Nội tâm chính là nơi hoàn hảo nhất để thể hiện thế giới quan của bản thân họ. Đã có ai nghe nói đến cụm từ màu sắc cuộc sống bao giờ chưa ?? Ân, nghe rất xa lạ đúng không, vì đa phần những người sẽ phản bác cuộc sống làm gì có màu sắc gì ... Đó cũng không hoàn toàn sai nhưng chẳng phải mỗi khi ta cảm thấy thất vọng hay chán nản, thứ mắt ta nhìn thấy chỉ là một màu xám xịt hay màu của hi vọng thuần một màu trắng. Bởi vậy, trong nội tâm của Preyta hoàn toàn một màu đen kịt đã thể hiện được thứ hắn đã phải chịu đựng đáng sợ đến nhường nào.
Những tàn hồn đã biến đổi Preyta có năng lực điều khiển dịch bệnh bằng trạng thái bất ổn của mình, Thiên Hồ hoàn toàn có thể tiêu diệt được. Thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì... Tựa như một món đồ vật đã được ngâm vào vũng bùn thì dù ngươi có tạt hết nước trong bùn , đồ vật đó cũng đã bị nhiễm bẩn.
Hai bên
hành lang hắn đang đi có rất nhiều cửa trông giống cửa khoang trên thuyền,
nhưng dày nặng hơn, lại kín, mỗi lần mở ra lại phải thêm sức lực. Bởi lẽ đó là những kí ức từ lâu đã bị Preyta dần cho vào quên lãng, bao gồm cả tên hay quá khứ của bản thân, sau cánh cửa chỉ là những đám sương trắng mù mịt.
" Chậc... Ca này xem ra có vẻ khó rồi... " Bất đắc dĩ khép lại cánh cửa thứ mười, Thiên Hồ không khỏi thở dài một hơi. Sự am hiểu của Preyta hoàn toàn là từ những ám linh đã thay đổi hắn trở thành con người như hiện tại, nếu không giải quyết được vấn đề cốt lõi thì rất khó gia tăng sức mạnh tổng thể của Vực Hỗn Mang, giờ cũng không thể tay không trở về được...
Cánh cửa cuối cùng... Cũng tụ tập đông oán hồn nhất canh giữ. Đến lúc này, Thiên Hồ mới mở ra đôi cánh thiên sứ, thanh lọc lũ oán hồn ngáng đường trong một nốt nhạc, tay không bẻ vỡ chiếc xích to bằng mấy lần cơ thể hắn.
" Cót két....két.... " Âm thanh cửa chầm chậm được mở ra, không cần phải tả cũng nhận thấy nó hoàn toàn không có tí ánh sáng nào. Hắn tùy ý mua vài cây nến to trong Hệ Thống, rồi dùng Hoả Charka thắp toàn bộ lên thì mới thấy rõ cảnh sắc bên trong, ở góc phòng có một cậu bé mặt mũi sáng sủa đang ngồi co quắp , tay ôm chân sợ hãi nhìn hắn.
" Anh ...Anh cũng bắt tôi phải giết người như chúng sao ?? " Cậu bé rụt rè hỏi nam nhân tuấn mĩ đang nhìn mình, bình thường thì cậu cũng không nói chuyện với ai bao giờ nhưng đối mặt với nhan sắc bất bình thường của Thiên Hồ mới có dũng khí mở lời trước .
" Anh không có ý đó... Nhưng nếu em còn ngồi ở đó thì anh có thể thay đổi quyết định... " Nghe được hắn nói, cậu bé tựa như con cún nhỏ ngoan ngoãn đi từng bước chậm rì đến bên người hắn.
" Không cho anh thay đổi quyết định... Nếu không... " Cậu bé ánh mắt long lanh nhìn Thiên Hồ khiến hắn có cảm giác mình vừa làm nên chuyện gì có lỗi với tên nhóc này vậy.
" Không thì sao ?? Đành nào em cũng ở đây rất lâu rồi đúng không ?? Ở lại thêm chút nữa cũng không tổn hại gì... " Thiên Hồ xoa đầu cậu nhóc, giả vờ như muốn bỏ cậu nhóc ở lại..
" Thì ra anh cũng như chúng... Cứ để em ở lại đây đi, chẳng ai cần em cả đâu. Em đã quen với cảm giác cô đơn đó rồi. Cảm giác cô đơn đến tuyệt vọng không cách nào xua đuổi được. Anh có thể hiểu được cảm giác cả tinh cầu chỉ còn lại một mình anh không? Tôi muốn khóc thật lớn nhưng không dám, đến dũng khí khóc to tôi cũng không có. " Cậu bé phát tiết xong một hồi liền ngủ gục trên người hắn, nước mắt vốn đã khô kiệt lâu ngày nay lại một lần nữa đã có thêm hi vọng và động lực để sống tiếp bởi cậu cảm nhận được nam nhân này sẽ không hại mình, hắn thuần túy chỉ nói đùa thôi.
" Haizz... Đã đâm lao thì phải theo lao vậy. " Đặt cậu bé lên chiếc giường hắn vừa mới chế tác, Thiên Hồ suy nghĩ một lúc rồi nhìn ra đám oán hồn bên ngoài kia, bắt đầu nghĩ ra cách để huấn luyện cậu bé mạnh mẽ hơn trước, bởi đơn giản cậu là người mà Thiên Hồ cần tìm, chút lương tâm duy nhất còn sót lại của Preyta, đồng thời là chìa khóa giúp Preyta thoát khỏi trạng thái như hiện tại.
Vốn dĩ từ lúc đầu cái tên Preyta chưa từng xuất hiện ở trên đại lục này, nó chỉ bắt đầu khi các cuộc chiến cổ đại nổ ra và thương vong là điều không thể tránh khỏi và hậu quả nó mang lại luôn kèm theo vô số những thi thể của các chiến sĩ gục ngã trên chiến trường. An táng tại đây là một xa xỉ mà chẳng có bất kỳ ai đạt được, và cứ thế những thi thể ngày càng hoại tử, hôi thối, và trở nên khủng khiếp hơn theo thời gian.
Vô tình thay ngươi cai quản nơi đây chính là cậu bé đang nằm ngủ an tĩnh ở kia, không , là phiên bản trưởng thành của cậu mới đúng. Ngày qua ngày, tiếp xúc với tử thi, oán khí tích tụ đã dần biến đổi cậu. Linh hồn trở nên u ám, lương tri bị ăn mòn, dần không còn nhớ bản thân mình là ai nữa. Những gì cậu nhớ lúc này chỉ là cái tên Preyta cùng năng lực hắc ám dịch bệnh có thể tiêu diệt bất kì sinh vật sống nào trên đời. Kể từ lúc đó, cái tên Kị sĩ dịch bệnh, Preyta ra đời.
Đúng như cậu bé đã nói, cô độc là thứ đáng sợ nhất con người phải đối mặt, nói hình tượng hoá hơn nó còn đau khổ hơn cả cái chết nữa..
Những tàn hồn đã biến đổi Preyta có năng lực điều khiển dịch bệnh bằng trạng thái bất ổn của mình, Thiên Hồ hoàn toàn có thể tiêu diệt được. Thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì... Tựa như một món đồ vật đã được ngâm vào vũng bùn thì dù ngươi có tạt hết nước trong bùn , đồ vật đó cũng đã bị nhiễm bẩn.
Hai bên
hành lang hắn đang đi có rất nhiều cửa trông giống cửa khoang trên thuyền,
nhưng dày nặng hơn, lại kín, mỗi lần mở ra lại phải thêm sức lực. Bởi lẽ đó là những kí ức từ lâu đã bị Preyta dần cho vào quên lãng, bao gồm cả tên hay quá khứ của bản thân, sau cánh cửa chỉ là những đám sương trắng mù mịt.
" Chậc... Ca này xem ra có vẻ khó rồi... " Bất đắc dĩ khép lại cánh cửa thứ mười, Thiên Hồ không khỏi thở dài một hơi. Sự am hiểu của Preyta hoàn toàn là từ những ám linh đã thay đổi hắn trở thành con người như hiện tại, nếu không giải quyết được vấn đề cốt lõi thì rất khó gia tăng sức mạnh tổng thể của Vực Hỗn Mang, giờ cũng không thể tay không trở về được...
Cánh cửa cuối cùng... Cũng tụ tập đông oán hồn nhất canh giữ. Đến lúc này, Thiên Hồ mới mở ra đôi cánh thiên sứ, thanh lọc lũ oán hồn ngáng đường trong một nốt nhạc, tay không bẻ vỡ chiếc xích to bằng mấy lần cơ thể hắn.
" Cót két....két.... " Âm thanh cửa chầm chậm được mở ra, không cần phải tả cũng nhận thấy nó hoàn toàn không có tí ánh sáng nào. Hắn tùy ý mua vài cây nến to trong Hệ Thống, rồi dùng Hoả Charka thắp toàn bộ lên thì mới thấy rõ cảnh sắc bên trong, ở góc phòng có một cậu bé mặt mũi sáng sủa đang ngồi co quắp , tay ôm chân sợ hãi nhìn hắn.
" Anh ...Anh cũng bắt tôi phải giết người như chúng sao ?? " Cậu bé rụt rè hỏi nam nhân tuấn mĩ đang nhìn mình, bình thường thì cậu cũng không nói chuyện với ai bao giờ nhưng đối mặt với nhan sắc bất bình thường của Thiên Hồ mới có dũng khí mở lời trước .
" Anh không có ý đó... Nhưng nếu em còn ngồi ở đó thì anh có thể thay đổi quyết định... " Nghe được hắn nói, cậu bé tựa như con cún nhỏ ngoan ngoãn đi từng bước chậm rì đến bên người hắn.
" Không cho anh thay đổi quyết định... Nếu không... " Cậu bé ánh mắt long lanh nhìn Thiên Hồ khiến hắn có cảm giác mình vừa làm nên chuyện gì có lỗi với tên nhóc này vậy.
" Không thì sao ?? Đành nào em cũng ở đây rất lâu rồi đúng không ?? Ở lại thêm chút nữa cũng không tổn hại gì... " Thiên Hồ xoa đầu cậu nhóc, giả vờ như muốn bỏ cậu nhóc ở lại..
" Thì ra anh cũng như chúng... Cứ để em ở lại đây đi, chẳng ai cần em cả đâu. Em đã quen với cảm giác cô đơn đó rồi. Cảm giác cô đơn đến tuyệt vọng không cách nào xua đuổi được. Anh có thể hiểu được cảm giác cả tinh cầu chỉ còn lại một mình anh không? Tôi muốn khóc thật lớn nhưng không dám, đến dũng khí khóc to tôi cũng không có. " Cậu bé phát tiết xong một hồi liền ngủ gục trên người hắn, nước mắt vốn đã khô kiệt lâu ngày nay lại một lần nữa đã có thêm hi vọng và động lực để sống tiếp bởi cậu cảm nhận được nam nhân này sẽ không hại mình, hắn thuần túy chỉ nói đùa thôi.
" Haizz... Đã đâm lao thì phải theo lao vậy. " Đặt cậu bé lên chiếc giường hắn vừa mới chế tác, Thiên Hồ suy nghĩ một lúc rồi nhìn ra đám oán hồn bên ngoài kia, bắt đầu nghĩ ra cách để huấn luyện cậu bé mạnh mẽ hơn trước, bởi đơn giản cậu là người mà Thiên Hồ cần tìm, chút lương tâm duy nhất còn sót lại của Preyta, đồng thời là chìa khóa giúp Preyta thoát khỏi trạng thái như hiện tại.
Vốn dĩ từ lúc đầu cái tên Preyta chưa từng xuất hiện ở trên đại lục này, nó chỉ bắt đầu khi các cuộc chiến cổ đại nổ ra và thương vong là điều không thể tránh khỏi và hậu quả nó mang lại luôn kèm theo vô số những thi thể của các chiến sĩ gục ngã trên chiến trường. An táng tại đây là một xa xỉ mà chẳng có bất kỳ ai đạt được, và cứ thế những thi thể ngày càng hoại tử, hôi thối, và trở nên khủng khiếp hơn theo thời gian.
Vô tình thay ngươi cai quản nơi đây chính là cậu bé đang nằm ngủ an tĩnh ở kia, không , là phiên bản trưởng thành của cậu mới đúng. Ngày qua ngày, tiếp xúc với tử thi, oán khí tích tụ đã dần biến đổi cậu. Linh hồn trở nên u ám, lương tri bị ăn mòn, dần không còn nhớ bản thân mình là ai nữa. Những gì cậu nhớ lúc này chỉ là cái tên Preyta cùng năng lực hắc ám dịch bệnh có thể tiêu diệt bất kì sinh vật sống nào trên đời. Kể từ lúc đó, cái tên Kị sĩ dịch bệnh, Preyta ra đời.
Đúng như cậu bé đã nói, cô độc là thứ đáng sợ nhất con người phải đối mặt, nói hình tượng hoá hơn nó còn đau khổ hơn cả cái chết nữa..
/716
|