Không có người đấu cùng, Khánh hậu vẫn có hứng thú phá trận, trên trận cờ này vẫn truyền sự tàn cục từ thời thượng cổ, quân trắng yếu thế, nhưng Khánh hậu lại thích dí quân trắng phá trận, biến bại thành thắng.
Trong điện có những dãy rừng trúc xanh mướt, trên phản, người chơi cờ với tư thế khinh khỉnh, phong tình vạn chủng.
Khánh hậu thích cảm giác làm chủ ván cờ, phóng mắt nhìn quân cờ, nhưng nàng là người đi trước, cái cảm giác làm chủ thế trận, luôn có thể làm cho tâm trạng của nàng vui vẻ.
Những tiếng bước chân vang lên, liền nghe thấy mấy cung nữ vội nói:
- Nhị hoàng tử, ngài không được vào bên trong, Nhị hoàng tử… Hoàng Hậu nương nương đang ở bên trong, ngài… ngài không được bước vào…!
- Tránh ra cho Bản vương.
Giọng kiêu ngạo ương ngạnh của Nhị hoàng tử vang lên:
- Bản vương muốn gặp Mẫu hậu, các ngươi dám cản trở Bản vương sao? Không tránh ra, Bản vương chôn sống các ngươi đó.
Khánh hậu nghe thấy giọng nói càn rỡ kia, nhíu mày lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ chán ghét.
Nhưng lúc Nhị hoàng tử xông vào, người phụ nữ quyền thế vô song này mới kêu một tiếng kinh hãi, hai tay ôm ngực, mặt mày đỏ bừng, quát:
- Bắc Địa Vương, ngươi… ngươi muốn làm cái trò gì thế?
Bộ dạng kinh hãi của nàng, trong cái xinh đẹp hiện lên vẻ đáng thương, Nhị hoàng tử xông vào, liền thấy trước mắt mình một mỹ nhân xuân sắc, nhìn thấy trên người Khánh hậu chỉ khoác một dải lụa mỏng manh, bỗng đờ đẫn ra, nhìn vào bộ ngực đang thở hổn hển của Khánh hậu, lập tức ngây người ra.
Khánh hậu vẫn dùng cánh tay che trước ngực, nhưng vẫn không che hết được, trái lại còn làm cho bộ ngực căng tròn thành một khối trắng như tuyết, phía dưới ngực màu hồng, bộ ngực no đủ căng tròn dường như muốn vỡ oà ra.
Hiển nhiên cảm thấy ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đó rất muốn được xâm chiếm, khuôn mặt xinh đẹp của Khánh hậu bỗng ửng đỏ lên, lấy chiếc thảm ở dưới eo kéo lên che lại phần ngực, nhưng lại làm lộ ra chiếc eo thon thả.
Lúc này Khánh hậu như một phu nhân quyến rũ, gợi cảm, toàn thân trên dưới khiến người khác có cảm giác đẹp một cách khó thở, đủ để quyến rũ bất kỳ một đấng mày râu nào.
Trong nháy mắt, Nhị hoàng tử cảm thấy từ bụng dâng lên một luồng khí nóng, không ngờ lại có một cái cảm giác kích động khó tả đó, đúng là rất muốn tiến tới lôi vị phu nhân tuyệt đẹp vào lòng, để vuốt ve thoả thích một trận.
Thực ra Khánh hậu thân tuy thân là Quốc mẫu, trên danh nghĩa là Mẫu hậu của Nhị hoàng tử, nhưng tuổi tác chỉ hơn Nhị hoàng tử tầm bốn năm tuổi mà thôi, cũng là lúc đàn bà phong tình nhất, hơn nữa Khánh hậu vốn có tính e lệ trời cho, phong lưu tư thái, lại có nét đẹp quý phái thành thục, người phụ nữ như vậy, cho dù là thân hình gợi cảm hay phong tình thành thục quyến rũ, trên thế gian này chắc không có mấy người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
- Ngươi… ngươi lui ra! Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khánh hậu vô cùng xấu hổ, quát.
Nhị hoàng tử nuốt nước bọt, ánh mắt tham lam lướt qua một lượt những đường cong lả lướt đầy đà, nhất thời không nỡ lui ra, nói:
- Mẫu hậu, nhi thần… nhi thần…đúng rồi, nhi thần có việc muốn bẩm báo với Mẫu hậu.
Khánh hậu cắn môi, mắt long lên, tức giận nói:
- Ngươi lui ra trước đi!
Cổ họng Nhị hoàng tử nhấp nhô, cuối cùng cũng cúi người, lưu luyến không muốn lui đi.
Hắn vốn là tên háo sắc, những người phụ nữ qua tay hắn không thiếu, nhưng so với sự phong tình xinh đẹp như Khánh hậu, thì không có ai sánh bằng, giống như mỹ diễm phu nhân bị hắn cướp mất xuân quang vậy, trong lòng hắn đang nối những đợt sóng lớn, lui vào một góc trong điện, trong đầu hiện lên những cảnh mây mưa vô sỉ, đó là một sự cấm kỵ không có chút luân lý đạo đức nào, trong đầu chỉ ảo tưởng điên đảo cùng Khánh hậu.
Phía dưới của hắn nhô cao lên, trò hề đã lộ, hai cung nữ đứng bên đã nhìn thấy, mặt đầu đỏ ửng lên, lúc đó trong lòng mới khẳng đinh, ai cũng nói Nhị hoàng tử là một tên thâm dâm háo sắc, quả không sai.
Bọn họ thậm chí còn đoán được, sự phản ứng của Nhị hoàng tử, chính là nhìn thấy cảnh phong tình của Khánh hậu lúc nãy, nghĩ tới những thủ đoạn tàn nhẫn của Khánh hậu, Nhị hoàng tử lại dám nảy sinh tà niệm với Khánh hậu, hai cung nữ này chỉ càm thấy vị Nhị hoàng tử này e rằng không có kết cục tốt đẹp gì.
Ở Bắc Địa, Nhị hoàng tử xưng vương xưng bá, là một nhân vật độc tôn, có thể có những điều cấm kỵ gì chứ, mắt hơi nhắm lại, nhịp thở dồn dập, những ảo tưởng trong đầu càng ngày càng trở lên bẩn thỉu, đang lúc muốn ôm lấy đôi mông trắng ngần của Khánh hậu mà vỗ, thì bên kia bỗng truyền tới, lệnh hắn tới bái kiến.
Lúc này Nhị hoàng tử mới bừng tỉnh sau cơn mộng giữa ban ngày, sửa soạn lại quần áo, rồi mới đi tới căn phòng toàn trúc, mắt đảo qua, chỉ thấy Khánh hậu đang nằm nghiêng trên chiếc phản, nhưng lúc này cũng đã mặc bộ váy màu vàng nhạt rồi, bên trên được mặc rất kín đáo, nhưng những đường cong phập phồng kia không có cách gì che dấu nổi.
Bàn cờ trên chiếc phản đã được dọn vào, thay vafod đó là một lư hương bằng đồng, bên trong bay lên những làn khói, toả ra một mùi hương làm mê lòng người khác.
Lúc này Nhị hoàng tử mới tiến lên phía trước, cúi đầu nói:
- Nhi thần thâm kiến Mẫu hậu.
Nét ửng hồng trên khuôn mặt Khánh hậu vẫn còn đó, nhìn vào vẫn có cảm giác quyến rũ động lòng người, làm rung động tâm hồn, ánh mắt nàng đưa qua, vẫy tay, liền có một cung nữ bê một chiếc ghế tới, Nhị hoàng tử cũng không khách khí gì, ngồi vào chiếc ghế đó, mắt đảo qua thân hình Khánh hậu vài lần, rồi mới nói:
- Mẫu hậu, Vân Thương Lan quả là gan to bằng trời, triệu tập thủ hạ tướng lĩnh, có ý tấn công Hoàng cung, đối phó với Mẫu hậu.
Khánh hậu dường như quên cảnh tượng khó xử vừa rồi, thản nhiên cười, khẽ nói:
- Trong tay Vân Thương Lan còn rất nhiều binh lính, Thánh thượng đang lo lắng cuộc giao tranh ở tiền tuyến, Vân Thương Lan có tính toán khác, cho nên truyền ý chỉ để Vân Thương Lan rời khỏi Cảnh Bị Doanh, đó là thử thách xem Vân Thương Lan có trung thành đáng tin cậy không. Nếu hắn thành thật giao binh quyền, điều đó chứng minh hắn vẫn là người đáng để tin dùng, sau đó sẽ khôi phục lại chức vụ cho hắn. Nhưng không ngờ, tên Vân Thương Lan lại có dụ tâm khác, hôm nay chỉ ý vời tới, biết bản thân bị tước binh quyền, liền tụ binh mưu phản, loại lòng lang dạ sói như vậy, cũng may Thánh thượng đã ra tay sớm…
Nàng nhìn Nhị hoàng tử một cái, đôi mày nở ra, phong tình vạn chủng, khẽ nói:
- Nếu không phải Nhị điện hạ bí mật về kinh, trấn áp đám binh sĩ Cành Bị Doanh, hậu quả khó mà lường được. Lần này làm phá sản ý đồ mưu phản của Vân Thương Lan, Nhị điện hạ lập công lớn, nếu Thánh thượng mà biết, ắt sẽ rất vui mừng.
Đôi mày quyến rũ biết cười của nàng khiêu gợi vô cùng, lúc này Nhị hoàng tử cảm thấy toàn thân mềm xốp ra, ngay cả xương cốt cũng vỡ ra hết, cổ họng nhu động, thận chí trong họng có có chút khô rát.
Trên thực tế kế hoạch này đều nằm trong sự khống chế của Khánh hậu, để Nhị hoàng tử ra mặt, chỉ là thì một quân cờ của Hoàng gia mà thôi.
Khánh quốc không giống như Yến quốc, quyền hạn của Hoàng gia Yến quốc suy nhược, Thế gia hùng mạnh, mà quyền hạn của Hoàng gia Khánh quốc là vô hạn, với một quốc gia có chế độ văn phong nhộn nhạo như vậy, thì cơ sở văn hoá chính là trung quận.
Quân quyền chính thống không dễ khinh nhờn, cho dù Hoàng đế là một quân vương không có tài cán, nhưng vẫn tòn tại quyền hạn cao nhất đối với một quốc gia.
Sự thần thánh của quân quyền, cũng là đại diện cho quyền uy của Hoàng tộc.
Tuy Nhị hoàng tử bị điều ra Bắc Địa, nhưng vẫn là một phần tử của Hoàng tộc, sự tồn tại của y, dưới một góc độ nào đó cũng xuất hiện một kiểu quyền uy của Hoàng tộc.
Vân Thương Lan nắm trong tay Cảnh Bị Doanh, uy vọng cực cao, có thể trấn áp được Vân Thương Lan, chỉ có sự xuất hiện người trong Hoàng tộc, cho nên Khánh hậu mới lập một kế sách rất tỉ mỉ, để Nhị hoàng tử ra mặt.
Nếu không có sự tồn tại của Nhị hoàng tử, những quan binh của Cảnh Bị Doanh dám hay không dám động thủ với Vân Thương Lan vẫn là điều khó biết được.
Cũng như tướng lĩnh phản loạn như Trầm Nghiệp, Chu Khoan đó cũng là một tay Khánh hậu cài người để mua chuộc, cho phong quan cao lộc nhiều, mà đằng sau Hậu đảng cơ sở tài lực thì vô cùng lớn, có thể khiến bọn họ mua chuộc bất cứ kẻ nào hám tiền tiền.
Bát Đại Vệ Sứ tuy là tâm phúc của Vân Thương Lan, hơn nữa cũng là hạng người có tài cán, nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân, đã là trần tục thì không tồn tại cái gọi là hoàn mỹ, tính cách ắt tồn tại nhược điểm, mà Khánh hậu đã tốn không ít tâm huyết, mua chuộc được hai người Trầm Nghiệp và Chu Khoan. Trong hành động lần này của hai người có một tác dụng vô cùng quan trọng trong kế sách của Khánh hậu.
Nếu không có sự phản bội của hai người Trầm Nghiệp và Chu Khoan, thì cho dù có Hoàng tử xuất diện căn bản cũng không thể điều động binh lực để bao vây Vân Thương Lan được.
Lúc này Nhị hoàng tử cảm thấy không được tự nhiên lắm, khó xử nói:
- Mẫu hậu, nhi thần muốn bẩm báo chính là, Vân Thương Lan… Vân Thương Lan đã chạy thoát rồi…
Lông mày Khánh hậu khẽ nhíu lại, rồi thở dài nói:
- Chạy thoát rồi sao?
- Mẫu hậu không cần lo lắng.
Nhị hoàng tử chắp tay, lụng lùng nói:
- Chỉ ý của Phụ hoàng, Nhi thần đã ban bố tới các doanh, hơn nữa lệnh cho thuộc hạ dán lệnh truy nã, nói rõ ý đồ mưu phản của Vân Thương Lan, hiện giờ lẩn trốn, ai mà bắt được, cho dù sống hay chết, thưởng ngàn lượng vàng, nếu có sự bao che, tru di cửu tộc. Bát Vệ của Cảnh Bị Doanh, đều đã bố trí người, chỉ cần Vân Thương Lan lộ diện, lập tức giết.
Khánh hậu có chút suy nghĩ, một lúc lâu sau thở dài nói:
- Vân Thương Lan tội không thể dung tha, hắn khó mà trốn được.
- Nhi thần còn lệnh bắt người thân của hắn.
Nhị hoàng tử vuốt vài sợi râu cười nói:
- Ai cũng nói Vân Thương Lan là người có tình nghĩa, lần này Bản vương muốn xem, hắn có thực sự bỏ lại người nhà không quản, bỏ chạy một mình không.
Khánh hậu thản nhiên cười, lông mày nhíu lên làm động lòng người, khẽ nói:
- Công lao này của Nhị điện hạ, Bản vung nhất định sẽ bẩm báo với Thánh thượng.
Nhị hoàng tử khẽ cau mày, nói:
- Mẫu hậu, Nhi thần về kinh đã ba ngày, vẫn chưa gặp được Phụ hoàng, tới Ngọc Tuyền cung, Phụ hoàng lại không triệu kiến, dường như đang trọng bệnh…
- Vậy à!
Khánh hậu thở dài nói:
- Long thể của Thánh thượng hai năm nay không được tốt như trước, rất hay ốm vặt, lần này cũng có một thời gian dài không ngồi dậy nổi, Thái y nói rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng tĩnh, không được phép quấy rầy.
Nhị hoàng tử nghĩ ngơi một lát, quay đầu nhìn những cung nữ xung quanh, xua tay nói:
- Các ngươi đều lui ra hết đi.
Đám cung nữ đều nhìn Khánh hậu, Khánh hậu khẽ vuốt cằm, đám cung nữ lập tức lui ra, trong chốc lát, trong điện chỉ còn lại hai người là Nhị hoàng tử và Khánh hậu.
Nhị hoàng tử nhìn thấy cung nữ đều đã lui ra, mới đứng dậy, tiến lại gần, khẽ nói:
- Mẫu hậu, thân thể của Phụ hoàng … có thể gượng nổi không?
Khánh hậu hơi nhíu mày, nói:
- Nhị điện hạ, ý của ngươi là sao?
- Mẫu hậu đồng ý một việc với Nhi thần, chắc không quên chứ?
Nhị hoàng tử vuốt vài cọng râu nói:
- Mẫu hậu đã đồng ý, trước mặt Phụ hoàng khuyên can lập nhi thành làm Thái tử.
Khánh hậu cười quyến rũ, nói:
- Sao mà quên được, Thái tử bây giờ rất yếu đuối, không có tài cán của một quân vương. Nhị điện hạ dũng võ quyết đoán, mới chính là vị Thái tử được lựa chọn.
Nhị hoàng tử hiện vẻ vui mừng, càng xích lại gần, chỉ cách Khánh hậu không tới hai ba bước, mùi hương trầm xông vào mũi hắn, đúng là khiến cho thân thể hắn có một cảm giác nóng bừng, mà thân thể của Khánh hậu lại toả ra một mùi hương nồng, càng làm cho thần trí Nhị hoàng tử rung động, khẽ nói:
- Mẫu hậu, hiện nay Phụ hoàng đang trọng bệnh, không biết chừng băng hà lúc nào, trước lúc đó, Mẫu hậu phải tận dụng thời gian, để Phụ hoàng hạ chỉ lậo ta làm Thái tử.
Hơi thở Khánh hậu như mùi lan, cười quyến rũ nói:
- Ngươi không cần lo lắng, Bản cung đã hứa vứa ngươi, ắt sẽ không nuốt lời.
Thân thể nàng khẽ động đậy, chỗ quấn ngực bỗng lộ ra một khe, cái khe đó không lớn, nhưng cũng có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo đang phập phồng
Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào khe hở đó, họng thấy khô, trong chốc lát, trên trán toát ra mồ hôi, khuôn mặt trắng nhợt gày gò nhưng lúc này lại ửng đỏ, nhịp thở lại dồn đập lên.
Khánh hậu thấy dáng vẻ của Nhị hoàng tử, vội lấy tay che lấy ngực, giọng mềm yếu, mị hoặc vô cùng, thậm chí có chút run rẩy, nói:
- Điện hạ, ngươi…. Ngươi lui lại một chút, ở đây không có ai, nhỡ người khác nhìn thấy, chúng ta…. chúng ta sẽ khó nói…
Giọng mềm yếu run rẩy của nàng, giống như một liều thuốc độc, làm dậy lên càm xúc trong người Nhị hoàng tử, bỗng tiến lên, quỳ xuống bên cạnh phản, một tay nắm láy tay của Khánh hậu, nhịp thở dồn dập, khẽ nói:
- Mẫu… Mẫu hậu cứu con…
- Điện hạ… ngươi bỏ tay ta ra…không được như vậy!
Khánh hậu dường như muốn giẫy ra khỏi bàn tay của Nhị hoàng tử, nhưng lại mềm yếu không có sức, khuôn mặt xinh đẹp lại ửng đỏ lên, nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì vậy? còn không buông tay ra.
Thân thể mềm mại của nàng động đậy, nhưng như vậy làm cho chỗ che ngực kia càng mở rộng, đôi gò bồng trắng bóc một lần nữa lại hiện ra, căng tròn phập phồng, dường như muốn vỡ oà ra.
Nhị hoàng tử lại không thể kìm nổi, đột nhiên tiến lên phía trước, lập tức đè vào người Khánh hậu, nắm lấy hai tay của Khánh hậu, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, mồ hôi trên trái chảy xuống, khuôn mặt nóng ran lên.
Khánh hậu giãy dụa, yếu đuối nói:
- Ngươi… ngươi không được làm vậy, ngươi muốn làm gì vậy? chúng ta không thể… ta là Mẫu hậu của ngươi mà… ngươi không thể làm như vậy…
Hai đồng tử của Nhị hoàng tử đỏ tía, nhìn người đẹp đang giãy dụa dưới thân mình, đẫy đà xinh đẹp, cùng với sự giẫy dụa, đôi gò bồng đảo cũng chuyển động theo, hắn thở gấp nói:
- Nhi thần… Nhi thần muốn nếm thử hương vị của Mẫu hậu… Nhi thần muốn… muốn nếm mùi vị ở khắp người Mẫu hậu…
Lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân nóng bừng, chỉ muốn người phụ nữ xinh đẹp quyền quý này nằm dưới người mình, để nàng hầu hạ mình, cho dù luân lý đạo đức, cũng đã bị hắn vứt ngoài chín tần mây rồi.
/1139
|