Diêu Tiểu Đông tiễn Dương Bắc Kinh xong trở lại nhà, nhìn thấy ba đứa em đang vừa ăn kẹo vừa nhìn ngắm quần áo mới trong túi xách, thấy cô đi vào, Diêu Tiểu Cải còn xốc một cái áo ra, ướm thử lên người mình, cố ý nói:
“Chị hai, chị mặc cái này khó coi lắm, để em mặc mới đẹp”.
“Haiz, ảnh thiệt là bất công mà, chỉ mua quần áo mới cho chị hai thôi, không mua cho chúng ta, lần sau đừng có cho ảnh vào cửa”. Diêu Tam Tam cũng hùa theo góp vui.
Diêu Tiểu Đông biết hai em gái cố ý chọc quê mình, liền cười đáp trả: “Hai đứa nhớ nha, chờ tới lúc hai đứa xem mắt, đợi coi chị chọc quê hai đứa như thế nào”.
Tiểu Tứ vừa ăn kẹo vừa nói: “Em sẽ cho anh vào mà, kêu ảnh mua nhiều nhiều kẹo cho em ăn là được”.
“Em là cái đồ quỷ tham ăn!”.
Mấy chị em cười hi hi ha ha đùa giỡn một hồi.
Diêu Tiểu Đông lôi một cái gói bằng khăn lụa đỏ từ dưới đáy túi xách ra, đưa đến cho Diêu Liên Phát: “Cha, đây là tiền quà nhà anh ấy đưa, cha giữ đi”.
Diêu Liên Phát ừ một tiếng, mở khăn lụa ra, đếm tiền bên trong một lần, rồi đứng dậy cất vào ngăn kéo, quay mặt nói: “Ngày mai mấy đứa bây mang số bánh kẹo mừng này đi tặng cho họ hàng, chòm xóm đi – Tiểu Cải, mày cũng mười sáu rồi, nên tính tới việc tìm chồng rồi”.
Diêu Liên Phát đột ngột chuyển đề tài như vậy, mấy chị em lập tức sững người, Diêu Tiểu Cải thất thần một chút, mới vội vàng nói: “Cha, sao cha lại nói vậy? Chị hai mười bảy mới tìm nhà chồng, con dẫu sao cũng phải đợi đến khi mười bảy mười tám rồi hãy nói mới đúng chứ?”.
Diêu Liên Phát nói: “Cần gì phải đợi lớn. Việc hôn nhân này của chị mày là gặp gỡ thích hợp, cũng coi như nên duyên nên phận, cha vốn định giữ nó ở nhà bắt rể, tương hỗ với nhà mẹ, như vậy được thì tốt.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. Người ta nói con rể là một nửa con ruột, con rể vào nhà, một nửa đứa con trai cũng có thể tăng thêm chút sức lực, bản thân mày cũng có thể dựa vào nhà mẹ.
Mấy chị em nghe vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc là Diêu Liên Phát có ý gì? Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện hôn nhân của Diêu Tiểu Cải? Nghe giọng điệu này của ông, luôn có cảm giác ông đang có ý đồ gì đó.
Gả ở thôn mình… Diêu Tiểu Cải thầm nghĩ, nếu có thể được như ý của cô, cô thà muốn cách xa nhà mẹ một chút, lâu lâu trở về một lần mới có thể thân mật thắm thiết, rời xa nhà họ Diêu hỗn loạn như này, tự trải qua cuộc sống của mình. Giúp đỡ nhà mẹ là đương nhiên, nhưng nếu như gả ở thôn mình thật, coi điệu bộ của Diêu Liên Phát, chỉ sợ là việc đồng áng của nhà mẹ không xong, công việc của nhà mẹ chưa hết, kết quả đều sẽ rơi hết lên đầu cô.
Diêu Tiểu Cải cẩn thận thăm dò: “Cha, thôn mình không có chỗ nào tốt, với lại cũng không gấp, con còn nhỏ hơn chị hai một tuổi mà, chờ vài năm nữa hãy nói”.
“Tao chỉ nói trước cho mày biết, có người thích hợp tao sẽ để ý một chút, ở gần dễ đi lại, nuôi con gái gả xa qá, cái gì cũng không thể trông cậy được thì có khác gì không nuôi!”.
Diêu Tam Tam suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy lời nói này của Diêu Liên Phát không phải là tùy tiện, không biết trong lòng ông đang có tính toán gì.d√đ√l-q.đ. Diêu Liên Phát vừa về tới nhà, mấy chị em liền trở nên lặng lẽ nặng nề, chị ba lại càng răm rắp tuân theo, ngay cả Tiểu Tứ cũng không nói năng gì nhiều.
Nhớ ngày còn bé, cha cô đánh vợ mắng con là chuyện thường tình, dần dà, mấy đứa con gái đều trở nên không thân thiết với ông, lòng mang sợ hãi. Gặp phải người cha như vậy, cũng đủ phiền lòng.
Diêu Tam Tam không khỏi mong đợi Diêu Liên Phát trở lại Thiên Tân sớm một chút, ít nhất thì trước khi tâm trí mấy chị em trở nên chín chắn, tính cách ổn định thì càng ít bị ảnh hưởng từ ông càng tốt.
*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*
Vì Diêu Tiểu Đông đính hôn, nên hôm sau khách khứa lục tục kéo tới nhà tới chúc mừng, người lớn đến trò chuyện, nhìn ngắm quần áo và lễ hỏi, quần áo tốt, lễ hỏi nhiều thì chính là thể diện của nhà họ Diêu. Lễ đính hôn của Diêu Tiểu Đông là số một trong thôn, lúc Diêu Liên Phát nói chuyện với người khác, giọng điệu cũng vang dội vô cùng.
Đám con nít lân cận lại đến đòi bánh kẹo cưới để ăn, Diêu Tiểu Đông mặc dầu bị nhiều người nhắc nhiều nên ngại ngùng, nhưng vẫn thoải mái phát bánh rán cho đám con nít đương làm bộ làm tịch ngoài cửa.
“Tiểu Đông tìm được đối tượng này rất không tệ, anh cũng coi như vừa ý. – anh thấy thằng nhóc thứ hai nhà Hai Bào đó, cũng không tồi”.
Lúc chú hai Diêu tới, Diêu Liên Phát chợt nói với ông một câu như thế. Biến chuyển có hơi lớn, chú hai Diêu không khỏi sững người, ngay sau đó thì phản ứng kịp.
“Tôi thấy cũng không tồi, thằng nhóc ấy rất mạnh mẽ”. Quả nhiên là anh em ruột, ý tưởng đều giống nhau, chú hai Diêu chép miệng nói: “Cũng xấp xỉ Tiểu Cải nhà mình đấy nhỉ?”.
Lớn hơn một tuổi.
Diêu Liên Phát chỉ nói một câu như thế, sau đó không nói gì nữa. Chú hai Diêu lại hiểu được ý ông, liếc nhìn Diêu Tiểu Cải đang bận rộn một cái rồi nói:
“Mười bảy cũng không nhỏ, tôi đoán chừng đợi nó học xong, cũng phải quan tâm tới việc cưới vợ rồi. Chuyện làm mai, nếu trễ cũng chỉ đến mười tám. Tới mười chín hai mươi, thứ tốt đều bị người khác chọn sạch rồi”.
Thật ra thì lần trước, Diêu Liên Phát nhìn thấy Bào Kim Đông, liền nảy sinh ý nghĩ – thằng nhóc Bào Kim Đông này không tệ. Người bạn nhỏ này ông vừa ý, gia đình nhà họ Bào ông cũng vừa ý.d√đ√l-q.đ. Mặc dù nhà Hai Bào không coi là giàu có, nhưng gia tộc lớn, nhiều anh em, là hộ lớn ở trong thôn, tương đối cường thế, đối với Diêu Liên Phát, thì đó chính là thế mạnh.
Họ Diêu không tính là nhà nghèo thế cô trong thôn, người trong họ có hơn mười nhà, nhưng nếu so với họ Bào, thì vẫn còn thua xa – họ Bào là lớn nhất trong thôn, hơn nửa thôn đã mang họ Bào, đông nhân khẩu, gia tộc đoàn kết, từ trước đến nay tương đối cường thế. Lời nói của nhà họ Bào rất có phân lượng trong thôn, ngay cả cán bộ thôn cũng gần như đều là người họ Bào.
Vả lại Bào Kim Đông kia, cao lớn như gấu, vóc người rất triển vọng, làm việc, kiếm tiền đều giỏi giang, lại có gia tộc nhà họ Bào làm trụ cột. Nếu trở thành con rể nhà họ Diêu ông, ở cùng một thôn, dĩ nhiên là có thể giúp đỡ cho nhà cha vợ đủ chuyện, cũng không kém gì con trai.
Lại nói, Diêu Liên Phát tính rằng Diêu Tiểu Đông cà Diêu Tiểu Cải đều đính hôn, hai phần lễ hỏi, cũng đủ để ông xây nhà rồi. Con gái có đối tượng tốt, ông có được một đứa con rể đắc lực, còn có thể xây nhà. Nghĩ đã thấy thật tốt!
Chú hai Diêu tham mưu với Diêu Liên Phát một phen, cười nói: “Anh cả, nếu anh thấy được, mấy ngày tới thừa dịp anh còn chưa đi, tôi tìm cơ hội dọ ý Hai Bào thử xem sao”.
“Chú đi không tốt lắm đâu, là chú ruột mà. Mình là đàn gái, vội vàng quá cũng không nên. Chú cứ đi đường vòng, tìm người lanh lẹ đến nói chuyện đi”.
Hai người bọn họ thương lượng hợp ý, Diêu Tam Tam bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cha cô đây là nhìn trúng Bào Kim Đông, muốn để chị ba kết thân với anh ấy đây mà! Diêu Tam Tam thầm nghĩ, chỉ cần hai người họ đều tình nguyện, thì nói thật lòng Bào Kim Đông cũng không tệ, là một người xứng đáng để dựa vào cả đời.
Với lại bây giờ làm mai cho chị ba, ngược lại còn có thể tránh thoát nguy hiểm nào đó – Diêu Tam Tam lo sợ, ngộ nhỡ cái thai kia của Trương Hồng Cúc không sinh ra con trai, Diêu Tiểu Cải sẽ buộc phải đi con đường ban đầu của Diêu Tiểu Đông, ở nhà bắt rể. Nếu như chị ba đính hôn trước rồi, tất nhiên sẽ không còn phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, Diêu Tam Tam liền cảm thấy chủ ý này tốt lắm.
Về phần chuyện khác… Cô bây giờ chỉ mới là một đứa con nít mười ba tuổi, vậy còn cần phải nghĩ chuyện khác à?
Muốn hỏi cô thích Bào Kim Đông ư? Dĩ nhiên là thích rồi, đó là một anh trai tốt biết bao nhiêu cơ chứ! Nhất định người ta cũng coi cô là một đứa trẻ. Mặc dù cô đã trọng sinh một đời, trong thân thể là một linh hồn trưởng thành, thế nhưng cũng không tất yếu phải nghĩ đến chuyện xa vời như vậy trong lúc còn nhỏ tuổi.
Những ý nghĩ ấy vòng tới vòng lui trong đầu Diêu Tam Tam, cô lại không chú ý tới, Diêu Tiểu Cải đã sớm liếc mắt xem thường.
Diêu Tiểu Cải lớn tới như vậy, cũng chưa từng trực tiếp chống đối Diêu Liên Phát, làm đứa con gái thứ hai vẫn bị xem nhẹ trong gia đình này, trong nhà có lớn hơn cô, có nhỏ hơn cô, Diêu Tiểu Cải luôn có biểu hiện cẩn thận thuận theo, cũng có lòng muốn tranh thủ sự yêu thích của Diêu Liên Phát. Vẫn là câu nói kia, một đứa bé bị xem nhẹ, dù sao cô cũng phải bảo vệ mình thật tốt, dù sao cũng phải tự tranh thủ cho bản thân mình một chút chứ?
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô không có sự kiên trì của bản thân! Diêu Tiểu Cải trước nay luôn khôn khéo tỉnh táo, thậm chí còn có chủ kiến hơn cả chị hai Diêu Tiểu Đông.
Diêu Tiểu Cải buông việc trong tay xuống, bước tới trước mặt Diêu Liên Phát, nói: “Cha, con nghe cha với chú hai nói chuyện, định kiếm nhà chồng cho con hả? Cha muốn ghép con với Bào Kim Đông sao?”.
“Tao với chú hai mày chỉ bàn bạc một chút!”. Diêu Liên Phát theo thói quen nạt một câu, “Con gái con đứa, mày không biết xấu hổ còn vội vã tới hỏi. Đã nói rồi, thằng nhỏ đó không tệ, chẳng phải người lớn cũng chỉ muốn sớm tìm một mối tốt cho mày thôi sao?”.
“Cha, đây là chuyện của con, sao con lại không được hỏi?”. Giọng điệu của Diêu Tiểu Cải vẫn bình thản như lúc nói chuyện nhà với Diêu Liên Phát, không vội vàng cũng không nóng nảy. “Cha, cha nghĩ cũng có lý, nhưng là người cùng thôn gần nhà mình, cha nói chuyện này ra, nếu được thì tốt, còn nếu không được, thì mặt mũi nhà họ Diêu mình cũng coi như vứt sạch”.
“Không thấy tao kêu chú hai mày đi dọ ý trước à?” Diêu Liên Phát nói, “Có trai có gái, có ngàn nhà hỏi, người ta làm mai thôi, có gì ghê gớm đâu. Mà tao cũng không tin, mắt nhà họ Bào nó có thể cao bao nhiêu? Chẳng phải nó cũng thường xuyên tới nhà mình hay sao? Tụi bây cũng biết nhau cả rồi”.
Con gái nhà họ Diêu đều sinh rất khéo, điểm này Diêu Liên Phát rất có tự tin. Diêu Tiểu Cải mười sáu tuổi, càng ngày càng xinh đẹp khiến người ta yêu thích.
“Cha, không phải như vậy đâu!”. Diêu Tiểu Cải có chút nóng nảy, “Cha ngẫm lại đi, người ta vốn quen thuộc với nhà mình, nếu người ta có ý này, người ta còn không mở miệng trước hay sao? Mười phần chắc tám chín phần không thành, ngược lại biến thành hai nhà mất mặt, sau này không thể chung sống thuận hòa nữa rồi”.
Diêu Liên Phát nghe vậy, trong lòng suy nghĩ, nhất thời lặng im không nói.
“Cha, cha nghĩ lại đi, nhà họ Bào đúng là gia tộc lớn, người đông sức mạnh, nhưng nhà họ Bào có bốn anh em, dưới hắn còn hai em trai, đều cần phải tốn tiền lập gia đình, gánh nặng quá lớn, nói trắng ra là nhà cũng rất nghèo, có thể giúp được cha bao nhiêu? Hắn không thể so với nhà họ Dương được, nhà họ Dương không có gánh nặng khác. Cha không thể chỉ vì thấy chuyện hôn nhân của chị hai tốt đẹp, mà vội vã tìm nhà chồng cho con được”.
Diêu Liên Phát nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Cải hồi lâu, hỏi: “Mày không nhìn trúng nó hả? Vậy mày có ý khác à?”.
“Cha, con mới mười sáu thôi, con có thể có ý kiến gì? Con chỉ lo cho thể diện nhà mình. Con thì không có vấn đề gì cả, cứ coi như có bị người ta cự tuyệt mất mặt, con cũng có thể tìm được nhà chồng xuất giá như thường, nhưng cha luôn luôn coi trọng mặt mũi, bị người trong thôn chê cười như vậy làm sao chịu nổi? Lại nói nếu nhà chồng con tìm cũng khó khăn túng quẫn, thì có thể giúp gì được cho cha chứ?”.
Lúc này chú hai Diêu chen vào một câu: “Tôi thấy thằng nhóc ấy không giống kẻ có số gặp cảnh khốn cùng đâu, đầu óc tốt lại làm việc giỏi giang. Nhưng mà Tiểu Cải nói cũng có lý, nếu tôi gấp gáp đi làm mai, lỡ như thất bại, mặt mũi này coi như vứt đi”.
“Haiz, dù sao anh cũng gấp trở lại Thiên Tân, Tiểu Cải… chờ nửa năm một năm nữa cũng không muộn. Lúc ấy hãy nói!”. Cuối cùng Diêu Liên Phát cũng bỏ qua.
*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*
Dĩ nhiên là Diêu Tam Tam không tin vào lý do “mặt mũi”, “quá nghèo” của chị ba, nhưng không thể không thừa nhận, chị ba rất biết thuyết phục người khác.
Sau đó cô lặng lẽ hỏi Diêu Tiểu Cải, hỏi chị thật sự không vừa ý Bào Kim Đông à? Anh ấy có chỗ nào không tốt đâu?
“Hắn tốt hay không thì liên quan gì tới chị chứ!”. Diêu Tiểu Cải tức giận nói với em gái, “Bình thường hắn tới nhà mình, trừ kêu em đi học, kêu em đi đưa cá trê, kêu em đi bắt thỏ, thì hắn có bao giờ tìm chị nói gì không?”.
Diêu Tam Tam gãi đầu, cả buổi không biết nói sao.
Đã nói chị ba là lanh lợi nhất mà!
Diêu Tam Tam vừa kết thúc kì nghỉ gặt lúa mạch bước vào tựu trường, thì Bào Kim Đông cũng tốt nghiệp Trung học.
“Chị hai, chị mặc cái này khó coi lắm, để em mặc mới đẹp”.
“Haiz, ảnh thiệt là bất công mà, chỉ mua quần áo mới cho chị hai thôi, không mua cho chúng ta, lần sau đừng có cho ảnh vào cửa”. Diêu Tam Tam cũng hùa theo góp vui.
Diêu Tiểu Đông biết hai em gái cố ý chọc quê mình, liền cười đáp trả: “Hai đứa nhớ nha, chờ tới lúc hai đứa xem mắt, đợi coi chị chọc quê hai đứa như thế nào”.
Tiểu Tứ vừa ăn kẹo vừa nói: “Em sẽ cho anh vào mà, kêu ảnh mua nhiều nhiều kẹo cho em ăn là được”.
“Em là cái đồ quỷ tham ăn!”.
Mấy chị em cười hi hi ha ha đùa giỡn một hồi.
Diêu Tiểu Đông lôi một cái gói bằng khăn lụa đỏ từ dưới đáy túi xách ra, đưa đến cho Diêu Liên Phát: “Cha, đây là tiền quà nhà anh ấy đưa, cha giữ đi”.
Diêu Liên Phát ừ một tiếng, mở khăn lụa ra, đếm tiền bên trong một lần, rồi đứng dậy cất vào ngăn kéo, quay mặt nói: “Ngày mai mấy đứa bây mang số bánh kẹo mừng này đi tặng cho họ hàng, chòm xóm đi – Tiểu Cải, mày cũng mười sáu rồi, nên tính tới việc tìm chồng rồi”.
Diêu Liên Phát đột ngột chuyển đề tài như vậy, mấy chị em lập tức sững người, Diêu Tiểu Cải thất thần một chút, mới vội vàng nói: “Cha, sao cha lại nói vậy? Chị hai mười bảy mới tìm nhà chồng, con dẫu sao cũng phải đợi đến khi mười bảy mười tám rồi hãy nói mới đúng chứ?”.
Diêu Liên Phát nói: “Cần gì phải đợi lớn. Việc hôn nhân này của chị mày là gặp gỡ thích hợp, cũng coi như nên duyên nên phận, cha vốn định giữ nó ở nhà bắt rể, tương hỗ với nhà mẹ, như vậy được thì tốt.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. Người ta nói con rể là một nửa con ruột, con rể vào nhà, một nửa đứa con trai cũng có thể tăng thêm chút sức lực, bản thân mày cũng có thể dựa vào nhà mẹ.
Mấy chị em nghe vậy, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc là Diêu Liên Phát có ý gì? Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện hôn nhân của Diêu Tiểu Cải? Nghe giọng điệu này của ông, luôn có cảm giác ông đang có ý đồ gì đó.
Gả ở thôn mình… Diêu Tiểu Cải thầm nghĩ, nếu có thể được như ý của cô, cô thà muốn cách xa nhà mẹ một chút, lâu lâu trở về một lần mới có thể thân mật thắm thiết, rời xa nhà họ Diêu hỗn loạn như này, tự trải qua cuộc sống của mình. Giúp đỡ nhà mẹ là đương nhiên, nhưng nếu như gả ở thôn mình thật, coi điệu bộ của Diêu Liên Phát, chỉ sợ là việc đồng áng của nhà mẹ không xong, công việc của nhà mẹ chưa hết, kết quả đều sẽ rơi hết lên đầu cô.
Diêu Tiểu Cải cẩn thận thăm dò: “Cha, thôn mình không có chỗ nào tốt, với lại cũng không gấp, con còn nhỏ hơn chị hai một tuổi mà, chờ vài năm nữa hãy nói”.
“Tao chỉ nói trước cho mày biết, có người thích hợp tao sẽ để ý một chút, ở gần dễ đi lại, nuôi con gái gả xa qá, cái gì cũng không thể trông cậy được thì có khác gì không nuôi!”.
Diêu Tam Tam suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy lời nói này của Diêu Liên Phát không phải là tùy tiện, không biết trong lòng ông đang có tính toán gì.d√đ√l-q.đ. Diêu Liên Phát vừa về tới nhà, mấy chị em liền trở nên lặng lẽ nặng nề, chị ba lại càng răm rắp tuân theo, ngay cả Tiểu Tứ cũng không nói năng gì nhiều.
Nhớ ngày còn bé, cha cô đánh vợ mắng con là chuyện thường tình, dần dà, mấy đứa con gái đều trở nên không thân thiết với ông, lòng mang sợ hãi. Gặp phải người cha như vậy, cũng đủ phiền lòng.
Diêu Tam Tam không khỏi mong đợi Diêu Liên Phát trở lại Thiên Tân sớm một chút, ít nhất thì trước khi tâm trí mấy chị em trở nên chín chắn, tính cách ổn định thì càng ít bị ảnh hưởng từ ông càng tốt.
*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*
Vì Diêu Tiểu Đông đính hôn, nên hôm sau khách khứa lục tục kéo tới nhà tới chúc mừng, người lớn đến trò chuyện, nhìn ngắm quần áo và lễ hỏi, quần áo tốt, lễ hỏi nhiều thì chính là thể diện của nhà họ Diêu. Lễ đính hôn của Diêu Tiểu Đông là số một trong thôn, lúc Diêu Liên Phát nói chuyện với người khác, giọng điệu cũng vang dội vô cùng.
Đám con nít lân cận lại đến đòi bánh kẹo cưới để ăn, Diêu Tiểu Đông mặc dầu bị nhiều người nhắc nhiều nên ngại ngùng, nhưng vẫn thoải mái phát bánh rán cho đám con nít đương làm bộ làm tịch ngoài cửa.
“Tiểu Đông tìm được đối tượng này rất không tệ, anh cũng coi như vừa ý. – anh thấy thằng nhóc thứ hai nhà Hai Bào đó, cũng không tồi”.
Lúc chú hai Diêu tới, Diêu Liên Phát chợt nói với ông một câu như thế. Biến chuyển có hơi lớn, chú hai Diêu không khỏi sững người, ngay sau đó thì phản ứng kịp.
“Tôi thấy cũng không tồi, thằng nhóc ấy rất mạnh mẽ”. Quả nhiên là anh em ruột, ý tưởng đều giống nhau, chú hai Diêu chép miệng nói: “Cũng xấp xỉ Tiểu Cải nhà mình đấy nhỉ?”.
Lớn hơn một tuổi.
Diêu Liên Phát chỉ nói một câu như thế, sau đó không nói gì nữa. Chú hai Diêu lại hiểu được ý ông, liếc nhìn Diêu Tiểu Cải đang bận rộn một cái rồi nói:
“Mười bảy cũng không nhỏ, tôi đoán chừng đợi nó học xong, cũng phải quan tâm tới việc cưới vợ rồi. Chuyện làm mai, nếu trễ cũng chỉ đến mười tám. Tới mười chín hai mươi, thứ tốt đều bị người khác chọn sạch rồi”.
Thật ra thì lần trước, Diêu Liên Phát nhìn thấy Bào Kim Đông, liền nảy sinh ý nghĩ – thằng nhóc Bào Kim Đông này không tệ. Người bạn nhỏ này ông vừa ý, gia đình nhà họ Bào ông cũng vừa ý.d√đ√l-q.đ. Mặc dù nhà Hai Bào không coi là giàu có, nhưng gia tộc lớn, nhiều anh em, là hộ lớn ở trong thôn, tương đối cường thế, đối với Diêu Liên Phát, thì đó chính là thế mạnh.
Họ Diêu không tính là nhà nghèo thế cô trong thôn, người trong họ có hơn mười nhà, nhưng nếu so với họ Bào, thì vẫn còn thua xa – họ Bào là lớn nhất trong thôn, hơn nửa thôn đã mang họ Bào, đông nhân khẩu, gia tộc đoàn kết, từ trước đến nay tương đối cường thế. Lời nói của nhà họ Bào rất có phân lượng trong thôn, ngay cả cán bộ thôn cũng gần như đều là người họ Bào.
Vả lại Bào Kim Đông kia, cao lớn như gấu, vóc người rất triển vọng, làm việc, kiếm tiền đều giỏi giang, lại có gia tộc nhà họ Bào làm trụ cột. Nếu trở thành con rể nhà họ Diêu ông, ở cùng một thôn, dĩ nhiên là có thể giúp đỡ cho nhà cha vợ đủ chuyện, cũng không kém gì con trai.
Lại nói, Diêu Liên Phát tính rằng Diêu Tiểu Đông cà Diêu Tiểu Cải đều đính hôn, hai phần lễ hỏi, cũng đủ để ông xây nhà rồi. Con gái có đối tượng tốt, ông có được một đứa con rể đắc lực, còn có thể xây nhà. Nghĩ đã thấy thật tốt!
Chú hai Diêu tham mưu với Diêu Liên Phát một phen, cười nói: “Anh cả, nếu anh thấy được, mấy ngày tới thừa dịp anh còn chưa đi, tôi tìm cơ hội dọ ý Hai Bào thử xem sao”.
“Chú đi không tốt lắm đâu, là chú ruột mà. Mình là đàn gái, vội vàng quá cũng không nên. Chú cứ đi đường vòng, tìm người lanh lẹ đến nói chuyện đi”.
Hai người bọn họ thương lượng hợp ý, Diêu Tam Tam bên cạnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cha cô đây là nhìn trúng Bào Kim Đông, muốn để chị ba kết thân với anh ấy đây mà! Diêu Tam Tam thầm nghĩ, chỉ cần hai người họ đều tình nguyện, thì nói thật lòng Bào Kim Đông cũng không tệ, là một người xứng đáng để dựa vào cả đời.
Với lại bây giờ làm mai cho chị ba, ngược lại còn có thể tránh thoát nguy hiểm nào đó – Diêu Tam Tam lo sợ, ngộ nhỡ cái thai kia của Trương Hồng Cúc không sinh ra con trai, Diêu Tiểu Cải sẽ buộc phải đi con đường ban đầu của Diêu Tiểu Đông, ở nhà bắt rể. Nếu như chị ba đính hôn trước rồi, tất nhiên sẽ không còn phải lo lắng.
Nghĩ như vậy, Diêu Tam Tam liền cảm thấy chủ ý này tốt lắm.
Về phần chuyện khác… Cô bây giờ chỉ mới là một đứa con nít mười ba tuổi, vậy còn cần phải nghĩ chuyện khác à?
Muốn hỏi cô thích Bào Kim Đông ư? Dĩ nhiên là thích rồi, đó là một anh trai tốt biết bao nhiêu cơ chứ! Nhất định người ta cũng coi cô là một đứa trẻ. Mặc dù cô đã trọng sinh một đời, trong thân thể là một linh hồn trưởng thành, thế nhưng cũng không tất yếu phải nghĩ đến chuyện xa vời như vậy trong lúc còn nhỏ tuổi.
Những ý nghĩ ấy vòng tới vòng lui trong đầu Diêu Tam Tam, cô lại không chú ý tới, Diêu Tiểu Cải đã sớm liếc mắt xem thường.
Diêu Tiểu Cải lớn tới như vậy, cũng chưa từng trực tiếp chống đối Diêu Liên Phát, làm đứa con gái thứ hai vẫn bị xem nhẹ trong gia đình này, trong nhà có lớn hơn cô, có nhỏ hơn cô, Diêu Tiểu Cải luôn có biểu hiện cẩn thận thuận theo, cũng có lòng muốn tranh thủ sự yêu thích của Diêu Liên Phát. Vẫn là câu nói kia, một đứa bé bị xem nhẹ, dù sao cô cũng phải bảo vệ mình thật tốt, dù sao cũng phải tự tranh thủ cho bản thân mình một chút chứ?
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô không có sự kiên trì của bản thân! Diêu Tiểu Cải trước nay luôn khôn khéo tỉnh táo, thậm chí còn có chủ kiến hơn cả chị hai Diêu Tiểu Đông.
Diêu Tiểu Cải buông việc trong tay xuống, bước tới trước mặt Diêu Liên Phát, nói: “Cha, con nghe cha với chú hai nói chuyện, định kiếm nhà chồng cho con hả? Cha muốn ghép con với Bào Kim Đông sao?”.
“Tao với chú hai mày chỉ bàn bạc một chút!”. Diêu Liên Phát theo thói quen nạt một câu, “Con gái con đứa, mày không biết xấu hổ còn vội vã tới hỏi. Đã nói rồi, thằng nhỏ đó không tệ, chẳng phải người lớn cũng chỉ muốn sớm tìm một mối tốt cho mày thôi sao?”.
“Cha, đây là chuyện của con, sao con lại không được hỏi?”. Giọng điệu của Diêu Tiểu Cải vẫn bình thản như lúc nói chuyện nhà với Diêu Liên Phát, không vội vàng cũng không nóng nảy. “Cha, cha nghĩ cũng có lý, nhưng là người cùng thôn gần nhà mình, cha nói chuyện này ra, nếu được thì tốt, còn nếu không được, thì mặt mũi nhà họ Diêu mình cũng coi như vứt sạch”.
“Không thấy tao kêu chú hai mày đi dọ ý trước à?” Diêu Liên Phát nói, “Có trai có gái, có ngàn nhà hỏi, người ta làm mai thôi, có gì ghê gớm đâu. Mà tao cũng không tin, mắt nhà họ Bào nó có thể cao bao nhiêu? Chẳng phải nó cũng thường xuyên tới nhà mình hay sao? Tụi bây cũng biết nhau cả rồi”.
Con gái nhà họ Diêu đều sinh rất khéo, điểm này Diêu Liên Phát rất có tự tin. Diêu Tiểu Cải mười sáu tuổi, càng ngày càng xinh đẹp khiến người ta yêu thích.
“Cha, không phải như vậy đâu!”. Diêu Tiểu Cải có chút nóng nảy, “Cha ngẫm lại đi, người ta vốn quen thuộc với nhà mình, nếu người ta có ý này, người ta còn không mở miệng trước hay sao? Mười phần chắc tám chín phần không thành, ngược lại biến thành hai nhà mất mặt, sau này không thể chung sống thuận hòa nữa rồi”.
Diêu Liên Phát nghe vậy, trong lòng suy nghĩ, nhất thời lặng im không nói.
“Cha, cha nghĩ lại đi, nhà họ Bào đúng là gia tộc lớn, người đông sức mạnh, nhưng nhà họ Bào có bốn anh em, dưới hắn còn hai em trai, đều cần phải tốn tiền lập gia đình, gánh nặng quá lớn, nói trắng ra là nhà cũng rất nghèo, có thể giúp được cha bao nhiêu? Hắn không thể so với nhà họ Dương được, nhà họ Dương không có gánh nặng khác. Cha không thể chỉ vì thấy chuyện hôn nhân của chị hai tốt đẹp, mà vội vã tìm nhà chồng cho con được”.
Diêu Liên Phát nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Cải hồi lâu, hỏi: “Mày không nhìn trúng nó hả? Vậy mày có ý khác à?”.
“Cha, con mới mười sáu thôi, con có thể có ý kiến gì? Con chỉ lo cho thể diện nhà mình. Con thì không có vấn đề gì cả, cứ coi như có bị người ta cự tuyệt mất mặt, con cũng có thể tìm được nhà chồng xuất giá như thường, nhưng cha luôn luôn coi trọng mặt mũi, bị người trong thôn chê cười như vậy làm sao chịu nổi? Lại nói nếu nhà chồng con tìm cũng khó khăn túng quẫn, thì có thể giúp gì được cho cha chứ?”.
Lúc này chú hai Diêu chen vào một câu: “Tôi thấy thằng nhóc ấy không giống kẻ có số gặp cảnh khốn cùng đâu, đầu óc tốt lại làm việc giỏi giang. Nhưng mà Tiểu Cải nói cũng có lý, nếu tôi gấp gáp đi làm mai, lỡ như thất bại, mặt mũi này coi như vứt đi”.
“Haiz, dù sao anh cũng gấp trở lại Thiên Tân, Tiểu Cải… chờ nửa năm một năm nữa cũng không muộn. Lúc ấy hãy nói!”. Cuối cùng Diêu Liên Phát cũng bỏ qua.
*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*
Dĩ nhiên là Diêu Tam Tam không tin vào lý do “mặt mũi”, “quá nghèo” của chị ba, nhưng không thể không thừa nhận, chị ba rất biết thuyết phục người khác.
Sau đó cô lặng lẽ hỏi Diêu Tiểu Cải, hỏi chị thật sự không vừa ý Bào Kim Đông à? Anh ấy có chỗ nào không tốt đâu?
“Hắn tốt hay không thì liên quan gì tới chị chứ!”. Diêu Tiểu Cải tức giận nói với em gái, “Bình thường hắn tới nhà mình, trừ kêu em đi học, kêu em đi đưa cá trê, kêu em đi bắt thỏ, thì hắn có bao giờ tìm chị nói gì không?”.
Diêu Tam Tam gãi đầu, cả buổi không biết nói sao.
Đã nói chị ba là lanh lợi nhất mà!
Diêu Tam Tam vừa kết thúc kì nghỉ gặt lúa mạch bước vào tựu trường, thì Bào Kim Đông cũng tốt nghiệp Trung học.
/298
|