COI NHƯ NGƯƠI LỢI HẠI
Edit: Yunchan
***
Một con heo cũng có trí tuệ sinh tồn của riêng mình.
Sau khi nhận chủ xong, Thổ Linh trư quay ngoắc lại với vẻ lầm lì không muốn làm người ta chú ý trước kia, bắt đầu co bốn cái chân ngắn chạy lăng quăng quanh Hàn Ngâm, không phải ủi cái mũi heo hồng hồng vào tay cô, thì chính là nhe răng cắn khẽ vào vạt áo cô, cái mình tròn vo, dáng điệu ngây thơ, làm Hàn Ngâm bắt đầu thích nó thật rồi.
Ngươi thích cắn áo ta như vậy thì gọi là Nha Nha đi. Hàn Ngâm đẩy miệng nó ra, kéo áo mình ra khỏi răng nó.
Thổ Linh trư ục ịt hai tiếng, không biết là đang tán thành hay phản đối nữa.
Hàn Ngâm lười đọc suy nghĩ của nó: Cứ quyết định vậy đi.
Nghịch heo được một lát thì đêm cũng ngày một sâu hơn, Hàn Ngâm thấy Mộ Thập Tam nằm ở bên kia hình như đã ngủ rồi, bèn ngồi xuống tu luyện ngay bên cạnh.
Chẳng còn cách nào, ở đây không còn thứ gì để ăn, đói bụng thì lại không ngủ được, cô chỉ có thể dùng tu luyện để giết thời gian, cầm cự đến bình mình thôi.
Chẳng là tu suốt mấy ngày nay, có được chút nền tảng rồi, cô mới phát hiện thời gian mình cần ngủ càng lúc càng ít đi. Lúc trước mỗi ngày phải ngủ bốn canh giờ mới đủ, hiện tại chỉ cần ngủ hai ba canh giờ thì tinh thần đã sáng láng, lâu lâu chịu đựng một đêm, hôm sau cũng không có dấu hiệu uể oải gì. Thế là cô lại chuyển sang khó hiểu, Mộ Thập Tam nhập môn sớm hơn cô, không khắc khổ chịu khó mà tu vi cũng cao hơn cô, tại sao lại ngủ liên tục như thế, còn luôn luôn trong trạng thái lờ đờ chưa tỉnh ngủ.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng cô lại không dám hỏi, hai người một ngủ một tu luyện, nói nào ngay cũng chẳng ai làm phiền ai.
Trong lúc tu luyện thì không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi Mộ Thập tam bỗng nhiên ngồi bật dậy, cô mới giật mình, nghi ngờ mở mắt ra.
Đêm mai cuối giờ Tuất đến Tương Ly điện làm việc, đừng đến quá sớm, ta muốn ngủ.
Bỏ lại một câu như vậy xong, bóng dáng của Mộ Thập Tam đã chìm vào bóng đêm.
Hàn Ngâm kinh ngạc thộn mặt ra một lát, sau đó chợt nghe có người gọi sau lưng cô: Hàn sư muội.
Cô ngoái đầu lại, hơi bất ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: Phương sư huynh, huynh không sao chứ?
Không có việc gì. Phương Dữ xách kiếm bước tới: Hoa Vong Trần vừa nở đã kéo tới hai con linh thú.
Huynh có bắt được không?
Đừng nhắc nữa. Hắn chán nản ra mặt: Đáng lẽ đã bắt được một con, bị ta trói ném qua một bên để đuổi theo một con khác, nào ngờ không đuổi kịp, quay lại mới phát hiện con vừa bắt đã mất tiêu.
Hàn Ngâm khẽ nhướng mày, trong lòng lập tức có dự cảm không lành, vội hỏi hắn: Hoa Vong Trần vẫn còn chứ?
Vẫn còn, hoa nở trong một canh giờ, hút no linh khí trời đất thì sẽ héo, sau đó kết ra quả Vong Trần, nhưng quả Vong Trần không có mùi hương nên không đưa tới linh thú. Phương Dữ sờ đầu nói: Ta canh chừng tới lúc này mới có thời gian đi tìm, nhưng lùng khắp nơi vẫn không thấy, thật là kỳ lạ! Rõ ràng ta đã trói nó rất chắc, làm sao con heo đó chạy đi được?
Heo! Heo! Heo!
Hắn nói là con heo!
Hàn Ngâm bỗng sinh ra một loại xúc động muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong, cấp tốc thò tay bắt con Thổ Linh trư đang chui vào góc áo cô ủi ngửi lung tung, xách lỗ tai heo tới trước mặt Phương Dữ, run giọng hỏi: Con heo huynh bắt, có phải nó không?
Phương Dữ ngớ ra một giây, sau đó cười rộ lên: Chính là nó! Hóa ra bị muội bắt được, vậy thì tốt rồi, muội cứ giữ đi, dầu gì cũng định bắt về tặng cho muội.
Mộ Thập Tam, coi như ngươi lợi hại!
Sắc mặt Hàn Ngâm thoáng cái trở nên cực khó coi.
Phương Dữ cho là cô mất hứng, vội hỏi: Muội ngại heo bẩn, không thích nuôi sao?
Hàn Ngâm lắc đầu.
Phương Dữ cười nói tiếp: Phẩm cấp của con Thổ Linh trư này không quá cao, cũng không có bản lĩnh ngăn địch gì, thế nhưng nó có tài tìm mỏ dò mạch, đối với người thích luyện pháp khí mà nói, đây quả thực chính là một con heo khó cầu, nếu muội muốn dùng nó để đổi một con linh thú cấp ba cấp bốn, chắc cũng có người chịu đổi.
Hàn Ngâm lại lắc đầu, nói thật lòng: Muội thích con heo này thật mà, cảm ơn sư huynh.
Cô chỉ hận tên Mộ Thập Tam gian trá thôi!
Nói chuyện phiếm với Phương Dữ vài câu, sau đó hắn đi khỏi.
Hàn Ngâm làm sao dằn được cơn tức trong lòng, lập tức ngồi dậy lùng tìm khắp Tập Hạc Phong.
Bây giờ cô đã biết rất nhiều chữ, nên tìm thấy Tương Ly điện trên đỉnh núi rất nhanh chóng. Điều khiến cô ngỡ ngàng là, tòa đại điện này nhìn từ bên ngoài lại đồ sộ tráng lệ hơn Bất Cư điện rất nhiều, riêng tám cánh cửa điện khép kín cũng phải bốn người như cô chồng lên nhau mới cao bằng.
Nghĩ lại thì nó cũng là đại điện mà Giang sư tổ ở trước đây, lúc về cõi tiên đã bị tên khốn Mộ Thập Tam này chiếm đoạt.
Hàn Ngâm hung dữ tung một cước đá toang cửa điện, phát hiện trên điện tối đen như mực, không có lấy một bóng người.
Cô hít sâu một hơi: Mộ sư thúc, ngài ra đây!
Không ai trả lời cô, chỉ có tiếng dội lại quanh quẩn trong điện, càng tôn lên vẻ lãnh lẽo trầm mặc nơi đây.
Hàn Ngâm im lặng một lát, chờ thích ứng với bóng tối trong điện mới cất bước đi vào. Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên bị Thổ Linh trư cắn góc áo, cô ngẩn ra, một bước vừa sải ra kia không rút lại kịp, vừa giẫm một cái đã cảm thấy cổ chân siết lại, cả người bay lên trời, bị treo ngược ở giữa không trung.
Gặp quỷ!
Hàn Ngâm tức tới độ suýt bất tỉnh, ai có thể nó cho cô biết, trong linh sơn bảo điện tu tiên này, tại sao lại có gài cái bẫy nát bét này không!
Mộ sư thúc! Mộ sư thúc! Cô quát lên điên tiết: Nếu không ra thì ta sẽ chửi bậy cho xem!
Đáp lại cô chỉ có con Thổ Linh trư đang chạy loạn xạ trên mặt đất, kêu éc éc sốt ruột. Khổ nỗi tu vi của nó không cao lắm, mình thì tròn mà chân thì ngắn, có chồm hết người lên cũng không với tới cô đang bị treo ngược giữa không trung, tất nhiên cũng không tài nào cứu cô được.
Hàn Ngâm chửi bậy thật, đáng tiếc vẫn không chửi ra được tên Mộ Thập Tam.
Mùi vị bị treo ngược này đúng là khó chịu, cô đã thử chồm dậy tháo sợi dây thừng trên mắt cá chân, nhưng dây thừng kia vừa chắc vừa mềm, một khi bó cứng thì rất khó tháo ra, trên người cô lại không mang theo lợi khí gì, chẳng thể làm gì hơn là giục Thổ Linh trư bên dưới: Nha Nha, ngươi đi tìm người đi.
Thổ Linh trư gật đầu, tung bốn cái chân ngắn chạy đi, kết quả thời gian chưa đầy nửa chén trà nhỏ, Hàn Ngâm đã nghe thấy trong hậu điện vọng đến tiếng heo rú thê lương. Cô vội động tâm xem thử tình hình của Thổ Linh trư, thì phát hiện nó cũng chạm phải cơ quan, bị kẹt trong cấm trận không ra được.
Rốt cuộc chỗ này quái dị tới trình độ nào đây!
Hàn Ngâm lại ngoác mồm kêu thêm một trận: Cứu mạng —–
Đáng tiếc Tương Ly điện nằm ở đỉnh Tập Hạc Phong, ở đây cách Bất Cư điện cũng một quãng xa, huống chi điện đường lớn vô cùng tận, âm thanh chỉ có thể lẩn quẩn bên trong, chẳng thể nào truyền đi xa được, đương nhiên cũng chẳng có ai nghe thấy tới cứu cô rồi.
Mãi tới khi trời hửng sáng, Mộ Thập Tam mới khoan thai trở về, vào điện thấy cô bị treo ngược trên trời, sắc mặt hắn lại chẳng thay đổi gì, chỉ lười biếng nói một câu: Đã bảo đừng đến quá sớm, ta còn muốn ngủ.
Nếu như lúc Hàn Ngâm mới xông vào Tương Ly điện còn tức đến cành hông, thì lúc này đã hoàn toàn xụi lơ, chẳng còn hơi đâu để mắng chửi, chỉ còn biết giãy chết một câu: Ta van ngài, thả ta xuống trước đi, ta sắp bị ngài treo cổ rồi...
~ Hết chương 21 ~
Edit: Yunchan
***
Một con heo cũng có trí tuệ sinh tồn của riêng mình.
Sau khi nhận chủ xong, Thổ Linh trư quay ngoắc lại với vẻ lầm lì không muốn làm người ta chú ý trước kia, bắt đầu co bốn cái chân ngắn chạy lăng quăng quanh Hàn Ngâm, không phải ủi cái mũi heo hồng hồng vào tay cô, thì chính là nhe răng cắn khẽ vào vạt áo cô, cái mình tròn vo, dáng điệu ngây thơ, làm Hàn Ngâm bắt đầu thích nó thật rồi.
Ngươi thích cắn áo ta như vậy thì gọi là Nha Nha đi. Hàn Ngâm đẩy miệng nó ra, kéo áo mình ra khỏi răng nó.
Thổ Linh trư ục ịt hai tiếng, không biết là đang tán thành hay phản đối nữa.
Hàn Ngâm lười đọc suy nghĩ của nó: Cứ quyết định vậy đi.
Nghịch heo được một lát thì đêm cũng ngày một sâu hơn, Hàn Ngâm thấy Mộ Thập Tam nằm ở bên kia hình như đã ngủ rồi, bèn ngồi xuống tu luyện ngay bên cạnh.
Chẳng còn cách nào, ở đây không còn thứ gì để ăn, đói bụng thì lại không ngủ được, cô chỉ có thể dùng tu luyện để giết thời gian, cầm cự đến bình mình thôi.
Chẳng là tu suốt mấy ngày nay, có được chút nền tảng rồi, cô mới phát hiện thời gian mình cần ngủ càng lúc càng ít đi. Lúc trước mỗi ngày phải ngủ bốn canh giờ mới đủ, hiện tại chỉ cần ngủ hai ba canh giờ thì tinh thần đã sáng láng, lâu lâu chịu đựng một đêm, hôm sau cũng không có dấu hiệu uể oải gì. Thế là cô lại chuyển sang khó hiểu, Mộ Thập Tam nhập môn sớm hơn cô, không khắc khổ chịu khó mà tu vi cũng cao hơn cô, tại sao lại ngủ liên tục như thế, còn luôn luôn trong trạng thái lờ đờ chưa tỉnh ngủ.
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng cô lại không dám hỏi, hai người một ngủ một tu luyện, nói nào ngay cũng chẳng ai làm phiền ai.
Trong lúc tu luyện thì không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi Mộ Thập tam bỗng nhiên ngồi bật dậy, cô mới giật mình, nghi ngờ mở mắt ra.
Đêm mai cuối giờ Tuất đến Tương Ly điện làm việc, đừng đến quá sớm, ta muốn ngủ.
Bỏ lại một câu như vậy xong, bóng dáng của Mộ Thập Tam đã chìm vào bóng đêm.
Hàn Ngâm kinh ngạc thộn mặt ra một lát, sau đó chợt nghe có người gọi sau lưng cô: Hàn sư muội.
Cô ngoái đầu lại, hơi bất ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: Phương sư huynh, huynh không sao chứ?
Không có việc gì. Phương Dữ xách kiếm bước tới: Hoa Vong Trần vừa nở đã kéo tới hai con linh thú.
Huynh có bắt được không?
Đừng nhắc nữa. Hắn chán nản ra mặt: Đáng lẽ đã bắt được một con, bị ta trói ném qua một bên để đuổi theo một con khác, nào ngờ không đuổi kịp, quay lại mới phát hiện con vừa bắt đã mất tiêu.
Hàn Ngâm khẽ nhướng mày, trong lòng lập tức có dự cảm không lành, vội hỏi hắn: Hoa Vong Trần vẫn còn chứ?
Vẫn còn, hoa nở trong một canh giờ, hút no linh khí trời đất thì sẽ héo, sau đó kết ra quả Vong Trần, nhưng quả Vong Trần không có mùi hương nên không đưa tới linh thú. Phương Dữ sờ đầu nói: Ta canh chừng tới lúc này mới có thời gian đi tìm, nhưng lùng khắp nơi vẫn không thấy, thật là kỳ lạ! Rõ ràng ta đã trói nó rất chắc, làm sao con heo đó chạy đi được?
Heo! Heo! Heo!
Hắn nói là con heo!
Hàn Ngâm bỗng sinh ra một loại xúc động muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong, cấp tốc thò tay bắt con Thổ Linh trư đang chui vào góc áo cô ủi ngửi lung tung, xách lỗ tai heo tới trước mặt Phương Dữ, run giọng hỏi: Con heo huynh bắt, có phải nó không?
Phương Dữ ngớ ra một giây, sau đó cười rộ lên: Chính là nó! Hóa ra bị muội bắt được, vậy thì tốt rồi, muội cứ giữ đi, dầu gì cũng định bắt về tặng cho muội.
Mộ Thập Tam, coi như ngươi lợi hại!
Sắc mặt Hàn Ngâm thoáng cái trở nên cực khó coi.
Phương Dữ cho là cô mất hứng, vội hỏi: Muội ngại heo bẩn, không thích nuôi sao?
Hàn Ngâm lắc đầu.
Phương Dữ cười nói tiếp: Phẩm cấp của con Thổ Linh trư này không quá cao, cũng không có bản lĩnh ngăn địch gì, thế nhưng nó có tài tìm mỏ dò mạch, đối với người thích luyện pháp khí mà nói, đây quả thực chính là một con heo khó cầu, nếu muội muốn dùng nó để đổi một con linh thú cấp ba cấp bốn, chắc cũng có người chịu đổi.
Hàn Ngâm lại lắc đầu, nói thật lòng: Muội thích con heo này thật mà, cảm ơn sư huynh.
Cô chỉ hận tên Mộ Thập Tam gian trá thôi!
Nói chuyện phiếm với Phương Dữ vài câu, sau đó hắn đi khỏi.
Hàn Ngâm làm sao dằn được cơn tức trong lòng, lập tức ngồi dậy lùng tìm khắp Tập Hạc Phong.
Bây giờ cô đã biết rất nhiều chữ, nên tìm thấy Tương Ly điện trên đỉnh núi rất nhanh chóng. Điều khiến cô ngỡ ngàng là, tòa đại điện này nhìn từ bên ngoài lại đồ sộ tráng lệ hơn Bất Cư điện rất nhiều, riêng tám cánh cửa điện khép kín cũng phải bốn người như cô chồng lên nhau mới cao bằng.
Nghĩ lại thì nó cũng là đại điện mà Giang sư tổ ở trước đây, lúc về cõi tiên đã bị tên khốn Mộ Thập Tam này chiếm đoạt.
Hàn Ngâm hung dữ tung một cước đá toang cửa điện, phát hiện trên điện tối đen như mực, không có lấy một bóng người.
Cô hít sâu một hơi: Mộ sư thúc, ngài ra đây!
Không ai trả lời cô, chỉ có tiếng dội lại quanh quẩn trong điện, càng tôn lên vẻ lãnh lẽo trầm mặc nơi đây.
Hàn Ngâm im lặng một lát, chờ thích ứng với bóng tối trong điện mới cất bước đi vào. Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên bị Thổ Linh trư cắn góc áo, cô ngẩn ra, một bước vừa sải ra kia không rút lại kịp, vừa giẫm một cái đã cảm thấy cổ chân siết lại, cả người bay lên trời, bị treo ngược ở giữa không trung.
Gặp quỷ!
Hàn Ngâm tức tới độ suýt bất tỉnh, ai có thể nó cho cô biết, trong linh sơn bảo điện tu tiên này, tại sao lại có gài cái bẫy nát bét này không!
Mộ sư thúc! Mộ sư thúc! Cô quát lên điên tiết: Nếu không ra thì ta sẽ chửi bậy cho xem!
Đáp lại cô chỉ có con Thổ Linh trư đang chạy loạn xạ trên mặt đất, kêu éc éc sốt ruột. Khổ nỗi tu vi của nó không cao lắm, mình thì tròn mà chân thì ngắn, có chồm hết người lên cũng không với tới cô đang bị treo ngược giữa không trung, tất nhiên cũng không tài nào cứu cô được.
Hàn Ngâm chửi bậy thật, đáng tiếc vẫn không chửi ra được tên Mộ Thập Tam.
Mùi vị bị treo ngược này đúng là khó chịu, cô đã thử chồm dậy tháo sợi dây thừng trên mắt cá chân, nhưng dây thừng kia vừa chắc vừa mềm, một khi bó cứng thì rất khó tháo ra, trên người cô lại không mang theo lợi khí gì, chẳng thể làm gì hơn là giục Thổ Linh trư bên dưới: Nha Nha, ngươi đi tìm người đi.
Thổ Linh trư gật đầu, tung bốn cái chân ngắn chạy đi, kết quả thời gian chưa đầy nửa chén trà nhỏ, Hàn Ngâm đã nghe thấy trong hậu điện vọng đến tiếng heo rú thê lương. Cô vội động tâm xem thử tình hình của Thổ Linh trư, thì phát hiện nó cũng chạm phải cơ quan, bị kẹt trong cấm trận không ra được.
Rốt cuộc chỗ này quái dị tới trình độ nào đây!
Hàn Ngâm lại ngoác mồm kêu thêm một trận: Cứu mạng —–
Đáng tiếc Tương Ly điện nằm ở đỉnh Tập Hạc Phong, ở đây cách Bất Cư điện cũng một quãng xa, huống chi điện đường lớn vô cùng tận, âm thanh chỉ có thể lẩn quẩn bên trong, chẳng thể nào truyền đi xa được, đương nhiên cũng chẳng có ai nghe thấy tới cứu cô rồi.
Mãi tới khi trời hửng sáng, Mộ Thập Tam mới khoan thai trở về, vào điện thấy cô bị treo ngược trên trời, sắc mặt hắn lại chẳng thay đổi gì, chỉ lười biếng nói một câu: Đã bảo đừng đến quá sớm, ta còn muốn ngủ.
Nếu như lúc Hàn Ngâm mới xông vào Tương Ly điện còn tức đến cành hông, thì lúc này đã hoàn toàn xụi lơ, chẳng còn hơi đâu để mắng chửi, chỉ còn biết giãy chết một câu: Ta van ngài, thả ta xuống trước đi, ta sắp bị ngài treo cổ rồi...
~ Hết chương 21 ~
/227
|