Vân Chi Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực. Lúc này trên bầu trời đêm không có nổi một ngôi sao. Anh ta hít sâu một hơi và giơ tay vỗ nhẹ vào vai của Cố Hạnh Nguyên: "Xem ra lần này chúng ta qua đây chẳng thu hoạch được gì rồi. Nếu đã vậy,sáng mai chúng ta trở về thôi."
Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy mình nhìn nhầm Thái Hân Hân, không ngờ cô ta thật sự là người như vậy.
"Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đã làm hỏng mọi chuyện rồi."
Vân Chi Lâm cúi đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang áy náy, thản nhiên cười: "Sao có thể trách cô trong chuyện này chứ? Cũng chẳng ai muốn xảy ra chuyện như vậy, đúng không? Cho dù là Bắc Minh Thiện biết, anh ta cũng sẽ không trách cô đâu. Cô không cần phải gánh áp lực tâm lý lớn như vậy. Chờ tới khi quay về, còn có rất nhiều việc cần cô hoàn thành đấy."
Cũng ở dưới bầu trời không sao, Bắc Minh Thiện ngồi trong căn phòng giam chỉ có một mình anh. Tối nay không có trăng, cả căn phòng đều tối đen.
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 725: LÒNG NHÂN ÁI LAN TRÀN.
Lúc này, có ánh sáng hắt từ ngoài phòng vào, tạo thành một đường sáng chiếu đến tận dưới chân Bắc Minh Thiện.
"Bắc Minh Thiện, sao trong phòng tối thế mà cậu không bật đèn?"
Từ giọng nói kia có thể nghe ra được đó là người trông tù thường nói chuyện với mình.
Bắc Minh Thiện ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Hiếm khi tối như vậy, tôi không muốn bật đèn phá hỏng bầu không khí này."
"Cậu đang nhớ tới Cố Hạnh Nguyên thường tới thăm cậu mấy ngày trước à? Nhắc tới cô ta, hình như hai ngày nay không thấy cô ta tới thăm cậu. Giữa hai ngươi đã xảy ra vấn đề gì à?"
Vừa nhắc tới Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn bầu trời đêm chợt sáng lên. Anh chậm rãi xoay người đi tới cửa.
Anh ngồi xuống bên cạnh cửa sắt ngăn cách anh với người trông tù, nhìn chăm chú vào anh ta và nói: "Tôi với cô vẫn tốt. Cô ấy có việc phải làm, không cần tới thăm tôi mỗi ngày."
Người trông tù đứng ở cửa, quay đầu nhìn xung quanh thấy không có ai mới chậm rãi ngồi xổm xuống, rút từ trong túi áo của mình ra hai điếu thuốc lá, lấy một điếu đưa cho Bắc Minh Thiện: "Tôi thấy từ khi cậu vào đây vẫn chưa từng hút thuốc."
Anh ta nói xong lại lấy bật lửa ra, châm thuốc cho mình và Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hít sâu một hơi, lập tức cảm giác trong người thoải mái hơn nhiều. Thật không ngờ cơ thể này của mình lại bắt đầu dựa vào thứ nhỏ bé này. Xem ra hút xong điếu này, phải cai nó mới được.
"Tôi nói cho cậu biết chuyện này: Hôm nay tôi nghe lãnh đạo nói, qua hai ngày nữa vụ án của cậu sẽ được xét xử. Cậu nên chuẩn bị tốt trước khi ra tòa đấy." Người trông tù nói rất nhỏ, có vẻ như anh ta giấu những người khác, lén nói cho Bắc Minh Thiện biết.
"Không phải trước đó còn chưa quyết định ngày à? Sao lại muốn nhanh chóng mở phiên tòa vậy?" Bắc Minh Thiện thật sự có hơi bất ngờ về điều này. Sợ là ngay cả Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng không biết về điều này.
Suy nghĩ một lát, anh chợt hiểu rõ. Đây chính là quỷ kế của 'chúng’. Anh đã nghe Vân Chi Lâm nói, ngoài anh ta thì không ai dám nhận vụ án này. Điều này chứng tỏ có người đứng phía sau giật dây. Bây giờ chúng lại đột nhiên muốn mở phiên tòa xét xử. Chắc hẳn Vân Chi Lâm xuất hiện đã làm loạn kế hoạch của chúng, chúng phải cố gắng kết thúc trong lúc anh ta còn chưa có chứng cứ gì phá được vụ án này.
Một đêm này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều không thể nghỉ ngơi tốt. Đối mặt với cục diện bây giờ, bọn họ thật sự không biết phải bắt tay từ đâu.
Ngày hôm sau, bọn họ dậy sớm, thu dọn sơ qua rồi chuẩn bị lái xe quay về thành phố A.
Xem ra, thành phố này không còn gì đáng để bọn họ ở lại nữa. Sau khi ngả bài với Thái Hân Hân vào tối qua, chắc chắn bọn họ đã để lộ ra mục đích của chuyến đi này.
Nếu lời nói của cô ta là cố tình, nhất định sẽ kể lại cho cục trưởng Quách biết về chuyện này. Hơn nữa, chỉ dựa vào cách làm của chúng, trong một đêm tuyệt đối có thể làm cho tất cả mọi người trong thành phố này và người liên quan tới ông ta phải im lặng.
Vừa nghĩ tới những nhân viên liên quan, Cố Hạnh Nguyên lại nghĩ đến một nhân vật quan trọng - Tiểu Trần. Còn cả chuyện hôm qua cô mới gặp ba mẹ anh ta đang đầm đìa nước mắt...
"Không bình thường. Anh nói xem, người nhà của Tiểu Trần đúng là kỳ lạ. Chỉ với quan hệ của Tiểu Trần là người bên cạnh cục trưởng Quách cũng không đến mức khiến nhà bọn họ phải là như vậy. Nếu thiếu tiền, sao lúc đầu bọn họ lại mua nhà ở đoạn đường vốn không rẻ, còn là một căn nhà tầng với vị trí rất tốt? Hơn nữa, hôm qua em nhìn hai ông bà già cũng không giống người giả nghèo."
Vân Chi Lâm đặt hai tay lên trên tay lái, dường như nghĩ tới chuyện gì đó lại nói với Cố Hạnh Nguyên: "Ý em muốn nói phương diện này có vấn đề?"
"Có vấn đề hay không thì bây giờ em còn chưa thể xác định được. Nhưng em muốn đi thăm hai ông bà đó trước khi đi." Cố Hạnh Nguyên nói xong đã định xuống xe.
"Em chờ đã, hôm nay chúng ta qua đó có thích hợp không? Hôm qua, chúng ta qua đó với lý do là muốn mua nhà của bọn họ. Chỉ qua một đêm sau, chúng ta lại đột nhiên biến thành luật sư muốn điều tra con trai của bọn họ. Chắc em hiểu ý anh muốn nói chứ?"
Thật ra Vân Chi Lâm cũng không muốn đối mặt với tình hình trước mắt lại phải lựa chọn vừa vào trận đã lùi bước. Mà anh ta cảm thấy, nếu bây giờ đã là kết quả như vậy, bọn họ không cần thiết phải tốn thời gian nữa.
Chẳng qua Cố Hạnh Nguyên lại không nghĩ vậy: "Bất kể thế nào, em vẫn muốn đi thăm hai ông bà ấy. Bây giờ, con trai bọn họ đã hôn mê trong bệnh viện, chắc hẳn cuộc sống của hai ông bà già cũng chẳng tốt hơn. Cho dù con bọn họ đã không thể giúp chúng ta, em cũng không thể nhìn thấy tình cảnh đó mà mặc kệ được."
Cô nói xong, mở cửa và xuống xe, đi về phía cổng khu chung cư.
Vân Chi Lâm khẽ thở dài. Lòng nhân ái của Cố Hạnh Nguyên lại bắt đầu lan tràn rồi. Cô chưa từng nghĩ qua, Tiểu Trần kia có thể tham dự vào việc cục trưởng Quách đã làm với cô không? Chuyện đồng lõa là không thoát được, không chừng anh ta còn là kẻ chủ mưu đấy. Chính vì thế nên anh ta mới hại cô và Bắc Minh Thiện thảm như vậy.
Vân Chi Lâm không phải không có lòng thương hại, nhưng đối mặt với người như vậy, không cần thiết phải thương hại làm gì.
Dù nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng thấy Cố Hạnh Nguyên ra ngoài, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô qua đó một mình. Anh ta khẽ lắc đầu, sau đó thở dài và cũng bước xuống xe, chạy chậm theo phía sau Cố Hạnh Nguyên.
"Ngài Vân, cô Cố, sao hai người tới sớm vậy? Hai người mau vào, mau vào đi. Sao rồi? Sau khi suy nghĩ một đêm, hai người vẫn cảm thấy căn nhà của chúng tôi là tốt nhất à? "
Ông Trần thấy hai người được Tiểu Vương dẫn tới tối hôm trước, ông ta tươi cười mời đám người Vân Chi Lâm vào nhà.
"Ôi, sao hai người còn mang theo quà, sao nói nổi chứ? Các người tới xem nhà của tôi, đáng ra phải do tôi tới chiêu đãi các người mới phải. Chúng tôi không nhận quà được, lát nữa các người nhất định phải cầm về đấy."
Vân Chi Lâm đặt hai giỏ trái cây được Cố Hạnh Nguyên mua ở cổng khu chung cư xuống bên cửa.
"Bác Trần không cần khách sáo như vậy. Nếu bọn tôi đã cầm đồ tới, bác cứ cầm là được."
Ông cụ Trần thật sự không biết nên làm sao mới tốt: "Thật ngại quá, đã khiến hai người phải tốn kém rồi. Hai người mau ngồi đi, mau ngồi đi, mau ngồi đi. Bà nhà tôi ra ngoài mua ít thức ăn, buổi trưa không ai được đi, phải ở lại chỗ tôi ăn một bữa cơm, nếm thử tài nấu nướng nhà chúng tôi đấy. Tôi không phải nói khoác với các người, bà nhà tôi nấu ăn rất ngon. Nếu không phải đã già, chúng tôi mở quán từ lâu rồi."
Cố Hạnh Nguyên thấy ông cụ nhiệt tình chào hỏi bọn họ, ban đầu cô còn tươi cười, nhưng nụ cười kia đã nhanh chóng biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự áy náy.
"Sao vậy cô gái? Không phải vừa rồi còn tốt à? Sao giờ lại thành thế này? Nếu cô còn ngại chuyện giá nhà thì không cần phải lo, chúng tôi sẽ cho các người ưu đãi trong khả năng có thể. Tôi thấy các người vẫn tương đối chân thành." Ông cụ Trần thấy Cố Hạnh Nguyên như vậy, ông ta cũng hơi căng thẳng.
Tất nhiên ông đã xem hai người trẻ tuổi trước mặt này trở thành cọng rơm cứu mạng cho con trai mình.
Không nói quá, bất kể từ lời nói và sắc mặt của bọn họ đều có thể liên quan trực tiếp đến chuyện con trai của mình có thể tỉnh lại không.
Hai ông bà già chỉ có một người con trai, làm sao có thể không để ý được.
Nghe ông ấy nói vậy, trong lòng Cố Hạnh Nguyên càng thấy áy náy hơn. Cô tiếp cận hai người vốn có mục đích. Nhưng không ngờ ông cụ còn suy nghĩ cho mình, ở dưới tình trạng kinh tế eo hẹp vẫn cân nhắc thay cho mình.
Cô cảm thấy lương tâm không cho phép mình làm vậy. Bất kể thế nào, lời nói dối này cũng chỉ có thể dừng ở đây. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn ông già lương thiện và nói rất chân thành: "Bác Trần, chúng tôi tới đây là để xin lỗi bác."
"Xin... xin lỗi à..." Ông cụ Trần thì thầm nhắc lại. Sau đó ông ấy trợn tròn mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, hoang mang nói: "Cô gái, có phải các người chê giá quá đắt không? Không phải tôi mới nói là giá cả dễ bàn sao? Các người cũng biết đấy, chúng tôi đang cần gấp một khoản tiền để cứu con trai của tôi."
"Bác Trần, bác đừng kích động như vậy. Bác nghe chúng tôi nói hết đã." Lúc này, Vân Chi Lâm nói: "Lần này, thật ra chúng tôi tới đây không phải để xem nhà, mà tới vì con trai bác."
"Vì con trai của tôi à?" Ông cụ Trần cảm thấy khó tin.
Vân Chi Lâm rất kiên định gật đầu: "Không sai, là vì con trai bác. Bác còn nhớ không, tôi là luật sư."
"Ngài tìm nó làm gì? Cho dù trước đó con trai tôi có làm chuyện gì có lỗi với các người, nhưng bây giờ nó như vậy cũng xem như đã bị báo ứng. Sao các người còn muốn nắm lấy nó không tha chứ?" Ông cụ Trần hơi kích động.
Rất khó nói chuyện, nếu nói thêm vài câu nữa, rất có thể hai bên sẽ tranh cãi ầm ĩ trước. Ông cụ này vốn cưng chiều con trai mình, cho dù trong lòng ông ấy biết rõ con trai của mình là loại người nào.
"Bác Trần, mong bác hãy nghe tôi nói. Chúng tôi đến từ thành phố A. Bây giờ chúng tôi có một vụ án cần con trai bác đứng ra làm chứng. Nhưng khi chúng tôi tìm tới anh ta thì anh ta đã mất tích. Sau khi chúng tôi điều tra được địa chỉ của các bác đã tính tới đây xem có thể tìm được con trai bác không. Nhưng chúng tôi không ngờ con trai bác lại thành như vậy."
Bác Trần nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên một lúc: "Tôi thật không ngờ lại có chuyện này. Sao hôm qua hai người không nói cho tôi biết? Các người thấy lừa hai ông bà già rất thú vị à? Uổng công hai ông bà già tôi còn luôn miệng nói hai người là hai đứa trẻ ngoan, kết quả hai người cũng tệ như đứa con trai của tôi, chỉ biết lừa gạt chúng tôi. Hai người đi đi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy các người nữa."
"Bác Trần, hôm nay chúng tôi qua thứ nhất là muốn xin lỗi bác. Thứ hai, không nói dối gì bác, tôi là một người bị hại, cũng là một người nóng lòng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của con trai bác. Chỉ là tôi không hoàn toàn nắm chắc thì không dám để lộ ra thân phận của mình thôi."
Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy mình nhìn nhầm Thái Hân Hân, không ngờ cô ta thật sự là người như vậy.
"Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đã làm hỏng mọi chuyện rồi."
Vân Chi Lâm cúi đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang áy náy, thản nhiên cười: "Sao có thể trách cô trong chuyện này chứ? Cũng chẳng ai muốn xảy ra chuyện như vậy, đúng không? Cho dù là Bắc Minh Thiện biết, anh ta cũng sẽ không trách cô đâu. Cô không cần phải gánh áp lực tâm lý lớn như vậy. Chờ tới khi quay về, còn có rất nhiều việc cần cô hoàn thành đấy."
Cũng ở dưới bầu trời không sao, Bắc Minh Thiện ngồi trong căn phòng giam chỉ có một mình anh. Tối nay không có trăng, cả căn phòng đều tối đen.
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 725: LÒNG NHÂN ÁI LAN TRÀN.
Lúc này, có ánh sáng hắt từ ngoài phòng vào, tạo thành một đường sáng chiếu đến tận dưới chân Bắc Minh Thiện.
"Bắc Minh Thiện, sao trong phòng tối thế mà cậu không bật đèn?"
Từ giọng nói kia có thể nghe ra được đó là người trông tù thường nói chuyện với mình.
Bắc Minh Thiện ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Hiếm khi tối như vậy, tôi không muốn bật đèn phá hỏng bầu không khí này."
"Cậu đang nhớ tới Cố Hạnh Nguyên thường tới thăm cậu mấy ngày trước à? Nhắc tới cô ta, hình như hai ngày nay không thấy cô ta tới thăm cậu. Giữa hai ngươi đã xảy ra vấn đề gì à?"
Vừa nhắc tới Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn bầu trời đêm chợt sáng lên. Anh chậm rãi xoay người đi tới cửa.
Anh ngồi xuống bên cạnh cửa sắt ngăn cách anh với người trông tù, nhìn chăm chú vào anh ta và nói: "Tôi với cô vẫn tốt. Cô ấy có việc phải làm, không cần tới thăm tôi mỗi ngày."
Người trông tù đứng ở cửa, quay đầu nhìn xung quanh thấy không có ai mới chậm rãi ngồi xổm xuống, rút từ trong túi áo của mình ra hai điếu thuốc lá, lấy một điếu đưa cho Bắc Minh Thiện: "Tôi thấy từ khi cậu vào đây vẫn chưa từng hút thuốc."
Anh ta nói xong lại lấy bật lửa ra, châm thuốc cho mình và Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hít sâu một hơi, lập tức cảm giác trong người thoải mái hơn nhiều. Thật không ngờ cơ thể này của mình lại bắt đầu dựa vào thứ nhỏ bé này. Xem ra hút xong điếu này, phải cai nó mới được.
"Tôi nói cho cậu biết chuyện này: Hôm nay tôi nghe lãnh đạo nói, qua hai ngày nữa vụ án của cậu sẽ được xét xử. Cậu nên chuẩn bị tốt trước khi ra tòa đấy." Người trông tù nói rất nhỏ, có vẻ như anh ta giấu những người khác, lén nói cho Bắc Minh Thiện biết.
"Không phải trước đó còn chưa quyết định ngày à? Sao lại muốn nhanh chóng mở phiên tòa vậy?" Bắc Minh Thiện thật sự có hơi bất ngờ về điều này. Sợ là ngay cả Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng không biết về điều này.
Suy nghĩ một lát, anh chợt hiểu rõ. Đây chính là quỷ kế của 'chúng’. Anh đã nghe Vân Chi Lâm nói, ngoài anh ta thì không ai dám nhận vụ án này. Điều này chứng tỏ có người đứng phía sau giật dây. Bây giờ chúng lại đột nhiên muốn mở phiên tòa xét xử. Chắc hẳn Vân Chi Lâm xuất hiện đã làm loạn kế hoạch của chúng, chúng phải cố gắng kết thúc trong lúc anh ta còn chưa có chứng cứ gì phá được vụ án này.
Một đêm này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều không thể nghỉ ngơi tốt. Đối mặt với cục diện bây giờ, bọn họ thật sự không biết phải bắt tay từ đâu.
Ngày hôm sau, bọn họ dậy sớm, thu dọn sơ qua rồi chuẩn bị lái xe quay về thành phố A.
Xem ra, thành phố này không còn gì đáng để bọn họ ở lại nữa. Sau khi ngả bài với Thái Hân Hân vào tối qua, chắc chắn bọn họ đã để lộ ra mục đích của chuyến đi này.
Nếu lời nói của cô ta là cố tình, nhất định sẽ kể lại cho cục trưởng Quách biết về chuyện này. Hơn nữa, chỉ dựa vào cách làm của chúng, trong một đêm tuyệt đối có thể làm cho tất cả mọi người trong thành phố này và người liên quan tới ông ta phải im lặng.
Vừa nghĩ tới những nhân viên liên quan, Cố Hạnh Nguyên lại nghĩ đến một nhân vật quan trọng - Tiểu Trần. Còn cả chuyện hôm qua cô mới gặp ba mẹ anh ta đang đầm đìa nước mắt...
"Không bình thường. Anh nói xem, người nhà của Tiểu Trần đúng là kỳ lạ. Chỉ với quan hệ của Tiểu Trần là người bên cạnh cục trưởng Quách cũng không đến mức khiến nhà bọn họ phải là như vậy. Nếu thiếu tiền, sao lúc đầu bọn họ lại mua nhà ở đoạn đường vốn không rẻ, còn là một căn nhà tầng với vị trí rất tốt? Hơn nữa, hôm qua em nhìn hai ông bà già cũng không giống người giả nghèo."
Vân Chi Lâm đặt hai tay lên trên tay lái, dường như nghĩ tới chuyện gì đó lại nói với Cố Hạnh Nguyên: "Ý em muốn nói phương diện này có vấn đề?"
"Có vấn đề hay không thì bây giờ em còn chưa thể xác định được. Nhưng em muốn đi thăm hai ông bà đó trước khi đi." Cố Hạnh Nguyên nói xong đã định xuống xe.
"Em chờ đã, hôm nay chúng ta qua đó có thích hợp không? Hôm qua, chúng ta qua đó với lý do là muốn mua nhà của bọn họ. Chỉ qua một đêm sau, chúng ta lại đột nhiên biến thành luật sư muốn điều tra con trai của bọn họ. Chắc em hiểu ý anh muốn nói chứ?"
Thật ra Vân Chi Lâm cũng không muốn đối mặt với tình hình trước mắt lại phải lựa chọn vừa vào trận đã lùi bước. Mà anh ta cảm thấy, nếu bây giờ đã là kết quả như vậy, bọn họ không cần thiết phải tốn thời gian nữa.
Chẳng qua Cố Hạnh Nguyên lại không nghĩ vậy: "Bất kể thế nào, em vẫn muốn đi thăm hai ông bà ấy. Bây giờ, con trai bọn họ đã hôn mê trong bệnh viện, chắc hẳn cuộc sống của hai ông bà già cũng chẳng tốt hơn. Cho dù con bọn họ đã không thể giúp chúng ta, em cũng không thể nhìn thấy tình cảnh đó mà mặc kệ được."
Cô nói xong, mở cửa và xuống xe, đi về phía cổng khu chung cư.
Vân Chi Lâm khẽ thở dài. Lòng nhân ái của Cố Hạnh Nguyên lại bắt đầu lan tràn rồi. Cô chưa từng nghĩ qua, Tiểu Trần kia có thể tham dự vào việc cục trưởng Quách đã làm với cô không? Chuyện đồng lõa là không thoát được, không chừng anh ta còn là kẻ chủ mưu đấy. Chính vì thế nên anh ta mới hại cô và Bắc Minh Thiện thảm như vậy.
Vân Chi Lâm không phải không có lòng thương hại, nhưng đối mặt với người như vậy, không cần thiết phải thương hại làm gì.
Dù nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng thấy Cố Hạnh Nguyên ra ngoài, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô qua đó một mình. Anh ta khẽ lắc đầu, sau đó thở dài và cũng bước xuống xe, chạy chậm theo phía sau Cố Hạnh Nguyên.
"Ngài Vân, cô Cố, sao hai người tới sớm vậy? Hai người mau vào, mau vào đi. Sao rồi? Sau khi suy nghĩ một đêm, hai người vẫn cảm thấy căn nhà của chúng tôi là tốt nhất à? "
Ông Trần thấy hai người được Tiểu Vương dẫn tới tối hôm trước, ông ta tươi cười mời đám người Vân Chi Lâm vào nhà.
"Ôi, sao hai người còn mang theo quà, sao nói nổi chứ? Các người tới xem nhà của tôi, đáng ra phải do tôi tới chiêu đãi các người mới phải. Chúng tôi không nhận quà được, lát nữa các người nhất định phải cầm về đấy."
Vân Chi Lâm đặt hai giỏ trái cây được Cố Hạnh Nguyên mua ở cổng khu chung cư xuống bên cửa.
"Bác Trần không cần khách sáo như vậy. Nếu bọn tôi đã cầm đồ tới, bác cứ cầm là được."
Ông cụ Trần thật sự không biết nên làm sao mới tốt: "Thật ngại quá, đã khiến hai người phải tốn kém rồi. Hai người mau ngồi đi, mau ngồi đi, mau ngồi đi. Bà nhà tôi ra ngoài mua ít thức ăn, buổi trưa không ai được đi, phải ở lại chỗ tôi ăn một bữa cơm, nếm thử tài nấu nướng nhà chúng tôi đấy. Tôi không phải nói khoác với các người, bà nhà tôi nấu ăn rất ngon. Nếu không phải đã già, chúng tôi mở quán từ lâu rồi."
Cố Hạnh Nguyên thấy ông cụ nhiệt tình chào hỏi bọn họ, ban đầu cô còn tươi cười, nhưng nụ cười kia đã nhanh chóng biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự áy náy.
"Sao vậy cô gái? Không phải vừa rồi còn tốt à? Sao giờ lại thành thế này? Nếu cô còn ngại chuyện giá nhà thì không cần phải lo, chúng tôi sẽ cho các người ưu đãi trong khả năng có thể. Tôi thấy các người vẫn tương đối chân thành." Ông cụ Trần thấy Cố Hạnh Nguyên như vậy, ông ta cũng hơi căng thẳng.
Tất nhiên ông đã xem hai người trẻ tuổi trước mặt này trở thành cọng rơm cứu mạng cho con trai mình.
Không nói quá, bất kể từ lời nói và sắc mặt của bọn họ đều có thể liên quan trực tiếp đến chuyện con trai của mình có thể tỉnh lại không.
Hai ông bà già chỉ có một người con trai, làm sao có thể không để ý được.
Nghe ông ấy nói vậy, trong lòng Cố Hạnh Nguyên càng thấy áy náy hơn. Cô tiếp cận hai người vốn có mục đích. Nhưng không ngờ ông cụ còn suy nghĩ cho mình, ở dưới tình trạng kinh tế eo hẹp vẫn cân nhắc thay cho mình.
Cô cảm thấy lương tâm không cho phép mình làm vậy. Bất kể thế nào, lời nói dối này cũng chỉ có thể dừng ở đây. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn ông già lương thiện và nói rất chân thành: "Bác Trần, chúng tôi tới đây là để xin lỗi bác."
"Xin... xin lỗi à..." Ông cụ Trần thì thầm nhắc lại. Sau đó ông ấy trợn tròn mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, hoang mang nói: "Cô gái, có phải các người chê giá quá đắt không? Không phải tôi mới nói là giá cả dễ bàn sao? Các người cũng biết đấy, chúng tôi đang cần gấp một khoản tiền để cứu con trai của tôi."
"Bác Trần, bác đừng kích động như vậy. Bác nghe chúng tôi nói hết đã." Lúc này, Vân Chi Lâm nói: "Lần này, thật ra chúng tôi tới đây không phải để xem nhà, mà tới vì con trai bác."
"Vì con trai của tôi à?" Ông cụ Trần cảm thấy khó tin.
Vân Chi Lâm rất kiên định gật đầu: "Không sai, là vì con trai bác. Bác còn nhớ không, tôi là luật sư."
"Ngài tìm nó làm gì? Cho dù trước đó con trai tôi có làm chuyện gì có lỗi với các người, nhưng bây giờ nó như vậy cũng xem như đã bị báo ứng. Sao các người còn muốn nắm lấy nó không tha chứ?" Ông cụ Trần hơi kích động.
Rất khó nói chuyện, nếu nói thêm vài câu nữa, rất có thể hai bên sẽ tranh cãi ầm ĩ trước. Ông cụ này vốn cưng chiều con trai mình, cho dù trong lòng ông ấy biết rõ con trai của mình là loại người nào.
"Bác Trần, mong bác hãy nghe tôi nói. Chúng tôi đến từ thành phố A. Bây giờ chúng tôi có một vụ án cần con trai bác đứng ra làm chứng. Nhưng khi chúng tôi tìm tới anh ta thì anh ta đã mất tích. Sau khi chúng tôi điều tra được địa chỉ của các bác đã tính tới đây xem có thể tìm được con trai bác không. Nhưng chúng tôi không ngờ con trai bác lại thành như vậy."
Bác Trần nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên một lúc: "Tôi thật không ngờ lại có chuyện này. Sao hôm qua hai người không nói cho tôi biết? Các người thấy lừa hai ông bà già rất thú vị à? Uổng công hai ông bà già tôi còn luôn miệng nói hai người là hai đứa trẻ ngoan, kết quả hai người cũng tệ như đứa con trai của tôi, chỉ biết lừa gạt chúng tôi. Hai người đi đi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy các người nữa."
"Bác Trần, hôm nay chúng tôi qua thứ nhất là muốn xin lỗi bác. Thứ hai, không nói dối gì bác, tôi là một người bị hại, cũng là một người nóng lòng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của con trai bác. Chỉ là tôi không hoàn toàn nắm chắc thì không dám để lộ ra thân phận của mình thôi."
/858
|