- Ta đã có mắt trước thâm nhập vào tầng thứ mười, trước mắt đang tiếp cận cửa cuối cùng, nếu như không xảy ra bất lợi gì, có thể phong ấn Bí Cảnh đã được giải trừ rồi.
Đường Tiêu có ý duy trì nói với Lôi Đình.
- Hả, cậu nói là phong ấn này có thể được giải trừ rất nhanh rồi hả?
Lôi Đình rất là kích động, đối với bảo vật tầng cuối cùng ông ta cũng không có gì hứng thú, chỉ mong mau rời khỏi đây trở về thành Ngọc Kinh.
- Ừ!
Đường Tiêu gật đầu nhẹ.
- Chúng ta ở đây chờ tin tức là được rồi.
- Đường công tử, Lôi bá bá, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.
Tiểu Tiêu chạy tới, gọi Đường Tiêu và Lôi Đình một tiếng, ánh mắt lại chăm chú trên mặt Đường Tiêu. Tuy đã bình an rồi, nàng lúc có đủ quần áo để thay rồi nhưng vẫn khoác chiếc áo của Đường Tiêu bên ngoài, không có ý đưa trả lại.
- Haha, Đường công tử lần này xả thân cứu công chúa, hai người coi như cũng có duyên phận rồi.
Lôi Đình đương nhiên nhìn ra tâm sự của Tiểu Tiểu, chính thân phận Vương gia của ông ta cũng bị Đường Tiêu khám phá ra. Thấy chỗ này không có ai khác, Lôi Đình liền có ý hướng đến Đường Tiêu nói lên thân phận của Tiểu Tiểu.
- Ơ…
Khuôn mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng lên, không ngờ Dực Thai công chúa mẫn cảm phát hiện bên trong này có gì đó không phải, lập tức xông tới chắn giữa Tiểu Tiểu và Đường Tiêu.
- Phu quân, ăn cơm thôi.
Dực Thai công chúa cố gắng kiễng chân ngăn ánh mắt của Đường Tiêu nhìn về phía Tiểu Tiêu.
- Biết rồi.
Đường Tiêu tóm lấy khuôn mặt công chúa véo một cái, tóm lại không nàng lại gọi bậy lên.
Không ngờ Tiểu Tiểu này lại là công chúa người Mãn.
Hahahaha, xem ra Đường Tiêu ta rất có duyên với công chúa….
Trong đầu Đường Tiêu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh quanh co khúc khủy. Tương lai ngày nào đó, các công chúa của các nước cùng quỳ trên mặt đất, cùng ngẩng bộ mặt sùng bái sau đó tranh nhau chạy lên phía trước…
Địa Nguyên tứ cấp và Địa Nguyên tam cấp có một đường ranh giới rất lớn cũng giống như Nhân Nguyên tứ cấp và Nhân Nguyên tam cấp vậy, nếu như dùng lực vân triện mà nói Địa Nguyên tam cấp đỉnh phong võ giả có một đạo vân triện mà thôi Đường Tiêu là trường hợp đặc biệt không cần nói hồng y đầu đà cũng nhờ cơ duyên xảo hợp tu luyện liệt hồn công phu lại nuốt yêu thú thượng cổ nội đan cho nên mới có hai đạo vân triện.
Mà những gian khổ tu luyện như luyện bì trúc mô tẩy huyết hoán kiệt, thoát thai hoán cốt này sau đó tấn cất tới Địa Nguyên tứ cấp, đều có được lực lượng năm đạo vân triện.
Sau tầng thứ chín yêu thú dĩ nhiên có thực lực tương đương với võ giả Địa Nguyên tứ cấp thậm chí là ngũ cấp với tu vi hiện tại của Đường Tiêu và khôi yêu trnậ trợ lực so với bọn chúng vẫn kém quá xa, cuộc chiến với thằn lằm thiết giáp cũng minh chứng điều này.
Đường Tiêu cũng triệt để buông tha cho ý niệm đi theo sau lưng Hỗ Bạt để đục nước béo cò mà tập trung tinh lực lên trên người Bàng Thái nắm bắt cơ hội lợi dụng tình thế mà đục nược béo cò.
Sau khi Đường Tiêu và Lôi Đình hai chi tiểu đội cơm nước xong xuôi Hỗ Bạt hóa thân thành người sói dẫn theo một đám bộ hạ tới cửa tầng mười của địa lao tuy nhiên bọn họ bị ngăn cản không cách nào vượt qua được.
Trước đây Hỗ Bạt đã ở địa lao tầng thứ mười trải qua đánh nhau gian khổ nhưng hắn cũng không bị tổn thương lớn cũng không gặp phải đại ma vương theo lời của người khác căn cứ vào sự phỏng đoán của Đường Tiêu thì có lẽ là đại ma vương ẩn thân ở sau kết giới.
Hoặc là đại ma vương chỉ là một truyền thuyết mà thôi địa lao tầng thứ mười rất rộng cái cửa đi vào có đường kính rộng hơn mười trượng đây là tất cả con đường để đi vào trong đó.
Ở trước cánh cửa đi vào lúc này đã đông lại hơn mười c ao thủ còn có không ít yêu thú xông vào, theo bên ngoài kết giới mà nhìn bọn họ giống như là bất động ở trong không gian kết giới không hề nhúc nhích mà bồng bềnh.
Có rất nhiều yêu thú và người xâm nhập đại khái đều ở lại cách đó một trượng, thời gian trong kết giới có lẽ chuyển động rất chậm, so với thế giới bên ngoài chậm hơn rất nhiều cho nên sau khi ngộ nhập vào bên trong động tác của con người cũng trở nên vô cùng chậm chạp cơ hồ là đình trệ.
Bởi vì con người ở trong kết giới có cảm giác thời gian của bọn họ biến đổi chậm cho nên chỉ có người bên ngoài mới nhìn ra tư thế của bọn họ không thay đổi mà thôi.
Với tình huống này kẻ đến sau phải cẩn thận nhưng vòng tròn kết giới thời gian lại đông tới hơn mười võ giả hiển nhiên kẻ đến sau đã tự tin mình tìm ra bí quyết không cam lòng mà đứng bên ngoài tiến vào thử cuối cùng cũng giống như kẻ đến trước bị vây vào trong đó.
Ngoại trừ những cao thủ và yêu thú ở trong kết giới cũng có không ít đất đá hẳn là những người này trước khi dùng bản thể của mình tiến vào đã dùng đất đá thăm dò, nhưng mà những cục đá này cũng không ngoại lệ bị thời gian trói lịa toàn bộ đều cho người khác cảm giác bất động.
Ở gần cửa kết giới có không ít lỗ thủng đá vụn bay tung tóe đại khái có người muốn đi theo một con đường khác nhưng không cách nào phá vỡ được bức tường.
Hiện tại manh mối duy nhất chính là tám chữ viết ở trên cánh cửa: Cửa Vào Tại Đây Thuận Tam Nghịch Tam.
- Thuận Tam Nghịch Tam là cái gì?
Hỗ Bạt hỏi đám thủ hạ một tiếng.
- Thuân ba vòng nghịch ba vòng.
Một gã thuộc hạ trả lời Hỗ Bạt một câu.
- Cái gì là thuận ba vòng nghịch ba vòng.
- Biết thế là được....
- Con mẹ nó nói như không nói.
Hỗ Bạt không kìm được mà mắng người kia một câu sau đó để cho đám thủ hạ ai cũng cầm đá lên hướng vào trong kết giới ném vào để thí nghiệm.
Ngẫu nhiên một số hòn đá sẽ vào bên trong tới hơn trượng sau đó bị đông lại khiến cho Hỗ Bạt vô kế khả thi.
Đường Tiêu cũng thao túng thân thể của Bàng Thái đem đất đá ném vào trong kết giới trong lòng hắn từ từ nghĩ cách sau khi xác nhận vài phút đồng hồ Đường Tiêu đã thấy có cơ hội liền điều khiển thân thể của Bàng Thái xông vào trong kết giới mà bay vào.
- Bàng Thái ngươi làm gì vậy?
Hỗ Bạt hướng về phía Bàng Thái mà kêu to lên một tiếng.
Đường Tiêu cũng không để ý tới hắn điều khiển Bàng Thái nhanh chóng dùng một pháp khí phi hành cấp thấp chăm chú bay về phía trước cứ mỗi giây lại cong lại theo vị trí từ ba giờ tới 12h mà từ từ bay sau khi đến vòng tròn kết giới thì lao thẳng rồi từ từ rơi xuống đất.
Quả nhiên đơn giản như vậy.
Đường Tiêu hoài nghi kết giới này dùng quy tắc như đồng hồ kiếp trước của hắn nếu không căn bản cũng không trùng hợp với ý nghĩ của Đường Tiêu.
Đường Tiêu có ý duy trì nói với Lôi Đình.
- Hả, cậu nói là phong ấn này có thể được giải trừ rất nhanh rồi hả?
Lôi Đình rất là kích động, đối với bảo vật tầng cuối cùng ông ta cũng không có gì hứng thú, chỉ mong mau rời khỏi đây trở về thành Ngọc Kinh.
- Ừ!
Đường Tiêu gật đầu nhẹ.
- Chúng ta ở đây chờ tin tức là được rồi.
- Đường công tử, Lôi bá bá, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.
Tiểu Tiêu chạy tới, gọi Đường Tiêu và Lôi Đình một tiếng, ánh mắt lại chăm chú trên mặt Đường Tiêu. Tuy đã bình an rồi, nàng lúc có đủ quần áo để thay rồi nhưng vẫn khoác chiếc áo của Đường Tiêu bên ngoài, không có ý đưa trả lại.
- Haha, Đường công tử lần này xả thân cứu công chúa, hai người coi như cũng có duyên phận rồi.
Lôi Đình đương nhiên nhìn ra tâm sự của Tiểu Tiểu, chính thân phận Vương gia của ông ta cũng bị Đường Tiêu khám phá ra. Thấy chỗ này không có ai khác, Lôi Đình liền có ý hướng đến Đường Tiêu nói lên thân phận của Tiểu Tiểu.
- Ơ…
Khuôn mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng lên, không ngờ Dực Thai công chúa mẫn cảm phát hiện bên trong này có gì đó không phải, lập tức xông tới chắn giữa Tiểu Tiểu và Đường Tiêu.
- Phu quân, ăn cơm thôi.
Dực Thai công chúa cố gắng kiễng chân ngăn ánh mắt của Đường Tiêu nhìn về phía Tiểu Tiêu.
- Biết rồi.
Đường Tiêu tóm lấy khuôn mặt công chúa véo một cái, tóm lại không nàng lại gọi bậy lên.
Không ngờ Tiểu Tiểu này lại là công chúa người Mãn.
Hahahaha, xem ra Đường Tiêu ta rất có duyên với công chúa….
Trong đầu Đường Tiêu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh quanh co khúc khủy. Tương lai ngày nào đó, các công chúa của các nước cùng quỳ trên mặt đất, cùng ngẩng bộ mặt sùng bái sau đó tranh nhau chạy lên phía trước…
Địa Nguyên tứ cấp và Địa Nguyên tam cấp có một đường ranh giới rất lớn cũng giống như Nhân Nguyên tứ cấp và Nhân Nguyên tam cấp vậy, nếu như dùng lực vân triện mà nói Địa Nguyên tam cấp đỉnh phong võ giả có một đạo vân triện mà thôi Đường Tiêu là trường hợp đặc biệt không cần nói hồng y đầu đà cũng nhờ cơ duyên xảo hợp tu luyện liệt hồn công phu lại nuốt yêu thú thượng cổ nội đan cho nên mới có hai đạo vân triện.
Mà những gian khổ tu luyện như luyện bì trúc mô tẩy huyết hoán kiệt, thoát thai hoán cốt này sau đó tấn cất tới Địa Nguyên tứ cấp, đều có được lực lượng năm đạo vân triện.
Sau tầng thứ chín yêu thú dĩ nhiên có thực lực tương đương với võ giả Địa Nguyên tứ cấp thậm chí là ngũ cấp với tu vi hiện tại của Đường Tiêu và khôi yêu trnậ trợ lực so với bọn chúng vẫn kém quá xa, cuộc chiến với thằn lằm thiết giáp cũng minh chứng điều này.
Đường Tiêu cũng triệt để buông tha cho ý niệm đi theo sau lưng Hỗ Bạt để đục nước béo cò mà tập trung tinh lực lên trên người Bàng Thái nắm bắt cơ hội lợi dụng tình thế mà đục nược béo cò.
Sau khi Đường Tiêu và Lôi Đình hai chi tiểu đội cơm nước xong xuôi Hỗ Bạt hóa thân thành người sói dẫn theo một đám bộ hạ tới cửa tầng mười của địa lao tuy nhiên bọn họ bị ngăn cản không cách nào vượt qua được.
Trước đây Hỗ Bạt đã ở địa lao tầng thứ mười trải qua đánh nhau gian khổ nhưng hắn cũng không bị tổn thương lớn cũng không gặp phải đại ma vương theo lời của người khác căn cứ vào sự phỏng đoán của Đường Tiêu thì có lẽ là đại ma vương ẩn thân ở sau kết giới.
Hoặc là đại ma vương chỉ là một truyền thuyết mà thôi địa lao tầng thứ mười rất rộng cái cửa đi vào có đường kính rộng hơn mười trượng đây là tất cả con đường để đi vào trong đó.
Ở trước cánh cửa đi vào lúc này đã đông lại hơn mười c ao thủ còn có không ít yêu thú xông vào, theo bên ngoài kết giới mà nhìn bọn họ giống như là bất động ở trong không gian kết giới không hề nhúc nhích mà bồng bềnh.
Có rất nhiều yêu thú và người xâm nhập đại khái đều ở lại cách đó một trượng, thời gian trong kết giới có lẽ chuyển động rất chậm, so với thế giới bên ngoài chậm hơn rất nhiều cho nên sau khi ngộ nhập vào bên trong động tác của con người cũng trở nên vô cùng chậm chạp cơ hồ là đình trệ.
Bởi vì con người ở trong kết giới có cảm giác thời gian của bọn họ biến đổi chậm cho nên chỉ có người bên ngoài mới nhìn ra tư thế của bọn họ không thay đổi mà thôi.
Với tình huống này kẻ đến sau phải cẩn thận nhưng vòng tròn kết giới thời gian lại đông tới hơn mười võ giả hiển nhiên kẻ đến sau đã tự tin mình tìm ra bí quyết không cam lòng mà đứng bên ngoài tiến vào thử cuối cùng cũng giống như kẻ đến trước bị vây vào trong đó.
Ngoại trừ những cao thủ và yêu thú ở trong kết giới cũng có không ít đất đá hẳn là những người này trước khi dùng bản thể của mình tiến vào đã dùng đất đá thăm dò, nhưng mà những cục đá này cũng không ngoại lệ bị thời gian trói lịa toàn bộ đều cho người khác cảm giác bất động.
Ở gần cửa kết giới có không ít lỗ thủng đá vụn bay tung tóe đại khái có người muốn đi theo một con đường khác nhưng không cách nào phá vỡ được bức tường.
Hiện tại manh mối duy nhất chính là tám chữ viết ở trên cánh cửa: Cửa Vào Tại Đây Thuận Tam Nghịch Tam.
- Thuận Tam Nghịch Tam là cái gì?
Hỗ Bạt hỏi đám thủ hạ một tiếng.
- Thuân ba vòng nghịch ba vòng.
Một gã thuộc hạ trả lời Hỗ Bạt một câu.
- Cái gì là thuận ba vòng nghịch ba vòng.
- Biết thế là được....
- Con mẹ nó nói như không nói.
Hỗ Bạt không kìm được mà mắng người kia một câu sau đó để cho đám thủ hạ ai cũng cầm đá lên hướng vào trong kết giới ném vào để thí nghiệm.
Ngẫu nhiên một số hòn đá sẽ vào bên trong tới hơn trượng sau đó bị đông lại khiến cho Hỗ Bạt vô kế khả thi.
Đường Tiêu cũng thao túng thân thể của Bàng Thái đem đất đá ném vào trong kết giới trong lòng hắn từ từ nghĩ cách sau khi xác nhận vài phút đồng hồ Đường Tiêu đã thấy có cơ hội liền điều khiển thân thể của Bàng Thái xông vào trong kết giới mà bay vào.
- Bàng Thái ngươi làm gì vậy?
Hỗ Bạt hướng về phía Bàng Thái mà kêu to lên một tiếng.
Đường Tiêu cũng không để ý tới hắn điều khiển Bàng Thái nhanh chóng dùng một pháp khí phi hành cấp thấp chăm chú bay về phía trước cứ mỗi giây lại cong lại theo vị trí từ ba giờ tới 12h mà từ từ bay sau khi đến vòng tròn kết giới thì lao thẳng rồi từ từ rơi xuống đất.
Quả nhiên đơn giản như vậy.
Đường Tiêu hoài nghi kết giới này dùng quy tắc như đồng hồ kiếp trước của hắn nếu không căn bản cũng không trùng hợp với ý nghĩ của Đường Tiêu.
/593
|