Hứa Gia Bích từ lớp 10 đã bắt đầu yêu mến Tôn Di Tinh .
Trong số những nữ sinh lớp 6, tính cách Hứa Gia Bích không hẳn khiến người khác chú ý, nhưng nhan sắc thuộc top đầu lớp. Gia cảnh nàng không được tốt, phụ thân chết sớm, mẫu thân mê đánh mạt chược, xưa nay không quan tâm tới nàng. Hứa Gia Bích cuối cùng chỉ có thể thi vào trường trung học tương đối bình thường như thế này, thành tích hàng ngày của nàng cũng bình thường, bất quá nhân duyên coi như không tệ. Có lẽ vì thành tích kém dẫn tới nàng có chút tự ti.
Thời điểm học năm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Di Tinh trên bục đọc diễn văn, giây phút đó gây ấn tượng mãnh liệt tới nàng. Đối với Hứa Gia Bích mà nói, Tôn Di Tinh là một người tỏa sáng. Từ đó về sau, nàng vẫn luôn một mực chú ý tới hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác ái mộ. Đương nhiên loại tình cảm này chỉ là một loại mầm xuân của thiếu nam thiếu nữ mà thôi. Nữ sinh mới mười mấy tuổi khát khao yêu đương, tự nhiên sẽ không để ý tới suy nghĩ của xã hội, đạo nghĩa và vấn đề trách nhiệm.
Nay, sắp tiến vào lớp 12, khi đó sẽ không được học cùng lớp với Di Tinh, hơn nữa sau khi tốt nghiệp khẳng định không thể học cùng một trường đại học, đến lúc đó sẽ triệt để đoạn tuyệt liên hệ với Di Tinh.
Cho nên, Hứa Gia Bích mới có thể làm ra loại hành vi không có suy nghĩ này.
Trên thực tế nàng làm như vậy cũng bởi vì biết người Di Tinh thích là Đình Thanh, cho nên mới lựa chọn muốn trở thành người đầu tiên của Di Tinh, như vậy sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể quên mình.
Đối với đề nghị lớn mật như vậy, Di Tinh tỏ thái độ như thế nào đây?
Tôn Di Tinh trước khi học cao trung vẫn luôn yêu thích Thẩm Đình Thanh, tuy chưa từng thổ lộ qua, nhưng tình cảm Tôn Di Tinh đối với Thẩm Đình Thanh được thể hiện khá rõ ràng . Hắn tin tưởng Đình Thanh tuyệt đối không thể không nhìn ra.
Thế nhưng...... Thẩm Đình Thanh lại chưa bao giờ đáp trả Tôn Di Tinh. Trên thực tế, Tôn Di Tinh chính là cố ý vô tình quan tâm với nàng, không ít lần biểu lộ rõ ràng, nhưng Thẩm Đình Thanh không một lần nào trả lời thẳng thắn. Mà theo tính tình của Tôn Di Tinh, một phần hắn chú trọng việc học, một phần hắn là người có lòng tự trọng, sẽ không trực tiếp bộc lộ tình cảm của mình qua lời nói với đối phương.
Thời gian dài...... Vẫn là nói không nên lời, cảm tình, tự nhiên cũng trở nên nhạt đi .
“Ngươi đừng đùa, Gia Bích !”
Hầu Tước một phen đẩy Ôn Vũ Phàm ra.
Hiện tại là niên đại những năm 90, quan niệm trinh tiết của nữ giới vẫn tương đối bảo thủ. Huống chi, bọn hắn mới chỉ là học sinh cấp 3.
Thế nhưng, khóe mắt Ôn Vũ Phàm bắt đầu rưng rưng:“Ta đã hy sinh đến một bước này, ngươi còn không nguyện ý sao? Là ta không đủ xinh đẹp sao? Hay là ngươi......”
“Chỉ cần một lần là đủ rồi...... Ta muốn đem lần đầu tiên của ta cho ngươi. Một lần là đủ rồi......”
Không sai biệt lắm .
Tôn Di Tinh nói đến cùng cũng là nam nhân bình thường. Nữ nhân mình thầm mến không một lần đáp trả cũng khiến lòng tự trọng của hắn tổn thương. Trên thực tế, càng là loại học sinh ưu tú giống như Tôn Di Tinh sẽ càng dễ dàng tiềm tàng ý thức muốn phá vỡ cấm kỵ.
Bất quá đối với Hầu Tước mà nói, chỉ là diễn trò mà thôi, không hề có ý nghĩa gì nhiều.
Thế nhưng đối với Ôn Vũ Phàm lại khác, nàng không đơn giản coi nó như diễn trò.
Vào đêm.
Hỗn loạn bắt đầu tràn ngập mỗi ngóc ngách trong trường học.
Diệp Tưởng lúc này đang ngồi trên giường ngủ, tầm mắt hắn luôn đảo qua xung quanh.
Lúc này, trong phòng ngủ chỉ có một mình hắn.
Một loại khí tức âm lãnh dần tản mát trong không khí.
Mà cách Diệp Tưởng vỏn vẹn một bức tường, chính là Diệp Tinh Vẫn.
Hai người cùng họ, từng một thời được so sánh với nhau, nay thực lực đã có chênh lệch khác biệt.
“Có muốn trò chuyện hay không?”
Chỉ cách một bức tường, tin nhắn qua lại không thành vấn đề.
Diệp Tưởng trả lời:“Giữa chúng ta có gì đáng nói sao?”
Diệp Tinh Vẫn biết, vô luận nói như thế nào, đối với Diệp Tưởng, hắn chính là một trong những kẻ tất sát.
Sau khi bị Long Ngạo Thiên hạ lệnh truy nã, Mộc Lam cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay hắn. Đây cũng là chuyện không còn cách nào, Mộc Lam không có khả năng vì hắn mà trực tiếp đối kháng với Long Ngạo Thiên.
Cho nên, Diệp Tinh Vẫn đã lưu lạc đến một hoàn cảnh thực tuyệt vọng. Long Ngạo Thiên, Hầu Tước, Diệp Tưởng, tam đại cự đầu này đều muốn tính mạng hắn, mà ba người này đều là ảnh đế, còn hắn, bất quá chỉ là một diễn viên hạng A mà thôi. Coi như trong số những diễn viên hạng A, hắn có thực lực đỉnh phong nhất nhưng vẫn không cách nào so được với ảnh đế.
Hơn nữa, kế tiếp còn có một bộ phim kinh dị càng thêm khốc liệt hơn nữa.
Diệp Tinh Vẫn không hy vọng quá nhiều vào việc có thể tiếp tục sống sót. Điều vui mừng nhất chính là Tứ Quý. Tứ Quý có thể sống lại, đối với hắn mà nói đã đủ rồi.
Ngày xưa, đối mặt với áp lực sinh hoạt, cha mẹ qua đời, người yêu rời bỏ, hắn đối với cuộc sống đã sớm nản lòng thoái chí. Tại thế giới địa ngục đi đến một bước này, tựa hồ chỉ có thể dừng chân tại đây.
“Có lẽ ngươi sẽ có cảm giác rằng ta đang biện giải, bất quá nếu có lựa chọn, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Sự tình hắn bán mình cho ác ma đến nay không ai không biết.
“Ngươi là tự mình quyết định trở thành diễn viên của Đọa Tinh, cho nên ngươi không có bất cứ lý do nào để biện bạch. Ngươi đơn giản chỉ nghĩ rằng, gia nhập Đọa Tinh sẽ càng có khả năng sinh tồn hơn nữa.”
Diệp Tưởng không đồng tình với Diệp Tinh Vẫn, tuyệt không đồng tình. Con người, luôn phải trả giá vì lựa chọn của mình, so sánh ra, hắn ngược lại càng thưởng thức Mộc Lam hơn.
Đương nhiên, vô luận là Mộc Lam hay là Diệp Tinh Vẫn, đều là người hắn nhất định sẽ giết chết.
“Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi. Điểm này, xin ngươi khắc ghi.”
Trận chiến ấy, cái chết của đám người Phương Lãnh Diệp Tưởng tuyệt đối không quên . Cho nên, người của Đọa Tinh, đều phải chết !
Đối với Hầu Tước lúc này mà nói... vấn đề là kế tiếp nên đối mặt với cảnh giường chiếu như thế nào.
Trong kịch bản, tại thời khắc đạt tới cao trào cũng chính là lúc xuyên việt. Đối với hai người bọn họ, đây là sự tình cấp bách cần giải quyết.
Hầu Tước đã có chút tính toán cho chuyện này.
Đối với Ôn Vũ Phàm, cảnh giường chiếu này nàng phi thường coi trọng, thậm chí giữa trưa còn đi tắm một cái, lại trang điểm kỹ càng một phen.
Đối với Ôn Vũ Phàm, đây là lần đầu tiên của nàng.
Nhà của Hứa Gia Bích nằm ngay phía sau trường học.
Mẫu thân đi chơi mạt chược cả đêm, sẽ không quản tới nàng.
Cự ly từ nhà nàng tới trường không tới 100 mét, nhưng nàng vẫn đăng ký học nội trú, chính là vì không chịu được mẫu thân cả ngày đầy mùi rượu, luôn vì thua mạt chược mà phát hỏa trên người nàng.
Thời điểm tiến vào nhà, Ôn Vũ Phàm nhẹ nhàng khép cửa lại .
Hầu Tước thâm sâu nhìn nàng.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” hắn gửi tin nhắn hỏi.
“Ân.”
Vì cảnh giường chiếu này nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tuy chỉ là diễn trò, nhưng nàng vẫn như trước cảm giác rất thỏa mãn.
Khác với Hứa Gia Bích, nàng đã suy xét qua rất nhiều vấn đề . Nàng biết, người Hầu Tước yêu không phải nàng mà là Sa La. Cùng nàng...... Chỉ là một màn diễn mà thôi, vì thế cho nên hắn cũng không cần phụ trách. Quan trọng nhất chính là, trong hoàn cảnh sinh tử khó dò này, nàng cũng không yêu cầu quá nhiều. Có thể cùng Hầu Tước tiếp tục sinh tồn là đủ rồi.
Hầu Tước tự nhiên cũng đã chuẩn bị tốt.
Ôn Vũ Phàm bắt đầu cởi từng kiện quần áo trên người.
Trên con phố phía sau trường trung học Quảng Nguyệt, lúc này bắt đầu trở nên tịch liêu cô quạnh.
Một con chó vàng chạy trên đường, thỉnh thoảng dừng lại ngửi mặt đất. Khi nó chạy tới gần cổng sau trường trung học Quảng Nguyệt, bỗng nhiên dừng lại.
Con chó ngẩng đầu nhìn cánh cổng.
Tiếp theo liền sủa to liên hồi.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, con chó không ngừng lui về sau, tiếng kêu cũng ngày càng yếu, cuối cùng trực tiếp quay đầu chạy như điên!
Trên giường.
Hầu Tước cùng Ôn Vũ Phàm lúc này đã tương đối trần trụi.
Dáng người Ôn Vũ Phàm có thể nói đẹp ngoài ý liệu, đôi thỏ ngọc cao nhất điểm thêm hai nụ hoa hồng nhạt mê người.
Hầu Tước chậm rãi cúi xuống hôn môi nàng.
Tuy rằng song phương đang tiến hành hoạt động sinh lý nguyên thủy nhất, thế nhưng nội tâm cảnh giác không hề lơi lỏng.
“Xin lỗi.”
Lúc này, một tin tức nhắn gửi tới cho Vũ Phàm.
Cơ hồ là đồng thời, Hầu Tước tiến vào người Vũ Phàm.
Hai chữ “Xin lỗi” kia ý tứ như thế nào chẳng lẽ Ôn Vũ Phàm lại không hiểu!
Rất nhiều nam tính đối với tình một đêm không hề có bất cứ gánh nặng nào, nhưng Hầu Tước không phải loại người như thế. Là một người trưởng thành ở phương tây mà nói có lẽ có chút kỳ quái.
Nhưng...... đây chính là Hầu Tước.
Cho nên hắn muốn tạ lỗi với Ôn Vũ Phàm.
Ngoài cửa sổ. Có thể nhìn thấy trường trung học Quảng Nguyệt.
U linh Mị Ảnh bồi hồi bên trong ngôi trường này... mang theo khí tức tử vong từng bước lan tràn.
Trong số những nữ sinh lớp 6, tính cách Hứa Gia Bích không hẳn khiến người khác chú ý, nhưng nhan sắc thuộc top đầu lớp. Gia cảnh nàng không được tốt, phụ thân chết sớm, mẫu thân mê đánh mạt chược, xưa nay không quan tâm tới nàng. Hứa Gia Bích cuối cùng chỉ có thể thi vào trường trung học tương đối bình thường như thế này, thành tích hàng ngày của nàng cũng bình thường, bất quá nhân duyên coi như không tệ. Có lẽ vì thành tích kém dẫn tới nàng có chút tự ti.
Thời điểm học năm nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Di Tinh trên bục đọc diễn văn, giây phút đó gây ấn tượng mãnh liệt tới nàng. Đối với Hứa Gia Bích mà nói, Tôn Di Tinh là một người tỏa sáng. Từ đó về sau, nàng vẫn luôn một mực chú ý tới hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác ái mộ. Đương nhiên loại tình cảm này chỉ là một loại mầm xuân của thiếu nam thiếu nữ mà thôi. Nữ sinh mới mười mấy tuổi khát khao yêu đương, tự nhiên sẽ không để ý tới suy nghĩ của xã hội, đạo nghĩa và vấn đề trách nhiệm.
Nay, sắp tiến vào lớp 12, khi đó sẽ không được học cùng lớp với Di Tinh, hơn nữa sau khi tốt nghiệp khẳng định không thể học cùng một trường đại học, đến lúc đó sẽ triệt để đoạn tuyệt liên hệ với Di Tinh.
Cho nên, Hứa Gia Bích mới có thể làm ra loại hành vi không có suy nghĩ này.
Trên thực tế nàng làm như vậy cũng bởi vì biết người Di Tinh thích là Đình Thanh, cho nên mới lựa chọn muốn trở thành người đầu tiên của Di Tinh, như vậy sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể quên mình.
Đối với đề nghị lớn mật như vậy, Di Tinh tỏ thái độ như thế nào đây?
Tôn Di Tinh trước khi học cao trung vẫn luôn yêu thích Thẩm Đình Thanh, tuy chưa từng thổ lộ qua, nhưng tình cảm Tôn Di Tinh đối với Thẩm Đình Thanh được thể hiện khá rõ ràng . Hắn tin tưởng Đình Thanh tuyệt đối không thể không nhìn ra.
Thế nhưng...... Thẩm Đình Thanh lại chưa bao giờ đáp trả Tôn Di Tinh. Trên thực tế, Tôn Di Tinh chính là cố ý vô tình quan tâm với nàng, không ít lần biểu lộ rõ ràng, nhưng Thẩm Đình Thanh không một lần nào trả lời thẳng thắn. Mà theo tính tình của Tôn Di Tinh, một phần hắn chú trọng việc học, một phần hắn là người có lòng tự trọng, sẽ không trực tiếp bộc lộ tình cảm của mình qua lời nói với đối phương.
Thời gian dài...... Vẫn là nói không nên lời, cảm tình, tự nhiên cũng trở nên nhạt đi .
“Ngươi đừng đùa, Gia Bích !”
Hầu Tước một phen đẩy Ôn Vũ Phàm ra.
Hiện tại là niên đại những năm 90, quan niệm trinh tiết của nữ giới vẫn tương đối bảo thủ. Huống chi, bọn hắn mới chỉ là học sinh cấp 3.
Thế nhưng, khóe mắt Ôn Vũ Phàm bắt đầu rưng rưng:“Ta đã hy sinh đến một bước này, ngươi còn không nguyện ý sao? Là ta không đủ xinh đẹp sao? Hay là ngươi......”
“Chỉ cần một lần là đủ rồi...... Ta muốn đem lần đầu tiên của ta cho ngươi. Một lần là đủ rồi......”
Không sai biệt lắm .
Tôn Di Tinh nói đến cùng cũng là nam nhân bình thường. Nữ nhân mình thầm mến không một lần đáp trả cũng khiến lòng tự trọng của hắn tổn thương. Trên thực tế, càng là loại học sinh ưu tú giống như Tôn Di Tinh sẽ càng dễ dàng tiềm tàng ý thức muốn phá vỡ cấm kỵ.
Bất quá đối với Hầu Tước mà nói, chỉ là diễn trò mà thôi, không hề có ý nghĩa gì nhiều.
Thế nhưng đối với Ôn Vũ Phàm lại khác, nàng không đơn giản coi nó như diễn trò.
Vào đêm.
Hỗn loạn bắt đầu tràn ngập mỗi ngóc ngách trong trường học.
Diệp Tưởng lúc này đang ngồi trên giường ngủ, tầm mắt hắn luôn đảo qua xung quanh.
Lúc này, trong phòng ngủ chỉ có một mình hắn.
Một loại khí tức âm lãnh dần tản mát trong không khí.
Mà cách Diệp Tưởng vỏn vẹn một bức tường, chính là Diệp Tinh Vẫn.
Hai người cùng họ, từng một thời được so sánh với nhau, nay thực lực đã có chênh lệch khác biệt.
“Có muốn trò chuyện hay không?”
Chỉ cách một bức tường, tin nhắn qua lại không thành vấn đề.
Diệp Tưởng trả lời:“Giữa chúng ta có gì đáng nói sao?”
Diệp Tinh Vẫn biết, vô luận nói như thế nào, đối với Diệp Tưởng, hắn chính là một trong những kẻ tất sát.
Sau khi bị Long Ngạo Thiên hạ lệnh truy nã, Mộc Lam cũng chỉ có thể lựa chọn buông tay hắn. Đây cũng là chuyện không còn cách nào, Mộc Lam không có khả năng vì hắn mà trực tiếp đối kháng với Long Ngạo Thiên.
Cho nên, Diệp Tinh Vẫn đã lưu lạc đến một hoàn cảnh thực tuyệt vọng. Long Ngạo Thiên, Hầu Tước, Diệp Tưởng, tam đại cự đầu này đều muốn tính mạng hắn, mà ba người này đều là ảnh đế, còn hắn, bất quá chỉ là một diễn viên hạng A mà thôi. Coi như trong số những diễn viên hạng A, hắn có thực lực đỉnh phong nhất nhưng vẫn không cách nào so được với ảnh đế.
Hơn nữa, kế tiếp còn có một bộ phim kinh dị càng thêm khốc liệt hơn nữa.
Diệp Tinh Vẫn không hy vọng quá nhiều vào việc có thể tiếp tục sống sót. Điều vui mừng nhất chính là Tứ Quý. Tứ Quý có thể sống lại, đối với hắn mà nói đã đủ rồi.
Ngày xưa, đối mặt với áp lực sinh hoạt, cha mẹ qua đời, người yêu rời bỏ, hắn đối với cuộc sống đã sớm nản lòng thoái chí. Tại thế giới địa ngục đi đến một bước này, tựa hồ chỉ có thể dừng chân tại đây.
“Có lẽ ngươi sẽ có cảm giác rằng ta đang biện giải, bất quá nếu có lựa chọn, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Sự tình hắn bán mình cho ác ma đến nay không ai không biết.
“Ngươi là tự mình quyết định trở thành diễn viên của Đọa Tinh, cho nên ngươi không có bất cứ lý do nào để biện bạch. Ngươi đơn giản chỉ nghĩ rằng, gia nhập Đọa Tinh sẽ càng có khả năng sinh tồn hơn nữa.”
Diệp Tưởng không đồng tình với Diệp Tinh Vẫn, tuyệt không đồng tình. Con người, luôn phải trả giá vì lựa chọn của mình, so sánh ra, hắn ngược lại càng thưởng thức Mộc Lam hơn.
Đương nhiên, vô luận là Mộc Lam hay là Diệp Tinh Vẫn, đều là người hắn nhất định sẽ giết chết.
“Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi. Điểm này, xin ngươi khắc ghi.”
Trận chiến ấy, cái chết của đám người Phương Lãnh Diệp Tưởng tuyệt đối không quên . Cho nên, người của Đọa Tinh, đều phải chết !
Đối với Hầu Tước lúc này mà nói... vấn đề là kế tiếp nên đối mặt với cảnh giường chiếu như thế nào.
Trong kịch bản, tại thời khắc đạt tới cao trào cũng chính là lúc xuyên việt. Đối với hai người bọn họ, đây là sự tình cấp bách cần giải quyết.
Hầu Tước đã có chút tính toán cho chuyện này.
Đối với Ôn Vũ Phàm, cảnh giường chiếu này nàng phi thường coi trọng, thậm chí giữa trưa còn đi tắm một cái, lại trang điểm kỹ càng một phen.
Đối với Ôn Vũ Phàm, đây là lần đầu tiên của nàng.
Nhà của Hứa Gia Bích nằm ngay phía sau trường học.
Mẫu thân đi chơi mạt chược cả đêm, sẽ không quản tới nàng.
Cự ly từ nhà nàng tới trường không tới 100 mét, nhưng nàng vẫn đăng ký học nội trú, chính là vì không chịu được mẫu thân cả ngày đầy mùi rượu, luôn vì thua mạt chược mà phát hỏa trên người nàng.
Thời điểm tiến vào nhà, Ôn Vũ Phàm nhẹ nhàng khép cửa lại .
Hầu Tước thâm sâu nhìn nàng.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” hắn gửi tin nhắn hỏi.
“Ân.”
Vì cảnh giường chiếu này nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tuy chỉ là diễn trò, nhưng nàng vẫn như trước cảm giác rất thỏa mãn.
Khác với Hứa Gia Bích, nàng đã suy xét qua rất nhiều vấn đề . Nàng biết, người Hầu Tước yêu không phải nàng mà là Sa La. Cùng nàng...... Chỉ là một màn diễn mà thôi, vì thế cho nên hắn cũng không cần phụ trách. Quan trọng nhất chính là, trong hoàn cảnh sinh tử khó dò này, nàng cũng không yêu cầu quá nhiều. Có thể cùng Hầu Tước tiếp tục sinh tồn là đủ rồi.
Hầu Tước tự nhiên cũng đã chuẩn bị tốt.
Ôn Vũ Phàm bắt đầu cởi từng kiện quần áo trên người.
Trên con phố phía sau trường trung học Quảng Nguyệt, lúc này bắt đầu trở nên tịch liêu cô quạnh.
Một con chó vàng chạy trên đường, thỉnh thoảng dừng lại ngửi mặt đất. Khi nó chạy tới gần cổng sau trường trung học Quảng Nguyệt, bỗng nhiên dừng lại.
Con chó ngẩng đầu nhìn cánh cổng.
Tiếp theo liền sủa to liên hồi.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, con chó không ngừng lui về sau, tiếng kêu cũng ngày càng yếu, cuối cùng trực tiếp quay đầu chạy như điên!
Trên giường.
Hầu Tước cùng Ôn Vũ Phàm lúc này đã tương đối trần trụi.
Dáng người Ôn Vũ Phàm có thể nói đẹp ngoài ý liệu, đôi thỏ ngọc cao nhất điểm thêm hai nụ hoa hồng nhạt mê người.
Hầu Tước chậm rãi cúi xuống hôn môi nàng.
Tuy rằng song phương đang tiến hành hoạt động sinh lý nguyên thủy nhất, thế nhưng nội tâm cảnh giác không hề lơi lỏng.
“Xin lỗi.”
Lúc này, một tin tức nhắn gửi tới cho Vũ Phàm.
Cơ hồ là đồng thời, Hầu Tước tiến vào người Vũ Phàm.
Hai chữ “Xin lỗi” kia ý tứ như thế nào chẳng lẽ Ôn Vũ Phàm lại không hiểu!
Rất nhiều nam tính đối với tình một đêm không hề có bất cứ gánh nặng nào, nhưng Hầu Tước không phải loại người như thế. Là một người trưởng thành ở phương tây mà nói có lẽ có chút kỳ quái.
Nhưng...... đây chính là Hầu Tước.
Cho nên hắn muốn tạ lỗi với Ôn Vũ Phàm.
Ngoài cửa sổ. Có thể nhìn thấy trường trung học Quảng Nguyệt.
U linh Mị Ảnh bồi hồi bên trong ngôi trường này... mang theo khí tức tử vong từng bước lan tràn.
/1014
|