“Bao giờ eo của chàng mới có thể tốt đây?” An Nhược Hảo rút tay lại, đặt bên hông hắn, có thể cảm nhận thấy cơ thể bên hông căng cứng của Lăng Canh Tân, vết sẹo trên lưng rất nhỏ, cũng đã nhạt đi rồi, sao hông luôn đau.
Lăng Canh Tân chột dạ hôn lên mắt nàng: “Không sao, từ từ sẽ tốt thôi.”
An Nhược Hảo nghĩ thầm: Chắc không phải cố ý chứ.
Lăng Canh Tân liếc nhìn ánh mắt mở to tỏ vẻ không tin hắn của nàng, hôn môi nàng lần nữa, lúc này sẽ không dịu dàng như trước, không hôn nàng đến đầu óc choáng váng, có thể bị lộ rồi.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở Lăng Canh Tân đột nhiên dồn dập lên, đầu lưỡi cũng linh hoạt trượt vào dây dưa với mình, khi thì nhảy múa cùng lưỡi của nàng, khi lại lướt qua răng nàng, tóm lại chính là hôn nàng đến mức nàng gần như không thở nổi. Không bao lâu, đầu nàng đã hỗn độn rồi.
Lăng Canh Tân hơi hé mắt, bởi vì bị ngộp thở nên gương mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn mê man, đã nói không ra lời, bắt đầu ám chỉ nàng: “Nàng mệt rồi hả?”
“Ừ, buồn ngủ quá.” Ánh mắt mê man của An Nhược Hảo nhắm lại.
Quả nhiên là cô nương dễ gạt, Lăng Canh Tân cười nói, đưa tay đỡ đầu nàng, chăm chú ôm lấy nàng, tay kia thì đưa vào trong chăn, vuốt ve trái ô mai của nàng.
Chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, An Nhược Hảo lại mời Mộc lão đầu tới: “Mộc đại gia, ngài kiểm tra cho nhị ca, sao hông của hắn không đỡ?”
Mộc lão đầu vừa vào cửa, Lăng Canh Tân căng thẳng: “Tiếu, Tiếu Nhan, sao nàng lại mời Mộc đại gia tới?”
“Eo của chàng mãi không đỡ, ta sợ lưu lại tật bệnh gì.” An Nhược Hảo lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường.
“Tiếu, Tiếu Nhan, nàng ra ngoài trước đi.” Lăng Canh Tân đưa mắt nhìn Mộc lão đầu, đầy thâm ý, chột dạ nói.
“Tại sao ta phải ra ngoài?” Không phải An Nhược Hảo chưa từng nhìn, nhưng mà tưởng tượng người ngoài cũng biết bọn họ thân mật như thế, mặt đỏ lên, ngượng ngùng đi ra ngoài. Vẫn là Lăng Canh Tân suy nghĩ chu đáo, nếu không nàng đã có thể mất thể diện.
An Nhược Hảo ra ngoài cho gà ăn, lại ra sau vườn hái chút rau dưa mới lạ, chờ ở cửa rửa xong thức ăn, rốt cuộc Mộc lão đầu mở cửa ra.
“Mộc đại gia, nhị ca của ta hắn như thế nào?”
“Khụ khụ, không có tật gì xấu, chính là còn cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn. Thuốc ta đã cho hắn rồi.” Vẻ mặt Mộc lão đầu tươi cười, ánh mắt kia thấy An Nhược Hảo ngượng ngùng, giống như đã biết bí mật của bọn hắn rồi. Mộc lão đầu nhìn nàng e lệ, cười ranh mãnh, trên tay cầm theo xâu thịt heo rừng muối đi.
An Nhược Hảo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta đi xa, không phải nàng đã cho tiền sao, tại sao nhị ca lại cho ông ta xâu thịt heo rừng? Hơn nữa, giống như là bị lừa. Nàng xoay người đi vào: “Nhị ca…”
“Tiếu Nhan, ta đói rồi.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng chưa kịp hỏi làm nũng trước, “Ta muốn ăn ngon, hôm nay Tiếu Nhan sẽ đổi lại đa dạng chứ.”
An Nhược Hảo vẫn không ngăn được khi hắn làm nũng với mình, trong nháy mắt đã quên chuyện thịt heo rừng, gật gật đầu: “Được, nấu cơm cho chàng ăn.”
Đợi đến khi thân thể Lăng Canh Tân tốt lên, đã là đầu tháng mười hai rồi, tuyết nhẹ nhàng rơi đầy trời, rơi đầy trên mặt đất.
“Tiếu Nhan, sao đứng ở cửa vậy, mau vào đi, đừng để bị lạnh.” Lăng Canh Tân bỏ bao vải không biết đựng thứ gì ở trên vai xuống, ôm An Nhược Hảo đang đứng đó nghịch tuyết vào trong lòng, mang theo vào cửa.
“Nhị ca, đi trấn trên mua gì?”
“Tiếu Nhan, nhà dì xảy ra chuyện.”
“Sao vậy?” Trong lòng An Nhược Hảo dâng lên dự cảm không tốt.
“Lúc ta tới, phát hiện cửa dán niêm phong, hỏi người xung quanh, nghe nói dượng phạm vào chuyện, bị quan phủ hạ ngục rồi.”
“Vậy còn dì cùng biểu ca?”
“Dì cùng biểu ca bị bắt nhốt ở trong phủ, nghe hàng xóm nói không sao.” Lăng Canh Tân đặt tay nàng vào trong tay mình hà hơi.
“Bây giờ chúng ta tìm quan sai dàn xếp, tháng chạp rét đậm, sợ dì không qua được.”
“Không được.” Lăng Canh Tân khựng lại, “Phụ thân từng dặn đi dặn lại, cho dù như thế nào cũng không thể tiếp xúc với quan phủ, chúng ta phải nghe lời phụ thân.”
“Nhưng mà dì và biểu ca…”
“Tiếu Nhan, nàng lo lắng cho Ngô Đắc Nhân?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân nghiêm nghị, cứng rắn.
“Hắn là biểu ca ta và chàng là biểu đệ, ta đương nhiên lo lắng.”
“Nàng thích hắn đúng không, nàng vẫn luôn thích hắn đúng không?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân đau khổ.
“Nhị ca.” Thật ra An Nhược Hảo đã thấy rõ lòng mình, chỉ có điều nàng chưa bao giờ lộ ra với hắn, nhìn hắn như vậy bản thân cũng không chịu nổi, “Nhị ca, ta thích chàng, người ta thích chính là chàng.”
“Vậy nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
“Đây là chàng cầu hôn?” An Nhược Hảo hơi sửng sốt.
“Cầu hôn?”
An Nhược Hảo biết ngay không thể lãng mạn với hắn, cúi đầu.
“Tiếu Nhan, ta chỉ biết ta muốn ở cùng nàng cả đời, nàng nguyện ý gả cho ta, theo ta cả đời không?” Lăng Canh Tân nắm chặt tay nàng, hơi run.
Hắn không phải là Lý Đường Ca, cũng không nhiều tế bào lãng mạn như người hiện đại, nhưng mà hắn thương nàng yêu nàng bảo vệ nàng, nàng còn cầu gì hơn? Thật ra Lăng Canh Tân nguyện ý đối xử tốt với một mình nàng như thế, nàng không thể quá mức khắt khe, An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, kiễng chân, tiến đến bên lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan: “Ta nguyện ý.”
“Thật?” Lăng Canh Tân như mở cờ trong bụng.
“Thật sự.”
“Nàng nguyện ý gả cho ta, nguyện ý làm nương tử của ta, nguyện ý sinh nhi tử cho ta?”
“Nguyện ý, đều nguyện ý.” Tâm tình kích động của Lăng Canh Tân lây sang nàng, nàng cũng kích động.
“Tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
“Được.”
“Tiếu Nhan, cho nàng xem đồ này.” Lăng Canh Tân cột chặt cổ áo cho nàng, mang nàng ra cửa, mở bao bố lấy ra một tấm biển dài.
“Nhà Tiếu Nhan?”
“Đến đây.” Lăng Canh Tân nâng bảng hiệu, mang nàng đến nhà trúc, “Nàng xem, đây là xây cho nàng, gọi là nhà Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đã biết trước nhà trúc này là vì nàng, nhưng khi nàng nhìn Lăng Canh Tân mang bảng hiệu treo lên, thông báo với tất cả mọi người rằng nhà trúc này là của nàng, chỉ thuộc về mình nàng, phần tâm ý này khiến nàng cảm động đến tột đỉnh.
“Tiếu Nhan, thích không?” Lăng Canh Tân trèo xuống thang.
“Thích.” An Nhược Hảo bổ nhào vào lòng hắn, “Thích, đều thích.”
Lăng Canh Tân ôm nàng vào cửa: “Tiếu Nhan thích là tốt rồi, đây là giường mứoi chăn mền mới còn có bàn trang điểm của Tiếu Nhan, chờ nhị ca làm thêm vài món đồ dùng trong nhà, Tiếu Nhan có thể vào đây ở rồi.”
“Tiếu Nhan muốn ở cùng nhị ca.”
“Tiếu Nhan…”
“Ta yêu chàng…” An Nhược Hảo kiễng chân, hôn môi hắn, bởi vì gió lạnh thổi qua mang theo lạnh lẽo, nhưng hai khối thân thể nóng như lửa quấn lấy nhau không hề có cảm giác lạnh.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo hôn đến tâm viên ý mã *, hơi thở dồn dập, “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
(*) Tâm viên ý mã: Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhảy lung tung như khỉ, chạy loăng quăng như ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt lại nghĩ sang chuyện khác.
“Nhị ca, đừng gấp, ta nguyện ý, tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.” An Nhược Hảo vòng lên cổ hắn, hơi thở nóng ấm phun bên tai hắn, nhẹ nhàng liếm láp.
Dục hỏa trên người Lăng Canh Tân càng mạnh, bế nàng đến bên giường trúc: “Tiếu Nhan, ta muốn nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo kéo cổ hắn xuống, nụ hôn như mưa lớn của Lăng Canh Tân rơi xuống, rơi trên mặt, bên tai, rơi trên cổ, nụ hôn của hắn đi thẳng xuống dưới.
“Nàng thật thơm…” Môi lưỡi dây dưa, hắn nói nhỏ trong miệng An Nhược Hảo, bàn tay to cách quần áo vuốt ve mềm mại trước ngực An Nhược Hảo. Lúc hắn dùng miệng cắn móc hình hoa văn trên vạt áo, đưa tay tiến vào, nhẹ nhàng xoa nắn. An Nhược Hảo biết làm như vậy có thể sẽ có hậu quả gì, nhưng nàng không từ chối, thuận theo để cho hắn cởi quần áo trên người mình.
Nàng vươn tay xoa mặt hắn muốn xá định nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là người yêu của nàng không, tay của hắn cũng bao phủ gương mặt nàng, lòng bàn tay vuốt ve thân mật gò má của nàng: “Tiếu Nhan.”
“Nhị ca.”
“Đừng gọi ta là nhị ca nữa.”
“Canh Tân.”
“Ta thích nghe, gọi thêm vài tiếng.”
“Canh Tân, Canh Tân, Canh Tân của ta.”
“Tiếu Nhan của ta.”
Phần váy phía dưới đã sớm bị ném xuống đất bên cạnh giường, cả phần dưới cơ thể An Nhược Hảo trần truồng trong không khí, ngón tay của hắn tiến vào di chuyển ở chỗ đó của nàng nhiều lần, nàng giãy dụa thắt lưng, chịu hết nổi rên rỉ ra tiếng.
An Nhược Hảo dạng chân, nhưng Lăng Canh Tân chậm chạp không tiến vào, chỉ dùng một ngón tay chuyển động lên xuống như vậy.
Nàng đã không chịu được từng trận thủy triều sảng khoái, nàng rất cần tìm một chỗ phát tiết, nàng xoay người đè lên hắn vội vàng hôn môi hắn.
Lăng Canh Tân chần chừ một lúc, lập tức đè ngược lại, thân hình cường tráng bao vây nàng hoàn toàn, lưỡi trơn ướt chăm chú quấn lấy lưỡi nàng, tay của hắn cầm bầu ngực mềm mại của nàng vuốt ve mạnh mẽ, đầu lưỡi tiến vào dò xét trong cổ họng của nàng.
Lăng Canh Tân cởi đai lưng xuống, kéo quần trong ra giải thoát lửa nóng đang rung động, nàng ưỡn người nghênh đón hắn. Lăng Canh Tân cũng kéo căng hai đùi tuyết trắng của An Nhược Hảo, chỗng đỡ giữa hai chân trắng nõn của An Nhược Hảo, đưa đẩy một trận.
Thân thể An Nhược Hảo run rẩy, khi hắn cứng rắn xâm phạm, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật trơn ướt. Nhưng mà, Lăng Canh Tân vẫn chỉ ma sát giữa đùi nàng, chậm chạp không tiến vào.
“Tiếu Nhan, ta định lưu lại đến đêm tân hôn của chúng ta…”
An Nhược Hảo kịp phản ứng, thì ra hắn vẫn muốn lưu lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, trong lòng cảm động. Hắn là nam nhân có trách nhiệm, thật ra hắn cũng không muốn nàng chưa kết hôn mà có con: “Ta yêu chàng.” An Nhược Hảo hôn môi hắn, chịu đựng dục vọng và không thoải mái, vịn lấy hông của hắn cho hắn tùy ý xông tới giữa hai đùi.
Mặc dù An Nhược Hảo và hắn không chính thức gắn liền, nhưng yêu mến như vậy khiến cho An Nhược Hảo cảm nhận được sung sướng tới cực hạn. Đợi đến lúc hai người cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn mà ôm đối phương, hấp thu nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt tình của đối phương.
Lăng Canh Tân mở mắt, phát hiện An Nhược Hảo đang nằm trong lòng mình, nàng còn đang ngủ, toàn thân tràn ngập một hương vị ngọt ngào. Hắn nhẹ nhàng nhúc nhích, nàng thay đổi tư thế, cả người trèo lên trên người hắn, thỉnh thoảng như mèo nhỏ cọ xát hắn, khiến cho hắn vô thức rên rỉ ra tiếng. Nàng giống như bị tiếng của hắn làm ầm ĩ, bất mãn rầm rì một tiếng, xoay người chui vào trong ngực hắn, hắn buồn cười vỗ vỗ cái mông vểnh lên ở bên ngoài của nàng, kéo chăn mền.
Lăng Canh Tân chột dạ hôn lên mắt nàng: “Không sao, từ từ sẽ tốt thôi.”
An Nhược Hảo nghĩ thầm: Chắc không phải cố ý chứ.
Lăng Canh Tân liếc nhìn ánh mắt mở to tỏ vẻ không tin hắn của nàng, hôn môi nàng lần nữa, lúc này sẽ không dịu dàng như trước, không hôn nàng đến đầu óc choáng váng, có thể bị lộ rồi.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở Lăng Canh Tân đột nhiên dồn dập lên, đầu lưỡi cũng linh hoạt trượt vào dây dưa với mình, khi thì nhảy múa cùng lưỡi của nàng, khi lại lướt qua răng nàng, tóm lại chính là hôn nàng đến mức nàng gần như không thở nổi. Không bao lâu, đầu nàng đã hỗn độn rồi.
Lăng Canh Tân hơi hé mắt, bởi vì bị ngộp thở nên gương mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt hoàn toàn mê man, đã nói không ra lời, bắt đầu ám chỉ nàng: “Nàng mệt rồi hả?”
“Ừ, buồn ngủ quá.” Ánh mắt mê man của An Nhược Hảo nhắm lại.
Quả nhiên là cô nương dễ gạt, Lăng Canh Tân cười nói, đưa tay đỡ đầu nàng, chăm chú ôm lấy nàng, tay kia thì đưa vào trong chăn, vuốt ve trái ô mai của nàng.
Chưa từng nghĩ, ngày hôm sau, An Nhược Hảo lại mời Mộc lão đầu tới: “Mộc đại gia, ngài kiểm tra cho nhị ca, sao hông của hắn không đỡ?”
Mộc lão đầu vừa vào cửa, Lăng Canh Tân căng thẳng: “Tiếu, Tiếu Nhan, sao nàng lại mời Mộc đại gia tới?”
“Eo của chàng mãi không đỡ, ta sợ lưu lại tật bệnh gì.” An Nhược Hảo lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường.
“Tiếu, Tiếu Nhan, nàng ra ngoài trước đi.” Lăng Canh Tân đưa mắt nhìn Mộc lão đầu, đầy thâm ý, chột dạ nói.
“Tại sao ta phải ra ngoài?” Không phải An Nhược Hảo chưa từng nhìn, nhưng mà tưởng tượng người ngoài cũng biết bọn họ thân mật như thế, mặt đỏ lên, ngượng ngùng đi ra ngoài. Vẫn là Lăng Canh Tân suy nghĩ chu đáo, nếu không nàng đã có thể mất thể diện.
An Nhược Hảo ra ngoài cho gà ăn, lại ra sau vườn hái chút rau dưa mới lạ, chờ ở cửa rửa xong thức ăn, rốt cuộc Mộc lão đầu mở cửa ra.
“Mộc đại gia, nhị ca của ta hắn như thế nào?”
“Khụ khụ, không có tật gì xấu, chính là còn cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn. Thuốc ta đã cho hắn rồi.” Vẻ mặt Mộc lão đầu tươi cười, ánh mắt kia thấy An Nhược Hảo ngượng ngùng, giống như đã biết bí mật của bọn hắn rồi. Mộc lão đầu nhìn nàng e lệ, cười ranh mãnh, trên tay cầm theo xâu thịt heo rừng muối đi.
An Nhược Hảo đưa mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta đi xa, không phải nàng đã cho tiền sao, tại sao nhị ca lại cho ông ta xâu thịt heo rừng? Hơn nữa, giống như là bị lừa. Nàng xoay người đi vào: “Nhị ca…”
“Tiếu Nhan, ta đói rồi.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng chưa kịp hỏi làm nũng trước, “Ta muốn ăn ngon, hôm nay Tiếu Nhan sẽ đổi lại đa dạng chứ.”
An Nhược Hảo vẫn không ngăn được khi hắn làm nũng với mình, trong nháy mắt đã quên chuyện thịt heo rừng, gật gật đầu: “Được, nấu cơm cho chàng ăn.”
Đợi đến khi thân thể Lăng Canh Tân tốt lên, đã là đầu tháng mười hai rồi, tuyết nhẹ nhàng rơi đầy trời, rơi đầy trên mặt đất.
“Tiếu Nhan, sao đứng ở cửa vậy, mau vào đi, đừng để bị lạnh.” Lăng Canh Tân bỏ bao vải không biết đựng thứ gì ở trên vai xuống, ôm An Nhược Hảo đang đứng đó nghịch tuyết vào trong lòng, mang theo vào cửa.
“Nhị ca, đi trấn trên mua gì?”
“Tiếu Nhan, nhà dì xảy ra chuyện.”
“Sao vậy?” Trong lòng An Nhược Hảo dâng lên dự cảm không tốt.
“Lúc ta tới, phát hiện cửa dán niêm phong, hỏi người xung quanh, nghe nói dượng phạm vào chuyện, bị quan phủ hạ ngục rồi.”
“Vậy còn dì cùng biểu ca?”
“Dì cùng biểu ca bị bắt nhốt ở trong phủ, nghe hàng xóm nói không sao.” Lăng Canh Tân đặt tay nàng vào trong tay mình hà hơi.
“Bây giờ chúng ta tìm quan sai dàn xếp, tháng chạp rét đậm, sợ dì không qua được.”
“Không được.” Lăng Canh Tân khựng lại, “Phụ thân từng dặn đi dặn lại, cho dù như thế nào cũng không thể tiếp xúc với quan phủ, chúng ta phải nghe lời phụ thân.”
“Nhưng mà dì và biểu ca…”
“Tiếu Nhan, nàng lo lắng cho Ngô Đắc Nhân?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân nghiêm nghị, cứng rắn.
“Hắn là biểu ca ta và chàng là biểu đệ, ta đương nhiên lo lắng.”
“Nàng thích hắn đúng không, nàng vẫn luôn thích hắn đúng không?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân đau khổ.
“Nhị ca.” Thật ra An Nhược Hảo đã thấy rõ lòng mình, chỉ có điều nàng chưa bao giờ lộ ra với hắn, nhìn hắn như vậy bản thân cũng không chịu nổi, “Nhị ca, ta thích chàng, người ta thích chính là chàng.”
“Vậy nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
“Đây là chàng cầu hôn?” An Nhược Hảo hơi sửng sốt.
“Cầu hôn?”
An Nhược Hảo biết ngay không thể lãng mạn với hắn, cúi đầu.
“Tiếu Nhan, ta chỉ biết ta muốn ở cùng nàng cả đời, nàng nguyện ý gả cho ta, theo ta cả đời không?” Lăng Canh Tân nắm chặt tay nàng, hơi run.
Hắn không phải là Lý Đường Ca, cũng không nhiều tế bào lãng mạn như người hiện đại, nhưng mà hắn thương nàng yêu nàng bảo vệ nàng, nàng còn cầu gì hơn? Thật ra Lăng Canh Tân nguyện ý đối xử tốt với một mình nàng như thế, nàng không thể quá mức khắt khe, An Nhược Hảo ngẩng đầu lên, kiễng chân, tiến đến bên lỗ tai hắn, hơi thở thơm như hoa lan: “Ta nguyện ý.”
“Thật?” Lăng Canh Tân như mở cờ trong bụng.
“Thật sự.”
“Nàng nguyện ý gả cho ta, nguyện ý làm nương tử của ta, nguyện ý sinh nhi tử cho ta?”
“Nguyện ý, đều nguyện ý.” Tâm tình kích động của Lăng Canh Tân lây sang nàng, nàng cũng kích động.
“Tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.”
“Được.”
“Tiếu Nhan, cho nàng xem đồ này.” Lăng Canh Tân cột chặt cổ áo cho nàng, mang nàng ra cửa, mở bao bố lấy ra một tấm biển dài.
“Nhà Tiếu Nhan?”
“Đến đây.” Lăng Canh Tân nâng bảng hiệu, mang nàng đến nhà trúc, “Nàng xem, đây là xây cho nàng, gọi là nhà Tiếu Nhan.”
An Nhược Hảo đã biết trước nhà trúc này là vì nàng, nhưng khi nàng nhìn Lăng Canh Tân mang bảng hiệu treo lên, thông báo với tất cả mọi người rằng nhà trúc này là của nàng, chỉ thuộc về mình nàng, phần tâm ý này khiến nàng cảm động đến tột đỉnh.
“Tiếu Nhan, thích không?” Lăng Canh Tân trèo xuống thang.
“Thích.” An Nhược Hảo bổ nhào vào lòng hắn, “Thích, đều thích.”
Lăng Canh Tân ôm nàng vào cửa: “Tiếu Nhan thích là tốt rồi, đây là giường mứoi chăn mền mới còn có bàn trang điểm của Tiếu Nhan, chờ nhị ca làm thêm vài món đồ dùng trong nhà, Tiếu Nhan có thể vào đây ở rồi.”
“Tiếu Nhan muốn ở cùng nhị ca.”
“Tiếu Nhan…”
“Ta yêu chàng…” An Nhược Hảo kiễng chân, hôn môi hắn, bởi vì gió lạnh thổi qua mang theo lạnh lẽo, nhưng hai khối thân thể nóng như lửa quấn lấy nhau không hề có cảm giác lạnh.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân bị An Nhược Hảo hôn đến tâm viên ý mã *, hơi thở dồn dập, “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”
(*) Tâm viên ý mã: Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhảy lung tung như khỉ, chạy loăng quăng như ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt lại nghĩ sang chuyện khác.
“Nhị ca, đừng gấp, ta nguyện ý, tháng ba sang năm chúng ta sẽ thành thân.” An Nhược Hảo vòng lên cổ hắn, hơi thở nóng ấm phun bên tai hắn, nhẹ nhàng liếm láp.
Dục hỏa trên người Lăng Canh Tân càng mạnh, bế nàng đến bên giường trúc: “Tiếu Nhan, ta muốn nàng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo kéo cổ hắn xuống, nụ hôn như mưa lớn của Lăng Canh Tân rơi xuống, rơi trên mặt, bên tai, rơi trên cổ, nụ hôn của hắn đi thẳng xuống dưới.
“Nàng thật thơm…” Môi lưỡi dây dưa, hắn nói nhỏ trong miệng An Nhược Hảo, bàn tay to cách quần áo vuốt ve mềm mại trước ngực An Nhược Hảo. Lúc hắn dùng miệng cắn móc hình hoa văn trên vạt áo, đưa tay tiến vào, nhẹ nhàng xoa nắn. An Nhược Hảo biết làm như vậy có thể sẽ có hậu quả gì, nhưng nàng không từ chối, thuận theo để cho hắn cởi quần áo trên người mình.
Nàng vươn tay xoa mặt hắn muốn xá định nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là người yêu của nàng không, tay của hắn cũng bao phủ gương mặt nàng, lòng bàn tay vuốt ve thân mật gò má của nàng: “Tiếu Nhan.”
“Nhị ca.”
“Đừng gọi ta là nhị ca nữa.”
“Canh Tân.”
“Ta thích nghe, gọi thêm vài tiếng.”
“Canh Tân, Canh Tân, Canh Tân của ta.”
“Tiếu Nhan của ta.”
Phần váy phía dưới đã sớm bị ném xuống đất bên cạnh giường, cả phần dưới cơ thể An Nhược Hảo trần truồng trong không khí, ngón tay của hắn tiến vào di chuyển ở chỗ đó của nàng nhiều lần, nàng giãy dụa thắt lưng, chịu hết nổi rên rỉ ra tiếng.
An Nhược Hảo dạng chân, nhưng Lăng Canh Tân chậm chạp không tiến vào, chỉ dùng một ngón tay chuyển động lên xuống như vậy.
Nàng đã không chịu được từng trận thủy triều sảng khoái, nàng rất cần tìm một chỗ phát tiết, nàng xoay người đè lên hắn vội vàng hôn môi hắn.
Lăng Canh Tân chần chừ một lúc, lập tức đè ngược lại, thân hình cường tráng bao vây nàng hoàn toàn, lưỡi trơn ướt chăm chú quấn lấy lưỡi nàng, tay của hắn cầm bầu ngực mềm mại của nàng vuốt ve mạnh mẽ, đầu lưỡi tiến vào dò xét trong cổ họng của nàng.
Lăng Canh Tân cởi đai lưng xuống, kéo quần trong ra giải thoát lửa nóng đang rung động, nàng ưỡn người nghênh đón hắn. Lăng Canh Tân cũng kéo căng hai đùi tuyết trắng của An Nhược Hảo, chỗng đỡ giữa hai chân trắng nõn của An Nhược Hảo, đưa đẩy một trận.
Thân thể An Nhược Hảo run rẩy, khi hắn cứng rắn xâm phạm, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật trơn ướt. Nhưng mà, Lăng Canh Tân vẫn chỉ ma sát giữa đùi nàng, chậm chạp không tiến vào.
“Tiếu Nhan, ta định lưu lại đến đêm tân hôn của chúng ta…”
An Nhược Hảo kịp phản ứng, thì ra hắn vẫn muốn lưu lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, trong lòng cảm động. Hắn là nam nhân có trách nhiệm, thật ra hắn cũng không muốn nàng chưa kết hôn mà có con: “Ta yêu chàng.” An Nhược Hảo hôn môi hắn, chịu đựng dục vọng và không thoải mái, vịn lấy hông của hắn cho hắn tùy ý xông tới giữa hai đùi.
Mặc dù An Nhược Hảo và hắn không chính thức gắn liền, nhưng yêu mến như vậy khiến cho An Nhược Hảo cảm nhận được sung sướng tới cực hạn. Đợi đến lúc hai người cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn mà ôm đối phương, hấp thu nhiệt độ cơ thể cùng nhiệt tình của đối phương.
Lăng Canh Tân mở mắt, phát hiện An Nhược Hảo đang nằm trong lòng mình, nàng còn đang ngủ, toàn thân tràn ngập một hương vị ngọt ngào. Hắn nhẹ nhàng nhúc nhích, nàng thay đổi tư thế, cả người trèo lên trên người hắn, thỉnh thoảng như mèo nhỏ cọ xát hắn, khiến cho hắn vô thức rên rỉ ra tiếng. Nàng giống như bị tiếng của hắn làm ầm ĩ, bất mãn rầm rì một tiếng, xoay người chui vào trong ngực hắn, hắn buồn cười vỗ vỗ cái mông vểnh lên ở bên ngoài của nàng, kéo chăn mền.
/89
|