Đường Tiêu cười cười nói:
- Ta hối hận vì lúc trước trêu chọc ngươi nói cách khác nếu như ngươi có bị tên Đông Doanh kia làm cho ô nhục thì cũng có liên quan gì tới ta?
- Nếu như ngươi không quan tâm tới ta tại sao năm lần bảy lượt mạo hiểm vì ta, ta sắp chết rồi mà ngươi còn không nói thật nữa.
Dực Thai công chúa khóc rống lên, nàng đột nhiên nghĩ tới từ trước tới giờ Đường Tiêu chưa bao giờ nói rằng hắn yêu nàng.
Bất kể thế nào hôm nay nàng cũng phải thật tình nghe hắn nói, như vậy nàng chết mới có thể nhắm mắt được.
- Ta sợ cắm sừng, nên mới...
Đường Tiêu hơi buồn bực mà thầm nói một câu.
Ở kiếp trước hắn xem phim ghét nhất là tình tiết nam nữ thủ thỉ tình cảm máu chó với nhau, rơi vào đầu của hắn cảm thụ không được tốt lắm.
Tuy nhiên về phần quan tâm hay không vị công chúa này Đường Tiêu dường như trước kia vẫn chưa từng suy nghĩ.
- Nói ngươi yêu ta đi!
Dực Thai công chúa suy nghĩ tới chuyện trọng yếu nhất liền vội vã dùng sức gọi Đường Tiêu.
- Ngươi yêu ta?
Đường Tiêu ngây ngẩn cả người.
- Nói là ta yêu ngươi!
Dực Thai công chúa sắp bị làm cho tức chết, vộn vàng sửa lại.
- Ta biết rõ là ngươi yêu ta!
Đường Tiêu đắc ý mà nở ra nụ cười.
- Ngươi giả bộ hay là hồ đồ thật/
Dực Thai công chúa vô cùng nóng nảy rồi, sinh tử ly biệt, Đường Tiêu vẫn không chịu nói thật với nàng một tiếng, nàng chết cũng không nhắm mắt được rồi.
- Rất cảm động.
Tây Điều Anh Cát và Vĩ Bản hai người cùng đẩy cửa phòng tiến tới, Tây Điều Anh Cát hướng về phía Dực Thai công chúa và Đường Tiêu hai người vỗ tay một cái.
- Ta không muốn ngươi nói ngươi yêu ta nữa, ngươi mau chạy đi.
Công chúa tuyệt vọng mà nói nhỏ với Đường Tiêu một câu.
- Yêu một người có cảm giác thế nào?
Đường Tiêu quay đầu kinh ngạc mà nhìn Dực Thai công chúa, chẳng biết từ bao giờ, hai mắt của công chúa đã đẫm lệ, hắn đột nhiên nhớ tới Sarah vui vẻ ở kiếp trước chờ hắn về.
Đường Tiêu không thể biết được mình rốt cuộc có yêu Dực Thai công chúa hay không nhưng hắn biết rõ nàng nếu như nàng rơi vào trong tay của người Đông Doanh thì không cách nào cứu nàng ta ra ngoài nữa.
Đây là yêu sao? Còn là vì tranh cường háo thắng.
Cả đời làm sát thủ khiến cho Đường Tiêu rất hoài nghi tình cảm của mình.
- Yêu một người, ta không biết người khác có cảm giác gì, có lẽ từ khi yêu mến ngươi về sau, ta ngày đêm nghĩ tới ngươi bao giờ cũng nhớ tới ngươi, mỗi ngày muốn ở cùng ngươi một chỗ.. trời mưa muốn ngươi gió thổi cũng muốn ngươi, sét đánh cũng nhớ tới ngươi lúc ăn cơm cũng nhớ tới ngươi, lúc ngủ cũng nhớ tới ngươi.
Dực Thai công chúa trả lời Đường Tiêu, nước mắt lại giàn dụa chảy xuống.
- Ngươi nghĩ tới ta?
Đường Tiêu gãi đầu rồi ha ha phá lên cười, bị người ta nhớ thương như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, bất kể kiếp trước hay kiếp này hắn cũng có quá nhiều người nhớ thương rồi.
- Ngươi có thể đứng đắn một chút không được sao?
Dực Thai công chúa lại khóc, nàng bị Đường Tiêu chọc cho khóc lên.
- Điện hạ.
Vi Bản muốn ra tay với Đường Tiêu tuy nhiên vẫn phải xin chỉ thị của Tây Điều Anh Cát ở bên cạnh.
- Không gấp.
Tây Điều Anh Cát khoát tay áo rồi nói:
- Để bọn họ nói hết tình cảm ra sau đó cô muốn trước mặt nam nhân này hành hạ công chúa này, ha ha tư vị nhất định là rất thoải mái.
- Nhưng ta không giống ngươi không nhớ tới ngươi như ngươi nhớ tới ta.
Đường Tiêu do dự một chút rồi nói với nàng.
Dực Thai công chúa thò tay che kín miệng Đường Tiêu rồi nói:
- Ta biết ngươi yêu ta mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì ngươi liều lĩnh tới đây không tiếc tính mạng của mình đã chứng minh tất cả, kỳ thật là ta ngu ngốc không nên hi vọng ngươi tới, kết quả lại hại ngươi.
- Aizzz.
Đường Tiêu thở dài một hơi dùng hai tay ôm mặt công chúa mà khẽ dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng.
Yêu nàng sao không yêu nàng sao yêu nàng sao không yêu nàng sao?
- Yêu hay không yêu ta cũng đã chết, cho nên không thể cứu ngươi thà rằng chết! Hơn nữa dù sao ta cũng đã đáp ứng ngươi hứa với ngươi cho nên không thể nuốt lời.
Đường Tiêu nhìn Dực Thai công chúa thật sâu sau đó nói.
Ở kiếp trước Đường Tiêu nhàm chán đã xem qua một số phim thiết huyết nhìn thấy các chiến sĩ anh dũng bất khuất khảng khái hi sinh, lúc đó hắn là sát thủ trên chiến trường nên cũng không hiểu chuyện này, bây giờ lại được chính thức tẩy não nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Thế nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu rồi.
Con người sống cũng là vì mấy thứ đó bảo vệ mấy thứ đó, có lẽ đó là những thứ mà trong lòng hắn trân trọng, khi có người muốn phá hoại nó, hắn nhất định phải đứng ra bằng không sống còn có ý nghĩa gì, một lòng muốn cường đại có ý nghĩa gì.
Hai ngày nay Đường Tiêu cũng biết rằng người Đông Doanh sớm đã cói thực lực vượt xa Đại Minh hắn biết rằng người Đông Doanh này nếu như đánh tới Thai kinh thành, toàn bộ Trấn Quốc hầu phủ khẳng định sẽ bị thiêu đốt, cho dù Khánh Đô phu nhân cùng đám nha hoàn có thể bỏ chạy nhưng khi toàn bọ Áo Bỉ Đảo bị chiếm lĩnh bọn họ sẽ chạy tới nơi nào?
Đại Minh triều quân đội có thể thủ hộ Áo Bỉ Đảo sao?
Không thể.
Áo Bỉ Đảo bị dị toàn bộ cư dân trên đảo sẽ giống như ở Cư Long cảng vậy hắn có thể trốn vào núi sâu tu luyện mưu đồ vài chục năm báo thù rửa hận sao?
Không thể.
Cơn tức này hắn không cách nào nhịn được mấy chục năm.
Đặc biệt là hiện tại hắn làm sao có thể vứt bỏ Dực Thai công chúa ở chỗ này tùy ý cho người ta chà đạp.
Không thể!
Cho nên hắn muốn toàn lực chiến đấu một trận.
Cho dù là tất cả đều nát tan.
- Người minh ngươi chính là người yêu của công chúa sao?
Tây Điều Anh Cát dùng một loại cảm giác ưu việt nhìn Đường Tiêu.
Cảm giác ưu việt đến từ thực lực Tây Điều Anh Cát là một gã cuồng võ sĩ sơ cấp có được tu vi Địa Nguyên tứ cấp, ở bên cạnh là một gã cuồng võ sĩ trung cấp là một người có tu vi Địa Nguyên ngũ cấp, còn trước mặt hắn chỉ là một gã đại võ sĩ mà thôi.
Tây Điều Anh Cát cảm thấy sự ưu việt còn đến từ quốc gia mạnh mẽ, tàu chiến đấu cường đại của Đông Doanh, quân đội Đông Doanh mạnh mẽ, hỏa lực mạnh mẽ.
- Nàng là nữ nhân của ta.
Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Tây Điều Anh Cát.
- Ngươi không nên có chủ ý gì với nàng nếu không hôm nay ngươi chết chắc rồi.
- Ta hối hận vì lúc trước trêu chọc ngươi nói cách khác nếu như ngươi có bị tên Đông Doanh kia làm cho ô nhục thì cũng có liên quan gì tới ta?
- Nếu như ngươi không quan tâm tới ta tại sao năm lần bảy lượt mạo hiểm vì ta, ta sắp chết rồi mà ngươi còn không nói thật nữa.
Dực Thai công chúa khóc rống lên, nàng đột nhiên nghĩ tới từ trước tới giờ Đường Tiêu chưa bao giờ nói rằng hắn yêu nàng.
Bất kể thế nào hôm nay nàng cũng phải thật tình nghe hắn nói, như vậy nàng chết mới có thể nhắm mắt được.
- Ta sợ cắm sừng, nên mới...
Đường Tiêu hơi buồn bực mà thầm nói một câu.
Ở kiếp trước hắn xem phim ghét nhất là tình tiết nam nữ thủ thỉ tình cảm máu chó với nhau, rơi vào đầu của hắn cảm thụ không được tốt lắm.
Tuy nhiên về phần quan tâm hay không vị công chúa này Đường Tiêu dường như trước kia vẫn chưa từng suy nghĩ.
- Nói ngươi yêu ta đi!
Dực Thai công chúa suy nghĩ tới chuyện trọng yếu nhất liền vội vã dùng sức gọi Đường Tiêu.
- Ngươi yêu ta?
Đường Tiêu ngây ngẩn cả người.
- Nói là ta yêu ngươi!
Dực Thai công chúa sắp bị làm cho tức chết, vộn vàng sửa lại.
- Ta biết rõ là ngươi yêu ta!
Đường Tiêu đắc ý mà nở ra nụ cười.
- Ngươi giả bộ hay là hồ đồ thật/
Dực Thai công chúa vô cùng nóng nảy rồi, sinh tử ly biệt, Đường Tiêu vẫn không chịu nói thật với nàng một tiếng, nàng chết cũng không nhắm mắt được rồi.
- Rất cảm động.
Tây Điều Anh Cát và Vĩ Bản hai người cùng đẩy cửa phòng tiến tới, Tây Điều Anh Cát hướng về phía Dực Thai công chúa và Đường Tiêu hai người vỗ tay một cái.
- Ta không muốn ngươi nói ngươi yêu ta nữa, ngươi mau chạy đi.
Công chúa tuyệt vọng mà nói nhỏ với Đường Tiêu một câu.
- Yêu một người có cảm giác thế nào?
Đường Tiêu quay đầu kinh ngạc mà nhìn Dực Thai công chúa, chẳng biết từ bao giờ, hai mắt của công chúa đã đẫm lệ, hắn đột nhiên nhớ tới Sarah vui vẻ ở kiếp trước chờ hắn về.
Đường Tiêu không thể biết được mình rốt cuộc có yêu Dực Thai công chúa hay không nhưng hắn biết rõ nàng nếu như nàng rơi vào trong tay của người Đông Doanh thì không cách nào cứu nàng ta ra ngoài nữa.
Đây là yêu sao? Còn là vì tranh cường háo thắng.
Cả đời làm sát thủ khiến cho Đường Tiêu rất hoài nghi tình cảm của mình.
- Yêu một người, ta không biết người khác có cảm giác gì, có lẽ từ khi yêu mến ngươi về sau, ta ngày đêm nghĩ tới ngươi bao giờ cũng nhớ tới ngươi, mỗi ngày muốn ở cùng ngươi một chỗ.. trời mưa muốn ngươi gió thổi cũng muốn ngươi, sét đánh cũng nhớ tới ngươi lúc ăn cơm cũng nhớ tới ngươi, lúc ngủ cũng nhớ tới ngươi.
Dực Thai công chúa trả lời Đường Tiêu, nước mắt lại giàn dụa chảy xuống.
- Ngươi nghĩ tới ta?
Đường Tiêu gãi đầu rồi ha ha phá lên cười, bị người ta nhớ thương như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, bất kể kiếp trước hay kiếp này hắn cũng có quá nhiều người nhớ thương rồi.
- Ngươi có thể đứng đắn một chút không được sao?
Dực Thai công chúa lại khóc, nàng bị Đường Tiêu chọc cho khóc lên.
- Điện hạ.
Vi Bản muốn ra tay với Đường Tiêu tuy nhiên vẫn phải xin chỉ thị của Tây Điều Anh Cát ở bên cạnh.
- Không gấp.
Tây Điều Anh Cát khoát tay áo rồi nói:
- Để bọn họ nói hết tình cảm ra sau đó cô muốn trước mặt nam nhân này hành hạ công chúa này, ha ha tư vị nhất định là rất thoải mái.
- Nhưng ta không giống ngươi không nhớ tới ngươi như ngươi nhớ tới ta.
Đường Tiêu do dự một chút rồi nói với nàng.
Dực Thai công chúa thò tay che kín miệng Đường Tiêu rồi nói:
- Ta biết ngươi yêu ta mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì ngươi liều lĩnh tới đây không tiếc tính mạng của mình đã chứng minh tất cả, kỳ thật là ta ngu ngốc không nên hi vọng ngươi tới, kết quả lại hại ngươi.
- Aizzz.
Đường Tiêu thở dài một hơi dùng hai tay ôm mặt công chúa mà khẽ dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng.
Yêu nàng sao không yêu nàng sao yêu nàng sao không yêu nàng sao?
- Yêu hay không yêu ta cũng đã chết, cho nên không thể cứu ngươi thà rằng chết! Hơn nữa dù sao ta cũng đã đáp ứng ngươi hứa với ngươi cho nên không thể nuốt lời.
Đường Tiêu nhìn Dực Thai công chúa thật sâu sau đó nói.
Ở kiếp trước Đường Tiêu nhàm chán đã xem qua một số phim thiết huyết nhìn thấy các chiến sĩ anh dũng bất khuất khảng khái hi sinh, lúc đó hắn là sát thủ trên chiến trường nên cũng không hiểu chuyện này, bây giờ lại được chính thức tẩy não nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Thế nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu rồi.
Con người sống cũng là vì mấy thứ đó bảo vệ mấy thứ đó, có lẽ đó là những thứ mà trong lòng hắn trân trọng, khi có người muốn phá hoại nó, hắn nhất định phải đứng ra bằng không sống còn có ý nghĩa gì, một lòng muốn cường đại có ý nghĩa gì.
Hai ngày nay Đường Tiêu cũng biết rằng người Đông Doanh sớm đã cói thực lực vượt xa Đại Minh hắn biết rằng người Đông Doanh này nếu như đánh tới Thai kinh thành, toàn bộ Trấn Quốc hầu phủ khẳng định sẽ bị thiêu đốt, cho dù Khánh Đô phu nhân cùng đám nha hoàn có thể bỏ chạy nhưng khi toàn bọ Áo Bỉ Đảo bị chiếm lĩnh bọn họ sẽ chạy tới nơi nào?
Đại Minh triều quân đội có thể thủ hộ Áo Bỉ Đảo sao?
Không thể.
Áo Bỉ Đảo bị dị toàn bộ cư dân trên đảo sẽ giống như ở Cư Long cảng vậy hắn có thể trốn vào núi sâu tu luyện mưu đồ vài chục năm báo thù rửa hận sao?
Không thể.
Cơn tức này hắn không cách nào nhịn được mấy chục năm.
Đặc biệt là hiện tại hắn làm sao có thể vứt bỏ Dực Thai công chúa ở chỗ này tùy ý cho người ta chà đạp.
Không thể!
Cho nên hắn muốn toàn lực chiến đấu một trận.
Cho dù là tất cả đều nát tan.
- Người minh ngươi chính là người yêu của công chúa sao?
Tây Điều Anh Cát dùng một loại cảm giác ưu việt nhìn Đường Tiêu.
Cảm giác ưu việt đến từ thực lực Tây Điều Anh Cát là một gã cuồng võ sĩ sơ cấp có được tu vi Địa Nguyên tứ cấp, ở bên cạnh là một gã cuồng võ sĩ trung cấp là một người có tu vi Địa Nguyên ngũ cấp, còn trước mặt hắn chỉ là một gã đại võ sĩ mà thôi.
Tây Điều Anh Cát cảm thấy sự ưu việt còn đến từ quốc gia mạnh mẽ, tàu chiến đấu cường đại của Đông Doanh, quân đội Đông Doanh mạnh mẽ, hỏa lực mạnh mẽ.
- Nàng là nữ nhân của ta.
Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Tây Điều Anh Cát.
- Ngươi không nên có chủ ý gì với nàng nếu không hôm nay ngươi chết chắc rồi.
/593
|