Hứa Thanh Trúc Vi khẩn trương nhanh chóng đi vào khu vực trung tâm quảng trường.
Trong nguyên tác, bởi vì để cho vị kia vô hạn cảm kích nữ chủ cứu giúp con mình, trước khi Nhan Ôn Nhu xuất hiện, đứa bé kia đã bị tàn nhẫn hành hạ đến thoi thóp chỉ còn một hơi. Tất nhiên nó sẽ không chết ngay được, bởi vì nó là chất xúc tác tình cảm của nam nữ chủ.
Theo lối mòn của vô số tiểu thuyết ngôn tình, nữ chủ sau khi cứu giúp sẽ theo đó thuận lý thành chương trở thành người chăm sóc cho con nam chủ, sau đó trong quá trình chăm sóc đó, hai người sẽ nảy sinh ái muội, dần dần để ý đối phương, lâu ngày sinh tình, vâng vâng. Thật sự là trăm sông đổ về một biển.
Đây cũng là chi tiết duy nhất khiến bản thân Hứa Thanh Trúc Vi khi còn là Thích Noãn Tình với tư cách người ngoài cuộc đọc qua, cảm thấy vô nhân đạo và phản cảm. Đó chỉ là một đứa nhỏ. Cho dù là tiểu thuyết, nhưng một khi tác giả đặt bút xuống nghĩa là bản thân tác giả đã cho nhân vật đó một cuộc đời, vậy cớ gì lại để một đứa bé phải chịu tội ác dày vò như vậy? Chỉ để cái gọi là kịch tình phát triển?
Bằng mọi cách, nàng phải cứu lấy nó. Nữ chủ sau khi cứu được đứa bé kia liền mang về căn hộ nhỏ riêng của nàng ta để chăm sóc. Hứa Thanh Trúc Vi không thể hiểu được vì sao sau khi gặp một đứa bé bị thương nặng đến vậy nàng ta lại không đưa đi bệnh viện lại mang về nhà? Nguyên nhân nào khiến nàng ta hành động như vậy?
Mà, cho dù vì bất kỳ lý do gì, việc chậm trễ cấp cứu cũng dẫn đến hậu quả nặng nề. Mà nàng, với tư cách một người trưởng thành, có lương tâm, không cho phép nó xảy ra.
Nàng nhớ trong nguyên tác thông qua thị giác của nữ chủ, nơi bọn bắt cóc chọn làm hiện trường hành hạ và quay chụp để trả thù vị kia là một xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang gần một cô nhi viện. Đó là một khu vực gần như hoang vu, được xem như dải phân cách giữa phồn hoa đô thị và vùng quê nghèo khổ. Mà nữ chủ chính là trùng hợp hôm nay đến nơi đó làm từ thiện.
Vấn đề bây giờ là, nàng không có vần sáng tùy tiện đi làm từ thiện sẽ gặp chân mệnh thiên tử của nữ chủ, cho nên nàng đương nhiên không biết đường đi đến cô nhi viện đó ở hướng nào. Chỉ biết sơ lược nếu từ trung tâm quảng trường đi vào phải đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm ẩm thấp. Hứa Thanh Trúc Vi nhìn một lượt xung quang, cuối cùng tầm mắt dừng lại tại một vị trí. Hẳn là con hẻm không xa kia. Vì sự thật là, ở nơi này cũng chỉ có một hẻm dường như không mấy phù hợp với bộ mặt thành phố như vậy.
Nhìn nhìn bốn phía phồn hoa hiện đại, lại nhìn con hẻm tối thui như hai vùng trời cách biệt, Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng một trận không biết nói gì. Không hiểu vì sao tác giả lại đặt ra chi tiết vô lý như thế? Giữa trung tâm đô thị lại có một con hẻm dài thườn thượt nối thẳng ra tận rìa ngoại ô thành phố.
Hứa Thanh Trúc Vi cũng không lại để tâm đến tình tiết hố cha này nữa. Nàng tăng nhanh tốc độ chạy vào con hẻm trước mắt, mặc kệ như thế nào, sớm hơn một chút an toàn của đứa bé kia lại được đảm bảo hơn một chút. Đúng vào lúc này, trên tay đột nhiên truyền đến lực đạo, cổ tay bị nắm giữ. Nàng bị kéo lại bất ngờ lảo đảo thân hình, nhào vào một khuôn ngực rắn chắc mạnh mẽ. Một bàn tay vững vàng ôm lấy eo nàng, giúp nàng ổn định thân hình.
- Tiểu Vi. Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đầu nàng, mang theo khó nhận ra một tia thấp thỏm.
Sau khi nghe những lời của Hứa Thanh Trúc Vi, hắn tâm thần hoảng hốt rời khỏi trường đại học K, hắn không rõ lúc đó bản thân nghĩ gì. Lời của nàng từng chữ từng chữ không ngừng văng vẳng bên tai khiến hắn bối rối, đau lòng, và nhiều hơn là cảm giác mất mát, hụt hẫng.
Hắn vô mục đích lái xe đi, cuối cùng khi hắn định thần lại, lại phát hiện ra bản thân thế nhưng quay trở lại trước cổng trường Đại học K. Hắn không biết bản thân mình sao lại như thế này, nhưng hắn có cảm giác, nếu hắn để mặc mọi chuyện, rất có thể hắn sẽ mất đi nàng mãi mãi.
Ngồi trước vô lăng, Âu Dương Kình Phong lộ ra một mạt cười khổ. Nếu trước đây có kẻ nói có một ngày hắn vì Hứa Thanh Trúc Vi trăm mối tơ vò, hắn sẽ lạnh lùng cười nhạo kẻ kia nói nhảm, mà hiện tại....
Ánh mắt hắn dõi theo một thân ảnh vừa xuất hiện nơi cổng trường, trái tim không theo quy luật run rẩy. Rõ ràng là nàng, lại giống như cũng không là nàng. Hoặc có lẽ, hắn chưa bao giờ hiểu được nàng. Cứ ngỡ nàng sẽ không bao giờ mang giày thể thao, hắn nhìn thấy nàng thời điểm luôn là đôi giày cao gót, nàng sẽ không mặc áo phông quần jean năng động như thế kia mà vĩnh viễn là những bộ cánh hớ hênh lòe loẹt, càng đừng nói sẽ thong thả đạp xe đạp như hiện tại. Thế nhưng trái tim hắn vậy mà lỡ nhịp vì nàng bây giờ.
Một con người có thể trong một đêm thay đổi nhiều như vậy sao? Dường như vẫn là thân xác kia nhưng linh hồn đã đổi. Mà hắn, chua chát nhận ra, nàng thay đổi, trở nên thần thái phi dương, thật sâu hấp dẫn linh hồn hắn, nhưng là, cô bé luôn đuổi theo phía sau hắn đã từ lúc nào dừng chân đứng lại không còn dõi theo hắn nữa.
Hắn vô tri vô giác chầm chậm lái xe theo nàng, nhìn thấy nàng bước vô quảng trường trung tâm, hắn cũng vội vã xuống xe đi theo.
Hắn muốn nhìn nàng nhiều hơn, muốn nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, tựa như đêm đó nàng cùng đám người kia vui vẻ cười đùa.
Cho đến khi thấy nàng có ý định rẽ vào con hẻm kia, hắn mới giật mình nhanh hơn bước chân vội kéo nàng lại.
Con hẻm đó cất giấu vô số tội ác bẩn thỉu, nàng đi vào đó để làm gì? Thân thể trước đầu óc làm ra phản ứng, đến khi hắn định thần lại, nàng đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
Hắn.. chưa bao giờ biết nàng lại nhỏ nhắn gầy yếu như vậy...
- Âu Dương Kình Phong? Hứa Thanh Trúc Vi nghe âm thanh có chút sửng sốt, sau đó đôi mắt nàng chợt rực sáng. Âu Dương Kình Phong chính là hàng thật giá thật bác sĩ chuyên nghiệp nha. Nếu kịp thời cấp cứu đứa bé kia sẽ chịu khổ ít hơn rất nhiều.
- Anh,.. Âu Dương Kình Phong bối rối, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, vô pháp phát ra âm thanh.
- Thật tốt quá, anh đi theo tôi, nhanh. Hứa Thanh Trúc Vi bắt lấy tay Âu Dương Kình Phong đi vào con hẻm nhỏ.
- Âu Dương Kình Phong, anh biết gần đây có xưởng sửa chữa nào bỏ hoang, gần một cô nhi viện không?
- Xưởng sửa chữa?? Âu Dương Kình Phong nhíu mi, sau đó gật đầu.
- Có, xưởng sửa chữa ô tô Minh Diệp, nơi đó đã bỏ hoang hơn ba năm nay. Phía sau nó cách đó không xa có một cô nhi viện. Hắn mở miệng.
- Tốt quá, chúng ta mau đến đó. Anh mau dẫn đường. Hứa Thanh Trúc Vi ánh mắt vụt sáng, có chút khẩn cấp lên tiếng.
Tuy thắc mắc, nhưng Âu Dương Kình Phong vẫn tầng tầng gật đầu. Mặc kệ nàng muốn làm gì, hắn đều thay nàng thực hiện.
Hai người nhanh chóng di chuyển.
Cùng lúc đó, bên kia, nữ chủ đại nhân lại gặp một chuyện khiến nàng không tự chủ dừng lại bước chân nghe ngóng.
Cách đó không xa, có hai người đàn ông mặc áo đen đang gọi bộ đàm. Nội dung hắn nói làm nàng trong đầu lóe qua suy nghĩ.
- Vẫn chưa tìm được sao? Hiện tại thiếu gia đang truy sát bên kia, đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu gây nguy hiểm đến tính mạng tiểu thiếu gia chúng ta phải nhanh chóng truy ra tung tích. Thiếu gia đã phong tỏa cô nhi viện. Nạp Lan lão gia tử đã phái trinh sát tra tọa độ. Một trong hai hắc y nam nhân nói với đồng bạn.
Nạp Lan gia?
Cô nhi viện?
Tiểu thiếu gia?
Mất tích?
Nhan Ôn Nhu nhanh chóng bắt được từ trọng yếu. Hô hấp nàng trở nên dồn dập.
Nạp Lan gia.
Gia tộc trong truyền thuyết. Người nắm giữ mọi mạch máu quốc gia.
Nàng, dường như biết được một cơ hội ngàn năm có một để đặt mối quan hệ lên Nạp Lan gia. Nhan Ôn Nhu kích động đến run rẩy. Chỉ cần, chỉ cần nàng tìm ra được đứa bé kia..
Trong nguyên tác, bởi vì để cho vị kia vô hạn cảm kích nữ chủ cứu giúp con mình, trước khi Nhan Ôn Nhu xuất hiện, đứa bé kia đã bị tàn nhẫn hành hạ đến thoi thóp chỉ còn một hơi. Tất nhiên nó sẽ không chết ngay được, bởi vì nó là chất xúc tác tình cảm của nam nữ chủ.
Theo lối mòn của vô số tiểu thuyết ngôn tình, nữ chủ sau khi cứu giúp sẽ theo đó thuận lý thành chương trở thành người chăm sóc cho con nam chủ, sau đó trong quá trình chăm sóc đó, hai người sẽ nảy sinh ái muội, dần dần để ý đối phương, lâu ngày sinh tình, vâng vâng. Thật sự là trăm sông đổ về một biển.
Đây cũng là chi tiết duy nhất khiến bản thân Hứa Thanh Trúc Vi khi còn là Thích Noãn Tình với tư cách người ngoài cuộc đọc qua, cảm thấy vô nhân đạo và phản cảm. Đó chỉ là một đứa nhỏ. Cho dù là tiểu thuyết, nhưng một khi tác giả đặt bút xuống nghĩa là bản thân tác giả đã cho nhân vật đó một cuộc đời, vậy cớ gì lại để một đứa bé phải chịu tội ác dày vò như vậy? Chỉ để cái gọi là kịch tình phát triển?
Bằng mọi cách, nàng phải cứu lấy nó. Nữ chủ sau khi cứu được đứa bé kia liền mang về căn hộ nhỏ riêng của nàng ta để chăm sóc. Hứa Thanh Trúc Vi không thể hiểu được vì sao sau khi gặp một đứa bé bị thương nặng đến vậy nàng ta lại không đưa đi bệnh viện lại mang về nhà? Nguyên nhân nào khiến nàng ta hành động như vậy?
Mà, cho dù vì bất kỳ lý do gì, việc chậm trễ cấp cứu cũng dẫn đến hậu quả nặng nề. Mà nàng, với tư cách một người trưởng thành, có lương tâm, không cho phép nó xảy ra.
Nàng nhớ trong nguyên tác thông qua thị giác của nữ chủ, nơi bọn bắt cóc chọn làm hiện trường hành hạ và quay chụp để trả thù vị kia là một xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang gần một cô nhi viện. Đó là một khu vực gần như hoang vu, được xem như dải phân cách giữa phồn hoa đô thị và vùng quê nghèo khổ. Mà nữ chủ chính là trùng hợp hôm nay đến nơi đó làm từ thiện.
Vấn đề bây giờ là, nàng không có vần sáng tùy tiện đi làm từ thiện sẽ gặp chân mệnh thiên tử của nữ chủ, cho nên nàng đương nhiên không biết đường đi đến cô nhi viện đó ở hướng nào. Chỉ biết sơ lược nếu từ trung tâm quảng trường đi vào phải đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm ẩm thấp. Hứa Thanh Trúc Vi nhìn một lượt xung quang, cuối cùng tầm mắt dừng lại tại một vị trí. Hẳn là con hẻm không xa kia. Vì sự thật là, ở nơi này cũng chỉ có một hẻm dường như không mấy phù hợp với bộ mặt thành phố như vậy.
Nhìn nhìn bốn phía phồn hoa hiện đại, lại nhìn con hẻm tối thui như hai vùng trời cách biệt, Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng một trận không biết nói gì. Không hiểu vì sao tác giả lại đặt ra chi tiết vô lý như thế? Giữa trung tâm đô thị lại có một con hẻm dài thườn thượt nối thẳng ra tận rìa ngoại ô thành phố.
Hứa Thanh Trúc Vi cũng không lại để tâm đến tình tiết hố cha này nữa. Nàng tăng nhanh tốc độ chạy vào con hẻm trước mắt, mặc kệ như thế nào, sớm hơn một chút an toàn của đứa bé kia lại được đảm bảo hơn một chút. Đúng vào lúc này, trên tay đột nhiên truyền đến lực đạo, cổ tay bị nắm giữ. Nàng bị kéo lại bất ngờ lảo đảo thân hình, nhào vào một khuôn ngực rắn chắc mạnh mẽ. Một bàn tay vững vàng ôm lấy eo nàng, giúp nàng ổn định thân hình.
- Tiểu Vi. Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đầu nàng, mang theo khó nhận ra một tia thấp thỏm.
Sau khi nghe những lời của Hứa Thanh Trúc Vi, hắn tâm thần hoảng hốt rời khỏi trường đại học K, hắn không rõ lúc đó bản thân nghĩ gì. Lời của nàng từng chữ từng chữ không ngừng văng vẳng bên tai khiến hắn bối rối, đau lòng, và nhiều hơn là cảm giác mất mát, hụt hẫng.
Hắn vô mục đích lái xe đi, cuối cùng khi hắn định thần lại, lại phát hiện ra bản thân thế nhưng quay trở lại trước cổng trường Đại học K. Hắn không biết bản thân mình sao lại như thế này, nhưng hắn có cảm giác, nếu hắn để mặc mọi chuyện, rất có thể hắn sẽ mất đi nàng mãi mãi.
Ngồi trước vô lăng, Âu Dương Kình Phong lộ ra một mạt cười khổ. Nếu trước đây có kẻ nói có một ngày hắn vì Hứa Thanh Trúc Vi trăm mối tơ vò, hắn sẽ lạnh lùng cười nhạo kẻ kia nói nhảm, mà hiện tại....
Ánh mắt hắn dõi theo một thân ảnh vừa xuất hiện nơi cổng trường, trái tim không theo quy luật run rẩy. Rõ ràng là nàng, lại giống như cũng không là nàng. Hoặc có lẽ, hắn chưa bao giờ hiểu được nàng. Cứ ngỡ nàng sẽ không bao giờ mang giày thể thao, hắn nhìn thấy nàng thời điểm luôn là đôi giày cao gót, nàng sẽ không mặc áo phông quần jean năng động như thế kia mà vĩnh viễn là những bộ cánh hớ hênh lòe loẹt, càng đừng nói sẽ thong thả đạp xe đạp như hiện tại. Thế nhưng trái tim hắn vậy mà lỡ nhịp vì nàng bây giờ.
Một con người có thể trong một đêm thay đổi nhiều như vậy sao? Dường như vẫn là thân xác kia nhưng linh hồn đã đổi. Mà hắn, chua chát nhận ra, nàng thay đổi, trở nên thần thái phi dương, thật sâu hấp dẫn linh hồn hắn, nhưng là, cô bé luôn đuổi theo phía sau hắn đã từ lúc nào dừng chân đứng lại không còn dõi theo hắn nữa.
Hắn vô tri vô giác chầm chậm lái xe theo nàng, nhìn thấy nàng bước vô quảng trường trung tâm, hắn cũng vội vã xuống xe đi theo.
Hắn muốn nhìn nàng nhiều hơn, muốn nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, tựa như đêm đó nàng cùng đám người kia vui vẻ cười đùa.
Cho đến khi thấy nàng có ý định rẽ vào con hẻm kia, hắn mới giật mình nhanh hơn bước chân vội kéo nàng lại.
Con hẻm đó cất giấu vô số tội ác bẩn thỉu, nàng đi vào đó để làm gì? Thân thể trước đầu óc làm ra phản ứng, đến khi hắn định thần lại, nàng đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
Hắn.. chưa bao giờ biết nàng lại nhỏ nhắn gầy yếu như vậy...
- Âu Dương Kình Phong? Hứa Thanh Trúc Vi nghe âm thanh có chút sửng sốt, sau đó đôi mắt nàng chợt rực sáng. Âu Dương Kình Phong chính là hàng thật giá thật bác sĩ chuyên nghiệp nha. Nếu kịp thời cấp cứu đứa bé kia sẽ chịu khổ ít hơn rất nhiều.
- Anh,.. Âu Dương Kình Phong bối rối, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn lại, vô pháp phát ra âm thanh.
- Thật tốt quá, anh đi theo tôi, nhanh. Hứa Thanh Trúc Vi bắt lấy tay Âu Dương Kình Phong đi vào con hẻm nhỏ.
- Âu Dương Kình Phong, anh biết gần đây có xưởng sửa chữa nào bỏ hoang, gần một cô nhi viện không?
- Xưởng sửa chữa?? Âu Dương Kình Phong nhíu mi, sau đó gật đầu.
- Có, xưởng sửa chữa ô tô Minh Diệp, nơi đó đã bỏ hoang hơn ba năm nay. Phía sau nó cách đó không xa có một cô nhi viện. Hắn mở miệng.
- Tốt quá, chúng ta mau đến đó. Anh mau dẫn đường. Hứa Thanh Trúc Vi ánh mắt vụt sáng, có chút khẩn cấp lên tiếng.
Tuy thắc mắc, nhưng Âu Dương Kình Phong vẫn tầng tầng gật đầu. Mặc kệ nàng muốn làm gì, hắn đều thay nàng thực hiện.
Hai người nhanh chóng di chuyển.
Cùng lúc đó, bên kia, nữ chủ đại nhân lại gặp một chuyện khiến nàng không tự chủ dừng lại bước chân nghe ngóng.
Cách đó không xa, có hai người đàn ông mặc áo đen đang gọi bộ đàm. Nội dung hắn nói làm nàng trong đầu lóe qua suy nghĩ.
- Vẫn chưa tìm được sao? Hiện tại thiếu gia đang truy sát bên kia, đề phòng bọn chúng chó cùng rứt giậu gây nguy hiểm đến tính mạng tiểu thiếu gia chúng ta phải nhanh chóng truy ra tung tích. Thiếu gia đã phong tỏa cô nhi viện. Nạp Lan lão gia tử đã phái trinh sát tra tọa độ. Một trong hai hắc y nam nhân nói với đồng bạn.
Nạp Lan gia?
Cô nhi viện?
Tiểu thiếu gia?
Mất tích?
Nhan Ôn Nhu nhanh chóng bắt được từ trọng yếu. Hô hấp nàng trở nên dồn dập.
Nạp Lan gia.
Gia tộc trong truyền thuyết. Người nắm giữ mọi mạch máu quốc gia.
Nàng, dường như biết được một cơ hội ngàn năm có một để đặt mối quan hệ lên Nạp Lan gia. Nhan Ôn Nhu kích động đến run rẩy. Chỉ cần, chỉ cần nàng tìm ra được đứa bé kia..
/36
|