Chương 18: Giọng nam vang lên
Trung tâm hội nghị và triển lãm, tại đại sảnh trên tầng 5 của khách sạn.
“Xin lỗi, Giám đốc Dịch đang bàn chuyện với một vị khách quan trọng, không có thời gian để gặp cô, nếu có việc xin hẹn gặp ở công ty.” Người đàn ông trông giống như thư ký, thái độ nghiêm túc, có chút không thấu tình đạt lý.
“Không sao, tôi có thời gian, có thể đợi Giám đốc Dịch xong việc!” Trên mặt Tần Tô tràn đầy ý cười, giọng điệu lấy lòng.
Thấy vậy, người đàn ông cau mày, muốn tiếp tục từ chối, nhưng sau cùng vẫn xoay người đi về phía hành lang.
“Giám đốc Tần, dù gì chị cũng là lãnh đạo cấp cao của công ty chúng ta, có máu mặt trong giới kinh doanh, có đáng phải tươi cười với một thư ký nhỏ như vậy không!” Nữ trợ lý bên cạnh Tần Tô có chút không chịu được, bất mãn phàn nàn.
“Đồ ngốc, phi vụ của Dịch Thị có bao nhiêu người giành giật, không bắt kịp thì sẽ không bị người khác giành lấy sao?” Tần Tô liếc nhìn nữ trợ lý, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dịch Thị đã bắt đầu kinh doanh các trung tâm mua sắm lớn từ thời ông cố nội, hầu như phân bố khắp các thành phố tuyến một, tuyến hai ở phía Bắc. Ở thành phố H, khắp các khu vực đều có cơ sở, có mức lợi nhuận hàng năm cao nhất trong tất cả các trung tâm mua sắm.
Bây giờ, Dịch Thị cũng muốn mở chi nhánh ở Cáp Tây, nhưng vẫn chưa quyết định đơn vị xây dựng cuối cùng, phi vụ chỉ có lãi mà không có lỗ như vậy, ngay khi tin tức được đưa ra đã có sự tranh giành.
Tần Tô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, chỉ là hiện tại Dịch Thị do Dịch Giang Nam vừa từ Mỹ trở về phụ trách, người này không dễ tiếp xúc, cô cùng trợ lý chạy tới chạy lui Dịch Thị vô số lần, đừng nói là đàm phán, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng hẹn được.
“Em biết, nhưng cũng không cần phải đeo bám như vậy, thật mất giá!” Nữ trợ lý vẫn tức giận.
“Làm ăn thì làm gì có giá hay không. Cho dù thái độ của đối phương có tệ đến đâu, có chỉ vào mũi mắng mỏ cũng không sao, chỉ cần luôn mỉm cười, không tự ti cũng không kiêu ngạo, có thể đạt được mục đích là được rồi. Đương nhiên, trong lòng tôi cũng chửi cả mười tám đời tổ tông nhà anh ta lên. Cô bé, chỉ có học được cách làm cháu thì mới có thể làm cha!”
Tần Tô đi giày cao gót về phía khu nghỉ ngơi, miệng không ngừng giảng giải, giống như khí phách của nữ vương, nữ trợ lý đi phía sau tràn đầy ngưỡng mộ.
******************************
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cứ khoảng mười phút, Tần Tô lại cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khi đợi đến mười giờ, cô lấy điện thoại ra bấm số ở nhà, chưa đổ mấy hồi chuông thì đã được nhấc máy, giọng nói của đứa trẻ nhẹ nhàng truyền đến: “Mẹ……”
“Con ngoan, sao vẫn chưa ngủ, có phải là đang đợi mẹ không? Ngày mai còn phải đi nhà trẻ, phải ngủ sớm chứ!”
Giọng nói uể oải của con trai, Tần Tô thấp giọng dỗ dành rất lâu, rồi dừng lại một chút, cô thấp giọng hỏi: “Cha….. có ở nhà không?”
“Không ạ.” Giọng nói của cậu nhóc có chút buồn bã.
“…… Ừm, vậy con đưa máy cho dì Lý nghe.” Ánh mắt Tần Tô tối sầm lại, tiếp tục nói, “Chị Lý, hôm nay lại phải làm phiền chị rồi, tôi ở đây chưa biết khi nào mới xong, tối nay chị phải ở lại rồi, cũng muộn rồi, mọi người ngủ sớm đi, không cần đợi tôi.”
Sau khi dặn dò xong, cô nghiêng đầu nhìn nữ trợ lý bên cạnh đang cúi đầu đăng wechat, nhíu mày.
Ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, Tần Tô vỗ nữ trợ lý, “Tiểu Văn, đã muộn rồi, em về trước đi. Mình tôi chờ ở đây là được rồi.”
“Nhưng mà Giám đốc Tần, cái này……”
“Không sao đâu, về đi. Tháng sau em cưới rồi, còn nhiều việc phải làm như tiệc đãi khách khứa các thứ, mọi chi tiết hai vợ chồng đều phải bàn bạc, về đi.”
Cô biết rõ nhất việc kết hôn phức tạp như nào, lúc đầu phải tự mình làm mọi thứ, nhưng đáng tiếc, cuối cùng không dùng đến cái nào.
Bóng dáng của nữ trợ lý đã đi xa, chỉ còn lại mình Tần Tô, tay cô đỡ trán trên tay vịn ghế sô pha, cả ngày bận rộn, cô cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng……
Cho đến khi một giọng nam vang lên, điềm đạm và bình tĩnh.
/1417
|