Chương 18: Còn tưởng là ai trộm.
Tần Tang ở trong nhà bếp đã sớm phát hiện ra Lưu diễm đứng thập thò ở bên ngoài, không ngờ được rằng bà ta thật sự dám vào trong bếp ăn vụng. Hôm nay phải dạy dỗ cho bà ta một chút mới được, sau này chẳng lẽ lần nào cũng phải phòng bọn họ như phòng trộm sao?
Vốn dĩ tưởng rằng khóa cửa tủ vào rồi là được. Tần Tang cảm thấy bản thân mình vẫn đánh giá thấp sự mặt dày của Lưu Diễm. Cô nhìn thấy Lưu Diễm cầm lấy cái kéo, lại muốn cắt lớp lưới thép. Tần Tang thật sự cạn lời với bà ta. Còn thật sự muốn làm kẻ ăn vụng như vậy cả một đời sao? Thấy cô dễ bắt nạt thế sao!
Nhân lúc bà ta đang cầm kéo cắt một lỗ hổng ở bên trên, Tần Tang nhanh chóng bước ra ngoài cửa. Đang muốn đi tìm người qua đây, thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Đó là thím Tề mà cô mới gặp hôm qua, hiển nhiên đối phương cũng nhìn thấy cô.
Thím Tề lên tiếng: “Tần Tang, thím đang có chuyện muốn nói với cháu đây. Chuyện cắt tóc ấy…”
“Thím ơi, cháu sợ quá.”
Tần Tang vội vàng nắm lấy cánh tay bà ta. Cô không hề sợ Lưu Diễm, chỉ sợ rằng lúc đó Lưu Diễm lật mặt không chịu thừa nhận. Vì vậy, cô bắt buộc phải tìm một người làm chứng.
"Có chuyện gì vậy?”
Thím Tề nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cũng không vội vàng nói chuyện của bản thân mình. Trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Tần Tang lắp ba lắp bắp nói: "Hình như trong nhà cháu có trộm ạ. Rõ ràng cha mẹ cháu đã đi ra ngoài hết rồi, nhưng trong phòng bếp lại có động tĩnh. Cháu… Cháu đang muốn gọi người…”
"Đừng sợ, có thím ở đây rồi."
Thím Tề không thấy thế thì không thể chấp nhận được. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này mà còn dám trộm đồ. Bà ta có dáng người cao lớn, giống như gà mẹ bảo vệ Tần Tang ở đằng sau lưng. Sau đó, lấy một cái đòn gánh ở sau cửa, hai người cùng nhau đi vào trong bếp. Thím Tề nhìn vào bên trong, thật sự có một người đang lén lút sờ mó cái gì đó. Thấy không có đồng bọn nào khác, thím Tề xông lên phía trước, giơ cao cây đòn gánh đánh xuống đất chỗ mà bà ta đang đứng.
“Này thì ăn trộm này!”
Thím Tề không phải là không dám đánh. Chỉ đề phòng lỡ như, bà ta dọa đối phương trước. Nếu như người ta bị hiểu lầm thì phải làm sao.
"Ai thế! Muốn chết sao!"
Lưu Diễm nhìn chằm chằm vào tấm lưới mà mình sắp cắt đứt. Không ngờ được rằng đột nhiên có một cái đòn gánh rơi xuống bên cạnh chân mình. Vốn dĩ bà ta còn lo lắng rằng Tần Tang quay lại thì bà ta dọa một chút rồi vứt kéo đi rồi chạy. Nhưng kết quả vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thím Tề, bà ta lập tức nổi giận, lớn tiếng hét lên: “Đang yên đang lành, chị đánh tôi làm gì!”
"Hóa ra là thím hai à. Cháu còn muốn hỏi đang yên đang lành thím ở trong bếp nhà cháu làm cái gì.”
Tần Tang đi từ phía sau ra: “Cháu còn tưởng rằng là tên trộm nào cơ.”
"Cháu nói ai là trộm đấy!"
Lưu Diễm hét lên, nhưng trông sắc mặt của bà ta hơi hoảng loạn.
"Vậy thím hai đến bếp nhà cháu làm gì vậy ạ. Chẳng lẽ là đi nhầm đường?”
Không hỏi mà lấy thì chính là ăn trộm. Chẳng lẽ cô nói sai gì sao?
"Thím, thím nhìn thấy có một con chuột chạy vào đây. Vốn định giúp cháu bắt nó. Đúng là lòng tốt không được báo đáp mà.”
Lưu Diễm sờ vào vạt áo.
Tần Tang muốn cười vào mặt bà ta. Bà ta vẫn còn mặt mũi mà nói ra được những lời nói dối như vậy. Cô lạnh lùng nhìn: “Cháu thấy, đúng là có một con chuột to đang ở đây.”
“Cháu vòng vo như vậy là muốn mắng ai thế."
Lưu Diễm bị chọc đúng chỗ nhột, càng khoa trương lớn tiếng hơn.
"Lưu Diễm, mặc dù tôi cũng có chút tuổi rồi, nhưng mắt tôi không có bị hoa. Rõ ràng là cô đang trộm đồ.”
Thím Tề nhìn thấy rõ ràng Lưu Diễm đang cạy tủ. Hơn nữa, nếu bà ta thật sự đang bắt chuột, thì lúc bị phát hiện căng thẳng làm gì chứ? Thím Tề thấy hối hận vì vừa nãy không đánh thẳng vào người Lưu Diễm.
"Tôi làm gì ở nhà mình còn cần chị quản hay sao?”
Nếu đã bị phát hiện rồi, Lưu Diễm cũng lười viện lý do. Bà ta đuổi thím Tề ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần thím Tề đi rêu rao khắp nơi, thì chuyện tiếp theo không phải là tùy ý bà ta nói thế nào cũng được.
/2059
|