Editor: Masha
Người trong thôn nghe được động tĩnh, đều cầm nông cụ lao tới. Nhưng hiện tại trong thôn ngoại trừ mấy đầy tớ, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em, không phải là đối thủ của tráng hán. Mấy đầy tớ nhìn thấy tình huống không thích hợp, đã sớm chạy, chỉ còn lại một mình Triệu Lang.
Những người này hình thể cường tráng, thân thủ bất phàm. Bọn họ trói tất cả thôn dân tay trói gà không chặt lại, đều đẩy đến cùng một chỗ trông giữ.
Triệu Lang tuy rằng đánh đuổi được hai người bắt lấy Lâm Tử Câm, những người khác lại xông tới.
Lâm Tử Câm vì sợ hãi, bắt lấy cánh tay Triệu Lang không ngừng khóc. Nàng chỉ là nha đầu thôn dã, đã sớm bị dọa vỡ mật.
“Câm miệng! Hiện tại là lúc khóc sao!” Triệu Lang quay đầu lại quát một tiếng, Lâm Tử Câm mạnh mẽ cắn môi, không dám khóc.
Nàng nhìn thấy trên người Triệu Lang lộ ra một loại khí thế hoàn toàn không giống đầy tớ.
Đối phương người đông thế mạnh, Triệu Lang cuối cùng không địch nổi, vẫn bị bọn họ trói lại, ném chung một chỗ với các thôn dân. Lâm Tử Câm lại bị mấy tráng hán đè lại, kéo ra ngoài ruộng.
Thôn trưởng mắng to nói: “Súc sinh! Mau thả nữ nhi ta ra! Ta muốn liều mạng với các ngươi!” Ông muốn đứng lên phản kháng, lại bị những người đó mạnh mẽ đẩy trở về, trách mắng: “Thành thật chút! Bằng không ta giết sạch đám các ngươi!”
Ngoài đồng ruộng chỉ có thanh âm quần áo bị xé rách, còn có tiếng khóc cao vút của Lâm Tử Câm. Các thôn dân cảm xúc kích động, hai mắt đỏ đậm, hận không thể xông lên liều mạng với kẻ xấu. Nhưng bất đắc dĩ họ chỉ là một đám người già yếu bệnh tàn, căn bản không phải đối thủ của đám người đó.
Tà dương như máu, ánh nắng chiều tràn ra làm hồng phía chân trời. Cách đó không xa đoàn người của Lục Ngạn Viễn vừa mới chạy tới ẩn nấp trong bụi cỏ cao đến eo người, người phía sau hắn có chút thiếu kiên nhẫn, sốt ruột nói: “Thế tử, chúng ta không ra mặt, cô nương kia chỉ sợ ……”
“Trước không vội, chờ một chút.” Lục Ngạn Viễn vững vàng nói.
Thôn Thái Thạch bất quá là thôn trang nhỏ hẻo lánh, đột nhiên ùa vào nhiều người lai lịch không rõ như vậy, trong đó khẳng định có sực khác thường. Hắn hơi thẳng người dậy, nhìn thấy Triệu Lang ở cùng thôn dân, tuy rằng phơi nắng đen đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Những người đó không nhận ra Triệu Lang, hiển nhiên không phải nhằm vào hắn mà tới. Vậy mục đích của bọn họ là gì?
Lục Ngạn Viễn nín thở ngưng thần, không để người phía sau động. Tiếng cô nương gào thét chui vào lỗ tai mỗi người.
“Dừng tay đi! Xem ra trong thôn này không có người khác.” Một thanh âm trầm thấp ở phía ngoài đám người vang lên.
Lục Ngạn Viễn lập tức cúi người xuống, nhìn thấy một người nam nhân cường tráng mặc Hán phục, để râu quai nón đi ra từ bên cạnh. Trên mặt hắn có một vết sẹo do đao chém, nghiêng nghiêng vắt qua gương mặt. Người này hóa thành tro Lục Ngạn Viễn cũng nhận ra, hắn chính là Hoàn Nhan Tông Bật!
Mấy cái tráng hán đó nhận được mệnh lệnh của hắn, buông Lâm Tử Câm, thối lui đến phía sau hắn. Áo váy Lâm Tử Câm đã bị xé rách, áo rách quần manh, giống con rối rách nát nằm trên mặt đất, cả người run rẩy. Hoàn Nhan Tông Bật quét mắt nhìn nàng một cái, một thôn cô như vậy không vào được mắt hắn, chẳng qua muốn thử một chút thôn này còn có người khác hay không.
Mấy tráng hán tất nhiên là có hứng thú, cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, bọn họ hận không thể nuốt vào bụng, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Hoàn Nhan Tông Bật, chỉ có thể kiềm chế xao động trong lòng, thèm nhỏ dãi nhìn nữ hài trên mặt đất.
Chờ đến thời điểm đêm khuya tĩnh lặng ……
“Ai biết hòa thượng vân du bốn phương đi nơi nào, nói ra, ta sẽ tha cho các ngươi.” Hoàn Nhan Tông Bật đi đến trước mặt các thôn dân, dùng Hán ngữ lưu loát nói.
Trong lòng Triệu Lang cả kinh, không biết vì sao người này cũng phải tìm hòa thượng vân du bốn phương, chẳng lẽ là biết danh sách trong tay danh sách vân du bốn phương? Nhưng hắn bất động thanh sắc ẩn trong đám người, tận lực không làm cho Hoàn Nhan Tông Bật chú ý.
“Không chịu nói đúng không?” Hoàn Nhan Tông Bật trên cao nhìn xuống, kéo Lâm Tử Câm đang thất hồn lạc phách lại đây, đẩy ngã trên mặt đất, “Vậy cho các ngươi xem một hồi biểu diễn.”
“Súc sinh!” Thôn trưởng lớn tiếng mắng, “Có gì ngươi nhằm vào ta này!”
Hoàn Nhan Tông Bật nhướng mày: “Xem ra ngươi biết lai lịch hòa thượng vân du bốn phương?”
Thôn trưởng lập tức nghiêng đầu: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
Hoàn Nhan Tông Bật cười: “Đến đây, kéo lão già này qua đây cho ta. Ta cũng muốn nhìn xương cốt hắn cứng đến mức nào.”
Lục Ngạn Viễn mang theo người chậm rãi lui về phía sau bụi cỏ, đi đến nơi cách xa một chút, xác định người bên kia không nhìn thấy, mới gọi một người ra nói: “Ngươi ra roi thúc ngựa trở về Thành châu bẩm báo Ngô tướng quân, cưỡi ngựa của ta đi, trên đường không được nghỉ ngơi. Ta lưu lại với những người còn lại, ngăn chặn Hoàn Nhan Tông Bật.”
Người nọ lĩnh mệnh, chạy đi nhanh như gió. Lục Ngạn Viễn gọi những người còn lại đến trước mặt, phân phó từng người bọn họ phải làm như thế nào.
***
Giữa trưa hôm sau, Cố Hành Giản gặp được Triệu Thiều ở trạm dịch. Triệu Thiều mặc y phục màu trắng nhạt thêu hoa mai, thần sắc rất lạnh nhạt, trên người cũng không có trang sức dư thừa gì.
Sau khi Cố Hành Giản biết thân phận của nàng, tâm tình phức tạp, chỉ hành lễ, thỉnh nàng ngồi ghế trên.
“Hóa ra ngươi chính là Cố Hành Giản đại danh đỉnh đỉnh. Ánh mắt đầu tiên ta thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi không tầm thường.” Triệu Thiều nói.
Cố Hành Giản nói: “Lần này ít nhiều nhờ quận chúa nhắc nhở, chúng ta mới có thể tìm được tung tích Hoàn Nhan Lượng.”
“Ta bất quá là còn nhớ tuổi nhỏ có học vài thứ kia. Người của Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm ta, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác, nhưng ngươi nhanh như vậy là có thể giải câu đố của ta, không hổ là người thông minh đệ nhất Đại Tống. Nghe nói phu nhân ngươi cũng ở chỗ này, nàng mang thai?”
Cố Hành Giản gật nhẹ đầu: “Vừa mới có thai.”
“Đúng rồi, khó trách ngươi muốn bảo hộ nàng một tấc cũng không rời. Nàng nói vậy rất được ngươi quan tâm đi?” Trong mắt Triệu Thiều toát ra một chút hâm mộ. Chính mình thời niên thiếu, cũng từng kỳ vọng được gả cho một lang quân như ý, cầm sắt hòa minh mà sống hết một đời. Không nghĩ tới đổi thay bất ngờ, nước mất nhà tan, lưu lạc nơi dị quốc. Về sau lại càng không có lòng nào nghĩ chuyện gió trăng, chỉ nghĩ làm thế nào có thể sống sót.
Cố Hành Giản trầm mặc một lát, mới nói: “Quận chúa muốn gặp thần, có yêu cầu gì? Chỉ cần trong khả năng cho phép của thần, nhất định làm được.”
Triệu Thiều biết người trước mắt thông minh, cũng không quanh co lòng vòng: “Đích xác, ta có một yêu cầu với ngươi. Ta sinh một nhi tử cho Hoàn Nhan Lượng, nhưng ta không muốn lại trở về Kim Quốc, cũng không muốn để đứa bé kia lưu tại nơi đó, bị người Kim khi dễ. Ngươi có giúp ta được không?”
Cố Hành Giản đoán được Triệu Thiều không muốn về Kim Quốc, nếu không nàng cũng không bán đứng Hoàn Nhan Lượng. Việc lưu nàng lại, đã không phải là chuyện dễ, nếu thêm một nhi tử của Hoàn Nhan Lượng, hắn không nắm chắc mười phần. Hoàn Nhan Lượng tuy rằng ở trong tay bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa hắn lông tóc không tổn hao gì trở về. Rốt cuộc hai nước vừa mới nghị hòa, nếu bức người Kim tàn nhẫn, khó bảo toàn sẽ không lại dấy lên chiến sự.
Hắn tất nhiên đồng tình với tao ngộ của Triệu Thiều, muốn giúp nàng, nhưng hắn không thể mạo hiểm dùng an nguy của mấy vạn tướng sĩ và bá tánh biên cảnh làm trao đổi.
Triệu Thiều đánh giá sắc mặt Cố Hành Giản, liền biết việc này khó làm, nàng rũ mắt nói: “Ta biết có chút làm khó dễ ngươi. Lúc trước nếu hoàng huynh thật có lòng, sẽ không chỉ nghênh đón một mình Thái Hậu trở về, mà không màng tới những hoàng thất khác như chúng ta …… Hai mươi năm, ta cũng không nghĩ sẽ có một cơ hội như vậy, có thể bắt được Hoàn Nhan Lượng. Nếu hài tử kia thật sự không thể trở về, thì thôi bỏ đi.”
Triệu Thiều không phải không có cảm tình với hài tử chính mình sinh ra, nhưng sinh mệnh đó không phải do nàng vì yêu mà sinh dục, ngược lại thể hiện đủ loại hồi ức thống khổ của nàng. Nàng lưu lạc ở Kim Quốc hai mươi năm, nhìn những thân nhân bên cạnh chịu tra tấn chết đi, mà Đại Tống không hề quyết tâm nghĩ cách cứu viện các nàng, tâm nàng sớm đã trở nên lạnh bạc vô tình.
“Thần tất nhiên tận lực.” Cố Hành Giản trả lời.
Triệu Thiều gật đầu, tiếp tục nói: “Hoàn Nhan Lượng đã nói cho ngươi, hắn là vì truy tìm Hoàn Nhan Tông Bật mà đến đi? Lúc trước bọn họ bảo người Kim đổi lấy tiền đồng của Đại Tống, thống nhất giấu ở nơi nào đó, chờ đợi thời cơ vận chuyển về Kim Quốc. Nhưng số tiền đó lại bị Hoàn Nhan Tông Bật cướp đi, hoàng đế Kim Quốc giận dữ. Hoàn Nhan Lượng vì vậy mới mạo hiểm vào Tống cảnh. Nhưng Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng giảo hoạt, ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng không tìm thấy hắn. Các ngươi cần cẩn thận một chút. Nếu các ngươi có thể bắt được Hoàn Nhan Tông Bật, giao cho Kim Quốc xử trí, nói vậy khi đàm phán cũng có lợi thế lớn hơn một chút. Hiện tại huynh đệ Hoàn Nhan Lượng hận không thể giết hắn.”
“Đa tạ quận chúa nhắc nhở, ta tất nhiên toàn lực tìm kiếm tung tích Hoàn Nhan Tông Bật. Còn phải thiệt thòi cho ngài một đoạn thời gian.” Cố Hành Giản nói.
Triệu Thiều thở dài: “Hai mươi năm đã trôi qua, phải chờ nữa thì chờ đi. Nhưng mà Cố tướng, đừng để cho ta phải chờ quá lâu.” Trước khi đi, Triệu Thiều khẩn thiết nhìn Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản nhìn theo nàng rời đi, một mình đứng ở trong viện trầm tư. Lúc trước triều đình mới lập, rất nhiều đại thần muốn hoàng đế sớm chuộc lại những hoàng thất tông thân bị bắt đi, nhưng một mặt là triều đình thật sự không có tiền, mặt khác hoàng đế cũng sợ hãi những người đó trở về sẽ làm dao động giang sơn xã tắc. Rốt cuộc hoàng đế hấp tấp đăng cơ, cũng không phải là Thái Tử, chẳng qua xem như cá lọt lưới khỏi thiết kỵ người Kim.
Lúc ban đầu ngôi hoàng đế này cũng không phải là hắn muốn làm, nhưng một khi bước lên vị trí kia, có người lại nguyện ý chủ động nhường lại? Cho nên nhị đế bị bắt đi lần lượt chết ở Kim Quốc. Về sau thời cuộc càng ngày càng ổn định, hoàng đế cũng như ý nguyện nghênh đón Thái Hậu trở về, lại không đề cập tới những hoàng thân quốc thích còn lại bị nhốt ở Kim Quốc.
Những người này khát vọng trở lại Tống thổ, giống như những người Nam độ khát vọng thu hồi Trung Nguyên.
Vô luận như thế nào, Cố Hành Giản muốn trả tự do cho Triệu Thiều. Đây là hoàng thất Đại Tống thiếu nàng.
“Tướng gia! Tướng gia, không tốt!” Một binh sĩ từ bên ngoài chạy vào, quỳ gối trước mặt Cố Hành Giản, thở dốc như trâu.
“Chuyện gì, chậm rãi nói.” Cố Hành Giản thong dong nói.
Binh lính hít thở, nói: “Người đi cùng Anh Quốc Công thế tử đến thôn Thái Thạch trở về báo tin, Hoàn Nhan Tông Bật và Phổ An Quận Vương đều xuất hiện ở nơi đó! Thế tử lưu lại giám sát bọn họ, nhưng Phổ An Quận Vương hình như rơi vào tay Hoàn Nhan Tông Bật, bọn họ người nhiều, thế tử ít người, trước mắt tình huống nguy cấp!”
Cố Hành Giản nhíu mày, sự tình biến hóa hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn.
“Ngô tướng quân hiện tại ở nơi nào?”
“Tướng quân đã điểm binh, đang muốn chạy tới thôn Thái Thạch. Tướng quân muốn tiểu nhân tới hỏi, ngài có đi cùng chúng ta không?”
Cố Hành Giản đương nhiên muốn đi, nhưng hắn mới vừa cất bước, lại dừng lại. Đêm qua Hạ Sơ Lam nôn nghén lúc nửa đêm, hôm nay gần như không ăn được gì, ở trong lòng hắn khó chịu đến khóc. Buổi sáng hắn mới đáp ứng không rời khỏi nàng, nhưng lúc này, cố tình Phổ An Quận Vương và Hoàn Nhan Tông Bật ……
“Phu quân.” Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nghe được, nàng vịn Tư An đi ra, “Chàng đi đi.”
“Lam Lam……” Cố Hành Giản nhìn mặt nàng không chút huyết sắc, nghĩ đến dáng vẻ nàng đáng thương bất lực, lời nói cứng trong cổ họng. Nàng hoài hài tử của hắn, vì hắn chịu những khổ sở này.
Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng cười cười, cầm tay hắn: “Buổi sáng là ta nói giỡn. Đừng lo lắng, Tư An các nàng sẽ chiếu cố ta thật tốt. Quốc sự làm trọng, bình an trở về là tốt rồi.”
Cố Hành Giản duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, cánh tay siết chặt. Hắn đã làm quyết định. Mặc dù không muốn, cũng phải để nàng ở nhà. Mặc dù xin lỗi, hắn cũng không thể không rời đi. Hắn là Tể tướng Đại Tống, sau đó mới là phu quân nàng.
Thời gian không thể trì hoãn, hắn buông Hạ Sơ Lam ra, quyết đoán xoay người ra cửa. Sùng Minh đuổi theo, Cố Hành Giản nói: “Ngươi lưu lại bảo hộ phu nhân an toàn, không cần đi cùng ta.”
“Nhưng vạn nhất gặp phải nguy hiểm……” Sùng Minh không yên tâm nói. Hoàn Nhan Tông Bật hiện giờ là kẻ liều mạng, Kim Quốc cũng không dung hắn, rất có thể sẽ cá chết lưới rách.
Cố Hành Giản sải bước lên ngựa, nói với hắn: “Ta ở bên cạnh Ngô tướng quân, sẽ không có nguy hiểm gì. Ngươi bảo hộ phu nhân cho tốt, không thể để xảy ra sai lầm nào.”
“Dạ!” Sùng Minh không kiên trì nữa. Lúc này, tướng gia nhớ mong nhất chính là phu nhân. Hắn lưu lại, tướng gia cũng có thể an tâm một chút.
Cố Hành Giản không nhiều lời nữa, ghìm cương ngựa quay đầu đi, cùng binh lính tới báo tin giục ngựa chạy như điên rời khỏi.
Người trong thôn nghe được động tĩnh, đều cầm nông cụ lao tới. Nhưng hiện tại trong thôn ngoại trừ mấy đầy tớ, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em, không phải là đối thủ của tráng hán. Mấy đầy tớ nhìn thấy tình huống không thích hợp, đã sớm chạy, chỉ còn lại một mình Triệu Lang.
Những người này hình thể cường tráng, thân thủ bất phàm. Bọn họ trói tất cả thôn dân tay trói gà không chặt lại, đều đẩy đến cùng một chỗ trông giữ.
Triệu Lang tuy rằng đánh đuổi được hai người bắt lấy Lâm Tử Câm, những người khác lại xông tới.
Lâm Tử Câm vì sợ hãi, bắt lấy cánh tay Triệu Lang không ngừng khóc. Nàng chỉ là nha đầu thôn dã, đã sớm bị dọa vỡ mật.
“Câm miệng! Hiện tại là lúc khóc sao!” Triệu Lang quay đầu lại quát một tiếng, Lâm Tử Câm mạnh mẽ cắn môi, không dám khóc.
Nàng nhìn thấy trên người Triệu Lang lộ ra một loại khí thế hoàn toàn không giống đầy tớ.
Đối phương người đông thế mạnh, Triệu Lang cuối cùng không địch nổi, vẫn bị bọn họ trói lại, ném chung một chỗ với các thôn dân. Lâm Tử Câm lại bị mấy tráng hán đè lại, kéo ra ngoài ruộng.
Thôn trưởng mắng to nói: “Súc sinh! Mau thả nữ nhi ta ra! Ta muốn liều mạng với các ngươi!” Ông muốn đứng lên phản kháng, lại bị những người đó mạnh mẽ đẩy trở về, trách mắng: “Thành thật chút! Bằng không ta giết sạch đám các ngươi!”
Ngoài đồng ruộng chỉ có thanh âm quần áo bị xé rách, còn có tiếng khóc cao vút của Lâm Tử Câm. Các thôn dân cảm xúc kích động, hai mắt đỏ đậm, hận không thể xông lên liều mạng với kẻ xấu. Nhưng bất đắc dĩ họ chỉ là một đám người già yếu bệnh tàn, căn bản không phải đối thủ của đám người đó.
Tà dương như máu, ánh nắng chiều tràn ra làm hồng phía chân trời. Cách đó không xa đoàn người của Lục Ngạn Viễn vừa mới chạy tới ẩn nấp trong bụi cỏ cao đến eo người, người phía sau hắn có chút thiếu kiên nhẫn, sốt ruột nói: “Thế tử, chúng ta không ra mặt, cô nương kia chỉ sợ ……”
“Trước không vội, chờ một chút.” Lục Ngạn Viễn vững vàng nói.
Thôn Thái Thạch bất quá là thôn trang nhỏ hẻo lánh, đột nhiên ùa vào nhiều người lai lịch không rõ như vậy, trong đó khẳng định có sực khác thường. Hắn hơi thẳng người dậy, nhìn thấy Triệu Lang ở cùng thôn dân, tuy rằng phơi nắng đen đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Những người đó không nhận ra Triệu Lang, hiển nhiên không phải nhằm vào hắn mà tới. Vậy mục đích của bọn họ là gì?
Lục Ngạn Viễn nín thở ngưng thần, không để người phía sau động. Tiếng cô nương gào thét chui vào lỗ tai mỗi người.
“Dừng tay đi! Xem ra trong thôn này không có người khác.” Một thanh âm trầm thấp ở phía ngoài đám người vang lên.
Lục Ngạn Viễn lập tức cúi người xuống, nhìn thấy một người nam nhân cường tráng mặc Hán phục, để râu quai nón đi ra từ bên cạnh. Trên mặt hắn có một vết sẹo do đao chém, nghiêng nghiêng vắt qua gương mặt. Người này hóa thành tro Lục Ngạn Viễn cũng nhận ra, hắn chính là Hoàn Nhan Tông Bật!
Mấy cái tráng hán đó nhận được mệnh lệnh của hắn, buông Lâm Tử Câm, thối lui đến phía sau hắn. Áo váy Lâm Tử Câm đã bị xé rách, áo rách quần manh, giống con rối rách nát nằm trên mặt đất, cả người run rẩy. Hoàn Nhan Tông Bật quét mắt nhìn nàng một cái, một thôn cô như vậy không vào được mắt hắn, chẳng qua muốn thử một chút thôn này còn có người khác hay không.
Mấy tráng hán tất nhiên là có hứng thú, cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, bọn họ hận không thể nuốt vào bụng, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Hoàn Nhan Tông Bật, chỉ có thể kiềm chế xao động trong lòng, thèm nhỏ dãi nhìn nữ hài trên mặt đất.
Chờ đến thời điểm đêm khuya tĩnh lặng ……
“Ai biết hòa thượng vân du bốn phương đi nơi nào, nói ra, ta sẽ tha cho các ngươi.” Hoàn Nhan Tông Bật đi đến trước mặt các thôn dân, dùng Hán ngữ lưu loát nói.
Trong lòng Triệu Lang cả kinh, không biết vì sao người này cũng phải tìm hòa thượng vân du bốn phương, chẳng lẽ là biết danh sách trong tay danh sách vân du bốn phương? Nhưng hắn bất động thanh sắc ẩn trong đám người, tận lực không làm cho Hoàn Nhan Tông Bật chú ý.
“Không chịu nói đúng không?” Hoàn Nhan Tông Bật trên cao nhìn xuống, kéo Lâm Tử Câm đang thất hồn lạc phách lại đây, đẩy ngã trên mặt đất, “Vậy cho các ngươi xem một hồi biểu diễn.”
“Súc sinh!” Thôn trưởng lớn tiếng mắng, “Có gì ngươi nhằm vào ta này!”
Hoàn Nhan Tông Bật nhướng mày: “Xem ra ngươi biết lai lịch hòa thượng vân du bốn phương?”
Thôn trưởng lập tức nghiêng đầu: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
Hoàn Nhan Tông Bật cười: “Đến đây, kéo lão già này qua đây cho ta. Ta cũng muốn nhìn xương cốt hắn cứng đến mức nào.”
Lục Ngạn Viễn mang theo người chậm rãi lui về phía sau bụi cỏ, đi đến nơi cách xa một chút, xác định người bên kia không nhìn thấy, mới gọi một người ra nói: “Ngươi ra roi thúc ngựa trở về Thành châu bẩm báo Ngô tướng quân, cưỡi ngựa của ta đi, trên đường không được nghỉ ngơi. Ta lưu lại với những người còn lại, ngăn chặn Hoàn Nhan Tông Bật.”
Người nọ lĩnh mệnh, chạy đi nhanh như gió. Lục Ngạn Viễn gọi những người còn lại đến trước mặt, phân phó từng người bọn họ phải làm như thế nào.
***
Giữa trưa hôm sau, Cố Hành Giản gặp được Triệu Thiều ở trạm dịch. Triệu Thiều mặc y phục màu trắng nhạt thêu hoa mai, thần sắc rất lạnh nhạt, trên người cũng không có trang sức dư thừa gì.
Sau khi Cố Hành Giản biết thân phận của nàng, tâm tình phức tạp, chỉ hành lễ, thỉnh nàng ngồi ghế trên.
“Hóa ra ngươi chính là Cố Hành Giản đại danh đỉnh đỉnh. Ánh mắt đầu tiên ta thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi không tầm thường.” Triệu Thiều nói.
Cố Hành Giản nói: “Lần này ít nhiều nhờ quận chúa nhắc nhở, chúng ta mới có thể tìm được tung tích Hoàn Nhan Lượng.”
“Ta bất quá là còn nhớ tuổi nhỏ có học vài thứ kia. Người của Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm ta, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp khác, nhưng ngươi nhanh như vậy là có thể giải câu đố của ta, không hổ là người thông minh đệ nhất Đại Tống. Nghe nói phu nhân ngươi cũng ở chỗ này, nàng mang thai?”
Cố Hành Giản gật nhẹ đầu: “Vừa mới có thai.”
“Đúng rồi, khó trách ngươi muốn bảo hộ nàng một tấc cũng không rời. Nàng nói vậy rất được ngươi quan tâm đi?” Trong mắt Triệu Thiều toát ra một chút hâm mộ. Chính mình thời niên thiếu, cũng từng kỳ vọng được gả cho một lang quân như ý, cầm sắt hòa minh mà sống hết một đời. Không nghĩ tới đổi thay bất ngờ, nước mất nhà tan, lưu lạc nơi dị quốc. Về sau lại càng không có lòng nào nghĩ chuyện gió trăng, chỉ nghĩ làm thế nào có thể sống sót.
Cố Hành Giản trầm mặc một lát, mới nói: “Quận chúa muốn gặp thần, có yêu cầu gì? Chỉ cần trong khả năng cho phép của thần, nhất định làm được.”
Triệu Thiều biết người trước mắt thông minh, cũng không quanh co lòng vòng: “Đích xác, ta có một yêu cầu với ngươi. Ta sinh một nhi tử cho Hoàn Nhan Lượng, nhưng ta không muốn lại trở về Kim Quốc, cũng không muốn để đứa bé kia lưu tại nơi đó, bị người Kim khi dễ. Ngươi có giúp ta được không?”
Cố Hành Giản đoán được Triệu Thiều không muốn về Kim Quốc, nếu không nàng cũng không bán đứng Hoàn Nhan Lượng. Việc lưu nàng lại, đã không phải là chuyện dễ, nếu thêm một nhi tử của Hoàn Nhan Lượng, hắn không nắm chắc mười phần. Hoàn Nhan Lượng tuy rằng ở trong tay bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa hắn lông tóc không tổn hao gì trở về. Rốt cuộc hai nước vừa mới nghị hòa, nếu bức người Kim tàn nhẫn, khó bảo toàn sẽ không lại dấy lên chiến sự.
Hắn tất nhiên đồng tình với tao ngộ của Triệu Thiều, muốn giúp nàng, nhưng hắn không thể mạo hiểm dùng an nguy của mấy vạn tướng sĩ và bá tánh biên cảnh làm trao đổi.
Triệu Thiều đánh giá sắc mặt Cố Hành Giản, liền biết việc này khó làm, nàng rũ mắt nói: “Ta biết có chút làm khó dễ ngươi. Lúc trước nếu hoàng huynh thật có lòng, sẽ không chỉ nghênh đón một mình Thái Hậu trở về, mà không màng tới những hoàng thất khác như chúng ta …… Hai mươi năm, ta cũng không nghĩ sẽ có một cơ hội như vậy, có thể bắt được Hoàn Nhan Lượng. Nếu hài tử kia thật sự không thể trở về, thì thôi bỏ đi.”
Triệu Thiều không phải không có cảm tình với hài tử chính mình sinh ra, nhưng sinh mệnh đó không phải do nàng vì yêu mà sinh dục, ngược lại thể hiện đủ loại hồi ức thống khổ của nàng. Nàng lưu lạc ở Kim Quốc hai mươi năm, nhìn những thân nhân bên cạnh chịu tra tấn chết đi, mà Đại Tống không hề quyết tâm nghĩ cách cứu viện các nàng, tâm nàng sớm đã trở nên lạnh bạc vô tình.
“Thần tất nhiên tận lực.” Cố Hành Giản trả lời.
Triệu Thiều gật đầu, tiếp tục nói: “Hoàn Nhan Lượng đã nói cho ngươi, hắn là vì truy tìm Hoàn Nhan Tông Bật mà đến đi? Lúc trước bọn họ bảo người Kim đổi lấy tiền đồng của Đại Tống, thống nhất giấu ở nơi nào đó, chờ đợi thời cơ vận chuyển về Kim Quốc. Nhưng số tiền đó lại bị Hoàn Nhan Tông Bật cướp đi, hoàng đế Kim Quốc giận dữ. Hoàn Nhan Lượng vì vậy mới mạo hiểm vào Tống cảnh. Nhưng Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng giảo hoạt, ngay cả Hoàn Nhan Lượng cũng không tìm thấy hắn. Các ngươi cần cẩn thận một chút. Nếu các ngươi có thể bắt được Hoàn Nhan Tông Bật, giao cho Kim Quốc xử trí, nói vậy khi đàm phán cũng có lợi thế lớn hơn một chút. Hiện tại huynh đệ Hoàn Nhan Lượng hận không thể giết hắn.”
“Đa tạ quận chúa nhắc nhở, ta tất nhiên toàn lực tìm kiếm tung tích Hoàn Nhan Tông Bật. Còn phải thiệt thòi cho ngài một đoạn thời gian.” Cố Hành Giản nói.
Triệu Thiều thở dài: “Hai mươi năm đã trôi qua, phải chờ nữa thì chờ đi. Nhưng mà Cố tướng, đừng để cho ta phải chờ quá lâu.” Trước khi đi, Triệu Thiều khẩn thiết nhìn Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản nhìn theo nàng rời đi, một mình đứng ở trong viện trầm tư. Lúc trước triều đình mới lập, rất nhiều đại thần muốn hoàng đế sớm chuộc lại những hoàng thất tông thân bị bắt đi, nhưng một mặt là triều đình thật sự không có tiền, mặt khác hoàng đế cũng sợ hãi những người đó trở về sẽ làm dao động giang sơn xã tắc. Rốt cuộc hoàng đế hấp tấp đăng cơ, cũng không phải là Thái Tử, chẳng qua xem như cá lọt lưới khỏi thiết kỵ người Kim.
Lúc ban đầu ngôi hoàng đế này cũng không phải là hắn muốn làm, nhưng một khi bước lên vị trí kia, có người lại nguyện ý chủ động nhường lại? Cho nên nhị đế bị bắt đi lần lượt chết ở Kim Quốc. Về sau thời cuộc càng ngày càng ổn định, hoàng đế cũng như ý nguyện nghênh đón Thái Hậu trở về, lại không đề cập tới những hoàng thân quốc thích còn lại bị nhốt ở Kim Quốc.
Những người này khát vọng trở lại Tống thổ, giống như những người Nam độ khát vọng thu hồi Trung Nguyên.
Vô luận như thế nào, Cố Hành Giản muốn trả tự do cho Triệu Thiều. Đây là hoàng thất Đại Tống thiếu nàng.
“Tướng gia! Tướng gia, không tốt!” Một binh sĩ từ bên ngoài chạy vào, quỳ gối trước mặt Cố Hành Giản, thở dốc như trâu.
“Chuyện gì, chậm rãi nói.” Cố Hành Giản thong dong nói.
Binh lính hít thở, nói: “Người đi cùng Anh Quốc Công thế tử đến thôn Thái Thạch trở về báo tin, Hoàn Nhan Tông Bật và Phổ An Quận Vương đều xuất hiện ở nơi đó! Thế tử lưu lại giám sát bọn họ, nhưng Phổ An Quận Vương hình như rơi vào tay Hoàn Nhan Tông Bật, bọn họ người nhiều, thế tử ít người, trước mắt tình huống nguy cấp!”
Cố Hành Giản nhíu mày, sự tình biến hóa hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn.
“Ngô tướng quân hiện tại ở nơi nào?”
“Tướng quân đã điểm binh, đang muốn chạy tới thôn Thái Thạch. Tướng quân muốn tiểu nhân tới hỏi, ngài có đi cùng chúng ta không?”
Cố Hành Giản đương nhiên muốn đi, nhưng hắn mới vừa cất bước, lại dừng lại. Đêm qua Hạ Sơ Lam nôn nghén lúc nửa đêm, hôm nay gần như không ăn được gì, ở trong lòng hắn khó chịu đến khóc. Buổi sáng hắn mới đáp ứng không rời khỏi nàng, nhưng lúc này, cố tình Phổ An Quận Vương và Hoàn Nhan Tông Bật ……
“Phu quân.” Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nghe được, nàng vịn Tư An đi ra, “Chàng đi đi.”
“Lam Lam……” Cố Hành Giản nhìn mặt nàng không chút huyết sắc, nghĩ đến dáng vẻ nàng đáng thương bất lực, lời nói cứng trong cổ họng. Nàng hoài hài tử của hắn, vì hắn chịu những khổ sở này.
Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng cười cười, cầm tay hắn: “Buổi sáng là ta nói giỡn. Đừng lo lắng, Tư An các nàng sẽ chiếu cố ta thật tốt. Quốc sự làm trọng, bình an trở về là tốt rồi.”
Cố Hành Giản duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, cánh tay siết chặt. Hắn đã làm quyết định. Mặc dù không muốn, cũng phải để nàng ở nhà. Mặc dù xin lỗi, hắn cũng không thể không rời đi. Hắn là Tể tướng Đại Tống, sau đó mới là phu quân nàng.
Thời gian không thể trì hoãn, hắn buông Hạ Sơ Lam ra, quyết đoán xoay người ra cửa. Sùng Minh đuổi theo, Cố Hành Giản nói: “Ngươi lưu lại bảo hộ phu nhân an toàn, không cần đi cùng ta.”
“Nhưng vạn nhất gặp phải nguy hiểm……” Sùng Minh không yên tâm nói. Hoàn Nhan Tông Bật hiện giờ là kẻ liều mạng, Kim Quốc cũng không dung hắn, rất có thể sẽ cá chết lưới rách.
Cố Hành Giản sải bước lên ngựa, nói với hắn: “Ta ở bên cạnh Ngô tướng quân, sẽ không có nguy hiểm gì. Ngươi bảo hộ phu nhân cho tốt, không thể để xảy ra sai lầm nào.”
“Dạ!” Sùng Minh không kiên trì nữa. Lúc này, tướng gia nhớ mong nhất chính là phu nhân. Hắn lưu lại, tướng gia cũng có thể an tâm một chút.
Cố Hành Giản không nhiều lời nữa, ghìm cương ngựa quay đầu đi, cùng binh lính tới báo tin giục ngựa chạy như điên rời khỏi.
/156
|