Nghe Tôn Chấn lập tức đề cao ý nghĩa này đến cao độ như vậy, Hạ Lực Hành và An Đức Kiện đều mỉm cười.
- Phó chủ nhiệm Tôn, vẫn là ông nhìn được cao xa đấy, bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ Phong Châu chúng ta sẽ không bao giờ có được nữa.
An Đức Kiện đồng ý nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Hạ và Phó chủ nhiệm Tôn. Nên thành lập đội ngũ chuyên nghiệp do các chuyên gia dẫn đầu càng sớm càng tốt, đưa việc ra sức thực hiện để tuyến đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu chúng ta lên thành việc quan trọng nhất. Hai việc tỉnh tạo điều kiện cho chúng ta đã xác định, trên thực tế chỉ cần có bộ ngành liên quan phối hợp thực hiện. C̣n đường sắt Kinh Cửu vẫn là nhân tố chưa xác định, tôi tin phía Lê Dương chắc chắn cũng đang chú ý, thậm chí bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để tận dụng. Điểm này Bí thư Hạ hẳn là rất rõ, cho nên chúng ta phải dồn nhiều công sức hơn, nỗ lực ở mức cao nhất, động viên lực lượng ở các phương diện đi tranh thủ.
Ba người lại thảo luận một số việc liên quan đến dự án đường sắt Kinh Cửu đi qua. Tôn Chấn lúc này mới đột nhiên dường như nhớ tới cái gì:
- Đồng chí Đức Kiện, xem ra Nam Đàm thật nhiều nhân tài đấy, lối tư duy của đồng chí đã viết bài này rất khoáng đạt, tầm mắt rất sâu xa, đây đều là tài năng do ông bồi dưỡng.
- Ha ha, Phó chủ nhiệm Tôn quá khen, đồng chí viết bài này nếu muốn nói thì cũng không có quan hệ nhiều lắm đối với tôi. Khi hắn viết bài này cũng chỉ mới được mấy tháng từ khi tốt nghiệp đại học rồi được phân đến Nam Đàm chúng tôi, còn làm thư ký cho đồng chí Thẩm Tử Liệt. Bài viết này cũng là đồng chí Tử Liệt giới thiệu với tôi, khi ấy tôi cũng rất ngạc nhiên.
An Đức Kiện cười.
- Có lẽ Bí thư Hạ cũng còn có chút ấn tượng, việc tiêu thụ kiwi ở Nam Đàm cũng là ý tưởng của cậu thanh niên đó. Hắn đến Bắc Kinh tạo quan hệ với Á Vận Hội, sau đó lại đề nghị thành lập công ty khai thác và phát triển nông nghiệp, đầu óc thật sự rất nhanh nhạy.
- Sao? Vừa mới tốt nghiệp đại học?
Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều đồng thanh hỏi.
Hạ Lực Hành có chút nhớ ra gật đầu:
- Tôi đương nhiên là có ấn tượng, Bí thư Hải Hòa còn vì chuyện này mà khen ngợi riêng Lê Dương chúng ta.
Đương nhiên cũng vì chuyện kiwi này mà bị phê bình, còn người đã xử lý việc này tên là gì?
Tốt nghiệp trường đại học nào?
- Tên hắn là Lục Vi Dân, tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam được phân trở về, quê hắn chính là ở Nam Đàm.
An Đức Kiện thản nhiên cười, xem ra Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều bắt đầu chú ý tới Lục Vi Dân.
- Vậy hắn hiện nay đang làm công việc gì?
Tôn Chấn cũng thấy rất hứng thú.
Chuyện kiwi ở Nam Đàm anh ta cũng đã từng nghe, Lê Dương trong chuyện này vừa được khen ngợi, vừa cũng bị phê bình. Theo những điều anh ta biết, Tỉnh ủy trước kia cân nhắc đưa An Đức Kiện vào bộ máy Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu chứ không phải bộ máy Địa ủy như hiện nay. Nhưng ông ta đã làm tốt trong chuyện kiwi ở Nam Đàm, biểu hiện xuất sắc nổi trội, là Bí thư huyện ủy, An Đức Kiện không thể không có công trong đó.
Mà Hạ Lực Hành cũng thúc đẩy cho An Đức Kiện thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mới có thể tiến hành điều động nho nhỏ, An Đức Kiện mới có thể vào được bộ máy Địa ủy Phong Châu.
Không ngờ người có công lớn nhất trong việc tiêu thụ kiwi và việc ba người đang bàn bạc về tranh thủ đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu lại có mối quan hệ. Điều này không thể không khiến Tôn Chấn cảm thấy kinh ngạc, nhất là người này lại mới chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
- Khi tôi đi thì hắn làm Phó chánh văn phòng ở Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm, lúc ấy cũng là thấy đồng chí trẻ này biểu hiện nổi trội, xuất sắc, muốn cho hắn gánh thêm trọng trách, rèn luyện một chút, hiện nay hình như đến Ủy ban công tác Đoàn huyện đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm.
An Đức Kiện không hề che giấu điều gì.
- Đến Ủy ban công tác Đoàn huyện chủ trì công tác?
Tôn Chấn là cán bộ được đào tạo từ Ủy ban công tác Đoàn tỉnh, khá hiểu về cán bộ của Ủy ban công tác Đoàn.
- Chắc là không phải, hiện nay Chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện Nam Đàm cũng là một thanh niên mới đảm nhiệm chưa đến hai năm.
An Đức Kiện không giải thích nhiều, nhưng cũng để lại đầu mối.
Tôn Chấn nhíu mày, Phó chánh văn phòng Khu kinh tế mới Nam Đàm đến Ủy ban công tác Đoàn làm việc, mà lại không phải là Phó chủ nhiệm chủ trì công tác, dù nhìn theo cách nào cũng thấy có chút cảm giác bị giáng chức ở trong đó. Nhưng An Đức Kiện không nói rõ, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng có thể đoán trong đó khó tránh khỏi là do điều chỉnh nhân sự sau khi An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt rời khỏi huyện Nam Đàm.
- Ha ha, Bí thư Hạ, các bộ và uỷ ban trung ương của Địa ủy đều đã tạo dựng cơ cấu cơ bản, giống với văn phòng Địa ủy. Phòng Nghiên cứu Chính sách cũng cần một nhân tố mới mẻ, tầm nhìn khoáng đạt, đầu óc linh hoạt đến bổ sung. Tôi thấy đồng chí Đức Kiện có thể cân nhắc chọn lựa một số người trẻ tuổi ưu tú vào đó. Việc này cũng rất có lợi đối với quyết sách của Địa ủy chúng ta sau này.
Tôn Chấn cũng là người bắt đầu công việc từ vị trí thư ký, cũng rất nhạy cảm, cảm thấy được An Đức Kiện rất có thiện cảm với người thanh niên tên Lục Vi Dân này, cho nên cũng liền thuận nước đẩy thuyền, đưa ra lời đề nghị như vậy.
- Ừ, tôi thấy quan điểm của ông Tôn rất tốt. Tuy nhiên hiện nay địa khu sắp chính thức công bố thành lập, có thể đợi sau khi công bố xong rồi sẽ tuyển chọn kỹ càng, tuyển từ bậc cơ sở lên một loạt các đồng chí trẻ tuổi xuất sắc. Như thế vừa có lợi cho việc bồi dưỡng, rèn luyện cán bộ, cũng có thể khiến công việc của chúng ta nhận được một số quan điểm, tư tưởng từ cấp cơ sở. Những cán bộ trẻ như Lục Vi Dân thì các bộ ngành tổ chức như chúng ta nên khảo sát kỹ càng một chút, nếu thật sự là nhân tài, hơn nữa biểu hiện trong thực tế xuất sắc, thì nên xếp vào cán bộ dự bị cần chú trọng đào tạo mới đúng.
Hạ Lực Hành gật đầu, ông ta đã nhớ ra Lục Vi Dân này là ai, chẳng phải là người đồng nghiệp mà trước kia Yến Thanh thường xuyên nhắc đến sao? Tuy rằng Yến Thanh hết lần này đến lần khác phủ nhận có vướng mắc tình cảm gì với Lục Vi Dân này, nhưng vợ Bạch Phố thì khẳng định nói Yến Thanh chắc chắn có tình cảm nhất định với Lục Vi Dân. Chẳng qua Lục Vi Dân đó có thể là trước đó đã còn có bạn gái, mới khiến Yến Thanh không thể không giấu kín tình cảm từ đáy con tim mình.
Hiện giờ Tô Yến Thanh tuy rằng đã điều trở về Xương Châu, nhưng nghe nói vẫn giữ liên lạc với Lục Vi Dân. Việc này khiến vợ mình rất băn khoăn, hỏi mình vài lần Lục Vi Dân rốt cuộc lai lịch như thế nào lại có thể khiến Yến Thanh say như điếu đổ, khiến Hạ Lực Hành cũng có chút buồn cười. Lời nói của vợ mặc dù có chút khoa trương, nhưng không hề nghi ngờ Lục Vi Dân này chắc chắn là nhân vật có chút bản lĩnh, nếu không với sự kiêu ngạo, lạnh lùng của Tô Yến Thanh, , sao có thể có cảm tình như thế với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp?
Hôm nay nghe An Đức Kiện nói như vậy, Hạ Lực Hành cũng chợt hiểu ra. An Đức Kiện đã đánh giá Lục Vi Dân này vô cùng cao như thế, thì có thể cân nhắc một chút có nên điều hắn đến Văn phòng Địa ủy hay không.
…
Một chiếc xe chở hàng từ thời trước giải phóng khó nhọc đi qua cửa, mang theo một đám bụi mù, đây lại là xe từ nơi khác đến vận chuyển kiwi.
Thị trường kiwi Nam Đàm năm nay khác nhiều so với tình hình năm trước, ngoài thị trường tiêu thụ kiwi ở một số thành phố như Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, Quảng Châu, Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô đã bắt đầu chủ động tiếp nhận nhãn hiệu kiwi Nam Đàm, đến Côn Hồ và Lê Dương cũng bắt đầu có thị trường tiêu thụ kiwi. Tuy nói thị trường còn rất nhỏ, nhưng đây dù sao cũng là một chuyển biến rất nổi bật. Mà số lái buôn chủ động đến liên hệ mua kiwi cũng tăng mạnh, việc này cũng khuyến khích mạnh mẽ các hộ trồng trọt kiwi có lòng tin vào sản xuất.
Phụ Đầu và Hoài Sơn năm nay cũng làm theo Nam Đàm, thành lập công ty khai thác và phát triển nông nghiệp, nhưng về việc xây dựng nhãn hiệu kiwi như ở Nam Đàm, bọn họ mãi mãi không có cách nào sánh kịp với nhãn hiệu kiwi Nam Đàm đã có tiếng vang lẫy lừng.
Lựa chọn đầu tiên của người buôn bán từ các vùng khác đến chính là Nam Đàm, chỉ khi không thể đặt hàng ở Nam Đàm, họ mới có thể chọn kiwi Phụ Đầu và Hoài Sơn để thay thế. Về mặt giá cả cũng không tránh khỏi bị ép giá một mức nào đó, điều này làm cho các cán bộ và hộ trồng kiwi ở Hoài Sơn và Phụ Đầu đều vô cùng buồn bực.
Bất kể là từ các điều kiện như địa lý, thổ nhưỡng, chất đất, chiếu sáng, nước, nhiệt độ đều không chênh nhau là mấy, dựa vào cái gì mà kiwi Nam Đàm chẳng những giá cả cao hơn, mà còn cung không đủ cầu. Hơn nữa mặc dù là kiwi chất lượng không tốt nhưng cũng được xí nghiệp chế biến trái cây địa phương đặt hàng đến hết sạch, tình hình như vậy nếu ở Hoài Sơn và Phụ Đầu thì thực sự là không thể tưởng tượng.
Vị trí giám đốc công ty khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại hiện nay liền trở thành miếng ngon để ai nấy đều tranh giành. Chu Du Minh hiện giờ là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, lại kiêm nhiệm vị trí này rõ ràng không thật thích hợp. Vì vị trí này, không thể tránh khỏi lại là một cuộc đua tranh.
Thấy Chu Du Minh vẻ mặt rất không vui đi ra từ cổng chính, Lục Vi Dân liền biết vị lãnh đạo cũ này e rằng lại gặp chuyện gì không vừa lòng.
Cuộc sống hiện nay của Lục Vi Dân tương đối đơn giản, nhàn hạ. Công việc của Ủy ban công tác Đoàn thật sự không thể nói là nhiều, Lương Ngạn Bân tuy rằng không thâu tóm quyền lực cho lắm, nhưng ngoài việc triển khai hoạt động gương mẫu có tác dụng đi đầu trong việc làm giàu ở nông thôn là giao cho Lục Vi Dân ra, các công việc khác của cơ quan đều được một vị Phó chủ nhiệm khác là Liễu Tuấn Thành kiểm soát chặt chẽ. Mà vị Phó chủ nhiệm Liễu này gần như có một thứ cảm giác cảnh giác một cách vô thức với mình, dường như mình đến Ủy ban công tác Đoàn ủy là muốn tranh giành địa bàn với y. Điều này làm cho Lục Vi Dân thấy không hiểu vì sao mà vô cùng nực cười.
Lương Ngạn Bân dường như cũng vui vẻ được nhìn thấy tình hình này, cũng không tiến hành phân công rõ ràng các công việc của Ủy ban công tác Đoàn. Cũng may công việc ở đây năm này qua năm khác cũng lặp đi lặp lại như vậy, đều là tới sát nút thì Lương Ngạn Bân đến chỉ định ai phụ trách, Liễu Tuấn Thành thì rất vui vẻ, Lục Vi Dân đương nhiên cũng liền nhượng bộ, cũng trở nên nhàn hạ.
- Có chuyện gì vậy Chánh văn phòng Chu, vẻ mặt không vui vẻ gì, có chuyện gì sao?
Lục Vi Dân cười chào hỏi Chu Du Minh.
Chu Du Minh dường như công tác ở chiếc ghế Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân cũng không dễ dàng, Lục Vi Dân đương nhiên cũng biết ngọn nguồn trong đó. Chẳng qua là Chu Du Minh vừa mới lên chức, vị trí này lại có không ít người mong chờ, còn phải vất vả một thời gian mới có thể đứng vững.
- Hừ, còn có thể có chuyện gì? Còn không phải là phải chúc mừng chuyện thành lập địa khu sao, vừa muốn làm cho đường hoàng, vẻ vang, lại không muốn tiêu tiền. Tài chính huyện hiện nay vô cùng eo hẹp, tôi liền nói thêm một câu là không được thì có thể mượn tạm từ phía công ty khai thác và phát triển nông nghiệp huyện để chi quay vòng một chút, liền có người cảm thấy tôi còn nhớ những việc bên công ty phát triển nông nghiệp, lại nói mát. Đây thật đúng là người mới đến mà, cũng may không phải là cá nhân tôi muốn làm gì.
Chu Du Minh xưa nay vốn rất thân thiết với Lục Vi Dân, vốn dĩ cũng là một người thẳng tính, không có mưu mô gì, cũng sẽ không giấu giếm điều gì trước mặt Lục Vi Dân.
- Phó chủ nhiệm Tôn, vẫn là ông nhìn được cao xa đấy, bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ Phong Châu chúng ta sẽ không bao giờ có được nữa.
An Đức Kiện đồng ý nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Hạ và Phó chủ nhiệm Tôn. Nên thành lập đội ngũ chuyên nghiệp do các chuyên gia dẫn đầu càng sớm càng tốt, đưa việc ra sức thực hiện để tuyến đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu chúng ta lên thành việc quan trọng nhất. Hai việc tỉnh tạo điều kiện cho chúng ta đã xác định, trên thực tế chỉ cần có bộ ngành liên quan phối hợp thực hiện. C̣n đường sắt Kinh Cửu vẫn là nhân tố chưa xác định, tôi tin phía Lê Dương chắc chắn cũng đang chú ý, thậm chí bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để tận dụng. Điểm này Bí thư Hạ hẳn là rất rõ, cho nên chúng ta phải dồn nhiều công sức hơn, nỗ lực ở mức cao nhất, động viên lực lượng ở các phương diện đi tranh thủ.
Ba người lại thảo luận một số việc liên quan đến dự án đường sắt Kinh Cửu đi qua. Tôn Chấn lúc này mới đột nhiên dường như nhớ tới cái gì:
- Đồng chí Đức Kiện, xem ra Nam Đàm thật nhiều nhân tài đấy, lối tư duy của đồng chí đã viết bài này rất khoáng đạt, tầm mắt rất sâu xa, đây đều là tài năng do ông bồi dưỡng.
- Ha ha, Phó chủ nhiệm Tôn quá khen, đồng chí viết bài này nếu muốn nói thì cũng không có quan hệ nhiều lắm đối với tôi. Khi hắn viết bài này cũng chỉ mới được mấy tháng từ khi tốt nghiệp đại học rồi được phân đến Nam Đàm chúng tôi, còn làm thư ký cho đồng chí Thẩm Tử Liệt. Bài viết này cũng là đồng chí Tử Liệt giới thiệu với tôi, khi ấy tôi cũng rất ngạc nhiên.
An Đức Kiện cười.
- Có lẽ Bí thư Hạ cũng còn có chút ấn tượng, việc tiêu thụ kiwi ở Nam Đàm cũng là ý tưởng của cậu thanh niên đó. Hắn đến Bắc Kinh tạo quan hệ với Á Vận Hội, sau đó lại đề nghị thành lập công ty khai thác và phát triển nông nghiệp, đầu óc thật sự rất nhanh nhạy.
- Sao? Vừa mới tốt nghiệp đại học?
Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều đồng thanh hỏi.
Hạ Lực Hành có chút nhớ ra gật đầu:
- Tôi đương nhiên là có ấn tượng, Bí thư Hải Hòa còn vì chuyện này mà khen ngợi riêng Lê Dương chúng ta.
Đương nhiên cũng vì chuyện kiwi này mà bị phê bình, còn người đã xử lý việc này tên là gì?
Tốt nghiệp trường đại học nào?
- Tên hắn là Lục Vi Dân, tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam được phân trở về, quê hắn chính là ở Nam Đàm.
An Đức Kiện thản nhiên cười, xem ra Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều bắt đầu chú ý tới Lục Vi Dân.
- Vậy hắn hiện nay đang làm công việc gì?
Tôn Chấn cũng thấy rất hứng thú.
Chuyện kiwi ở Nam Đàm anh ta cũng đã từng nghe, Lê Dương trong chuyện này vừa được khen ngợi, vừa cũng bị phê bình. Theo những điều anh ta biết, Tỉnh ủy trước kia cân nhắc đưa An Đức Kiện vào bộ máy Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu chứ không phải bộ máy Địa ủy như hiện nay. Nhưng ông ta đã làm tốt trong chuyện kiwi ở Nam Đàm, biểu hiện xuất sắc nổi trội, là Bí thư huyện ủy, An Đức Kiện không thể không có công trong đó.
Mà Hạ Lực Hành cũng thúc đẩy cho An Đức Kiện thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mới có thể tiến hành điều động nho nhỏ, An Đức Kiện mới có thể vào được bộ máy Địa ủy Phong Châu.
Không ngờ người có công lớn nhất trong việc tiêu thụ kiwi và việc ba người đang bàn bạc về tranh thủ đường sắt Kinh Cửu đi qua Phong Châu lại có mối quan hệ. Điều này không thể không khiến Tôn Chấn cảm thấy kinh ngạc, nhất là người này lại mới chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
- Khi tôi đi thì hắn làm Phó chánh văn phòng ở Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm, lúc ấy cũng là thấy đồng chí trẻ này biểu hiện nổi trội, xuất sắc, muốn cho hắn gánh thêm trọng trách, rèn luyện một chút, hiện nay hình như đến Ủy ban công tác Đoàn huyện đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm.
An Đức Kiện không hề che giấu điều gì.
- Đến Ủy ban công tác Đoàn huyện chủ trì công tác?
Tôn Chấn là cán bộ được đào tạo từ Ủy ban công tác Đoàn tỉnh, khá hiểu về cán bộ của Ủy ban công tác Đoàn.
- Chắc là không phải, hiện nay Chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện Nam Đàm cũng là một thanh niên mới đảm nhiệm chưa đến hai năm.
An Đức Kiện không giải thích nhiều, nhưng cũng để lại đầu mối.
Tôn Chấn nhíu mày, Phó chánh văn phòng Khu kinh tế mới Nam Đàm đến Ủy ban công tác Đoàn làm việc, mà lại không phải là Phó chủ nhiệm chủ trì công tác, dù nhìn theo cách nào cũng thấy có chút cảm giác bị giáng chức ở trong đó. Nhưng An Đức Kiện không nói rõ, anh ta cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng có thể đoán trong đó khó tránh khỏi là do điều chỉnh nhân sự sau khi An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt rời khỏi huyện Nam Đàm.
- Ha ha, Bí thư Hạ, các bộ và uỷ ban trung ương của Địa ủy đều đã tạo dựng cơ cấu cơ bản, giống với văn phòng Địa ủy. Phòng Nghiên cứu Chính sách cũng cần một nhân tố mới mẻ, tầm nhìn khoáng đạt, đầu óc linh hoạt đến bổ sung. Tôi thấy đồng chí Đức Kiện có thể cân nhắc chọn lựa một số người trẻ tuổi ưu tú vào đó. Việc này cũng rất có lợi đối với quyết sách của Địa ủy chúng ta sau này.
Tôn Chấn cũng là người bắt đầu công việc từ vị trí thư ký, cũng rất nhạy cảm, cảm thấy được An Đức Kiện rất có thiện cảm với người thanh niên tên Lục Vi Dân này, cho nên cũng liền thuận nước đẩy thuyền, đưa ra lời đề nghị như vậy.
- Ừ, tôi thấy quan điểm của ông Tôn rất tốt. Tuy nhiên hiện nay địa khu sắp chính thức công bố thành lập, có thể đợi sau khi công bố xong rồi sẽ tuyển chọn kỹ càng, tuyển từ bậc cơ sở lên một loạt các đồng chí trẻ tuổi xuất sắc. Như thế vừa có lợi cho việc bồi dưỡng, rèn luyện cán bộ, cũng có thể khiến công việc của chúng ta nhận được một số quan điểm, tư tưởng từ cấp cơ sở. Những cán bộ trẻ như Lục Vi Dân thì các bộ ngành tổ chức như chúng ta nên khảo sát kỹ càng một chút, nếu thật sự là nhân tài, hơn nữa biểu hiện trong thực tế xuất sắc, thì nên xếp vào cán bộ dự bị cần chú trọng đào tạo mới đúng.
Hạ Lực Hành gật đầu, ông ta đã nhớ ra Lục Vi Dân này là ai, chẳng phải là người đồng nghiệp mà trước kia Yến Thanh thường xuyên nhắc đến sao? Tuy rằng Yến Thanh hết lần này đến lần khác phủ nhận có vướng mắc tình cảm gì với Lục Vi Dân này, nhưng vợ Bạch Phố thì khẳng định nói Yến Thanh chắc chắn có tình cảm nhất định với Lục Vi Dân. Chẳng qua Lục Vi Dân đó có thể là trước đó đã còn có bạn gái, mới khiến Yến Thanh không thể không giấu kín tình cảm từ đáy con tim mình.
Hiện giờ Tô Yến Thanh tuy rằng đã điều trở về Xương Châu, nhưng nghe nói vẫn giữ liên lạc với Lục Vi Dân. Việc này khiến vợ mình rất băn khoăn, hỏi mình vài lần Lục Vi Dân rốt cuộc lai lịch như thế nào lại có thể khiến Yến Thanh say như điếu đổ, khiến Hạ Lực Hành cũng có chút buồn cười. Lời nói của vợ mặc dù có chút khoa trương, nhưng không hề nghi ngờ Lục Vi Dân này chắc chắn là nhân vật có chút bản lĩnh, nếu không với sự kiêu ngạo, lạnh lùng của Tô Yến Thanh, , sao có thể có cảm tình như thế với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp?
Hôm nay nghe An Đức Kiện nói như vậy, Hạ Lực Hành cũng chợt hiểu ra. An Đức Kiện đã đánh giá Lục Vi Dân này vô cùng cao như thế, thì có thể cân nhắc một chút có nên điều hắn đến Văn phòng Địa ủy hay không.
…
Một chiếc xe chở hàng từ thời trước giải phóng khó nhọc đi qua cửa, mang theo một đám bụi mù, đây lại là xe từ nơi khác đến vận chuyển kiwi.
Thị trường kiwi Nam Đàm năm nay khác nhiều so với tình hình năm trước, ngoài thị trường tiêu thụ kiwi ở một số thành phố như Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, Quảng Châu, Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô đã bắt đầu chủ động tiếp nhận nhãn hiệu kiwi Nam Đàm, đến Côn Hồ và Lê Dương cũng bắt đầu có thị trường tiêu thụ kiwi. Tuy nói thị trường còn rất nhỏ, nhưng đây dù sao cũng là một chuyển biến rất nổi bật. Mà số lái buôn chủ động đến liên hệ mua kiwi cũng tăng mạnh, việc này cũng khuyến khích mạnh mẽ các hộ trồng trọt kiwi có lòng tin vào sản xuất.
Phụ Đầu và Hoài Sơn năm nay cũng làm theo Nam Đàm, thành lập công ty khai thác và phát triển nông nghiệp, nhưng về việc xây dựng nhãn hiệu kiwi như ở Nam Đàm, bọn họ mãi mãi không có cách nào sánh kịp với nhãn hiệu kiwi Nam Đàm đã có tiếng vang lẫy lừng.
Lựa chọn đầu tiên của người buôn bán từ các vùng khác đến chính là Nam Đàm, chỉ khi không thể đặt hàng ở Nam Đàm, họ mới có thể chọn kiwi Phụ Đầu và Hoài Sơn để thay thế. Về mặt giá cả cũng không tránh khỏi bị ép giá một mức nào đó, điều này làm cho các cán bộ và hộ trồng kiwi ở Hoài Sơn và Phụ Đầu đều vô cùng buồn bực.
Bất kể là từ các điều kiện như địa lý, thổ nhưỡng, chất đất, chiếu sáng, nước, nhiệt độ đều không chênh nhau là mấy, dựa vào cái gì mà kiwi Nam Đàm chẳng những giá cả cao hơn, mà còn cung không đủ cầu. Hơn nữa mặc dù là kiwi chất lượng không tốt nhưng cũng được xí nghiệp chế biến trái cây địa phương đặt hàng đến hết sạch, tình hình như vậy nếu ở Hoài Sơn và Phụ Đầu thì thực sự là không thể tưởng tượng.
Vị trí giám đốc công ty khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại hiện nay liền trở thành miếng ngon để ai nấy đều tranh giành. Chu Du Minh hiện giờ là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, lại kiêm nhiệm vị trí này rõ ràng không thật thích hợp. Vì vị trí này, không thể tránh khỏi lại là một cuộc đua tranh.
Thấy Chu Du Minh vẻ mặt rất không vui đi ra từ cổng chính, Lục Vi Dân liền biết vị lãnh đạo cũ này e rằng lại gặp chuyện gì không vừa lòng.
Cuộc sống hiện nay của Lục Vi Dân tương đối đơn giản, nhàn hạ. Công việc của Ủy ban công tác Đoàn thật sự không thể nói là nhiều, Lương Ngạn Bân tuy rằng không thâu tóm quyền lực cho lắm, nhưng ngoài việc triển khai hoạt động gương mẫu có tác dụng đi đầu trong việc làm giàu ở nông thôn là giao cho Lục Vi Dân ra, các công việc khác của cơ quan đều được một vị Phó chủ nhiệm khác là Liễu Tuấn Thành kiểm soát chặt chẽ. Mà vị Phó chủ nhiệm Liễu này gần như có một thứ cảm giác cảnh giác một cách vô thức với mình, dường như mình đến Ủy ban công tác Đoàn ủy là muốn tranh giành địa bàn với y. Điều này làm cho Lục Vi Dân thấy không hiểu vì sao mà vô cùng nực cười.
Lương Ngạn Bân dường như cũng vui vẻ được nhìn thấy tình hình này, cũng không tiến hành phân công rõ ràng các công việc của Ủy ban công tác Đoàn. Cũng may công việc ở đây năm này qua năm khác cũng lặp đi lặp lại như vậy, đều là tới sát nút thì Lương Ngạn Bân đến chỉ định ai phụ trách, Liễu Tuấn Thành thì rất vui vẻ, Lục Vi Dân đương nhiên cũng liền nhượng bộ, cũng trở nên nhàn hạ.
- Có chuyện gì vậy Chánh văn phòng Chu, vẻ mặt không vui vẻ gì, có chuyện gì sao?
Lục Vi Dân cười chào hỏi Chu Du Minh.
Chu Du Minh dường như công tác ở chiếc ghế Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân cũng không dễ dàng, Lục Vi Dân đương nhiên cũng biết ngọn nguồn trong đó. Chẳng qua là Chu Du Minh vừa mới lên chức, vị trí này lại có không ít người mong chờ, còn phải vất vả một thời gian mới có thể đứng vững.
- Hừ, còn có thể có chuyện gì? Còn không phải là phải chúc mừng chuyện thành lập địa khu sao, vừa muốn làm cho đường hoàng, vẻ vang, lại không muốn tiêu tiền. Tài chính huyện hiện nay vô cùng eo hẹp, tôi liền nói thêm một câu là không được thì có thể mượn tạm từ phía công ty khai thác và phát triển nông nghiệp huyện để chi quay vòng một chút, liền có người cảm thấy tôi còn nhớ những việc bên công ty phát triển nông nghiệp, lại nói mát. Đây thật đúng là người mới đến mà, cũng may không phải là cá nhân tôi muốn làm gì.
Chu Du Minh xưa nay vốn rất thân thiết với Lục Vi Dân, vốn dĩ cũng là một người thẳng tính, không có mưu mô gì, cũng sẽ không giấu giếm điều gì trước mặt Lục Vi Dân.
/371
|