Cù gia.
Phòng khách.
Mẹ kinh hãi, vội vàng hỏi: Xảy ra chuyện gì? Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Cù Vân Huyên giật mình nói: Thi đậu công chức? Con thi trắc nghiệm và tự luận không phải đều không được sao?
Cái này... khụ khụ, không phải là không được, mà là mọi người hiểu sai rồi, từ đầu đến cuối mọi người đều không có hỏi con là thi như thế nào cả Đổng Học Bân ngượng ngùng cười cười: Sau đó con nghĩ rằng còn vòng phỏng vấn có thể không qua, cho nên không nói với mọi người, để tránh mọi người vui vẻ uổng công. Sáng sớm ngày hôm trước không phải con đi ra ngoài sao, đi thi phỏng vấn đấy, người ta hỏi vài câu, con đáp không được tốt lắm, hơn nữa lại xếp thứ tư, trong lòng cảm thấy không thể qua được, ai biết người ta gọi điện thoại báo, kêu con thứ hai này đến phân cục thành Tây báo danh, nói trúng tuyển rồi
Mẹ ôm lấy tay của con trai, môi run run: Thật sự đậu rồi sao? Con không lừa mẹ chứ? Không lừa mẹ chứ?
Đổng Học Bân nói: Ha ha, con làm sao dám lừa mẹ
Miệng của dì Hứa cứng lại: Có phải là lầm rồi không? Con thi viết đậu? Bao nhiêu điểm?
Đổng Học Bân nhìn hai người bọn họ: Phần trắc nghiệm và tự luận cộng lại tổng cộng được một trăm ba mươi điểm
Một trăm ba? Tiểu Đông hít sâu một hơi lạnh: Cậu thi được một trăm ba mươi điểm?
Thật sự là con trai ngoan của mẹ, thật sự là con trai ngoan của mẹ Mẹ chảy nước mắt xuống, vừa khóc, vừa kích động nắm lấy tay của Cù Vân Huyên, không biết nên nói cái gì cho phải: Vân Huyên! Em có nghe thấy không? Học Bân đậu rồi! Học Bân đậu rồi! Con chị thi đậu công chức rồi!
Em nghe thấy rồi, nghe thấy rồi Cù Vân Huyên lau nước mắt cho mẹ: Đây là chuyện tốt, chị đừng khóc
Mẹ rơi lệ không ngừng: Chị là vui vẻ, là vui vẻ!
Cù Vân Huyên cười, gõ đầu của Đổng Học Bân một cái: Tiểu tử thối! Khá lắm! Đúng là không chịu thua kém dì!
Mũi của Đổng Học Bân cũng hơi cay, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Khóc một hồi, mẹ cuối cùng cũng ngừng nước mắt, lau mặt vội vàng nói: Vân Huyên, buổi trưa em đừng làm cơm, đến chổ chị ăn cơm, chị đi xuống lầu mua vài móc, chuẩn bị để ăn Quay đầu nhìn lại dì Hứa và Tiểu Đông: Chị và Tiểu Đông đừng đi, đến chổ em đi
Biểu tình của dì Hứa cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói: Không được, tôi... buổi trưa tôi còn có việc
Tiểu Đông cắn răng nói: Mẹ, đi thôi
Cù Vân Huyên khách khí nói: Lát nữa thế nào?
Lát nữa còn có việc, mọi người cứ trò chuyện đi
Dì Hứa kéo Tiểu Đông đứng lên, vừa ra đến cửa, Tiểu Đông dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Đổng Học Bân, không còn ngạo khí như ngày xưa, cùng dì Hứa xám xịt khỏi khỏi nhà của Cù Vân Huyên. Xem ra, Đổng Học Bân bất ngờ thi đậu công chức đã tạo thành đả kích rất lớn đối với hai người bọn họ.
Bọn họ đi được mười phút, thì trên lầu truyền đến tiếng loảng xoảng, mơ hồ có thể nghe được tiếng la.
Đừng đánh đứa nhỏ! Đây là tiếng của dì Hứa: Đừng có đánh nó!
Ba! A!!!
Thằng nhóc mày! Ngay cả thằng nhóc Đổng gia còn mạnh hơn mày! Xem tao có đánh chết mày không? Đây là tiếng rống giận của Hứa Khoa trưởng.
A! A!
Nghe tiếng Tiểu Đông kêu thảm liên tục, trong lòng Đổng Học Bân sảng khoái không gì sánh bằng.
Buổi trưa ăn cơm, mẹ hưng phấn đến nổi đầu óc rối loạn đặc biệt uống hai chai bia ướp lạnh: Học Bân, con đã cho mẹ mặt mũi, phù, nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng vui vẻ như thế, nào, con rót cho mẹ một ly, mẹ phải uống hết chai bia này mới được
Đổng Học Bân cũng có một cảm giác hãnh diện, rót bia cho mẹ và Huyên di.
Cù Vân Huyên nói: Uống ít thôi chị Loan, đừng để say
Không sao cả, không sao cả Mẹ cười toe tóe, nâng ly lên giữa không trung: Vân Huyên, chị kính em một ly, mấy ngày nay nếu không có em bận trước bận sau giúp đỡ tiểu Bân, vừa giặt quần áo vừa nấu cơm cho nó, thì tiểu Bân sẽ không có nhiều thời gian để ôn bài như vậy
Đổng Học Bân vừa nghe, liền nhanh chóng giơ ly lên: Huyên di, cảm ơn dì
Cù Vân Huyên liên tục xua tay: Chị Loan, tiểu Bân, hai người cần gì nói khách khí như vậy, mạng của em là do tiểu Bân cứu, ba chúng ta còn nói cảm ơn hay không cảm ơn cái gì cả, hơn nữa, em nhỏ tuổi như vậy, tính ra phải là em kính chị mới đúng, cạn ly
Chạng vạng.
Cất bước tiễn Cù Vân Huyên về, mẹ quay về phòng khẽ ngâm một bài hát cũ thời thập niên tám mươi, mở hành lý ra xếp đồ.
Đổng Học Bân không hiểu hỏi: Làm gì mà đi gấp vậy mẹ? Ở vài ngày nữa đi?
Ở quê sắp khai giảng rồi, vốn hôm trước mẹ định chuẩn bị trở về soạn bài, mà nhìn bộ dạng của con mẹ không yên tâm, nên không đi Khuôn mặt của mẹ lộ ra nụ cười vui mừng: Bây giờ con đã vào cơ quan nhà nước làm việc, mẹ ở bên này cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa, nên trở về thôi Tỉnh Bắc Hà cũng gần kinh thành, đi xe chỉ khoảng ba giờ mà thôi.
Đổng Học Bân giúp mẹ đen tài liệu ngữ văn trung học cất vào trong hành lý: Vậy để con đưa mẹ đi, mẹ lên đường nhớ chú ý an toàn
Mẹ cười cười quay đầu lại nói: Không cần để ý đến mẹ, con vào cơ quan nhà nước sau này phải cố gắng, chổ đó chính là nơi cạnh tranh tàn khốc nhất nước ta, nhà chúng ta một không có bối cảnh hai không có tiền, một dân chúng bình thường, muốn thăng quan khẳng định không dễ dàng như vậy, cho nên, không làm lãnh đạo nổi cũng không có gì, chỉ cần con bình an vượt qua là tốt rồi
Đổng Học Bân ừm một cái: Con nhớ rồi nhưng mà lời này đáp có vẻ không yên lòng.
Nếu như đổi lại là hai tháng trước đây, Đổng Học Bân chỉ cần tìm thấy được công việc có tiền lương hai ngàn một tháng thôi, có một cô gái có tướng mạo không tính là quá khó coi gả cho hắn, hai người kiếm một căn nhà cho vay trả góp sống, cuộc sống như vậy đã đủ để cho hắn hạnh phúc đến chết rồi, hắn làm gì nghĩ rằng, cuộc sống sau hai tháng lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, hắn có ngày thi đậu vào công chức!
Từ khi có được năng lực kia một cách khó hiểu, tất cả tựa hồ đã phát triển theo hướng tốt!
Làm quan? Hình như cũng không phải là giấc mộng xa vời không thể thành.
Đường sau này nên đi thế nào đây?
Sau này nên phấn đấu theo hướng nào?
Vào đêm, Đổng Học Bân nằm trên ghế sô pha ôm ót lâm vào trầm tư, đã có cơ hội vào thể chế, nếu đã có năng lực BACK thần kỳ đến khó tin, hắn chỉ cần phải sửa đổi lại chính mình một chút. Nếu đã dựa theo tình huống bình thường mà nói, với điều kiện tầm thường của Đổng Học Bân, lăn lộn trong thể chế hai ba mươi năm, có thể lên đến phó khoa cũng đã là mừng lắm rồi, thế nhưng, Đổng Học Bân bây giờ đã có năng lực lùi thời gian lại, trong cái trục quyền và tài, có thể làm gì hắn bây giờ?
Bằng không, đặt mục tiêu phấn đấu lên chính khoa? Trấn trưởng hay huyện trưởng cũng được?
Sáu mươi tuổi về hưu ở cấp chính khoa? Ặc, có phải là không quá truy cầu không?
Hay là cấp chính xử? Trời, cái này gọi là nói khoác không biết ngượng miệng! Ngay cả cấp phó khoa không biết hắn có thể lên được hay không, cấp chính xử thì càng xa xôi hơn.
Thế nhưng...
Chỉ sau chốc lát, hắn dùng sức vỗ tay lên đùi: Quyết định rồi!
Nguyện vọng hay mục tiêu, cứ đặt xa một chút là tốt nhất. Nếu như không có suy nghĩ nhiều nữa, hắn đương nhiên là sẽ muốn từ khoa viên lên cấp khoa, từ cấp khoa lên cấp xử, từ cấp xử lên cấp phòng, từ cấp phòng lên cấp bộ, từ cấp bộ lên cấp quốc gia... Đúng! Mục tiêu là cái này!
Hắn muốn vào trung ương!
Tiến vào chính trị!
Dưới đáy lòng của Đổng Học Bân âm thầm ưng thuận cái tâm nguyện không thèm nói đạo lý này!
/2031
|