chút!”Có tiếng lớn gọi lại
Doãn Tử Nhiên cư nhiên giơ một đôi giày cao cót lên , tay kia thì còn cầm một gói to, vẻ mặt tươi cười nhìn sâu vào đáy mắt Lãnh Ngạn .
“Mời!” Hắn lạnh lùng tiếp đón.
Lãnh Ngạn ánh mắt đảo nhanh qua Duy Nhất , gật gật đầu, lại không nói lời nào, quả nhiên đủ lãnh!
Doãn Tử Nhiên vô cùng thân thiết đi đến bên người Duy Nhất, “Duy Nhất! Em xem em thật hồ đồ ! Quên đổi giày này !”
Duy Nhất cúi đầu thấy chính mình vẫn đnag đi đôi dép con thỏ ! Thực xấu hổ a ! Đều là do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa băng sơn này ! Mỗi lần gặp hắn cũng chưa có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định liên quan đến giày !
“Nhanh , Duy Nhất, đưa chân nâng lên đến!” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân cô , nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của cô , giúp cô đi giày .
Về sau, Duy Nhất mới đột nhiên phát hiện, lần này không phải là giày cao gót, mà là một đôi dép bình thường ! Khắc tinh ! Khắc tính a !
Doãn Tử Nhiên đưa cho cô một gói to , còn đem cô quở trách “Đi giày cao gót vất vả vậy thì đừng đi , cũng đừng mặc váy nữa ! Đôi giày cũ ở trong này ,cầm mặc đi! Bất quá, anh thấy có thể vứt ! Thật không hiểu con gái các em thế nào , tiền mua tội chịu, cứ phải mặc như vậy mới đẹp sao ? “
“Cũng không phải do em mua !” Duy Nhất thực ủy khuất lầu bầu.
Doãn Tử Nhiên đùa dai mắng một tiếng, “Ai mua thì thật ngu ngốc ! Hắn là kẻ ngu ngốc! Em cũng là ngu ngốc nữa! Có thể không mặc , không đi mà ?”
Nghe thấy Doãn Tử Nhiên chửi bới hắn, Duy Nhất trong lòng nhưng lại cảm thấy có chút mất hứng, chu môi nhìn về phía một bên, lại gặp gỡ Lãnh Ngạn mặt xanh mét
“Đinh” một tiếng, thang máy rốt cuộc cũng mở ra , Lãnh Ngạn nhanh chóng bước ra thang máy, mặt đen sì cố kìm nén .
Duy Nhất suýt nữa bị hắn đụng vào, nhìn bóng dáng hắn hung hăng trừng mắt , liếc một cái, “Không phong độ!”
/369
|