Vương Quốc Hoa rất nhạy cảm ý thức được trong mấy người phụ nữ này Bạch Âu là cầm đầu. Bạch Âu này tuổi nhìn qua tương đương Mai Lộng Ảnh nhưng trên mặt trang điểm nên khó phán đoán chính xác.
Bị đám phụ nữ nhìn tới với ánh mắt khá kiêu ngạo, Vương Quốc Hoa có chút không thoải mái.
Vương Quốc Hoa quyết định tìm một vị trí cho mình, còn thuận tay rót một cốc bia, hắn không thèm nhìn mấy người phụ nữ mà thản nhiên tự đắc đánh giá cảnh vật xung quanh.
Đám phụ nữ cũng chuyển sự chú ý lên người Mai Lộng Ảnh.
- Hắn có lai lịch gì?
Triệu Việt Đình hỏi một câu, Mai Lộng Ảnh không trả lời mà đi đường vòng.
- Không biết tự mình đi hỏi sao? Bà không phải tự xưng không có người đàn ông nào không xử lý được ư?
- Muốn chết à, không phải sợ bà ghen sao?
Triệu Việt Đình cười hì hì nói, Mai Lộng Ảnh nhìn Vương Quốc Hoa rồi mới nói:
- Đàn ông mà, có bản lĩnh cứ dụ dỗ hắn.
- Đi thì đi, nhìn tôi này.
Triệu Việt Đình vừa nói vừa kéo một dây váy xuống lộ ra nửa vòng ngực trắng nõn.
- Tiểu Mai, bạn trai của bà có được không? Cô ả này mà điên lên thì ghê lắm.
Một chị em bên cạnh có chút lo lắng nói, vị này bình thường có quan hệ tốt nhất với Mai Lộng Ảnh. Mai Lộng Ảnh mỉm cười không nói.
Bạch Âu ở bên thản nhiên nói:
- Đừng đoán, Tiểu Đình không hy vọng đâu. Thời này đàn ông có tiền có quyền thì bên cạnh sẽ không thiếu phụ nữ.
- Âu tỷ sao lại nói như vậy?
Bạch Âu nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Chiếc đồng hồ trên tay hắn cả thế giới chỉ có 99 cái, tháng trước chị tới Thụy Sĩ thì chiếc đồng hồ này có giá 500 ngàn tiền Thụy Sĩ.
Nghe Bạch Âu nói như vậy, ánh mắt mấy người phụ nữ nhìn Vương Quốc Hoa đã khác. Trên đời này đàn ông có quyền, thế, tiền thì gần như không có người phụ nữ nào có thể ra vẻ kiêu kỳ trước mặt người đó, ngay cả phụ nữ có xuất thân cao quý cũng vậy.
- Tiểu Mai, hắn có tiền lắm ư?
- Cái này tôi không biết, không hỏi.
Mai Lộng Ảnh nói như vậy rồi nói:
- Nghe nói hắn có một danh hiệu trong một ít tên thiếu gia Bắc Kinh, là Tài thần gia.
- Sao chị thấy hắn quen quen.
Bạch Âu vuốt cằm suy nghĩ, mấy người phụ nữ bên cạnh trêu:
- Ôi, Âu tỷ động xuân tình, có phải lấy lý do để tán tỉnh không?
Bạch Âu cười cười đánh cô ả kêu to nhất nói:
- Chị nói thật, chị nhất định đã đọc tài liệu của hắn ở đâu đó, hắn chắc làm trong nhà nước.
Mai Lộng Ảnh nói:
- Âu tỷ nói đúng, hắn thật ra đã lên tờ báo bọn chị.
Bạch Âu nhíu mày nói:
- Không được, chị phải sang tránh Tiểu Đình bị xấu mặt.
Triệu Việt Đình đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa, cô không vội vàng ngồi xuống mà hơi khom lưng nói:
- Vương tiên sinh, tôi ngồi cạnh anh được không?
Vương Quốc Hoa nhìn lên gật đầu không nói. Triệu Việt Đình thấy ánh mắt Vương Quốc Hoa nhìn vào ngực mình liền hơi ưỡn ngực. Ngồi xuống cô cũng đưa tay vén váy.
- Em năm nay 25, Vương tiên sinh chắc lớn hơn em, gọi một tiếng Vương ca có được không?
Giọng Triệu Việt Đình rất dễ nghe, cuốn hút.
- Chỉ là một cách gọi mà thôi, muốn gọi thế nào cũng được.
Vương Quốc Hoa chuyển tầm mắt lên trên, góc độ vừa nãy thấy được nhiều thứ, kể cả một vệt màu hồng nhạt ở sâu trong váy.
- Vương ca đúng là dễ nói chuyện, anh làm việc ở đâu vậy?
Triệu Việt Đình hiện ra ánh mắt đắc ý, nụ cười càng yêu mị hơn, người hướng tới để tiện cho Vương Quốc Hoa thấy rõ.
Bạch Âu đi đến thấy Vương Quốc Hoa đưa tay về phía Triệu Việt Đình, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Ai ngờ Vương Quốc Hoa đưa tay kéo dây váy lên hộ Triệu Việt Đình, hắn thản nhiên nói:
- Con người của tôi không giỏi khống chế, cô mặc như vậy thì tôi không tiện nói chuyện với cô.
Bạch Âu không nhịn được cười thành tiếng, cô đi tới véo má Triệu Việt Đình.
- Được rồi, cô bé bị ngã đau không?
- Âu tỷ.
Triệu Việt Đình ưỡn ẽo đứng dậy rồi hung hăng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
Bạch Âu nghe thấy Vương Quốc Hoa hừ một tiếng nhưng không thèm để ý, cô còn cười nói:
- Vương tiên sinh đúng là giỏi đóng kịch, vừa nãy tôi thiếu chút nữa nhìn nhầm.
- Bạch tiểu thư nói tôi không hiểu.
Vương Quốc Hoa khôi phục tư thế nghiêm túc.
- Anh lên báo bên tôi, bản thảo do tôi kiểm tra.
Bạch Âu mỉm cười nói.
- Cái kia có thể tùy ý một chút không? Tôi không muốn mình có cảm giác đang nhận phỏng vấn.
Bạch Âu nói:
- Tiểu Mai sao mang anh đến đây?
- Cái này cô nên hỏi Tiểu Mai.
Bạch Âu xoay người vẫy vẫy Mai Lộng Ảnh.
- Tiểu Mai lại đây.
Mai Lộng Ảnh đi tới ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa.
- Sao, thế nào?
- Được, có thể cho ba con chín.
Bạch Âu rất nghiêm túc nói.
- Chẳng qua chị có chút lo lắng hắn là loại đàn ông háo sắc, chắc không còn độc thân hả?
Một người phụ nữ vội vàng đi tới nói nhỏ vài câu bên tai Bạch Âu, mặt Bạch Âu hơi đổi. Cô nhìn Vương Quốc Hoa liền lộ vẻ nuối tiếc.
- Không ngờ được Vương tiên sinh còn có danh hiệu ủy viên tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cái này hình như đã được bỏ đi, có thể là tỉnh ủy cảm thấy tôi không đội được mũ này mấy ngày nên cho để tôi vui vẻ.
Bạch Âu đứng lên đưa mắt nhìn Mai Lộng Ảnh, Mai Lộng Ảnh đi theo, Vương Quốc Hoa tiếp tục một mình ngồi uống rượu. Mấy người phụ nữ ngồi túm tụm lại nói chuyện nhưng giọng điệu đã không càn rỡ như trước.
- Tiểu Mai, em choáng đầu à?
Bạch Âu nói như tát vào mặt, Mai Lộng Ảnh sớm biết như vậy nên thản nhiên nói:
- Em biết chị sẽ nói như vậy nhưng em không khống chế được mình.
Bạch Âu xua tay, mấy người phụ nữ khác tránh ra để không gian lại cho hai người nói chuyện.
- Cắt đi nếu không nhà em sẽ không qua cửa được đâu.
Bạch Âu thở dài một tiếng, Mai Lộng Ảnh không thèm để ý nói:
- Nhà không cần xen vào, bọn họ cũng không quản được em. Nói như thế nào nhỉ, em cảm thấy đời trước em nợ hắn, không thể bỏ được.
- Muốn chết à, sao có thể như vậy?
- Em cũng không biết nữa, nhưng dù sao nó là như vậy.
Bạch Âu nước ngoài:
- Hắn lên Bắc Kinh làm gì?
- Nói là lên trường Đảng trung ương học.
- Em lún sâu như vậy chị không thể khuyên nổi. Chẳng qua chị đề nghị em đứng ngoài xem một chút.
Bạch Âu nghiêm túc nói, Mai Lộng Ảnh cười hì hì đáp:
- Em thấy khác, hắn đang cần có phụ nữ ở bên an ủi, sau này dù hắn không thể trở lại thì làm một phú ông cũng thừa sức.
Bạch Âu thở dài nói:
- Em nếu quyết định thì cứ như vậy đi. Chẳng qua em không thể thừa nhận mình có quan hệ với hắn trước mặt người khác, dù là ở đây cũng chỉ có thể nói là quan hệ bình thường.
Mai Lộng Ảnh nhìn đối phương rồi gật đầu nói:
- Cái này em hiểu.
Đèn vừa bật lên, Mai Lộng Ảnh và Vương Quốc Hoa đã về. Lần này do Vương Quốc Hoa lái xe, đi được đoạn hắn đột nhiên nói:
- Em và Bạch Âu có quan hệ gì?
- Chị họ em.
Mai Lộng Ảnh nói, Vương Quốc Hoa không hỏi tiếp nhưng Mai Lộng Ảnh lại nói thêm:
- Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn để chị ấy biết em quyết tâm ở bên anh mà thôi.
- Sao em phải khổ như vậy? Anh bây giờ không biết tiền đồ của mình như thế nào?
Vương Quốc Hoa thở dài nói, Mai Lộng Ảnh cười nói:
- Hay là anh đến Thượng Hải đi, em xin Âu tỷ, chị ấy có thể giúp được.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà lặng lẽ lái xe, Mai Lộng Ảnh im lặng một lúc mới nói:
- Xin lỗi.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không có gì, đó là vấn đề của anh, không quan hệ với em.
Mai Lộng Ảnh vui vẻ vỗ tay:
- Nói đúng, anh nếu là người bình thường thì em không thèm để ý.
….
Ký túc trường Đảng trung ương là gian dành cho hai người với tiêu chuẩn như khách sạn. Vương Quốc Hoa vào được hai ngày, ngày đầu khai giảng do một vị phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương phát biểu đề cao tố chất cán bộ Đảng viên, còn có hai phó hiệu trưởng trình bày.
Buổi chiều lúc học xong mọi người không có ý tụ tập mà mạnh ai lấy đi. Vương Quốc Hoa là nhỏ tuổi nhất, xếp thứ hai là một người phụ nữ tên Lãnh Phong – 38 tuổi.
Mọi người tản đi hết, Vương Quốc Hoa quyết định theo trào lưu, đây không phải chỗ để ra vẻ đặc biệt. Hắn về ký túc dọn một chút rồi chuẩn bị chuẩn bị chuồn thì tên Triệu Nham cùng phòng nói:
- Quốc Hoa, tối có an bài gì không? Không có thì tôi mang cậu đến một chỗ hay.
Triệu Nham là cán bộ từ tỉnh Đông Hải tới, 44 tuổi cấp phó giám đốc sở. Triệu Nham khá tò mò về Vương Quốc Hoa, chẳng qua bây giờ đủ quan hệ để hỏi.
Vương Quốc Hoa đang định nói không có việc gì thì có người gọi tới, Lãnh Vũ ở đầu bên kia nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá đến bây giờ mới có thời gian lên Bắc Kinh.
- Chủ tịch Lãnh quá khách khí.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lãnh Vũ biết bên cạnh hắn có người. Lần trước lúc gặp lại ở tỉnh thành, Lãnh Vũ buộc Vương Quốc Hoa gọi mình là Lãnh đại ca.
- Ở trường Đảng à, tôi phái xe tới đón.
Lãnh Vũ nói rất nhanh, nói xong dập máy ngay.
Vương Quốc Hoa nhìn máy rồi nói với Triệu Nham:
- Xin lỗi lão Triệu.
- Sao có thể nói như vậy, lãnh đạo gọi đương nhiên là quan trọng nhất, cậu đi đi, có cơ hội khác mà.
Một xe hồng kỳ dừng trước cổng trường, Vương Quốc Hoa ra liền nghe Lãnh Vũ gọi:
- Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy đến lên xe:
- Lãnh đại ca, có việc gì vậy?
- Mang cậu đến gặp một người.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Vâng
Xe chạy trong trời mờ tối vào nội thành, giờ này dễ tắc đường nhưng trên đường đi tới Vương Quốc Hoa lại phát hiện đường rất thông thoáng, thậm chí không thấy mấy xe đi trên đường này. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh, Lãnh Vũ ở bên cười nói:
- Đừng nhìn.
Bị đám phụ nữ nhìn tới với ánh mắt khá kiêu ngạo, Vương Quốc Hoa có chút không thoải mái.
Vương Quốc Hoa quyết định tìm một vị trí cho mình, còn thuận tay rót một cốc bia, hắn không thèm nhìn mấy người phụ nữ mà thản nhiên tự đắc đánh giá cảnh vật xung quanh.
Đám phụ nữ cũng chuyển sự chú ý lên người Mai Lộng Ảnh.
- Hắn có lai lịch gì?
Triệu Việt Đình hỏi một câu, Mai Lộng Ảnh không trả lời mà đi đường vòng.
- Không biết tự mình đi hỏi sao? Bà không phải tự xưng không có người đàn ông nào không xử lý được ư?
- Muốn chết à, không phải sợ bà ghen sao?
Triệu Việt Đình cười hì hì nói, Mai Lộng Ảnh nhìn Vương Quốc Hoa rồi mới nói:
- Đàn ông mà, có bản lĩnh cứ dụ dỗ hắn.
- Đi thì đi, nhìn tôi này.
Triệu Việt Đình vừa nói vừa kéo một dây váy xuống lộ ra nửa vòng ngực trắng nõn.
- Tiểu Mai, bạn trai của bà có được không? Cô ả này mà điên lên thì ghê lắm.
Một chị em bên cạnh có chút lo lắng nói, vị này bình thường có quan hệ tốt nhất với Mai Lộng Ảnh. Mai Lộng Ảnh mỉm cười không nói.
Bạch Âu ở bên thản nhiên nói:
- Đừng đoán, Tiểu Đình không hy vọng đâu. Thời này đàn ông có tiền có quyền thì bên cạnh sẽ không thiếu phụ nữ.
- Âu tỷ sao lại nói như vậy?
Bạch Âu nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa rồi nói:
- Chiếc đồng hồ trên tay hắn cả thế giới chỉ có 99 cái, tháng trước chị tới Thụy Sĩ thì chiếc đồng hồ này có giá 500 ngàn tiền Thụy Sĩ.
Nghe Bạch Âu nói như vậy, ánh mắt mấy người phụ nữ nhìn Vương Quốc Hoa đã khác. Trên đời này đàn ông có quyền, thế, tiền thì gần như không có người phụ nữ nào có thể ra vẻ kiêu kỳ trước mặt người đó, ngay cả phụ nữ có xuất thân cao quý cũng vậy.
- Tiểu Mai, hắn có tiền lắm ư?
- Cái này tôi không biết, không hỏi.
Mai Lộng Ảnh nói như vậy rồi nói:
- Nghe nói hắn có một danh hiệu trong một ít tên thiếu gia Bắc Kinh, là Tài thần gia.
- Sao chị thấy hắn quen quen.
Bạch Âu vuốt cằm suy nghĩ, mấy người phụ nữ bên cạnh trêu:
- Ôi, Âu tỷ động xuân tình, có phải lấy lý do để tán tỉnh không?
Bạch Âu cười cười đánh cô ả kêu to nhất nói:
- Chị nói thật, chị nhất định đã đọc tài liệu của hắn ở đâu đó, hắn chắc làm trong nhà nước.
Mai Lộng Ảnh nói:
- Âu tỷ nói đúng, hắn thật ra đã lên tờ báo bọn chị.
Bạch Âu nhíu mày nói:
- Không được, chị phải sang tránh Tiểu Đình bị xấu mặt.
Triệu Việt Đình đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa, cô không vội vàng ngồi xuống mà hơi khom lưng nói:
- Vương tiên sinh, tôi ngồi cạnh anh được không?
Vương Quốc Hoa nhìn lên gật đầu không nói. Triệu Việt Đình thấy ánh mắt Vương Quốc Hoa nhìn vào ngực mình liền hơi ưỡn ngực. Ngồi xuống cô cũng đưa tay vén váy.
- Em năm nay 25, Vương tiên sinh chắc lớn hơn em, gọi một tiếng Vương ca có được không?
Giọng Triệu Việt Đình rất dễ nghe, cuốn hút.
- Chỉ là một cách gọi mà thôi, muốn gọi thế nào cũng được.
Vương Quốc Hoa chuyển tầm mắt lên trên, góc độ vừa nãy thấy được nhiều thứ, kể cả một vệt màu hồng nhạt ở sâu trong váy.
- Vương ca đúng là dễ nói chuyện, anh làm việc ở đâu vậy?
Triệu Việt Đình hiện ra ánh mắt đắc ý, nụ cười càng yêu mị hơn, người hướng tới để tiện cho Vương Quốc Hoa thấy rõ.
Bạch Âu đi đến thấy Vương Quốc Hoa đưa tay về phía Triệu Việt Đình, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Ai ngờ Vương Quốc Hoa đưa tay kéo dây váy lên hộ Triệu Việt Đình, hắn thản nhiên nói:
- Con người của tôi không giỏi khống chế, cô mặc như vậy thì tôi không tiện nói chuyện với cô.
Bạch Âu không nhịn được cười thành tiếng, cô đi tới véo má Triệu Việt Đình.
- Được rồi, cô bé bị ngã đau không?
- Âu tỷ.
Triệu Việt Đình ưỡn ẽo đứng dậy rồi hung hăng trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa.
Bạch Âu nghe thấy Vương Quốc Hoa hừ một tiếng nhưng không thèm để ý, cô còn cười nói:
- Vương tiên sinh đúng là giỏi đóng kịch, vừa nãy tôi thiếu chút nữa nhìn nhầm.
- Bạch tiểu thư nói tôi không hiểu.
Vương Quốc Hoa khôi phục tư thế nghiêm túc.
- Anh lên báo bên tôi, bản thảo do tôi kiểm tra.
Bạch Âu mỉm cười nói.
- Cái kia có thể tùy ý một chút không? Tôi không muốn mình có cảm giác đang nhận phỏng vấn.
Bạch Âu nói:
- Tiểu Mai sao mang anh đến đây?
- Cái này cô nên hỏi Tiểu Mai.
Bạch Âu xoay người vẫy vẫy Mai Lộng Ảnh.
- Tiểu Mai lại đây.
Mai Lộng Ảnh đi tới ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa.
- Sao, thế nào?
- Được, có thể cho ba con chín.
Bạch Âu rất nghiêm túc nói.
- Chẳng qua chị có chút lo lắng hắn là loại đàn ông háo sắc, chắc không còn độc thân hả?
Một người phụ nữ vội vàng đi tới nói nhỏ vài câu bên tai Bạch Âu, mặt Bạch Âu hơi đổi. Cô nhìn Vương Quốc Hoa liền lộ vẻ nuối tiếc.
- Không ngờ được Vương tiên sinh còn có danh hiệu ủy viên tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Cái này hình như đã được bỏ đi, có thể là tỉnh ủy cảm thấy tôi không đội được mũ này mấy ngày nên cho để tôi vui vẻ.
Bạch Âu đứng lên đưa mắt nhìn Mai Lộng Ảnh, Mai Lộng Ảnh đi theo, Vương Quốc Hoa tiếp tục một mình ngồi uống rượu. Mấy người phụ nữ ngồi túm tụm lại nói chuyện nhưng giọng điệu đã không càn rỡ như trước.
- Tiểu Mai, em choáng đầu à?
Bạch Âu nói như tát vào mặt, Mai Lộng Ảnh sớm biết như vậy nên thản nhiên nói:
- Em biết chị sẽ nói như vậy nhưng em không khống chế được mình.
Bạch Âu xua tay, mấy người phụ nữ khác tránh ra để không gian lại cho hai người nói chuyện.
- Cắt đi nếu không nhà em sẽ không qua cửa được đâu.
Bạch Âu thở dài một tiếng, Mai Lộng Ảnh không thèm để ý nói:
- Nhà không cần xen vào, bọn họ cũng không quản được em. Nói như thế nào nhỉ, em cảm thấy đời trước em nợ hắn, không thể bỏ được.
- Muốn chết à, sao có thể như vậy?
- Em cũng không biết nữa, nhưng dù sao nó là như vậy.
Bạch Âu nước ngoài:
- Hắn lên Bắc Kinh làm gì?
- Nói là lên trường Đảng trung ương học.
- Em lún sâu như vậy chị không thể khuyên nổi. Chẳng qua chị đề nghị em đứng ngoài xem một chút.
Bạch Âu nghiêm túc nói, Mai Lộng Ảnh cười hì hì đáp:
- Em thấy khác, hắn đang cần có phụ nữ ở bên an ủi, sau này dù hắn không thể trở lại thì làm một phú ông cũng thừa sức.
Bạch Âu thở dài nói:
- Em nếu quyết định thì cứ như vậy đi. Chẳng qua em không thể thừa nhận mình có quan hệ với hắn trước mặt người khác, dù là ở đây cũng chỉ có thể nói là quan hệ bình thường.
Mai Lộng Ảnh nhìn đối phương rồi gật đầu nói:
- Cái này em hiểu.
Đèn vừa bật lên, Mai Lộng Ảnh và Vương Quốc Hoa đã về. Lần này do Vương Quốc Hoa lái xe, đi được đoạn hắn đột nhiên nói:
- Em và Bạch Âu có quan hệ gì?
- Chị họ em.
Mai Lộng Ảnh nói, Vương Quốc Hoa không hỏi tiếp nhưng Mai Lộng Ảnh lại nói thêm:
- Anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn để chị ấy biết em quyết tâm ở bên anh mà thôi.
- Sao em phải khổ như vậy? Anh bây giờ không biết tiền đồ của mình như thế nào?
Vương Quốc Hoa thở dài nói, Mai Lộng Ảnh cười nói:
- Hay là anh đến Thượng Hải đi, em xin Âu tỷ, chị ấy có thể giúp được.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà lặng lẽ lái xe, Mai Lộng Ảnh im lặng một lúc mới nói:
- Xin lỗi.
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không có gì, đó là vấn đề của anh, không quan hệ với em.
Mai Lộng Ảnh vui vẻ vỗ tay:
- Nói đúng, anh nếu là người bình thường thì em không thèm để ý.
….
Ký túc trường Đảng trung ương là gian dành cho hai người với tiêu chuẩn như khách sạn. Vương Quốc Hoa vào được hai ngày, ngày đầu khai giảng do một vị phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương phát biểu đề cao tố chất cán bộ Đảng viên, còn có hai phó hiệu trưởng trình bày.
Buổi chiều lúc học xong mọi người không có ý tụ tập mà mạnh ai lấy đi. Vương Quốc Hoa là nhỏ tuổi nhất, xếp thứ hai là một người phụ nữ tên Lãnh Phong – 38 tuổi.
Mọi người tản đi hết, Vương Quốc Hoa quyết định theo trào lưu, đây không phải chỗ để ra vẻ đặc biệt. Hắn về ký túc dọn một chút rồi chuẩn bị chuẩn bị chuồn thì tên Triệu Nham cùng phòng nói:
- Quốc Hoa, tối có an bài gì không? Không có thì tôi mang cậu đến một chỗ hay.
Triệu Nham là cán bộ từ tỉnh Đông Hải tới, 44 tuổi cấp phó giám đốc sở. Triệu Nham khá tò mò về Vương Quốc Hoa, chẳng qua bây giờ đủ quan hệ để hỏi.
Vương Quốc Hoa đang định nói không có việc gì thì có người gọi tới, Lãnh Vũ ở đầu bên kia nói:
- Quốc Hoa, xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá đến bây giờ mới có thời gian lên Bắc Kinh.
- Chủ tịch Lãnh quá khách khí.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Lãnh Vũ biết bên cạnh hắn có người. Lần trước lúc gặp lại ở tỉnh thành, Lãnh Vũ buộc Vương Quốc Hoa gọi mình là Lãnh đại ca.
- Ở trường Đảng à, tôi phái xe tới đón.
Lãnh Vũ nói rất nhanh, nói xong dập máy ngay.
Vương Quốc Hoa nhìn máy rồi nói với Triệu Nham:
- Xin lỗi lão Triệu.
- Sao có thể nói như vậy, lãnh đạo gọi đương nhiên là quan trọng nhất, cậu đi đi, có cơ hội khác mà.
Một xe hồng kỳ dừng trước cổng trường, Vương Quốc Hoa ra liền nghe Lãnh Vũ gọi:
- Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy đến lên xe:
- Lãnh đại ca, có việc gì vậy?
- Mang cậu đến gặp một người.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Vâng
Xe chạy trong trời mờ tối vào nội thành, giờ này dễ tắc đường nhưng trên đường đi tới Vương Quốc Hoa lại phát hiện đường rất thông thoáng, thậm chí không thấy mấy xe đi trên đường này. Vương Quốc Hoa vô thức nhìn quanh, Lãnh Vũ ở bên cười nói:
- Đừng nhìn.
/822
|