Sau Khi Tỉnh Dậy, Ta Chinh Phục Toàn Thế Giới
Chương 2: Đã không còn là Kiều Kim trước kia rồi.
/1132
|
Chương 2: Đã không còn là Kiều Kim trước kia rồi.
Kiều Kim cười cười, cô đứng ở vườn hoa nhỏ ngoài bệnh viện, tắm ánh nắng mặt trời, lúc cười rộ lên, hàm răng cũng được chiếu lấp lánh: “Tôi chưa bao giờ nói dối”.
Cô vừa lia mắt đã nhìn thấy người nảy bốc lên khí đen cả người, giữa hai lông mày càng bốc ra tử khí, rõ ràng chính là dấu hiệu không còn sống được bao lâu nữa.
Nếu không phải bây giờ cô vừa thức tỉnh, sức mạnh còn chưa hoàn chỉnh, không thì cô đã có thể nhìn cụ thể hơn rồi.
Ví dụ như anh rốt cuộc sẽ chết như thế nào.
Người đàn ông này lớn lên vô cùng đẹp đẽ.
Ngay cả ánh mắt kén chọn của Kiều Kim cũng chưa từng thấy vẻ đẹp như vậy.
Ngũ quan tuyệt đẹp, từ cái nhìn đầu tiên sẽ cảm thấy nói cái gì cũng đều dư thừa, những ngôn từ tán dương cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của anh.
Anh khí chất ôn hòa, thật giống như một viên ngọc thượng hạng, tỏa ra ánh sáng chói lọi nhất.
Giống như tuyết trắng mênh mang, có thể đóng băng lại mọi ánh nhìn đổ vào anh, không thể dời mắt đi.
Không ai nỡ nói một lời nói nặng đối với người như vậy, hoặc là một câu nghi vấn.
Đây là Tống Nghiễn Thanh, cháu trai trưởng duy nhất của Tống gia.
“To gan lớn mật!”.
Vệ sĩ đồ sộ bên cạnh Tống Nghiễn Thanh cũng không nhịn được nữa mà ngứa tay kích động, định đi đến Kiều Kim: “Đừng cho rằng chúng tôi không đánh phụ nữ!”.
Dám bắt nạt thiếu gia, phụ nữ cũng đánh!
“Quên đi”.
Giọng nói lạnh tanh rơi vào lỗ tai người khác, dường như chưa cảm nhận được sự triền miên đã biến mất sạch sẽ trong nháy mắt, lại càng nhạt nhẽo chán nản.
Bọn họ đứng dậy và rời đi.
Vệ sĩ đồ sộ nhìn thoáng qua Kiều Kim, dường như hơi không cam lòng, trừng mắt liếc cô cách cái kính râm.
Muốn mượn cớ tiếp cận thiếu gia mà không biết tìm câu nào dễ nghe một chút, lại phải tìm câu nói khiến người ta hận như thế.
Thật sự không sợ bị đánh chết à?
Kiều Kim nhìn bọn họ rời đi, không ngăn cản, chỉ lắc đầu thở dài: “Không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt”.
“Kiều Kim!”.
Giọng nói sốt ruột lật đật của y tá truyền đến: “Cô ở đây làm gì vậy? Bà Mục đang tìm cô đó”.
Kiều Kim không chút hoang mang sửa sang lại quần áo của mình, rồi đi theo cô y tá nhỏ.
Bệnh viện này cao cấp hơn bình thường, là Tống gia đặc biệt xây dưng cho Tống Nghiễn Thanh.
Nhưng Tống Nghiễn Thanh cũng không thường xuyên tới, chỉ ngoại trừ lúc khám định kỳ.
Nếu không phải thân thể này của Kiều Kim có thân phận đặc biệt thì có lẽ cô không có đủ tư cách để đến đây.
Lúc đi tới trước phòng bệnh của mình, bên trong đã có một phu nhân mặc chiếc sườn xám quý giá đẹp đẽ ngồi sẵn.
Mọi cử động của của bà ta đều ưu nhã cao quý, xinh đẹp nói không nên lời, lại có tư thái của mỹ n hân nhìn cái là yêu, cho dù đã hơi nhìn ra được dấu vết của tháng năm những mà cũng không ngăn được phong thái.
“Kiều Kim, con đi đâu vậy?”.
Kiều Phỉ thấy cô về, lập tức đứng lên, ánh mắt lo lắng: “Thân thể con còn chưa khỏe, chạy loạn làm cái gì?”.
Nói xong còn nhìn thoáng qua cổ tay của Kiều Kim.
Cổ tay cô đang quấn vải, tối hôm qua Kiều Kim cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, nếu không phải cô để lại di ngôn cho Kiều Phỉ, trực giác của Kiều Phỉ không ổn cho nên nhanh chóng thông báo cho người chạy tới, thì nếu chậm một bước nữa, Kiều Kim đã lạnh xác.
Tối hôm qua bà ta đã tới một lần, sáng nay nghe thấy Kiều Kim đã tỉnh thì nhanh chóng tới, ai ngờ Kiều Kim còn chạy loạn.
Nghĩ đến điều này, Kiều Phỉ không nhịn được đỏ cả vành mắt: “Mẹ cũng không trách con vì những chuyện kia, sao con lại nghĩ quẩn như vậy? Có chuyện gì mà không thể nói chuyện cho tốt, sao phải đi tự sát?”.
Kiều Kim liếc mắt nhìn Kiều Phỉ, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Mẹ muốn trách con chuyện gì? Là chuyện con bị người ta tiêm ma túy? Mẹ cảm thấy là lỗi của con sao?”.
Sắc mặt Kiều Phỉ nhất thời cứng đờ.
/1132
|