- Con mẹ nó chứ, bệnh viện chó má này người sắp chết không cứu còn vu hãm người tốt là trộm. Các người có còn là người không?
Vương Quốc Hoa còn chưa nói gì, lái xe taxi đã đi lên túm tay một tên bảo vệ đẩy tới, tên này không kịp đề phòng bị trúng đòn lảo đảo lui ra sau. Người nhà bà lão cũng xắn ống tay áo chặn một tên bảo vệ khác, ông ta cũng nói nhanh với Vương Quốc Hoa.
- Cậu thanh niên mau đi đi, đừng chấp mấy tên này.
- Bác tài đừng kích động, hắn nói tôi trộm đồ vậy báo cảnh sát đi.
Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói.
Nói xong Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại gọi thẳng cho Dư Mậu Hoa.
- Dư Mậu Hoa, tôi là Vương Quốc Hoa, tôi đang ở sảnh bệnh viện thuộc trường Cao đẳng y số 2, anh dẫn người tới đây, nhanh vào đó.
Âu Dương ở bên vẫn chú ý nghe ngóng tình hình, thấy Vương Quốc Hoa nói chuyện y nhảy ra chỉ vào mặt đối phương.
- Được được, còn nói báo cảnh sát, mày rõ ràng là gọi người.
Âu Dương đang rất đắc ý, y khá căm tức khi Hạ Ngữ Băng khoác tay Vương Quốc Hoa. Hắn vốn muốn tìm sơ hở của Hạ Ngữ Băng mà ép cô ả làm nhân tình của mình, ai ngờ ả đã có bạn trai.
- Có phải báo cảnh sát không thì chờ chút là biết. Đám bảo vệ cũng đến thêm kìa, tôi muốn trốn cũng muộn.
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích, Âu Dương không quay đầu lại mà cười lạnh nói.
- Hắn đánh lừa chú ý của mọi người đó rồi muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Âu Dương tự cho mình là thông minh kết quả hắn nghe thấy tiếng cười nói phía sau nên vội vàng quay đầu lại. hắn chẳng những thấy vài bảo vệ đến còn có cả phó viện trưởng kiêm chánh văn phòng trường Hà Nham.
Người đến chắp tay sau lưng lớn tiếng nói:
- Có chuyện gì vậy hả? Bao người đứng đây làm gì hả? không biết đây là bệnh viện sao, không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự của bệnh viện ư?
Hà Nham thấy Âu Dương có mặt ở đây liền nói thêm.
- Âu Dương, anh nói xem có chuyện gì?
- Viện trưởng Hà, tôi vừa thấy người này từ một văn phòng đi ra đầy lén lút, tôi đi theo và gọi bảo vệ đến kiểm tra.
Âu Dương lấy lý do khá chuẩn.
- Anh nói dối, bạn trai tôi rõ ràng vừa từ văn phòng tôi đi ra sao lại thành kẻ trộm?
Hạ Ngữ Băng không biết từ đâu xông ra giải vây cho Vương Quốc Hoa.
Ai ngờ Vương Quốc Hoa không hề cảm kích nói.
- Cô này không được nói lung tung. Tôi đã có gia đình.
Hạ Ngữ Băng trợn tròn mắt trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Mặc anh.
Vừa nói cô ả xoay người đi làm Âu Dương ngẩn ra.
- Làm gì vậy hả, Hạ Ngữ Băng đừng đi, đến văn phòng tôi nói chuyện rõ ràng.
Hà Nham rất nghiêm túc nói, nhiều người tụ tập ở đây quả thật là không thích hợp.
Vương Quốc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ nói.
- Đừng gấp, đợi thêm năm phút nữa.
Nhìn Vương Quốc Hoa bình tĩnh như vậy, Hà Nham cũng không tiện cưỡng ép, đợi thì đợi. Chỉ có tên Âu Dương là lo lắng, cảm thấy đối phương hơi trấn định không chừng là có lai lịch.
- Viện trưởng Hà hả? Có chuyện tôi muốn hỏi.
Vương Quốc Hoa không những bình tĩnh còn rất chủ động nói chuyện với viện trưởng.
- Anh nói đi.
Hà Nham sửng sốt thầm nghĩ tên này có khí độ bất phàm, chẳng lẽ Âu Dương nhìn nhầm ư?
- Bệnh nhân cấp cứu đưa vào bệnh viện, không có tiền là bệnh viện không chữa, quy định này do ai đặt ra?
Vương Quốc Hoa vừa hỏi, người nhà bà lão ở bên cũng nói.
- Đúng, sao không chữa, không phải không trả tiền, tôi bây giờ đang về lấy tiền. Bảo các người chữa trước đi vì sao ngay cả chụp phim cũng không hả mà chỉ truyền nước?
- Truyền nước không phải là đang chữa trị sao?
Âu Dương vội vàng mở miệng biện hộ cho lãnh đạo nhằm nịnh lãnh đạo.
- Bệnh nhân kia do tôi đưa tới, lúc ấy đầu còn chảy máu. Bình thường đau đầu tới bệnh viện kiểm tra thì tôi thấy các vị toàn bảo người đi chụp chiếu phim nếu không sao biết có chấn thương sọ não không?
Vương Quốc Hoa đâu chịu bỏ qua.
- Đúng, bà nhà tôi đến viện không lâu thì ngất nhưng bệnh viện không chịu chữa, bắt tôi về lấy tiền. không có tiền bệnh viện không chụp chiếu gì cả.
- Anh đừng kích động, bệnh viện có quy định, không nộp tiền thì bọn họ không dám chụp cho anh, có vấn đề bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Hà Nham bất đắc dĩ nói.
- Viện trưởng Hà, ngài đi về nghỉ trước, ở đây giao cho tôi. Tôi không tin ở bệnh viện này mà bọn họ còn có thể giương oai.
Âu Dương vừa nói xong ngoài cửa đã có động tĩnh, một đám cảnh sát chạy vào.
- Báo cáo, cục trưởng Cục công an Dư Mậu Hoa dẫn đội đến nhận lệnh, xin chờ chỉ thị.
Dư Mậu Hoa chạy đến trước mặt Vương Quốc Hoa và giơ tay chào.
Hà Nham tái mặt nhìn lướt qua Âu Dương.
- Tiểu Dư, có việc gì thế?
Hà Nham đi lên nói chuyện với Dư Mậu Hoa, Dư Mậu Hoa coi như không nghe thấy. Hà Nham thấy vậy càng khó chịu hơn. Vương Quốc Hoa lên tiếng.
- Viện trưởng Hà phải không, bây giờ có thể lên văn phòng anh nói chuyện.
- Không đi, nói rõ tại đây.
Hà Nham rất tức giận lớn tiếng nói với Dư Mậu Hoa.
- Tôi nói Tiểu Dư, tuy nói anh bây giờ là cục trưởng Cục công an thị xã nhưng cũng là do tôi nhìn từ bé đến lớn? Sao, lên chức là quên mình là ai sao?
Dư Mậu Hoa vẫn không để ý, y nói với Vương Quốc Hoa.
- báo cáo bí thư, bố mẹ tôi cũng làm ở bệnh viện này và là đồng nghiệp với viện trưởng Hà.
- Viện trưởng Hà, đến văn phòng anh đi, ở đây nhiều người không phải nơi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa lững thững đi hai bước rồi dừng lại chỉ vào Âu Dương.
- Dư Mậu Hoa, đưa hắn theo.
Người xung quanh rất tự giác tách ra, Hà Nham hơi ngẩn ra nhìn Vương Quốc Hoa rồi đuổi theo. Âu Dương hoàn toàn hóa đá, chân run run.
Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi tới khu nhà hành chính, hai cảnh sát đi trước mở đường miệng còn không ngừng nói.
- Nhường đường, nhường đường.
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng lại quay về chỉ vào bác lái xe và người nhà bệnh nhân.
- Dư Mậu Hoa, phái người cùng bọn họ đi hội chẩn, nói là thị ủy đảm bảo việc thanh toán.
Vương Quốc Hoa nói vậy có khác gì là tát thẳng vào mặt Hà Nham cách đó vài bước. Mặt y đen lại như đáy nồi.
Trường cao đẳng y và bệnh viện này nói ra thì trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh, hiệu trưởng trường kiêm viện trưởng bảo vệ là cấp phó giám đốc sở. Thị ủy, ủy ban thị xã Thiết Châu không quản được đến nơi này nhưng không có nghĩa lãnh đạo nơi này không nể mặt bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu.
Anh không do thị xã Thiết Châu quản nhưng anh nằm trên địa bàn người ta. Điện nước không nói, con cái ăn học, làm việc …. Xây dựng thêm trụ sở trường, mở rộng bệnh viện cũng cần thị ủy, ủy ban thị xã ủng hộ. Nói cách khác lãnh đạo của bệnh viện cũng phải cẩn thận trước mặt lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã.
Viện trưởng cũng đều phải cẩn thận càng nói chi một tên phó viện trưởng xếp cuối cùng. Phó hiệu trưởng của trường cũng đều phải dạy nên Hà Nham mới được kiêm thêm chức phó viện trưởng nếu không đâu đến lượt y. Vì thế trước mặt bí thư thị ủy như Vương Quốc Hoa thì Hà Nham chỉ có thể đứng sau nhìn lên.
Vương Quốc Hoa muốn tát vào mặt hắn, hắn còn phải chủ động đưa mặt lên cho Vương Quốc Hoa đánh.
Cốp cốp cốp, Hạ Ngữ Băng chạy thật nhanh về văn phòng, vừa vào đã kéo tay Hạ Tuyết Thuần.
- Vương Quốc Hoa kia là bí thư gì thế?
Hạ Tuyết Thuần thuận miệng nói.
- Bí thư thị ủy.
Hạ Ngữ Băng kêu lên ngay.
Vương Quốc Hoa còn chưa nói gì, lái xe taxi đã đi lên túm tay một tên bảo vệ đẩy tới, tên này không kịp đề phòng bị trúng đòn lảo đảo lui ra sau. Người nhà bà lão cũng xắn ống tay áo chặn một tên bảo vệ khác, ông ta cũng nói nhanh với Vương Quốc Hoa.
- Cậu thanh niên mau đi đi, đừng chấp mấy tên này.
- Bác tài đừng kích động, hắn nói tôi trộm đồ vậy báo cảnh sát đi.
Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói.
Nói xong Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại gọi thẳng cho Dư Mậu Hoa.
- Dư Mậu Hoa, tôi là Vương Quốc Hoa, tôi đang ở sảnh bệnh viện thuộc trường Cao đẳng y số 2, anh dẫn người tới đây, nhanh vào đó.
Âu Dương ở bên vẫn chú ý nghe ngóng tình hình, thấy Vương Quốc Hoa nói chuyện y nhảy ra chỉ vào mặt đối phương.
- Được được, còn nói báo cảnh sát, mày rõ ràng là gọi người.
Âu Dương đang rất đắc ý, y khá căm tức khi Hạ Ngữ Băng khoác tay Vương Quốc Hoa. Hắn vốn muốn tìm sơ hở của Hạ Ngữ Băng mà ép cô ả làm nhân tình của mình, ai ngờ ả đã có bạn trai.
- Có phải báo cảnh sát không thì chờ chút là biết. Đám bảo vệ cũng đến thêm kìa, tôi muốn trốn cũng muộn.
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích, Âu Dương không quay đầu lại mà cười lạnh nói.
- Hắn đánh lừa chú ý của mọi người đó rồi muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Âu Dương tự cho mình là thông minh kết quả hắn nghe thấy tiếng cười nói phía sau nên vội vàng quay đầu lại. hắn chẳng những thấy vài bảo vệ đến còn có cả phó viện trưởng kiêm chánh văn phòng trường Hà Nham.
Người đến chắp tay sau lưng lớn tiếng nói:
- Có chuyện gì vậy hả? Bao người đứng đây làm gì hả? không biết đây là bệnh viện sao, không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự của bệnh viện ư?
Hà Nham thấy Âu Dương có mặt ở đây liền nói thêm.
- Âu Dương, anh nói xem có chuyện gì?
- Viện trưởng Hà, tôi vừa thấy người này từ một văn phòng đi ra đầy lén lút, tôi đi theo và gọi bảo vệ đến kiểm tra.
Âu Dương lấy lý do khá chuẩn.
- Anh nói dối, bạn trai tôi rõ ràng vừa từ văn phòng tôi đi ra sao lại thành kẻ trộm?
Hạ Ngữ Băng không biết từ đâu xông ra giải vây cho Vương Quốc Hoa.
Ai ngờ Vương Quốc Hoa không hề cảm kích nói.
- Cô này không được nói lung tung. Tôi đã có gia đình.
Hạ Ngữ Băng trợn tròn mắt trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
- Mặc anh.
Vừa nói cô ả xoay người đi làm Âu Dương ngẩn ra.
- Làm gì vậy hả, Hạ Ngữ Băng đừng đi, đến văn phòng tôi nói chuyện rõ ràng.
Hà Nham rất nghiêm túc nói, nhiều người tụ tập ở đây quả thật là không thích hợp.
Vương Quốc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ nói.
- Đừng gấp, đợi thêm năm phút nữa.
Nhìn Vương Quốc Hoa bình tĩnh như vậy, Hà Nham cũng không tiện cưỡng ép, đợi thì đợi. Chỉ có tên Âu Dương là lo lắng, cảm thấy đối phương hơi trấn định không chừng là có lai lịch.
- Viện trưởng Hà hả? Có chuyện tôi muốn hỏi.
Vương Quốc Hoa không những bình tĩnh còn rất chủ động nói chuyện với viện trưởng.
- Anh nói đi.
Hà Nham sửng sốt thầm nghĩ tên này có khí độ bất phàm, chẳng lẽ Âu Dương nhìn nhầm ư?
- Bệnh nhân cấp cứu đưa vào bệnh viện, không có tiền là bệnh viện không chữa, quy định này do ai đặt ra?
Vương Quốc Hoa vừa hỏi, người nhà bà lão ở bên cũng nói.
- Đúng, sao không chữa, không phải không trả tiền, tôi bây giờ đang về lấy tiền. Bảo các người chữa trước đi vì sao ngay cả chụp phim cũng không hả mà chỉ truyền nước?
- Truyền nước không phải là đang chữa trị sao?
Âu Dương vội vàng mở miệng biện hộ cho lãnh đạo nhằm nịnh lãnh đạo.
- Bệnh nhân kia do tôi đưa tới, lúc ấy đầu còn chảy máu. Bình thường đau đầu tới bệnh viện kiểm tra thì tôi thấy các vị toàn bảo người đi chụp chiếu phim nếu không sao biết có chấn thương sọ não không?
Vương Quốc Hoa đâu chịu bỏ qua.
- Đúng, bà nhà tôi đến viện không lâu thì ngất nhưng bệnh viện không chịu chữa, bắt tôi về lấy tiền. không có tiền bệnh viện không chụp chiếu gì cả.
- Anh đừng kích động, bệnh viện có quy định, không nộp tiền thì bọn họ không dám chụp cho anh, có vấn đề bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Hà Nham bất đắc dĩ nói.
- Viện trưởng Hà, ngài đi về nghỉ trước, ở đây giao cho tôi. Tôi không tin ở bệnh viện này mà bọn họ còn có thể giương oai.
Âu Dương vừa nói xong ngoài cửa đã có động tĩnh, một đám cảnh sát chạy vào.
- Báo cáo, cục trưởng Cục công an Dư Mậu Hoa dẫn đội đến nhận lệnh, xin chờ chỉ thị.
Dư Mậu Hoa chạy đến trước mặt Vương Quốc Hoa và giơ tay chào.
Hà Nham tái mặt nhìn lướt qua Âu Dương.
- Tiểu Dư, có việc gì thế?
Hà Nham đi lên nói chuyện với Dư Mậu Hoa, Dư Mậu Hoa coi như không nghe thấy. Hà Nham thấy vậy càng khó chịu hơn. Vương Quốc Hoa lên tiếng.
- Viện trưởng Hà phải không, bây giờ có thể lên văn phòng anh nói chuyện.
- Không đi, nói rõ tại đây.
Hà Nham rất tức giận lớn tiếng nói với Dư Mậu Hoa.
- Tôi nói Tiểu Dư, tuy nói anh bây giờ là cục trưởng Cục công an thị xã nhưng cũng là do tôi nhìn từ bé đến lớn? Sao, lên chức là quên mình là ai sao?
Dư Mậu Hoa vẫn không để ý, y nói với Vương Quốc Hoa.
- báo cáo bí thư, bố mẹ tôi cũng làm ở bệnh viện này và là đồng nghiệp với viện trưởng Hà.
- Viện trưởng Hà, đến văn phòng anh đi, ở đây nhiều người không phải nơi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa lững thững đi hai bước rồi dừng lại chỉ vào Âu Dương.
- Dư Mậu Hoa, đưa hắn theo.
Người xung quanh rất tự giác tách ra, Hà Nham hơi ngẩn ra nhìn Vương Quốc Hoa rồi đuổi theo. Âu Dương hoàn toàn hóa đá, chân run run.
Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi tới khu nhà hành chính, hai cảnh sát đi trước mở đường miệng còn không ngừng nói.
- Nhường đường, nhường đường.
Vương Quốc Hoa đột nhiên dừng lại quay về chỉ vào bác lái xe và người nhà bệnh nhân.
- Dư Mậu Hoa, phái người cùng bọn họ đi hội chẩn, nói là thị ủy đảm bảo việc thanh toán.
Vương Quốc Hoa nói vậy có khác gì là tát thẳng vào mặt Hà Nham cách đó vài bước. Mặt y đen lại như đáy nồi.
Trường cao đẳng y và bệnh viện này nói ra thì trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh, hiệu trưởng trường kiêm viện trưởng bảo vệ là cấp phó giám đốc sở. Thị ủy, ủy ban thị xã Thiết Châu không quản được đến nơi này nhưng không có nghĩa lãnh đạo nơi này không nể mặt bí thư thị ủy thị xã Thiết Châu.
Anh không do thị xã Thiết Châu quản nhưng anh nằm trên địa bàn người ta. Điện nước không nói, con cái ăn học, làm việc …. Xây dựng thêm trụ sở trường, mở rộng bệnh viện cũng cần thị ủy, ủy ban thị xã ủng hộ. Nói cách khác lãnh đạo của bệnh viện cũng phải cẩn thận trước mặt lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã.
Viện trưởng cũng đều phải cẩn thận càng nói chi một tên phó viện trưởng xếp cuối cùng. Phó hiệu trưởng của trường cũng đều phải dạy nên Hà Nham mới được kiêm thêm chức phó viện trưởng nếu không đâu đến lượt y. Vì thế trước mặt bí thư thị ủy như Vương Quốc Hoa thì Hà Nham chỉ có thể đứng sau nhìn lên.
Vương Quốc Hoa muốn tát vào mặt hắn, hắn còn phải chủ động đưa mặt lên cho Vương Quốc Hoa đánh.
Cốp cốp cốp, Hạ Ngữ Băng chạy thật nhanh về văn phòng, vừa vào đã kéo tay Hạ Tuyết Thuần.
- Vương Quốc Hoa kia là bí thư gì thế?
Hạ Tuyết Thuần thuận miệng nói.
- Bí thư thị ủy.
Hạ Ngữ Băng kêu lên ngay.
/822
|