Mục Ngữ Điệp quả nhiên không mở miệng nữa.
Nàng thật sự không nói chuyện, ngược lại Địch Nhã Lan và Thạch Nham có vẻ xấu hổ, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trời sắp sáng rồi. Thạch Nham ngẩng đầu nhìn bầu trời, kiếm chuyện nói: Thân thể cô thế nào? Tinh Nguyên khôi phục bao nhiêu?
Chẳng những khôi phục toàn bộ, còn có tăng tiến.
Địch Nhã Lan lén lút quan sát một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên, đỏ mặt nhỏ giọng nói: Vừa rồi, vừa rồi hình như... hình như có một lực lượng tiến vào thân thể ta, lực lượng kỳ dị kia dung hợp vào Tinh Nguyên của ta, còn thay đổi ngực của ta...
Nàng cau mày, chậm rãi nhớ lại, mơ hồ cảm thấy lực lượng kỳ dị kia, là từ trong dòng Tinh Nguyên của Thạch Nham bắn vào trong cơ thể nàng tràn ra.
Thạch Nham ngẩn ngơ, thấp giọng thì thào: Quả nhiên...
Đôi mắt đẹp của Địch Nhã Lan hiện lên tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào hắn, Có liên quan tới ngươi sao?
Gật đầu, Thạch Nham cười giải thích: Ta nuốt rất nhiều đan dược của một gã Luyện Dược Sư, vẫn chưa tiêu hóa hết, dược lực của phần lớn đan dược đó còn trong thân thể ta, vừa rồi... có một bộ phân dược lực hòa tan, phân ra một bộ phân tiến vào trong thân thể ngươi.
Chuyện hấp thu tinh khí người chết, quá mức quỷ dị tà ác, Thạch Nham không nghĩ sẽ để bất luận kẻ nào biết bí mật này, vì thế lấy Tạp Lỗ thành cái cớ, nói lực lượng kỳ dị này là do đan dược kỳ dị đang tác quái.
Những đan dược đó nhất định cực kỳ trân quý. Địch Nhã Lan gật đầu, thật sự không có hoài nghi, dọc theo đường đi đã vài lần Thạch Nham dùng độc dược phấn, nàng sớm đoán Thạch Nham có liên quan với một gã Luyện Dược Sư.
Ừm, chắc là rất trân quý. Thạch Nham cười cười, cũng không có nói rõ quan hệ với Tạp Lỗ, trong lòng cân nhắc một chút, hắn cau mày, vẻ mặt cổ quái hỏi: ... Cô nói có một lực lượng, dường như cải biến gân mạch huyết nhục ở ngực, cô có thể thử cảm ứng, xem có biến hóa gì không?
Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới sự thức tỉnh kỳ tích của Thạch Hóa Võ Hồn trong thân thể hắn, lực lượng kỳ dị kia, ngoài việc có thể tăng tiến Tinh Nguyên ra, hình như còn có thể thôi phát Võ Hồn.
Hắn trước giờ chưa từng biểu hiện ra Thạch Hóa Võ Hồn , nhưng dưới tác dụng của lực lượng kia lại đột nhiên thức tỉnh, ngay cả sự xuất hiện của Bất Tử Võ Hồn kia, nói không chừng cũng có liên quan tới lực lượng kỳ dị kia, Địch Nhã Lan nói ngực có chút thay đổi, trong lòng hắn lập tức có suy đoán.
Ta thử xem. Địch Nhã Lan chậm rãi gật đầu, tập trung chú ý, cảm ứng biến hóa chỗ ngực.
Tâm niệm khẽ động, từng đợt từng đợt Tinh Nguyên mạnh mẽ chảy đến khe sâu giữa hai ngọn núi ở ngực nàng, Tinh Nguyên chuyển động dưới làn da mềm mại trong chốc lát, dường như Tinh Nguyên đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, như là bị chuyển hóa, đột nhiên thay đổi biến thành cực nóng.
Địch Nhã Lan biến sắc, vội vàng đưa Tinh Nguyên lưu động về phía cánh tay, theo gân mạch cánh tay chảy xuống lòng bàn tay phải.
Bồng!
Một ngọn lửa màu xanh lam, đột nhiên từ trong lòng bàn tay của Địch Nhã Lan bốc lên, hỏa viêm tản ra nhiệt độ cực nóng, chỉ to cỡ nắm tay, không ngừng đong đưa trong lòng bàn tay của Địch Nhã Lan, chiếu rọi cả hốc cây giống như mặt biển xanh thẳm cuồn cuồn sóng lớn.
Ồ!
Địch Nhã Lan kinh hô một tiếng, con mắt sáng rạng rỡ, bỗng nhiên đứng lên.
Quả thế!
Thạch Nham trong lòng cuồng hô, ánh mắt hơi hơi nheo lại, rốt cục xác định lực lượng kỳ dị kia, thật sự có thể thôi phát Võ Hồn trong cơ thể Võ Giả !
Lam Ma Viêm!
Địch Nhã Lan thất thanh hét lên một tiếng, thanh âm hưng phấn run run, trong hai mắt thần thái phấn khởi, nói năng lộn xộn: Đây là Võ Hồn của gia tộc bọn ta! Ta biết, đây là Võ Hồn của gia tộc bọn ta! Bắt đầu từ tổ phụ ta, Võ Hồn 'Lam Ma Viêm' gia tộc bọn ta đã không có ai kế thừa, trời ạ! Điều, điều này sao có thể?
Mục Ngữ Điệp sớm đã tỉnh, cũng ngơ ngác nhìn Địch Nhã Lan, vẻ mặt không thể tưởng tượng, Làm sao có thể? Lan tỷ ngươi đã hai mươi bảy tuổi, làm sao còn có thể thức tỉnh Võ Hồn? Đây, đây là chuyện gì? Ta không nhìn lầm chứ? Nàng dùng sức xoa xoa con mắt, vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Cáp! Địch Nhã Lan hạnh phúc thân thể mềm mại run rẩy, quả thực không biết nên làm sao để biểu đạt vui sướng trong lòng, hai mắt trừng lên nhìn chằm vào hỏa viêm màu xanh lam trong lòng bàn tay, hốc mắt đã dần dần bắt đầu ươn ướt.
Nàng cực vui đến khóc...
Thạch Nham có thể lý giải cảm thụ của nàng.
Ở trên Thần Ân đại lục, Võ Giả có được Võ Hồn sẽ chiếm hết ưu thế trong chiến đấu, có tiền đồ phát triển lớn hơn nữa, Võ Hồn đối với Võ Giả mà nói đều quý giá hơn bất kỳ vật gì, Võ Giả không có Võ Hồn ngay cả nằm mơ cũng đều muốn có được Võ Hồn.
Đối với những người giống Địch Nhã Lan có tổ tiên từng có Võ Hồn, rồi đời sau không có tộc nhân nào kế thừa Võ Hồn truyền thừa, đó là điều sỉ nhục!
Tình huống này, thậm chí có thể làm cho một gia tộc từng huy hoàng, từ từ đi vào suy bại!
Võ Hồn bất luận là đối với một gia tộc, hay là đối mọi người, đều cực kỳ trọng yếu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mục Ngữ Điệp ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, mặc kệ Địch Nhã Lan đang trong trạng thái mê mang, mà là nhìn về phía Thạch Nham.
Ách... Thạch Nham cười khổ, Việc này rất khó giải thích, có liên quan tới dược lực của loại đan dược kỳ dị trong thân thể ta, ta cũng không biết đó là đan dược gì, dù sao dược lực kia quả thật có cổ quái là được, đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự không rõ lắm.
Xú tiểu tử, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi! Hỏa viêm trong tay Địch Nhã Lan biến mất, nàng đột nhiên ôm lấy Thạch Nham, giống như muốn đưa mình vào trong thân thể Thạch Nham, kích động đến mức thân thể mềm mại vẫn còn run rẫy.
Bộ ngực kiêu ngạo của nàng, bị ngực của Thạch Nham đè xuống đến biến hình, làm cho Thạch Nham thầm hô sảng khoái, dần dần lại có phản ứng sinh lý.
Địch Nhã Lan lập tức cảm giác được, đỏ mặt buông lỏng Thạch Nham, trong đôi mắt đẹp cảnh xuân động lòng người, khóe miệng tràn đầy ý cười, nhỏ giọng mắng: Ngươi cái tên này, thật sự là không có chút thành thật.
Hắc hắc. Thạch Nham cười gượng một tiếng, không có đáp lời.
Mục Ngữ Điệp hầm hừ trừng mắt hai người, kêu lên: Ta còn ở đây, hai người các ngươi không nên động một tí là trình diễn màn kích tình nóng bỏng được không?
Nha đầu chết tiệt kia, là do ta rất cao hứng. Địch Nhã Lan cười mắng một câu.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mục Ngữ Điệp vội muốn chết.
Ta cũng không biết. Địch Nhã Lan lắc lắc đầu, vui mừng trong hai mắt vẫn chưa từng rút đi, cười nói: Đều là do hắn đó.
Ý của tỷ là... tỷ cùng hắn làm cái kia một chút, hai mươi bảy năm qua ngươi không có thức tỉnh, hơn nữa có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thức tỉnh Võ Hồn, lại đột nhiên thức tỉnh? Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Ngữ Điệp tỏ ra vẻ cổ quái không thể cổ quái hơn.
Tuy rằng thật sự không thể tin, nhưng mà đây là sự thật. Địch Nhã Lan đỏ mặt thừa nhận.
Cái, cái kia của hắn, chẳng lẽ là của Thần cấp dược thủy sao? Mục Ngữ Điệp cũng đỏ mặt, dùng sức lắc lắc đầu, Ta không tin! Việc này thật bất thường! (DG: Thần cấp dược thủy - đố biết là cái gì? )
Khụ khụ... Thạch Nham nhìn lỗ cây trên đỉnh đầu, nói: Trời đã sáng, chúng ta cần phải lên đường.
Ừm, nên lên đường. Địch Nhã Lan hiển nhiên cũng không muốn dong dài chuyện này, tránh cho Mục Ngữ Điệp còn nói ra cái gì khiến nàng bối rối.
Sau câu đó, Địch Nhã Lan vội vàng gấp gáp lên lỗ cây, ném dây thừng xuống phía dưới đáy hốc cây, thét Mục Ngữ Điệp nhanh lên.
Có chết ta cũng không tin! Mục Ngữ Điệp còn đang rối rắm chuyện đó, dùng sức lắc lắc đầu, hừ hừ, nàng mới đưa tay chộp vào dây thừng.
Địch Nhã Lan kéo lên, thân hình Mục Ngữ Điệp chậm rãi lên cao, đi lên lỗ cây.
A, hỗn đản, ngươi làm gì! Mục Ngữ Điệp bỗng nhiên hét ầm lên, hai chân xinh đạp đá lung tung, thân thể mềm mại lắc lư giữa không trung.
Giúp ngươi. Thạch Nham hai tay nâng mỹ mông của nàng, dùng sức đưa lên trên, cười nói: Như vậy ngươi có thể thoải mái một chút.
Không cần! Mau buông tay! Ta không cần ngươi giúp ta! Mục Ngữ Điệp lớn tiếng thét chói tai, thân mình dùng sức giãy dụa, hai tay buông lỏng, đột nhiên từ giữa không trung ngả xuống.
Oành!
Hai người cùng nhau té ngã xuống hốc cây.
Thạch Nham nằm xụi lơ, vẻ mặt hưởng dụng, Mục Ngữ Điệp vừa vặn ngồi ở lên hông hắn, hai chân còn đang đạp đá, quên hết tất cả kêu la: Buông tay! Mau buông tay!
Cái mông Mục Ngữ Điệp đẫy đà nổi trội, kề sát vào một bộ vị nào đó của Thạch Nham.
Bởi vì trước lúc ôm Địch Nhã Lan, chỗ đó của Thạch Nham còn cứng rắn như thiết bổng, bị Mục Ngữ Điệp dùng sức vặn vẹo, khe mông nàng không ngừng ma sát nơi đó của Thạch Nham, làm cho Thạch Nham sảng khoái thiếu chút nữa nhịn không được phải hô lên.
Hỗn đản! Ngươi là đại sắc lang!
Mục Ngữ Điệp rất nhanh thấy rõ tình trạng, vừa thất thanh thét chói tai, vừa ôm mông, vội vàng đỏ mặt đứng lên, trong đôi mắt như có sương mù mù mịt, xem ra sắp phải khóc, Lan tỷ, hắn khi dễ ta! Tên hỗn đản này khi dễ ta!
Hư! Địch Nhã Lan vẻ mặt ngưng trọng, ở bên trên ra dấu im lặng.
Thạch Nham bỗng nhiên đứng lên, cảnh nóng bỏng trong hốc cây, nháy mắt bị hắn ném ra sau đầu, hắn nhanh nhẹn leo lên hốc cây, sóng vai đứng chung một chỗ với Địch Nhã Lan, bình tĩnh nói: Có chuyện gì?
Có yêu thú!
...
/1608
|