Mặt Dương Phàm càng lúc càng sa sầm lại, trưởng phòng Ngô cuối cùng cũng phát hiện ra. Một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, trưởng phòng Ngô đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
- Cút.
Dương Phàm rốt cuộc cũng nhịn được cảm giác đánh cho một trận, lạnh lùng thốt ra chữ này từ kẽ răng.
Trưởng phòng Ngô kinh hoàng đứng dậy, giải thích:
- Phó bí thư Dương, ngài đừng hiểu lầm, hai triệu còn lại chúng tôi đã họp và quyết định giao cho phòng tài chính huyện tất cả.
- Anh bây giờ xuống xã nhìn xem người nông dân đang lao đầu vào trồng rừng, xem bọn họ có la hét muốn cải thiện hoàn cảnh hay không, xem bọn họ tích cực làm việc dưới ánh nắng chói chang. Dương Phàm lạnh lùng nói, trưởng phòng Ngô lần này coi như đã hiểu, vội vàng xoay người bỏ chạy, không quay đầu lại một lần nào.
Bịch một tiếng, Dương Phàm đập bàn.
Cầm bản thảo báo cáo của Lâm Đốn, Dương Phàm đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, đi lên lầu tìm Hạ Tiểu Bình. Gặp mặt, Dương Phàm ngồi xuống, lập tức nói chuyện vừa rồi ra một lần.
Hạ Tiểu Bình nghe xong mặt cũng biến sắc, nắm chặt bàn tay, không ngừng cười lạnh nói:
- Đây đã là một truyền thống, cũng là một thói quen cần phải sửa.
Bịch một tiếng, Hạ Tiểu Bình cũng đập mạnh vào bàn.
- Chủ tịch Hạ, tôi thấy cuộc chỉnh đốn còn chưa triệt để, tôi có một bản báo cáo này, anh nhìn xem một chút.
Dương Phàm vừa nói liền đưa bản báo cáo tới, Hạ Tiểu Bình cầm lên, cẩn thận nhìn.
Sau khi xem xong, Hạ Tiểu Bình không khỏi thoải mái hơn, thở dài một hơi:
- Phó bí thư Dương, tôi không thể không khích lệ cậu, trình độ lý luận và trình độ lời văn rất cao, vấn đề đưa ra rất sắc bén, bế quan giải quyết cũng có thể đưa ra cho quần chúng thấy. Tôi cho rằng ngày mai có hội nghị thường ủy, hẳn là đưa bản báo cáo này ra thảo luận. Tôi kiên quyết ủng hộ cách làm trong bản báo cáo.
Vẻ mặt Dương Phàm cũng tốt hơn nhiều, thản nhiên nói:
- Bản báo cáo này không phải tôi làm, mà là thư ký Lâm Đốn của tôi làm. Sau khi tôi xem thấy cũng được, cho nên mượn dùng.
Hạ Tiểu Bình không khỏi cảm khái nói:
- Khó trách, Lâm Đốn làm việc trong văn phòng đã mấy năm, bình thường không lộ gì hết, không nghĩ lại bị cậu khai quật. Phó bí thư Dương thật có ánh mắt, đó là một nhân tài.
Dương Phàm khiêm tốn cười nói:
- Tôi cũng vậy, lúc chọn thư ký liền đọc bản lý lịch, từ đó thấy Lâm Đốn trước kia làm ở xã, một năm đã được đề bạt, cho nên lưu ý một chút.
Hạ Tiểu Bình thu lại báo cáo, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bên phía phòng lâm nghiệp, phó bí thư Dương có ý kiến xử lý cụ thể gì không?
Dương Phàm cười khổ một tiếng:
- Xử lý như thế nào? Bọn họ dù sao chỉ có một ý tưởng, tiền cũng không nắm được mà.
Hạ Tiểu Bình suy nghĩ khoảng hai phút, sau đó mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Tình huống phòng lâm nghiệp đúng là không lý tưởng. So sánh với các phòng khác, hoàn cảnh của bọn họ kém hơn rất nhiều. Như vậy đi, suy nghĩ đến trọng điểm công tác của huyện chúng ta hiện nay, sẽ lấy một trăm ngàn từ phòng tài chính, cho bọn họ đổi mới chút công cụ làm việc, điều này rất cần thiết.
Dương Phàm lập tức hiểu đây là ý tốt của Hạ Tiểu Bình, đây là muốn làm dịu mâu thuẫn của mình và cấp dưới. Dương Phàm mặc dù không so đo với phòng lâm nghiệp, nhưng vẫn khách khí cười cảm kích Hạ Tiểu Bình:
- Lại làm chủ tịch thêm phiền phức.
Hạ Tiểu Bình cười cười thản nhiên nói:
- Nên làm, báo cáo này tôi nhận, trong hội nghị thường ủy ngày mai, tôi sẽ đưa ra. Mặt khác, cậu có cần thông báo với phó bí thư Tô trước không?
Dương Phàm hiểu ý Hạ Tiểu Bình, gật đầu ra vẻ hiểu, sau đó đứng dậy cáo từ. Về phòng làm việc, Dương Phàm lập tức gọi điện cho Tô Diệu Nga, nói chuyện này ra, Tô Diệu Nga lập tức tỏ vẻ ủng hộ, chẳng qua vẫn nhắc một câu:
- Chuyện này có phải nên báo cáo với bí thư Hồng trước không?
Dương Phàm dập máy, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hạ Tiểu Bình. Nói ra ý của Tô Diệu Nga, Hạ Tiểu Bình trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quả thực nên làm như vậy, tránh cho giữa các đồng chí xảy ra ngăn cách.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Dương Phàm về nhà khách, vừa tắm xong thì điện thoại di động vang lên, cầm lên nhìn thì ra là Trầm Ninh gọi.
- Trầm thúc, xin lỗi, cháu vừa tắm xong.
Dương Phàm giải thích một câu, Trầm Minh ở đầu bên kia cười cười:
- Dương Phàm, huyện Vĩ Huyền lại sắp nổi danh rồi. Bản báo cáo đó, bây giờ sở giao thông rất coi trọng.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Bản báo cáo đó sẽ không có ảnh hưởng xấu với bí thư Chúc chứ ạ?
Trầm Minh cười nói:
- Chuyện này không cần cháu quan tâm. Người bên trên, làm việc luôn chú ý chừng mực và hỏa hầu. Nhưng mà phòng lâm nghiệp Vĩ Huyền, lá gan không nhỏ đâu. Không có sự đồng ý của cháu mà dám lên đòi tiền.
Dương Phàm nói lại tâm tư của phòng lâm nghiệp ra một lần, Trầm Minh nghe xong cũng không khỏi thở dài nói:
- Chuyện này nói ra vốn đã là một quy củ bình thường, thực ra cũng không thể chỉ trích mấy. Tiền này được cấp đặc biệt, nếu như do sở tài chính tỉnh cấp tiền, theo thói quen phải ma mấy tầng cắt giảm, xuống dưới còn được sáu thành thì cháu đã phải cười trộm rồi.
Lời này của Trầm Minh chính là nhắc nhở của trưởng bối, chẳng qua Dương Phàm nghe xong có chút không thoải mái. Nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận, đây là sự thật.
Hết cuộc điện, Dương Phàm cảm thấy có chút mệt, mệt mỏi này không phải từ thể xác mà là từ tinh thần. Lên giường nằm, Dương Phàm mặc dù không cho rằng mình là người tốt, nhưng ít nhất ở vị trí tất cả mọi việc làm đều là công tâm. Dương Phàm cũng tự mình kiếm tiền, nhưng không đưa tay vào tiền công.
Nằm một lát trên giường, điện thoại di động trên bàn lại vang lên, Dương Phàm mệt mỏi ngồi dậy, nhìn lướt qua số máy, bất đắc dĩ nghe.
- Tối, anh có thể lên đây không?
Giọng Bộ Yên có chút gấp gáp, Dương Phàm cười khổ, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì?
Bộ Yên do dự một chút:
- Vừa mới gọi điện đến nhà bác, bác đã tốt rồi. Bác em được thả ra, đãi ngộ công chức không có. Chúng ta đã nói, sau khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ chuyển cho anh mười triệu, anh lên đây lấy tài khoản và mật mã.
Nếu như không phải vì khách sạn Vân Lĩnh, nếu từ góc độ tâm lý, Dương Phàm tạm thời sẽ không cầm số tiền này. Bây giờ Bộ Yên chủ động nói ra, Dương Phàm tự nhiên không từ chối.
Chuyện này, Dương Phàm đương nhiên không thể lái xe về. Suy nghĩ một chút gọi bảo Trầm Ninh đưa mình đến trước cửa tiểu khu. Sau khi mở cửa, Bộ Yên đứng chờ ở cửa, vội vàng ngồi xuống, thay dép cho Dương Phàm.
Hai người ngồi trên ghế, Bộ Yên lấy ra một phong bì, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Dương Phàm.
- Bên trong tổng cộng có bốn tài khoản, mười hai triệu, em cũng suy nghĩ cẩn thận, không có anh, số tiền này em cũng không giữ được.
Bộ Yên vừa nói, thở dài một tiếng, có chút ai oán nhìn Dương Phàm.
Bộ Yên như vậy là có nguyên nhân. Mặc dù đến lúc này, Bộ Yên cũng không cảm thấy Dương Phàm có bao nhiêu tình cảm với mình. Dương Phàm vẫn duy trì khoảng cách nhất định, khoảng cách này làm Bộ Yên cảm thấy không thể đến gần.
Dương Phàm lặng lẽ thu phong bì lại, Bộ Yên ôm hắn từ phía sau, áp mặt vào lưng Dương Phàm:
- Chờ em đến Thượng Hải, anh cho em một đứa con nhé.
Dương Phàm ngẩn ra, thật lâu sau không nói gì. Bộ Yên không khỏi thở dài nói:
- Em biết bên cạnh anh có không ít phụ nữ, Trương Tư Tề kia không nói, buổi chiều còn có một cô bé đến đây dọn vệ sinh, nói là được anh thuê, nhưng nhắc đến anh, mắt sáng hẳn lên. Không ngờ, anh đúng là, so với cô bé kia, em quả thật đã già.
Dương Phàm dở khóc dở cười, Hiểu Nguyệt chẳng qua chỉ là mình đột nhiên có ý tốt giúp nàng mà thôi.
- Cô thực ra không cần phải như vậy, sau này nếu gặp người đàn ông thích hợp, lấy người ta là được.
Lời này của Dương Phàm có chút thương xót. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bộ Yên dựa sát vào người Dương Phàm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Thôi, tâm tư của đàn ông các người em không rõ sao. Thân thể trong sạch của em đã là của anh, nếu thực sự theo người đàn ông khác, em sợ tương lai anh sẽ hối hận, em cũng chịu tội. Hơn nữa đàn ông trên đời này có mấy người an phận? Ngủ với anh, còn tốt hơn là gả cho gà, gả cho chó.
Lời này làm Dương Phàm có chút chật vật, chẳng qua nói đúng tâm lý trong lòng, nếu thực sự Bộ Yên theo người đàn ông khác, Dương Phàm nhất định không thoải mái. Có câu nói, là đàn ông đều không muốn làm mấy chuyện ***
Bộ Yên nói làm cho Dương Phàm thỏa mãn trong lòng. Chẳng qua nhắc đến chuyện sinh con, Dương Phàm vẫn phải cảnh giác một chút. Dù sao mình có thân phận là con riêng, Dương Phàm không hy vọng thấy con mình cũng như vậy. Du Nhã Ny muốn con, Dương Phàm còn chưa đáp ứng nữa là.
- Chuyện con cái, sau này đừng suy nghĩ.
Bộ Yên ra vẻ khó hiểu, nằm lên đùi Dương Phàm, ngửa mặt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vì sao?
Dương Phàm khẽ vỗ vỗ mặt Bộ Yên, nói:
- Sau này nói cho cô.
Bộ Yên bất mãn lẩm bẩm:
- Bỏ đi, sẽ uống thuốc.
Vừa nói, Bộ Yên kéo khóa xuống, móc ***, há mồm ngậm lấy.
Dương Phàm không dám lưu lại, nói phải đi. Bộ Yên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mặc một áo sơ mi vào, ngồi dậy, lắc lắc mông nhặt quần áo rơi trên mặt đất đưa cho Dương Phàm.
Tư thế này làm lửa dục trong lòng Dương Phàm bốc lên, cảm thấy bảo bối cứng rắn lại tiến vào trong cơ thể mình, Bộ Yên hừ một tiếng, quay đầu lại cười đầy quyến rũ:
- Anh không định đi?
Dương Phàm hừ một tiếng, đẩy mạnh về trước, tức giận nói:
- Cho cô ăn no mới đi, miễn tính dâm trong cô trỗi dậy, ra ngoài ăn vụng.
Bộ Yên bị đẩy mắt trợn trừng lên:
- Em nào dám. Thủ hạ của anh toàn người tàn nhẫn, mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm người ta.
- Cút.
Dương Phàm rốt cuộc cũng nhịn được cảm giác đánh cho một trận, lạnh lùng thốt ra chữ này từ kẽ răng.
Trưởng phòng Ngô kinh hoàng đứng dậy, giải thích:
- Phó bí thư Dương, ngài đừng hiểu lầm, hai triệu còn lại chúng tôi đã họp và quyết định giao cho phòng tài chính huyện tất cả.
- Anh bây giờ xuống xã nhìn xem người nông dân đang lao đầu vào trồng rừng, xem bọn họ có la hét muốn cải thiện hoàn cảnh hay không, xem bọn họ tích cực làm việc dưới ánh nắng chói chang. Dương Phàm lạnh lùng nói, trưởng phòng Ngô lần này coi như đã hiểu, vội vàng xoay người bỏ chạy, không quay đầu lại một lần nào.
Bịch một tiếng, Dương Phàm đập bàn.
Cầm bản thảo báo cáo của Lâm Đốn, Dương Phàm đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, đi lên lầu tìm Hạ Tiểu Bình. Gặp mặt, Dương Phàm ngồi xuống, lập tức nói chuyện vừa rồi ra một lần.
Hạ Tiểu Bình nghe xong mặt cũng biến sắc, nắm chặt bàn tay, không ngừng cười lạnh nói:
- Đây đã là một truyền thống, cũng là một thói quen cần phải sửa.
Bịch một tiếng, Hạ Tiểu Bình cũng đập mạnh vào bàn.
- Chủ tịch Hạ, tôi thấy cuộc chỉnh đốn còn chưa triệt để, tôi có một bản báo cáo này, anh nhìn xem một chút.
Dương Phàm vừa nói liền đưa bản báo cáo tới, Hạ Tiểu Bình cầm lên, cẩn thận nhìn.
Sau khi xem xong, Hạ Tiểu Bình không khỏi thoải mái hơn, thở dài một hơi:
- Phó bí thư Dương, tôi không thể không khích lệ cậu, trình độ lý luận và trình độ lời văn rất cao, vấn đề đưa ra rất sắc bén, bế quan giải quyết cũng có thể đưa ra cho quần chúng thấy. Tôi cho rằng ngày mai có hội nghị thường ủy, hẳn là đưa bản báo cáo này ra thảo luận. Tôi kiên quyết ủng hộ cách làm trong bản báo cáo.
Vẻ mặt Dương Phàm cũng tốt hơn nhiều, thản nhiên nói:
- Bản báo cáo này không phải tôi làm, mà là thư ký Lâm Đốn của tôi làm. Sau khi tôi xem thấy cũng được, cho nên mượn dùng.
Hạ Tiểu Bình không khỏi cảm khái nói:
- Khó trách, Lâm Đốn làm việc trong văn phòng đã mấy năm, bình thường không lộ gì hết, không nghĩ lại bị cậu khai quật. Phó bí thư Dương thật có ánh mắt, đó là một nhân tài.
Dương Phàm khiêm tốn cười nói:
- Tôi cũng vậy, lúc chọn thư ký liền đọc bản lý lịch, từ đó thấy Lâm Đốn trước kia làm ở xã, một năm đã được đề bạt, cho nên lưu ý một chút.
Hạ Tiểu Bình thu lại báo cáo, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bên phía phòng lâm nghiệp, phó bí thư Dương có ý kiến xử lý cụ thể gì không?
Dương Phàm cười khổ một tiếng:
- Xử lý như thế nào? Bọn họ dù sao chỉ có một ý tưởng, tiền cũng không nắm được mà.
Hạ Tiểu Bình suy nghĩ khoảng hai phút, sau đó mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Tình huống phòng lâm nghiệp đúng là không lý tưởng. So sánh với các phòng khác, hoàn cảnh của bọn họ kém hơn rất nhiều. Như vậy đi, suy nghĩ đến trọng điểm công tác của huyện chúng ta hiện nay, sẽ lấy một trăm ngàn từ phòng tài chính, cho bọn họ đổi mới chút công cụ làm việc, điều này rất cần thiết.
Dương Phàm lập tức hiểu đây là ý tốt của Hạ Tiểu Bình, đây là muốn làm dịu mâu thuẫn của mình và cấp dưới. Dương Phàm mặc dù không so đo với phòng lâm nghiệp, nhưng vẫn khách khí cười cảm kích Hạ Tiểu Bình:
- Lại làm chủ tịch thêm phiền phức.
Hạ Tiểu Bình cười cười thản nhiên nói:
- Nên làm, báo cáo này tôi nhận, trong hội nghị thường ủy ngày mai, tôi sẽ đưa ra. Mặt khác, cậu có cần thông báo với phó bí thư Tô trước không?
Dương Phàm hiểu ý Hạ Tiểu Bình, gật đầu ra vẻ hiểu, sau đó đứng dậy cáo từ. Về phòng làm việc, Dương Phàm lập tức gọi điện cho Tô Diệu Nga, nói chuyện này ra, Tô Diệu Nga lập tức tỏ vẻ ủng hộ, chẳng qua vẫn nhắc một câu:
- Chuyện này có phải nên báo cáo với bí thư Hồng trước không?
Dương Phàm dập máy, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hạ Tiểu Bình. Nói ra ý của Tô Diệu Nga, Hạ Tiểu Bình trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quả thực nên làm như vậy, tránh cho giữa các đồng chí xảy ra ngăn cách.
Buổi chiều sau khi hết giờ làm, Dương Phàm về nhà khách, vừa tắm xong thì điện thoại di động vang lên, cầm lên nhìn thì ra là Trầm Ninh gọi.
- Trầm thúc, xin lỗi, cháu vừa tắm xong.
Dương Phàm giải thích một câu, Trầm Minh ở đầu bên kia cười cười:
- Dương Phàm, huyện Vĩ Huyền lại sắp nổi danh rồi. Bản báo cáo đó, bây giờ sở giao thông rất coi trọng.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Bản báo cáo đó sẽ không có ảnh hưởng xấu với bí thư Chúc chứ ạ?
Trầm Minh cười nói:
- Chuyện này không cần cháu quan tâm. Người bên trên, làm việc luôn chú ý chừng mực và hỏa hầu. Nhưng mà phòng lâm nghiệp Vĩ Huyền, lá gan không nhỏ đâu. Không có sự đồng ý của cháu mà dám lên đòi tiền.
Dương Phàm nói lại tâm tư của phòng lâm nghiệp ra một lần, Trầm Minh nghe xong cũng không khỏi thở dài nói:
- Chuyện này nói ra vốn đã là một quy củ bình thường, thực ra cũng không thể chỉ trích mấy. Tiền này được cấp đặc biệt, nếu như do sở tài chính tỉnh cấp tiền, theo thói quen phải ma mấy tầng cắt giảm, xuống dưới còn được sáu thành thì cháu đã phải cười trộm rồi.
Lời này của Trầm Minh chính là nhắc nhở của trưởng bối, chẳng qua Dương Phàm nghe xong có chút không thoải mái. Nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận, đây là sự thật.
Hết cuộc điện, Dương Phàm cảm thấy có chút mệt, mệt mỏi này không phải từ thể xác mà là từ tinh thần. Lên giường nằm, Dương Phàm mặc dù không cho rằng mình là người tốt, nhưng ít nhất ở vị trí tất cả mọi việc làm đều là công tâm. Dương Phàm cũng tự mình kiếm tiền, nhưng không đưa tay vào tiền công.
Nằm một lát trên giường, điện thoại di động trên bàn lại vang lên, Dương Phàm mệt mỏi ngồi dậy, nhìn lướt qua số máy, bất đắc dĩ nghe.
- Tối, anh có thể lên đây không?
Giọng Bộ Yên có chút gấp gáp, Dương Phàm cười khổ, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện gì?
Bộ Yên do dự một chút:
- Vừa mới gọi điện đến nhà bác, bác đã tốt rồi. Bác em được thả ra, đãi ngộ công chức không có. Chúng ta đã nói, sau khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ chuyển cho anh mười triệu, anh lên đây lấy tài khoản và mật mã.
Nếu như không phải vì khách sạn Vân Lĩnh, nếu từ góc độ tâm lý, Dương Phàm tạm thời sẽ không cầm số tiền này. Bây giờ Bộ Yên chủ động nói ra, Dương Phàm tự nhiên không từ chối.
Chuyện này, Dương Phàm đương nhiên không thể lái xe về. Suy nghĩ một chút gọi bảo Trầm Ninh đưa mình đến trước cửa tiểu khu. Sau khi mở cửa, Bộ Yên đứng chờ ở cửa, vội vàng ngồi xuống, thay dép cho Dương Phàm.
Hai người ngồi trên ghế, Bộ Yên lấy ra một phong bì, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Dương Phàm.
- Bên trong tổng cộng có bốn tài khoản, mười hai triệu, em cũng suy nghĩ cẩn thận, không có anh, số tiền này em cũng không giữ được.
Bộ Yên vừa nói, thở dài một tiếng, có chút ai oán nhìn Dương Phàm.
Bộ Yên như vậy là có nguyên nhân. Mặc dù đến lúc này, Bộ Yên cũng không cảm thấy Dương Phàm có bao nhiêu tình cảm với mình. Dương Phàm vẫn duy trì khoảng cách nhất định, khoảng cách này làm Bộ Yên cảm thấy không thể đến gần.
Dương Phàm lặng lẽ thu phong bì lại, Bộ Yên ôm hắn từ phía sau, áp mặt vào lưng Dương Phàm:
- Chờ em đến Thượng Hải, anh cho em một đứa con nhé.
Dương Phàm ngẩn ra, thật lâu sau không nói gì. Bộ Yên không khỏi thở dài nói:
- Em biết bên cạnh anh có không ít phụ nữ, Trương Tư Tề kia không nói, buổi chiều còn có một cô bé đến đây dọn vệ sinh, nói là được anh thuê, nhưng nhắc đến anh, mắt sáng hẳn lên. Không ngờ, anh đúng là, so với cô bé kia, em quả thật đã già.
Dương Phàm dở khóc dở cười, Hiểu Nguyệt chẳng qua chỉ là mình đột nhiên có ý tốt giúp nàng mà thôi.
- Cô thực ra không cần phải như vậy, sau này nếu gặp người đàn ông thích hợp, lấy người ta là được.
Lời này của Dương Phàm có chút thương xót. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bộ Yên dựa sát vào người Dương Phàm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Thôi, tâm tư của đàn ông các người em không rõ sao. Thân thể trong sạch của em đã là của anh, nếu thực sự theo người đàn ông khác, em sợ tương lai anh sẽ hối hận, em cũng chịu tội. Hơn nữa đàn ông trên đời này có mấy người an phận? Ngủ với anh, còn tốt hơn là gả cho gà, gả cho chó.
Lời này làm Dương Phàm có chút chật vật, chẳng qua nói đúng tâm lý trong lòng, nếu thực sự Bộ Yên theo người đàn ông khác, Dương Phàm nhất định không thoải mái. Có câu nói, là đàn ông đều không muốn làm mấy chuyện ***
Bộ Yên nói làm cho Dương Phàm thỏa mãn trong lòng. Chẳng qua nhắc đến chuyện sinh con, Dương Phàm vẫn phải cảnh giác một chút. Dù sao mình có thân phận là con riêng, Dương Phàm không hy vọng thấy con mình cũng như vậy. Du Nhã Ny muốn con, Dương Phàm còn chưa đáp ứng nữa là.
- Chuyện con cái, sau này đừng suy nghĩ.
Bộ Yên ra vẻ khó hiểu, nằm lên đùi Dương Phàm, ngửa mặt nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vì sao?
Dương Phàm khẽ vỗ vỗ mặt Bộ Yên, nói:
- Sau này nói cho cô.
Bộ Yên bất mãn lẩm bẩm:
- Bỏ đi, sẽ uống thuốc.
Vừa nói, Bộ Yên kéo khóa xuống, móc ***, há mồm ngậm lấy.
Dương Phàm không dám lưu lại, nói phải đi. Bộ Yên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mặc một áo sơ mi vào, ngồi dậy, lắc lắc mông nhặt quần áo rơi trên mặt đất đưa cho Dương Phàm.
Tư thế này làm lửa dục trong lòng Dương Phàm bốc lên, cảm thấy bảo bối cứng rắn lại tiến vào trong cơ thể mình, Bộ Yên hừ một tiếng, quay đầu lại cười đầy quyến rũ:
- Anh không định đi?
Dương Phàm hừ một tiếng, đẩy mạnh về trước, tức giận nói:
- Cho cô ăn no mới đi, miễn tính dâm trong cô trỗi dậy, ra ngoài ăn vụng.
Bộ Yên bị đẩy mắt trợn trừng lên:
- Em nào dám. Thủ hạ của anh toàn người tàn nhẫn, mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm người ta.
/644
|