Cúi đầu, quan sát thân thể, vóc người này, so với kiếp trước của cô nhỏ hơn một vòng, cũng vô cùng gầy gò. Quần áo cũ rách, hai tay hiện lên đầy vết chai không tương xứng với số tuổi, không phải là do hàng năm cầm vũ khí gây ra, mà là do làm việc nặng để lại.
Chợt, trong đầu một trận căng thẳng, ngất xỉu, có chút trí nhớ xa lạ tràn vào, không hết sức rõ ràng, có lẽ phải nhìn người, chuyện, vật thêm mới có thể nhớ lại lần nữa.
Lại có thể sống lại!
Thời gian hiện tại là ngày 18 tháng 1, năm 2001 thân thể sống lại tên là Trưởng Tôn Ngưng, 18 tuổi, sinh viên đại học nghèo khó xuất thân từ trong hốc núi, đã học tới Đại học nông nghiệp Đế Hoa là trường đại học lớn danh tiếng nhất Trung Hoa.
Trong nhà còn có mẹ và một em trai sinh đôi, nghe nói cha ruột đã 'Qua đời', căn bản không có ấn tượng. Tính tình mẹ dịu dàng, lại chịu khó, nhưng mềm yếu dễ ức hiếp. Em trai khéo léo, hiểu chuyện, thông minh, nhưng lại có một đôi chân tàn tật, không thể đi đường, cùng học tại Đại học nông nghiệp Đế Hoa với cô. Cô không khỏi có chút nghi ngờ, tàn tật làm sao có thể lên được trường học của người bình thường? Trí nhớ liên quan vô cùng mơ hồ, suy đoán tất nhiên là mất một phen khổ công.
Bởi vì trong nhà tương đối túng quẫn, thường thường quần áo rách rưới, cho nên đã đến kì nghỉ đông, cô còn cố gắng ở lại X thị làm việc ngoài giờ. Buổi trưa hôm nay, lúc đang qua đường thì gặp tai nạn xe cộ mà bỏ mạng. Bất quá, trí nhớ chi tiết về vụ tai nạn xe cộ lưu lại trong cơ thể này lại rất mơ hồ.
Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô tiếp tục sống thật tốt, bắt đầu từ bây giờ, bản thân tôi chính là một nhân vật nhỏ, cùng với nữ sinh viên đại học nghèo khó chăm chỉ trước kia là một.
Kiếp trước cô đã từng ngây thơ ảo tưởng nếu như còn có cơ hội sống lại, cô nguyện 'Thải cúc Đông Ly hạ, Du Nhiên kiến Sơn Nam' (hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam) trồng vài mẫu đất cằn, chăm sóc mấy cây ăn quả, nuôi mấy bồn hoa cỏ, chưng cất rượu, đánh đàn..., sống cả đời theo ý mình.
Hôm nay, mơ ước đã trở thành sự thật.
Cuộc sống thật là kỳ diệu, rõ ràng một giây trước còn là vua đặc công làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, vì ích lợi quốc gia đấu tranh anh dũng, nháy mắt đã chuyển đổi thân phận, thành cô bé thôn núi, ai có thể nghĩ tới được đây?
Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng cấp cứu.
"Anh, vì sao phải đi theo tới đây nha, chết sống của cô ta quan hệ gì với chúng ta chứ?"
Một thiếu nữ trẻ mặc trang phục màu hồng quệt mồm, hai tay ôm ngực, hét lên hết sức không vui. Thầy thuốc, hộ sĩ, thân nhân đi qua hành lang nghe được đều không khỏi nhìn sang, ánh mắt phức tạp, khinh thường, chán ghét.
Trưởng Tôn Như Ca sắc mặt có chút lạnh lẽo, bởi vì ánh mắt khác thường của mọi người, cũng bởi vì đứa em gái từ nhỏ bị nuông chiều hư này của mình. Làm việc không chịu suy tính hậu quả, cũng không muốn nghĩ tới nguyên nhân thực sự khiến Trưởng Tôn Ngưng nằm ở bên trong kia.
"Y Y, đừng làm rộn, dù gì cô ấy cũng là con gái của cô."
Anh là con trai của cậu Trưởng Tôn Ngưng, đã học tới đại học năm 3 học viện kinh tế, đại học Đế Hoa. Em gái ruột Trưởng Tôn Y Y của anh sinh nhật so với em họ Trưởng Tôn Ngưng nhỏ hơn một tháng, thành tích một loại, đi học ở trường học X thị, cách Đại học Đế Hoa chỉ có một con đường. Đã tới kỳ nghỉ đông, lần này bọn họ là đặc biệt đến X thị chơi.
"Hừ, mẹ nào thì có con đó, hai mẹ con đều hèn hạ giống nhau, cũng không soi gương xem lại bản thân mình, muốn gương mặt không có gương mặt, muốn vóc người không có vóc người, muốn gia thế không có gia thế, cả nhà nghèo chỉ còn lại người sống, còn vọng tưởng theo đuổi anh Thuộc Ninh, phi!" Trưởng tôn Y Y giận dữ vừa nói, ánh mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía nam sinh bên cạnh đang dựa tường nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt phiếm hồng.
Nam sinh kia một thân quần áo mùa đông màu lam Versace mới, chung quanh bao quanh bởi khí lạnh từ chối người ngàn dặm. Anh ta tên là Thuộc Ninh, giống nhau đã học tới ĐH năm 3 học viện kinh tế đại học Đế Hoa, cùng lớp với Trưởng Tôn Như Ca, coi như là bạn bè quan hệ không tệ.
Anh ta là con út của tổng giám đốc tập đoàn Thuộc Thị, bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi anh một tiếng Ninh thiếu, ở Đế Hoa, chúng nữ sinh cũng thích gọi anh là băng vương tử. Anh không chỉ có dung mạo tuyệt vời, hơn nữa lại có sức quyến rũ vừa vô tình vừa thâm sâu đặc biệt không người nào có thể cản, không ít nữ sinh vì một cái mắt của anh, chết cũng cam tâm tình nguyện.
"Câm miệng, còn ngại không đủ mất mặt."
Trưởng Tôn Như Ca trách cứ, không phải bởi vì em gái chửi bới em họ, mà là vì mặt mũi. Trưởng Tôn Y Y không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, xoay người đứng đối diện anh trai, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Trưởng Tôn Ngưng mau mau chết đi.
"Như Ca, Y Y nói cũng không sai, em họ này của cậu cho tới bây giờ thật không có tự biết rõ bản thân."
Quách Huy một tay để ở trước ngực, một tay vuốt cằm nói, trên mặt mang theo nụ cười chiêu bài của mình. Anh cũng đang học Đại học kinh tế Đế Hoa ở đây, con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Đăng Sơn Quách Trường Nghĩa, con người đào hoa, nổi tiếng gần xa là công tử phong lưu quần là áo lượt, đổi phụ nữ so thay quần áo còn nhanh hơn, là bạn tốt của Trưởng Tôn Như Ca và Thuộc Ninh.
"Nếu không phải các người gây chuyện, có thể có chuyện như hôm nay sao? Còn phải suy nghĩ một chút nếu cô ấy thật sự gặp chuyện không may nên tự hối đi."
Trưởng Tôn Như Ca thỉnh thoảng nhìn về phía phòng cấp cứu, anh gấp gáp, nếu thật gặp chuyện không may, trở về phải giải thích như thế nào với cha, giao phó với cô. Mặc dù rất không thích tính tình Trưởng Tôn Ngưng ba quyền đánh không ra một câu nói, nhưng đối với chấp nhất bền bỉ của cô trong lòng cũng bội phục mấy phần, chẳng qua là Quách Huy và Thuộc Ninh ai anh cũng không đắc tội nổi.
"Tự hối? Rau trộn thôi." Quách huy nhún vai cười cười không sao cả, trong từ điển của anh cũng chưa có chuyện gì tiền không giải quyết được.
Đang nói, cửa phòng cứu cấp bỗng mở ra, bác sĩ vừa mở cửa lập tức hỏi, "Ai là thân nhân của người bị thương?"
Chợt, trong đầu một trận căng thẳng, ngất xỉu, có chút trí nhớ xa lạ tràn vào, không hết sức rõ ràng, có lẽ phải nhìn người, chuyện, vật thêm mới có thể nhớ lại lần nữa.
Lại có thể sống lại!
Thời gian hiện tại là ngày 18 tháng 1, năm 2001 thân thể sống lại tên là Trưởng Tôn Ngưng, 18 tuổi, sinh viên đại học nghèo khó xuất thân từ trong hốc núi, đã học tới Đại học nông nghiệp Đế Hoa là trường đại học lớn danh tiếng nhất Trung Hoa.
Trong nhà còn có mẹ và một em trai sinh đôi, nghe nói cha ruột đã 'Qua đời', căn bản không có ấn tượng. Tính tình mẹ dịu dàng, lại chịu khó, nhưng mềm yếu dễ ức hiếp. Em trai khéo léo, hiểu chuyện, thông minh, nhưng lại có một đôi chân tàn tật, không thể đi đường, cùng học tại Đại học nông nghiệp Đế Hoa với cô. Cô không khỏi có chút nghi ngờ, tàn tật làm sao có thể lên được trường học của người bình thường? Trí nhớ liên quan vô cùng mơ hồ, suy đoán tất nhiên là mất một phen khổ công.
Bởi vì trong nhà tương đối túng quẫn, thường thường quần áo rách rưới, cho nên đã đến kì nghỉ đông, cô còn cố gắng ở lại X thị làm việc ngoài giờ. Buổi trưa hôm nay, lúc đang qua đường thì gặp tai nạn xe cộ mà bỏ mạng. Bất quá, trí nhớ chi tiết về vụ tai nạn xe cộ lưu lại trong cơ thể này lại rất mơ hồ.
Yên tâm đi, tôi sẽ thay cô tiếp tục sống thật tốt, bắt đầu từ bây giờ, bản thân tôi chính là một nhân vật nhỏ, cùng với nữ sinh viên đại học nghèo khó chăm chỉ trước kia là một.
Kiếp trước cô đã từng ngây thơ ảo tưởng nếu như còn có cơ hội sống lại, cô nguyện 'Thải cúc Đông Ly hạ, Du Nhiên kiến Sơn Nam' (hái cúc dưới bờ rào đông, nhàn nhã nhìn núi nam) trồng vài mẫu đất cằn, chăm sóc mấy cây ăn quả, nuôi mấy bồn hoa cỏ, chưng cất rượu, đánh đàn..., sống cả đời theo ý mình.
Hôm nay, mơ ước đã trở thành sự thật.
Cuộc sống thật là kỳ diệu, rõ ràng một giây trước còn là vua đặc công làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, vì ích lợi quốc gia đấu tranh anh dũng, nháy mắt đã chuyển đổi thân phận, thành cô bé thôn núi, ai có thể nghĩ tới được đây?
Cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng cấp cứu.
"Anh, vì sao phải đi theo tới đây nha, chết sống của cô ta quan hệ gì với chúng ta chứ?"
Một thiếu nữ trẻ mặc trang phục màu hồng quệt mồm, hai tay ôm ngực, hét lên hết sức không vui. Thầy thuốc, hộ sĩ, thân nhân đi qua hành lang nghe được đều không khỏi nhìn sang, ánh mắt phức tạp, khinh thường, chán ghét.
Trưởng Tôn Như Ca sắc mặt có chút lạnh lẽo, bởi vì ánh mắt khác thường của mọi người, cũng bởi vì đứa em gái từ nhỏ bị nuông chiều hư này của mình. Làm việc không chịu suy tính hậu quả, cũng không muốn nghĩ tới nguyên nhân thực sự khiến Trưởng Tôn Ngưng nằm ở bên trong kia.
"Y Y, đừng làm rộn, dù gì cô ấy cũng là con gái của cô."
Anh là con trai của cậu Trưởng Tôn Ngưng, đã học tới đại học năm 3 học viện kinh tế, đại học Đế Hoa. Em gái ruột Trưởng Tôn Y Y của anh sinh nhật so với em họ Trưởng Tôn Ngưng nhỏ hơn một tháng, thành tích một loại, đi học ở trường học X thị, cách Đại học Đế Hoa chỉ có một con đường. Đã tới kỳ nghỉ đông, lần này bọn họ là đặc biệt đến X thị chơi.
"Hừ, mẹ nào thì có con đó, hai mẹ con đều hèn hạ giống nhau, cũng không soi gương xem lại bản thân mình, muốn gương mặt không có gương mặt, muốn vóc người không có vóc người, muốn gia thế không có gia thế, cả nhà nghèo chỉ còn lại người sống, còn vọng tưởng theo đuổi anh Thuộc Ninh, phi!" Trưởng tôn Y Y giận dữ vừa nói, ánh mắt lại vô tình hay cố ý liếc về phía nam sinh bên cạnh đang dựa tường nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt phiếm hồng.
Nam sinh kia một thân quần áo mùa đông màu lam Versace mới, chung quanh bao quanh bởi khí lạnh từ chối người ngàn dặm. Anh ta tên là Thuộc Ninh, giống nhau đã học tới ĐH năm 3 học viện kinh tế đại học Đế Hoa, cùng lớp với Trưởng Tôn Như Ca, coi như là bạn bè quan hệ không tệ.
Anh ta là con út của tổng giám đốc tập đoàn Thuộc Thị, bên ngoài, tất cả mọi người đều gọi anh một tiếng Ninh thiếu, ở Đế Hoa, chúng nữ sinh cũng thích gọi anh là băng vương tử. Anh không chỉ có dung mạo tuyệt vời, hơn nữa lại có sức quyến rũ vừa vô tình vừa thâm sâu đặc biệt không người nào có thể cản, không ít nữ sinh vì một cái mắt của anh, chết cũng cam tâm tình nguyện.
"Câm miệng, còn ngại không đủ mất mặt."
Trưởng Tôn Như Ca trách cứ, không phải bởi vì em gái chửi bới em họ, mà là vì mặt mũi. Trưởng Tôn Y Y không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, xoay người đứng đối diện anh trai, trong lòng không nhịn được nguyền rủa Trưởng Tôn Ngưng mau mau chết đi.
"Như Ca, Y Y nói cũng không sai, em họ này của cậu cho tới bây giờ thật không có tự biết rõ bản thân."
Quách Huy một tay để ở trước ngực, một tay vuốt cằm nói, trên mặt mang theo nụ cười chiêu bài của mình. Anh cũng đang học Đại học kinh tế Đế Hoa ở đây, con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Đăng Sơn Quách Trường Nghĩa, con người đào hoa, nổi tiếng gần xa là công tử phong lưu quần là áo lượt, đổi phụ nữ so thay quần áo còn nhanh hơn, là bạn tốt của Trưởng Tôn Như Ca và Thuộc Ninh.
"Nếu không phải các người gây chuyện, có thể có chuyện như hôm nay sao? Còn phải suy nghĩ một chút nếu cô ấy thật sự gặp chuyện không may nên tự hối đi."
Trưởng Tôn Như Ca thỉnh thoảng nhìn về phía phòng cấp cứu, anh gấp gáp, nếu thật gặp chuyện không may, trở về phải giải thích như thế nào với cha, giao phó với cô. Mặc dù rất không thích tính tình Trưởng Tôn Ngưng ba quyền đánh không ra một câu nói, nhưng đối với chấp nhất bền bỉ của cô trong lòng cũng bội phục mấy phần, chẳng qua là Quách Huy và Thuộc Ninh ai anh cũng không đắc tội nổi.
"Tự hối? Rau trộn thôi." Quách huy nhún vai cười cười không sao cả, trong từ điển của anh cũng chưa có chuyện gì tiền không giải quyết được.
Đang nói, cửa phòng cứu cấp bỗng mở ra, bác sĩ vừa mở cửa lập tức hỏi, "Ai là thân nhân của người bị thương?"
/49
|