Welcome to a new world…
21
“Điều này không thể xảy ra! Tuyệt đối…. không thể xảy ra!!!”
Nhìn màn hình biểu thị 12 binh lính di chuyển vào khu vực tấn công toàn bộ bị tiêu diệt, thượng tá Raphael tưởng vẫn nắm chắc tình hình hoàn toàn hoảng loạn, gã dường như chưa từng nghĩ tới việc binh lính máy móc của mình gặp được đối thủ, mà gã chưa nghĩ tới tình huống hiện tại, thì càng không có khả năng nghĩ tới phương pháp ứng phó.
“Mau! Mau tập hợp tất cả binh lính, tiêu diệt những người đó!” Raphael thậm chí còn ngại Phillips William hạ mệnh lệnh quá chậm, liền đẩy ông ra, tự mình nhập lệnh.
Những binh lính máy móc ở khu vực ngoài chỗ đó lập tức dừng tất cả những hành động, con mắt không phải của nhân loại phiếm ra ánh sáng đỏ kì lạ, tiến vào hình thức “giết chóc vô hạn”, nói chung là bọn chúng sẽ không tiếc tiêu diệt đại giới hết thảy những vật mang sinh mệnh. Bọn nó vượt qua chướng ngại vật, phát động tấn công với khụ 28, không chút keo kiệt số đạn dược trong tay, chân vừa bước vào khu vực khu 28, liền giương súng, xả đạn vào khoảng không trước mặt, ngọn lửa kịch liệt từ họng súng phụt ra không dừng lại, trong hỏa lực bắn phát mãnh liệt thế này thì bất cứ địch nhân nào cũng không thoát khỏi vận mệnh biến thành cái sàng.
Mà ngay tại khu vực binh lính máy móc vừa dời khỏi, xe thiết giáp được lệnh dừng tại chỗ trông có vẻ dị thường im lặng.
Cách xe thiết giáp không xa, trên một núi rác, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Ngay khi Raphael cùng Phillips William vẫn nghĩ rằng khu 28 còn lực lượng phản kháng sót lại mà phái ra trọng binh tiêu diệt, thì thực sự No.9 chỉ có một mình, sau khi giải quyết đống binh lính máy móc kia xong liền quyết đoán rời khởi khu vực đó, lén lút đi về phía nông trại, vòng ra phía sau.
Trong tay hắn đã có vũ khí và đạn dược đầy đủ.
Tại một điểm trên đống rác, đối diện với một binh lính máy móc.
“Bùm —” Viên đạn chuẩn xác không lệch một ly chọc thủng con ngươi của binh lính máy móc, đầu của nó hoàn toàn bị xuyên thủng, bảng vi mạch điện tử cũng yếu ớt như bộ não của nhân loại, vỡ nát, không thể khôi phục.
Một binh lính máy móc khác gần vị trí tập kích phát hiện dị động, căn cứ theo trình tự chiến đấu được cài sẵn thì nó sẽ phải nhanh chóng phát hiện vị trí địch nhân, sau đó dùng vũ khí có uy lực cường đại nhất tiêu diệt địch nhân, nhưng ngay khi nó vừa mới nâng khẩu pháo lên thì một loạt đạn ngăn cản hành vi của nó, “Cạch cạch cạch──” Loạt đạn rất nhanh cắt đứt một cánh tay của nó.
Nhận được dấu hiệu bị tập kích, binh lính điều khiển lập tức vơ lấy súng, nhưng nhanh hơn, một viên lựu đạn đã được ném vào từ cửa trên nóc xe….
“Ầm ầm!!!!”
“Chuyện gì thế này?! Sao lại như vậy!!”
Khi tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về vị trí phía trước đang diễn ra chiến đấu, thì binh lính máy móc điều khiển xe thiết giáp lại mất tín hiệu.
Raphael tức giận túm lấy cái micro, rít lên chất vấn đầu bên kia: “Mau trả lời!! Tình huống bên bọn mi thế nào???”
Lôi thi thể binh lính trong buồng máy bị lựu đạn nổ tan ra ngoài, No.9 ngồi vào vị trí điều khiển.
Máy liên lạc thỉnh thoảng vang lên những tiếng gầm rú, No.9 nhận ra giọng nói này, khi hắn đang chênh vênh trước bờ vực tử vong đã từng nghe thấy, âm điệu lãnh đạm, vẻ cao cao tại thượng, nhưng giờ phút này giọng nói của vị thượng tá kia lại đầy hổn hển và kích động.
No.9 đóng máy liên lạc lại, hắn sẽ không ngu ngốc như mấy tên anh hùng nhàm chán đi về phía đóng quân của quân liên minh khi chỉ có một mình, hắn phải khiến đối thủ nghĩ ở khu 28, vẫn còn tồn tại lực lượng phản kháng, tung hỏa mù đối với những tên chỉ huy chỉ biết ngồi trước bàn điều khiển việc chiến đấu.
Bên trong xe thiết giáp, vì bị hắn ném lựu đạn vào nên trông có chút rách nát, nhưng khoang điều khiển không hoàn toàn bị phát hỏng, mà phần bọc thép bên ngoài lại càng không mảy may hao tổn, No.9 mở công tác điều khiển pháo đài di động này, xe thiết giáp lẳng lặng tiến về phía tiền phương, xác binh lính đổ gục cạnh xe bị hất ra vang lên “rầm” một cái, đến nơi, một quả pháo không chút do dự phóng ra, đánh đổ tường phòng ngự tự mình dựng nên.
“Bùm…… rầm……rầm…” Xe thiết giáp nặng nề cán lên lớp lớp hài cốt, tro tàn tung bay, như một con dã thú rít gào cuốn về phía khu 28.
“Tấn công!! Tấn công!! Tiêu diệt xe thiết giáp kia!!”
Raphael giáng một quyền lên bàn điều khiển, biểu tình cuồng dại như một con trâu đực hung tợn trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu.
Phillips William không thể không sửa lại mệnh lệnh, sử dụng lượng binh lực cuối cùng đi công kích chính xe thiết giáp của bọn họ.
Binh lính máy móc theo mệnh lệnh tiến hành công kích, nhưng trước mặt tấp giáp bọc ngoài cứng rắn của xe thiết giáp, hỏa lực bắn như mưa chỉ giống như những tên thổ dân không ngừng dùng phi tiêu phóng về phía một con voi phát điên, không hề có tác dụng.
Xe thiết giáp thậm chí còn hoàn toàn không phát động hỏa lực để phản kích, trực tiếp phóng về phía những binh lính đang nổ súng, bánh xích chuyển động thành những âm thanh rầm rập, binh lính máy móc căn bản không có trí năng, cũng không có thiết lập lệnh chạy trốn, nên chúng nó không hề tránh né, dựa theo mệnh lệnh vẫn tiếp tục vừa bắn phá vừa tiến về phía trước.
Cho dù binh lính máy móc có mạnh mẽ hơn so với binh lính nhân loại bao nhiêu lần thì khi đối mặt với một lực nghiền ép hơn bốn mươi tấn, thì tuyệt đối không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
“Này…. Điều này… căn bản không thể…..”
Thượng tá Raphael đối với binh lính máy móc của mình vẫn tràn ngập tin tưởng, giờ cả người ngã ngồi trên ghế, chẳng lẽ đây là một cơn ác mộng? Binh lính máy móc của gã căn bản không thể bị đánh bại!!!
Nhưng tín hiệu trên màn hình đã hoàn toàn đánh nát toàn bộ vọng tưởng của gã.
Gã bắt đầu hoảng loạn: “Phillips William, sao lại vậy? Hiện tại ta nên làm sao?! Đối phương có bao nhiêu người? Đánh bại cả 12 binh lính máy móc, đối phương ít nhất phải có trên cả trăm người!” Vị thượng tướng chưa từng nếm qua tư vị thất bại giờ bị người ta giáng cho một cái bạt tai, cả người hoảng loạn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh mà một vị chỉ huy nên có.
Huấn luyện viên Phillips William nhất thời cũng không biết nên đối mặt với thất bại này như thế nào, mà binh lính bị phái đi khu 17 lại cách đây quá xa, căn bản không thể thu hồi kịp, nơi này bọn họ cũng chỉ còn vài tên.
“Thượng tá, tôi nghĩ lần này chúng ta phải từ bỏ hành động này thôi.”
“Ông nói cái gì?? Từ… từ bỏ sao!?”
“Đúng vậy, thượng tá.” Phillips William cũng không muốn mình phải bồi mạng cùng vị thượng tá ngu xuẩn này, “Chúng ta không phải đem theo một viên đạn phản vật chất sao? Nếu kiến nhiều đến nỗi không thể từ từ tiêu diệt, vậy ném một phát vào tận ổ của bọn chúng là được.”
Nhiệm vụ phía sau căn bản đã xong rồi, chỉ cần bảo toàn được tính mạng, hơn nữa thắng lợi trở về, nên thượng tá Raphael lập tức quyết định: “Được! Được! Lập tức kêu người chuẩn bị đi!”
No.9 gian nan từ buồng điều khiển của xe thiết giáp bò ra, cơ hồ là trực tiếp lăn xuống. Lấy lực lượng một người đối kháng cùng 20 binh lính máy móc, hắn tuyệt đối không có khả năng lông tóc vô thương, thể lực hao tổn tương đối lớn.
Sức chiến đấu của binh lính máy móc quả thực cực kì mạnh mẽ, nếu tác chiến giáp mặt, lúc trước cả năm người bọn họ đều tử vong đã minh chứng hết thảy.
Nhưng chiến trường không phải là sân huấn luyện. Trên chiến trường binh lính máy móc tuyệt không thể tự phán đoán tình huống để chiến đấu, cho dù chỉ huy trên đài có kinh nghiệm nhường nào cũng không cách nào nắm giữ được toàn bộ chiến trường để có những điều chỉnh biện pháp tốt nhất, một khi gặp phải tình huống không thể khống chế hoàn toàn cục diện, binh lính máy móc không khác gì một con rối gỗ đứt dây.
No.9 ngồi dậy, nhìn binh lính máy móc bị nghiền thành hai đoạn dưới bánh xích, nhịn không được yên lặng xiết chặt nắm tay.
Trong lòng hắn như bừng lên một loại khoái ý, hắn cũng không biết là vì cái gì, có lẽ là thắng lợi tác chiến lúc này đây, có lẽ là bởi vì đoạt lại được danh dự cho đồng bạn đã tử vong, có lẽ là …. Chứng minh hắn vẫn còn là một binh lính xuất sắc, không phải là ── một thứ sản phẩm bị đào thải.
Rồi hắn mới khập khễnh dời đi.
Trong một cái chớp mắt, ánh mắt binh lính máy móc đột nhiên nháy lên thứ ánh sáng đỏ yếu ớt, một cánh tay còn hoàn hảo nắm lấy cây súng chỉ về phía No.9.
“Bùm ──”
Thân thể khôi ngô của No.9 kịch liệt lung lay, cả người dường như không thể chống đỡ nổi nữa, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía binh lính máy móc trên mặt đất.
Cánh tay cầm súng còn giương giữa không trung, họng súng chỉ về phía vị trí trái tim của No.9.
Khói thuốc súng mờ mịt bay lên, nhưng …. Lại là từ một cây súng khác.
Vị trí bộ não của binh lính máy móc bị nổ thành một cái hốc thật lớn, vi mạch bị phá hủy, tia điện xoẹt xoẹt đánh trong không trung, giống như đầu nhân loại khi bị nổ tung sẽ chảy ra một thứ trắng nhợt đặc sệt.
Người trẻ tuổi cầm súng một bộ dạng khiêu khích, tóc cam đỏ kiêu ngạo như lửa.
“Hừ! Mắt phát sáng làm gì, đống sắt vụn! Ông chú là của tao!”
Phía sau cậu là một khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn, vừa nhặt súng vừa gẩy gẩy cánh tay của binh lính máy móc, rồi nhìn quanh khu bị No.9 làm thành một bãi chiến trường, phát ra tiếng than đầy sùng bái: “Oa! Ông chú, chú thiệt lợi hại a!! ”
No.9 đứng đực tại nơi đó nhìn thiếu niên tóc cam đỏ, giống như ngây người không hề chớp mắt.
Lão đại khu 28 đem cây súng khiêng lên vạu, sờ soạn móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng châm, ánh lửa chiếu lên lớp mồ hôi do đi quá vội vàng của cậu, cùng với khóe miệng nhếch lên ý cười kiêu ngạo: “Ông chú, tôi đến kiếm chú về.”
Lão binh Sparta mặc quần áo lao động lắp đặt đạn phản vật chất trên mặt đấy mờ mịt bão cát, cái thứ được xưng là “sát thủ tinh cầu” đủ để cả hành tinh 243 này biến mất giữa không gian. Trong vô số những hành tinh rác rưởi, một cái biến mất cũng sẽ chẳng có người nào phí sức đi tìm hiểu nguyên nhân.
Micro bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chỉ huy lo lắng thúc giục, “Được chưa? Sao nhẹ tay nhẹ chân thế, làm nhanh lên!! ” Mà do một lần ngẫu nhiên không cắt máy liên lạc, một vài lời bọn họ không nên nghe thấy lại rơi vào tai những lão binh
“Đợi binh lính tập kích khu 17 tới, chúng ta lập tức cất cánh. ”
“Thượng tá! Bên ngoài còn người của chúng ta! ”
“Chỉ là đống đồ bị đào thải thôi, không cần phải chờ bọn hắn. Kệ bọn họ, lập tức dẫn nổ! ”
Những người này đã nhận được huấn luyện theo thói quen không thể nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, nhưng một khắc này, trưởng quan lại phủ định bọn họ khiến bọn họ mờ mịt, cho dù đã bị huấn luyện thành một thứ vũ khí chiến tranh, nhưng vẫn còn lại tư tưởng và ý thức, vẫn có những nhận định về giá trị bản thân như cũ.
Cho dù bọn họ vẫn đang yên lặng công tác, nhưng bị khinh bỉ nhục nhã, nội tâm đối với việc bọn họ bị biến thành một thứ phế phẩm bị đào thải không thể khống chế bắt đầu nảy sinh ức chế kịch liệt.
Đang lúc bọn họ vùi đầu để lắp đặt một thứ vũ khí mà ngay sau đó sẽ biến cả tinh cầu này cùng bọn họ thành tro bụi, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng động kì quái.
Cứ cho là đã bị đoạt mất tư cách của một binh lính, trên tay không có vũ khí tác chiến, những bọn họ như cũ vẫn là lão binh thân chinh bách chiến trên chiến trường, mọi người đồng loại quay về một phía.
Bọn họ thấy một người trẻ tuổi khiêng vũ khí, còn có một đám trẻ con, quan trọng hơn là, giữa bọn họ có một người đàn ông khôi ngô cao lớn, là người bọn họ cực kì quen thuộc, trong trí nhớ đã từng cùng nhau kề vai chiến đấu! Bọn họ cũng không sợ hãi vũ khí trong tay người kia, trên thực tế trừ bỏ người tóc cam đỏ, đám trẻ con trước mặt bọn họ căn bản chả hiểu vũ khí là thứ gì, bọn nó ngay cả chốt cũng chưa mở.
Có lẽ trong cuộc đời bọn họ phần lớn thời gian đều lặng yên, nên cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu là thứ duy nhất trong trí nhớ bọn họ.
Nhìn No.9 vết thương đầy người, tựa như thấy được một đồng bạn vừa từ chiến trường trở về, bọn lính không hẹn mà cùng giơ tay, hướng hắn cúi chào.
“Không cần đợi nữa!” Thượng tá Raphael không kiên nhẫn nổi nữa nhìn binh lính máy móc của bọn họ phát tín hiệu còn ở rất xa, gã hận không thể lập tức dời khỏi chỗ ẩn tàng địch nhân này, “Chúng ta dời thuyền đi! ”
“Nhưng là……”
Raphael đã không muốn đợi nữa, dù sao binh lính máy móc có thể chế tạo lại, mà gã thì không thể chịu được chút thương tổn nào,“Đừng nghĩ nhiều nữa! Mau xuất phát đi!!”
“Vâng, đã biết.” Huấn luyện viên Phillips Willam đang chuẩn bị nhập lệnh vào, đột nhiên, trong khoang thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề….
“Ầm──” Cửa khoang thuyền mở ra, Raphael, Phillips William cùng binh sĩ của gã bị một đám binh lính cường tráng chộp lấy, không để ý bọn họ giãy giụa ném ra khỏi chiến hạm.
Luận võ lực bọn họ căn bản không là đối thủ của đám binh lính Sparta cường tráng này,bọn họ căn bản không hề nghĩ đến người kích động đám lão binh nổi loạn này lại là No.9 đã bị ghi vào danh sách tử vong!!!
“Không! Không!! Van cầu các người đừng để tôi lại đây! Bom sẽ nổ đó!! Van cầu các nguời!”
Bão cát gào thét nháy mắt nhồi cả miệng Raphael toàn cát, gã định cầu xin cái đám người mà gã từng cho là phế phẩm này, đám binh lính phế vật đáng bị xử tử, nhưng đám người đã quần mình trong trại huấn luyện Sparta căn bản sẽ không bao giờ sinh ra lòng thương hại, hoàn toàn không bị ngôn từ lay động nửa phần.
Bọn họ lạnh lùng đóng của khoang thuyền, trong nháy mắt khi cánh cửa kia đóng lại, lão binh cả người đẫm máu kia hờ hững nói: “Các ông đã bị đào thải.”
21
“Điều này không thể xảy ra! Tuyệt đối…. không thể xảy ra!!!”
Nhìn màn hình biểu thị 12 binh lính di chuyển vào khu vực tấn công toàn bộ bị tiêu diệt, thượng tá Raphael tưởng vẫn nắm chắc tình hình hoàn toàn hoảng loạn, gã dường như chưa từng nghĩ tới việc binh lính máy móc của mình gặp được đối thủ, mà gã chưa nghĩ tới tình huống hiện tại, thì càng không có khả năng nghĩ tới phương pháp ứng phó.
“Mau! Mau tập hợp tất cả binh lính, tiêu diệt những người đó!” Raphael thậm chí còn ngại Phillips William hạ mệnh lệnh quá chậm, liền đẩy ông ra, tự mình nhập lệnh.
Những binh lính máy móc ở khu vực ngoài chỗ đó lập tức dừng tất cả những hành động, con mắt không phải của nhân loại phiếm ra ánh sáng đỏ kì lạ, tiến vào hình thức “giết chóc vô hạn”, nói chung là bọn chúng sẽ không tiếc tiêu diệt đại giới hết thảy những vật mang sinh mệnh. Bọn nó vượt qua chướng ngại vật, phát động tấn công với khụ 28, không chút keo kiệt số đạn dược trong tay, chân vừa bước vào khu vực khu 28, liền giương súng, xả đạn vào khoảng không trước mặt, ngọn lửa kịch liệt từ họng súng phụt ra không dừng lại, trong hỏa lực bắn phát mãnh liệt thế này thì bất cứ địch nhân nào cũng không thoát khỏi vận mệnh biến thành cái sàng.
Mà ngay tại khu vực binh lính máy móc vừa dời khỏi, xe thiết giáp được lệnh dừng tại chỗ trông có vẻ dị thường im lặng.
Cách xe thiết giáp không xa, trên một núi rác, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Ngay khi Raphael cùng Phillips William vẫn nghĩ rằng khu 28 còn lực lượng phản kháng sót lại mà phái ra trọng binh tiêu diệt, thì thực sự No.9 chỉ có một mình, sau khi giải quyết đống binh lính máy móc kia xong liền quyết đoán rời khởi khu vực đó, lén lút đi về phía nông trại, vòng ra phía sau.
Trong tay hắn đã có vũ khí và đạn dược đầy đủ.
Tại một điểm trên đống rác, đối diện với một binh lính máy móc.
“Bùm —” Viên đạn chuẩn xác không lệch một ly chọc thủng con ngươi của binh lính máy móc, đầu của nó hoàn toàn bị xuyên thủng, bảng vi mạch điện tử cũng yếu ớt như bộ não của nhân loại, vỡ nát, không thể khôi phục.
Một binh lính máy móc khác gần vị trí tập kích phát hiện dị động, căn cứ theo trình tự chiến đấu được cài sẵn thì nó sẽ phải nhanh chóng phát hiện vị trí địch nhân, sau đó dùng vũ khí có uy lực cường đại nhất tiêu diệt địch nhân, nhưng ngay khi nó vừa mới nâng khẩu pháo lên thì một loạt đạn ngăn cản hành vi của nó, “Cạch cạch cạch──” Loạt đạn rất nhanh cắt đứt một cánh tay của nó.
Nhận được dấu hiệu bị tập kích, binh lính điều khiển lập tức vơ lấy súng, nhưng nhanh hơn, một viên lựu đạn đã được ném vào từ cửa trên nóc xe….
“Ầm ầm!!!!”
“Chuyện gì thế này?! Sao lại như vậy!!”
Khi tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về vị trí phía trước đang diễn ra chiến đấu, thì binh lính máy móc điều khiển xe thiết giáp lại mất tín hiệu.
Raphael tức giận túm lấy cái micro, rít lên chất vấn đầu bên kia: “Mau trả lời!! Tình huống bên bọn mi thế nào???”
Lôi thi thể binh lính trong buồng máy bị lựu đạn nổ tan ra ngoài, No.9 ngồi vào vị trí điều khiển.
Máy liên lạc thỉnh thoảng vang lên những tiếng gầm rú, No.9 nhận ra giọng nói này, khi hắn đang chênh vênh trước bờ vực tử vong đã từng nghe thấy, âm điệu lãnh đạm, vẻ cao cao tại thượng, nhưng giờ phút này giọng nói của vị thượng tá kia lại đầy hổn hển và kích động.
No.9 đóng máy liên lạc lại, hắn sẽ không ngu ngốc như mấy tên anh hùng nhàm chán đi về phía đóng quân của quân liên minh khi chỉ có một mình, hắn phải khiến đối thủ nghĩ ở khu 28, vẫn còn tồn tại lực lượng phản kháng, tung hỏa mù đối với những tên chỉ huy chỉ biết ngồi trước bàn điều khiển việc chiến đấu.
Bên trong xe thiết giáp, vì bị hắn ném lựu đạn vào nên trông có chút rách nát, nhưng khoang điều khiển không hoàn toàn bị phát hỏng, mà phần bọc thép bên ngoài lại càng không mảy may hao tổn, No.9 mở công tác điều khiển pháo đài di động này, xe thiết giáp lẳng lặng tiến về phía tiền phương, xác binh lính đổ gục cạnh xe bị hất ra vang lên “rầm” một cái, đến nơi, một quả pháo không chút do dự phóng ra, đánh đổ tường phòng ngự tự mình dựng nên.
“Bùm…… rầm……rầm…” Xe thiết giáp nặng nề cán lên lớp lớp hài cốt, tro tàn tung bay, như một con dã thú rít gào cuốn về phía khu 28.
“Tấn công!! Tấn công!! Tiêu diệt xe thiết giáp kia!!”
Raphael giáng một quyền lên bàn điều khiển, biểu tình cuồng dại như một con trâu đực hung tợn trợn trừng cặp mắt đỏ ngầu.
Phillips William không thể không sửa lại mệnh lệnh, sử dụng lượng binh lực cuối cùng đi công kích chính xe thiết giáp của bọn họ.
Binh lính máy móc theo mệnh lệnh tiến hành công kích, nhưng trước mặt tấp giáp bọc ngoài cứng rắn của xe thiết giáp, hỏa lực bắn như mưa chỉ giống như những tên thổ dân không ngừng dùng phi tiêu phóng về phía một con voi phát điên, không hề có tác dụng.
Xe thiết giáp thậm chí còn hoàn toàn không phát động hỏa lực để phản kích, trực tiếp phóng về phía những binh lính đang nổ súng, bánh xích chuyển động thành những âm thanh rầm rập, binh lính máy móc căn bản không có trí năng, cũng không có thiết lập lệnh chạy trốn, nên chúng nó không hề tránh né, dựa theo mệnh lệnh vẫn tiếp tục vừa bắn phá vừa tiến về phía trước.
Cho dù binh lính máy móc có mạnh mẽ hơn so với binh lính nhân loại bao nhiêu lần thì khi đối mặt với một lực nghiền ép hơn bốn mươi tấn, thì tuyệt đối không thể xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
“Này…. Điều này… căn bản không thể…..”
Thượng tá Raphael đối với binh lính máy móc của mình vẫn tràn ngập tin tưởng, giờ cả người ngã ngồi trên ghế, chẳng lẽ đây là một cơn ác mộng? Binh lính máy móc của gã căn bản không thể bị đánh bại!!!
Nhưng tín hiệu trên màn hình đã hoàn toàn đánh nát toàn bộ vọng tưởng của gã.
Gã bắt đầu hoảng loạn: “Phillips William, sao lại vậy? Hiện tại ta nên làm sao?! Đối phương có bao nhiêu người? Đánh bại cả 12 binh lính máy móc, đối phương ít nhất phải có trên cả trăm người!” Vị thượng tướng chưa từng nếm qua tư vị thất bại giờ bị người ta giáng cho một cái bạt tai, cả người hoảng loạn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh mà một vị chỉ huy nên có.
Huấn luyện viên Phillips William nhất thời cũng không biết nên đối mặt với thất bại này như thế nào, mà binh lính bị phái đi khu 17 lại cách đây quá xa, căn bản không thể thu hồi kịp, nơi này bọn họ cũng chỉ còn vài tên.
“Thượng tá, tôi nghĩ lần này chúng ta phải từ bỏ hành động này thôi.”
“Ông nói cái gì?? Từ… từ bỏ sao!?”
“Đúng vậy, thượng tá.” Phillips William cũng không muốn mình phải bồi mạng cùng vị thượng tá ngu xuẩn này, “Chúng ta không phải đem theo một viên đạn phản vật chất sao? Nếu kiến nhiều đến nỗi không thể từ từ tiêu diệt, vậy ném một phát vào tận ổ của bọn chúng là được.”
Nhiệm vụ phía sau căn bản đã xong rồi, chỉ cần bảo toàn được tính mạng, hơn nữa thắng lợi trở về, nên thượng tá Raphael lập tức quyết định: “Được! Được! Lập tức kêu người chuẩn bị đi!”
No.9 gian nan từ buồng điều khiển của xe thiết giáp bò ra, cơ hồ là trực tiếp lăn xuống. Lấy lực lượng một người đối kháng cùng 20 binh lính máy móc, hắn tuyệt đối không có khả năng lông tóc vô thương, thể lực hao tổn tương đối lớn.
Sức chiến đấu của binh lính máy móc quả thực cực kì mạnh mẽ, nếu tác chiến giáp mặt, lúc trước cả năm người bọn họ đều tử vong đã minh chứng hết thảy.
Nhưng chiến trường không phải là sân huấn luyện. Trên chiến trường binh lính máy móc tuyệt không thể tự phán đoán tình huống để chiến đấu, cho dù chỉ huy trên đài có kinh nghiệm nhường nào cũng không cách nào nắm giữ được toàn bộ chiến trường để có những điều chỉnh biện pháp tốt nhất, một khi gặp phải tình huống không thể khống chế hoàn toàn cục diện, binh lính máy móc không khác gì một con rối gỗ đứt dây.
No.9 ngồi dậy, nhìn binh lính máy móc bị nghiền thành hai đoạn dưới bánh xích, nhịn không được yên lặng xiết chặt nắm tay.
Trong lòng hắn như bừng lên một loại khoái ý, hắn cũng không biết là vì cái gì, có lẽ là thắng lợi tác chiến lúc này đây, có lẽ là bởi vì đoạt lại được danh dự cho đồng bạn đã tử vong, có lẽ là …. Chứng minh hắn vẫn còn là một binh lính xuất sắc, không phải là ── một thứ sản phẩm bị đào thải.
Rồi hắn mới khập khễnh dời đi.
Trong một cái chớp mắt, ánh mắt binh lính máy móc đột nhiên nháy lên thứ ánh sáng đỏ yếu ớt, một cánh tay còn hoàn hảo nắm lấy cây súng chỉ về phía No.9.
“Bùm ──”
Thân thể khôi ngô của No.9 kịch liệt lung lay, cả người dường như không thể chống đỡ nổi nữa, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía binh lính máy móc trên mặt đất.
Cánh tay cầm súng còn giương giữa không trung, họng súng chỉ về phía vị trí trái tim của No.9.
Khói thuốc súng mờ mịt bay lên, nhưng …. Lại là từ một cây súng khác.
Vị trí bộ não của binh lính máy móc bị nổ thành một cái hốc thật lớn, vi mạch bị phá hủy, tia điện xoẹt xoẹt đánh trong không trung, giống như đầu nhân loại khi bị nổ tung sẽ chảy ra một thứ trắng nhợt đặc sệt.
Người trẻ tuổi cầm súng một bộ dạng khiêu khích, tóc cam đỏ kiêu ngạo như lửa.
“Hừ! Mắt phát sáng làm gì, đống sắt vụn! Ông chú là của tao!”
Phía sau cậu là một khuôn mặt tàn nhang nhỏ nhắn, vừa nhặt súng vừa gẩy gẩy cánh tay của binh lính máy móc, rồi nhìn quanh khu bị No.9 làm thành một bãi chiến trường, phát ra tiếng than đầy sùng bái: “Oa! Ông chú, chú thiệt lợi hại a!! ”
No.9 đứng đực tại nơi đó nhìn thiếu niên tóc cam đỏ, giống như ngây người không hề chớp mắt.
Lão đại khu 28 đem cây súng khiêng lên vạu, sờ soạn móc ra một điếu thuốc đưa lên miệng châm, ánh lửa chiếu lên lớp mồ hôi do đi quá vội vàng của cậu, cùng với khóe miệng nhếch lên ý cười kiêu ngạo: “Ông chú, tôi đến kiếm chú về.”
Lão binh Sparta mặc quần áo lao động lắp đặt đạn phản vật chất trên mặt đấy mờ mịt bão cát, cái thứ được xưng là “sát thủ tinh cầu” đủ để cả hành tinh 243 này biến mất giữa không gian. Trong vô số những hành tinh rác rưởi, một cái biến mất cũng sẽ chẳng có người nào phí sức đi tìm hiểu nguyên nhân.
Micro bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chỉ huy lo lắng thúc giục, “Được chưa? Sao nhẹ tay nhẹ chân thế, làm nhanh lên!! ” Mà do một lần ngẫu nhiên không cắt máy liên lạc, một vài lời bọn họ không nên nghe thấy lại rơi vào tai những lão binh
“Đợi binh lính tập kích khu 17 tới, chúng ta lập tức cất cánh. ”
“Thượng tá! Bên ngoài còn người của chúng ta! ”
“Chỉ là đống đồ bị đào thải thôi, không cần phải chờ bọn hắn. Kệ bọn họ, lập tức dẫn nổ! ”
Những người này đã nhận được huấn luyện theo thói quen không thể nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, nhưng một khắc này, trưởng quan lại phủ định bọn họ khiến bọn họ mờ mịt, cho dù đã bị huấn luyện thành một thứ vũ khí chiến tranh, nhưng vẫn còn lại tư tưởng và ý thức, vẫn có những nhận định về giá trị bản thân như cũ.
Cho dù bọn họ vẫn đang yên lặng công tác, nhưng bị khinh bỉ nhục nhã, nội tâm đối với việc bọn họ bị biến thành một thứ phế phẩm bị đào thải không thể khống chế bắt đầu nảy sinh ức chế kịch liệt.
Đang lúc bọn họ vùi đầu để lắp đặt một thứ vũ khí mà ngay sau đó sẽ biến cả tinh cầu này cùng bọn họ thành tro bụi, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng động kì quái.
Cứ cho là đã bị đoạt mất tư cách của một binh lính, trên tay không có vũ khí tác chiến, những bọn họ như cũ vẫn là lão binh thân chinh bách chiến trên chiến trường, mọi người đồng loại quay về một phía.
Bọn họ thấy một người trẻ tuổi khiêng vũ khí, còn có một đám trẻ con, quan trọng hơn là, giữa bọn họ có một người đàn ông khôi ngô cao lớn, là người bọn họ cực kì quen thuộc, trong trí nhớ đã từng cùng nhau kề vai chiến đấu! Bọn họ cũng không sợ hãi vũ khí trong tay người kia, trên thực tế trừ bỏ người tóc cam đỏ, đám trẻ con trước mặt bọn họ căn bản chả hiểu vũ khí là thứ gì, bọn nó ngay cả chốt cũng chưa mở.
Có lẽ trong cuộc đời bọn họ phần lớn thời gian đều lặng yên, nên cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu là thứ duy nhất trong trí nhớ bọn họ.
Nhìn No.9 vết thương đầy người, tựa như thấy được một đồng bạn vừa từ chiến trường trở về, bọn lính không hẹn mà cùng giơ tay, hướng hắn cúi chào.
“Không cần đợi nữa!” Thượng tá Raphael không kiên nhẫn nổi nữa nhìn binh lính máy móc của bọn họ phát tín hiệu còn ở rất xa, gã hận không thể lập tức dời khỏi chỗ ẩn tàng địch nhân này, “Chúng ta dời thuyền đi! ”
“Nhưng là……”
Raphael đã không muốn đợi nữa, dù sao binh lính máy móc có thể chế tạo lại, mà gã thì không thể chịu được chút thương tổn nào,“Đừng nghĩ nhiều nữa! Mau xuất phát đi!!”
“Vâng, đã biết.” Huấn luyện viên Phillips Willam đang chuẩn bị nhập lệnh vào, đột nhiên, trong khoang thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề….
“Ầm──” Cửa khoang thuyền mở ra, Raphael, Phillips William cùng binh sĩ của gã bị một đám binh lính cường tráng chộp lấy, không để ý bọn họ giãy giụa ném ra khỏi chiến hạm.
Luận võ lực bọn họ căn bản không là đối thủ của đám binh lính Sparta cường tráng này,bọn họ căn bản không hề nghĩ đến người kích động đám lão binh nổi loạn này lại là No.9 đã bị ghi vào danh sách tử vong!!!
“Không! Không!! Van cầu các người đừng để tôi lại đây! Bom sẽ nổ đó!! Van cầu các nguời!”
Bão cát gào thét nháy mắt nhồi cả miệng Raphael toàn cát, gã định cầu xin cái đám người mà gã từng cho là phế phẩm này, đám binh lính phế vật đáng bị xử tử, nhưng đám người đã quần mình trong trại huấn luyện Sparta căn bản sẽ không bao giờ sinh ra lòng thương hại, hoàn toàn không bị ngôn từ lay động nửa phần.
Bọn họ lạnh lùng đóng của khoang thuyền, trong nháy mắt khi cánh cửa kia đóng lại, lão binh cả người đẫm máu kia hờ hững nói: “Các ông đã bị đào thải.”
/23
|