Long Ưng nhìn Bì La Các, hỏi:
- Chúng ta còn lại bao nhiêu dầu hỏa dự trữ?
Bì La Các chán nản nói:
- Chỉ còn lại một ít đủ để đốt đèn mà thôi. Nhưng cũng chẳng dùng được bao lâu nữa đâu.
Dạ Tê Dã đáp:
- Đã như vậy sao chúng ta không tới cầu đá quyết chiến sinh tử một phen?
Phong Quá Đình thấy thế bèn nói:
- Chúng ta có thể chống cự trong bao lâu cơ chứ?
Dạ Tê Dã nghe vậy đành im lặng không nói được thêm câu nào.
Vạn Nhận Vũ thấy Long Ưng vẫn thong dong thoải mái nên ngạc nhiên hỏi:
- Long tiểu tử lại nghĩ ra quỷ kế gì rồi?
Mọi người nghe thấy lời đó tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Long Ưng ung dung đáp lời:
- Các vị đại ca, các vị đã từng nghĩ tới việc sơn thành của chúng ta, trong thành có thành hay không có thành chưa?
Mọi người nghe vậy vẫn chưa hiểu ý hắn là gì.
Long Ưng bổ sung thêm một câu:
- Nơi đây không có tường thành nên đối phương cũng không có tường để phá. Do đó bọn chúng chỉ có thể dùng thang mây để tấn công vào bên trong. Vì thế, chúng ta chỉ cần thiết kế ra một loại vũ khí chuyên đối phó với thang của bọn chúng là có thể ngăn kẻ địch ở tầng thứ ba.
Mịch Nam Thiên đập bàn tán thưởng:
- Ưng gia quả nhiên không phải người thường. Vì sao ngài lại nghĩ ra những thủ đoạn lợi hại như thế chứ? Chúng tôi chưa hề nghĩ tới việc này?
Vạn Nhận Vũ cuối cùng cũng đã hiểu:
- Đúng! Chỉ cần loại bỏ đường lên, lập đài cao 6 trượng ở tầng thứ ba là được. Nếu còn thời gian, chúng ta nên tiếp tục dỡ đường lên ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Chúng ta sẽ ngăn địch ở tầng thứ hai, trong trường hợp không phòng thủ được thì lui lên tầng thứ ba, để kẻ địch không cách nào xâm nhập được.
Bì La Các hưng phấn nói:
- Đúng vậy! Chúng ta có thể lấy đất đá dỡ từ lối lên chồng xuôi theo đường đá. Như vậy có thể gia tăng độ cao, càng có thể ngăn cản những mũi tên tấn công vào thành.
Đúng lúc đó Đinh Na Tứ Nữ bưng đồ ăn vào. Đinh Tuệ cười nói:
- Thấy các vị đại gia vui vẻ như vậy, nhất định đã có kế sách chống địch rồi.
Đồng thời Tứ Nữ nhìn về phía Long Ưng, suy nghĩ trong lòng các nàng, ai cũng có thể thấy được. Long Ưng thầm kêu khổ trong lòng. Từ khi hắn sinh ra đến nay, chưa lúc nào hắn lại thấy mệt mỏi như vậy. Nhưng Tứ Nữ dường như bị chiến tranh khơi dậy dã tính khát máu ẩn sâu trong con người các nàng, lúc tác chiến hung hãn như sư tử cái, cám dỗ nam nhân không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì. Nguy hiểm nhất chính là, không biết có phải các nàng chung chồng đã quen hay không, một khi nhắm Long Ưng, các nàng liền không thèm để tâm đến những người khác.
Dạ Tê Dã mắt sáng lên:
- Sao lại có cá, có thịt lại có hải sản nữa?
Đinh Na đi ra sau lưng Long Ưng, đặt hai tay lên đầu vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, nét mặt tươi như hoa:
- Lúc các ngài ở ngoài thành, ba huynh đệ Việt Đại cùng hơn mười ngư dân đã đưa lương thực tới. Họ còn nói, bọn họ đang triệu tập những người thoát li khỏi Phong Thành đến giúp các ngài thủ thành. Sau khi để đồ ăn lại, bọn họ lại lên đường trở về. Tiểu Phúc Tử cũng đi cùng bọn họ một đoạn. Tiểu tử này bị thi thể người chết dọa cho khiếp đảm, còn nói nào là năm, sáu ngàn âm hồn bất tán, tuyệt nhiên không phải chuyện đùa.
Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Long Ưng, cúi xuống nói thầm vào tai hắn:
- Đêm nay bốn tỷ muội thiếp ở đây đợi Long gia.
Sau đó, bốn người hỉ hả rời đi.
Thấy Long Ưng xấu hổ, Mịch Nan Thiên ngạc nhiên nói:
- Ưng Gia nổi tiếng phong lưu, tiếng thơm truyền khắp Trung Thổ, thảo nguyên, sa mạc cao nguyên. Đối với chuyện tình nam nữ, ngài kinh nghiệm có thừa. Sao lúc đối mặt với chuyện này lại bày ra một bộ u sầu buồn thảm như vậy chứ? Chẳng lẽ lời đồn là sai sao?
Mọi người nghe thấy thế đều đồng loạt ôm bụng cười ha hả, những phiền muộn trong chiến tranh như đã được giảm đi rất nhiều.
Sau khi ăn vội vàng mấy miếng, Bì La Các đứng dậy nói:
- Ta đi nghiên cứu trước rồi chuẩn bị những công cụ thích hợp để san bằng đường lên. Mọi người đều tham gia phải không?
Phong Quá Đình đáp:
- Đương nhiên rồi! Tốt nhất là tìm cho Ưng gia chúng ta một cây chùy sắt lớn để ngài ấy cả ngày dùng sức mạnh vô địch nện nát đường lên. Như thế, cũng không cần quay về làm việc khổ cực nữa, mấy nàng đó cũng không thể trách ngài ấy được.
Mọi người nghe vậy lại khoan khoái cười to.
Long Ưng liếc nhìn Phong Quá Đình:
- Thực khôi hài! Tâm tình công tử tốt quá nhỉ!
Phong Quá Đình nhấc tay hành lễ với hắn, động tác thần kỳ đẹp mắt. Người vẫn là người đó nhưng lại hoàn toàn khác so với trước kia. Nhưng rốt cục khác ở điểm nào, Vạn Nhận Vũ và Long Ưng – hai người thân thiết nhất cũng không chỉ ra nổi.
Dạ Tê Dã đứng dậy nói:
- Ta đi cùng Vương tử.
Tiện tay, cậu ta cầm lấy hai cái bánh bao đuổi theo Bì La Các.
Long Ưng vểnh tai nói:
- Thê tử tương lai của công tử tới rồi đây!
Tiếng chân nhẹ nhàng Đang từ xa tới gần.
- Chúng ta còn lại bao nhiêu dầu hỏa dự trữ?
Bì La Các chán nản nói:
- Chỉ còn lại một ít đủ để đốt đèn mà thôi. Nhưng cũng chẳng dùng được bao lâu nữa đâu.
Dạ Tê Dã đáp:
- Đã như vậy sao chúng ta không tới cầu đá quyết chiến sinh tử một phen?
Phong Quá Đình thấy thế bèn nói:
- Chúng ta có thể chống cự trong bao lâu cơ chứ?
Dạ Tê Dã nghe vậy đành im lặng không nói được thêm câu nào.
Vạn Nhận Vũ thấy Long Ưng vẫn thong dong thoải mái nên ngạc nhiên hỏi:
- Long tiểu tử lại nghĩ ra quỷ kế gì rồi?
Mọi người nghe thấy lời đó tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Long Ưng ung dung đáp lời:
- Các vị đại ca, các vị đã từng nghĩ tới việc sơn thành của chúng ta, trong thành có thành hay không có thành chưa?
Mọi người nghe vậy vẫn chưa hiểu ý hắn là gì.
Long Ưng bổ sung thêm một câu:
- Nơi đây không có tường thành nên đối phương cũng không có tường để phá. Do đó bọn chúng chỉ có thể dùng thang mây để tấn công vào bên trong. Vì thế, chúng ta chỉ cần thiết kế ra một loại vũ khí chuyên đối phó với thang của bọn chúng là có thể ngăn kẻ địch ở tầng thứ ba.
Mịch Nam Thiên đập bàn tán thưởng:
- Ưng gia quả nhiên không phải người thường. Vì sao ngài lại nghĩ ra những thủ đoạn lợi hại như thế chứ? Chúng tôi chưa hề nghĩ tới việc này?
Vạn Nhận Vũ cuối cùng cũng đã hiểu:
- Đúng! Chỉ cần loại bỏ đường lên, lập đài cao 6 trượng ở tầng thứ ba là được. Nếu còn thời gian, chúng ta nên tiếp tục dỡ đường lên ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Chúng ta sẽ ngăn địch ở tầng thứ hai, trong trường hợp không phòng thủ được thì lui lên tầng thứ ba, để kẻ địch không cách nào xâm nhập được.
Bì La Các hưng phấn nói:
- Đúng vậy! Chúng ta có thể lấy đất đá dỡ từ lối lên chồng xuôi theo đường đá. Như vậy có thể gia tăng độ cao, càng có thể ngăn cản những mũi tên tấn công vào thành.
Đúng lúc đó Đinh Na Tứ Nữ bưng đồ ăn vào. Đinh Tuệ cười nói:
- Thấy các vị đại gia vui vẻ như vậy, nhất định đã có kế sách chống địch rồi.
Đồng thời Tứ Nữ nhìn về phía Long Ưng, suy nghĩ trong lòng các nàng, ai cũng có thể thấy được. Long Ưng thầm kêu khổ trong lòng. Từ khi hắn sinh ra đến nay, chưa lúc nào hắn lại thấy mệt mỏi như vậy. Nhưng Tứ Nữ dường như bị chiến tranh khơi dậy dã tính khát máu ẩn sâu trong con người các nàng, lúc tác chiến hung hãn như sư tử cái, cám dỗ nam nhân không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì. Nguy hiểm nhất chính là, không biết có phải các nàng chung chồng đã quen hay không, một khi nhắm Long Ưng, các nàng liền không thèm để tâm đến những người khác.
Dạ Tê Dã mắt sáng lên:
- Sao lại có cá, có thịt lại có hải sản nữa?
Đinh Na đi ra sau lưng Long Ưng, đặt hai tay lên đầu vai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, nét mặt tươi như hoa:
- Lúc các ngài ở ngoài thành, ba huynh đệ Việt Đại cùng hơn mười ngư dân đã đưa lương thực tới. Họ còn nói, bọn họ đang triệu tập những người thoát li khỏi Phong Thành đến giúp các ngài thủ thành. Sau khi để đồ ăn lại, bọn họ lại lên đường trở về. Tiểu Phúc Tử cũng đi cùng bọn họ một đoạn. Tiểu tử này bị thi thể người chết dọa cho khiếp đảm, còn nói nào là năm, sáu ngàn âm hồn bất tán, tuyệt nhiên không phải chuyện đùa.
Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Long Ưng, cúi xuống nói thầm vào tai hắn:
- Đêm nay bốn tỷ muội thiếp ở đây đợi Long gia.
Sau đó, bốn người hỉ hả rời đi.
Thấy Long Ưng xấu hổ, Mịch Nan Thiên ngạc nhiên nói:
- Ưng Gia nổi tiếng phong lưu, tiếng thơm truyền khắp Trung Thổ, thảo nguyên, sa mạc cao nguyên. Đối với chuyện tình nam nữ, ngài kinh nghiệm có thừa. Sao lúc đối mặt với chuyện này lại bày ra một bộ u sầu buồn thảm như vậy chứ? Chẳng lẽ lời đồn là sai sao?
Mọi người nghe thấy thế đều đồng loạt ôm bụng cười ha hả, những phiền muộn trong chiến tranh như đã được giảm đi rất nhiều.
Sau khi ăn vội vàng mấy miếng, Bì La Các đứng dậy nói:
- Ta đi nghiên cứu trước rồi chuẩn bị những công cụ thích hợp để san bằng đường lên. Mọi người đều tham gia phải không?
Phong Quá Đình đáp:
- Đương nhiên rồi! Tốt nhất là tìm cho Ưng gia chúng ta một cây chùy sắt lớn để ngài ấy cả ngày dùng sức mạnh vô địch nện nát đường lên. Như thế, cũng không cần quay về làm việc khổ cực nữa, mấy nàng đó cũng không thể trách ngài ấy được.
Mọi người nghe vậy lại khoan khoái cười to.
Long Ưng liếc nhìn Phong Quá Đình:
- Thực khôi hài! Tâm tình công tử tốt quá nhỉ!
Phong Quá Đình nhấc tay hành lễ với hắn, động tác thần kỳ đẹp mắt. Người vẫn là người đó nhưng lại hoàn toàn khác so với trước kia. Nhưng rốt cục khác ở điểm nào, Vạn Nhận Vũ và Long Ưng – hai người thân thiết nhất cũng không chỉ ra nổi.
Dạ Tê Dã đứng dậy nói:
- Ta đi cùng Vương tử.
Tiện tay, cậu ta cầm lấy hai cái bánh bao đuổi theo Bì La Các.
Long Ưng vểnh tai nói:
- Thê tử tương lai của công tử tới rồi đây!
Tiếng chân nhẹ nhàng Đang từ xa tới gần.
/435
|