Tô Ngọc Kỳ rũ mắt nhìn cô gái đang nằm trong khuỷu tay mình.
Một khuôn mặt tái nhợt mà dịu dàng.
Bởi lên cơn sốt nên cả người có vẻ vô cùng yếu ớt.
Đôi mắt người đàn ông thâm thuý, khiến người khác nhìn không rõ lắm, dường như nghĩ tới những chuyện cô đã làm, đáy mắt rõ ràng hiện lên tia chán ghét.
“Đã hai ngày rồi, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh! Bác sĩ các người làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Trong phòng bệnh vang lên tiếng quát tháo giận dữ của người đàn ông.
Nữ y tá đang truyền dịch cho cô gái nằm trên giường bệnh run rẩy, “Thưa ngài… Bà xã của ngài bởi vì sốt cao lại thêm thiếu máu, nên mới dẫn tới ngất xỉu, hẳn là sắp tỉnh rồi.”
Thiếu máu?
Tô Ngọc Kỳ châm một điếu thuốc, rít hai hơi, ấn đường nhíu lại.
Y tá muốn nhắc nhở anh không được hút thuốc trong phòng bệnh, nhưng lại không có dũng khí lên tiếng, sau khi truyền dịch cho cô gái trên giường bệnh xong bèn rời khỏi đó.
Sau khi y tá rời đi không lâu.
Cố Uyên mở mắt ra.
Cô vừa mới loáng thoáng nghe thấy có tiếng gì đó.
Người đàn ông thấy hình như cô đã tỉnh lại, bèn ném điếu thuốc trên tay đi, đứng lên đi tới cạnh giường bệnh, rũ mắt nhìn cô. Mà sau khi Cố Uyên tỉnh lại, lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Sao anh lại ở đây.
Trông thấy sắc mặt anh kém như vậy.
Cô lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Quên đi, cứ tiếp tục giả vờ ngủ vậy.
Tô Ngọc Kỳ chìa tay nắm lấy cằm cô, hơi hơi dùng sức, giọng nói lạnh lùng mà khinh thường, “Tỉnh rồi thì mở mắt ra, đừng giả chết với tôi.”
Cố Uyên giật giật mí mắt, mở mắt ra một lần nữa. Cả người cô không có khí lực gì, vừa mở miệng nói chuyện giọng đã khàn khàn vô cùng, lộ ra hơi thở yếu ớt, “Có chuyện gì sao?”
Cố Uyên thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ sẽ đưa cô tới bệnh viện.
Chẳng qua, tính tình, vẫn dở tệ như trước.
“Xem ra tôi thực sự nên để cô chết trong biệt thự mới phải, bản thân phát sốt mà cũng không biết sao? Lưu Thanh Vũ, nếu đây cũng là một trong những thủ đoạn của cô, thì tôi cảm thấy loại đàn bà như cô quả thật rất đáng sợ, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn gì."
Trong lòng Cố Uyên nở nụ cười, giật giật đôi môi tái nhợt khô khốc, cô cũng thật sự không ngờ mình sẽ bị ngất, nhưng lại không biết giải thích với Tô Ngọc Kỳ như thế nào, "Nếu trong lòng anh Tô đã nghĩ như vậy, thì sao anh không để tôi chết ở trong biệt thự luôn đi, như vậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi chết rồi, anh có thể cưới cô Tống của anh, cũng không phải thường xuyên đối mặt rồi ra vẻ chán ghét tôi như vậy nữa."
Cố Uyên nói xong, mạnh mẽ nghiêng đầu.
Tay của người đàn ông buông ra.
“Nếu mợ Tô của tôi đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thì xem ra cũng khoẻ rồi, nếu đã không sao thì buổi tối đi tham gia một buổi dạ tiệc cùng tôi.” Lúc Tô Ngọc Kỳ rời đi vứt lại cho cô một câu.
“Nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng làm tôi bẽ mặt.”
Lúc xế chiều, Cố Uyên xuất viện.
Bị y tá ngăn lại.
“Cô này, cơ thể của cô rất suy yếu, ngay cả đi đường cũng đi không vững, sao lại vội vã muốn ra viện như vậy… Cơn sốt của cô còn chưa hạ đâu…”
Cố Uyên đương nhiên biết tình trạng cơ thể mình.
Cô từ chối y tá rồi đi ra ngoài.
Cố Uyên không đem theo điện thoại di động, chìa khoá gì gì đó cũng không mang.
Tất cả mọi thứ đều để trong biệt thự.
May mà bảo vệ ở khu biệt thự nhận ra cô, liên hệ người quản lý tài sản dùng chìa khoá dự phòng mở cửa cho cô.
Cố Uyên nói một tiếng “Cảm ơn.”
Cô lên lầu, nằm trong bệnh viện một ngày, cô cảm thấy trên người dính đầy mùi thuốc sát trùng.
Tắm một cái.
Mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Cô nhịn xuống từng cơn choáng váng.
Mở tủ quần áo ra, nhìn đống quần áo bên trong.
Từng món âu phục tinh xảo xinh đẹp.
Trong đống quần áo này có đầy đủ các nhãn hiệu cao cấp.
Phần lớn đều do Trần Quân Mai mua cho cô.
Thế nhưng cô không thích những kiểu dáng phô trương này.
Ngón tay Cố Uyên đảo qua từng bộ quần áo, cuối cùng dừng lại ở một bộ váy liền dài màu đỏ.
Ánh mắt cô kiên định.
Chọn bộ này đi.
Buổi tối lúc bảy giờ.
Cố Uyên đứng ở cửa phòng tiệc.
Hoàng Hưng nói với cô, “Mợ chủ, anh Tô ở bên trong, cô đi vào trước đi, tôi còn có chút việc.”
“Cảm ơn cậu.”
Cố Uyên thản nhiên nói một tiếng, sau đó ngước mắt, đi vào trong phòng tiệc.
Khoảnh khắc cô bước vào trong phòng tiệc, dường như có không ít ánh mắt dừng lại trên người Cố Uyên.
Có cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lẫn ánh mắt kinh ngạc.
Cố Uyên mặc một chiếc váy đỏ, làm nổi bật lên màu da tuyết trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng càng thêm tinh xảo đẹp đẽ. Khung xương của cô hơi nhỏ, mặc chiếc váy đỏ này, có vẻ hết sức động lòng người, vòng eo nhỏ nhắn, khiến không ít đàn ông phải đưa mắt nhìn qua...
Tô Ngọc Kỳ bị một đám ông tổng bao vây xung quanh, ngón tay bưng ly thủy tinh, lơ đãng ngước mắt trông thấy bóng dáng màu đỏ kia. Bóng dáng kia xinh đẹp như lửa, khiến ánh mắt của anh hơi cứng lại.
Cười lạnh một tiếng, mặc như vậy tới đây quyến rũ đàn ông sao?
"Giám đốc Tô, tôi mời cậu một ly.."
Một vị giám đốc nịnh hót cười.
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt cong lên khoé miệng, anh uống cạn rượu trong ly, rồi thản nhiên nói, “Hôm nay, chúng ta không bàn chuyện công việc.”
“Phải phải phải.”
Một người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, cậu ta nhìn theo ánh mắt anh, rồi dừng lại trên người bóng dáng màu đỏ mảnh khảnh kia.
Cậu ta hé mắt, “Anh ba, anh đang nhìn gì thế? Anh là người đã có gia đình rồi, cứ lộ liễu nhìn một cô gái như vậy, không thích hợp đâu. Có điều không thể không nói, cô gái này dáng dấp quả thật xinh đẹp, khí chất cũng không tồi…Nếu anh thật sự vừa ý…”
Tô Ngọc Kỳ thu hồi tầm mắt từ trên người bóng dáng kia, nhìn Mạc Kiên Trung, người bạn lâu năm của mình, “Từ Mỹ về mà sao không nói trước một tiếng, để tôi đi đón cậu.”
Mạc Kiên Trung cười cười, cầm ly lên chạm vào ly rượu của anh, “Gấp gáp cái gì, em có chân, tự tới được.”
Tô Ngọc Kỳ cười cười, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã phát hiện không thấy bóng dáng màu đỏ kia đâu nữa.
Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt quét một vòng xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy.
Người phụ nữ này, không yên phận một chút mà lại chạy loạn khắp nơi, đi đâu rồi không biết.
Ở đây Cố Uyên không quen bất cứ ai.
Cô lại không tìm được Tô Nghiễn Kỳ.
Bụng đã đói vô cùng rồi.
Cô bèn một bưng một chồng bánh ngọt, một ly nước trái cây, tới khu nghỉ ngơi ngồi. Sau khi ăn vài miếng, cô cảm thấy có chút khí lực, bèn xuyên qua hương hoa nồng nàn, ngắm nhìn phòng tiệc xanh vàng rực rỡ bên ngoài.
Nếu Tô Ngọc Kỳ không tìm, vậy thì chứng tỏ, cũng không có chuyện gì cần tới cô, đã như vậy, Cố Uyên chi bằng cứ yên lặng ngồi ở chỗ này.
Chờ tới sau khi bữa tiệc kết thúc rồi rời đi.
Ở khu nghỉ ngơi có vài vị tiểu thư quyền quý.
Cô ngồi nghe mấy người đối phương trò chuyện.
Cố Uyên nghe xong đã hiểu rõ tình hình, đây là dạ tiệc từ thiện do nhà họ Hạ, danh môn thế gia ở thành phố Hải Châu tổ chức.
Qua qua lại lại, có thể bước vào phòng tiệc, đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Hải Châu.
Cố Uyên uống một ngụm nước trái cây.
Từ từ rũ mắt xuống.
Nhà họ Hạ…
Hẳn là sẽ không tình cờ gặp phải anh ta đâu nhỉ...
Nhưng Cố Uyên thật sự không ngờ.
Ở trong bữa tiệc này.
Cô thực sự gặp lại Hạ Cường Nam.
Cố Uyên buông ly đang cầm trong tay ra, đi vào toilet. Lúc từ toilet đi ra, ở nơi hành lang dài yên tĩnh tao nhã, cô trông thấy trên vách tường chạm trổ hoa văn, là một bộ âu phục hạng sang màu xám tro được làm thủ công, người đàn ông kia đang rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Ấn đường hơi cứng lại.
Dường như nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia ngẩng đầu lên, nói, “Thanh Tú, bà nội bảo anh mau qua đó, em…”
Đang nói.
Khoảnh khắc ánh mắt người đàn ông kia dừng lại trên người Cố Uyên, tiếng nói đột nhiên ngừng lại.
Đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Ngón tay Cố Uyên có chút cứng ngắc mà cuộn lại, lưng hơi cứng đờ, cô xoay người, nhanh chóng rời đi.
Mà thanh âm của người đàn ông, lại từ sau lưng vang lên, "Uyên à."
Cố Uyên dừng bước, bởi vì cảm mạo phát sốt mà tiếng nói khàn khàn, thế nhưng cũng vì vậy mới che giấu được sự run rẩy trong giọng nói, lộ ra khí tức lười biếng, "Anh Hạ, đã lâu không gặp."
Hạ Cường Nam nhìn bóng lưng của cô, cô không muốn quay đầu nhìn anh ta, đáy mắt mừng rỡ của người đàn ông bị vẻ buồn bã bao trùm, “Uyên à, em vẫn chưa tha thứ cho anh…"
"Chuyện trước kia, không cần nhắc lại nữa."
Cố Uyên nói, đi về phía trước.
Hạ Cường Nam nhìn theo bóng lưng Cố Uyên, đang muốn đuổi theo, cửa phòng vệ sinh mở ra, Sở Thanh Tú từ bên trong bước ra, ngón tay trắng nõn khoác lên cánh tay Hạ Cảnh Nam, giọng nói mềm mại, "Cường Nam, chúng ta đi thôi."
"…Ừm."
Ánh mắt Hạ Cường Nam vẫn dừng lại trên người bóng dáng màu đỏ kia.
Cố Uyên đi tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Cô làm sao cũng không ngờ, lại gặp phải Hạ Cường Nam ở chỗ này, thật đúng là…
Càng không muốn gặp, lại càng là không thể buông tha.
Hạ Cường Nam, là thời cấp ba…
Cô vẫn luôn đem đoạn tình cảm này dằn xuống đáy lòng, thời điểm anh ta trở thành con nuôi của nhà họ Hạ, Hạ Cường Nam đã không còn là người cô từng thích nữa, đương nhiên, hiện tại chắc hẳn anh ta đã kết hôn rồi.
Nếu như nói, Cố Uyên còn có một chút ký ức mỏng manh nào về thành phố Hải Châu, vậy thì, nguyên nhân chắc hẳn cũng là vì Hạ Cường Nam.
Khoảng thời gian học cấp ba kia, thật sự là những tháng ngày mà cô vui vẻ nhất.
Người luôn đem đến ấm áp cho mình thuở thiếu thời.
Đến hiện tại, cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Sau khi anh ta đi Mỹ, Cố Uyên bèn rời khỏi thành phố Hải Châu, lúc đó, Cố Uyên cũng chẳng có dự định gặp lại Hạ Cường Nam một lần nữa. Thật không ngờ, bốn năm sau, vậy mà họ lại gặp nhau dưới tình huống như thế này.
Đoạn ký ức ấy, cô đã sớm…
Bây giờ nhớ lại, Cố Uyên nhàn nhạt thở dài một tiếng.
Giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương.
Điện thoại di động vang lên.
Cố Uyên lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra…Thấy trên màn hình có một tin nhắn ngắn được gửi tới, là tin nhắn của Hoàng Hưng, "Mợ chủ, cô đang ở đâu, anh Tô đang tìm cô."
Tìm cô?
Cố Uyên nhanh chóng đi vào trong phòng tiệc.
Từ xa đã trông thấy người đàn ông mặc âu phục, anh tuấn rắn rỏi.
Người đàn ông này, cho dù ở nơi nào, dường như cũng đều là tâm điểm, chỉ liếc mắt một cái, đã trông thấy.
Cố Uyên đi về phía đó.
Tô Ngọc Kỳ đang nói chuyện phiếm với vợ chồng Hạ Chính Tùng, nghiêng đầu sang một bên, đã trông thấy bóng dáng đang đang đi về phía mình kia. Anh vươn tay ra, giọng nói dịu dàng, "Thanh Vũ, ở đây.”
Cố Uyên đi tới bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, nắm lấy…
Bàn tay đang đưa tới của người đàn ông.
Bàn tay anh dày rộng, ấm áp.
Khiến Cố Uyên sợ hãi.
Mạc Kiên Trung ở bên cạnh nhìn thấy mà hai mắt trợn to.
Anh ba cái này cái này..
Ôi trời ơi, vậy mà anh ba lại còn chủ động nắm tay một cô gái.
Đừng nên trách cậu ta quá nhiều chuyện…
Chỉ là, con người anh ba tính cách lạnh nhạt, ngay cả Tống Ánh San đi theo bên người anh ba đã vài năm, nói dễ nghe thì cũng coi như một hồng nhan tri kỉ, còn nói khó nghe, thì chính là một người đi theo bên người anh ba, thỉnh thoảng cùng anh ba nói chuyện trên trời dưới đất mà thôi.
Nếu không phải vì chuyện kia, đoán chừng anh ba cũng sẽ không giữ Tống Ánh San lại bên người.
Một khuôn mặt tái nhợt mà dịu dàng.
Bởi lên cơn sốt nên cả người có vẻ vô cùng yếu ớt.
Đôi mắt người đàn ông thâm thuý, khiến người khác nhìn không rõ lắm, dường như nghĩ tới những chuyện cô đã làm, đáy mắt rõ ràng hiện lên tia chán ghét.
“Đã hai ngày rồi, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh! Bác sĩ các người làm ăn kiểu gì thế không biết?”
Trong phòng bệnh vang lên tiếng quát tháo giận dữ của người đàn ông.
Nữ y tá đang truyền dịch cho cô gái nằm trên giường bệnh run rẩy, “Thưa ngài… Bà xã của ngài bởi vì sốt cao lại thêm thiếu máu, nên mới dẫn tới ngất xỉu, hẳn là sắp tỉnh rồi.”
Thiếu máu?
Tô Ngọc Kỳ châm một điếu thuốc, rít hai hơi, ấn đường nhíu lại.
Y tá muốn nhắc nhở anh không được hút thuốc trong phòng bệnh, nhưng lại không có dũng khí lên tiếng, sau khi truyền dịch cho cô gái trên giường bệnh xong bèn rời khỏi đó.
Sau khi y tá rời đi không lâu.
Cố Uyên mở mắt ra.
Cô vừa mới loáng thoáng nghe thấy có tiếng gì đó.
Người đàn ông thấy hình như cô đã tỉnh lại, bèn ném điếu thuốc trên tay đi, đứng lên đi tới cạnh giường bệnh, rũ mắt nhìn cô. Mà sau khi Cố Uyên tỉnh lại, lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Sao anh lại ở đây.
Trông thấy sắc mặt anh kém như vậy.
Cô lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Quên đi, cứ tiếp tục giả vờ ngủ vậy.
Tô Ngọc Kỳ chìa tay nắm lấy cằm cô, hơi hơi dùng sức, giọng nói lạnh lùng mà khinh thường, “Tỉnh rồi thì mở mắt ra, đừng giả chết với tôi.”
Cố Uyên giật giật mí mắt, mở mắt ra một lần nữa. Cả người cô không có khí lực gì, vừa mở miệng nói chuyện giọng đã khàn khàn vô cùng, lộ ra hơi thở yếu ớt, “Có chuyện gì sao?”
Cố Uyên thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ sẽ đưa cô tới bệnh viện.
Chẳng qua, tính tình, vẫn dở tệ như trước.
“Xem ra tôi thực sự nên để cô chết trong biệt thự mới phải, bản thân phát sốt mà cũng không biết sao? Lưu Thanh Vũ, nếu đây cũng là một trong những thủ đoạn của cô, thì tôi cảm thấy loại đàn bà như cô quả thật rất đáng sợ, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn gì."
Trong lòng Cố Uyên nở nụ cười, giật giật đôi môi tái nhợt khô khốc, cô cũng thật sự không ngờ mình sẽ bị ngất, nhưng lại không biết giải thích với Tô Ngọc Kỳ như thế nào, "Nếu trong lòng anh Tô đã nghĩ như vậy, thì sao anh không để tôi chết ở trong biệt thự luôn đi, như vậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Tôi chết rồi, anh có thể cưới cô Tống của anh, cũng không phải thường xuyên đối mặt rồi ra vẻ chán ghét tôi như vậy nữa."
Cố Uyên nói xong, mạnh mẽ nghiêng đầu.
Tay của người đàn ông buông ra.
“Nếu mợ Tô của tôi đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thì xem ra cũng khoẻ rồi, nếu đã không sao thì buổi tối đi tham gia một buổi dạ tiệc cùng tôi.” Lúc Tô Ngọc Kỳ rời đi vứt lại cho cô một câu.
“Nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng làm tôi bẽ mặt.”
Lúc xế chiều, Cố Uyên xuất viện.
Bị y tá ngăn lại.
“Cô này, cơ thể của cô rất suy yếu, ngay cả đi đường cũng đi không vững, sao lại vội vã muốn ra viện như vậy… Cơn sốt của cô còn chưa hạ đâu…”
Cố Uyên đương nhiên biết tình trạng cơ thể mình.
Cô từ chối y tá rồi đi ra ngoài.
Cố Uyên không đem theo điện thoại di động, chìa khoá gì gì đó cũng không mang.
Tất cả mọi thứ đều để trong biệt thự.
May mà bảo vệ ở khu biệt thự nhận ra cô, liên hệ người quản lý tài sản dùng chìa khoá dự phòng mở cửa cho cô.
Cố Uyên nói một tiếng “Cảm ơn.”
Cô lên lầu, nằm trong bệnh viện một ngày, cô cảm thấy trên người dính đầy mùi thuốc sát trùng.
Tắm một cái.
Mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Cô nhịn xuống từng cơn choáng váng.
Mở tủ quần áo ra, nhìn đống quần áo bên trong.
Từng món âu phục tinh xảo xinh đẹp.
Trong đống quần áo này có đầy đủ các nhãn hiệu cao cấp.
Phần lớn đều do Trần Quân Mai mua cho cô.
Thế nhưng cô không thích những kiểu dáng phô trương này.
Ngón tay Cố Uyên đảo qua từng bộ quần áo, cuối cùng dừng lại ở một bộ váy liền dài màu đỏ.
Ánh mắt cô kiên định.
Chọn bộ này đi.
Buổi tối lúc bảy giờ.
Cố Uyên đứng ở cửa phòng tiệc.
Hoàng Hưng nói với cô, “Mợ chủ, anh Tô ở bên trong, cô đi vào trước đi, tôi còn có chút việc.”
“Cảm ơn cậu.”
Cố Uyên thản nhiên nói một tiếng, sau đó ngước mắt, đi vào trong phòng tiệc.
Khoảnh khắc cô bước vào trong phòng tiệc, dường như có không ít ánh mắt dừng lại trên người Cố Uyên.
Có cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lẫn ánh mắt kinh ngạc.
Cố Uyên mặc một chiếc váy đỏ, làm nổi bật lên màu da tuyết trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng càng thêm tinh xảo đẹp đẽ. Khung xương của cô hơi nhỏ, mặc chiếc váy đỏ này, có vẻ hết sức động lòng người, vòng eo nhỏ nhắn, khiến không ít đàn ông phải đưa mắt nhìn qua...
Tô Ngọc Kỳ bị một đám ông tổng bao vây xung quanh, ngón tay bưng ly thủy tinh, lơ đãng ngước mắt trông thấy bóng dáng màu đỏ kia. Bóng dáng kia xinh đẹp như lửa, khiến ánh mắt của anh hơi cứng lại.
Cười lạnh một tiếng, mặc như vậy tới đây quyến rũ đàn ông sao?
"Giám đốc Tô, tôi mời cậu một ly.."
Một vị giám đốc nịnh hót cười.
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt cong lên khoé miệng, anh uống cạn rượu trong ly, rồi thản nhiên nói, “Hôm nay, chúng ta không bàn chuyện công việc.”
“Phải phải phải.”
Một người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, cậu ta nhìn theo ánh mắt anh, rồi dừng lại trên người bóng dáng màu đỏ mảnh khảnh kia.
Cậu ta hé mắt, “Anh ba, anh đang nhìn gì thế? Anh là người đã có gia đình rồi, cứ lộ liễu nhìn một cô gái như vậy, không thích hợp đâu. Có điều không thể không nói, cô gái này dáng dấp quả thật xinh đẹp, khí chất cũng không tồi…Nếu anh thật sự vừa ý…”
Tô Ngọc Kỳ thu hồi tầm mắt từ trên người bóng dáng kia, nhìn Mạc Kiên Trung, người bạn lâu năm của mình, “Từ Mỹ về mà sao không nói trước một tiếng, để tôi đi đón cậu.”
Mạc Kiên Trung cười cười, cầm ly lên chạm vào ly rượu của anh, “Gấp gáp cái gì, em có chân, tự tới được.”
Tô Ngọc Kỳ cười cười, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã phát hiện không thấy bóng dáng màu đỏ kia đâu nữa.
Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắt quét một vòng xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy.
Người phụ nữ này, không yên phận một chút mà lại chạy loạn khắp nơi, đi đâu rồi không biết.
Ở đây Cố Uyên không quen bất cứ ai.
Cô lại không tìm được Tô Nghiễn Kỳ.
Bụng đã đói vô cùng rồi.
Cô bèn một bưng một chồng bánh ngọt, một ly nước trái cây, tới khu nghỉ ngơi ngồi. Sau khi ăn vài miếng, cô cảm thấy có chút khí lực, bèn xuyên qua hương hoa nồng nàn, ngắm nhìn phòng tiệc xanh vàng rực rỡ bên ngoài.
Nếu Tô Ngọc Kỳ không tìm, vậy thì chứng tỏ, cũng không có chuyện gì cần tới cô, đã như vậy, Cố Uyên chi bằng cứ yên lặng ngồi ở chỗ này.
Chờ tới sau khi bữa tiệc kết thúc rồi rời đi.
Ở khu nghỉ ngơi có vài vị tiểu thư quyền quý.
Cô ngồi nghe mấy người đối phương trò chuyện.
Cố Uyên nghe xong đã hiểu rõ tình hình, đây là dạ tiệc từ thiện do nhà họ Hạ, danh môn thế gia ở thành phố Hải Châu tổ chức.
Qua qua lại lại, có thể bước vào phòng tiệc, đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Hải Châu.
Cố Uyên uống một ngụm nước trái cây.
Từ từ rũ mắt xuống.
Nhà họ Hạ…
Hẳn là sẽ không tình cờ gặp phải anh ta đâu nhỉ...
Nhưng Cố Uyên thật sự không ngờ.
Ở trong bữa tiệc này.
Cô thực sự gặp lại Hạ Cường Nam.
Cố Uyên buông ly đang cầm trong tay ra, đi vào toilet. Lúc từ toilet đi ra, ở nơi hành lang dài yên tĩnh tao nhã, cô trông thấy trên vách tường chạm trổ hoa văn, là một bộ âu phục hạng sang màu xám tro được làm thủ công, người đàn ông kia đang rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Ấn đường hơi cứng lại.
Dường như nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia ngẩng đầu lên, nói, “Thanh Tú, bà nội bảo anh mau qua đó, em…”
Đang nói.
Khoảnh khắc ánh mắt người đàn ông kia dừng lại trên người Cố Uyên, tiếng nói đột nhiên ngừng lại.
Đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Ngón tay Cố Uyên có chút cứng ngắc mà cuộn lại, lưng hơi cứng đờ, cô xoay người, nhanh chóng rời đi.
Mà thanh âm của người đàn ông, lại từ sau lưng vang lên, "Uyên à."
Cố Uyên dừng bước, bởi vì cảm mạo phát sốt mà tiếng nói khàn khàn, thế nhưng cũng vì vậy mới che giấu được sự run rẩy trong giọng nói, lộ ra khí tức lười biếng, "Anh Hạ, đã lâu không gặp."
Hạ Cường Nam nhìn bóng lưng của cô, cô không muốn quay đầu nhìn anh ta, đáy mắt mừng rỡ của người đàn ông bị vẻ buồn bã bao trùm, “Uyên à, em vẫn chưa tha thứ cho anh…"
"Chuyện trước kia, không cần nhắc lại nữa."
Cố Uyên nói, đi về phía trước.
Hạ Cường Nam nhìn theo bóng lưng Cố Uyên, đang muốn đuổi theo, cửa phòng vệ sinh mở ra, Sở Thanh Tú từ bên trong bước ra, ngón tay trắng nõn khoác lên cánh tay Hạ Cảnh Nam, giọng nói mềm mại, "Cường Nam, chúng ta đi thôi."
"…Ừm."
Ánh mắt Hạ Cường Nam vẫn dừng lại trên người bóng dáng màu đỏ kia.
Cố Uyên đi tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Cô làm sao cũng không ngờ, lại gặp phải Hạ Cường Nam ở chỗ này, thật đúng là…
Càng không muốn gặp, lại càng là không thể buông tha.
Hạ Cường Nam, là thời cấp ba…
Cô vẫn luôn đem đoạn tình cảm này dằn xuống đáy lòng, thời điểm anh ta trở thành con nuôi của nhà họ Hạ, Hạ Cường Nam đã không còn là người cô từng thích nữa, đương nhiên, hiện tại chắc hẳn anh ta đã kết hôn rồi.
Nếu như nói, Cố Uyên còn có một chút ký ức mỏng manh nào về thành phố Hải Châu, vậy thì, nguyên nhân chắc hẳn cũng là vì Hạ Cường Nam.
Khoảng thời gian học cấp ba kia, thật sự là những tháng ngày mà cô vui vẻ nhất.
Người luôn đem đến ấm áp cho mình thuở thiếu thời.
Đến hiện tại, cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Sau khi anh ta đi Mỹ, Cố Uyên bèn rời khỏi thành phố Hải Châu, lúc đó, Cố Uyên cũng chẳng có dự định gặp lại Hạ Cường Nam một lần nữa. Thật không ngờ, bốn năm sau, vậy mà họ lại gặp nhau dưới tình huống như thế này.
Đoạn ký ức ấy, cô đã sớm…
Bây giờ nhớ lại, Cố Uyên nhàn nhạt thở dài một tiếng.
Giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương.
Điện thoại di động vang lên.
Cố Uyên lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra…Thấy trên màn hình có một tin nhắn ngắn được gửi tới, là tin nhắn của Hoàng Hưng, "Mợ chủ, cô đang ở đâu, anh Tô đang tìm cô."
Tìm cô?
Cố Uyên nhanh chóng đi vào trong phòng tiệc.
Từ xa đã trông thấy người đàn ông mặc âu phục, anh tuấn rắn rỏi.
Người đàn ông này, cho dù ở nơi nào, dường như cũng đều là tâm điểm, chỉ liếc mắt một cái, đã trông thấy.
Cố Uyên đi về phía đó.
Tô Ngọc Kỳ đang nói chuyện phiếm với vợ chồng Hạ Chính Tùng, nghiêng đầu sang một bên, đã trông thấy bóng dáng đang đang đi về phía mình kia. Anh vươn tay ra, giọng nói dịu dàng, "Thanh Vũ, ở đây.”
Cố Uyên đi tới bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, nắm lấy…
Bàn tay đang đưa tới của người đàn ông.
Bàn tay anh dày rộng, ấm áp.
Khiến Cố Uyên sợ hãi.
Mạc Kiên Trung ở bên cạnh nhìn thấy mà hai mắt trợn to.
Anh ba cái này cái này..
Ôi trời ơi, vậy mà anh ba lại còn chủ động nắm tay một cô gái.
Đừng nên trách cậu ta quá nhiều chuyện…
Chỉ là, con người anh ba tính cách lạnh nhạt, ngay cả Tống Ánh San đi theo bên người anh ba đã vài năm, nói dễ nghe thì cũng coi như một hồng nhan tri kỉ, còn nói khó nghe, thì chính là một người đi theo bên người anh ba, thỉnh thoảng cùng anh ba nói chuyện trên trời dưới đất mà thôi.
Nếu không phải vì chuyện kia, đoán chừng anh ba cũng sẽ không giữ Tống Ánh San lại bên người.
/706
|