Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 45 - Ngoại Truyện 1: Em Có Chịu Làm Vợ Anh Không?

/47


Mỗi năm một mùa lễ Tình nhân, khắp phố chỗ nào cũng thấy những người đang cầm hoa hồng trên tay, nếu không phải là bán hoa thì cũng là mua hoa, có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy có chút ngốc nghếch, nhưng cho dù có ngốc hơn nữa, thì hoa hồng vẫn là thứ bắt buộc phải có cho lễ Tình nhân, bởi vì phụ nữ quả thực là loài động vật khó hiểu nhất trên đời.

Thị Y Thần không muốn ra ngoài ăn cơm, cô cứ thấy đám đông là lại phiền lòng. Kí ức không mấy tốt đẹp khi phải xếp hàng chờ đợi vào rạp xem phim trong lễ Tình nhân nói cho cô biết, đó không phải là lễ Tình nhân, mà là đày đọa.

Lục Thần Hòa rất vui lòng sắp xếp bữa tối ở chung cư của anh trong thành phố, bởi vì đây chính là thời cơ tuyệt vời để cầu hôn.

Sau khi cả hai cùng bộc bạch nỗi lòng mình, Thị Y Thần không nhắc nửa lời đến chuyện kết hôn, cho dù anh có chính thức cầu hôn với cô, có hoa tươi có nhẫn kim cương còn có cả rượu vang dưới ánh nến nhưng cô vẫn không chịu đồng ý lời cầu hôn của anh. Dường như chuyện phải lĩnh được giấy chứng nhận kết hôn trước năm mới cô đã quẳng ra sau đầu từ lâu rồi. Điều này khiến Lục Thần Hòa vô cùng phiền muộn.

Suy đi tính lại trăm lần vẫn không cách nào hiểu nổi cô, cuối cùng anh đành thỉnh cầu ý kiến của Chu Điện, vậy mà kết quả nhận được là bởi vì anh lừa gạt Y Thần khiến cô luôn day dứt mình là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác, sau đó còn ép cô phải tỏ tình trước, cho nên cô nhất định bắt anh nếm thử mùi vị bị ngược đãi là như thế nào.

Nhận được đáp án như vậy, anh không thể không thừa nhận mình thực sự bị ngược đãi đến sắp phát điên lên rồi. Có điều như thế này cũng giống hệt với phong cách của cô, vừa chân thành vừa đáng yêu.

Cho nên, anh chuẩn bị nhân ngày lễ Tình nhân sẽ cầu hôn cô lần nữa, nếu như lần này còn không thành, anh quyết định sẽ đánh cô ngất đi rồi kéo đến ủy ban đăng kí.

Lần này không có nến, cũng không có bít tết mà là anh tự mình vào bếp. Thế giới yên tĩnh hai người, cho dù cầu hôn có không thành, cũng sẽ không quá ngượng ngùng.

Thị Y Thần nhìn một bàn đồ ăn mỹ vị đầy ắp trước mặt, trong lòng như được rót đầy hũ mật. Cô nếm thử một miếng sườn xào chua ngọt, nước sốt chua chua ngọt ngọt dần tan trong khoang miệng, hương vị hạnh phúc nồng đậm cũng lan tỏa khắp toàn thân.

“Thật không nhìn ra tay nghề bếp núc của anh cũng không tồi nhá. Chuyên gia đều nói biết nấu nướng rất có lợi cho việc nâng cao chỉ số IQ, anh phải tiếp tục duy trì đấy.”

Lời của chuyện gia khi lọt vào tai Lục Thần Hòa đều là mấy lời chết tiệt.

Anh khinh bỉ nói, “IQ của anh đây không thấp đến mức phải dựa vào tay nghề nấu nướng để rèn luyện nâng cao, ngược lại anh thấy em cần hơn đấy”.

Rõ ràng là cô muốn mát mẻ anh, sao đến cuối cùng lại biến thành anh khinh bỉ chỉ số IQ của cô vậy. IQ của cô đâu thấp đến thế chứ? Y Thần nghẹn họng, mỗi lần đấu khẩu cùng anh, cô luôn là kẻ bại trận, cho nên tốt nhất nên chọn cách im lặng thì hơn.

Cô lại gắp một miếng cá, tươi ngon thơm phức, so với tay nghề của mẫu thân đại nhân thì không hề thua kém chút nào, thậm chí còn có thể nói là đạt đến trình độ của đầu bếp cũng nên. Y Thần cất giọng hiếu kì, “Anh biết nấu nướng giỏi như thế này, không phải là học được ở nhà hàng New Oriental đấy chứ?”.

“Sao em không nói là anh tốt nghiệp trường Lam Tường có phải hơn không? Thực ra là nhà hàng New Oriental trả tiền quảng cáo cho em đấy hả?”

“Này, tốt nghiệp ở trường Lam Tường thì chẳng phải là có sở trường lái máy cày ư. Có điều, anh biết lái máy kéo, máy cắt lúa và các loại máy móc nông nghiệp khác, lại còn biết cả nấu ăn, nói chưa biết chừng còn có trong tay hai văn bằng cũng nên”, nói xong Y Thần không nhịn được cười.

Lục Thần Hòa cũng cười theo cô rồi nói, “Trước khi anh đi Mỹ, từng theo học đầu bếp của tập đoàn Hải Hân một thời gian. Nói ra thì có chút khoe khoang, nhưng sau khi đến nước Mỹ, anh ăn không quen đồ ăn nhanh bên đó, cho nên đều tự nấu ăn, kết quả khiến cho rất nhiều bạn học đều cố sống cố chết bám trụ ở nhà anh không chịu đi”.

Y Thần cảm động đặt đũa xuống, đưa tay ra nói, “Nào bắt tay một cái”.

Anh rất biết nghe lời đưa tay ra nắm lấy tay cô nhưng mãi vẫn không chịu buông, liền đó cả người liền dịch sang rồi ôm lấy cô vào lòng.

Y Thần vẫn chưa phát giác ra liền tiếp tục nói, “Anh không biết đâu, năm đó lúc ở Anh em đã kiếm được kha khá nhờ bán món cơm rang Dương Châu đấy. Vẫn là Tổ quốc tốt nhất, em là một kẻ tham ăn, cho nên sống ở nơi khác quả thực không chịu đựng nổi”.

Anh nắm lấy bàn tay cô, nhân lúc cô không phòng bị, đem chiếc nhẫn đính hôn đã chuẩn bị từ trước lồng vào ngón tay áp út trên tay trái cô. Ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh của cô, anh đã vuốt ve rất nhiều lần rồi, kích thước lớn nhỏ thế nào cũng sớm ước chừng được.

Y Thần cuối cùng cũng phát hiện ra hành động nhỏ đó của anh, cô đưa tay ra, nhìn vào chiếc nhẫn vàng ánh kim lấp lánh kì lạ trên ngón tay áp út của mình. Y Thần nói nó kì lạ, là bởi vì trông nó giống hệt như một bông lúa mọc trên ngón tay cô vậy. Ý tưởng sáng tạo như thế này, e rằng cũng chỉ mình anh mới có thể nghĩ ra.

Y Thần đưa tay lắc lắc trước mặt anh nói, “Cái bông lúa giả này làm cũng thật giống lúa thật, anh đặt làm ở đâu vậy? Tay nghề khá đấy”.

“Năng lực quan sát của em vĩnh viễn kém như vậy”, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt lên khóe môi rồi dịu dàng in lên đó một nụ hôn.

“Nể tình vì nó là vàng lấp lánh, nên em miễn cưỡng nhận đấy”, cô rụt tay lại, cẩn thận nghiên cứu bông lúa đó, làm cũng thực giống thật như đúc mà. Mùa cưới tiếp theo có lẽ sẽ thực sự giống như những lời Chu Điện nói đùa, điểm xuyết mấy bông lúa trên lễ phục cũng không phải là ý tưởng quá tồi.

“Nhận rồi nhé, vậy anh coi như em đã đồng ý rồi”, ánh mắt Lục Thần Hòa sáng lấp lánh.

“Đồng ý cái gì?” Cô giả chết. Ai bảo anh lừa gạt cô lâu như vậy chứ, ép cô phải tỏ tình trước, thật đúng là đồ xấu xa.

Lại giả chết.

Anh tính toán kĩ lưỡng biết thừa cô sẽ lại tung ra chiêu này, nên nhanh chóng ôm cô vào lòng, bờ môi mỏng dịu dàng áp lên cánh môi hồng nhuận của cô rồi chà đi chà lại, giọng điệu trầm thấp mà thô cát cất lên, “Em nói thử xem?”.

“Không…”, những lời của cô còn chưa kịp nói xong, một chữ “biết” phía sau liền bị anh nuốt trọn.

Anh khẽ buông cô ra rồi lại hỏi, “Có gả hay không?”.

“Không…” Còn chưa đợi từ thứ hai được phát ra đã bị anh hung hăng ngấu nghiến hôn lấy, coi như là trừng phạt.

Anh lại buông cô ra hỏi, “Có gả hay không?”.

“Không…”, từ thứ hai tiếp tục bị anh nuốt trọn như cũ.

“Có gả hay không?”

Lặp đi lặp lại mấy lần, Y Thần bị anh hôn đến mức không chịu được bật cười khanh khách, cuối cùng phải nghiêm túc trả lời anh, “Gả”.

Hơi thở quen thuộc cùng bá đạo xâm chiếm toàn bộ hô hấp của cô, hai tay Y Thần quấn lấy cần cổ anh, đáp lại anh một cách đầy trêu đùa. Dần dần, ánh mắt anh trở nên u tối sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, thanh âm thô ráp mang theo dục vọng bật ra từ cổ họng khô khốc của anh.

Suốt một thời gian dài, ngoài những nụ hôn nồng nàn quyến luyến, anh chưa từng vượt qua bước cuối cùng. Mỗi lần muốn bùng cháy, từ trong tiềm thức lại nhắc nhở anh nhớ đến lần ở khách sạn đó. Đối với cô mà nói, chuyện giữa nam nữ đó vô cùng quan trọng, cho nên anh hi vọng cô có thể mau chóng gả cho mình, bởi vì anh không biết bản thân còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa.

Lục Thần Hòa dừng lại, vùi sâu mặt vào hõm cổ nõn nà của cô, hít hà mùi hương đặc biệt thuộc về riêng cô, mà thứ mùi hương ngọt ngào dịu êm tỏa ra từ cơ thể cô dường như trở thành thủ phạm dụ dỗ anh phạm tội vậy.

Anh khẽ cắn yêu một cái lên xương quai xanh của cô, cảm giác hơi nhói đau khiến Y Thần kìm không được mà khẽ kêu lên một tiếng. Anh bật cười một cách đầy vui vẻ, nhưng cô đâu để anh đắc ý sớm vậy, cũng nghịch ngợm cắn lại một cái lên yết hầu anh.

Ánh mắt Lục Thần Hòa khẽ co lại, hô hấp dường như cũng trở lên có chút khó khăn, anh nghiến răng nói, “Anh vẫn chưa ăn tối, cho nên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.

Y Thần còn chưa phản ứng lại được, thì anh đã ôm lấy cả cơ thể cô rồi nhanh chân bước vào phòng ngủ, cả hai người ngã lăn lên chiếc giường rộng lớn.

Lục Thần Hòa đè lên cơ thể cô, mười ngón tay giao nhau triền miên. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi môi áp lên trán cô đầy yêu chiều rồi cất giọng nghiêm túc, “Bây giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi”.

“Này, anh kìm kẹp em như thế này, rõ ràng là không để cho người ta có đường chạy mà.”

“Anh đã cho em cơ hội rồi, nếu đã không chạy nổi, vậy thì đừng trách anh”, anh nhanh chóng hôn lấy cô.

Y Thần cũng nhiệt tình đáp trả, cả cơ thể cô bị anh kẹp cứng lại, không chạy nổi đi đâu, mà ngay cả trái tim cũng không cách nào thu lại được.

Nụ hôn một khi được bắt đầu thì sẽ không ngừng dây dưa triền miên, nhanh chóng thắp lên ngọn lửa dục vọng kìm nén trong cơ thể hai người bấy lâu nay.

Đèn trong phòng ngủ không hề bật, nhưng ánh trắng bàng bạc yếu ớt rọi qua khung cửa kính sát đất phản chiếu vào căn phòng vẫn đủ để khiến hai người nhìn rõ nhau. Sắc bạc nhàn nhạt chiếu rọi xuống cơ thể cô làm tôn lên làn da mịn màng sáng bóng, tinh tế như hạt pha lê, giống hệt như trong kí ức của anh.

Khi dục vọng mãnh liệt xé tan mọi ngăn cách, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô đột ngột thu mình lại. Anh tinh tế đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng triền miên vỗ về cô, để cô dần dần thích ứng mà thả lỏng cơ thể. Từng lọn tóc vừa dài vừa mềm mại nương theo vũ khúc của cơ thể mà tung xõa, phủ kín chiếc gối trắng muốt, hai màu đen trắng đối nghịch kích thích thị giác mãnh liệt khiến cho Y Thần lúc này trông xinh đẹp yêu kiều dụ hoặc đến trí mạng hệt như nữ quỷ Medusa trong truyện cổ tích, chỉ cần liếc nhìn một cái, đã có thể hút mất mất linh hồn của người khác. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi, cũng đủ khiến anh như chìm vào mộng ảo…

Chết tiệt! Cô luôn bị anh lừa gạt.

Y Thần cầm gối đánh liên tiếp lên người tên đàn ông đang nằm bên cạnh mình lười biếng như một con mèo, “Lục Thần Hòa, cái tên lừa đảo nhà anh! Đồ lừa đảo! Sao lúc nào anh cũng lừa em thế hả?”.

Máu nóng toàn thân cơ hồ đều bốc lên đến đỉnh đầu, thì ra cái lần ở khách sạn đó, cô và anh vốn không xảy ra chuyện gì, chỉ đơn thuần cùng nhau ngủ một giấc rên một giường mà thôi. Mà cô lại bởi vì cuộc ghé thăm như bình thường của “mụ dì ghẻ” mà tưởng nhầm rằng mình và anh đã phát sinh quan hệ gì đó, tự coi mình là kẻ thứ ba vô liêm sỉ hạ lưu. Vừa rồi mới là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, đau đến mức khiến cô chết đi sống lại. Cái tên đàn ông đáng ghét này, đã lừa cô bao nhiêu lần rồi, lừa cô bao lâu rồi.

Lục Thần Hòa vô cùng điềm tĩnh bắt lấy chiếc gối, rồi lại áp chặt cô xuống giường với tư thế ám muội nhất, sau đó dịu dàng hôn lên cánh môi cô như chuồn chuồn lướt nước rồi bật cười, “Thân là một người phụ nữ, nếu như cởi sạch đồ nằm trước mặt một người đàn ông bình thường sức lực mạnh mẽ nhưng vẫn không hề ra tay, thì em không cảm thấy đó là một loại bi thương sao?”.

“Cái khỉ ấy! Em nói cho anh biết, đó chẳng qua bởi vì anh là Liễu Hạ Huệ”, cô giãy giụa cự lại.

“Vậy sao? Chuyện vừa mới xảy ra quên nhanh vậy sao?” Dám gọi một người đàn ông là Liễu Hạ Huệ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta.

“Biến thái, quỷ háo sắc…”, cô lại bắt đầu cảm nhận được sự biến đổi của anh. Chết tiệt, sao sức anh lại dẻo dai đến thế?

Cãi vã rất nhanh liền biến thành dây dưa không dứt, chẳng bao lâu sau, tiếng thở gấp lại lần nữa vang vọng khắp căn phòng…

/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status