Hai chân Mộc Như Phương nặng nề như bị ai gắn chì vào vậy.
Dường như hơi thở của cô bị chặn lại, nhìn đôi mắt đen thẳm mà lại lạnh căm căm ấy cứ giống như hai kẽ băng nứt, giống như vực sâu hun hút.
Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là chạy, mau rời khỏi nơi này, cô thực sự làm vậy, hoảng hốt xông ra cửa, có một cậu ấm huýt gió chặn đường cô lại, đám cậu ấm cô chiêu này đều cảm thấy không khí là lạ, có cô gái bước đến hỏi Mộc Gia Thiên, ỏn ẻo hỏi: "Anh Thiên, anh quen với phục vụ này hả?"
"Quen biết?" Anh nheo mắt, chỉ vào Mộc Như Phương: "Suýt chút nữa cô ta đã hại chết tôi, các người nói coi tôi có biết hay không?"
Sắc mặt mấy cô chiêu đứng cạnh thoắt chốc đã thay đổi.
Không khí cứ từa tựa như ngày đông khắc nghiệt vậy.
Ngưng tụ thành băng.
Mộc Như Phương siết chặt bàn tay, thậm chí ngón tay đâm vào da thịt, chỉ nghe thấy tai mình ong ong, đám người trong phòng đều thức thời đi ra cả, chỉ còn lại hai người Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương.
Anh đứng dậy đi về phía trước, bước về bóng người mảnh khảnh gầy gò ấy: "Mộc Như Phương, người bạn cũ, nhìn thấy tôi còn trốn cái gì, không chào hỏi một tiếng sao?"
Cửa bị khóa lại rồi.
Cô quay người lại, nhìn thân hình cao lớn của anh, cổ họng run run rẩy rẩy, hai năm rồi, cô đã ở nơi lạnh lẽo tối tăm đó hai năm, cái nơi u ám không có ánh mặt trời, mỗi ngày cô đều nhớ đến Đào Gia Thiên.
Có người hỏi cô có thấy hối hận không?
Hối hận lúc ấy đã làm vậy, hối hận đã chuốc độc anh.
Nhưng mà, mẹ của cô, em gái của cô đều chết dưới tay đám quỷ ma họ Đào này, cô muốn báo thù, chẳng qua cô may mắn có được gương mặt xinh đẹp nên mới còn sống, được Đào Gia Thiên đưa về mà thôi.
Cô hận, thật sự rất hận!
Nhưng người đàn ông ấy thật sự đối xử rất tốt với cô, cho cô tất cả những gì cô muốn, mỗi lần nhắm mắt lại cô đều nhớ về mẹ và đứa em gái còn bé bỏng của mình, bị một câu nói của Đào Quân Kiệt làm ngã xuống trước mặt cô.
Chỉ còn mình cô, sống sót trên cõi đời này.
Cô hận nhà họ Đào, cô hận Đào Gia Thiên.
Cô hận sao hắn không chết đi, nhưng cô cũng sợ hãi, cô yêu người đàn ông này, ly nước trà có chứa thuốc độc ấy, cô đã giảm liều lượng lại, chứ bằng không sao anh sống được đến giờ.
Bởi vì, cô hối hận rồi, cô đã phải lòng anh.
Thích một đứa con trai của kẻ thù giết chết cả nhà mình.
Đang thả mình trôi theo dòng hồi ức, bỗng dưng cổ họng cô lại bị bóp chặt.
Mộc Như Phương hít thở không thông.
Cô cảm nhận được cơn đau của việc nghẹt thở, gương mặt đẹp đẽ tà ác ấy xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt đen hun hút như mãnh thú, nhìn trân trân con mồi của mình, ánh mắt lạnh lùng như có thể xuyên thấu vào từng lỗ chân lông của cô vậy.
"Mộc Như Phương, có phải cô thấy bất ngờ lắm đúng không, tôi còn chưa chết?"
Đào Gia Thiên nhìn gương mặt cô dần đỏ lên vì nghẹt thở, thưởng thức nỗi đau đớn của cô, bốn năm nay, anh tìm cô ta khắp mọi nơi, rốt cuộc cũng để cho anh bắt được rồi, anh quay người, đè cổ cô lên ghế sô pha rồi cúi đầu, hơi thở ẩm ướt mà nóng bỏng của anh phả bên tai cô: "Làm cô thất vọng rồi, tôi chưa chết được."
Dường như âm thanh ấy vang vọng lên từ dưới địa ngục sâu thẳm, đè nặng bên tai cô.
Bóng người nặng nề trước mắt Mộc Như Phương, cô cứ ngỡ như mình sắp chết rồi, tim đập dồn dập, gõ liên hồi bên màng nhĩ, thế nhưng, người đàn ông ấy lại buông cô ra.
Cô ngã khụy xuống tấm thảm trên mặt đất, vòng tay ôm lấy ngực mình, hít thở điên cuồng cho không khí tràn vào cổ họng, cô còn đang há miệng thở dốc đã nhìn thấy đôi giày da đen đập vào tầm mắt.
Cô gọi tên anh bằng giọng nói khàn khàn: "Đào Gia Thiên."
Người đàn ông ấy cao cao tại thượng nhìn cô, như một vị vương đứng trên đỉnh cao, nhếch miệng cười: "Chỉ là một con chó thì có tư cách gì gọi tên tôi, không phải nói cô là con câm sao? Sao lại biết nói chuyện rồi."
Anh ta khom lưng, chiếc áo sơ mi đắt tiền không một vết nhăn, vươn tay bóp mặt cô, tháo cặp kính cô đang đeo xuống nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, rồi chợt tỉnh táo lại, chỉ một giây mà thôi. Anh quay đầu đi nơi khác, bước ra mở của, gọi hai cậu ấm đứng bên ngoài vào.
"Anh Thiên, có việc gì vậy ạ?" Hai người nọ liếc nhìn Mộc Như Phương nằm rũ trên mặt đất.
Đào Gia Thiên lạnh lùng nói: "Thưởng con đàn bà này cho các cậu, thoải mái chơi đùa."
"Hả?" Hai cậu ấm nọ ngớ người ra, một đứa phục vụ mà thôi, đùa bỡn một chút còn được, mà nếu chơi thật thì chả phải hơi cụt hứng rồi hay sao, dù sao cũng chỉ là đứa phục vụ mà thôi, lúc hai cậu ấm nọ đi qua đều thấy sững sờ.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh tế của người phụ nữ nằm dưới đất, không phải kiểu vẻ đẹp tầm thường dung tộc mà là một nhan sắc trong sáng không vướng bụi trần, làn da hơi tối nhưng không ảnh hưởng gì đến mỹ cảm, trong trẻo mà lại có nét yêu kiều, còn đôi mắt này nữa, đẹp thấu xương.
Cuống họng Mộc Như Phương đau buốt, tai ong ong chỉ nghe được mỗi một câu: "Con đàn bà này, thưởng cho các cậu thoải mái chơi đùa." Đôi mắt đẹp của cô trừng to: "Đừng …Đừng mà…"
Cô giãy giụa hết sức để xông ra ngoài cửa, Đào Gia Thiên lại vừa khéo đứng ngay đó, cô lảo đảo bị hai người nọ ghì chặt cánh tay, mặt cắt không còn chút máu, khàn giọng thét lên: "Đừng mà, Đào Gia Thiên…Đừng mà …"
Ánh mắt của cô chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi kinh hoàng, Đào Gia Thiên tao nhã, cao quý quay người đi, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Hai cậu ấm nọ bình thường rất thích cắn thuốc, họ đã chơi không ít em gái hầu ở đây rồi, chơi rất hăng say, lúc mới nhìn thấy Mộc Như Phương, trong mắt bọn họ chỉ có sự kích động, lần đầu tiên mới trông thấy nhan sắc đẹp tuyệt trần như vậy.
Mộc Như Phương hết đường trốn.
Đồ đạc bị xé rách, cô hốt hoảng giãy giụa: "Buông ra, buông tôi ra!"
Cô nhìn hai gương mặt phía trước, máu toàn thân dường như đang run rẩy, cô chỉ là con gái mà thôi, nào có khỏe được như hai người đàn ông bọn họ, cho dù Mộc Như Phương có gắng sức vùng vẫy thế nào đều không được, mái tóc đen bung ra từ cây kẹp, hai dòng lệ chảy dọc xuống theo khóe mắt, một gương mặt dầu mỡ vùi sâu vào ngực cô, cô cố gắng đẩy anh ta ra.
Trong giây phút đó, cô thật sự, rất muốn chết.
Đào Gia Thiên đứng ngoài cửa phòng, tuy hiệu quả cách âm ở nơi đây rất tốt nhưng anh vẫn nghe được tiếng thét vỡ vụn của người phụ nữ bên trong dội ra, anh nhắm mắt lại, gương mặt sắc sảo lạnh lùng, rít vào điếu thuốc, bỗng dưng thấy lòng này nảy sinh cảm giác buồn bực đến lạ.
Có một loại cảm xúc rất chi là quái dị.
Anh lắc lắc đầu, muốn đẩy cảm giác kỳ quái này ra khỏi đầu, trong phòng chỉ còn tiếng rít gào chửi bới, anh nhíu mày đẩy cửa bước vào trong.
Rồi nhìn thấy bóng người ngã trên tấm thảm trải sàn, bị tát và cái, trên đầu của một cậu ấm đều là máu.
Nhìn thấy Đào Gia Thiên bước vào, người không bị thương nói: "Cô ta đâm ra tay ác thật."
Trên mặt đất có chai bia vỡ vụn.
Vẻ mặt của cậu ấm bị thương rất dữ dằn, đầu đều là máu, Đào Gia Thiên bảo bọn họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Anh và Mộc Như Phương.
Người phụ nữ nằm trên thảm dường như không còn hít thở.
Mái tóc đen rũ rượi trên mặt, anh hút hai điếu thuốc, làn khói trắng làm cho đường nét gương mặt điển trai của anh trở nên mơ hồ, anh bước qua vén mái tóc của cô lên, nhìn vết máu vương lại trên khóe môi.
Bị hai cậu ấm nọ đánh rách ra.
"Tính tình cũng bướng bỉnh quá ha." Anh bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo: "Đừng giả chết với tôi, nghe nói dưới lầu có mấy người khách lẻ, người vùng khác, không bằng giao cô cho bọn họ, đám khách đó thích chơi loại đàn bà bướng bỉnh như cô nhất."
Lông mi cô run rẩy không ngừng, cả người run lẩy bẩy: "Đừng mà..."
Người đàn ông ấy cúi đầu, kéo thân người gầy gò của cô đến trước mặt mình, máu lạnh vô tình nói bằng chất giọng trầm trầm: "Thế thì cầu xin tôi, cầu xin tôi chơi cô."
Dường như hơi thở của cô bị chặn lại, nhìn đôi mắt đen thẳm mà lại lạnh căm căm ấy cứ giống như hai kẽ băng nứt, giống như vực sâu hun hút.
Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là chạy, mau rời khỏi nơi này, cô thực sự làm vậy, hoảng hốt xông ra cửa, có một cậu ấm huýt gió chặn đường cô lại, đám cậu ấm cô chiêu này đều cảm thấy không khí là lạ, có cô gái bước đến hỏi Mộc Gia Thiên, ỏn ẻo hỏi: "Anh Thiên, anh quen với phục vụ này hả?"
"Quen biết?" Anh nheo mắt, chỉ vào Mộc Như Phương: "Suýt chút nữa cô ta đã hại chết tôi, các người nói coi tôi có biết hay không?"
Sắc mặt mấy cô chiêu đứng cạnh thoắt chốc đã thay đổi.
Không khí cứ từa tựa như ngày đông khắc nghiệt vậy.
Ngưng tụ thành băng.
Mộc Như Phương siết chặt bàn tay, thậm chí ngón tay đâm vào da thịt, chỉ nghe thấy tai mình ong ong, đám người trong phòng đều thức thời đi ra cả, chỉ còn lại hai người Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương.
Anh đứng dậy đi về phía trước, bước về bóng người mảnh khảnh gầy gò ấy: "Mộc Như Phương, người bạn cũ, nhìn thấy tôi còn trốn cái gì, không chào hỏi một tiếng sao?"
Cửa bị khóa lại rồi.
Cô quay người lại, nhìn thân hình cao lớn của anh, cổ họng run run rẩy rẩy, hai năm rồi, cô đã ở nơi lạnh lẽo tối tăm đó hai năm, cái nơi u ám không có ánh mặt trời, mỗi ngày cô đều nhớ đến Đào Gia Thiên.
Có người hỏi cô có thấy hối hận không?
Hối hận lúc ấy đã làm vậy, hối hận đã chuốc độc anh.
Nhưng mà, mẹ của cô, em gái của cô đều chết dưới tay đám quỷ ma họ Đào này, cô muốn báo thù, chẳng qua cô may mắn có được gương mặt xinh đẹp nên mới còn sống, được Đào Gia Thiên đưa về mà thôi.
Cô hận, thật sự rất hận!
Nhưng người đàn ông ấy thật sự đối xử rất tốt với cô, cho cô tất cả những gì cô muốn, mỗi lần nhắm mắt lại cô đều nhớ về mẹ và đứa em gái còn bé bỏng của mình, bị một câu nói của Đào Quân Kiệt làm ngã xuống trước mặt cô.
Chỉ còn mình cô, sống sót trên cõi đời này.
Cô hận nhà họ Đào, cô hận Đào Gia Thiên.
Cô hận sao hắn không chết đi, nhưng cô cũng sợ hãi, cô yêu người đàn ông này, ly nước trà có chứa thuốc độc ấy, cô đã giảm liều lượng lại, chứ bằng không sao anh sống được đến giờ.
Bởi vì, cô hối hận rồi, cô đã phải lòng anh.
Thích một đứa con trai của kẻ thù giết chết cả nhà mình.
Đang thả mình trôi theo dòng hồi ức, bỗng dưng cổ họng cô lại bị bóp chặt.
Mộc Như Phương hít thở không thông.
Cô cảm nhận được cơn đau của việc nghẹt thở, gương mặt đẹp đẽ tà ác ấy xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt đen hun hút như mãnh thú, nhìn trân trân con mồi của mình, ánh mắt lạnh lùng như có thể xuyên thấu vào từng lỗ chân lông của cô vậy.
"Mộc Như Phương, có phải cô thấy bất ngờ lắm đúng không, tôi còn chưa chết?"
Đào Gia Thiên nhìn gương mặt cô dần đỏ lên vì nghẹt thở, thưởng thức nỗi đau đớn của cô, bốn năm nay, anh tìm cô ta khắp mọi nơi, rốt cuộc cũng để cho anh bắt được rồi, anh quay người, đè cổ cô lên ghế sô pha rồi cúi đầu, hơi thở ẩm ướt mà nóng bỏng của anh phả bên tai cô: "Làm cô thất vọng rồi, tôi chưa chết được."
Dường như âm thanh ấy vang vọng lên từ dưới địa ngục sâu thẳm, đè nặng bên tai cô.
Bóng người nặng nề trước mắt Mộc Như Phương, cô cứ ngỡ như mình sắp chết rồi, tim đập dồn dập, gõ liên hồi bên màng nhĩ, thế nhưng, người đàn ông ấy lại buông cô ra.
Cô ngã khụy xuống tấm thảm trên mặt đất, vòng tay ôm lấy ngực mình, hít thở điên cuồng cho không khí tràn vào cổ họng, cô còn đang há miệng thở dốc đã nhìn thấy đôi giày da đen đập vào tầm mắt.
Cô gọi tên anh bằng giọng nói khàn khàn: "Đào Gia Thiên."
Người đàn ông ấy cao cao tại thượng nhìn cô, như một vị vương đứng trên đỉnh cao, nhếch miệng cười: "Chỉ là một con chó thì có tư cách gì gọi tên tôi, không phải nói cô là con câm sao? Sao lại biết nói chuyện rồi."
Anh ta khom lưng, chiếc áo sơ mi đắt tiền không một vết nhăn, vươn tay bóp mặt cô, tháo cặp kính cô đang đeo xuống nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, rồi chợt tỉnh táo lại, chỉ một giây mà thôi. Anh quay đầu đi nơi khác, bước ra mở của, gọi hai cậu ấm đứng bên ngoài vào.
"Anh Thiên, có việc gì vậy ạ?" Hai người nọ liếc nhìn Mộc Như Phương nằm rũ trên mặt đất.
Đào Gia Thiên lạnh lùng nói: "Thưởng con đàn bà này cho các cậu, thoải mái chơi đùa."
"Hả?" Hai cậu ấm nọ ngớ người ra, một đứa phục vụ mà thôi, đùa bỡn một chút còn được, mà nếu chơi thật thì chả phải hơi cụt hứng rồi hay sao, dù sao cũng chỉ là đứa phục vụ mà thôi, lúc hai cậu ấm nọ đi qua đều thấy sững sờ.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh tế của người phụ nữ nằm dưới đất, không phải kiểu vẻ đẹp tầm thường dung tộc mà là một nhan sắc trong sáng không vướng bụi trần, làn da hơi tối nhưng không ảnh hưởng gì đến mỹ cảm, trong trẻo mà lại có nét yêu kiều, còn đôi mắt này nữa, đẹp thấu xương.
Cuống họng Mộc Như Phương đau buốt, tai ong ong chỉ nghe được mỗi một câu: "Con đàn bà này, thưởng cho các cậu thoải mái chơi đùa." Đôi mắt đẹp của cô trừng to: "Đừng …Đừng mà…"
Cô giãy giụa hết sức để xông ra ngoài cửa, Đào Gia Thiên lại vừa khéo đứng ngay đó, cô lảo đảo bị hai người nọ ghì chặt cánh tay, mặt cắt không còn chút máu, khàn giọng thét lên: "Đừng mà, Đào Gia Thiên…Đừng mà …"
Ánh mắt của cô chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi kinh hoàng, Đào Gia Thiên tao nhã, cao quý quay người đi, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Hai cậu ấm nọ bình thường rất thích cắn thuốc, họ đã chơi không ít em gái hầu ở đây rồi, chơi rất hăng say, lúc mới nhìn thấy Mộc Như Phương, trong mắt bọn họ chỉ có sự kích động, lần đầu tiên mới trông thấy nhan sắc đẹp tuyệt trần như vậy.
Mộc Như Phương hết đường trốn.
Đồ đạc bị xé rách, cô hốt hoảng giãy giụa: "Buông ra, buông tôi ra!"
Cô nhìn hai gương mặt phía trước, máu toàn thân dường như đang run rẩy, cô chỉ là con gái mà thôi, nào có khỏe được như hai người đàn ông bọn họ, cho dù Mộc Như Phương có gắng sức vùng vẫy thế nào đều không được, mái tóc đen bung ra từ cây kẹp, hai dòng lệ chảy dọc xuống theo khóe mắt, một gương mặt dầu mỡ vùi sâu vào ngực cô, cô cố gắng đẩy anh ta ra.
Trong giây phút đó, cô thật sự, rất muốn chết.
Đào Gia Thiên đứng ngoài cửa phòng, tuy hiệu quả cách âm ở nơi đây rất tốt nhưng anh vẫn nghe được tiếng thét vỡ vụn của người phụ nữ bên trong dội ra, anh nhắm mắt lại, gương mặt sắc sảo lạnh lùng, rít vào điếu thuốc, bỗng dưng thấy lòng này nảy sinh cảm giác buồn bực đến lạ.
Có một loại cảm xúc rất chi là quái dị.
Anh lắc lắc đầu, muốn đẩy cảm giác kỳ quái này ra khỏi đầu, trong phòng chỉ còn tiếng rít gào chửi bới, anh nhíu mày đẩy cửa bước vào trong.
Rồi nhìn thấy bóng người ngã trên tấm thảm trải sàn, bị tát và cái, trên đầu của một cậu ấm đều là máu.
Nhìn thấy Đào Gia Thiên bước vào, người không bị thương nói: "Cô ta đâm ra tay ác thật."
Trên mặt đất có chai bia vỡ vụn.
Vẻ mặt của cậu ấm bị thương rất dữ dằn, đầu đều là máu, Đào Gia Thiên bảo bọn họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Anh và Mộc Như Phương.
Người phụ nữ nằm trên thảm dường như không còn hít thở.
Mái tóc đen rũ rượi trên mặt, anh hút hai điếu thuốc, làn khói trắng làm cho đường nét gương mặt điển trai của anh trở nên mơ hồ, anh bước qua vén mái tóc của cô lên, nhìn vết máu vương lại trên khóe môi.
Bị hai cậu ấm nọ đánh rách ra.
"Tính tình cũng bướng bỉnh quá ha." Anh bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo: "Đừng giả chết với tôi, nghe nói dưới lầu có mấy người khách lẻ, người vùng khác, không bằng giao cô cho bọn họ, đám khách đó thích chơi loại đàn bà bướng bỉnh như cô nhất."
Lông mi cô run rẩy không ngừng, cả người run lẩy bẩy: "Đừng mà..."
Người đàn ông ấy cúi đầu, kéo thân người gầy gò của cô đến trước mặt mình, máu lạnh vô tình nói bằng chất giọng trầm trầm: "Thế thì cầu xin tôi, cầu xin tôi chơi cô."
/706
|