Anna ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu ta, "Rick.......... Rất xin lỗi.........."
"Xin lỗi chuyện gì?" Rick quay đầu lại liếc nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi đã nói.......... Công tác của các anh rất thú vị.........."
"Chuyện đó ấy à?" Rick cười lắc lắc đầu, "Tôi biết cô không cố ý. Mỗi lần chúng tôi đi tháo gỡ bom, đó đều là một ngày tận thế."
Sean cũng quay đầu lại, nhìn Anna một cái, tỏ vẻ trấn an, sau đó cấp cho Anna một cái trấn an đích ánh mắt, sau đó nắm tay lại, đấm nhẹ vào vai Rick, rồi khẽ ngâm nga ca khúc The end of the world.
Thanh âm của anh có sự trầm ấm của giọng nam, vang lên giữa khung cảnh mênh mông hoang vu này khiến cho người ta bỗng nhiên không cầm lòng được mà sa vào trong đó.
Rick phụ họa theo giai điệu của bài hatsm ngón trỏ khẽ gõ lên tay lái.
Hawkins nghiêng đầu lại, nhìn về phía đỉnh đầu Sean lộ ra trên lưng ghế.
Về tới doanh địa, Rick cùng Sean lấy bia đến, cùng nhau uống, xem như chúc mừng hôm nay sống sót sau tai nạn.
"Chỉ là uống bia, rất nhàm chán !" Rick ngã lên giường, "Nếu có thể làm gì đó thì tốt!"
Sean cười cười, gảy gảy đống DVD, "Loạn thế giai nhân, cậu có xem không?"
"Lại là phim tình cảm lãng mạn, hai chúng ta cùng nhau xem có vẻ rất kỳ quái !" Rick lắc lắc chai bia.
"Cùng tôi xem phim là kỳ quái, nhưng cùng Anna xem thì là lãng mạn ?" Sean buồn cười đạp Rick một cái.
Rick uống hơi nhiều, chóng mặt, nặng nề than thở vài tiếng.
Sean nhìn thời gian thấy đã không còn sớm, vì thế anh kéo lấy Rick, "Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng!"
Rick tỏ ra chống đối một chút, tựa hồ rất lưu luyến chiếc giường của Sean.
Thật vất vả nâng được Rick lên đưa trở về, đắp kín chăn cho cậu ta, Sean mới quay lại phòng mình, vừa đi vừa đốt một điếu thuốc.
Đi đến trước cửa, anh nhìn thấy có bóng người ngồi ở đó, Sean nghiêng đầu, mơ hồ phác họa ra một đôi chân dài.
"Hawkins? Đã trễ thế này anh còn tới?"
"Điện ở trong phòng tôi có vấn đề."
"Vì vậy…?" Sean ôm cánh tay đứng nhìn y, đôi khi anh thật sự muốn mở đầu của Hawkins ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì.
"Tôi nghĩ nên đến chỗ cậu để viết báo cáo." Hawkins trả lời thực vô cùng đương nhiên
Sean hơi nhướng mày, anh rất muốn đá cho Hawkins một cái, nếu y có thời gian ngồi ở chỗ này chờ anh, vậy thì đến bất cứ một gian phòng nào cũng có thể viết xong báo cáo.
"Viết xong anh lập tức đi cho. Tôi muốn đi ngủ ." Sean mở cửa, Hawkins đi theo anh vào. (Cái gì gọi là “dẫn sói vào nhà”? Đây chính là! Ka ka ka ^0^)
Sean nằm trên giường, cầm điều khiển từ xa ấn lung tung. Ngược lại, Hawkins thực sự im lặng, chỉ ngồi ở trước bàn viết cái gì đó. Sean liếc mắt nhìn y, lại thấy trên cổ y có vệt sẩn đỏ, đó là dấu vết bị đạn sát phá da hôm nay
Ngón tay Sean khẽ run, anh muốn xuống, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Sao anh không đi Bác sĩ Lewis nơi đó nhìn xem?"
"Hmm?" Hawkins vẫn cúi đầu, chú ý đặt vào báo cáo.
Sean liền ngồi dậy, có vẻ thô bạo lôi ngăn kéo ra, đem thùng thuốc nện lên mặt bàn.
Hawkins rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt y bình tĩnh sâu thẳm tựa hồ như đang nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự. Ánh mắt ấy cơ hồ chọc giận Sean, "Tôi biết anh rất muốn chết! Nhưng tôi không hy vọng trong lúc tháo dỡ bom, vì miệng vết thương nhiễm trùng thần trí không rõ mà anh kéo cả tôi cùng Rick vào chỗ chết!"
"Sean." Hawkins nghiêng người lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt Sean, như thể làm vậy có thể giữ vững lại tâm tình đang xôn xao của anh, đưa sự quan tâm lo nghĩ của anh lôi ra trước mặt mình.
Sean hít một hơi, cười bất đắc dĩ, "Anh cứ luôn như vậy. Rõ ràng có thể dùng người máy gỡ bom, nhưng anh lại không thể không đi đến trước mặt cái thứ vật thể chết tiệt ấy. Lại không mặc trang phục phòng hộ! Tôi thực không hiểu anh làm cách nào để tốt nghiệp được khóa huấn luyện tháo dỡ bom? Trong mắt anh không hề có kỷ luật.......... Nói cho tôi biết! Anh làm thế nào còn có thể ở lại trong quân đội? Chờ sau khi anh làm những chuyện hoang đường này xong, anh chẳng những dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, còn dùng loại ngữ điệu này gọi tên tôi, anh khiến tôi cảm thấy rằng chính mình mới là kẻ làm những chuyện hoang đường kia!"
"Sean." Khuôn mặt Hawkins đưa lại gần anh thêm một chút, hơi thở của y như có như không chạm đến da anh, ánh mắt lạnh lùng dường như lại có thêm một phần mềm mại.
"Đừng nhìn tôi kiểu ấy." Sean muốn quay đầu đi, giọng nói lại mang vẻ cảnh cáo. Hành động của Hawkins thoạt nhìn cũng không dùng sức, Sean lại chỉ có thể duy trì tư thế cũ.
"Cậu sợ tôi chết?”
"Sai, tôi muốn anh sớm một chút phủ quốc kỳ nằm dưới ba tấc đất nghe quốc ca! Như vậy tôi và Rick có thể được đổi đến một người dẫn đầu an phận! Như vậy tôi và Rick có thể sống sót trở về Mỹ!" Sean nói những lời này qua kẽ răng.
"Cậu sợ tôi chết?" Hawkins lập lại vấn đề kia một lần nữa, như thể những gì Sean vừa nói hoàn toàn không phải là đáp án.
"Đúng vậy! Vì sao đến bây giờ anh vẫn còn sống!" Sean dùng sức muốn hất bàn tay Hawkins ra, đối phương buông tay, nhưng lại vươn qua ngực anh, ôm lấy anh, dùng sức để Sean ngã quỵ về phía lòng mình, anh nhanh chóng bắt lấy cạnh bàn, nhưng Hawkins lại càng mạnh tay lôi kéo anh xuống.
Tư thế này của họ thật buồn cười, Sean cùng Hawkins mặt đối mặt, anh ngồi ở trên đùi y.
"Cậu sợ tôi chết, phải không?" Hawkins vẫn hỏi lại vấn đề đó, tựa hồ ngay cả ngữ khí đều không thay đổi.
Sean muốn đứng lên, Hawkins lại đè anh xuống thật mạnh, chiếc ghế bị hai người dùng sức mà hơi trượt đi, phát ra âm thanh bén nhọn trên sàn, Sean muốn giơ tay đấm Hawkins, lại trong nháy mắt cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn đỉnh lên phía sau mình.
"Fuck! Hawkins —— để tôi đứng lên —— Now!" Sean cũng sắp không nhịn được nữa, anh biết giờ phút này người đàn ông này muốn làm gì, mà anh thì một chút cũng không muốn trở thành một bộ phận trong trí tưởng tượng của y.
"Đừng lộn xộn Sean, cậu cũng biết tôi muốn gì."
Sean mơ hồ nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Hawkins, ngọn lửa đang dữ dội cựa quậy như muốn phá tan sự trói buộc của hai con ngươi.
"Nói cho tôi biết, Sean, cậu sợ tôi chết, phải không?"
Sean không hiểu vì sao Hawkins có thể chấp nhất như vậy, vẫn không ngừng hỏi vấn đề này, nhưng thanh âm của y rất u tĩnh, Sean bỗng cảm thấy cơn phẫn nộ của mình giống như một ngọn liệt hỏa rơi vào trong biển băng.
"Đúng vậy, tôi sợ. Tôi là cái kẻ cầm súng đứng sau lưng anh, anh biết không? Anh có thể tưởng tượng được khi anh đi về phía chiếc xe chết tiệt kia thì mỗi buwocs đi của anh đều làm cho ngón tay tôi cứng đờ trên cò súng? Anh có thể tưởng tượng được khi anh đi đến chỗ cái cây cột điện chết tiệt kia tháo dỡ cái gì chó má bom ……….. phát súng ấy dường như không phải đập vỡ bóng đèn mà là đập vỡ đầu của tôi hay không? Còn có bốn mươi sáu ngày.......... Anh có thể tưởng tượng được mỗi ngày khi rời giường tôi đều lập tức nghĩ đến Trời ạ, ta lại phải cùng kẻ điên kia đi làm nhiệm vụ! Ở đâu có quả lựu đạn trực tiếp đem ta nổ chết ở trên giường đi!"
Hawkins bỗng nhiên hung hãn hôn lấy anh, mạnh mẽ đến nỗi lưng anh phải cong lên, ngả về phía sau.
Sean vừa đẩy được y ra, song song bóp lấy bả vai đối phương, đè mạnh xuống, còn mình thì giãy mở sự kìm kẹp của y, tránh ra phía sau. Sean vừa nghiêng người cố đứng vững, không ngờ Hawkins đã chồm tới, Sean đá chân phải, rất nhanh hai người lại triền đánh. Nếu dùng nắm tay, Sean thừa nhận vị trí của mình bất lợi, mà Hawkins, thật không may, cũng là cao thủ cận chiến.
"Tôi ghét cậu và Rick cùng nhau xem điện ảnh!"
"Tôi ghét cậu nói có người đàn bà khác là ảo tưởng tình dục của cậu!"
"Tôi ghét cậu không thèm nhìn đến tôi ngay sau khi kết thúc nhiệm vụ!" (10 điều anh ghét em. =.=+)
Sean mở to hai mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc của Hawkins tựa như bom nổ mạnh, y không hề gào thét, những mỗi một câu lại trọng lực khôn cùng, ầm vang khiến Sean mờ mịt.
"Còn có, tôi muốn cậu."
Diện mạo của Hawkins vốn anh tuấn, trong chớp mắt Sean lại thấy nó dã tính cùng hoàn toàn mất sức kiềm chế.
Rất nguy hiểm, Sean biết.
Hawkins so với bất cứ một loại bom nào trên đời này đều phải nguy hiểm.
Nhưng khi môi hôn của y rơi xuống, anh lại không thể trốn.
Những cái mút vào nóng bỏng, khát vọng chiếm hữu tràn ngập trong khoang miệng Sean
Hawkins buông tay Sean ra, một trận thanh âm vải vóc ma xát vang lên, y đã cởi xuống quân phục của mình, nắm lấy anh chàng vẫn cứ dại ra phía dưới mình, đưa tay anh đặt lên cái “vật thể” cứng rắn cao ngất đến kỳ cục kia.
Sean muốn rút tay về, Hawkins lại cười khẽ một tiếng.
Hawkins rất ít cười, nụ cười của y dường như vĩnh viễn có một loại trào phúng, nhưng lúc này đây, Sean lại nghe ra vẻ tự giễu.
"Con mẹ nó, anh buông tay ra! Tôi không có sở thích giúp người khác “chơi súng”!"
Hawkins cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai Sean: "Nó rất nóng, đúng không?"
"Khốn kiếp!" Sean quay mặt qua chỗ khác, anh suy nghĩ xem vì sao mình luôn không đánh lại được Hawkins?
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được tiến vào trong thân thể của cậu, xâm phạm cậu?" Hawkins nói rất chậm rãi, Sean thầm nghĩ giết chết y!
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được thể hội cảm giác bị cậu gắt gao bao vây lấy?" Hơi thở của Hawkins phun bên tai Sean, tựa như một sự mê hoặc, thân thể Sean run lên, một luồng hơi nóng trào dâng, đổ xuống dưới hạ thân.
"Cậu có biết nó khao khát được đem cậu nhốt vào một nơi không ai có thể đến được, sau đó làm cậu suốt một ngày một đêm?"
"Dừng lại! Tên điên này! Im đi! Im đi!" Sean kêu to lên, phòng bên có người gõ vào tường, ý bảo bọn họ im lặng một chút.
Hawkins lại hôn lấy môi trên của Sean, khác với mấy lần trước điên cuồng, lúc này đây tràn ngập ôn nhu và an ủi, đầu lưỡi chạy dọc theo khe hở của đôi môi chậm rãi lách vào, liếm láp bờ trong của môi.
Sean hít một hơi, cười nhạo một tiếng, né tránh, "Không bằng anh đem tôi đánh ngất xỉu đi rồi làm!"
"Cậu có biết vì sao cậu luôn không đánh thắng được tôi?" Hawkins nắm lấy tay Sean thong thả chuyển động trên dục vọng của mình, Sean cứng ngắc cả người, cảm nhận được mạch đập thình thịch cùng sức nóng kinh người ở chỗ đó, trái tim anh nhảy lên bang bang khó có thể trấn tĩnh được.
"Vì sao?"
"Bởi vì anh họ của tôi trước kia là lính đặc chủng. Trước khi anh ta bị bom tạc bay lên trời, anh ta thường dạy tôi tôi đánh cận chiến, mà tôi tối hứng thú chính là làm thế nào ứng phó được lính đặc chủng đã từng nhận huấn luyện chuyên môn."
Sean sửng sốt, anh họ của Hawkins bị bom nổ chết?
"Cho nên cậu có hai lựa chọn: lấy tay, hoặc tôi sẽ khiến cậu không thể động đậy, sau đó kéo quần cậu xuống, làm chuyện tôi muốn làm. Chọn đi!"
"Xin lỗi chuyện gì?" Rick quay đầu lại liếc nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi đã nói.......... Công tác của các anh rất thú vị.........."
"Chuyện đó ấy à?" Rick cười lắc lắc đầu, "Tôi biết cô không cố ý. Mỗi lần chúng tôi đi tháo gỡ bom, đó đều là một ngày tận thế."
Sean cũng quay đầu lại, nhìn Anna một cái, tỏ vẻ trấn an, sau đó cấp cho Anna một cái trấn an đích ánh mắt, sau đó nắm tay lại, đấm nhẹ vào vai Rick, rồi khẽ ngâm nga ca khúc The end of the world.
Thanh âm của anh có sự trầm ấm của giọng nam, vang lên giữa khung cảnh mênh mông hoang vu này khiến cho người ta bỗng nhiên không cầm lòng được mà sa vào trong đó.
Rick phụ họa theo giai điệu của bài hatsm ngón trỏ khẽ gõ lên tay lái.
Hawkins nghiêng đầu lại, nhìn về phía đỉnh đầu Sean lộ ra trên lưng ghế.
Về tới doanh địa, Rick cùng Sean lấy bia đến, cùng nhau uống, xem như chúc mừng hôm nay sống sót sau tai nạn.
"Chỉ là uống bia, rất nhàm chán !" Rick ngã lên giường, "Nếu có thể làm gì đó thì tốt!"
Sean cười cười, gảy gảy đống DVD, "Loạn thế giai nhân, cậu có xem không?"
"Lại là phim tình cảm lãng mạn, hai chúng ta cùng nhau xem có vẻ rất kỳ quái !" Rick lắc lắc chai bia.
"Cùng tôi xem phim là kỳ quái, nhưng cùng Anna xem thì là lãng mạn ?" Sean buồn cười đạp Rick một cái.
Rick uống hơi nhiều, chóng mặt, nặng nề than thở vài tiếng.
Sean nhìn thời gian thấy đã không còn sớm, vì thế anh kéo lấy Rick, "Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng!"
Rick tỏ ra chống đối một chút, tựa hồ rất lưu luyến chiếc giường của Sean.
Thật vất vả nâng được Rick lên đưa trở về, đắp kín chăn cho cậu ta, Sean mới quay lại phòng mình, vừa đi vừa đốt một điếu thuốc.
Đi đến trước cửa, anh nhìn thấy có bóng người ngồi ở đó, Sean nghiêng đầu, mơ hồ phác họa ra một đôi chân dài.
"Hawkins? Đã trễ thế này anh còn tới?"
"Điện ở trong phòng tôi có vấn đề."
"Vì vậy…?" Sean ôm cánh tay đứng nhìn y, đôi khi anh thật sự muốn mở đầu của Hawkins ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì.
"Tôi nghĩ nên đến chỗ cậu để viết báo cáo." Hawkins trả lời thực vô cùng đương nhiên
Sean hơi nhướng mày, anh rất muốn đá cho Hawkins một cái, nếu y có thời gian ngồi ở chỗ này chờ anh, vậy thì đến bất cứ một gian phòng nào cũng có thể viết xong báo cáo.
"Viết xong anh lập tức đi cho. Tôi muốn đi ngủ ." Sean mở cửa, Hawkins đi theo anh vào. (Cái gì gọi là “dẫn sói vào nhà”? Đây chính là! Ka ka ka ^0^)
Sean nằm trên giường, cầm điều khiển từ xa ấn lung tung. Ngược lại, Hawkins thực sự im lặng, chỉ ngồi ở trước bàn viết cái gì đó. Sean liếc mắt nhìn y, lại thấy trên cổ y có vệt sẩn đỏ, đó là dấu vết bị đạn sát phá da hôm nay
Ngón tay Sean khẽ run, anh muốn xuống, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Sao anh không đi Bác sĩ Lewis nơi đó nhìn xem?"
"Hmm?" Hawkins vẫn cúi đầu, chú ý đặt vào báo cáo.
Sean liền ngồi dậy, có vẻ thô bạo lôi ngăn kéo ra, đem thùng thuốc nện lên mặt bàn.
Hawkins rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt y bình tĩnh sâu thẳm tựa hồ như đang nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự. Ánh mắt ấy cơ hồ chọc giận Sean, "Tôi biết anh rất muốn chết! Nhưng tôi không hy vọng trong lúc tháo dỡ bom, vì miệng vết thương nhiễm trùng thần trí không rõ mà anh kéo cả tôi cùng Rick vào chỗ chết!"
"Sean." Hawkins nghiêng người lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt Sean, như thể làm vậy có thể giữ vững lại tâm tình đang xôn xao của anh, đưa sự quan tâm lo nghĩ của anh lôi ra trước mặt mình.
Sean hít một hơi, cười bất đắc dĩ, "Anh cứ luôn như vậy. Rõ ràng có thể dùng người máy gỡ bom, nhưng anh lại không thể không đi đến trước mặt cái thứ vật thể chết tiệt ấy. Lại không mặc trang phục phòng hộ! Tôi thực không hiểu anh làm cách nào để tốt nghiệp được khóa huấn luyện tháo dỡ bom? Trong mắt anh không hề có kỷ luật.......... Nói cho tôi biết! Anh làm thế nào còn có thể ở lại trong quân đội? Chờ sau khi anh làm những chuyện hoang đường này xong, anh chẳng những dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, còn dùng loại ngữ điệu này gọi tên tôi, anh khiến tôi cảm thấy rằng chính mình mới là kẻ làm những chuyện hoang đường kia!"
"Sean." Khuôn mặt Hawkins đưa lại gần anh thêm một chút, hơi thở của y như có như không chạm đến da anh, ánh mắt lạnh lùng dường như lại có thêm một phần mềm mại.
"Đừng nhìn tôi kiểu ấy." Sean muốn quay đầu đi, giọng nói lại mang vẻ cảnh cáo. Hành động của Hawkins thoạt nhìn cũng không dùng sức, Sean lại chỉ có thể duy trì tư thế cũ.
"Cậu sợ tôi chết?”
"Sai, tôi muốn anh sớm một chút phủ quốc kỳ nằm dưới ba tấc đất nghe quốc ca! Như vậy tôi và Rick có thể được đổi đến một người dẫn đầu an phận! Như vậy tôi và Rick có thể sống sót trở về Mỹ!" Sean nói những lời này qua kẽ răng.
"Cậu sợ tôi chết?" Hawkins lập lại vấn đề kia một lần nữa, như thể những gì Sean vừa nói hoàn toàn không phải là đáp án.
"Đúng vậy! Vì sao đến bây giờ anh vẫn còn sống!" Sean dùng sức muốn hất bàn tay Hawkins ra, đối phương buông tay, nhưng lại vươn qua ngực anh, ôm lấy anh, dùng sức để Sean ngã quỵ về phía lòng mình, anh nhanh chóng bắt lấy cạnh bàn, nhưng Hawkins lại càng mạnh tay lôi kéo anh xuống.
Tư thế này của họ thật buồn cười, Sean cùng Hawkins mặt đối mặt, anh ngồi ở trên đùi y.
"Cậu sợ tôi chết, phải không?" Hawkins vẫn hỏi lại vấn đề đó, tựa hồ ngay cả ngữ khí đều không thay đổi.
Sean muốn đứng lên, Hawkins lại đè anh xuống thật mạnh, chiếc ghế bị hai người dùng sức mà hơi trượt đi, phát ra âm thanh bén nhọn trên sàn, Sean muốn giơ tay đấm Hawkins, lại trong nháy mắt cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn đỉnh lên phía sau mình.
"Fuck! Hawkins —— để tôi đứng lên —— Now!" Sean cũng sắp không nhịn được nữa, anh biết giờ phút này người đàn ông này muốn làm gì, mà anh thì một chút cũng không muốn trở thành một bộ phận trong trí tưởng tượng của y.
"Đừng lộn xộn Sean, cậu cũng biết tôi muốn gì."
Sean mơ hồ nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Hawkins, ngọn lửa đang dữ dội cựa quậy như muốn phá tan sự trói buộc của hai con ngươi.
"Nói cho tôi biết, Sean, cậu sợ tôi chết, phải không?"
Sean không hiểu vì sao Hawkins có thể chấp nhất như vậy, vẫn không ngừng hỏi vấn đề này, nhưng thanh âm của y rất u tĩnh, Sean bỗng cảm thấy cơn phẫn nộ của mình giống như một ngọn liệt hỏa rơi vào trong biển băng.
"Đúng vậy, tôi sợ. Tôi là cái kẻ cầm súng đứng sau lưng anh, anh biết không? Anh có thể tưởng tượng được khi anh đi về phía chiếc xe chết tiệt kia thì mỗi buwocs đi của anh đều làm cho ngón tay tôi cứng đờ trên cò súng? Anh có thể tưởng tượng được khi anh đi đến chỗ cái cây cột điện chết tiệt kia tháo dỡ cái gì chó má bom ……….. phát súng ấy dường như không phải đập vỡ bóng đèn mà là đập vỡ đầu của tôi hay không? Còn có bốn mươi sáu ngày.......... Anh có thể tưởng tượng được mỗi ngày khi rời giường tôi đều lập tức nghĩ đến Trời ạ, ta lại phải cùng kẻ điên kia đi làm nhiệm vụ! Ở đâu có quả lựu đạn trực tiếp đem ta nổ chết ở trên giường đi!"
Hawkins bỗng nhiên hung hãn hôn lấy anh, mạnh mẽ đến nỗi lưng anh phải cong lên, ngả về phía sau.
Sean vừa đẩy được y ra, song song bóp lấy bả vai đối phương, đè mạnh xuống, còn mình thì giãy mở sự kìm kẹp của y, tránh ra phía sau. Sean vừa nghiêng người cố đứng vững, không ngờ Hawkins đã chồm tới, Sean đá chân phải, rất nhanh hai người lại triền đánh. Nếu dùng nắm tay, Sean thừa nhận vị trí của mình bất lợi, mà Hawkins, thật không may, cũng là cao thủ cận chiến.
"Tôi ghét cậu và Rick cùng nhau xem điện ảnh!"
"Tôi ghét cậu nói có người đàn bà khác là ảo tưởng tình dục của cậu!"
"Tôi ghét cậu không thèm nhìn đến tôi ngay sau khi kết thúc nhiệm vụ!" (10 điều anh ghét em. =.=+)
Sean mở to hai mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc của Hawkins tựa như bom nổ mạnh, y không hề gào thét, những mỗi một câu lại trọng lực khôn cùng, ầm vang khiến Sean mờ mịt.
"Còn có, tôi muốn cậu."
Diện mạo của Hawkins vốn anh tuấn, trong chớp mắt Sean lại thấy nó dã tính cùng hoàn toàn mất sức kiềm chế.
Rất nguy hiểm, Sean biết.
Hawkins so với bất cứ một loại bom nào trên đời này đều phải nguy hiểm.
Nhưng khi môi hôn của y rơi xuống, anh lại không thể trốn.
Những cái mút vào nóng bỏng, khát vọng chiếm hữu tràn ngập trong khoang miệng Sean
Hawkins buông tay Sean ra, một trận thanh âm vải vóc ma xát vang lên, y đã cởi xuống quân phục của mình, nắm lấy anh chàng vẫn cứ dại ra phía dưới mình, đưa tay anh đặt lên cái “vật thể” cứng rắn cao ngất đến kỳ cục kia.
Sean muốn rút tay về, Hawkins lại cười khẽ một tiếng.
Hawkins rất ít cười, nụ cười của y dường như vĩnh viễn có một loại trào phúng, nhưng lúc này đây, Sean lại nghe ra vẻ tự giễu.
"Con mẹ nó, anh buông tay ra! Tôi không có sở thích giúp người khác “chơi súng”!"
Hawkins cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai Sean: "Nó rất nóng, đúng không?"
"Khốn kiếp!" Sean quay mặt qua chỗ khác, anh suy nghĩ xem vì sao mình luôn không đánh lại được Hawkins?
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được tiến vào trong thân thể của cậu, xâm phạm cậu?" Hawkins nói rất chậm rãi, Sean thầm nghĩ giết chết y!
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được thể hội cảm giác bị cậu gắt gao bao vây lấy?" Hơi thở của Hawkins phun bên tai Sean, tựa như một sự mê hoặc, thân thể Sean run lên, một luồng hơi nóng trào dâng, đổ xuống dưới hạ thân.
"Cậu có biết nó khao khát được đem cậu nhốt vào một nơi không ai có thể đến được, sau đó làm cậu suốt một ngày một đêm?"
"Dừng lại! Tên điên này! Im đi! Im đi!" Sean kêu to lên, phòng bên có người gõ vào tường, ý bảo bọn họ im lặng một chút.
Hawkins lại hôn lấy môi trên của Sean, khác với mấy lần trước điên cuồng, lúc này đây tràn ngập ôn nhu và an ủi, đầu lưỡi chạy dọc theo khe hở của đôi môi chậm rãi lách vào, liếm láp bờ trong của môi.
Sean hít một hơi, cười nhạo một tiếng, né tránh, "Không bằng anh đem tôi đánh ngất xỉu đi rồi làm!"
"Cậu có biết vì sao cậu luôn không đánh thắng được tôi?" Hawkins nắm lấy tay Sean thong thả chuyển động trên dục vọng của mình, Sean cứng ngắc cả người, cảm nhận được mạch đập thình thịch cùng sức nóng kinh người ở chỗ đó, trái tim anh nhảy lên bang bang khó có thể trấn tĩnh được.
"Vì sao?"
"Bởi vì anh họ của tôi trước kia là lính đặc chủng. Trước khi anh ta bị bom tạc bay lên trời, anh ta thường dạy tôi tôi đánh cận chiến, mà tôi tối hứng thú chính là làm thế nào ứng phó được lính đặc chủng đã từng nhận huấn luyện chuyên môn."
Sean sửng sốt, anh họ của Hawkins bị bom nổ chết?
"Cho nên cậu có hai lựa chọn: lấy tay, hoặc tôi sẽ khiến cậu không thể động đậy, sau đó kéo quần cậu xuống, làm chuyện tôi muốn làm. Chọn đi!"
/69
|