Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh
Chương 129 - Vì Ngươi, Ta Có Thể Cùng Cả Thiên Hạ Đối Nghịch 18+
/716
|
" Tiên Nhi, ngươi đã bảo giờ nghe nói đến truyền thuyết về tỷ tỷ ngươi chưa ??? " Thiên Hồ nghiêm túc nhìn nàng, giọng điệu thần bí hỏi. " Tỷ tỷ ta, Tử Hà Tiên Tử sao ?? Nàng lại còn có được cả truyền thuyết..." Tiên Nhi kinh ngạc khi nghe được thiếu niên trước mắt này còn biết được truyền thuyết về tỷ tỷ mình, không khỏi tò mò chú ý lắng nghe hắn nói tiếp.
" Có chứ, truyền thuyết về nàng luôn là cảm hứng bất tận cho hậu thế sau này...Ngươi cũng đã biết về cuộc hành trình của ta đi về phía Đông để lấy được truyền thừa rồi đúng không ?? Như vậy, ở một diễn biến khác thì có một vị hoàng thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường và phải đi về phía Tây, để sang được Tây Chúc thỉnh kinh. Trên chặng đường của mình, ông thu được bốn người đồ đệ Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh và Bạch Long....Chặng đường của ông gặp phải rất nhiều khó khăn, trắc trở....." Hắn vừa ôm lấy Tiên Nhi, vừa kể lại câu chuyện tình lãng mạn nhưng không kém phần bi kịch giữa Tôn Ngộ Không và Tử Hà Tiên Tử....
" Tại sao chứ ??? Tại sao tên khốn đó dám nhìn tỷ tỷ của ta hi sinh mà trơ mắt đứng nhìn, tên Chí Tôn Bảo kia không xứng đáng với cái tên của hắn......" Chu Tiên Nhi nghe hắn kể về truyền thuyết về tỷ tỷ mình ( Đã qua cải biên của Thiên Hồ ) làm nàng càng thống hận tên Chí Tôn Bảo lẫn Ngưu Ma Vương, con trâu già xấu xí. " Đó chỉ là truyền thuyết thôi, tỷ tỷ ngươi lại dễ bị một tên phàm nhân nhúng tràm như vậy sao ?? Nàng dù sao cũng là Tiên cơ mà, hơn nữa ngươi biết quy luật của Thiên Đình ban bố vô cùng khắt khe, tỷ tỷ ngươi cũng khó bị tên kia đụng phải được..." Thiên Hồ an ủi lấy Chu Tiên Nhi, nhưng trong lòng thì yên lặng bỏ thêm một câu có đụng phải thì cũng là ta, mĩ nhân không thể nào nhân nhượng nhường cho người khác được, còn Chí Tôn Bảo ??? Tên kia đã bị Thiên Cốt mạt sát khi mới dịch về năm trăm năm trước rồi....
" Nếu ta là Chí Tôn Bảo , thì chắc chắn ta sẽ tìm đủ mọi cách phục sinh người yêu của mình, dù cho toàn bộ thiên hạ là địch nhân của ta, dù là giết sạch toàn bộ thương sinh đi nữa, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, như thế đã là đủ rồi, những việc khác hoàn toàn không trọng yếu...Nhưng chắc chắn ta nghĩ rằng không bao giờ có chuyện đó xảy ra..." Hắn kiên định nói làm Tiên Nhi nghi hoặc, tay ngọc không tự chủ vuốt ve má hắn nghi hoặc: " Vì cái gì ".
" Bởi vì a, ta là một người yếu đuối !" Thiên Hồ phiền muộn nói: " Ta không làm được nhìn xem người yêu của mình chết ở trước mặt mình còn có thể kiên cường còn sống, cho nên, ta sẽ dùng tận thủ đoạn bảo hộ ngươi, nếu như muốn tổn thương ngươi, trước lúc này trừ phi bước qua thi thể của ta, nếu không ai đều không thể thương tổn ngươi, bảo bối!"
" Thiên Lang...." Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, Tiên Nhi biết rõ đây là lời nói chân thực của hắn, bởi nàng đã trải qua được hắn cứu một lần nên ấn tượng ban nãy khó có thể nào quên được, đúng vì nàng hắn có thể làm được tất cả mọi thứ, thiên hạ sao ?? Thiên hạ có là gì đối với nàng !! Ngươi coi như đoạt được cả thiên hạ nhưng lại phải đánh đổi người mình yêu dành lấy nó....Xứng đáng sao ?? Rồi cuối cùng vẫn chỉ sống bơ vơ một mình lúc về già...Hết thảy mọi thứ đều không quan trọng bằng những người thân yêu nhất của mình. Phảng phất làm ra quyết định trọng đại nào đó, Tiên Nhi đột nhiên hôn lên đôi môi hắn, hai chiếc lưỡi lại quấn quýt vào nhau, còn tay nàng thì ôm chặt lấy vòng eo hắn cho giữ chắc hơn...Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được giao động nhỏ li ti phát ra từ thanh kiếm trong khi hai người đang mặn nồng cùng nhau, nàng hiểu được thanh kiếm này đúng như truyền thuyết hắn đã kể...Người rút được thanh gươm này sẽ trở thành phu quân nàng.
" Hứa với ta một điều được không ??? " Tiên Nhi kết thúc nụ hôn, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn. " Đừng nói là một, dù là trăm điều ta cũng sẽ đồng ý với nàng...." Thiên Hồ quả quyết đáp lại. " Không cần nhiều như thế đâu, ta chỉ muốn....muốn....Sinh cho ngươi một đứa con mà thôi....." Tiên Nhi nói tới đây cảm thấy mặt mình như nhỏ ra huyết, hắn còn ngạc nhiên hơn cả nàng khi nghe được câu tỏ tình này, nữ nhân muốn cho ngươi sinh con đại diện cho điều gì, không phải nói thì ai cũng biết, nàng bằng lòng chấp nhận tình cảm ngươi dành cho nàng. " Đừng nói một, dù ngươi thích đẻ mười, một trăm hay một nghìn đứa cũng được, bao nhiêu ta cũng chăm lo được cho mẹ con ngươi hết...." Hắn hào hùng nói làm cho Tiên Nhi bật cười.
" Cái gì mà một trăm đứa....Ngươi cho ta là heo nái sao ?? Tối đa cũng chỉ là mười đứa thôi......" Tiên Nhi gắt giọng đáp lời tên bại hoại này, thế nhưng ánh mắt nàng lại mong mỏi có một cô con gái ngồi trong ngực mình, lúc nào cũng lên tiếng gọi " Ma ma " mỗi khi nàng đó, nghĩ thôi cũng đủ để nàng thấy hạnh phúc rồi. " Hahah...Tiên Nhi muốn tận mười đứa sao ?? Thế thì phu quân phải khổ cực nhiều hơn rồi...." Chưa đợi nàng phản ứng chút nào, hắn từ đâu lôi ra một chiếc giường vô cùng rộng rãi, đủ để mươi người nằm cũng được đặt ở trong không gian bị băng bao phủ này, kì lạ là chiếc giường tỏa ra ánh hào quang làm không khí ấm dần lên, tiếp đó ôm nàng lên giường, từ từ lột hết quần áo nàng ra, phải đến vài phút sau, hai người mới trở về trạng thái nguyên thủy, hai tấm thân trắng muốt đều khiến mọi người phải ghen tị. Nam thì có thân hình cân đối tới mình hoàn mĩ, vượt qua quy chuẩn của nhân loại đề ra, nữ thì thân hình nóng bỏng, tuyệt đối để chị em nhìn vào phải căm hận ông trời tại sao lại tạo ra một tạo vật hoàn hảo đến như vậy.
" A....Thiên Lang....Ngươi đừng nhìn ta như vậy....." Tiên Nhi lấy tay che mắt hắn lại, còn nàng thì vẫn đang trầm mê trong cơ thể hoàn mĩ cuả hắn. " Tiên Nhi, ngươi cũng đang nhìn cơ thể ta đó thôi, nào bỏ ra để ta nhìn được vưu vật đang ở cạnh xem nào..." Hắn bỏ cánh tay đang che mắt mình ra, tìm xuống hai nụ hoa bé nhỏ đang chớm nở trên vùng thảo nguyên rộng lớn trên người nàng, ngậm lấy một nụ hoa trên đó, say mê thưởng thức vị ngọt ngào không thua gì chiếc lưỡi đinh hương của nàng. " Ân.....Ngươi hút ta mạnh quá......Cảm giác thật kì lạ..." Tiên Nhi gần như khó hiểu với tình trạng mình hiện tại, nửa thì muốn hắn hút mạnh hơn, đã vậy tên này còn hơi cắn lấy nó nữa...
" Thả lỏng người chút, bảo bối, chúng ta có phải đi đánh trận đâu mà ngươi căng thẳng như vậy...." Hắn bất đắc dĩ cảm nhận được cơ thể căng cứng của cô nàng liền lên tiếng cho nàng thư giãn xíu. Thực ra đây là bản năng của nàng suốt vài trăm năm qua khi luôn giữ cảnh giác với ngoại vật, ở trong thế giới vương giả như này thì đó là rất cần thiết, không thì ngươi sẽ bị ăn tươi nuốt sống lúc nào không hay. " Đúng rồi....Buông lỏng tâm thể sẽ giúp ngươi đạt được những bước quan trọng hơn trong cảnh giới phía sau..." Thiên Hồ ôm nàng vào lòng, đặt nàng trong lồng ngực, khẽ sờ mái tóc đen dài khiến Tiên Nhi bớt khẩn trương hơn.
" Trước ngươi vẫn nghi ngờ vì sao ta lại chinh phục được các đồ đệ ngươi nên ta sẽ cho ngươi thấy nguyên do...." Thiên Hổ mỉm cười xấu xa để tay nàng lên một vật cứng cứng nào đó, dù hiểu đây là vật gì nhưng nghe hắn nhắc đến đệ tử mình không hiểu sao càng làm cho lòng nàng trào dâng lên cảm giác tội lỗi, phần nhiều hơn là khoái cảm...." A.....Đừng động vào chỗ đó....Bẩn....." Bỗng nàng rên lên từng tiếng dễ nghe khi thấy được hắn đang dùng miệng vùng đất cấm địa bên dưới mình.
" Không bẩn, trên người ngươi chỗ nào cũng hương hết cả....." Hắn liếm lấy viên âm hạch đang sưng lên vì sướng của nàng, liếm những giọt nước tươi mát chảy ra từ khe suối huyền bí kia, làm thứ chất lỏng lại càng trào nhiều dần lên, đến nỗi vài phút sau đã lấp đầy cả miệng hắn. " A....A.....Sướng quá......Mạnh nữa đi....Đúng chỗ đó.....Ân......" Tiên Nhi sau một hồi ầm ĩ thì run người vài cái, phía dưới bắn ra một tràng dài, chính thức cao trào lần đầu tiên trong đời.
" Chưa gì mà ngươi đã thế này rồi sao ?? Chúng ta còn chưa tới phần chính mà....Tiên Nhi..." Hắn cọ cọ cự long mình vào dưới vào chiếc l-n nhỏ xinh của nàng, nhìn chung thì chỗ này của nàng còn không đầy đặn bằng thất chu tinh nhưng lại mang dáng vẻ non nớt dụ người khi không có một cọng lông nào...." Bạch Hổ luôn luôn là như vậy...." Hắn từng chút, từng chút một dùng cự long mình khám phá cửa huyệt nàng, rồi đụng phải một vật gì đó cản đường cự long của hân.
" Vào đi, thân yêu....Ta muốn...." Thấy hắn chần chừ, Tiên Nhi liền thúc giục hắn bởi chính nàng cũng muốn vật này lấp đầy mình..." Phập....." ( Nghe chắc chân thực hơn ) , cự long hắn nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ nàng, " A...Hơi nhói chút....Ngươi cứ động đi....." .
" Tất nhiên rồi....." Hắn khá ra sức vận động trên cô nàng này, vừa động vừa mở thanh Tử Thanh Bảo Kiếm, giờ thì thanh gươm đã dễ dàng được rút ra..Ánh sáng đẹp đến chói mắt phá tan toàn bộ không gian độc lập do Tiên Nhi dựng lên. Mọi chuyện tuy được kể ngắn gọn nhưng thực chất đã trải qua tới tận vài tháng ở chiều không gian đó, hai người ở bên nhau đương như hiểu hết tất cả mọi điều về nhau, Tiên Nhi cũng biết được mình bị tên xấu xa này lừa phỉnh, tuy vậy nàng tuyệt không tức giận hay phẫn nộ gì cả, ai bảo tâm nàng cũng bị tên này lấy đi cơ chứ. Đôi khi, khi hai người thực sự dành tất cả cho nhau thì họ sẽ bỏ qua tất cả khuyết điểm của nhau, không những vậy, nửa kia của chúng ta còn có thể tận lực thay đổi để vừa lòng với nửa kia của mình.
" Có chứ, truyền thuyết về nàng luôn là cảm hứng bất tận cho hậu thế sau này...Ngươi cũng đã biết về cuộc hành trình của ta đi về phía Đông để lấy được truyền thừa rồi đúng không ?? Như vậy, ở một diễn biến khác thì có một vị hoàng thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường và phải đi về phía Tây, để sang được Tây Chúc thỉnh kinh. Trên chặng đường của mình, ông thu được bốn người đồ đệ Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh và Bạch Long....Chặng đường của ông gặp phải rất nhiều khó khăn, trắc trở....." Hắn vừa ôm lấy Tiên Nhi, vừa kể lại câu chuyện tình lãng mạn nhưng không kém phần bi kịch giữa Tôn Ngộ Không và Tử Hà Tiên Tử....
" Tại sao chứ ??? Tại sao tên khốn đó dám nhìn tỷ tỷ của ta hi sinh mà trơ mắt đứng nhìn, tên Chí Tôn Bảo kia không xứng đáng với cái tên của hắn......" Chu Tiên Nhi nghe hắn kể về truyền thuyết về tỷ tỷ mình ( Đã qua cải biên của Thiên Hồ ) làm nàng càng thống hận tên Chí Tôn Bảo lẫn Ngưu Ma Vương, con trâu già xấu xí. " Đó chỉ là truyền thuyết thôi, tỷ tỷ ngươi lại dễ bị một tên phàm nhân nhúng tràm như vậy sao ?? Nàng dù sao cũng là Tiên cơ mà, hơn nữa ngươi biết quy luật của Thiên Đình ban bố vô cùng khắt khe, tỷ tỷ ngươi cũng khó bị tên kia đụng phải được..." Thiên Hồ an ủi lấy Chu Tiên Nhi, nhưng trong lòng thì yên lặng bỏ thêm một câu có đụng phải thì cũng là ta, mĩ nhân không thể nào nhân nhượng nhường cho người khác được, còn Chí Tôn Bảo ??? Tên kia đã bị Thiên Cốt mạt sát khi mới dịch về năm trăm năm trước rồi....
" Nếu ta là Chí Tôn Bảo , thì chắc chắn ta sẽ tìm đủ mọi cách phục sinh người yêu của mình, dù cho toàn bộ thiên hạ là địch nhân của ta, dù là giết sạch toàn bộ thương sinh đi nữa, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, như thế đã là đủ rồi, những việc khác hoàn toàn không trọng yếu...Nhưng chắc chắn ta nghĩ rằng không bao giờ có chuyện đó xảy ra..." Hắn kiên định nói làm Tiên Nhi nghi hoặc, tay ngọc không tự chủ vuốt ve má hắn nghi hoặc: " Vì cái gì ".
" Bởi vì a, ta là một người yếu đuối !" Thiên Hồ phiền muộn nói: " Ta không làm được nhìn xem người yêu của mình chết ở trước mặt mình còn có thể kiên cường còn sống, cho nên, ta sẽ dùng tận thủ đoạn bảo hộ ngươi, nếu như muốn tổn thương ngươi, trước lúc này trừ phi bước qua thi thể của ta, nếu không ai đều không thể thương tổn ngươi, bảo bối!"
" Thiên Lang...." Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, Tiên Nhi biết rõ đây là lời nói chân thực của hắn, bởi nàng đã trải qua được hắn cứu một lần nên ấn tượng ban nãy khó có thể nào quên được, đúng vì nàng hắn có thể làm được tất cả mọi thứ, thiên hạ sao ?? Thiên hạ có là gì đối với nàng !! Ngươi coi như đoạt được cả thiên hạ nhưng lại phải đánh đổi người mình yêu dành lấy nó....Xứng đáng sao ?? Rồi cuối cùng vẫn chỉ sống bơ vơ một mình lúc về già...Hết thảy mọi thứ đều không quan trọng bằng những người thân yêu nhất của mình. Phảng phất làm ra quyết định trọng đại nào đó, Tiên Nhi đột nhiên hôn lên đôi môi hắn, hai chiếc lưỡi lại quấn quýt vào nhau, còn tay nàng thì ôm chặt lấy vòng eo hắn cho giữ chắc hơn...Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được giao động nhỏ li ti phát ra từ thanh kiếm trong khi hai người đang mặn nồng cùng nhau, nàng hiểu được thanh kiếm này đúng như truyền thuyết hắn đã kể...Người rút được thanh gươm này sẽ trở thành phu quân nàng.
" Hứa với ta một điều được không ??? " Tiên Nhi kết thúc nụ hôn, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn. " Đừng nói là một, dù là trăm điều ta cũng sẽ đồng ý với nàng...." Thiên Hồ quả quyết đáp lại. " Không cần nhiều như thế đâu, ta chỉ muốn....muốn....Sinh cho ngươi một đứa con mà thôi....." Tiên Nhi nói tới đây cảm thấy mặt mình như nhỏ ra huyết, hắn còn ngạc nhiên hơn cả nàng khi nghe được câu tỏ tình này, nữ nhân muốn cho ngươi sinh con đại diện cho điều gì, không phải nói thì ai cũng biết, nàng bằng lòng chấp nhận tình cảm ngươi dành cho nàng. " Đừng nói một, dù ngươi thích đẻ mười, một trăm hay một nghìn đứa cũng được, bao nhiêu ta cũng chăm lo được cho mẹ con ngươi hết...." Hắn hào hùng nói làm cho Tiên Nhi bật cười.
" Cái gì mà một trăm đứa....Ngươi cho ta là heo nái sao ?? Tối đa cũng chỉ là mười đứa thôi......" Tiên Nhi gắt giọng đáp lời tên bại hoại này, thế nhưng ánh mắt nàng lại mong mỏi có một cô con gái ngồi trong ngực mình, lúc nào cũng lên tiếng gọi " Ma ma " mỗi khi nàng đó, nghĩ thôi cũng đủ để nàng thấy hạnh phúc rồi. " Hahah...Tiên Nhi muốn tận mười đứa sao ?? Thế thì phu quân phải khổ cực nhiều hơn rồi...." Chưa đợi nàng phản ứng chút nào, hắn từ đâu lôi ra một chiếc giường vô cùng rộng rãi, đủ để mươi người nằm cũng được đặt ở trong không gian bị băng bao phủ này, kì lạ là chiếc giường tỏa ra ánh hào quang làm không khí ấm dần lên, tiếp đó ôm nàng lên giường, từ từ lột hết quần áo nàng ra, phải đến vài phút sau, hai người mới trở về trạng thái nguyên thủy, hai tấm thân trắng muốt đều khiến mọi người phải ghen tị. Nam thì có thân hình cân đối tới mình hoàn mĩ, vượt qua quy chuẩn của nhân loại đề ra, nữ thì thân hình nóng bỏng, tuyệt đối để chị em nhìn vào phải căm hận ông trời tại sao lại tạo ra một tạo vật hoàn hảo đến như vậy.
" A....Thiên Lang....Ngươi đừng nhìn ta như vậy....." Tiên Nhi lấy tay che mắt hắn lại, còn nàng thì vẫn đang trầm mê trong cơ thể hoàn mĩ cuả hắn. " Tiên Nhi, ngươi cũng đang nhìn cơ thể ta đó thôi, nào bỏ ra để ta nhìn được vưu vật đang ở cạnh xem nào..." Hắn bỏ cánh tay đang che mắt mình ra, tìm xuống hai nụ hoa bé nhỏ đang chớm nở trên vùng thảo nguyên rộng lớn trên người nàng, ngậm lấy một nụ hoa trên đó, say mê thưởng thức vị ngọt ngào không thua gì chiếc lưỡi đinh hương của nàng. " Ân.....Ngươi hút ta mạnh quá......Cảm giác thật kì lạ..." Tiên Nhi gần như khó hiểu với tình trạng mình hiện tại, nửa thì muốn hắn hút mạnh hơn, đã vậy tên này còn hơi cắn lấy nó nữa...
" Thả lỏng người chút, bảo bối, chúng ta có phải đi đánh trận đâu mà ngươi căng thẳng như vậy...." Hắn bất đắc dĩ cảm nhận được cơ thể căng cứng của cô nàng liền lên tiếng cho nàng thư giãn xíu. Thực ra đây là bản năng của nàng suốt vài trăm năm qua khi luôn giữ cảnh giác với ngoại vật, ở trong thế giới vương giả như này thì đó là rất cần thiết, không thì ngươi sẽ bị ăn tươi nuốt sống lúc nào không hay. " Đúng rồi....Buông lỏng tâm thể sẽ giúp ngươi đạt được những bước quan trọng hơn trong cảnh giới phía sau..." Thiên Hồ ôm nàng vào lòng, đặt nàng trong lồng ngực, khẽ sờ mái tóc đen dài khiến Tiên Nhi bớt khẩn trương hơn.
" Trước ngươi vẫn nghi ngờ vì sao ta lại chinh phục được các đồ đệ ngươi nên ta sẽ cho ngươi thấy nguyên do...." Thiên Hổ mỉm cười xấu xa để tay nàng lên một vật cứng cứng nào đó, dù hiểu đây là vật gì nhưng nghe hắn nhắc đến đệ tử mình không hiểu sao càng làm cho lòng nàng trào dâng lên cảm giác tội lỗi, phần nhiều hơn là khoái cảm...." A.....Đừng động vào chỗ đó....Bẩn....." Bỗng nàng rên lên từng tiếng dễ nghe khi thấy được hắn đang dùng miệng vùng đất cấm địa bên dưới mình.
" Không bẩn, trên người ngươi chỗ nào cũng hương hết cả....." Hắn liếm lấy viên âm hạch đang sưng lên vì sướng của nàng, liếm những giọt nước tươi mát chảy ra từ khe suối huyền bí kia, làm thứ chất lỏng lại càng trào nhiều dần lên, đến nỗi vài phút sau đã lấp đầy cả miệng hắn. " A....A.....Sướng quá......Mạnh nữa đi....Đúng chỗ đó.....Ân......" Tiên Nhi sau một hồi ầm ĩ thì run người vài cái, phía dưới bắn ra một tràng dài, chính thức cao trào lần đầu tiên trong đời.
" Chưa gì mà ngươi đã thế này rồi sao ?? Chúng ta còn chưa tới phần chính mà....Tiên Nhi..." Hắn cọ cọ cự long mình vào dưới vào chiếc l-n nhỏ xinh của nàng, nhìn chung thì chỗ này của nàng còn không đầy đặn bằng thất chu tinh nhưng lại mang dáng vẻ non nớt dụ người khi không có một cọng lông nào...." Bạch Hổ luôn luôn là như vậy...." Hắn từng chút, từng chút một dùng cự long mình khám phá cửa huyệt nàng, rồi đụng phải một vật gì đó cản đường cự long của hân.
" Vào đi, thân yêu....Ta muốn...." Thấy hắn chần chừ, Tiên Nhi liền thúc giục hắn bởi chính nàng cũng muốn vật này lấp đầy mình..." Phập....." ( Nghe chắc chân thực hơn ) , cự long hắn nháy mắt đã chiếm cứ toàn bộ nàng, " A...Hơi nhói chút....Ngươi cứ động đi....." .
" Tất nhiên rồi....." Hắn khá ra sức vận động trên cô nàng này, vừa động vừa mở thanh Tử Thanh Bảo Kiếm, giờ thì thanh gươm đã dễ dàng được rút ra..Ánh sáng đẹp đến chói mắt phá tan toàn bộ không gian độc lập do Tiên Nhi dựng lên. Mọi chuyện tuy được kể ngắn gọn nhưng thực chất đã trải qua tới tận vài tháng ở chiều không gian đó, hai người ở bên nhau đương như hiểu hết tất cả mọi điều về nhau, Tiên Nhi cũng biết được mình bị tên xấu xa này lừa phỉnh, tuy vậy nàng tuyệt không tức giận hay phẫn nộ gì cả, ai bảo tâm nàng cũng bị tên này lấy đi cơ chứ. Đôi khi, khi hai người thực sự dành tất cả cho nhau thì họ sẽ bỏ qua tất cả khuyết điểm của nhau, không những vậy, nửa kia của chúng ta còn có thể tận lực thay đổi để vừa lòng với nửa kia của mình.
/716
|