Hoa tươi nở rộ
Hiểu lầm đã giải thích rõ, cho nên Đông Phương Bất Bại cũng không nhắc lại chuyện để Lâm Bình Chi học Quỳ Hoa Bảo Điển nữa, ngược lại tươi cười đồng ý thay hắn giết Dư Thương Hải. Thậm chí, đôi lúc rảnh rỗi giáo chủ Ma giáo còn thuận tay dạy hắn võ công.
Cao thủ trong giáo rất nhiều, giết một Dư Thương Hải vốn không cần hắn ra tay. Nhưng gần đây đang rảnh rỗi, hơn nữa hắn cũng muốn mang Tả An Chi đi du ngoạn, cho nên ở Mai trang vài ngày, Đông Phương Bất Bại liền quyết định trước đến Lạc Dương một chuyến, sau đó mới đi núi Thanh Thành tìm Dư Thương Hải.
Hắn và Tả An Chi một đường du sơn ngoạn thủy đến Lạc Dương, mà đám người đồng hành Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi thì bị coi như không khí. Đông Phương Bất Bại cảm thấy, cuộc đời của hắn chưa từng có một ngày vui sướng nhàn nhã như thế, tay trong tay cùng Tả An Chi ngắm cảnh nhân gian. Thật sự là có bảo hắn làm thần tiên hắn cũng không làm.
Lần này đến Lạc Dương, chốn cũ nhưng lòng người thay đổi, quả thực lại mang một cảm giác khác.
Cũng giống như mười năm trước, mưa mùa hạ bay bay. Nhưng lần này, Tả An Chi nắm tay Đông Phương Bất Bại. Rõ ràng dưới chân là bùn đất lầy lội bẩn thỉu, mà nàng lại cảm thấy như đi trên đường trải đầy hoa, trong lòng cảm thấy vô cùng bình an khoái hoạt.
Nhà ngoại của Lâm Bình Chi ở Lạc Dương, cho nên sau khi vào thành, hắn thông báo cho Tả An Chi một tiếng, sau đó tự đi dò hỏi tung tích người thân. Còn lại ba người bọn họ, sau khi vào khách điếm, Đông Phương Bất Bại liền gọi ông chủ ra dặn dò vài câu, sau đó lập tức có người dẫn Mạc Tùng Bách đi nhận di vật của Đằng La cô nương. Tả An Chi thấy hắn tỏ ra thần thần bí bí, âm thầm buồn cười, chàng muốn ta hỏi chàng sao, hừ, ta đây cố tình không hỏi đấy.
Từ sau ngày thấy sự ghen tuông ngây thơ của Đông Phương Bất Bại, nàng liền nhận ra hắn cũng không mạnh mẽ như nàng tưởng, ngược lại khiến cho hai người ở chung càng hòa hợp hơn. Đôi khi hiểu nhầm như vậy, lại là tình thú giữa hai người.
Quả nhiên đợi mãi không thấy nàng hỏi, Đông Phương Bất Bại nhịn không được nói: “Nàng không hỏi ta đưa hắn cái gì?”
“Ta không muốn biết.” Tả An Chi cố ý lắc đầu, sau đó nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, nhịn không được cười ra tiếng. Đông Phương Bất Bại như vậy, chỉ có một mình nàng thấy, chỉ là của riêng nàng. Nghĩ như vậy, trong lòng Tả An Chi như chảy ra mật ngọt.
Bọn họ vẫn ở khách điếm mà mười năm trước đã ở, ngay cả phòng cũng không thay đổi. Tả An Chi tò mò trèo lên giường cố ý đẩy vách tường, kết quả cố sức mãi cũng không đẩy được.
Đông Phương Bất Bại vui sướng nhìn người gặp họa, nhàn nhã đứng dựa vào thành giường, nhìn nàng giống như thằn lằn ghé sát vào tường sờ soạng tìm kiếm cơ quan mà không được.
“Ai, tìm không thấy.” Tả An Chi rốt cục bất đắc dĩ đành từ bỏ, buồn bực trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, Đông Phương đại nhân, hiện giờ có thể nói cho ta biết cơ quan ở đâu chứ?”
“Không thể, trừ phi nàng để cho ta làm lại chuyện trước kia.” Hòa nhau một ván, rốt cục Đông Phương Bất Bại không buồn bực nữa, cười hì hì ngồi lên giường.
“Chuyện gì?” Tả An Chi bắt đầu nhớ lại bọn họ ở trong gian phòng này đã làm gì, chẳng lẽ là…
“Để ta lại thay nàng mặc quần áo.” Đông Phương Bất Bại lần này rất nhanh giải thích cho nàng.
Tả An Chi hết chỗ nói rồi: “Chàng không phải mỗi ngày đều làm sao…”
Đông Phương Bất Bại ấm ức nhìn nàng: “Cho nên lần này là nàng được lợi mà.”
“Vậy chàng nói trước.”
“Mặc trước.”
“Nói trước.”
“Được rồi, nói trước thì nói trước.”
Lo lắng chọc giận nương tử đại nhân, như thế sẽ mất nhiều hơn được, cho nên Đông Phương Bất Bại rốt cục thỏa hiệp: “Bởi vì cơ quan không ở trên tường này, mà ở một vách tường khác, ở đó cài một cái then cửa.”
Tả An Chi cảm thấy bản thân rất ngu ngốc: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Đông Phương Bất Bại nhào tới, đem nàng đặt dưới thân, “Có thể thay thường phục rồi chứ?”
“Khoan đã, trên người ta đang mặc thường phục mà, làm sao thay quần áo được nữa?” Tả An Chi cố gắng giãy dụa thoát ra.
“Trước cởi, tối nay sẽ thay bộ khác.” Đông Phương Bất Bại lại nhào qua ôm nàng.
Một người đuổi, một người trốn, lăn lộn khắp trên giường, vừa cười vừa đùa.
“Giáo chủ, có mật báo.” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Tả An Chi vội vàng đẩy Đông Phương Bất Bại ra, ngồi xuống sửa sang lại quần áo đầu tóc. Thấy hắn vẫn đang nằm trên giường không nhúc nhích nhìn nàng, Tả An Chi đành trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay kéo hắn dậy. Tiếp đó nàng thay hắn vuốt phẳng quần áo, búi lại mái tóc rối loạn rồi mới đi ra mở cửa.
“Bái kiến giáo chủ, Phạm trưởng lão.” Một nam tử cao lớn đi vào, ôm quyền chào Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi xong thì dâng lên mật báo.
Tả An Chi có chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười nói: “Mục Thấu, là huynh phải không? Ta còn chưa kịp cảm tạ huynh đâu.”
Nhiều năm trước, Mục Thấu là thị vệ của Đông Phương Bất Bại, cũng là người quen cũ của Tả An Chi. Hắn trời sinh tính tình trầm mặc ít nói, cho nên mới được Đông Phương Bất Bại tín nhiệm, giao cho nhiệm vụ canh ở nhà cũ chờ Tả An Chi về. Ít nhiều nhờ có hắn, nàng với Đông Phương Bất Bại mới có thể nhanh gặp lại như vậy, cho nên trong lòng nàng vô cùng cảm kích.
Mục Thấu yên lặng gật gật đầu, không nói gì.
Tả An Chi biết bản tính hắn như thế, cho nên cũng không để ý, chỉ cười cười nhìn về bản mật báo trong tay Đông Phương Bất Bại.
“Nhậm đại tiểu thư nghe nói Hướng Vấn Thiên bị xử tử, đầu đem treo ở cổng các phân đà lớn thì tức giận, đã đánh nhau trong một phân đà.” Đông Phương Bất Bại xem xong mật báo, tùy tay ném lên bàn, cười nhạo một tiếng.
Tả An Chi nhịn không được nhíu mày, có vài phần lo lắng, nghe nói Nhậm Doanh Doanh theo phe chống đối. Nhậm Ngã Hành tuy rằng đã chết, nhưng nói không chừng nàng ta có thể gây ra biến cố gì đó.
“An An, nàng đừng như vậy, ta không muốn nhìn thấy nàng nhíu mày.” Đông Phương Bất Bại thấy nàng lo lắng, liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, ta nghĩ là Dương Liên Đình đã nghe ngóng được tin gì đó, hắn không cam lòng mới kích động Nhậm đại tiểu thư làm loạn. Hừ, hắn cũng không ngẫm lại, quyền bính trong tay Nhậm Doanh Doanh là do ai ban cho, ai muốn cho nàng thì cho nàng, muốn thu lại thì sẽ thu lại. Trông cậy vào nàng thì có thể làm ra chuyện gì được.”
Suy tư một chút, hắn trầm giọng nói: “Mục Thấu, truyền tin cho Đồng trưởng lão, bảo hắn truyền lệnh của ta, tiêu diệt Dương Liên Đình và bè phái của hắn. Mặt khác lại truyền lệnh xuống, để mỗi người trong Thần giáo ta biết được, Nhậm Doanh Doanh không tuân thủ giáo quy, chống đối giáo chủ, từ nay cách chức Thánh cô, cả đời không được trở về Hắc Mộc Nhai. Nếu nàng ta biết điều thì ta sẽ để nàng và Lệnh Hồ Xung sống yên ổn, còn nếu định nháo sự thì đừng trách ta diệt nàng.”
Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: “Còn có, làm xong chuyện này ngươi về nhà mừng năm mới đi, không thê nhi lại trông ngóng. Năm sau thì mang cả nhà lên Hắc Mộc Nhai làm hỉ phục thành thân cho ta và An An.”
Hắn trước giờ ở trước mặt thuộc hạ luôn uy nghiêm, chưa từng nghĩ tình nữ nhi như vậy. Mà Mục Thấu đi theo Đông Phương Bất Bại mười năm, lần này mới được nghe giáo chủ nói đến chuyện thành thân, trong lòng âm thầm vì giáo chủ mà vui mừng. Lại nghĩ đến vợ đẹp con ngoan đang ở nhà, khuôn mặt ngăm đen của Mục Thấu không kìm được mà rạng rỡ, sờ sờ vòng tay và trống bỏi để trong lòng, rất to rõ “Vâng” một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Có cần làm bộ thẹn thùng hay không đây? Nữ hài tử bình thường nghe nói đến thành thân đều tỏ vẻ thẹn thùng thì phải…Tả An Chi nâng cằm tự hỏi trong chốc lát, lại cảm thấy chính mình và Đông Phương Bất Bại cũng không phải là người bình thường, vì thế bước nhanh lại gần hắn, sau đó nhào vào trong vòng tay giang rộng của Đông Phương Bất Bại. Hai người nhìn nhau cười, ngọt ngào vô cùng.
Hiểu lầm đã giải thích rõ, cho nên Đông Phương Bất Bại cũng không nhắc lại chuyện để Lâm Bình Chi học Quỳ Hoa Bảo Điển nữa, ngược lại tươi cười đồng ý thay hắn giết Dư Thương Hải. Thậm chí, đôi lúc rảnh rỗi giáo chủ Ma giáo còn thuận tay dạy hắn võ công.
Cao thủ trong giáo rất nhiều, giết một Dư Thương Hải vốn không cần hắn ra tay. Nhưng gần đây đang rảnh rỗi, hơn nữa hắn cũng muốn mang Tả An Chi đi du ngoạn, cho nên ở Mai trang vài ngày, Đông Phương Bất Bại liền quyết định trước đến Lạc Dương một chuyến, sau đó mới đi núi Thanh Thành tìm Dư Thương Hải.
Hắn và Tả An Chi một đường du sơn ngoạn thủy đến Lạc Dương, mà đám người đồng hành Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi thì bị coi như không khí. Đông Phương Bất Bại cảm thấy, cuộc đời của hắn chưa từng có một ngày vui sướng nhàn nhã như thế, tay trong tay cùng Tả An Chi ngắm cảnh nhân gian. Thật sự là có bảo hắn làm thần tiên hắn cũng không làm.
Lần này đến Lạc Dương, chốn cũ nhưng lòng người thay đổi, quả thực lại mang một cảm giác khác.
Cũng giống như mười năm trước, mưa mùa hạ bay bay. Nhưng lần này, Tả An Chi nắm tay Đông Phương Bất Bại. Rõ ràng dưới chân là bùn đất lầy lội bẩn thỉu, mà nàng lại cảm thấy như đi trên đường trải đầy hoa, trong lòng cảm thấy vô cùng bình an khoái hoạt.
Nhà ngoại của Lâm Bình Chi ở Lạc Dương, cho nên sau khi vào thành, hắn thông báo cho Tả An Chi một tiếng, sau đó tự đi dò hỏi tung tích người thân. Còn lại ba người bọn họ, sau khi vào khách điếm, Đông Phương Bất Bại liền gọi ông chủ ra dặn dò vài câu, sau đó lập tức có người dẫn Mạc Tùng Bách đi nhận di vật của Đằng La cô nương. Tả An Chi thấy hắn tỏ ra thần thần bí bí, âm thầm buồn cười, chàng muốn ta hỏi chàng sao, hừ, ta đây cố tình không hỏi đấy.
Từ sau ngày thấy sự ghen tuông ngây thơ của Đông Phương Bất Bại, nàng liền nhận ra hắn cũng không mạnh mẽ như nàng tưởng, ngược lại khiến cho hai người ở chung càng hòa hợp hơn. Đôi khi hiểu nhầm như vậy, lại là tình thú giữa hai người.
Quả nhiên đợi mãi không thấy nàng hỏi, Đông Phương Bất Bại nhịn không được nói: “Nàng không hỏi ta đưa hắn cái gì?”
“Ta không muốn biết.” Tả An Chi cố ý lắc đầu, sau đó nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, nhịn không được cười ra tiếng. Đông Phương Bất Bại như vậy, chỉ có một mình nàng thấy, chỉ là của riêng nàng. Nghĩ như vậy, trong lòng Tả An Chi như chảy ra mật ngọt.
Bọn họ vẫn ở khách điếm mà mười năm trước đã ở, ngay cả phòng cũng không thay đổi. Tả An Chi tò mò trèo lên giường cố ý đẩy vách tường, kết quả cố sức mãi cũng không đẩy được.
Đông Phương Bất Bại vui sướng nhìn người gặp họa, nhàn nhã đứng dựa vào thành giường, nhìn nàng giống như thằn lằn ghé sát vào tường sờ soạng tìm kiếm cơ quan mà không được.
“Ai, tìm không thấy.” Tả An Chi rốt cục bất đắc dĩ đành từ bỏ, buồn bực trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, Đông Phương đại nhân, hiện giờ có thể nói cho ta biết cơ quan ở đâu chứ?”
“Không thể, trừ phi nàng để cho ta làm lại chuyện trước kia.” Hòa nhau một ván, rốt cục Đông Phương Bất Bại không buồn bực nữa, cười hì hì ngồi lên giường.
“Chuyện gì?” Tả An Chi bắt đầu nhớ lại bọn họ ở trong gian phòng này đã làm gì, chẳng lẽ là…
“Để ta lại thay nàng mặc quần áo.” Đông Phương Bất Bại lần này rất nhanh giải thích cho nàng.
Tả An Chi hết chỗ nói rồi: “Chàng không phải mỗi ngày đều làm sao…”
Đông Phương Bất Bại ấm ức nhìn nàng: “Cho nên lần này là nàng được lợi mà.”
“Vậy chàng nói trước.”
“Mặc trước.”
“Nói trước.”
“Được rồi, nói trước thì nói trước.”
Lo lắng chọc giận nương tử đại nhân, như thế sẽ mất nhiều hơn được, cho nên Đông Phương Bất Bại rốt cục thỏa hiệp: “Bởi vì cơ quan không ở trên tường này, mà ở một vách tường khác, ở đó cài một cái then cửa.”
Tả An Chi cảm thấy bản thân rất ngu ngốc: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.” Đông Phương Bất Bại nhào tới, đem nàng đặt dưới thân, “Có thể thay thường phục rồi chứ?”
“Khoan đã, trên người ta đang mặc thường phục mà, làm sao thay quần áo được nữa?” Tả An Chi cố gắng giãy dụa thoát ra.
“Trước cởi, tối nay sẽ thay bộ khác.” Đông Phương Bất Bại lại nhào qua ôm nàng.
Một người đuổi, một người trốn, lăn lộn khắp trên giường, vừa cười vừa đùa.
“Giáo chủ, có mật báo.” Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Tả An Chi vội vàng đẩy Đông Phương Bất Bại ra, ngồi xuống sửa sang lại quần áo đầu tóc. Thấy hắn vẫn đang nằm trên giường không nhúc nhích nhìn nàng, Tả An Chi đành trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay kéo hắn dậy. Tiếp đó nàng thay hắn vuốt phẳng quần áo, búi lại mái tóc rối loạn rồi mới đi ra mở cửa.
“Bái kiến giáo chủ, Phạm trưởng lão.” Một nam tử cao lớn đi vào, ôm quyền chào Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi xong thì dâng lên mật báo.
Tả An Chi có chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười nói: “Mục Thấu, là huynh phải không? Ta còn chưa kịp cảm tạ huynh đâu.”
Nhiều năm trước, Mục Thấu là thị vệ của Đông Phương Bất Bại, cũng là người quen cũ của Tả An Chi. Hắn trời sinh tính tình trầm mặc ít nói, cho nên mới được Đông Phương Bất Bại tín nhiệm, giao cho nhiệm vụ canh ở nhà cũ chờ Tả An Chi về. Ít nhiều nhờ có hắn, nàng với Đông Phương Bất Bại mới có thể nhanh gặp lại như vậy, cho nên trong lòng nàng vô cùng cảm kích.
Mục Thấu yên lặng gật gật đầu, không nói gì.
Tả An Chi biết bản tính hắn như thế, cho nên cũng không để ý, chỉ cười cười nhìn về bản mật báo trong tay Đông Phương Bất Bại.
“Nhậm đại tiểu thư nghe nói Hướng Vấn Thiên bị xử tử, đầu đem treo ở cổng các phân đà lớn thì tức giận, đã đánh nhau trong một phân đà.” Đông Phương Bất Bại xem xong mật báo, tùy tay ném lên bàn, cười nhạo một tiếng.
Tả An Chi nhịn không được nhíu mày, có vài phần lo lắng, nghe nói Nhậm Doanh Doanh theo phe chống đối. Nhậm Ngã Hành tuy rằng đã chết, nhưng nói không chừng nàng ta có thể gây ra biến cố gì đó.
“An An, nàng đừng như vậy, ta không muốn nhìn thấy nàng nhíu mày.” Đông Phương Bất Bại thấy nàng lo lắng, liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, ta nghĩ là Dương Liên Đình đã nghe ngóng được tin gì đó, hắn không cam lòng mới kích động Nhậm đại tiểu thư làm loạn. Hừ, hắn cũng không ngẫm lại, quyền bính trong tay Nhậm Doanh Doanh là do ai ban cho, ai muốn cho nàng thì cho nàng, muốn thu lại thì sẽ thu lại. Trông cậy vào nàng thì có thể làm ra chuyện gì được.”
Suy tư một chút, hắn trầm giọng nói: “Mục Thấu, truyền tin cho Đồng trưởng lão, bảo hắn truyền lệnh của ta, tiêu diệt Dương Liên Đình và bè phái của hắn. Mặt khác lại truyền lệnh xuống, để mỗi người trong Thần giáo ta biết được, Nhậm Doanh Doanh không tuân thủ giáo quy, chống đối giáo chủ, từ nay cách chức Thánh cô, cả đời không được trở về Hắc Mộc Nhai. Nếu nàng ta biết điều thì ta sẽ để nàng và Lệnh Hồ Xung sống yên ổn, còn nếu định nháo sự thì đừng trách ta diệt nàng.”
Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: “Còn có, làm xong chuyện này ngươi về nhà mừng năm mới đi, không thê nhi lại trông ngóng. Năm sau thì mang cả nhà lên Hắc Mộc Nhai làm hỉ phục thành thân cho ta và An An.”
Hắn trước giờ ở trước mặt thuộc hạ luôn uy nghiêm, chưa từng nghĩ tình nữ nhi như vậy. Mà Mục Thấu đi theo Đông Phương Bất Bại mười năm, lần này mới được nghe giáo chủ nói đến chuyện thành thân, trong lòng âm thầm vì giáo chủ mà vui mừng. Lại nghĩ đến vợ đẹp con ngoan đang ở nhà, khuôn mặt ngăm đen của Mục Thấu không kìm được mà rạng rỡ, sờ sờ vòng tay và trống bỏi để trong lòng, rất to rõ “Vâng” một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Có cần làm bộ thẹn thùng hay không đây? Nữ hài tử bình thường nghe nói đến thành thân đều tỏ vẻ thẹn thùng thì phải…Tả An Chi nâng cằm tự hỏi trong chốc lát, lại cảm thấy chính mình và Đông Phương Bất Bại cũng không phải là người bình thường, vì thế bước nhanh lại gần hắn, sau đó nhào vào trong vòng tay giang rộng của Đông Phương Bất Bại. Hai người nhìn nhau cười, ngọt ngào vô cùng.
/56
|