Suna hiểu được ý tứ của cô: "Cô muốn tìm quần áo đúng không, quần áo của cô ở chỗ này, cô đừng nhúc nhích, cố gắng truyền dịch nghỉ ngơi thật tốt."
Mộc Như Phương nhìn thấy quần áo của mình, trái tim rơi xuống đất, quần áo vẫn còn, tiền cũng vẫn còn, vẫn tốt, ván tốt, cô thắng cược, quả nhiên cái mạng này, ông trời không lấy đi.
Cô hủy bỏ tin nhắn chờ gửi trên điện thoại di động, tin nhắn chờ gửi hẹn thời gian tám giờ tối sẽ gửi đi, vẫn còn một tiếng nữa.
Trong điện thoại di động, Nặc Nặc và dì Lý gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cô biết một ngày một đêm mình không trở về, nhất định là Nặc Nặc rất lo lắng.
Cô gọi cho Nặc Nặc một cuộc điện thoại, bên trong tiếng nói của Nặc Nặc mang theo tiếng khóc nức nở, giống như là coi Mộc Như Phương không cần cô bé nữa: "Mẹ, mẹ ở đâu. Mẹ đừng bỏ Nặc Nặc."
Mộc Như Phương vô cùng đau lòng, nhưng Suna còn đang ở đây, cô không thể nói chuyện, cộng thêm cuống họng cô đang khó chịu do uống quá nhiều rượu.
Bác sĩ tới kiểm tra, nói cô có thể nhặt về cái mạng này cũng không tệ rồi, bị dị ứng cồn lại còn uống nhiều rượu như vậy, bảo Suna đi nộp tiền viện phí.
Mộc Như Phương nghĩ tới tiền viện phí, vội vàng muốn xuất viện, bị Suna cản lại: "Cô xem một chút bộ dáng của cô bây giờ như thế nào, đứng cũng còn không vững còn đòi ra viện, bác sĩ nói ít nhất phải nằm viện một tuần."
"Tiền viện phí tôi bỏ ra trước, coi như là cô nợ tôi, sau này làm việc từ từ trả lại tôi sau."
Mộc Như Phương gọi điện thoại cho Từ Dung xin nghỉ, bộ dáng này của cô ban ngày cũng không có cách nào đi làm việc được, xin cô ấy nghỉ hết tháng này luôn.
Trước đó Suna nói: "Mấy ngày nay ban đêm cô cũng không cần đến Đông Hoàng, tôi sẽ xin phép nghỉ thay cô, ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nói thật, thật sự là Suna lần đầu tiên gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy vì sinh hoạt bôn ba, có một gương mặt tuyệt mỹ như thế, làm sau còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc, vô số đàn ông đều sẽ ngoan ngoãn đưa tới.
- ---
Sau khi Suna rời đi Mộc Như Phương mới gọi điện thoại cho Nặc Nặc, tiếng nói của Nặc Nặc còn mang theo tiếng khóc nức nở, cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Nặc Nặc, mấy ngày nay mẹ có việc, tạm thời con ở nhà bà Lý vài hôm có được hay không."
"Mẹ, Nặc Nặc muốn mẹ."
"Mẹ sẽ trở về sớm thôi, Nặc Nặc ở nhà chờ mẹ mấy ngày, ba ngày có được hay không, ba ngày sau mẹ sẽ trở về. Mẹ cũng nhớ Nặc Nặc. Nặc Nặc nhớ uống thuốc đúng giờ."
"Có thật ba ngày sau mẹ sẽ trở về không?"
"Ừm, thật."
Sau khi Mộc Như Phương cúp điện thoại, cả người đều rất mệt mỏi, có lẽ là bởi vì cơ thể không thoải mái, lại còn bị sốt vẫn chưa hạ, dạ dày cũng khó chịu, cả người mê man, nếu không phải nhờ dưỡng khí, hô hấp của cô cũng rất khó khăn.
- ---
Hoàng Đình.
Bóng đêm thâm trầm, phòng bao kim cương 1 tầng 6.
Suna mang theo mấy cô gái đi vào, loại khách nhân có thân phận tôn quý này cũng phải có quy củ, chơi thì chơi, quy tắc của Hoàng Đình cũng không thể phá hỏng, hai nữ sinh ngồi ở bên cạnh hai ông chủ, Suna ngước mắt nhìn thoáng qua Đào Gia Thiên, đang nghĩ ngợi đi ra.
Chỉ nghe thấy anh ta nói: "Bảo người nhân viên tạp vụ kia tới đây."
Suna biết người anh ta hỏi là Mộc Như Phương, thế nhưng Mộc Như Phương bây giờ còn đang ở trong bệnh viện.
Người đàn ông này cũng thật là đáng sợ, vừa lạnh lùng vừa hung ác.
Suna đi về phía trước mấy bước khẽ tới gần, cảm thấy chung quanh đều là hơi lạnh.
Khiến cho cô ta run rẩy.
"Ngài Đào, Mộc Như Phương bị bệnh, xin nghỉ."
"Bệnh?" Miệng người đàn ông nhai nuốt lấy hai câu này, Suna lập tức nói: "Đúng vậy, cô ấy bị bệnh, rất nặng bây giờ vẫn còn đang trong bệnh viện."
Suna sợ vị đại gia này mất hứng.
"Bệnh viện nào?" Đào Gia Thiên chỉ cho là Mộc Như Phương lấy cớ, bây giờ muốn tránh anh ta, chậm mất rồi.
Lúc anh ta muốn để cô đi cô lại không đi, bây giờ muốn rời khỏi đây, dựa vào Trần Lịch Sênh ư…
Anh ta lại không bằng ý của cô.
"Mười phút, tôi muốn nhìn thấy cô ta, bằng không, chính cô xem mà xử lý!" Lưng anh ta kiêu căng thẳng tắp, hai chân ưu nhã trùng điệp, giọng nói lại là vô cùng lạnh lùng.
Mười phút?
Hô hấp của Suna cứng lại.
Sao có thể được?
Mộc Như Phương còn ở trong bệnh viện mà, sức lực đi đường còn không có, làm sao có thể chạy tới nơi này, hơn nữa đường từ bệnh viện tới đây, ít nhất cũng mất nửa giờ.
Mộc Như Phương bị bệnh thành cái dạng này, mạng cũng là từ trong quỷ môn quan nhặt về, Suna thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, giữa Tổng giám đốc Đào và Mộc Như Phương có ân oán gì mà lại tra tấn cô ấy như thế.
- ---
Mộc Như Phương ngoại trừ dị ứng cồn còn bị chảy máu dạ dày.
Nằm ở trong bệnh viện hai ngày cũng không ăn được cái gì, đều dựa vào truyền dịch, thỉnh thoảng uống một chút cháo loãng.
Trong dạ dày nhộn nhạo khó chịu.
Cô mê man ngủ, mê man tỉnh dậy, nhận được điện thoại của Suna: "Này, Mộc Như Phương, chuyện này.. Tổng giám độc Đào chỉ đích danh muốn tìm cô, bảo cô mười phút nữa phải có mặt tại đây."
Mộc Như Phương suy yếu nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn trắng bệch, cô biết, anh ta sao có thể dễ dàng buông tha mình như vậy.
Cô liền khẩn cầu một chút, chờ anh ta tra tấn đủ.
Buông tha cho cô đi.
Buông tha cho cô đi..
Rất rõ ràng, cô không đi được, cô không có khả năng trong mười phút chạy tới Hoàng Đình, ngay cả sực lực xuống giường cô còn không có, rời khỏi máy thở là thở không ra hơi.
Cô ngất đi, sáng hôm sau Suna gọi điện thoại cho cô nói, buổi tối hôm qua giống như trong địa ngục.
Ngài Đào nổi giận, toàn bộ phòng bao lạnh như là hầm băng, Suna cũng biết thân thể Mộc Như Phương vô cùng suy nhược, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác nữa, ai có thể dỗ vị đại gia này: "Mộc Như Phương cơ thể cô thế nào rồi, có thể.. Có thể về Hoàng Đình được không.."
Mộc Như Phương ở trong bệnh viện ba ngày, y tá vừa mới tháo máy đo huyết áp và nhịp tim từ trên tay cô xuống, vừa mới hạ sốt, cũng vừa tháo xong máy thở, đêm đó Mộc Như Phương tới Hoàng Đình một chuyến.
Lúc cô xuất viện y tá đều mở to hai mắt nhìn: "Cô không muốn sống nữa à?"
Muốn, tất nhiên là cô muốn.
Cô coi khinh mạng của mình, không chết được.
Khó chịu hay không khó chịu, chỉ có mình chịu đựng mình rõ ràng nhất.
Lấy một chút thuốc dạ dày, còn có các loại thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm, rời khỏi bệnh viện.
Cô về nhà thăm Nặc Nặc, Nặc Nặc liền nhào tới: "Mẹ."
"Ừm, Nặc Nặc, Nặc Nặc của mẹ để mẹ xem một chút, ba ngày này có ngoan hay không."
"Nặc Nặc rất nghe lời, mỗi lúc trời tối Nặc Nặc đều tự mình đi ngủ, Nặc Nặc rất ngoan." Cô gái nhỏ ôm thật chặt cổ của cô, sợ cô lại đi nữa.
- ---
Mộc Như Phương vốn đã gầy, thêm lần bị bệnh này, cả người gầy liền đi trông thấy, cần nặng ít dọa người, ở trong quần áo nhân viên tạp vụ lại mặc thêm hai tầng áo len, vẫn còn rộng rãi rất rất nhiều.
Đào Gia Thiên chỉ đích danh muốn cô tới.
Suna đứng ở cửa phòng bao nhìn thấy Mộc Như Phương đi tới, có chút lo lắng: "Cô không sao chứ, sao cô lại xuất viện, chờ hầu hạ tốt vị đại gia này, cô lại trở về bệnh viện đi."
Mộc Như Phương lắc đầu.
Không được, cô đâu có nhiều tiền như vậy, tiền nằm viện một ngày là hơn một trăm, cô không thể ở nổi.
Lấy tiền từ trong túi ra, kín đáo đưa cho Suna.
Đây là tiền viện phí.
Suna khoát tay áo: "Không cần."
Cô ta căn dặn: "Cô mau đi vào đi, cẩn thận một chút, Đào gia đang phát cáu, cô đừng chọc giận anh ta, nghe theo anh ta, như thế, cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Mộc Như Phương nhìn thấy quần áo của mình, trái tim rơi xuống đất, quần áo vẫn còn, tiền cũng vẫn còn, vẫn tốt, ván tốt, cô thắng cược, quả nhiên cái mạng này, ông trời không lấy đi.
Cô hủy bỏ tin nhắn chờ gửi trên điện thoại di động, tin nhắn chờ gửi hẹn thời gian tám giờ tối sẽ gửi đi, vẫn còn một tiếng nữa.
Trong điện thoại di động, Nặc Nặc và dì Lý gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cô biết một ngày một đêm mình không trở về, nhất định là Nặc Nặc rất lo lắng.
Cô gọi cho Nặc Nặc một cuộc điện thoại, bên trong tiếng nói của Nặc Nặc mang theo tiếng khóc nức nở, giống như là coi Mộc Như Phương không cần cô bé nữa: "Mẹ, mẹ ở đâu. Mẹ đừng bỏ Nặc Nặc."
Mộc Như Phương vô cùng đau lòng, nhưng Suna còn đang ở đây, cô không thể nói chuyện, cộng thêm cuống họng cô đang khó chịu do uống quá nhiều rượu.
Bác sĩ tới kiểm tra, nói cô có thể nhặt về cái mạng này cũng không tệ rồi, bị dị ứng cồn lại còn uống nhiều rượu như vậy, bảo Suna đi nộp tiền viện phí.
Mộc Như Phương nghĩ tới tiền viện phí, vội vàng muốn xuất viện, bị Suna cản lại: "Cô xem một chút bộ dáng của cô bây giờ như thế nào, đứng cũng còn không vững còn đòi ra viện, bác sĩ nói ít nhất phải nằm viện một tuần."
"Tiền viện phí tôi bỏ ra trước, coi như là cô nợ tôi, sau này làm việc từ từ trả lại tôi sau."
Mộc Như Phương gọi điện thoại cho Từ Dung xin nghỉ, bộ dáng này của cô ban ngày cũng không có cách nào đi làm việc được, xin cô ấy nghỉ hết tháng này luôn.
Trước đó Suna nói: "Mấy ngày nay ban đêm cô cũng không cần đến Đông Hoàng, tôi sẽ xin phép nghỉ thay cô, ở đây nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nói thật, thật sự là Suna lần đầu tiên gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy vì sinh hoạt bôn ba, có một gương mặt tuyệt mỹ như thế, làm sau còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc, vô số đàn ông đều sẽ ngoan ngoãn đưa tới.
- ---
Sau khi Suna rời đi Mộc Như Phương mới gọi điện thoại cho Nặc Nặc, tiếng nói của Nặc Nặc còn mang theo tiếng khóc nức nở, cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Nặc Nặc, mấy ngày nay mẹ có việc, tạm thời con ở nhà bà Lý vài hôm có được hay không."
"Mẹ, Nặc Nặc muốn mẹ."
"Mẹ sẽ trở về sớm thôi, Nặc Nặc ở nhà chờ mẹ mấy ngày, ba ngày có được hay không, ba ngày sau mẹ sẽ trở về. Mẹ cũng nhớ Nặc Nặc. Nặc Nặc nhớ uống thuốc đúng giờ."
"Có thật ba ngày sau mẹ sẽ trở về không?"
"Ừm, thật."
Sau khi Mộc Như Phương cúp điện thoại, cả người đều rất mệt mỏi, có lẽ là bởi vì cơ thể không thoải mái, lại còn bị sốt vẫn chưa hạ, dạ dày cũng khó chịu, cả người mê man, nếu không phải nhờ dưỡng khí, hô hấp của cô cũng rất khó khăn.
- ---
Hoàng Đình.
Bóng đêm thâm trầm, phòng bao kim cương 1 tầng 6.
Suna mang theo mấy cô gái đi vào, loại khách nhân có thân phận tôn quý này cũng phải có quy củ, chơi thì chơi, quy tắc của Hoàng Đình cũng không thể phá hỏng, hai nữ sinh ngồi ở bên cạnh hai ông chủ, Suna ngước mắt nhìn thoáng qua Đào Gia Thiên, đang nghĩ ngợi đi ra.
Chỉ nghe thấy anh ta nói: "Bảo người nhân viên tạp vụ kia tới đây."
Suna biết người anh ta hỏi là Mộc Như Phương, thế nhưng Mộc Như Phương bây giờ còn đang ở trong bệnh viện.
Người đàn ông này cũng thật là đáng sợ, vừa lạnh lùng vừa hung ác.
Suna đi về phía trước mấy bước khẽ tới gần, cảm thấy chung quanh đều là hơi lạnh.
Khiến cho cô ta run rẩy.
"Ngài Đào, Mộc Như Phương bị bệnh, xin nghỉ."
"Bệnh?" Miệng người đàn ông nhai nuốt lấy hai câu này, Suna lập tức nói: "Đúng vậy, cô ấy bị bệnh, rất nặng bây giờ vẫn còn đang trong bệnh viện."
Suna sợ vị đại gia này mất hứng.
"Bệnh viện nào?" Đào Gia Thiên chỉ cho là Mộc Như Phương lấy cớ, bây giờ muốn tránh anh ta, chậm mất rồi.
Lúc anh ta muốn để cô đi cô lại không đi, bây giờ muốn rời khỏi đây, dựa vào Trần Lịch Sênh ư…
Anh ta lại không bằng ý của cô.
"Mười phút, tôi muốn nhìn thấy cô ta, bằng không, chính cô xem mà xử lý!" Lưng anh ta kiêu căng thẳng tắp, hai chân ưu nhã trùng điệp, giọng nói lại là vô cùng lạnh lùng.
Mười phút?
Hô hấp của Suna cứng lại.
Sao có thể được?
Mộc Như Phương còn ở trong bệnh viện mà, sức lực đi đường còn không có, làm sao có thể chạy tới nơi này, hơn nữa đường từ bệnh viện tới đây, ít nhất cũng mất nửa giờ.
Mộc Như Phương bị bệnh thành cái dạng này, mạng cũng là từ trong quỷ môn quan nhặt về, Suna thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, giữa Tổng giám đốc Đào và Mộc Như Phương có ân oán gì mà lại tra tấn cô ấy như thế.
- ---
Mộc Như Phương ngoại trừ dị ứng cồn còn bị chảy máu dạ dày.
Nằm ở trong bệnh viện hai ngày cũng không ăn được cái gì, đều dựa vào truyền dịch, thỉnh thoảng uống một chút cháo loãng.
Trong dạ dày nhộn nhạo khó chịu.
Cô mê man ngủ, mê man tỉnh dậy, nhận được điện thoại của Suna: "Này, Mộc Như Phương, chuyện này.. Tổng giám độc Đào chỉ đích danh muốn tìm cô, bảo cô mười phút nữa phải có mặt tại đây."
Mộc Như Phương suy yếu nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn trắng bệch, cô biết, anh ta sao có thể dễ dàng buông tha mình như vậy.
Cô liền khẩn cầu một chút, chờ anh ta tra tấn đủ.
Buông tha cho cô đi.
Buông tha cho cô đi..
Rất rõ ràng, cô không đi được, cô không có khả năng trong mười phút chạy tới Hoàng Đình, ngay cả sực lực xuống giường cô còn không có, rời khỏi máy thở là thở không ra hơi.
Cô ngất đi, sáng hôm sau Suna gọi điện thoại cho cô nói, buổi tối hôm qua giống như trong địa ngục.
Ngài Đào nổi giận, toàn bộ phòng bao lạnh như là hầm băng, Suna cũng biết thân thể Mộc Như Phương vô cùng suy nhược, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác nữa, ai có thể dỗ vị đại gia này: "Mộc Như Phương cơ thể cô thế nào rồi, có thể.. Có thể về Hoàng Đình được không.."
Mộc Như Phương ở trong bệnh viện ba ngày, y tá vừa mới tháo máy đo huyết áp và nhịp tim từ trên tay cô xuống, vừa mới hạ sốt, cũng vừa tháo xong máy thở, đêm đó Mộc Như Phương tới Hoàng Đình một chuyến.
Lúc cô xuất viện y tá đều mở to hai mắt nhìn: "Cô không muốn sống nữa à?"
Muốn, tất nhiên là cô muốn.
Cô coi khinh mạng của mình, không chết được.
Khó chịu hay không khó chịu, chỉ có mình chịu đựng mình rõ ràng nhất.
Lấy một chút thuốc dạ dày, còn có các loại thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm, rời khỏi bệnh viện.
Cô về nhà thăm Nặc Nặc, Nặc Nặc liền nhào tới: "Mẹ."
"Ừm, Nặc Nặc, Nặc Nặc của mẹ để mẹ xem một chút, ba ngày này có ngoan hay không."
"Nặc Nặc rất nghe lời, mỗi lúc trời tối Nặc Nặc đều tự mình đi ngủ, Nặc Nặc rất ngoan." Cô gái nhỏ ôm thật chặt cổ của cô, sợ cô lại đi nữa.
- ---
Mộc Như Phương vốn đã gầy, thêm lần bị bệnh này, cả người gầy liền đi trông thấy, cần nặng ít dọa người, ở trong quần áo nhân viên tạp vụ lại mặc thêm hai tầng áo len, vẫn còn rộng rãi rất rất nhiều.
Đào Gia Thiên chỉ đích danh muốn cô tới.
Suna đứng ở cửa phòng bao nhìn thấy Mộc Như Phương đi tới, có chút lo lắng: "Cô không sao chứ, sao cô lại xuất viện, chờ hầu hạ tốt vị đại gia này, cô lại trở về bệnh viện đi."
Mộc Như Phương lắc đầu.
Không được, cô đâu có nhiều tiền như vậy, tiền nằm viện một ngày là hơn một trăm, cô không thể ở nổi.
Lấy tiền từ trong túi ra, kín đáo đưa cho Suna.
Đây là tiền viện phí.
Suna khoát tay áo: "Không cần."
Cô ta căn dặn: "Cô mau đi vào đi, cẩn thận một chút, Đào gia đang phát cáu, cô đừng chọc giận anh ta, nghe theo anh ta, như thế, cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
/706
|