Đường Tiêu bây giờ giống nàng đều là Địa Nguyên cấp hai, nhưng đã có một đại lực Vân Triện, mà nàng chỉ có hai đạo phụ Vân Triện và một đạo Vân Triện, là bảy tám lần đạo Phù Triện. Cho dù Đường Tiêu không chủ động khống chế thân thể của nàng nhưng muốn giết nàng cũng dễ như trở bàn tay.
Thật là không nghĩ tới, ban đầu ở chân núi mai phục hắn, hắn mới là một võ giả Nhân Nguyên cấp năm, so sánh với thực lực của mình, quả thực giống như con sâu, cái kiến cùng con voi vậy. Bây giờ mới qua một tháng, thực lực của hai người dường như đã bị đảo qua.
Đường Tiêu ngày càng mạnh, trong lòng Chung Lam lại càng tuyệt vọng.
Mặt khác, Chung Lam mặc dù nói làm Khôi Lỗi sống không bằng chết, hy vọng sớm có ngày bị Đường Tiêu luyện thành nhân đam. Nhưng nghĩ đến người bị tình trạng người trong đỉnh bị đưa vào luyện nhân đan, nàng sởn cả gai ốc. Đặc biệt là ở cái chữ “người”, những chuyện này càng nghĩ, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Nếu đã như vậy thì cam chịu số phận thôi, không bằng lấy lòng Đường Tiêu, tranh thủ không để hắn không đem nàng đi luyện nhân đơn, để cho nàng sống thêm một chút, thoải mái một chút, có thể thường xuyên thả nàng ra hít thở không khí. Ngây người trong chữ “người”, quả thực có thể khiến người ta nhàm chán đến điên mất.
Nếu như có thể điên được cũng tốt, tiếc rằng nàng không thể.
Đương nhiên còn chuyện cuối cùng cũng rất quan trọng. chính là chị dâu Văn Oanh của nàng, Chung Lam hy vọng có thể thỏa hiệp với Đường Tiêu để có thể đổi lấy sự bình an của đứa trẻ trung bụng Văn Oanh.
Đường Tiêu sau khi lấy được những suy nghĩ trong đầu này của Đường Tiêu bèn đi ra, thật sự là cảm giác sâu sắc, người phụ nữ này tính cách ngoan cố thanh cao. Bây giờ rõ ràng cũng thỏa hiệp rồi. Nhưng cũng không kỳ lạ gì, một người chịu đựng những chuyện trong những ngày này như Chung Lam, chắc chắn tinh thần đã sớm sụp đổ rồi. Nàng có thể trải qua được, còn có thể có tâm trạng tốt như thế này xem ra đã không tệ rồi.
Mặc dù Đường Tiêu đi vào bên trong thần hồn của Chung Lam, có thể tự so thăm dò những chuyện nàng vừa nói, nhưng chính cô ta chủ động nói ra, Đường Tiêu liền không cần phí công đi tìm kiếm.
- À, nói tiếp đi, sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta tuyệt đối không ngược đãi ngươi.
Đường Tiêu mỉm cười nhìn Chung Lam, bảo nàng tiếp tục nói.
Vành mắt Chung Lam đỏ lên, đương nhiên nàng biết rõ Đường Tiêu dò xét suy nghĩ bên trong của nàng, biết rõ nàng hiện tại từ bỏ suy nghĩ chống trả, cam chịu sự thật. Thậm chí còn nịnh nọt hắn, cái này cũng tương đương với việc nàng hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm làm người. Nhưng tình hình hiện tại, nàng muốn chạy trốn cũng không thoát được, muốn chết không chết được, nàng còn có lựa chọn khác ư?
Tiếp tục cam chịu số phận mặc dù cảm thấy mất mặt.
Chung Lam bình tĩnh một chút, lại tiếp tục nói:
- Loại nội đan yêu thú thượng cổ này khi phối hợp với một ít dược thảo luyện thành đan dược uống vào xong có thể làm tăng đến hai đạo Vân Triện của võ giả Địa Nguyên cấp bốn. Nhưng chỉ là năng lực antalis của võ giả Nguyên Địa cấp bốn trở xuống. Nuốt loại nội đan luyện hóa này sẽ làm tăng lực lượng của nội đan vô hiệu, tỷ lệ lớn là vì nổ tung mà chết. Đầu Đà Hồng Y chỉ là tu vi Địa Nguyên cấp ba, nuốt một viên nội đa yêu thú thượng cổ, rõ ràng vẫn còn sống được chỉ có thể nói là vận may của hắn.
- Không đạt tới Địa Nguyên cấp bốn, nuốt nội đan yêu thú thượng cổ thì lực sẽ tăng lên tỷ lệ bao nhiêu?
Đường Tiêu vuốt vuốt nội đan trong tay, hỏi Chung Lam.
- Chưa được một phần mười.
Chung Lam biết rõ căn bản nói dối Đường Tiêu không có ý nghĩa gì, cho nên dựa vào những gì mình nghe được, trả lời thành thật tình hình.
Đường Tiêu nhìn Chung Lam một hồi lâu, sau đó đi qua vỗ vỗ vai nàng:
- Biểu hiện hôm nay không tệ, về sau nếu cứ thể hiện như thế ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Đường Tiêu đang trước mặt Khôi Lỗi, công khai khen ngợi Chung Lam. Đương nhiên cũng là để cho các Khôi Lỗi kia nhìn thấy. Tuy rằng hắn không có đủ thực lực và năng lực để khống chế những khôi lỗi này nhưng bọn chúng đều ngoan ngoãn nghe lời chủ không gây loạn, Đường Tiêu cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Chung Lam nghe xong lời nói của Đường Tiêu, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, đây là nước mặt khuất nhực, những nàng bây giờ chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Dực Thai công chúa nhìn thấy tất cả, trong nội tâm có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng trước mắt nhiều người như vậy cũng không tiện hỏi nhiều hay nói thêm cái gì. Nhưng chuyện Đường Tiêu có hai Khôi Lỗi là con gái, khiến cho trong lòng nàng có chút ghen tuông, mặc dù nàng cũng không biết sao mình lại như vậy.
Ngoại trừ những nội đan yêu thú kia, còn một vài dược liệu thu được từ trong kim thiềm có thể dùng để chế đan dược, xem ra chất lượng cũng không tồi. Mặt khác là một vài quyển bí kíp công pháp và mấy thứ pháp khí, Đường Tiêu đoán những thứ này nửa phần là do Đầu Đà Hồng Y cướp được khi săn giết những võ giả.
Có một bản công pháp thu hút sự chú ý của Đường Tiêu, trên đó viết “ liệt hồn công”. Bởi vì trước đây Đường Tiêu cũng có được một quả luyện hồn đan, cho nên nhìn thấy bản liệt hồn công này liền nhịn không được mở ra xem một chút. Nguyên lý công pháp của môn liệt hồn công này phải trả giá lớn bằng việc làm tổn thương chính mình. Do đó đạt được thực lực vượt qua mấy lần thực lực của mình, so với thực lực trước đây thì khó có đối thủ.
Người phát minh ra môn công pháp này cũng không lưu lại danh tính, từ một vài chữ giải thích, người này tự xưng là tông chủ Liệt hồn tông, nhưng nhìn mặt sau Đường Tiêu liền phát hiện rất nhanh đây là một môn công pháp vẫn chưa hoàn thiện. Vị tông chủ Liệt hồn tông này cũng vì luyện quá sâu mà tẩu hỏa nhập ma, hồn lìa phách tán mà chết.
Trên trang giấy cuối cùng viết một đoạn văn tự ghi chép về cuộc đời của vị tông chủ Liệt hồn tông này, sau khi hắn phát hiện mình không thể sống được lâu, bèn cấm tiệt bên trong và bên ngoài mật thất, sau đó dùng một thanh mộc kiếm Phù Văn và Cửu tinh liên châu trận chặn lại, hắn gọi là mật thất “ Liệt hồn thất”.
Vị tông chủ Liệt hồn tông này trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trước khi hồn liệt phách tán dùng chính thần hồn còn sót lại của mình, đem nhục thể của mình luyện thành một quả “ liệt hồn đan”. Bởi vì bên trong tích tụ công pháp suốt đời của ông ta, cho nên liệt hồn đan này tạm thời tăng lên hiệu quả của thực lực, cũng làm tăng thêm liệt hồn công mà bình thường ông ta tu luyện.
Thật là không nghĩ tới, ban đầu ở chân núi mai phục hắn, hắn mới là một võ giả Nhân Nguyên cấp năm, so sánh với thực lực của mình, quả thực giống như con sâu, cái kiến cùng con voi vậy. Bây giờ mới qua một tháng, thực lực của hai người dường như đã bị đảo qua.
Đường Tiêu ngày càng mạnh, trong lòng Chung Lam lại càng tuyệt vọng.
Mặt khác, Chung Lam mặc dù nói làm Khôi Lỗi sống không bằng chết, hy vọng sớm có ngày bị Đường Tiêu luyện thành nhân đam. Nhưng nghĩ đến người bị tình trạng người trong đỉnh bị đưa vào luyện nhân đan, nàng sởn cả gai ốc. Đặc biệt là ở cái chữ “người”, những chuyện này càng nghĩ, trong lòng càng sợ hãi hơn.
Nếu đã như vậy thì cam chịu số phận thôi, không bằng lấy lòng Đường Tiêu, tranh thủ không để hắn không đem nàng đi luyện nhân đơn, để cho nàng sống thêm một chút, thoải mái một chút, có thể thường xuyên thả nàng ra hít thở không khí. Ngây người trong chữ “người”, quả thực có thể khiến người ta nhàm chán đến điên mất.
Nếu như có thể điên được cũng tốt, tiếc rằng nàng không thể.
Đương nhiên còn chuyện cuối cùng cũng rất quan trọng. chính là chị dâu Văn Oanh của nàng, Chung Lam hy vọng có thể thỏa hiệp với Đường Tiêu để có thể đổi lấy sự bình an của đứa trẻ trung bụng Văn Oanh.
Đường Tiêu sau khi lấy được những suy nghĩ trong đầu này của Đường Tiêu bèn đi ra, thật sự là cảm giác sâu sắc, người phụ nữ này tính cách ngoan cố thanh cao. Bây giờ rõ ràng cũng thỏa hiệp rồi. Nhưng cũng không kỳ lạ gì, một người chịu đựng những chuyện trong những ngày này như Chung Lam, chắc chắn tinh thần đã sớm sụp đổ rồi. Nàng có thể trải qua được, còn có thể có tâm trạng tốt như thế này xem ra đã không tệ rồi.
Mặc dù Đường Tiêu đi vào bên trong thần hồn của Chung Lam, có thể tự so thăm dò những chuyện nàng vừa nói, nhưng chính cô ta chủ động nói ra, Đường Tiêu liền không cần phí công đi tìm kiếm.
- À, nói tiếp đi, sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta tuyệt đối không ngược đãi ngươi.
Đường Tiêu mỉm cười nhìn Chung Lam, bảo nàng tiếp tục nói.
Vành mắt Chung Lam đỏ lên, đương nhiên nàng biết rõ Đường Tiêu dò xét suy nghĩ bên trong của nàng, biết rõ nàng hiện tại từ bỏ suy nghĩ chống trả, cam chịu sự thật. Thậm chí còn nịnh nọt hắn, cái này cũng tương đương với việc nàng hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm làm người. Nhưng tình hình hiện tại, nàng muốn chạy trốn cũng không thoát được, muốn chết không chết được, nàng còn có lựa chọn khác ư?
Tiếp tục cam chịu số phận mặc dù cảm thấy mất mặt.
Chung Lam bình tĩnh một chút, lại tiếp tục nói:
- Loại nội đan yêu thú thượng cổ này khi phối hợp với một ít dược thảo luyện thành đan dược uống vào xong có thể làm tăng đến hai đạo Vân Triện của võ giả Địa Nguyên cấp bốn. Nhưng chỉ là năng lực antalis của võ giả Nguyên Địa cấp bốn trở xuống. Nuốt loại nội đan luyện hóa này sẽ làm tăng lực lượng của nội đan vô hiệu, tỷ lệ lớn là vì nổ tung mà chết. Đầu Đà Hồng Y chỉ là tu vi Địa Nguyên cấp ba, nuốt một viên nội đa yêu thú thượng cổ, rõ ràng vẫn còn sống được chỉ có thể nói là vận may của hắn.
- Không đạt tới Địa Nguyên cấp bốn, nuốt nội đan yêu thú thượng cổ thì lực sẽ tăng lên tỷ lệ bao nhiêu?
Đường Tiêu vuốt vuốt nội đan trong tay, hỏi Chung Lam.
- Chưa được một phần mười.
Chung Lam biết rõ căn bản nói dối Đường Tiêu không có ý nghĩa gì, cho nên dựa vào những gì mình nghe được, trả lời thành thật tình hình.
Đường Tiêu nhìn Chung Lam một hồi lâu, sau đó đi qua vỗ vỗ vai nàng:
- Biểu hiện hôm nay không tệ, về sau nếu cứ thể hiện như thế ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Đường Tiêu đang trước mặt Khôi Lỗi, công khai khen ngợi Chung Lam. Đương nhiên cũng là để cho các Khôi Lỗi kia nhìn thấy. Tuy rằng hắn không có đủ thực lực và năng lực để khống chế những khôi lỗi này nhưng bọn chúng đều ngoan ngoãn nghe lời chủ không gây loạn, Đường Tiêu cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Chung Lam nghe xong lời nói của Đường Tiêu, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, đây là nước mặt khuất nhực, những nàng bây giờ chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Dực Thai công chúa nhìn thấy tất cả, trong nội tâm có cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng trước mắt nhiều người như vậy cũng không tiện hỏi nhiều hay nói thêm cái gì. Nhưng chuyện Đường Tiêu có hai Khôi Lỗi là con gái, khiến cho trong lòng nàng có chút ghen tuông, mặc dù nàng cũng không biết sao mình lại như vậy.
Ngoại trừ những nội đan yêu thú kia, còn một vài dược liệu thu được từ trong kim thiềm có thể dùng để chế đan dược, xem ra chất lượng cũng không tồi. Mặt khác là một vài quyển bí kíp công pháp và mấy thứ pháp khí, Đường Tiêu đoán những thứ này nửa phần là do Đầu Đà Hồng Y cướp được khi săn giết những võ giả.
Có một bản công pháp thu hút sự chú ý của Đường Tiêu, trên đó viết “ liệt hồn công”. Bởi vì trước đây Đường Tiêu cũng có được một quả luyện hồn đan, cho nên nhìn thấy bản liệt hồn công này liền nhịn không được mở ra xem một chút. Nguyên lý công pháp của môn liệt hồn công này phải trả giá lớn bằng việc làm tổn thương chính mình. Do đó đạt được thực lực vượt qua mấy lần thực lực của mình, so với thực lực trước đây thì khó có đối thủ.
Người phát minh ra môn công pháp này cũng không lưu lại danh tính, từ một vài chữ giải thích, người này tự xưng là tông chủ Liệt hồn tông, nhưng nhìn mặt sau Đường Tiêu liền phát hiện rất nhanh đây là một môn công pháp vẫn chưa hoàn thiện. Vị tông chủ Liệt hồn tông này cũng vì luyện quá sâu mà tẩu hỏa nhập ma, hồn lìa phách tán mà chết.
Trên trang giấy cuối cùng viết một đoạn văn tự ghi chép về cuộc đời của vị tông chủ Liệt hồn tông này, sau khi hắn phát hiện mình không thể sống được lâu, bèn cấm tiệt bên trong và bên ngoài mật thất, sau đó dùng một thanh mộc kiếm Phù Văn và Cửu tinh liên châu trận chặn lại, hắn gọi là mật thất “ Liệt hồn thất”.
Vị tông chủ Liệt hồn tông này trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, trước khi hồn liệt phách tán dùng chính thần hồn còn sót lại của mình, đem nhục thể của mình luyện thành một quả “ liệt hồn đan”. Bởi vì bên trong tích tụ công pháp suốt đời của ông ta, cho nên liệt hồn đan này tạm thời tăng lên hiệu quả của thực lực, cũng làm tăng thêm liệt hồn công mà bình thường ông ta tu luyện.
/593
|